Tôi - Tuyết Linh vốn chỉ là một nữ sinh bình thường như bao người khác. Cuộc sống của tôi tràn ngập niềm vui và hạnh phúc bên gia đình và bạn bè.
Nhưng... Đâu ai biết trước được tương lai... Có một lần năm lớp 10 tôi bị một thằng con trai cưỡng hôn, tên đó là Gia Bảo là người tôi từng rất thích, nhưng sau đó tôi lại rất ghét hắn cũng chính vì vậy mà tôi bị hắn cưỡng hôn. Tuy là thoát được nhưng bị mất nụ hôn đầu đời rồi, tôi càng căm hận hắn vô cùng.
Sau đó tôi có bạn trai tên là Thiên Ưng, tôi và cậu ấy lúc nào cũng vui vẻ với nhau. Tuy không gặp nhau nhiều vì việc học nhưng chúng tôi vẫn thường nhắn tin với nhau. Cho đến một hôm, tôi tự nhiên bị 'mát dây thần kinh' đi nói với cậu ấy rằng tôi trước khi quen cậu ấy đã bị người ta cưỡng hôn. Cậu ấy lập tức nổi giận không nói chuyện với tôi nữa. Thật ra cũng đúng thôi, đâu ai thích người yêu mình bị vậy.
Bản thân đâm ra chán nản bất cần đời sau việc đó, thành tích học tập của tôi cũng sa sút. Ba mẹ cũng lo lắng không biết tôi bị gì... Rồi tự nhiên, bất ngờ ba mẹ tôi bị một nhóm người bắt đi. Tôi vì muốn đưa ba mẹ ra, bản thân đã ở lại làm 'chuột bạch' cho nhóm người đó thí nghiệm.
Từ đó, Tuyết Linh tôi không còn là mình nữa. Tôi biến mất mà không nói lời nào với mọi người kể cả cậu ấy, mối quan hệ của tôi và cậu ấy vốn đang trong tình trạng không rõ ràng, nay tôi lại biến mất như vậy... Có lẽ ông trời muốn tôi suốt đời làm người cô đơn nên mới đối xử như vậy với tôi. Buồn cười thật! Tôi biến mất năm mười lăm tuổi, biến mất trong thầm lặng...
Năm năm sau...
Ít ra bây giờ tôi cũng được thả ra để sống như con người bình thường mặc dù màu tóc và màu mắt thì hơi bất bình thường...
Rồi như được sắp đặt, tôi gặp lại cậu ấy nhưng... Cậu ấy đã có người yêu mới. Cô gái hiền lành, xinh đẹp không những vậy còn rất yêu thương cậu ấy.
Nỗi đau trong quá khứ lại trở về, tim tôi nhói đau nhưng vẫn phải giữ vẻ bình thản như không quen biết cậu ấy. Chúng tôi lướt qua nhau nhưng hai kẻ xa lạ...
Tôi dầm mưa đi về, vừa đi vừa khóc, khóc điên dại. Lúc đó tôi lại gặp anh, anh cũng là người trong tổ chức đã bắt tôi đi. Tôi ghét anh hận anh, hận cả cái tổ chức đó nhưng... Tôi lại biết thêm sự thật, anh chính là người cho tôi tự do, anh hy sinh bản thân anh để tôi được tự do...
Một lần nữa, cái cảm giác khó tả kia lại xuất hiện... Nhưng... Tôi mệt rồi... Làm ơn hãy cho tôi cuộc sống bình yên, đừng trêu tôi nữa, ông trời à!