Có lẽ thủ lĩnh Đường còn nương tay vì đồng loại, nhưng người đang ngồi trên ghế là thủ lĩnh Nguỵ.

Khi người bên dưới nhận ra sự sai lệch thì họ đã không còn cơ hội lên tiếng nữa.

"Có thời gian bịt mắt chơi bạo lực tập thể, không có thời gian luyện kỹ năng tự cứu sao?" Ngụy Khoảnh đứng trước đám thợ săn bị trói tứ chi sau lưng mỉa mai, "Không có Đường đại thánh nhân bảo vệ thì các người là đồ bỏ."

Anh ném đoạn dây thừng cuối cùng dài mười phân còn lại cho Tu Kỳ, ra lệnh đầu tiên sau khi nhậm chức: "Treo tất cả lên trước cửa khách sạn, bảo người mỗi nửa tiếng phun ít nước, để họ mở mắt ra nhìn thế giới."

Tu Kỳ: "...Nhận lệnh." Khả năng trói của quỷ mị vẫn như ngày nào. Hắn thầm cảm thán trong lòng.

Khi Tang Quỷ đến, thay Ngụy Khoảnh ra lệnh thứ hai: "Giao nộp bảng số lượng vũ khí, bảng tài chính lưu động, bảng thống kê sức chiến đấu đến phòng suite. Nếu ai dám giấu giếm, nộp hết! Nếu không đừng trách chúng tôi đốt lãnh địa thợ săn."

Tu Kỳ: "...Nhận lệnh."

Trong lãnh địa thợ săn, phe ủng hộ và phe cực đoan lần đầu đạt được sự đồng thuận tinh thần: Thủ lĩnh, xin cậu mau trở về!

Thời gian đã gần hai giờ chiều, còn chưa đến một tiếng nữa là hết thời gian sáu giờ theo gợi ý của chủ thần.

Ngụy Khoảnh lại không chút hoảng sợ, anh mở một chiếc hộp đầy chìa khóa, bên cạnh chất đống hành lý có mười mấy khẩu pháo laze cỡ lớn và một đống đạn hạt nhân đã được rèn.

Nghe nói Đường Kha Tâm cất tiền ở chỗ khác, lãnh địa thợ săn chỉ còn nhà máy, kho vũ khí, khách sạn. Nhưng chỉ một góc băng này cũng đủ thấy thủ lĩnh Đường giàu có đến mức nào.

May mà Đường Kha Tâm thường xuyên kiếm tiền, khiến Ngụy Khoảnh nghĩ rằng thợ săn rất nghèo, không có gì để cướp. Điều này mới không dẫn đến chuyện cả nhà Mị Môn xa lánh lãnh địa thợ săn.

Tang Quỷ ngồi xổm trước hộp chìa khóa tiếc nuối nói: "Lão đại, chúng ta giúp Đường tổng giải quyết rắc rối lớn như vậy, chỉ cướp được từng này, lỗ rồi."

"Nói chuyện kiểu gì vậy." Giọng Ngụy Khoảnh vọng ra từ phòng thay đồ: "Những thứ này là người ta tặng, sao gọi là cướp."

Tang Quỷ: "Vậy càng phải lấy nhiều chút, từng này sính lễ còn không đủ kẽ răng."

Chớp mắt, trước mắt Tang Quỷ tối sầm, cả người bị Ngụy Khoảnh đè lên vali!

Hắn vội vàng chữa lại: "Của hồi môn, là ông chủ Đường cho của hồi môn quá ít!"

Ngụy Khoảnh thấy hài lòng, đứng lên đi vài bước rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, anh quay lại nói: "Chúng tôi không ở bên nhau."

Tang Quỷ bắt đầu thì thầm: "Đúng đúng đúng, các người không ở bên nhau, để tôi bị bỏ lại với Quỷ Sinh một ngày một đêm là vì oan gia ngõ hẹp, gặp nhau càng thêm ghét, đánh nhau đến trời đất mờ mịt, hoàn toàn không phải vì nói chuyện yêu đương mà chậm trễ đến đón tôi."

"Đều nghe thấy hết đấy!" Từ phòng thay đồ truyền đến lời cảnh cáo của Ngụy Khoảnh. Tang Quỷ ngoan ngoãn im lặng.

Phòng thay đồ của Đường Kha Tâm rất lớn, áo trên, quần dưới, phụ kiện, đồng hồ đều được phân loại rõ ràng, sắp xếp ngăn nắp trong tủ kính, giống như chuyển nguyên quầy hàng từ trung tâm thương mại về nhà.

Lần trước đến đây, căn phòng này chỉ là tủ áo trắng đơn giản, bên trong sắp xếp đồng loạt những bộ trang phục chủ yếu là màu trắng.

Bây giờ cả căn phòng đã được chia làm hai nửa, bên trái là màu sáng, màu trắng là chủ đạo, bên phải là màu tối, họa tiết hoa văn là chính. Đường Kha Tâm gần như chỉ thiếu mỗi việc in dòng chữ "Quần áo này là của Ngụy Khoảnh" lên tủ.

Ngụy Khoảnh đặt tay lên quần áo chậm rãi vuốt ve, mãi mà không chọn được bộ nào để thay --

Không chỉ là phòng thay đồ, ngay cả trong phòng cũng có thêm nhiều thiết bị gia dụng, Đường Kha Tâm thậm chí còn chuyển tủ rượu vang vào phòng khách.

Ngụy Khoảnh có một cảm giác sai lầm, cảm giác rằng cuộc sống của thủ lĩnh Đường trước khi gặp anh là một tờ giấy trắng, và bây giờ tờ giấy trắng này đang cố gắng tự tô màu, hoặc là bắt đầu viết những dòng chữ dự đoán tương lai.

Trước đây tại sao lại sống như vậy? Là vì lý do của phòng thí nghiệm sao? Reng reng.

Điện thoại rung.

Ngụy Khoảnh nhìn thấy màn hình hiển thị, do dự một chút rồi nghe máy.

"Thật sự có thể kết nối được!" Giọng nói vui mừng của Đường Kha Tâm truyền đến từ đầu dây bên kia.

"Chuyện gì vậy?" Ngụy Khoảnh cau mày, theo lý mà nói Đường Kha Tâm vẫn đang trong lễ nhậm chức của Quỷ Mị.

Đường Kha Tâm: "Vừa rồi trong buổi lễ điện thoại của Quỷ Tiêu reo lên, làm mọi người sợ hết hồn. Bây giờ đang xác nhận tình hình. Tôi nhân tiện thử gọi luôn."

Chúng quỷ đều biết, trong Quỷ Môn có thể liên lạc với bên ngoài chỉ có điện thoại đặc chế của thợ săn và Cục Điều tra Phi thường.

Còn có hai ngoại lệ nữa là Quỷ Tiêu cần quản lý trật tự và Quỷ Mị tiền nhiệm phá vỡ mọi quy tắc.

Ngụy Khoảnh không chỉ sử dụng điện thoại của con người để liên lạc với thế giới bên ngoài, thậm chí còn kết nối tín hiệu cho tầng ba của Quỷ Môn.

"Bị quỷ phát hiện cậu sẽ thành Quỷ Hoàng vi phạm quy định." Ngụy Khoảnh nhắc nhở.

"Tôi chẳng phải đang noi gương tiền bối hay sao." Đường Kha Tâm thản nhiên nói: "Bên đó ổn không? Câu đố của Chủ Thần có manh mối nào mới không?"

Ngụy Khoảnh: "Không có, tôi dự định đợi tấn công."

Mặc dù biết rằng Ngụy Khoảnh sẽ không dễ dàng bị thương, nhưng Đường Kha Tâm vẫn có chút không yên tâm, cậu hỏi: "Lễ nhậm chức này xem ra còn lâu, anh có muốn đến xem tôi không?"

"Xem cậu?"

"Xem lễ nhậm chức."

"Không xem."

"Đừng từ chối nhanh vậy mà~" Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu nũng nịu của Đường Kha Tâm: "Cả đời này rất khó mà thấy được lễ nhậm chức của người khác giành mất bát cơm của anh. Rất có khả năng chỉ có một lần thôi đấy~"

"Không!" Toàn thân Ngụy Khoảnh đều kháng cự việc phải xem lại cái lễ cổ xưa dài dòng và chán ngắt đó lần nữa, "Cúp máy đây!"

"Khoan đã!" Đường Kha Tâm gọi dừng Ngụy Khoảnh rồi nói: "Cảm ơn anh."

Ngụy Khoảnh: "......"

"Còn nữa." Giọng của Đường Kha Tâm nhỏ đến không thể nhỏ hơn, "Tôi yêu anh~"

Ngụy Khoảnh: "Cúp máy đây."

"Còn nữa!" Đường Kha Tâm suýt chút nữa hét to qua mặt nạ quỷ, sau khi điều chỉnh lại âm lượng, cậu nhẹ giọng nói: "Có thể chỉnh thời gian thành mỗi ngày sáu giờ không? Tôi muốn mỗi giây chúng ta chia xa lòng đều có thể kết nối với nhau.

Nhớ anh đến sắp phát điên rồi."

Ngụy Khoảnh: "......" Anh giơ tay xem đồng hồ, cách lúc Đường Kha Tâm và anh chia xa chưa đến 3 giờ.

Anh cảm thấy buổi lễ chắc chắn còn chán hơn trước đây, vì người ta dễ suy nghĩ lung tung khi chán nản.

"Ba tiếng cũng được." Đường Kha Tâm cẩn thận mở miệng thương lượng, "Ngụy Khoảnh Khoảnh~"

"Hai mươi phút hay hai mươi giờ có khác gì nhau? Cậu không phải muốn hôn thì hôn à?" Ngụy Khoảnh để lại một câu rồi cúp máy.

Chỉ còn một vị tân Quỷ Hoàng mặt xanh nanh vàng ngồi trên ghế cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn của mình.

Ngụy Khoảnh thay một bộ âu phục gần như màu trắng, ngoài phòng thay đồ, thậm chí anh còn đeo găng tay trắng để tôn trọng thủ lĩnh Đường.

Cái cảm giác nghi thức chết tiệt này.

Tang Quỷ đang đợi ở cửa thấy Ngụy Khoảnh, kinh ngạc hỏi: "Lão đại, bộ đồ này nóng lắm à, sao mặt anh đỏ bừng thế này!"

Ngụy Khoảnh không trả lời, quay người đi ra ngoài, anh muốn đi thị sát một chút.

Lúc này, một tiếng vỡ vụn từ ngực vang lên!

Rắc!

Ngụy Khoảnh ôm ngực đứng lại tại chỗ......

"Sao vậy!" Tang Quỷ bước dài chạy đến trước mặt Ngụy Khoảnh, thấy lão đại nhà mình khuôn mặt vốn dĩ trắng bệch càng trở nên trắng bệch hơn.

Rất hiếm khi thấy lão đại bị dọa thành bộ dạng này!

"Chìa khóa......" Ngụy Khoảnh từ từ rời tay khỏi ngực, "Vỡ rồi."

Tang Quỷ: "Chìa khóa? Chìa khóa nào?"

"Chìa khóa của tầng ba Quỷ Môn." Ngụy Khoảnh lấy từ túi áo ra một nắm mảnh gỗ vỡ.

Ghép lại vừa khớp thành một chiếc chìa khóa gỗ cổ xưa.

"Gì!" Tang Quỷ nhìn thấy chìa khóa, mặt ngay lập tức tái nhợt hơn cả Ngụy Khoảnh, "Mỏ ngọc của tôi còn ở trong đó!"

Không chỉ là mỏ ngọc, còn có vô số bảo vật mà Ngụy Khoảnh tìm kiếm từ khắp nơi trên thế giới!

Thần kinh của Ngụy Khoảnh căng thẳng, anh nhìn đồng hồ.

Sáu giờ đã qua.

"Tấn công của Chủ Thần là đóng cửa vào tầng ba Quỷ Môn." Ngụy Khoảnh phán đoán, anh nhanh chóng bình tĩnh lại, "Đã biết có ba chìa khóa cửa tầng ba chỉ có Quỷ Hoàng, trong bảy quỷ ác chơi trò chơi được gợi ý, tuyệt đối bao gồm năm Quỷ Hoàng đang tại chức."

Tang Quỷ vẫn còn đang hoảng loạn: "Mặc kệ là ai, tấn công nhằm vào chúng ta đã xảy ra rồi, hãy để những kẻ khác cũng ném chìa khóa đi! Giải đố cái gì nữa!"

Khác với Tang Quỷ, Ngụy Khoảnh đã lấy lại bình tĩnh, anh đặt những mảnh gỗ lên bàn nói: "Người có khả năng làm việc này tuyệt đối có khả năng mở lại cửa. Giải đố là bước đầu tiên để tiếp cận nó, muốn lấy lại tất cả bảo vật của cậu, bây giờ qua đây ghi chép lại đi."

Lễ nhậm chức của Quỷ Mị mới được tổ chức tại quần đảo, năm Quỷ Hoàng ngồi vây quanh tảng đá lớn nhất, từng người trong số bốn Quỷ Hoàng trước lần lượt giải thích về các điều cấm kỵ của Quỷ Môn cho Quỷ Mị mới.

Các tiểu quỷ đứng cách xa, tụ tập thành vòng tròn qua mặt biển, thành kính dõi mắt theo các Quỷ Hoàng.

Lễ đang diễn ra thì đột nhiên điện thoại của Quỷ Tiêu đổ chuông, khiến cả đám quỷ hoảng hốt.

Làm sao có thể có tín hiệu của nhân gian len lỏi vào buổi lễ? Thật vô lý!

Quỷ Tiêu cứng nhắc nghe máy: "Ai vậy?"

"Ngài là Ngụy Khoảnh phải không?"

Quỷ Tiêu: "Tôi... là."

"Ngài Ngụy, chào ngài. Trong thời gian ngài học đại học, có phải ngài đã đăng ký khoản vay của dịch vụ Tình Thương không?"

Quỷ Tiêu: "..."

"Tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng của Tình Thương, hiện tại tài khoản của ngài gặp vấn đề. Nếu ngài không làm theo hướng dẫn của tôi, hồ sơ tín dụng của ngài sẽ gặp trục trặc. Hãy lập tức đăng nhập tài khoản và gửi mã xác nhận cho tôi!"

Rầm!

Quỷ Tiêu giận dữ đập mạnh chiếc điện thoại xuống bàn đá!

Năm Quỷ Hoàng im lặng không động đậy, năm chiếc mặt nạ nhìn nhau ngơ ngác, đến mức âm thanh của biển khơi va vào đá cũng trở nên rõ rệt.

Cuối cùng...

"Phì!" Quỷ Lượng ngồi bên cạnh bật cười lớn, vỗ mạnh bàn đá: "Ha ha ha ha! Quỷ Tiêu, anh lại đi vay tiền mạng à?"

Quỷ Si ngồi đối diện, tay chống ngực ho khẽ hai tiếng rồi nhẹ nhàng nói thêm: "Không ngờ anh còn từng học đại học nữa đấy?"

Ngay lập tức, tiếng cười vang vọng khắp cả vùng biển!

Quỷ Tiêu không thể chịu nổi, quay người gọi thuộc hạ: "Quỷ Sinh! Đi tra cho tôi! Là ai đang làm trò quỷ này! Cả điện thoại lừa đảo cũng dám gọi đến đây! Chúng tưởng không có Quỷ Tư hay sao?"

Quỷ Sinh: "Rõ!"

Quỷ Võng, từ nãy đến giờ không nói lời nào, cuối cùng cũng cất tiếng, mà vừa mở miệng đã là lời mỉa mai: "Đừng có nói là anh tự biên tự diễn đấy nhé, Quỷ Tiêu. Chắc là ngoài kia nợ nần chồng chất, bị chặn tín hiệu thì có."

Là giọng con gái.

Lông mày sau chiếc mặt nạ của Quỷ Mị mới khẽ nhướn lên — Quỷ Võng là con gái.

Quỷ Tiêu: "Cô im đi, đừng tưởng ở đây là tôi không dám động đến cô!"

Sau cơn xôn xao, Quỷ Sinh quay lại báo cáo: "Không có lỗ hổng phòng vệ nào cả."

"Cái gì?"

"Tôi đã bảo là tự biên tự diễn mà ~"

"Với khả năng kiểm tra như vậy thì đừng có làm ở Quỷ Tư nữa."

Đúng lúc cuộc tranh cãi đang gay gắt, một tiếng nổ vang trời phát ra. Trong tích tắc, bàn đá ở giữa năm Quỷ Hoàng bị nổ tan thành từng mảnh.

Mọi con mắt đều đổ dồn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đang vác khẩu súng laser, mặc bộ vest trắng, đầu đội mũ choàng đen, đứng trên đỉnh tảng đá cao nhất nhìn xuống.

Quỷ Si: "Thợ săn?"

Quỷ Lượng: "Nghe nói thủ lĩnh thợ săn Tu La thích đeo găng tay trắng."

Lúc này, Quỷ Võng nhận thấy tân Quỷ Mị đang cúi đầu cười, cô hỏi: "Quỷ Mị sao lại cười?"

Đường Kha Tâm kìm nén tiếng cười rồi trả lời: "Không có gì, chỉ là đây là khẩu súng lớn nhất tôi từng thấy, có chút phấn khích."

Tác giả có lời muốn nói: Thật là dọa người, khẩu súng này thực sự to quá... Nhìn không giống trò đùa nhưng lại giống vậy...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện