Trần Tinh còn đang nghĩ xem ai sẽ là người đầu tiên mở lời khi Phù Kiên tiến vào, quả nhiên mọi người đồng loạt nhìn sang Hạng Thuật, Hạng Thuật vẫn không nói lời nào, cũng chẳng hành lễ, Tạ An chợt đánh đòn phủ đầu: “Không sớm không muộn, bệ hạ đã cho bọn ta có thời gian được ôn chuyện xưa.”

Phù Kiên không biết Tạ An, nghe thế bèn đáp: “Hóa ra người Hán và Sắc Lặc Cổ Minh ta ôn chuyện cũ vui vẻ tới thế, đúng là khiến trẫm bất ngờ.”

“Non sông bốn bể đều là huynh đệ.” Tạ An mỉm cười, “Có câu ‘mới gặp như đã quen tự thuở nào’. Ta thường nghe nói về phong thái của bệ hạ. Nay được diện kiến, tại hạ bèn truyền đạt lòng kính trọng của bệ hạ nước ta với ngài.”

“Ừ.” Phù Kiên đáp, đoạn lia mắt sang những người đang ngồi: “Trẫm nhận tấm lòng của hắn.”

Tạ An tiếp lời: “Lần này tới đây cũng vì nhận phần tình cảm của bệ hạ, cảm kích ngài đã di giá đến Lạc Dương vì giải quyết tranh chấp hai nước.”

Phù Kiên vừa xuất hiện thiếu chút nữa đã nắm quyền kiểm soát, nhưng Tạ An không cho gã cơ hội này, trái lại còn trở thành tiêu điểm của những người ngồi đây, Mộ Dung Xung rõ ràng cùng phe với người Tấn, không hề nhắc Phù Kiên biết thân phận của Tạ An. Ban đầu Phù Kiên chỉ nghĩ đây là một sứ thần bình thường, gã chỉ kiêng dè mỗi Thuật Luật Không, giờ mới phát hiện người Hán này không đơn giản cho lắm.

Tình hình trong hồng lư hệt như hai quân đang giằng co, tuy rằng phía sau người trung niên không được mấy người, nhưng lại có khí thế như thiên quân vạn mã, có thể nói chuyện cười đùa ngang sức ngang tài với Phù Kiên.

Phù Kiên liếc nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở Trần Tinh.

“Bình ổn tranh chấp hai nước?” Phù Kiên bất mãn, “Đây là cách của các ngươi? Ban đầu trẫm còn tưởng các ngươi tới giao chiến.”

Hạng Thuật toan lên tiếng, vừa hay Tạ An bình thản đáp: “Nếu không thuận sẽ giao chiến, cho nên mục đích của mọi người là tránh chiến tranh, nghe đâu bệ hạ thích đọc sách của người Hán, ắt hẳn cũng biết bốn chữ ‘tiên lễ hậu binh’ nhỉ.”  

Phù Kiên tái mặt, kể từ khi đánh bại Tiên Ti Mộ Dung thị, chưa kẻ nào dám nói chuyện kiểu đó với gã. Thế mà kẻ duy nhất dám nói với gã lại là người Hán, một câu chặn lời gã luôn.

Trần Tinh quan sát Phù Kiên, nhận thấy một luồng hắc khí trên khuôn mặt gã, khá giống với Thác Bạt Diễm… Nhưng Thác Bạt Diễm có tới đây không? Vũ Văn Tân đang ở đâu? Đang chỉ huy cấm quân ở ngoài kia chăng? Hạng Thuật ngồi xếp bằng, nãy giờ vẫn im lặng, lúc này hắn đặt tay lên mu bàn tay của Trần Tinh, nhìn cậu rồi gật đầu, Trần Tinh hiểu ra mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, không cần phải lo lắng.

“Trước tiên giải quyết chuyện quan trọng nhất đã.” Tạ An từ tốn nói, “Theo bọn ta được biết, bệ hạ Phù Kiên dùng tà thuật của phương sĩ Vương Tử Dạ, khiến người đã khuất không được ngủ yên, xây dựng một nhánh quân đội ở Trường An, Lạc Dương, thậm chí là Tương Dương, mưu đồ xâm chiếm lãnh địa Đại Tấn ta, không biết việc này có thật không?”

Trần Tinh đã chuẩn bị đâu ra đó, cũng mang Tư Mã Vĩ tới đây, xe tù đặt ngay ngoài kia, một khi Phù Kiên chối thì lập tức truyền lệnh mang vào. Trong số họ, Thạch Mạt Khôn đã tận mắt chứng kiến, còn Tiểu Thú Lâm Vương thì không biết nhiều lắm.

Ngạc nhiên là Phù Kiên không hề phủ nhận, trái lại còn bảo: “Người đã khuất? Nói hơi quá, đây là đội quân bất tử. Chỉ không biết liệu các vị ở đây có sẵn lòng gia nhập, trở thành một thành viên bất tử của ta không?”

Trần Tinh: “………..”

Một cơn gió thổi qua, vải sợi tung bay khắp trời, trước hồng lư nằm giữa vùng bình nguyên, vừa hay có thể dõi mắt về phía Y Khuyết ở núi Long Môn xa xăm. Lúc này, Phùng Thiên Quân chỉ huy thủ hạ, cùng Tiêu Sơn không ngừng tiếp cận Y Khuyết.

Tiêu tốn không ít tiền vào hàng chục nghìn ảnh nhận Đông Doanh và võ sĩ người Di phía Nam, mỗi người đều được trang bị một lọ dầu hỏa dễ cháy, họ trèo lên vách núi từ mọi hướng bằng móc dây, sẵn sàng đợi tiếng tên kêu(*) sau cùng của Phùng Thiên Quân.

(*) 鸣镝 (kabura-ya): một loại tên khi bắn sẽ phát ra tiếng

Càng tiếp cận Bạt doanh Y Khuyết, oán khí càng nồng, nồng tới độ hai thần binh của Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân bắt đầu dao động cảm ứng, rung lên không ngớt.

“Huynh cuối cùng cũng tới.”

Một giọng nữ trầm vang lên từ trên vách núi cao.

Phùng Thiên Quân: “…”

“Thi Hợi đại nhân nói sớm muộn gì huynh cũng đến.” Công chúa Thanh Hà mặc lụa trắng, váy lụa bay phần phật theo luồng gió hạ trên đỉnh cổng Nam núi Long Môn.

“Nàng là ai?” Tiêu Sơn hỏi.

Phùng Thiên Quân đáp: “Một người bạn cũ.”

Phùng Thiên Quân cất đao, lặng lẽ đối diện với công chúa Thanh Hà trên đỉnh vách đá.

Tiêu Sơn phát hiện công chúa Thanh Hà có nét giống Cố Thanh, Phùng Thiên Quân nói với Tiêu Sơn: “Tới chỗ của ngươi đi, ta giải quyết được, ta đã sớm thông suốt rồi.”

Tiêu Sơn không chấp nhất, gật đầu bảo: “Ngươi phải cẩn thận.”

Tiếp đó Tiêu Sơn dùng vuốt bấu vào đá, nhảy vọt lên, phóng dây móc bay hơn mười trượng lên cổng Đông của núi Long Môn.

Dáng người gầy của Tiêu Sơn bay qua đỉnh núi tiến lên điểm cao nhất, nó tháo trường cung trên lưng, dõi mắt xuống sông Y dưới hai dãy núi, đằng trước là phía Nam, là hồng lư trên vùng đất rộng lớn, còn trên bờ là đội quân uy nghiêm. Xa xăm có quân kỵ Bình Dương của Mộ Dung Xung đang rầm rộ lao tới bình nguyên sông Y, đến nơi hẹn sau cùng của họ và Mộ Dung Xung.

Và đằng sau, là đại doanh ba mươi vạn Bạt quân được bọc trong oán khí.

Tiêu Sơn nhìn cổng Tây cách đó trăm bước, Phùng Thiên Quân đứng đấy, gió nổi lên, hắn tháo trường cung trên lưng, cài tên kêu, một khi hiệu lệnh phát ra từ hồng lư trên bình nguyên, thành công khống chế Phù Kiên, hắn sẽ lập tức bắn tên lên trời.

Nhưng đúng lúc này, một luồng khí thối trồi lên từ lùm cây trên đỉnh núi, một con thú khổng lồ thình lình xuất hiện trước mặt Tiêu Sơn.

Đây là một con sói, nó lững thững tiến về phía Tiêu Sơn, cao tầm một trượng, lông màu xanh xám, cặp mắt vẩn đục nhìn Tiêu Sơn lom lom, Tiêu Sơn không khỏi lùi ra sau, chênh lệch cách biết về hình thể khiến nó trông càng nhỏ bé.

“Nhận ra nó chứ?” Một giọng nói trêu cợt vang lên, “Hô Duyên Hàn Cổ Lạp, ta phải mất khá nhiều sức mới tìm được nó. Ngươi nên gọi nó là gì đây? Ta thấy gọi ‘phụ thân’ chắc không quá đâu nhỉ?”

Một người Hán tản ra hắc khí khắp người xuất hiện phía sau cự lang, tuy rằng diện mạo đã đổi, nhưng vẫn là giọng của Vương Tử Dạ.

Hủ lang nọ cúi đầu, khẽ há miệng lộ ra hàm răng sắc bén, Tiêu Sơn thở hổn hển, lùi ra rìa vách núi.

“Xem ra vẫn cảm ứng được.” Vương Tử Dạ cầm quạt gấp, cười một cách hiền hòa, “Tiếc là quá trình xảy ra chút bất trắc, nhưng vẫn miễn cưỡng bắt kịp kế hoạch. Các ngươi cứ ở đây ôn chuyện nhé, ta còn bận nhiều việc lắm, không rảnh phụng bồi.”

Dứt lời, Vương Tử Dạ xòe quạt, biến thành hắc hỏa lưu tinh bay về phía hồng lư mà các bên đang đàm phán giữa bình nguyên.

Trong hồng lư, bầu không khí tĩnh lặng như tờ, Phù Kiên ngồi ngay chủ vị, mặt mày u ám, các thế lực ở đây biết rõ không thể tránh khỏi trận chiến này, ai cũng nhìn chằm chằm vào Phù Kiên.

Thạch Mạt Khôn lên tiếng: “Sắc Lặc Cổ Minh chính thức yêu cầu ngươi giải tán tất cả Bạt quân, tiêu diệt quân đội trái lẽ trời và đạo nghĩa này, thiêu hủy chúng dưới sự giám sát của bọn ta.”

Phù Kiên lạnh lùng hỏi lại: “Bằng không thì?”

Tiểu Thú Lâm Vương: “Bằng không ngươi sẽ là kẻ địch của cả thiên hạ!”

Cuối cùng Hạng Thuật cũng lên tiếng: “Bằng không hôm nay, đây sẽ là nơi người táng thân.”

Phù Kiên đột nhiên bật cười một tràng, tiếng cười điên cuồng càn rỡ vang lên, khác xa với con người Trần Tinh từng biết.

“Vậy nên hôm nay các ngươi tới đây, chính vì cùng đám người Hán này đòi xét xử ta?!” Phù Kiên nói, “Cuối cùng cũng nói toẹt ra, các vị đang ngồi đây, các vị đã bao giờ nghĩ mình lấy tư cách gì để thẩm phán một vị hoàng đế chưa?!”

Dứt lời, Phù Kiên thong thả đứng dậy, tạo thành cảm giác áp chế, mọi người lập tức chạm vào vũ khí, chỉ chờ Hạng Thuật ra lệnh sẽ ra tay ngay.

Cùng lúc ấy, Mộ Dung Xung đứng đằng sau Phù Kiên đè tay lên chuôi kiếm, gật đầu với Tạ An, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm.

“Bệ hạ Phù Kiên, ngươi đang sợ cái gì?”

Tạ An bình tĩnh đứng dậy, cảm giác bị áp chế lập tức biến mất, uy nghiêm hoàng đế của Phù Kiên nhất thời thu lại, Tạ An lại một lần nữa hình thành khí thế vô hình, đối kháng với Phù Kiên.

Vào thời khắc này, chủ sự của hai trận doanh Nam Bắc cuối cùng cũng nảy sinh giằng co, một bước cũng không nhường.

Phù Kiên tức khắc giật mình.

Tạ An mỉm cười: “Là sợ đám ô hợp của ngươi, trước khi đánh sang Phì Thủy đã nội loạn lật đổ ngươi. Hay sợ người Hán không lọt vào mắt ngươi, khiến ngươi thất bại thảm hại trở về?”

Phù Kiên định giận dữ gào lên ‘Láo xược’, song gã đột nhiên im bặt, đúng lúc này, Trần Tinh chứng kiến một màn kỳ dị. Một lực lượng vô hình không ngừng tập hợp trong mạch thiên địa, phía Bắc hội tụ thành một con rồng vô hình, bóp méo không gian, từ xa lao tới.

Long khí ở vùng đất phía Nam ngược dòng tụ lại quanh Tạ An, hai luồng khí tức mạnh mẽ chỉ chạm nhẹ một cái liền biến mất, tựa như sức mạnh của mạch thiên địa giao chiến tại Thần Châu vào thời khắc này, không dễ phát hiện, và cũng chỉ trong một khoảnh khắc, chỉ có Trần Tinh và Hạng Thuật nhận thấy mà thôi.

“Đó là cái gì?” Hạng Thuật cau mày.

Trần Tinh lắc đầu, cậu cũng không rõ.

“Thất bại thảm hại?” Phù Kiên giận quá mà cười, “Phải xem các ngươi có bản lĩnh này không đã. Thiên hạ chia năm xẻ bảy đã lâu, người Hán ở phía Nam kéo dài hơi tàn, vận số của các ngươi cũng sắp kết thúc. Từ xưa tới nay, nhân dân muôn đời nghìn thu, chỉ biết khắc ghi anh chủ thống nhất thiên hạ, vì thế hy sinh một vài thứ, há gì phải sợ? Nếu lục quốc không bị diệt dưới thiết kỵ của Tần Doanh Chính, người Hán các ngươi làm sao có thể huy hoàng cường thịnh gần ngàn năm qua?! Nay thiên hạ chia Nam Bắc đã lâu, lâu tới mức ông trời nhìn không nổi, trẫm mới là ‘mệnh trời’ duy nhất.”

“Cho dù phải dùng thủ đoạn này,” Tạ An vẫn khách khí tiếp lời, “bệ hạ vẫn sẽ bất chấp ư?”

Phù Kiên: “Xem ra các ngươi đã quả quyết khinh thường đội quân bất tử của ta.”

Hạng Thuật vẫn lặng lẽ quan sát Phù Kiên, tay đặt trên chuôi kiếm của Mộ Dung Xung đã hơi run lên, Hạng Thuật âm thầm ra hiệu y đừng tùy tiện hành động, đợi lệnh của hắn.

“Ta muốn giới thiệu hai người với các ngươi,” Phù Kiên đổi chủ đề, “mời vào ngồi. Các ngươi, vào đi.”

Tạ An khẽ nhíu mày, Phù Kiên xoay người ngồi xuống, cơn bão chừng như sắp ập tới lại đột nhiên yên ả. Sau đó, hai người Hán đang đợi ngoài trướng được tuyên bèn tiến vào.

“Ngoại trừ Tiểu Thú Lâm Vương, ở đây đều là bạn cũ,” Vương Tử Dạ cười bảo, “đỡ phải chào hỏi. Cơ mà ta vẫn muốn giới thiệu một vị danh tiếng lừng lẫy với mọi người…”

“Vương Mãnh?!” Máu Mộ Dung Xung trào dâng khiến y run giọng.

Một văn sĩ cao tám thước, gương mặt trang nghiêm và xám tái, đôi mắt vẩn đục, sau khi tiến vào liền chắp tay với mọi người.

Trần Tinh: “…………………………………..”

Vương Tử Dạ đã đổi cơ thể, người gã dẫn vào khiến Trần Tinh như gặp phải sấm sét giữa trời quang, lửa giận cháy rực trong lòng, đó là Vương Mãnh! Là đại sư huynh của cậu mà!

Những đêm Mộ Dung Xung bị giam cầm ở Trường An, y đều hận đến nghiến răng nghiến lợi tên người Hán này, bởi vì gã là một trong những người tiêu diệt Tiên Ti Đại Yến! Càng chưa kể không biết bao nhiêu người trong ngũ Hồ căm hận gã tận xương tủy.

Phù Kiên nói: “Điều hối tiếc nhất trong đời đó là Cảnh Lược đi trước trẫm một bước, vì vậy phải tạm gác lại đại kế bình định thiên hạ. Bây giờ Vương Tử Dạ cầu được phương pháp trường sinh cho trẫm, triệu hồi người đã khuất về nhân gian… Hỡi các vị.”

Phù Kiên nhìn chung quanh, nói: “Trên đời này, còn gì hài lòng hơn là lấy lại được những gì đã mất?”

Mọi người trong hồng lư nhất thời nói không nên lời.

“Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân của trẫm,” Phù Kiên nhắm mắt, thì thầm, “người yêu dấu, bạn thân,… đều lần lượt rời đi,” rồi gã mở mắt, nhìn Tiểu Thú Lâm Vương, sau đó đảo sang Hạng Thuật, Trần Tinh, Tạ An, Thạch Mạt Khôn với vẻ thương hại: “Phụ thân, mẫu thân, huynh đệ, con cái,… của các ngươi…”

“Những gì đã mất đều sẽ quay lại.” Phù Kiên chậm rãi nói, “Chúng ta mang trường sinh bất tử về với cõi đời này, tìm lại những thứ nhớ mãi không quên. Đó mới thực sự là thiên thu muôn đời, đời đời bất diệt.”

Vương Tử Dạ nhìn Trần Tinh, nhếch nụ cười đắc thắng, như thể đoán được chiêu này đủ để nghiền nát cậu. Trần Tinh vẫn còn ngạc nhiên nhìn Vương Mãnh, Vương Mãnh qua đời cách đây mới bảy năm, được mai táng ở Trường An, không ngờ ngay cả gã cũng được hồi sinh!

Vương Tử Dạ nói: “Các vị luôn cho rằng, hồi sinh người chết là trái ý trời, trong mắt các vị, Bạt quân chỉ biết tàn sát, không có nhân tính, hôm nay mời Vương đại nhân tới đây, cốt để các vị nhìn xem, so với khi còn sống hắn có khác biệt gì không.”

Vương Mãnh vui sướng nhìn mọi người, ngay cả Tạ An cũng chấn động, nhất thời không biết phải nói gì, giả như Vương Mãnh trước mắt là Vương Mãnh khi còn sống, vậy chiến thuật phía Nam chống lại Phù Kiên phải làm lại toàn bộ từ đầu! Tuyệt đối không thể khinh thường trí tuệ của tên này, bởi ngay cả Hoàn Ôn năm xưa còn thiệt trong tay gã!

“Tạ An Thạch,” Vương Mãnh chậm rãi nói, “không ngờ ngươi lại đích thân tới hòa đàm, đã lâu không gặp.”

Tạ An: “…”

Nghe Vương Mãnh vạch trần thân phận y, Phù Kiên thoạt tiên ngẩn người, sau đó lộ ra vẻ mặt ‘quả nhiên là thế’.

“Ngươi già rồi,” Vương Mãnh thở dài, “An Thạch, không còn như xưa nữa.”

Sắc mặt Tạ An đột nhiên nghiêm túc hẳn, y lầm bầm: “Vương Cảnh Lược, ngươi cần gì phải thế? Không, ngươi không phải hắn.”

Tạ An kết giao với Vương Mãnh khi còn trẻ, sau này mỗi người theo chủ, một thờ Đại Tấn, một phụng Đại Tần, dù đối nghịch nhau, nhưng đã quá quen phong cách của nhau.

“Ta nhớ khi còn sống ngươi từng thuyết phục Phù Kiên,” Tạ An nói, “cả đời này, không thể Nam phạt. Mà người bây giờ, đã không còn là ngươi nữa.”

“Mỗi thời mỗi khác.” Vương Mãnh nhướng mày, nghiêm túc nói, “Nếu cơ hội đã tới, vì sao không thể là lúc này?” Nói đoạn, Vương Mãnh nghiêng đầu nhìn Trần Tinh: “Tiểu sư đệ, nếu nếu huynh nhớ không lầm, ngươi bị Tuế Tinh nhập mệnh sẽ…”

Trần Tinh lầm bầm: “Hóa ra là thế, nói nhiều tất lỡ lời, ta thấy ngươi câm mồm được rồi.”

Hạng Thuật cau mày.

Vương Mãnh nhất thời sửng sốt.

“Cuối cùng ngươi cùng lòi đuôi.” Trần Tinh kinh ngạc quan sát Vương Mãnh, lại nhìn sang Vương Tử Dạ đứng sau gã, thật ra từ lúc Vương Mãnh xuất hiện, Trần Tinh đã nghĩ đủ cách để phá chiêu hồi sinh người chết của Vương Tử Dạ. Muốn làm tan rã liên minh giữa Phù Kiên và Vương Tử Dạ, nhất định phải đả kích họ từ căn bản, căn bản là cái gì? Dĩ nhiên chính là những người này.

Vì vậy, mặc dù Trần Tinh thầm nghĩ làm vậy không được phúc hậu cho lắm, nhưng ngại quá, ta bắt đầu bịa đây.

Hạng Thuật quay đầu nhìn Trần Tinh.

“Hóa ra, ‘trường sinh’ mà các ngươi luôn treo miệng,” Trần Tinh nói hết sức nghiêm túc, “chính là đào mộ tổ tiên người khác khắp nơi à?”

Mọi người: “??”

Trần Tinh thản nhiên nói: “Sau đó gọi người đã khuất từ mộ ra, coi người ta thành rối dây của ngươi? Những người này hoàn toàn không phải chính họ! Tất cả đều là Vương Tử Dạ ngươi diễn hí trên cơ thể từng người?”

Vương Tử Dạ: “…………..”

Phải nói Vương Tử Dạ oan thiệt sự, nhưng lúc này gã nào có cơ hội giải thích? Huống chi gã còn phải đề phòng ý đồ của Trần Tinh, sợ bất cẩn lộ ra chi tiết.

“Xem ra phải bám trên nhiều cơ thể như thế,” Trần Tinh thổn thức nói, “còn phải diễn y hệt, quả nhiên đại nhân Thi Hợi đã tốn sức rồi. Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, ngươi giả làm công chúa Thanh Hà, lúc ở cùng Phù Kiên có thấy lúng túng không?”

Phù gia sửng sốt.

Vương Tử Dạ lập tức nổi giận: “Ngươi đặt điều! Tự các ngươi không biết nhìn à! Ngươi tưởng bệ hạ mù chắc? Nếu công chúa Thanh Hà do ta giả dạng, làm sao bệ hạ có thể không nhận ra? Vương Mãnh, tới ngươi nói…”

Trần Tinh: “Khỏi nói! Sư phụ chưa bao giờ nhắc nửa lời về thân phận ta với đại sư huynh, huống chi là về Tuế Tinh, đây không phải sư huynh ta!”

Vương Mãnh: “Sư đệ, ngươi…”

Trong số người sống đang ngồi đây, chỉ có Trần Tinh là tiểu sư đệ khi Vương Mãnh còn sống, cũng chỉ có cậu mới có tư cách chối bỏ thân phận của gã, thành thử Trần Tinh mặc kệ ngươi đó, dù ngươi là sư huynh ta, ta cứ bảo không phải đấy, ai đối chứng cho nào?

Vương Tử Dạ vạn vạn không ngờ đối phương thế mà chỉ hươu bảo ngựa, khiến gã có trăm miệng cũng chẳng có cách nào biện bạch, bèn quay sang giải thích với Phù Kiên: “Bệ hạ! Thằng oắt này đang bịa chuyện! Tuyệt đối không có chuyện này…”

Mọi người đột nhiên phát lạnh bởi những lời của Trần Tinh, người chết được Vương Tử Dạ thức tỉnh từ mộ, phải chăng đều không có ý thức của chính họ đúng như lời Trần Tinh! Chu Chân, công chúa Thanh Hà, thậm chí là Ôn Triết… họ đều là rối dây hành động theo ý muốn của Vương Tử Dạ!

Vương Tử Dạ nhịn hết nổi đành giải thích, gã cười lạnh: “Lúc còn sống, Thanh Hà đã uống máu Ma thần ta đưa, thế nên mới có ý thức, thầy trừ tà! Ngươi còn thiếu hiểu biết về phương diện này lắm, quả nhiên vẫn còn quá non.”

“Cái gì?” Trần Tinh nheo mắt, thành công hố Vương Tử Dạ, “Uống cái gì?”

Vương Tử Dạ: “…………..”

Cả hồng lư chìm vào im lặng, Vương Tử Dạ thầm nghĩ toi rồi, sơ sẩy để lộ chân tướng.

Tiếp theo không cần Trần Tinh nói nữa, Phù Kiên nghe hiểu hết, gã nổi giận vì nhận ra mình bị lừa.

“Vương Tử Dạ!” Phù Kiên lạnh lùng nói, “Ngươi đã bày bố từ ba năm trước rồi ư?!”

Vương Tử Dạ đột nhiên bật cười quái dị, nếu đã bị Trần Tinh vạch trần, gã cũng không định giấu nữa, bèn sầm mặt nói: “Nếu tất cả đều có chuẩn bị tới đây, chi bằng hôm nay chờ xem, Tuế Tinh của ngươi có yêu cây yêu cả cành, cứu bạn đồng hành của ngươi không?”

Trần Tinh biến sắc.

“Đừng nói nhảm với gã! Ra tay!” Hạng Thuật không bị Vương Tử Dạ ảnh hưởng, bóp nát ly rượu trong tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện