Đường Kha Tâm: "Làm sao anh biết Ông Thành sẽ ở đây?"

Nguỵ Khoảnh: "Đây là nơi mà Nhiếp Uyển Uyển thích nhất khi còn sống. Người yêu đã mất, quay về nơi cũ là chuyện bình thường thôi."

Câu trả lời của Nguỵ Khoảnh tránh nặng tìm nhẹ, vẫn không giải thích được tin tức đến từ đâu. Đường Kha Tâm không hỏi thêm nữa.

Nguỵ Khoảnh: "Một quán bar cấm chụp ảnh, cậu không thấy lạ sao?"

Trong khi họ đang trò chuyện, Ông Thành đã bị một nhóm người mặc đồ đen bao vây. Ông Thành không sợ, dù sao hắn cũng là quỷ từng lăn lộn trong cửa, vẫn chưa nhận thức được vị trí của mình ở thế giới hiện thực. Hắn vớ lấy chiếc ghế bên cạnh, chuẩn bị lao vào đánh nhau.

Điều kỳ lạ là, phần lớn khách trong quán vẫn tiếp tục việc của mình, chỉ có vài người mới như nhóm của Nguỵ Khoảnh mới lộ vẻ hoảng sợ.

Ông Thành chưa kịp làm nên chuyện gì đã bị đè xuống sàn. Sau khi nhận ra mình không còn sức mạnh, hắn cuộn tròn lại như một con tôm, ôm chặt chiếc máy ảnh, mặc cho bọn đồ đen đánh đập, không chịu buông tay.

Không biết ác mộng kéo dài bao lâu, Ông Thành nghe thấy vài tiếng rên rỉ, khi mở mắt ra, qua màn máu đỏ, hắn nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đứng chắn trước mặt mình.

Một trong số đó từng đá văng nắp quan tài của hắn.

Nguỵ Khoảnh nhìn tay đang đặt lên vai mình, quay đầu lại nói: "Cưng à, đánh nhau thì buông tôi ra trước đã~"

Đường Kha Tâm không động đậy, cậu đang cân nhắc xác suất Nguỵ Khoảnh ngã nếu buông tay.

"Lại là hai tên đồng tính chết tiệt này!" Lục Hiên ra lệnh cho thuộc hạ: "Đánh luôn cho tao, đỡ phải bẩn mắt tao!"

Hơn mười người mặc đồ đen vung gậy sắt lao tới. Sau vài động tác, Đường Kha Tâm nhận thấy đám người này có chút bản lĩnh, cậu đành buông Nguỵ Khoảnh ra: "Cẩn thận một chút." Vừa dặn dò, cậu vừa tung cước đá bay kẻ đang đè lên người Ông Thành.

Mỗi cú đấm của đội trưởng Đường đều phối hợp hoàn hảo với tiếng nhạc sôi động, cú nào cũng đánh đúng nhịp.

Những người vốn tỏ ra thờ ơ xung quanh bắt đầu đổ dồn ánh mắt lại, thậm chí có người còn reo hò cổ vũ.

"Anh đẹp trai ơi, nếu anh hạ gục ba vòng thì tối nay tôi bao ngọc cho anh đấy!"

Nửa giờ sau...

"Không được, mạnh quá, đánh không lại đâu!"

"Anh Lục đâu rồi?"

Đường Kha Tâm thu tay lại, nhìn quanh, chẳng còn thấy bóng dáng Nguỵ Khoảnh đâu nữa. Cậu siết chặt tay -- đôi khi thật muốn, nhốt người vào một căn phòng chỉ mình cậu biết, mãi mãi không bao giờ thả ra.

"Đừng đi!" Ông Thành giãy giụa ôm chặt lấy chân Đường Kha Tâm: "Giúp tôi với. Nhiếp Uyển Uyển không thể cứ thế mà chết được!"

Đường Kha Tâm: "..." Cậu lấy điện thoại ra, đầu tiên là bấm một số. Sau khi cúp máy, cậu mở tính năng định vị trên điện thoại.

Khởi động ứng dụng theo dõi cặp đôi.

Bấm theo dõi.

Bức tường màu đỏ tươi, ghế sô pha màu đào, sàn nhà màu hồng phấn, ánh sáng mờ ảo.

Lục Hiên bị Nguỵ Khoảnh ép dính vào cây cột giữa phòng, không dám thở mạnh. Đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác bị người khác nhấc bổng và di chuyển với tốc độ chóng mặt trên không trung, còn kích thích hơn cả đi tàu lượn siêu tốc.

Con người mà cũng có thể làm được chuyện này sao!

Điều còn kích thích hơn nữa là người đàn ông kia đang nheo đôi mắt đào hoa nhìn hắn mỉm cười, thậm chí còn bắt đầu cởi áo!

Lục Hiên: "Đạ... đạ... đại ca, tôi có bạn gái rồi! Tôi... tôi không thích kiểu này đâu!"

Nguỵ Khoảnh cười không nói gì, dùng chiếc áo phông vừa cởi ra để trói hai tay Lục Hiên vào cây cột, thắt thành nút chết.

Anh lùi lại ngồi xuống ghế sô pha, nhặt chiếc áo khoác màu xám sáng từ hậu trường quán bar lên mặc vào người.

Chiếc áo khoác vẫn còn nằm trong túi nhựa, có lẽ là trang phục biểu diễn của một người dẫn chương trình nào đó.

Mặc xong, anh ngồi trên ghế sô pha, không nói gì, chỉ cười mà như không cười nhìn chằm chằm vào Lục Hiên.

Nguỵ Khoảnh đã đến đây ba lần rồi. Quán bar ox, phía trên là trung tâm tắm hơi, bên cạnh là karaoke. Căn phòng tình thú này cũng là một mắt xích trong chuỗi kinh doanh.

Mặc dù bây giờ, anh phải điều tra xem ai đang tìm cách gây rối với Quỷ Mị, đồng thời kiểm kê lại danh sách những quỷ nhỏ còn sót lại trong cửa, và sàng lọc (cho có lệ) những thành viên mới muốn gia nhập.

Công việc chất đống như núi, nhưng khi nghe có người nói Ông Thành đã sống lại, Nguỵ Khoảnh vẫn quyết định dành chút thời gian đến xem trò vui.

Rồi anh lại đụng phải cái miệng "tồi tệ" của Lục Hiên.

Nguỵ Khoảnh vốn định giữ im lặng, nhưng không hề định thay đổi tính cách. Lục Hiên mở miệng là "bóng lộ", ngậm miệng lại thì mắng bọn họ làm bẩn mắt mình.

Trong cửa, anh đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, cũng chẳng có cảm giác gì, cùng lắm là tìm vài thủ đoạn nhỏ để "dạy dỗ" kẻ gây sự.

Nhưng đây là thế giới loài người. Dù Đường Kha Tâm trông không có phản ứng gì, nhưng nghĩ đến việc sau này cậu có thể gặp những kẻ như thế này, trong những tình huống tương tự...

Anh cảm thấy bực bội.

Khung cảnh đáng ra phải khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng Lục Hiên lại cảm nhận được một luồng lạnh lẽo thấu xương. Bị Nguỵ Khoảnh nhìn chằm chằm trong vài phút ngắn ngủi, hắn như có cả một dãy núi tuyết đổ sập vào mặt mình.

Lục Hiên thậm chí nghĩ rằng, nếu hắn không xin lỗi ngay lập tức, sẽ bị núi băng này đè chết!

"Tôi biết rồi, anh, anh đang tìm cửa đúng không? Anh muốn cứu ai? Chỉ cần anh trả giá cao, dù là NPC chúng tôi cũng có thể cứu!"

Nguỵ Khoảnh nhướn mày, thoáng chút ngạc nhiên – quả nhiên cái chết của Nhiếp Uyển Uyển có liên quan đến nơi này.

Thấy Nguỵ Khoảnh vẫn không nói gì, Lục Hiên run rẩy dữ dội hơn, miệng cũng như cái rổ thủng: "Dạo này giá cả thay đổi rồi, chỉ cần anh đưa ra ngọc tốt, mọi chuyện đều có thể thương lượng." Hắn vô tình liếc vào chiếc nhẫn ở tay trái của Nguỵ Khoảnh.

Nguỵ Khoảnh kiên nhẫn nghe Lục Hiên van xin thêm chút nữa, cảm thấy không có thêm thông tin gì mới, anh đứng dậy, bước đến máy chọn bài hát, chọn một bài hát thị trường.

Rượu là chất xúc tác để giải phóng bản tính, một con quỷ hơi say cũng muốn thử trải nghiệm cảm giác say rượu phá phách một lần.

"Ông chủ nghĩ nhiều rồi, tôi đơn giản chỉ là nhìn cậu thấy ngứa mắt thôi." Nguỵ Khoảnh cầm lấy một chiếc gậy trống, nâng áo của Lục Hiên lên, rồi kéo áo lên tới cổ, sau đó dùng gậy trống móc qua cổ áo, cố định vạt áo ở cổ.

Khi lùi lại, anh tiện tay rút điện thoại trong túi Lục Hiên ra.

Nguỵ Khoảnh: "Mật khẩu."

Lục Hiên không dám không đáp: "986386."

Nguỵ Khoảnh cũng không nhập mật khẩu, chỉ giơ điện thoại lên, giả vờ như đang quay phim.

"Nhảy đi~" Nguỵ Khoảnh ra lệnh.

Lục Hiên: "Hả?"

Nguỵ Khoảnh: "Vừa nãy tôi nghe cậu hô "bóng lộ", vừa hay tôi cũng muốn biết trong mắt cậu, bóng lộ là như thế nào."

Lục Hiên giờ đã hiểu ra, hắn thuần túy chỉ bị trả thù, chẳng liên quan gì đến chuyện khác: "Vừa nãy thật sự xin lỗi..."

Ánh mắt Nguỵ Khoảnh lạnh xuống: "Tôi bảo, nhảy!"

Lục Hiên rùng mình, phản ứng theo bản năng mà uốn éo theo nhịp nhạc. Mỗi ngày hắn đều nhảy múa trong những đêm trường, điệu nhảy cột này nhảy ra còn khá chuyên nghiệp.

Nguỵ Khoảnh không nhịn được cười, đến cả chiếc răng nanh cũng đầy vẻ trêu chọc: "Cậu nói xem, nếu đám anh em của cậu nhìn thấy cảnh này, sau này sẽ gọi cậu là đại ca hay chị em đây~"

Nguỵ Khoảnh đang vui vẻ thì Đường Kha Tâm đẩy cửa bước vào, trò vui bỗng dừng lại: "Sao cậu..." lại tìm ra nhanh vậy? Đường Kha Tâm giơ chiếc điện thoại trong tay lên: "Đôi khi, công nghệ hiện đại vẫn có ích mà." Cậu liếc mắt nhìn Lục Hiên đang nửa mặc nửa không, lại nhìn Nguỵ Khoảnh trong bộ vest rỗng bên trong, bên tai vẫn còn vang lên bài hát "Đến vui nào" của ca sĩ trong quán...

Sắc mặt cậu dần trở nên tệ.

Nguỵ Khoảnh lập tức ném bay chiếc điện thoại trong tay, đôi mắt đào hoa vô tội nhìn Đường Kha Tâm đầy đáng thương, phân bua: "Là anh ta không giữ đạo đức đàn ông!"

Lục Hiên kinh ngạc trước tốc độ đổi mặt của Nguỵ Khoảnh, quên cả nhảy, cảm giác như mình vừa chứng kiến một người bị rối loạn nhân cách chuyển đổi.

Đường Kha Tâm cười khẽ: "Quả thật." Cậu lấy ra một cặp còng tay, chầm chậm bước đến.

Lục Hiên bắt đầu tuyệt vọng, đây là những loại người gì vậy, người sau còn điên hơn người trước!

Ngay khi hắn chuẩn bị chấp nhận số phận.

"Cạch" một tiếng.

Còng tay khóa vào tay phải của Nguỵ Khoảnh...

Nguỵ Khoảnh: "Ơ này..."

Khi Tang Quỷ ra đón, hắn nhìn thấy Nguỵ Khoảnh và Đường Kha Tâm đang tay trái nắm tay phải, còng tay cùng nhau bước vào cửa...

Hắn cắn dở miếng đùi gà, quay đầu đi vào phòng lại.

Ông Thành vì bị thương quá nặng nên được Đường Kha Tâm đưa đến phòng khám tư.

"Mở ra đi mà, tôi đảm bảo sẽ không chạy nữa!" Nguỵ Khoảnh mượn men rượu làm nũng.

Đường Kha Tâm mở cửa với vẻ mặt không biểu cảm: "Ngài Nguỵ, uy tín của anh trong mắt tôi đã rớt xuống dưới mức âm rồi."

Lảo đảo bước vào nhà, Đường Kha Tâm dìu Nguỵ Khoảnh ngồi xuống ghế sô pha.

Rõ ràng là một kẻ bị truy nã khắp nơi, thế nhưng Nguỵ Khoảnh cứ hết lần này đến lần khác phá luật, nhìn khuôn mặt vô tội của anh, Đường Kha Tâm nghiêm nghị nói: "Tôi không quan tâm trước đây cuộc sống của anh thế nào, nhưng bây giờ anh ở đây, phải tuân thủ theo quy tắc của con người."

Tang Quỷ đang dán tai lên cửa nghe thấy vậy thì hoảng hốt. Đường Kha Tâm đang dạy lão đại cách sống sao?

Lông mày của Nguỵ Khoảnh khẽ nhíu lại.

Đường Kha Tâm dịu dàng tiếp lời: "Tôi lo cho anh. Nếu cặp còng này là người khác còng vào tay anh thì sao? Đôi khi giả vờ tuân thủ quy tắc là để bảo vệ chính mình. Tôi không muốn... mất anh thêm lần nữa."

Những gai nhọn trên người Nguỵ Khoảnh vì sắp phát cáu mà bị vuốt phẳng lại.

Tiểu Tang bên cửa lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi: Bí kíp giữ mạng: luôn luôn tỏ tình với lão đại.

Nguỵ Khoảnh: "Biết rồi, mở còng ra đi, tôi phải đi tắm. Ba ngày rồi chưa tắm."

Đường Kha Tâm: "Không cần đâu, tôi ngửi thấy vẫn thơm mà."

Nguỵ Khoảnh: "..." Đại ca, mũi cậu có vấn đề à.

"Tôi không thể mặc nguyên bộ này mà ngủ được." Nguỵ Khoảnh lắc lắc bộ vest trên người.

Đường Kha Tâm lại bắt đầu tính toán xác suất Nguỵ Khoảnh bỏ trốn.

Nguỵ Khoảnh vung tay: "Cùng lắm thì tắm chung!"

"Cốp!" Tiếng Tang Quỷ đập đầu vào cửa.

Cuối cùng Đường Kha Tâm vẫn không đủ dũng khí để nhìn Nguỵ Khoảnh tắm.

Nhưng sau khi Nguỵ Khoảnh tắm rửa xong, Đường Kha Tâm vẫn còng anh vào giường.

Nguỵ Khoảnh nằm nghiêng trên giường, lắc lắc chiếc còng trên tay, thử nghĩ cách khác—bằng cách lải nhải không ngừng để khiến Đường Kha Tâm tự nguyện thả mình ra.

Nhưng anh đã đánh giá thấp mức độ kiên nhẫn của Đường Kha Tâm.

Sau khi kể xong mọi chuyện mà anh quan sát và nghe ngóng được ở quán bar ox, Nguỵ Khoảnh bắt đầu nói lan man:

"Tôi hết đồ để mặc rồi, cứ mặc mãi đồ ngủ của cậu cũng không hay, phải mua thêm đồ thôi. Nhưng phải dùng tiền của cậu."

Đường Kha Tâm cười: "Mua~"

Nguỵ Khoảnh: "Tôi có nhiều việc cần Tiểu Tang đi làm, cần có xe đi lại. Tôi thấy chiếc Hummer của cậu cũng không tệ. Nhưng cậu cũng biết đấy, tay lái của nó không được tốt lắm, có thể sẽ bị trầy xước gì đó."

Đường Kha Tâm mỉm cười dịu dàng: "Cho cậu ta mượn~"

Nguỵ Khoảnh: "..." Anh đảo mắt, "Cái tên Lục Hiên nhảy điệu múa cột cũng khá ghê đấy~"

Đường Kha Tâm cố giữ bình tĩnh: "Ừ, tôi cũng thấy hắn có vóc dáng không tệ."

Cuộc trò chuyện dần dần đi theo hướng cả hai tự làm tổn thương nhau.

Một cuộc điện thoại đã cắt ngang màn đối đáp của họ, Đường Kha Tâm nhanh chóng lấy tay bịt miệng Nguỵ Khoảnh lại.

"Cục trưởng Trương."

Cục trưởng Trương: "Tiểu Đường à, ngày mai cậu đến cục một chuyến nhé."

Đường Kha Tâm: "Cục trưởng Trương, ngày mai tôi..."

Chưa kịp từ chối, cục trưởng Trương đã nói: "Về thân phận của bốn người đội mũ đen trong Mị Môn số 02, báo cáo nghiên cứu đã có kết quả, cần cậu đến xác minh một số chi tiết."

Đường Kha Tâm: "...Được ạ."

Cúp điện thoại, Đường Kha Tâm nói: "Muộn rồi, đi ngủ thôi."

Nguỵ Khoảnh vẫn muốn tiếp tục chiến lược: "Tôi..."

Đã bị Đường Kha Tâm ngắt lời: "Nếu không ngủ, tôi không biết sẽ lấy cái gì để bịt miệng anh đâu."

Nguỵ Khoảnh: "..." Hay thật, cậu còn học được cách đe dọa quỷ nữa!

Trong đêm, Nguỵ Khoảnh xác nhận Đường Kha Tâm đã thở đều, nhẹ nhàng đưa tay lên chiếc còng.

Chưa đến năm giây, anh dễ dàng tháo còng ra, rồi nhẹ nhàng bước vào phòng của Tiểu Tang.

Nguỵ Khoảnh: "Tiểu Tang à, mai giúp tôi làm một việc."

Tang Quỷ ôm lấy tim mình: "Lão đại, sao anh nói nhỏ thế này, dọa chết quỷ rồi..."

"Nếu cậu nói to thêm chút nữa thì sẽ thật sự chết đó." Nguỵ Khoảnh hiền từ nói.

Mười phút sau, Nguỵ Khoảnh quay lại bên cạnh Đường Kha Tâm, ngoan ngoãn tự đeo lại chiếc còng vào tay mình.

Đường Kha Tâm giả vờ ngủ, chứng kiến toàn bộ quá trình tháo rồi đeo lại còng: "..." Có nên vạch trần không đây? Thôi, đáng yêu phết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện