Tầng thứ tư của cửa quỷ, cần bảy người đồng thời chạm tay vào cửa để bắt đầu trò chơi.

Ha, ai lại ngốc như vậy chứ? Tần Thiên Hoa đặt điện thoại xuống, rồi ném chiếc chìa khóa gỗ mới tinh mà ông ta đang cầm về lại ngăn kéo.

Đúng như ông ta đã nói, ông là một con người, cuộc sống của ông đều được ghi lại trong thế giới thực. Chưa đầy mười phút sau khi thông tin về "Đồ giám ác quỷ thứ 3" được công bố, mạng xã hội và truyền thông đã tràn ngập thông tin về ông. Các phương tiện truyền thông thậm chí còn lôi ra cả chuyện ông đánh nhau với bạn cùng bàn hồi tiểu học.

Cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc họ sẽ tìm ra chuyện ông lợi dụng cửa quỷ để giành việc kinh doanh hạt nhân của thợ săn, thổi phồng giá ngọc làm rối loạn thị trường, thậm chí là can thiệp vào việc buôn bán sinh mạng.

So với cái trò chơi triệu hồi quỷ môn, những chuyện trong thực tế khiến ông đau đầu hơn nhiều.

"Tần tổng." Một tay sai gõ cửa.

Tần Thiên Hoa: "Bọn trẻ đã xử lý xong chưa?"

"Chuyện này..." Gã đàn ông tỏ vẻ khó xử, "Bọn nhóc đó rất khôn khéo, đã gọi điện báo cáo từ trước, nói có nghi phạm trốn thoát từ cửa quỷ. Khi chúng tôi định ra tay, đúng lúc đội thi hành luật đến hiện trường, bắt hết người của chúng ta. Cũng may tôi chạy thoát được."

Người chơi bước ra từ cửa quỷ Lượng đều trong tình trạng hôn mê, hoàn toàn không có tính công kích. Không biết từ lúc nào, thông tin lại bị xuyên tạc thành có tội phạm trốn thoát từ quỷ môn, còn các phương tiện truyền thông không hề làm rõ mà ngược lại, một số cơ quan nhỏ lẻ đã ăn theo, tung tin đồn nhảm để kiếm lời.

Thông thường, những kẻ nhỏ bé sẽ không dám động đến người của ông, nhưng lần này vì trò đùa ác ý của vài thiếu niên mà họ đã bắt giữ người.

"Quy tắc "báo cáo" đã bị bọn chúng chơi thấu rồi." Tần Thiên Hoa, vốn đã quen với sự tàn ác của con người, cũng phải thừa nhận điều đó. Ông không khỏi bật cười: "Thế hệ trẻ giờ đây thật xuất sắc, có rất nhiều thứ để chúng ta học hỏi."

Người đàn ông đứng cạnh cửa bắt đầu thấy khó hiểu, hắn đã theo nhiều đại ca, nhưng luôn cảm thấy không thể nắm bắt được hàm ý ẩn sau lời nói của Tần Thiên Hoa: "Tần tổng, ý của ngài là?"

"Điều tra xem những phương tiện truyền thông nào đã nhúng tay vào công việc của chúng ta, rồi lần lượt báo cáo chúng." Tần Thiên Hoa bật tivi, đúng lúc thấy một phát thanh viên đang đưa tin về việc ông thâu tóm một công ty tài chính phá sản vào nửa đầu năm nay, thậm chí còn thổi phồng sự việc để kích động dân chúng. Ông tiện tay chỉ vào màn hình: "Và hắn nữa, tôi muốn hắn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai."

Việc báo cáo và kết tội này còn dễ dàng hơn nhiều so với trò chơi giết người của quỷ môn.

Tiếng cười của Tần Thiên Hoa ngày càng lớn, ông hoàn toàn bỏ qua trò chơi, thậm chí còn mở một chai rượu ngon, kéo đàn em uống cùng.

"Này, Ngon Cận, cậu có từng đề cập rằng mình từng cùng với khách thuê của con trai tôi bước vào quỷ môn đúng không?" Tần Thiên Hoa hỏi.

"Ngài nói đến Ngụy Khoảnh phải không, tôi đã gặp anh ta hai lần." Ngô Cận không dám ngồi xuống uống rượu, chỉ cúi đầu kính cẩn báo cáo. Hắn biết rõ rằng lý do Tần Thiên Hoa giữ hắn lại là vì việc từng vào cửa cùng với Ngụy Khoảnh là một lợi thế lớn: "Ngài muốn hỏi thông tin về Ngụy Khoảnh ạ?"

"Chuyện đó để sau." Tần Thiên Hoa đặt ly rượu xuống, "Cậu có biết Đường Kha Tâm không? Người đi cùng với cậu ta."

"Biết ạ, trong một lần họ đã cùng nhau vượt qua một cánh cửa."

Tần Thiên Hoa: "Cậu có ấn tượng gì về cậu ta không?"

Ngô Cận cố gắng nhớ lại ấn tượng của mình về Đường Kha Tâm, lần đầu tiên gặp Ngụy Khoảnh, Đường Kha Tâm thực sự rất thân thiết với Ngụy Khoảnh, nhưng sau khi ra ngoài, hắn tình cờ thấy Đường Kha Tâm kéo Tần Sân đến để lĩnh tiền thưởng, nên nghĩ rằng Đường Kha Tâm đã lợi dụng Ngụy Khoảnh để cứu Tần Sân.

Còn ở cánh cửa thứ hai, hắn chẳng hề thấy Đường Kha Tâm đâu, lúc đó người đi cùng với Ngụy Khoảnh là một gã đầu đinh tên Trương Hiên...

Ngô Cận báo cáo trung thực, Tần Thiên Hoa không hỏi thêm gì nữa, chỉ tiếp tục uống rượu, thỉnh thoảng chỉ vào các phương tiện truyền thông đang đưa tin về ông và yêu cầu ghi lại danh sách những kẻ cần "báo cáo".

Bầu không khí hài hòa như vừa mới chốt thành công một vụ làm ăn lớn.

Cho đến khi một cuộc điện thoại phá vỡ tình hình.

【Lâu rồi không gặp, Chủ tịch Tần.】

Tần Thiên Hoa: 【Lạc Cục trưởng? Không đúng, gọi là Lạc đại nhân mới đúng. Đã gửi tài nguyên cho cục bấy lâu, không ngờ cũng có ngày gặp một giám đốc tài chính trở thành Quỷ hoàng, thật vinh dự quá.】

Lạc Hạo: 【Đôi bên cùng có lợi mà Chủ tịch Tần, biết trước là người quen với nhau, lúc ở trong cánh cổng nên gặp gỡ nhau một chút mới phải.】

Tần Thiên Hoa: 【Không biết Lạc cục gọi đến có chỉ thị gì?】

Lạc Hạo: 【Chỉ muốn hỏi Chủ tịch Tần có hứng thú hợp tác không, bảy người chơi, cuối cùng cũng sẽ có một đội thiếu người.】

Tần Thiên Hoa: 【Đây là lỗi của cậu rồi Lạc cục, chúng ta ở bên ngoài ăn ngon uống sướng, có đáng để vào đó mạo hiểm không?】

Lạc Hạo: 【Không tham gia sẽ khiến anh mất đi chìa khóa của tầng ba. Hoặc có thể nói như này, dù không giết được anh, nhưng muốn giết thằng con ngốc nghếch của anh thì rất dễ dàng.】

Giọng Tần Thiên Hoa trầm xuống: 【Cậu không sợ tôi gửi thiệp mời cho cậu sao?】

Lạc Hạo: 【Tôi tin rằng Chủ tịch Tần hiểu rõ đạo lý "cá chết lưới rách" chứ. Tôi nhớ chúng ta hợp tác trước đây rất vui vẻ, mong đợi hợp tác lại lần nữa~】

Bên trong biệt thự, khi Nguỵ Khoảnh và Đường Kha Tâm vẫn còn ở trong phòng thì đã nghe thấy tiếng động ở cửa chính.

Hai người đi ra thì thấy Tần Sân đang được thuộc hạ của bố mình đón đi.

"Chúng ta có nên lôi kéo Tần Thiên Hoa không?" Đường Kha Tâm hỏi.

Nguỵ Khoảnh lại hỏi: "Em muốn vào cánh cổng sao?"

Đường Kha Tâm bị câu hỏi làm ngạc nhiên, ánh mắt cậu nhìn Nguỵ Khoảnh mang theo sự nghi ngờ--mục tiêu của Nguỵ Khoảnh từ trước đến giờ chẳng phải là làm thủ lĩnh sao, nghi lễ khiêu chiến trước đó cũng là để tụ họp Quỷ hoàng cướp lấy chìa khóa nhằm kiểm soát Quỷ môn.

Sao bây giờ lại do dự?

"Anh còn chuyện gì giấu em đúng không?" Đường Kha Tâm lo lắng hỏi: "Nếu có kế hoạch gì thì nói với em, em sẽ giúp anh, anh biết mà."

Tai của Nguỵ Khoảnh lại bắt đầu đỏ lên. Anh cũng không phải có chuyện gì giấu diếm, chỉ là anh đột nhiên không muốn vào cánh cổng nữa. Nguyên nhân anh cũng không rõ, chỉ biết rằng suy nghĩ này bắt đầu xuất hiện kể từ lúc Đường Kha Tâm tức giận mà tự tiết lộ thân phận trước mặt Quỷ Tiêu và những người khác trong cánh cổng.

Cuộc đối thoại bị gián đoạn bởi mấy cuộc điện thoại.

Là HuỨA Trúc Huyên gọi tới, nói rằng đã phát hiện một căn cứ dự án thí nghiệm trên cơ thể người trong bệnh viện của cục điều tra.

Ngay sau đó Nguỵ Khoảnh lại nhận được cuộc gọi từ Hồ Yên, nói rằng bị Quỷ Lượng tấn công, không đánh lại được nên muốn đến nương nhờ.

Kỳ lạ hơn nữa là Nguỵ Khoảnh còn nhận được cuộc gọi từ Lạc Hạo, nói rằng đã đoán được anh chính là thủ lĩnh Husky, yêu cầu anh đừng có mà giả chết, đã đến lúc hợp tác rồi.

Nguỵ Khoảnh: "......"

Đường Kha Tâm suy nghĩ rồi nói: "Chắc là do gợi ý vừa rồi trong nhóm chat. Trong danh sách bảy con quỷ mà Sĩ thần công bố có tên của anh, lúc nãy cũng có ám chỉ rằng người chơi đã tập hợp đủ."

Nguỵ Khoảnh: "......" Khỉ thật!

Cuối cùng để tiết kiệm thời gian, bọn họ hẹn gặp nhau ở bệnh viện định điểm của cục điều tra.

Tất nhiên, họ không đưa Lạc Hạo theo.

"Bây giờ cục điều tra chật kín người, nhân sự cực kỳ thiếu thốn." Trước chiếc bình chứa màu xanh lá, Hứa Trúc Huyên vừa lướt điện thoại vừa nói: "Trước đây luôn có người trực ở đây, giờ toàn bộ hệ thống bảo vệ của bệnh viện đã ngừng hoạt động, tôi có con chip điện tử nên mới vào được. Vừa vào là thấy những thứ này. Còn người này tên là Diệp Phi, lúc nãy còn mở mắt nữa!"

Hồ Yên tiến đến gần nhìn kỹ một chút, rồi lắc đầu: "Tiểu Diệp Phi là một người dễ thương mà, sao lại thành ra thế này?"

Đường Kha Tâm: "Trước đây tôi và Nguỵ Khoảnh gặp cậu ta trong cánh cổng, lúc đó Diệp Phi đã mất trí nhớ, thậm chí còn bị cấy ghép ký ức không hợp lý. Khi đó chúng tôi tưởng là do Sĩ thần cố ý thiết lập vì diễn biến của trò chơi."

"Tiểu hồ ly nhà cậu rốt cuộc đã bám theo Nguỵ Khoảnh nhà ta bao nhiêu lần hả?" Nghĩ đến việc Đường Kha Tâm là thủ lĩnh của Tu La, Hồ Yên không nhịn được mà công kích.

Đường Kha Tâm không chút khách sáo đáp trả: "Lão hồ ly cô chẳng phải cũng liếm mặt đến đây nương nhờ mục tiêu ám sát cũ của mình à?"

Hứa Trúc Huyên bị kẹt ở giữa hai người đột nhiên cảm thấy không khí để thở cũng bị nén lại, cô lặng lẽ thu điện thoại vào...

Nguỵ Khoảnh, người từ đầu đến giờ vẫn đứng nghiên cứu bên thiết bị, không nói một lời nào. Sau khi ra ngoài, anh đã cho Tiểu Tang tìm Diệp Phi, nhưng tiếc là không có kết quả, không ngờ là bị nhốt ở cái nơi quái quỷ này.

Anh vươn tay, một phát rút phích cắm điện ra.

Chỉ thấy chất lỏng bên trong bình chứa bắt đầu rút xuống, người bên trong dần dần rơi xuống đất, cả khuôn mặt áp sát vào kính.

Nhìn qua có vẻ khá đáng ghét.

Khoảnh khắc tiếp theo, bình chứa bị Nguỵ Khoảnh phá vỡ bằng bạo lực.

Diệp Phi lăn ra ngoài, thân thể bị mảnh vỡ cắt ra mấy đường.

Hứa Trúc Huyên cố nhịn để không hét lên, cô phát hiện da của Diệp Phi nhanh chóng tự lành lại.

Nguỵ Khoảnh dường như đã dự liệu trước được tình huống này, anh ngồi xuống, lấy từ trong chiếc hộp vuông ra một viên thuốc, đặt vào miệng Diệp Phi.

Hứa Trúc Huyên hỏi: "Thứ giống kẹo sô-cô-la này chẳng lẽ là viên thuốc truyền thuyết gọi hồn cực mạnh?"

"Đây là loại thuốc mới của Quỷ môn, quỷ ăn vào sẽ tăng cường sức mạnh, còn người thì... sẽ hoá thành quỷ~" Hồ Yên giải thích một cách ân cần.

Đường Kha Tâm nhớ lại việc Nguỵ Khoảnh thường hay giấu thuốc khi vừa ra khỏi cánh cổng, cậu nhìn sang Nguỵ Khoảnh...

Cảm nhận được ánh mắt của Đường Kha Tâm, Nguỵ Khoảnh bổ sung giải thích: "Thuốc này có tác dụng phụ, một khi đã bắt đầu uống thì không thể ngừng, sau khi ngừng thì quỷ sẽ dần thoái hóa thành người. Còn con người thì... có lẽ sẽ thoái hoá thành tro bụi."

Đường Kha Tâm: "Ý anh là Diệp Phi đã dùng loại thuốc này, sau khi ra khỏi cánh cổng ngừng thuốc nên mới biến thành thế này?"

"Tôi đoán không sai thì cục điều tra vừa nghiên cứu vừa bảo vệ cậu ta." Nguỵ Khoảnh nhìn sang Hồ Yên: "Đưa cậu ta về."

Mọi người đứng dậy chuẩn bị rời đi, chỉ có Hứa Trúc Huyên hỏi một câu: "Vậy còn những người còn lại thì sao?"

Nguỵ Khoảnh liếc nhìn mấy dãy bình chứa xanh lá phía sau, cười nói: "Lòng tốt của ác quỷ cũng có giới hạn."

Hồ Yên vác Diệp Phi đi ở phía trước, ngay cả việc Nguỵ Khoảnh cứu Diệp Phi mà cô cũng thấy bất ngờ, huống chi là mấy vật thí nghiệm ở phía sau mà họ chưa từng gặp.

Biệt thự của Tần Sân là một nơi thần kỳ, không chỉ đội tìm kiếm không xuất hiện, mà ngay cả Quỷ hoàng cũng không tìm tới, khi đó Đường Kha Tâm đã tìm kiếm Nguỵ Khoảnh suốt 4 tháng, cuối cùng vẫn là Nguỵ Khoảnh tự dẫn về nhà thì cậu mới biết địa điểm.

"Vậy bây giờ có thể nói cho em biết chưa? Tại sao anh không muốn vào cánh cổng?" Đường Kha Tâm nhẹ nhàng hỏi.

Nghe thấy câu này, vành tai Nguỵ Khoảnh lại đỏ lên, anh đẩy Đường Kha Tâm ra ngoài.

Đường Kha Tâm cảm nhận được điều gì đó, "rầm" một cái khóa cửa phòng tắm lại, đẩy Nguỵ Khoảnh trở lại: "Mị đại nhân, biểu cảm của anh như đang nói với tôi rằng chỉ có dùng hình thì mới nghe được sự thật nhỉ~"

"Đừng có mà làm bậy."

"Anh nghĩ em dám hay không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện