Mấy ngày sau,Lý Thiên Nguyệt tiếp tục công tác ở các vùng lân cận thời gian nghỉ còn không có đừng nói đến là nghĩ về ai.

Mấy hôm nay cô cũng không có liên lạc với Mạc Thiên Nhật Dạ và Mạc Thiên Nhật Dạ càng không liên lạc với cô.

Hôm nay lâu lâu mới được ở trong công ty không cần đi xả giao cô ngồi ở bàn trà ngồi tán gẫu với Tôn Lịch Nhi và Giảng Phàm.

Tôn Lịch Nhi nhìn dáng vẻ làm bán sống bán chết của cô thật sự không chịu nổi nữa bèn lên tiếng" Này Thiên Nguyệt mấy ngày liên tiếp cậu không ăn ngủ đủ giấc chắc cơ thể đã kiệt sức hay là cậu nghĩ phép vài ngày đi du lịch đi"

Giảng Phàm ngồi kế bên cũng nói" Đúng đó Sếp Nguyệt,sếp đã làm việc thâu đêm suốt sáng thì nên nghỉ ngơi dài hạng đi,dù gì thì còn có em và chị Lịch Nhi lo rồi mà"

Lý Thiên Nguyệt lật bảng thống kê sang trang mới đưa mắt nhìn Giảng Phàm và Tôn Lịch Nhi đáp" Nghỉ làm gì cho mất thời gian? Bây giờ công ty chúng ta đang đi lên sao tôi dám bỏ công ty mà đi nghỉ dưỡng được chứ.Đợi khi công ty ổn định thì tính chuyện nghỉ dưỡng cũng chưa muộn"

Vả lại nơi nào mà cô chưa từng đi qua,vậy sao cô phải đi nghỉ dưỡng những nơi mà mình đã in dấu chân muốn lủng đất rồi? Chiều tối,Lý Thiên Nguyệt vẫn ngồi trên bàn làm việc,cô đang xem các hạng mục của công ty và còn nhiều thứ cần sửa đổi.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên,cô cầm điện thoại bắt máy nói" Tôi nghe"

Nghe đầu dây bên kia nói khuôn mặt Lý Thiên Nguyệt bình tĩnh lạ thường cô chỉ nói" Tôi biết rồi"

***

Quán bar Ảo Ảnh nơi hội tụ những thiếu gia tiểu thư ăn chơi nhất nhì Bắc Kinh đến nơi này.

Dường như Lý Thiên Nguyệt không hề lạ lẫm với quán bar Ảo Ảnh mà còn rất quen thuộc là đằng khác.

Lý Thiên Nguyệt diện một chiếc váy đen dài mềm mại nhìn cô rất cao quý sang trọng.Trong đây rất ồn ào và nóng vậy nên Lý Thiên Nguyệt cởi bỏ chiếc áo mỏng bên ngoài để lộ một khoảng da trắng như tuyết.Dù nhìn cô không có hành động nào là quyến rũ nhưng vẫn khiến cho nam giới ở đây phải để mắt tới.

Lý Thiên Nguyệt nhanh chóng đến chỗ mà Lục Nghị Phàm vừa chỉ dẫn.

Vừa mới nhìn thấy cô khuôn mặt Mạc Thiên Nhật Dạ lạnh lùng ngồi uống rượu của anh bỗng biến mất thay vào đó anh kéo một cô gái tiếp rượu ngồi xuống cạnh mình,dù không đụng chạm thân mật nhưng anh vẫn tự nhiên mà mở chai rượu mà cô gái đó cầm,môi kề môi mà cười nói.

Rõ ràng là anh không say rất tỉnh là đằng khác,lúc nãy còn lặng lẽ ngồi uống rượu bỏ ngoài tai những lời của các cô gái tiếp rượu lảng vảng xung quanh bây giờ lại cư nhiên mà ngồi kế một cô gái ăn mặc hở hang trên người xịt đầy nước hoa rẻ tiền.

Anh chưa từng trêu chọc phụ nữ cũng chưa từng cho những người phụ nữ khác có tâm tư với anh.

Người mà Mạc Thiên Nhật Dạ quan tâm nhất từ trước đến nay chỉ có một mình Lý Thiên Nguyệt.Đến cả Vương Cẩn Mai có đôi ba lần ẩn ý anh cũng xem như không biết,lần trước đi cùng cô ta đến trung tâm mua sắm cũng chỉ vì trục trặc gì trong thương hiệu của LG nếu không anh cũng chả màng đến Vương Cẩn Mai.

Vậy mà giờ lại thể hiện mình là tay chơi ở trước mặt Lý Thiên Nguyệt mà ôm ấp cô gái khác.

Mẹ kiếp!

Biểu hiện này là muốn ly hôn chứ còn gì nữa!

Lục Nghị Phàm định lên tiếng đuổi cô gái đang ngồi sát vào Mạc Thiên Nhật Dạ đi chỗ khác thì tầm mắt anh nhìn thấy Lý Thiên Nguyệt đang bình tĩnh bước đến bên này.Nhìn Lý Thiên Nguyệt vô cùng kinh ngạc khi cô lại đến nhanh như vậy.

Ấn đường của Lục Nghị Phàm giật giật anh day day mi tâm,đặt ly rượu đang trên tay xuống,bước lại chỗ Lý Thiên Nguyệt nói" Cô đợi ở đây một lát.Cậu ta chắc đã say đến điên rồi để tôi đi lấy thuốc giải rượu cho cậu ta"

" Anh ấy đâu có say uống thuốc giải rượu để làm gì?" Ánh mắt bình tĩnh của Lý Thiên Nguyệt xẹt thẳng đến chỗ Mạc Thiên Nhật Dạ đang ngồi.Anh hờ hững không quan tâm đến sự hiện diện của Lý Thiên Nguyệt chỉ ngồi cười nói với cô gái tiếp rượu bên cạnh.

Cô gái bên cạnh như nhận ra người phụ nữ đang đứng trước mặt này là ai nên nhìn Lý Thiên Nguyệt với ánh mắt công kích khiêu khích thấy rõ.

Lục Nghị Phàm tưởng Lý Thiên Nguyệt sẽ nổi giận mà đi lên cho cô ta vài bạt tai nhưng từ đầu Lý Thiên Nguyệt vẫn trong trạng thái bình tĩnh đến đáng sợ.

Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi ở ghế sofa dù không hoàn toàn là tỉnh táo nhưng phong thái biếng nhác lạnh lùng của anh đều rất nổi bật.Chiếc áo sơ mi bị anh hờ hững mà mở vài nút khiến cô gái ngồi cạnh lâu lâu lại liếc mắt nhìn vào trong với ánh mắt say mê.

Lục Nghị Phàm có thể gọi là thần y chữa được mọi loại bệnh cứu hàng tá người nhưng chuyện giữa Mạc Thiên Nhật Dạ và Lý Thiên Nguyệt anh thật sự không cứu vãn được.

" Thiên Nguyệt,chuyện gì cũng từ từ mà nói,ở đây toàn là người người ba hoa lắm miệng,hãy kìm chế cảm xúc của mình,cô đừng kích động quá"

Khác với dáng vẻ của Lục Nghị Phàm Lý Thiên Nguyệt thì bình tĩnh hơn,cô đẩy anh qua một bên cầm lấy ly rượu đi lại chỗ Mạc Thiên Nhật Dạ nói" Nhật Dạ,dáng vẻ biếng nhác này của anh thật khiến tôi mở rộng tầm mắt mấy chục năm mới được chiêm ngưỡng nhưng tôi lại là người ưa thích bắt chước.Anh thật sự muốn chúng ta thành ra như vậy à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện