Thẩm Tế Nhật nghẹn họng, thở gấp mém tí nữa bị nghẹt.
"Thẩm đại ca?" Vương Hạo Tinh định nắm tay anh.

Du Thiên Lâm nhanh hơn một nước vòng tay qua bả vai anh, kéo người kề sát mình, cười có lệ: "Huynh ấy chẳng việc gì đâu.

Chắc do tôi không mời mà đến, có phần doạ mọi người sợ rồi."
"Hai anh...?" Thẩm Tế Nhật chưa từng đề cập về mối quan hệ quen biết từ trước với Du Thiên Lâm, cho nên Vương Hạo Tinh hơi ngạc nhiên.
Thẩm Tế Nhật phát cáu cái tên vô sỉ này lại chuẩn bị gây phiền phức cho mình.

Anh đang tính quát hắn bỏ tay ra, chợt nhớ là có mặt Vương Hạo Tinh, đành gạt phắt cánh tay vô duyên kia rồi cười gượng gạo: "Du trưởng ty khéo bông đùa, nếu đã tới chơi xin mời vào phủ, đừng đứng nói chuyện ngoài cổng chứ."
"Vân Thâm ca, sao huynh lại xưng hô khách khí vậy.

Hồi trước huynh toàn gọi đệ là cá nhỏ nha." Du Thiên Lâm chả nhấc chân nhượng bộ, vẫn giữ vai Thẩm Tế Nhật.

Hắn đứng yên làm anh không bước đi nổi.

Giận dỗi khiến Thẩm Tế Nhật muốn cốc đầu hắn một phát cho hả dạ, nhưng chẳng thể làm trò thiếu đứng đắn trước mặt Vương Hạo Tinh, đành ngoài cười nhưng lòng không cười ứng đối: "Bây giờ đệ là trưởng ty quyền quý, dùng xưng hô cũ đâu được.

Đừng nên đùa giỡn, đi vào nào."
Dứt lời anh lại sắp chạy thêm lần nữa.

Du Thiên Lâm không khoẻ hơn anh là bao, thế nhưng lần này hắn ì ra chả nhúc nhích tí nào.

Hắn ngầm dùng lực gấp đôi, rõ ràng là chưa xuống nước từ bỏ.
"Vân Thâm ca, đây là huynh giả bộ người ngoài không quen đệ à." Tuy rằng vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng nuông chiều, song ý cười trong mắt Du Thiên Lâm đã biến mất.
Hôm nay, hắn đến Thẩm phủ, một là để thăm dò Vương Hạo Tinh, hai là nhằm tạo hảo cảm với trên dưới Thẩm gia, không thể chấp nhận ngay từ đầu đã thua mất mặt mũi.
Thẩm Tế Nhật cả nhịn cả nhẫn mới giữ nổi phong thái, đấu dịu: "Đệ đã khăng khăng như vậy.

Huynh cũng đâu tiện từ chối ý tốt của đệ.

Mau vào thôi.

Huynh giới thiệu người trong nhà cho hai người biết."
Anh thừa hiểu tính cách Du Thiên Lâm.

Nếu khư khư chưa chịu thoả hiệp, không chừng tên khốn này sẽ phá ra sự gì để anh trở tay chẳng kịp cho xem.
Du Thiên Lâm hài lòng, tuy nhiên không bỏ cánh tay khỏi bả vai anh, khoác vai anh nghênh ngang qua cổng, bỏ mặc Vương Hạo Tinh đứng một chỗ, nhìn hai người họ với vẻ mặt kì quái.

Tùng Trúc coi trò hay một hồi, trong lòng mắc cười, trên mặt lại phải bạnh quai hàm học tập Đại thiếu gia nhà mình, tiến lên mời Vương Hạo Tinh vào nội trạch.
Thẩm Tế Nhật ngoái đầu ngó quanh, ở góc khuất không ai trông thấy, véo thật đau mạng sườn của Du Thiên Lâm: "Đệ một vừa hai phải thôi! Dám vác mình tới tận cửa nhà ta quấy rối!"
Du Thiên Lâm bị anh véo hít hẳn hơi sâu, nếu như bình thường đã sớm dán lên mặt vẻ cầu xin tha thứ đáng thương...Giờ khắc này quân địch ở phía sau, hắn cương quyết không cho phép bản thân lộ ra bộ dạng lúng túng, chỉ có thể chịu cái véo kia, cứng đầu phân bua: "Quấy cái gì mà quấy.

Đệ đến gặp cha mẹ.

Ai cho huynh hai ngày nay phớt lờ đệ."
"Đệ!" Nghe hắn táo tợn gọi luôn cha mẹ, rốt cuộc Thẩm Tế Nhật hết nhịn nổi, đá hắn rõ mạnh.
Vương Hạo Tinh nối gót theo cách đó không xa, ngắm một bức tranh sinh động như vậy, sự ngờ vực trong mắt càng thêm sâu sắc.

Tùng Trúc cũng thấy được, nghĩ bụng quả nhiên Đại thiếu gia chả nhường nhịn phân nào ở trước mặt Du trưởng ty, cái miệng thì cười tươi như hoa kiếm cớ giải nguy cậu chủ: "Du trưởng ty này và Đại thiếu gia nhà chúng tiểu nhân đã kết thân cách đây không lâu, bây giờ gặp lại quả đúng là khăng khít như xưa ạ."
Vương Hạo Tinh nghe xong thuận miệng hỏi: "Hai người họ quen nhau như thế nào?"
"Thưa tiểu thư, chính là trong thời gian thiếu gia học tại Nam Kinh ạ." Tùng Trúc đáp.
Vương Hạo Tinh liếc mắt nhìn tiếp hai người quạu quọ ở phía trước.

Thẩm Tế Nhật mắng người xong thì hất tay Du Thiên Lâm ra, bực tức vượt lên.

Du Thiên Lâm rảo chân đuổi theo, ton ton bên anh không biết đang luyên thuyên cái gì.

Xem chừng Thẩm Tế Nhật tuyệt đối chẳng muốn nghe, càng đi càng nhanh, thoáng chốc bước qua ba cánh cửa, bỏ xa hai người ở đằng sau.
Có điều Vương Hạo Tinh không liên tưởng sâu xa tới việc kì lạ gì, chỉ là hâm mộ ước ao nom bóng dáng Du Thiên Lâm: "Trước mặt ngài ấy, Thẩm đại ca đúng là mang một dáng vẻ khác.

Ta chưa từng bắt gặp biểu cảm thú vị như vậy của Thẩm đại ca."
Tùng Trúc ngó theo hai người họ, mặc dù trong lòng biết tuốt nguyên nhân nhưng nào dám thưa thốt, chỉ cố sức lôi kéo sự chú ý của Vương Hạo Tinh sang hướng khác: "Vương tiểu thư, người là tiểu thư khuê các.

Đại thiếu gia gặp người đương nhiên phải tránh mất lễ nghĩa phong phạm rồi ạ.

Vẫn cứ đừng nên đứng phơi nắng ở ngoài này, tiểu nhân dẫn người vào mau thôi."
Vương Hạo Tinh bước theo cậu ta vào lê viên*.
*Nghệ thuật hí khúc Trung Quốc gắn bó với sự tích về lê viên thể hiện ở tên gọi: Lê viên (sân khấu); Lê viên đệ tử (diễn viên); Lê viên thế gia (gia đình nhiều đời theo đuổi hí khúc); Lê viên giới (giới nghệ thuật hí khúc)...
Lí giải về hiện tượng này có nhiều quan điểm khác nhau, nhưng đáng tin nhất là dựa trên các sử liệu thời Sơ Đường.

Theo đó, Đường Minh Hoàng có tài âm nhạc, chọn ba trăm con em nhà nghề vào dạy ở trong vườn lê, vì thế rạp hát hí mới gọi là lê viên.
Hôm nay là sinh nhật mợ Tư Thẩm gia Từ Yến Thanh.

Ngay cả Lão phu nhân ngày thường khó rời khỏi nam viện cũng tới lê viên, phấn khởi hồ hởi uống trà xem diễn.
Lê viên này không giống rạp hát hí ở bên ngoài.


Mà là Thẩm lão gia Thẩm Chính Hoành vì dỗ dành vị mợ Tư kia vui lòng, mới đặc biệt sai người tân trang toà sân viện cũ cách tây sương không xa, xây thành một vũ đài cao đẹp trên mặt nước, gọi là lê viên.
Gánh hát được mời đến xướng trong phủ hôm nay chính là trà lâu Truyền Thừa.

Thẩm Chính Hoành bỏ ra một số bạc lớn bao toàn bộ bọn họ, những tưởng sẽ tạo ra khung cảnh thật náo nhiệt tưng bừng.

Ai ngờ đợi mấy người Du Thiên Lâm đặt chân vào lê viên, lại chỉ đếm được lưa thưa dăm ba người nghe hát.

Liếc quanh một vòng, tôi tớ hầu hạ ở chỗ này còn đông hơn những người đang thưởng thức màn trình diễn hí khúc trên đài.

Du Thiên Lâm ngạc nhiên thắc mắc: "Sao lại vắng người vậy? Không phải nay là sinh nhật mẹ Tư của huynh à? Chỉ có vài người thế này á?"
Thẩm Tế Nhật còn đang tức phát điên với hắn trong lòng, chả thèm phản ứng, vẫy một nha hoàn tới hỏi: "Tại sao chưa thấy mợ Tư đâu?"
Lúc vừa mới vào, Thẩm Tế Nhật liền tìm được trên hàng ghế dưới đài kia gồm mợ Hai và mợ Ba ăn bận quần là áo lượt, Thẩm Kim Linh cao hứng coi hí khúc, và cha anh đang hầu Lão phu nhân tâm sự.

Duy chỉ có nhân vật chính của ngày hôm nay Từ Yến Thanh là chẳng nhìn thấy mặt đâu.
"Bẩm Đại thiếu gia, tối qua mợ Tư ăn phải món gì không hợp, dẫn đến nôn ói suốt đêm qua, sáng sớm mới cho người mời đại phu khám.

Hiện thời mợ Tư đang nằm nghỉ trên giường, còn chưa hạ sốt ạ." Nha hoàn ấy thuật lại chi tiết.
Thẩm Tế Nhật hỏi kĩ: "Mợ Tư ăn phải món gì? Sức khoẻ mợ Tư thường ốm yếu, đầu bếp không biết đường chú ý à?"
"Nô tỳ chẳng rõ ạ.

Nhưng mà lão gia đã phạt nặng đầu bếp nấu cho mợ Tư tối qua, căn dặn thức ăn hôm nay cấm được phát sinh bất kì vấn đề nào.

Cho nên hồi nãy mợ Cả xuống nhà bếp giám sát gắt gao ạ." Nha hoàn cẩn thận trình bày.
"Thế thì, ngươi đi mời mợ Cả tới đây, báo rằng Vương tiểu thư đến rồi." Thẩm Tế Nhật sai người thông báo cho mẹ.
Nha hoàn hành lễ rút lui.

Thẩm Tế Nhật vừa quay đầu đã trông thấy Du Thiên Lâm cười tủm tỉm nhòm mình, thoạt tiên cũng chỉ còn nước dập lửa giận lan tràn trong lòng, dặn đi dặn lại hắn: "Nếu đệ đã đến đây, ta sẽ dẫn đệ gặp mặt người nhà.

Nhưng đệ không được làm bừa nữa."
"Được thôi." Du Thiên Lâm đồng ý ngay tắp lự.
Thẩm Tế Nhật trừng mắt với hắn.

Đúng lúc Vương Hạo Tinh tiến lại gần, anh bèn đưa hai người tới trước mặt cha và bà nội, giới thiệu hai người cùng một lượt.
Từ lâu Lão phu nhân đã nghe nói dạo này cháu trai kết giao với một cô gái, bây giờ nhác thấy Vương Hạo Tinh thì cười không khép được miệng, hiền từ cầm tay Vương Hạo Tinh quan sát từ đầu xuống chân đánh giá, hỏi thăm đủ thứ chuyện.

Trái ngược, Thẩm Chính Hoành chẳng đặt ánh mắt quá lâu lên Vương Hạo Tinh.

Ông là thương nhân, còn là nguyên Hội phó Thương hội Nghi Châu, đương nhiên hiểu thấu vị tân trưởng ty Du Thiên Lâm này đang ngồi trên cái ghế cao đến đâu.
Ông đứng dậy, bắt tay Du Thiên Lâm chào hỏi xã giao đôi câu, sau đó mời Du Thiên Lâm ngồi bên cạnh mình, nhàn thoại dăm ba việc trong nhà.
Thẩm Tế Nhật lo ngay ngáy Du Thiên Lâm sẽ ăn nói lung tung, đứng ở một bên nghe giây lát rồi dứt khoát bỏ đấy lại gần phía này.
Thẩm Chính Hoành tuổi tác cao, song không hồ đồ, bàn luận với Du Thiên Lâm toàn điều mắt thấy tai nghe trên thương trường và cái nhìn về sự đời sự người.

Du Thiên Lâm tiếp chuyện bằng kiến thức phong phú lại lễ độ đúng mực, chốc lát đã khiến Thẩm Chính Hoành nở nụ cười thoải mái, khen hắn hậu sinh khả úy*, nhìn xa trông rộng, con mắt chẳng tầm thường.
*Hậu sinh khả úy: "Hậu sinh" chỉ lớp người trẻ, thanh thiếu niên.

"Úy" là kính phục.

Thành ngữ có nghĩa bóng là lớp trẻ có thể vượt xa cha ông̣, đáng được tôn trọng; được dùng với dụng ý khen ngợi người trẻ thông minh, siêng năng, tương lai sáng sủa.

Đây là một câu thành ngữ có nguồn gốc từ Luận ngữ.
Người xưa thường tránh khen người trẻ tuổi trước mặt, nên những câu khen của Thẩm Chính Hoành dành cho Du Thiên Lâm có sức nặng khá lớn.
Du Thiên Lâm được đà càng không khiêm tốn.

Thẩm Chính Hoành khen hắn đều nhận tất, còn nhân cơ hội Thẩm Chính Hoành cúi đầu uống trà đánh mắt sang Thẩm Tế Nhật.

Hai người mắt đấu mắt.
Thẩm Tế Nhật căng tròn mắt lườm, trong lúc hắn đang đắc chí thì quay ngoắt người đưa lưng về phía hắn.
Hai người đang hàn huyên hăng say bên này.

Bên kia Vương Hạo Tinh bị hết mợ Hai đến mợ Ba xúm vào, hỏi vòng hỏi thẳng về nhà cô liên miên, nói trắng ra là đào bới thực hư về nhà họ Vương.

Thẩm Tế Nhật phát hiện vẻ mặt ngượng nghịu của Vương Hạo Tinh, thông cảm cô ắt hẳn ngại nói loại chuyện này, bối rối tìm cớ gọi cô qua đây.

Kết quả là còn chưa mở miệng mẹ anh đã xăm xắn đi ra.
Mợ Cả vừa thấy Vương Hạo Tinh liền cười nở mày nở mặt, nắm tay người tấm tắc khen suốt một hồi.

Thẩm Tế Nhật chờ hai người họ tâm tình đủ mới thưa: "Mẹ à, hôm nay còn một vị khách quý nữa ạ."
"Là ai đấy?" Rốt cục mợ Cả cũng đảo mắt sang đây.

Thẩm Tế Nhật đưa tay hướng về người trẻ tuổi ngồi cạnh Thẩm Chính Hoành: "Vị kia chính là tân trưởng ty Du Thiên Lâm ạ."
Du Thiên Lâm đang sôi nổi đỡ lời Thẩm Chính Hoành, nhưng tâm tư hắn đã sớm bay tới bên này.

Nom Thẩm Tế Nhật chỉ vào mình, hắn bèn làm bộ làm tịch đặt chén trà xuống, đứng dậy hoà vào nhóm người gần mợ Cả, chìa tay ra: "Chào phu nhân ạ.

Hôm nay cháu chẳng mời mà đến quả là mạo muội, hy vọng không làm phiền tới gia đình." Rào trước đón sau rồi hắn lấy ba cái hộp nhỏ trang trí tinh xảo từ trong túi áo, hai tay tặng cho mợ Cả, mợ Hai, mợ Ba mỗi người một hộp: "Chút lễ mọn lần đầu gặp mặt.

Có điều gì thất kính, mong các vị bỏ quá cho."
Mợ Hai và mợ Ba cứ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu từ khi hắn bước vào.


Chung quy thì hắn xuất hiện ở nơi nào mà chả thu hút người ta nhớ mặt.

Giờ phút này hai mợ được hắn biếu quà ra mắt, mở hộp thì thấy luôn, của cả hai mợ đều là một đôi khuyên tai ngọc trai đen thanh nhã độc đáo, trên mặt cẩn kim cương sáng loá mắt.

Mợ Ba mừng rỡ cười toe toét, thẳng thắn khen hắn có tâm.

Mợ Cả chưa mở quà ngay mặt khách, nhưng tỏ ý cảm kích đối với hắn, mời hắn tự nhiên sau đó bảo Thẩm Tế Nhật tiếp đãi.

Bản thân bà thì dắt Vương Hạo Tinh vào trong nội viện, bảo là đặt cho cô mấy bộ y phục theo yêu cầu, muốn cô thử xem.
Mợ Cả khuất bóng.

Mợ Ba liền vồn vã kéo tay Du Thiên Lâm hỏi rằng ngọc trai đen kia có phải hàng nhập từ Tây Dương không.

Dù sao cả thành Nghi Châu này đều chưa có ai nhìn thấy viên trân châu lớn như vậy.
Du Thiên Lâm khôn khéo trả lời, còn hẹn lần sau ghé thăm có thứ tốt sẽ lại đem tặng.

Ngoài mặt mợ Ba khách sáo từ chối hắn, nhưng làm thế nào cũng không thu nổi ý cười nơi khoé miệng, lôi khắp người hắn ra ca ngợi một phen, mời mọc hắn rảnh rỗi nhất định phải thường xuyên đến chơi.
Nãy giờ Thẩm Tế Nhật ở bên nghe chuyện buôn bán luôn cảm thấy mền mệt, tuy vậy coi dáng vẻ Du Thiên Lâm chả mang một xíu nào là mất kiên nhẫn, thì có phần bội phục da mặt hắn thật dày.

Thế mà hắn lo liệu việc chào hỏi làm quen cha mẹ anh với mấy cái người tính tình thất thường này đâu vào đấy y như cá gặp nước.
Thẩm Tế Nhật chẳng hứng thú chen miệng nói chuyện phiếm, nên xem kép hát biểu diễn trên đài, bấm bụng chờ cơm nước xong thì tiễn Du Thiên Lâm về.

Lúc này Tùng Trúc đứng sát cạnh anh, nhón chân nói thầm bên tai anh: "Bẩm Đại thiếu gia, đã đến giờ.

Người nên trở lại phòng tiêm thuốc ạ."
Thẩm Tế Nhật hơi liếc đồng hồ, quả thật đã tới giờ đó.

Sau lần gặp ảo giác hôm trước, anh có đi tái khám.

Charles nghe anh tả triệu chứng ảo giác nghiêm trọng như vậy thì điều chỉnh lượng thuốc cho anh, còn bỏ thêm một loại tân dược, nhắc nhở anh đảm bảo tiêm vào đúng giờ.

Ông giảng giải chắc chắn loại tân dược này sẽ giúp ức chế tình trạng gặp ảo giác của anh.

Tuy nhiên chúng có tác dụng chậm nên anh phải tuân thủ giờ giấc nghiêm ngặt.
Anh tiêm loại thuốc này hai ngày nay, đúng thực không ngất nữa, cũng không xuất hiện ảo giác.

Mắt anh dõi theo gần đó, Du Thiên Lâm đang bận bịu đáp lời mợ Hai mợ Ba, chỉ là chủ đề biến từ ngọc ngà thành ví da.
Anh chẳng rõ vì sao Du Thiên Lâm hiểu sâu biết rộng như vậy, ngay cả nữ trang gì đó đều tinh thông.

Chả qua thế này cũng hay, thừa cơ Du Thiên Lâm đang bị vây quanh, anh lanh chân chạy về phòng giải quyết chút việc này.
Tính thế, anh bèn nói với mọi người mình về phòng lấy vài ba đồ vặt vãnh, nháy mắt rời khỏi lê viên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện