Ngày hôm sau.

"Thủ lĩnh, cậu thật sự muốn đi cùng một con quỷ nhập cửa sao?" Tu Kỳ cầm theo những túi lớn túi nhỏ đi theo sau Đường Kha Tâm, lải nhải: "Quỷ không phải trẻ con, hắn mạnh như vậy..."

Đường Kha Tâm phớt lờ lời của Tu Kỳ, hỏi: "Đêm qua bọn họ vẫn luôn ở trong biệt thự?" Kể từ khi biết Ngụy Khoảnh nhận được thiệp mời, hai người đã hẹn cùng nhau nhập cửa. Đường Kha Tâm vội vàng về nhà xử lý công việc còn dang dở.

"Vẫn ở đó, chúng tôi không thấy ai ra ngoài cả." Tu Kỳ đưa túi qua, cố gắng nỗ lực cuối cùng: "Cậu đi rồi bên kia làm sao bây giờ?"

"Bảo họ chờ." Đường Kha Tâm lạnh lùng nói. Cậu nhìn đồng hồ, đã mười giờ, còn hai tiếng nữa là đến thời gian thông báo, Ngụy Khoảnh chắc đã chuẩn bị xong.

Cậu ấn chuông cửa.

Người mở cửa là Tang Quỷ: "Đường đại ca? Quả nhiên anh đến sớm..."

Đường Kha Tâm ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu hỏi: "Ngụy Khoảnh đâu?"

"Lão đại? Ảnh đã vào cửa từ sớm rồi." Tang Quỷ đáp qua loa, nhưng ngay lập tức, hắn cảm nhận được một luồng khí lạnh ập đến, bản năng sinh tồn lập tức dâng trào, "Lão đại nói thái độ hợp tác của thủ lĩnh Đường ảnh đã hiểu rất rõ, sẽ gặp lại sau khi giải quyết xong cửa này."

Tu Kỳ nghe thấy tiếng xé nhẹ, cúi đầu xuống, thấy túi trong tay Đường Kha Tâm đã bị bóp nát: "..." Hắn lặng lẽ lùi lại mười centimet.

"Lão đại của cậu không ở nhà, vậy cậu đến chỗ tôi ở, tiện thể đối chiếu lại nội dung hợp tác." Đường Kha Tâm nhìn thẳng, không chớp mắt nói.

"Thật ra chúng tôi cũng không có gì cần đối chiếu..." Tang Quỷ nói lấp lửng, nhưng đã bị một đám thợ săn mũ đen vây quanh...

Đường Kha Tâm ngắt lời hắn: "Tôi không phải đang hỏi ý kiến của cậu."

Rắc!

Chiếc túi nhựa cứng trắng cuối cùng cũng hoàn toàn gãy, một chiếc bánh dâu tây tinh xảo rơi xuống đất, vỡ nát thành một đống kem.

Tang Quỷ biết lúc này tình hình rất căng thẳng, nhưng không nhịn được mà bật cười: "Thực ra, lão đại không thích đồ ngọt... cũng không thích bị kiểm soát..." Hắn vừa cười vừa ngấm ngầm nhắc nhở.

"Số lượng quỷ tướng chết dưới tay tôi nhiều gấp đôi tổng số quỷ mà Cục điều tra đã tiêu diệt. Tiểu Tang, khi lão đại của cậu không có ở đây, xin đừng thử thách thần kinh của tôi." Giọng của Đường Kha Tâm trầm thấp đến mức không thể trầm hơn, như thể sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.

Cậu nhìn đồng hồ, mười giờ năm phút, trò chơi vẫn chưa chính thức bắt đầu, cậu liếc nhìn Tang Quỷ: "Nếu Ngụy Khoảnh không đến đón cậu, cậu sẽ ở lại khu săn bắn mãi mãi."

Tang Quỷ sắp bước vào đời làm con tin, vội vàng giơ hai tay lên đầu hàng.

——Ồ, xong rồi.

Cánh cửa trò chơi, đã mở.

Sa mạc hoang vu, cát bay mù mịt, thành trì ngự trên hoang mạc, như một ảo ảnh lung linh trong cơn gió vàng.

Khu chợ đông đúc, người đi lại trên đường mặc quần áo chắp vá từ vải thô, chân đi giày rơm, bận rộn nhưng bình yên.

Hứa Trúc Huyên cẩn thận đi theo sau Ngụy Khoảnh, cô bắt chước theo anh, từ bức tường thành xé ra một tấm vải thô lớn, xé hai cái lỗ rồi quấn quanh người như một chiếc áo choàng.

Chỉ trong vài giây chỉnh lại áo choàng, Ngụy Khoảnh đã đi ra xa một đoạn, Hứa Trúc Huyên buộc phải chạy theo.

"Lại là cùng một cửa, thật trùng hợp." Cô nói.

"Là trùng hợp. Nhưng cô nên tự xem lại mình đã tạo nghiệp gì mà lần thứ ba nhập cửa đã vào tầng ba." Ngụy Khoảnh không vì Hứa Trúc Huyên mà giảm bước, mà đi thẳng về phía trước.

Cửa tầng ba, thường do quỷ hoàng đích thân chọn người chơi, ngoài trí lực, sức mạnh cũng là một yếu tố sàng lọc.

Dù anh có ý muốn chiêu mộ Hứa Trúc Huyên, nhưng theo tình hình hiện tại mà đánh giá, cô gái này quá xui xẻo, có lẽ sống không được lâu nữa.

"Đây là tầng ba!" Hứa Trúc Huyên giật mình, cô quay đầu nhìn quanh, nhận ra những "người" đi qua cũng đang nhìn mình, đó là ánh mắt độc ác, khiến người ta lạnh sống lưng.

Bước chân cô càng nhanh hơn, bám sát Ngụy Khoảnh và hỏi: "Ngụy, Ngụy Khoảnh, tôi biết việc bám vào một người mạnh không thực tế. Nhưng, là trợ giảng, anh có thể truyền dạy một số kinh nghiệm không? Anh chắc đã nhập cửa rất nhiều lần rồi..."

Cánh cửa này không có âm thanh gợi ý, không có công nghệ hiện đại, thậm chí không thấy người chơi khác. Hứa Trúc Huyên cảm thấy mình như một người mù rơi vào rừng gươm, không biết liệu bước tiếp theo có khiến mình bị xé tan tành hay không.

"Tôi chỉ vào cửa một lần. Người chơi ban đầu có tổng cộng ba nghìn người, còn sống ba người. Thời gian kéo dài năm năm." Ngụy Khoảnh chỉ nói một câu đơn giản đã kéo trái tim Hứa Trúc Huyên chìm xuống đáy biển. Cô còn chưa kịp cảm thán, thì đột nhiên nhận ra mình không thể đi được nữa.

Cô trượt chân tại chỗ ba giây, nhận ra có một sức mạnh nào đó giữ chặt vạt áo mình, ngón tay bắt đầu tê dại, muốn gọi Ngụy Khoảnh nhưng không thể phát ra tiếng.

Cuối cùng, cô lấy hết can đảm quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé gầy gò đang giữ chặt vạt áo mình. Cậu bé tóc tai bù xù, thân trên trần trụi, làn da đen sạm vì nắng, trông gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương.

"Nhóc... nhóc là người chơi? Hay là thứ khác..." Hứa Trúc Huyên cẩn thận hỏi.

"Cô ơi, mua ít hoa đi, cô sẽ cần đến nó." Cậu bé nở nụ cười hiền lành.

"Mua... mua bằng gì?" Hứa Trúc Huyên hỏi.

"Ba đồng xu là đủ rồi." Cậu bé giơ bó hoa lên, đó là một bó hoa vàng nhỏ, Hứa Trúc Huyên nhìn kỹ nhưng không nhận ra đó là loại hoa gì.

Thấy Hứa Trúc Huyên chỉ nhìn mà không mua, cậu bé lại cười toe toét, lần này cậu cười rạng rỡ hơn, nhưng sự rạng rỡ đó không đủ để xua tan đi sự lạnh lẽo trong câu nói vừa phát ra: "Nếu không có đồng xu, có thể dùng ngón tay thay thế, một ngón tay đổi một bông hoa~"

Ngụy Khoảnh đang đi phía trước bỗng dừng bước.

"Ơ— tôi không mua nữa!" Hứa Trúc Huyên liên tục lắc tay, cô muốn đi nhưng chiếc áo choàng bị cậu bé giữ chặt, cô hoảng sợ, lập tức cởi áo choàng, bỏ lại phía sau và chạy hết tốc lực về phía Ngụy Khoảnh.

Cậu bé không từ bỏ, đôi chân trần đạp lên mặt đất, nhưng tốc độ lại rất nhanh, đuổi theo sau Hứa Trúc Huyên không rời. Vừa đuổi vừa cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân lên trong khung cảnh ồn ào của chợ, khiến không khí trở nên lạnh lẽo và đáng sợ hơn.

"Chạy đi, chạy nhanh lên!" Hứa Trúc Huyên cuối cùng cũng đuổi kịp Ngụy Khoảnh, định kéo anh chạy. Nhưng khi cô mạnh tay kéo, Ngụy Khoảnh lại đứng vững như núi, ngược lại cô bị lực phản tác động đẩy lui, đâm đầu vào lưng anh.

"Sao anh không chạy?" Hứa Trúc Huyên ôm đầu ngẩng lên, nhìn theo ánh mắt của Ngụy Khoảnh.

Lúc này cô mới phát hiện cậu bé không đuổi theo nữa, mà đang chặn đường ba người khác.

Đó là ba chàng trai, họ đều mặc áo khoác đen quen thuộc, lúc này đang bị cậu bé thuyết phục mua hoa.

"Các anh mua ít hoa đi, chỉ ba đồng tiền, hoặc một ngón tay thôi~" cậu bé ngây thơ đưa bó hoa vàng nhỏ trong tay lên.

Một chàng trai đáp lại: "Vậy à, chúng tôi mua, mua nhiều lắm, chừng này hoa không đủ đâu."

"Vậy các anh theo tôi, tôi dẫn các anh đến cánh đồng hoa~" cậu bé cười và ra hiệu cho ba người đi theo mình, sau đó quay người chạy vào hẻm.

Ba chàng trai cũng ngoan ngoãn đi theo.

"Hình như đó là người chơi thì phải? Chạy qua đó chắc chắn là đi vào chỗ chết rồi?" Hứa Trúc Huyên lo lắng nói. Sự lo lắng này không phải vì cô quá tốt bụng, mà sau hai lần vượt qua cánh cổng, cô hiểu rõ rằng giữa người chơi và người chơi có mối quan hệ hợp tác tự nhiên. Thiếu một người chơi, đồng nghĩa với việc cơ hội tìm được manh mối cũng giảm đi.

Do đó, cô đương nhiên hy vọng càng nhiều người chơi càng tốt.

Điều đáng ngạc nhiên là sau khi nghe lo lắng của cô, Ngụy Khoảnh lại cất bước tiến vào hẻm. Dù chưa từng chứng kiến Ngụy Khoảnh đánh nhau, nhưng qua những lời đồn đại, Hứa Trúc Huyên có thể đoán rằng Ngụy Khoảnh rất giỏi đánh đấm.

Ba chàng trai đó có lẽ sẽ được cứu chứ? Cô nghĩ.

Cô rướn cổ, mở to miệng nhìn vào bên trong hẻm.

Ba giây sau, Hứa Trúc Huyên há hốc miệng hơn nữa, cô suýt bị rớt cằm vì kinh ngạc.

Chỉ thấy Ngụy Khoảnh lao lên, đạp mạnh một cái vào người chơi gần cậu bé nhất, đá văng hắn!

Hứa Trúc Huyên: "..." Vậy ra Ngụy Khoảnh không phải đi cứu người chơi, mà là tham gia trận chiến? Tại sao chứ!

"Mày là ai!" Hai chàng trai khác thấy bạn mình bị đá ngã, lập tức rút dao găm ra, cảnh giác nhìn vị khách không mời này.

Ánh mắt Ngụy Khoảnh trở nên sắc bén, anh nhả ra ba chữ: "Ông nội mày."

Vì cú đá vừa rồi quá mạnh, hai chàng trai dù bị chọc tức cũng không dám tấn công bừa bãi.

"Cũng, cũng đều là người chơi. Tại sao anh lại giúp một NPC, anh có đáng đánh không?" Một chàng trai cầm dao nói.

Ngay lập tức, hắn bị một bóng đen đánh bay vài mét.

Là Ngụy Khoảnh đã ném người dưới đất đi.

Cậu bé bán hoa lúc này mới phát hiện dưới đất có một con dao nhỏ cong cong, lưỡi dao lấp lánh dưới ánh nắng, là một thứ vũ khí tuyệt vời để móc tim moi gan. Cậu bé nhìn ba chàng trai đang lần lượt bỏ chạy, không còn ai ở lại nữa.

Hứa Trúc Huyên chạy đến, định hỏi gì đó, nhưng nhận ra gương mặt Ngụy Khoảnh đen sì, tiếp xúc với anh lâu như vậy, trong ấn tượng của cô, dù Ngụy Khoảnh có tức giận cũng là với nụ cười mỉm, chưa bao giờ cô thấy anh có biểu cảm như thế này.

"Nhóc ngốc à? Người ta nói gì cũng tin." Ngụy Khoảnh quát cậu bé: "Nhớ kỹ sau này gặp ai mặc áo đen có mũ thì chạy ngay, hoặc giết chúng."

"Biết, biết rồi." Cậu bé run rẩy đáp.

Hứa Trúc Huyên: "Mấy người đó là..."

"Là những thợ săn cấp cao được mời vào. Có lẽ họ muốn vừa giải đố, vừa kiếm thêm tiền." Ngụy Khoảnh đoán.

"Nhưng chẳng phải chúng ta nên hợp tác với họ sao?" Hứa Trúc Huyên hỏi.

"Hợp tác?" Ngụy Khoảnh cười khẩy, "Trong cánh cổng, tin tưởng người khác chính là bắt đầu của cái chết."

Hứa Trúc Huyên vẫn thấy kỳ lạ, dù không hợp tác, Ngụy Khoảnh cũng đâu cần phải cứu một NPC chứ? Hay là anh thật sự có lòng tốt?

Năm phút sau, hai người từ trong hẻm đi ra, trong tay Ngụy Khoảnh có thêm một bông hoa nhỏ màu vàng. Đây là thứ anh đã "mua" từ cậu bé bằng con dao cong dưới đất, tiện thể "mua" luôn vài đồng tiền.

Hứa Trúc Huyên liếc nhìn theo sau, nghĩ: Hóa ra cứu người là giả, cướp bóc trá hình mới là thật.

Đúng vậy, không thể tin ai cả.

"Tầng ba này chắc cũng giống những cánh cổng trước, phải tìm câu đố và nhiệm vụ đúng không?" Cô hỏi.

Ngụy Khoảnh không trả lời, mà cân nhắc đồng tiền trong tay, rồi bước vào quán trọ.

Trên quán có một tấm biển lớn, khắc ba chữ vàng: "Hoàng Tước Lâu".

Vừa đến gần Hoàng Tước Lâu, Hứa Trúc Huyên đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, chắc là một nhà hàng. Sau khi bị Ngụy Khoảnh dọa bằng chuyện sống sót 1/1000 sau năm năm, Hứa Trúc Huyên thật sự khó hiểu sao anh lại có tâm trạng nhẹ nhàng như vậy.

Nhìn bóng lưng của anh, không chỉ nhẹ nhàng, thậm chí có chút háo hức?

Ngụy Khoảnh thật sự rất háo hức, anh háo hức đến mức suýt nữa thì hát lên, nghĩ về cuộc sống trong cửa quỷ hơn hai mươi năm, ngoài gà nướng của Hồ Yên, điều duy nhất anh còn nhớ là những món ăn cổ xưa trong cửa quỷ cũ kỹ.

Ra ngoài mấy tháng rồi, đây là cánh cửa đầu tiên không phải thuộc về hiện đại mà anh gặp, chẳng phải nên ăn một bữa thật ngon, hoài niệm một chút sao?

Tiểu nhị ra đón: "Ồ, mời vào trong~"

Ngụy Khoảnh hào phóng đặt vài đồng tiền lên bàn: "Mang hết các món đặc sản của quán ra đây."

Tiểu nhị nhìn mấy đồng tiền trên bàn... rồi nhìn sang Hứa Trúc Huyên đang ôm mặt giả vờ không tồn tại... Cuối cùng hắn nói: "Khách quan, món đặc sản ở đây không rẻ đâu."

Ngụy Khoảnh: "Bao nhiêu tiền?"

Tiểu nhị: "Cái này ít nhất cũng phải năm mươi đồng tiền."

Năm mươi đồng?

Ngay khi Ngụy Khoảnh đang tính toán cần phải cướp bao nhiêu NPC mới có thể đủ ăn thì một giọng nói ấm áp từ trên gác xép vọng xuống.

"Nếu mỹ nhân bên đó không ngại, có thể lên đây ngồi cùng tôi~"

Ngụy Khoảnh và Hứa Trúc Huyên đồng thời ngẩng đầu lên...

Một người thì đồng tử rung động, một người thì vui mừng nhảy cẫng lên.

Người đàn ông khoác áo dài, khí chất không tầm thường. Cậu khác biệt với mọi thứ xung quanh nhưng lại hòa hợp đến lạ lùng.

Là Đường Kha Tâm!

Cậu ta vào đây bằng cách nào?

Ngụy Khoảnh hồi thần từ cơn sốc, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong. Đôi mắt của Đường Kha Tâm vẫn giữ nụ cười, và chỉ có đôi mắt là cười.

Biểu cảm này Ngụy Khoảnh đã từng thấy qua, đó là lúc anh bị Đường Kha Tâm chặn đường sau vài tháng bỏ chạy.

Giận đến mức đó sao?

Vì cái gì?

Bữa ăn miễn phí này có nên ăn hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện