Lục Vô Song dường như không xa lạ gì Nộ Diễm Quyền, mới mười ngày Lục Lâm Thiên có thể tu luyện Nộ Diễm Quyền tới trạng thái như thế, rõ ràng cho thấy đã vượt qua dự kiến của nàng.  

Thân hình Lục Lâm Thiên lảo đảo lui về phía sau, nhưng vừa ổn định thân hình thì thả người lao tới, chân khí hùng hồn trong người tuôn ra, chân khí bốc lên và điều động Thanh Linh Khải Giáp, Thanh Linh Khải Giáp màu vàng nhạt xuất hiện bên ngoài thân thể.  

Đối với khải giáp màu vàng của Lục Lâm Thiên, Lục Vô Song đã nhìn thấy trong khi Lục Lâm Thiên đọ sức với Chu Hải Minh, nàng hơi kinh ngạc nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.  

Khởi động Thanh Linh Khải Giáp, Lục Lâm Thiên lại lướt tới, chân phải đạp xuống đất, thân ảnh rất nhanh hiện lên, Khai Sơn Chưởng bổ tới, mặt đất dưới chân phải xuất hiện khe nứt đầy vết nứt, mang theo kình phong bén nhọn, vũ kỹ thổ hệ vốn thiên về lực lượng.  

– Đến tốt.  

Lục Vô Song khen một tiếng, thủ ấn biến hóa, cổ tay trắng duỗi ra, trên tay ngưng tụ một chưởng ấn, trên chưởng ấn xuất hiện một cây xương rồng, xuất hiện không ít gai nhọn hoắt.  

Phanh!  

Dường như Lục Vô Song cũng quyết định ngạnh kháng Lục Lâm Thiên, hai đạo chưởng ấn giao thoa với nhau, lực lượng quét ngang, không khí dao động, kình phong bắn ra bốn phía.  

Sắc mặt Lục Lâm Thiên biến đổi liên tục, bàn tay của hắn đau đớn kịch liệt, giống như bị kim đâm vào người, không ngờ Lục Vô Song vẫn còn thủ đoạn như thế.  

– Thế nào, có đau không.  

Lục Vô Song mỉm cười nói ra:  

– Ta là vũ giả mộc hệ, có chút thủ đoạn cũng không kỳ quái, đệ về sau nếu đυ.ng phải vũ giả mộc hệ phải cẩn thận đấy.  

– Lại đến.  

Lục Lâm Thiên nói, xem ra bản thân mình cần phải học thêm không ít, chân khí run run, thân ảnh của hắn tiếp tục lao về phía Lục Vô Song.  

– Đến đây đi, cứ dùng toàn lực.  

Lục Vô Song nói xong, thân ảnh của nàng nhanh như thiểm điện liền biến mất, tốc độ còn nhanh hơn Lục Lâm Thiên không ít.  

Lập tức Lục Vô Song xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên, tay ngọc đánh tới, trên năm đầu ngón tay có kình phong màu xanh bắn ra ngoài, đánh thẳng về phía Lục Lâm Thiên.  

Khí kình màu xanh phá tan không khí, giống như xé rách không gian, năm âm thanh xé gió vang vọng.  

– Nộ Diễm Quyền.  

Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, hóa chưởng thành quyền, trên quyền pháp mang theo hỏa diễm, nhiệt độ chung quanh quyền pháp cực cao, mang theo kình phong vô cùng nóng bỏng đánh thẳng vào khí kình màu xanh của Lục Vô Song.  

Bành!  

Tiếng nổ tung vang vọng, trên nắm đấm của Lục Lâm Thiên có hỏa diễm phát tán ra ngoài, thân hình lảo đảo lui ra sau, mỗi một bước của hắn in hình dấu chân trên đá, trên mu bàn tay có năm đạo cương khí đánh vào, lập tức sưng đỏ lên.  

– Mạnh thật!  

Lục Lâm Thiên nghĩ thầm, bản thân mình vốn không phải đối thủ của nàng, ngay cả tốc độ cũng không nhanh bằng Lục Vô Song.  

– Ta vừa rồi mới dùng vũ kỹ tốc độ, phối hợp lực công kích nên uy lực tăng thêm nhiều, đệ hai ngày sau cũng phải chú ý điểm này, tuy bọn họ không có khả năng có vũ kỹ tốc độ, nhưng mà cũng phải phòng vạn nhất.  

Lục Vô Song thu tay lại, lúc này giải thích với Lục Lâm Thiên một phen.  

– Ân.  

Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, tiếp tục thả người lao tới.  

– Lại đến.  

Hai người Lục Mị cùng Lục Tiểu Bạch nhìn qua Lục Lâm Thiên cùng Lục Vô Song luận bàn với nhau, nhưng mà cũng chỉ nhìn ra một phần, với thực lực Lục Mị vẫn còn xa mới đủ, tuy thiên phú của nàng thật tốt, nhưng thực lực dù sao cũng chỉ là Vũ Đồ mà thôi.  

Sau ba canh giờ, Lục Lâm Thiên thở hồng hộc, rốt cục hắn tiêu hao không thể nào chịu nổi nữa, cũng học được không ít kinh nghiệm.  

Về phần Lục Vô Song thì vô cùng kinh ngạc, dựa theo đạo lý, cấp độ Vũ Sĩ không thể chèo chống lâu như thế, nhưng mà dường như chân khí trong người Lục Lâm Thiên sử dụng không hết, vẫn còn chèo chống tới khi nàng cảm thấy mệt mỏi.  

– Lâm Thiên, được rồi, nghỉ ngơi đi, hai ngày sau chính là thời gian đọ sức, đệ không nên để thân thể quá mức mệt nhọc, phải nghỉ ngơi dưỡng thần chuẩn bị mới được.  

Lục Vô Song nói ra.  

– Ân.  

Lục Lâm Thiên đáp nhẹ một tiếng, bây giờ hắn cũng không còn lực để tái chiến rồi.  

Nghỉ ngơi một lát, Lục Lâm Thiên trở lại trong đình viện, lập tức bắt đầu điều tức, khôi phục chân khí trong cơ thể của mình.  

Ngày hôm sau Lục Lâm Thiên lại tới diễn vũ trường luận bàn với Lục Vô Song ba canh giờ, Nộ Diễm Quyền và Khai Sơn Chưởng đạt tới tiến bộ thật lớn, đặc biệt là Nộ Diễm Quyền cũng đã khống chế thành thục.  

– Lâm Thiên, chuẩn bị thật tốt đi, ngày mai chính là lúc đệ phải thể hiện mình rồi.  

Lục Vô Song hơi mệt mỏi nói ra.  

– Ân.  

Lục Lâm Thiên nói nhỏ, ngày mai chính là ngày trọng yếu với mình.  

– Ta nhận được tin tức, lần này Vân Dương Tông sẽ có một ngoại sự trưởng lão tới, còn đi cùng với chấp sự tới trấn Thanh Vân, ta đang muốn đi hỏi thăm một chút, xem ra lần này Vân Dương Tông cũng rất xem trọng lần thi đấu này của trấn Thanh Vân, có lẽ các đệ rất có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông, nhất định phải cố gắng, trong khi đọ sức phải tận lực biểu hiện, như vậy đệ muốn trở thành đệ tử thân truyền Vân Dương Tông có cơ hội lớn hơn rất nhiều.  

Lục Vô Song nói ra.  

– Đệ tử thân truyền và đệ tử khác có gì khác nhau sao?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

– Khác nhau rất lớn, trong lúc nhất thời nói rất dài dòng, chờ đệ đến Vân Dương Tông thì đệ sẽ biết chỗ tốt thế nào.  

Lục Vô Song nói ra.  

Lục Lâm Thiên cũng không hỏi nhiều, Lục Vô Song nói như vậy, đệ tử thân truyền tự nhiên đạt được chỗ tốt lớn hơn đệ tử thường, danh ngạch đệ tử bình thường của Vân Dương Tông đã làm cho không ít người tranh nhau vỡ đầu, đệ tử thân truyền tất nhiên sẽ phải tốt hơn rất nhiều.  

Sau khi trở lại đình viện, Lục Lâm Thiên lại điều tức lần nữa, sau đó nói chuyện với mẫu thân một hồi, nhưng mà đối với việc thi đấu ngày mai cũng không có khẩn trương.  

Màn đêm buông xuống, sau khi cơm nước xong, Lục Lâm Thiên trở lại trong phòng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nghênh đón ngày mai sẽ tới, về phần những chuyện khác đã sớm có Lục gia an bài.  

Mà một đêm này, đối với không ít người trong trấn Thanh Vân này mà nói nhất định là một đêm khẩn trương, trong một đình viện yên tĩnh, trong phòng có ba đạo thân ảnh, một người trong đó nếu Lục Lâm Thiên có ở đây, hẳn là có thể nhận ra chính là Dương Mạn Dương gia từng tranh chấp với Lục Vô Song trong Thiên Bảo Môn.  

Hai người khác là một nam tử trung niên mặc áo dài, ánh mắt thâm thúy, quanh thân tỏa ra khí tức thâm trầm, vừa nhìn đã biết không phải kẻ yếu.  

Một người khác mặc cẩm phục, là mỹ nhân đường cong uyển chuyển mê người, tuổi chừng mười sáu mười bảy, khuôn mặt phình phình, hồng hồng giống như hoa đào vừa nở, khí tức thanh xuân tràn đầy, lông mi thon dài rủ xuống, ánh mắt to ngận nước, khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền, mái tóc đen dài thẳng như thác nước xõa lên vai.  

– Diệu nhi, ngày mai con phải cẩn thận chú ý một chút, con che dấu nhiều năm như vậy, lần này nhất định phải tiến vào top năm, nếu có thể trở thành đệ tử thân truyền Vân Dương Tông thì càng tốt.  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện