Lạ thật, một người khách ban nãy cũng tên là Du Thiên Lâm.
Dao Phương ngồi xuống.

Tiếp tân liền lui ra ngoài giữ cửa.
Do Thẩm Tế Nhật là gương mặt mới, nên Dao Phương không biết tính khí anh ra sao, chẳng dám tùy tiện thi triển mồm mép.

Bèn căn cứ kiểu cách xưa cũ tiếp đãi khách chơi, trước hết cô rót rượu cho anh, bàn một vài câu chuyện vu vơ không đâu vào đâu để thăm dò.
So với cô, Thẩm Tế Nhật còn thành thục những xảo thuật ứng đối này hơn, thế nên cũng chả nói toạc ra, vừa uống vừa trò chuyện cùng cô.

Mãi đến lúc thấy đáy một chai rượu, Dao Phương mới chịu dỡ xuống đôi chút phòng bị đối với anh.

Khi Dao Phương khui chai rượu thứ hai, Thẩm Tế Nhật đã lờm lợm giọng buồn nôn.

Gần đây bệnh đau dạ dày của anh vẫn chưa tái phát, tuy nhiên nó chẳng đồng nghĩa với việc có thể tiếp nhận nhiều rượu như vậy.

Cơm chiều một nậm Trúc Diệp Thanh, bây giờ lại một chai rượu ngoại, mặc dù dạ dày không dấy cơn đau, nhưng anh đã nôn nao sắp ói mửa.
Song mục đích của anh còn chưa đạt được, hiện tại bầu không khí lại vừa mới có khởi sắc, anh không muốn bị Dao Phương bắt được điểm bất thường, liền ăn hai miếng thức ăn đè cơn buồn nôn, ở thời điểm Dao Phương rót cho anh ly rượu nữa mời: Em cũng uống đi.
Dao Phương thầm nghĩ mình cũng cành kiêu làm giá quá rồi, kính cẩn cạn ly cùng anh.

Sau khi uống cạn ly rượu này, nét mặt Dao Phương càng lơi lỏng hơn.

Thẩm Tế Nhật bèn khởi đầu bằng cách hỏi thăm cô là người vùng nào.

Cô kể gia đình mình trú ở một huyện lị nhỏ xa xôi, cũng hỏi Thẩm Tế Nhật từ đâu tới.
Thẩm Tế Nhật trả lời có chủ đích là Bắc Bình, quả nhiên Dao Phương bộc lộ vẻ mặt khao khát hướng đến.

Cô tâm sự bản thân mình từng tiếp xúc với rất nhiều vị khách tới từ Bắc Bình, ấp ủ bao ước vọng đối với mảnh đất còn phồn hoa đô hội hơn cả Nam Kinh ấy, tiếc rằng vẫn chưa có dịp.
Không bộp chộp bàn trực tiếp vụ án, Thẩm Tế Nhật lại hỏi vòng về người trong nhà cô gái, nguyên nhân gì khiến cô đến Nam Kinh.
Câu này xem như là câu hỏi tương đối riêng tư, chẳng qua số cũng tại ngoại hình khuôn mặt Thẩm Tế Nhật ưa nhìn, kèm lối ăn nói nhã nhặn có duyên, nên Dao Phương từ ánh mắt đầu tiên trông thấy anh đã có cảm tình.

Giờ hỏi sâu thêm, dần dà tất nhiên không thể đề phòng anh nữa, cô chỉ coi anh là dạng khách tới kiếm câu chuyện làm quà giải tỏa áp lực, cười khổ thở câu: Nếu chả phải kế sinh nhai khốn khó, ai lại bằng lòng rời nhà lang bạt kiếm sống hở ngài.
Thẩm Tế Nhật vẻ như đăm chiêu nhìn cô gái ngồi cạnh: "Ừ, vậy thì em đã bao giờ đi học chưa?"
Dao Phương gật đầu, trong con mắt lá răm non ánh nỗi nuối tiếc: "Em từng đến trường một dạo.

Nhưng cảnh nhà bần cùng, em học thì muội muội chẳng thể có chữ ạ."
"Em còn muốn học tiếp chứ?" Thẩm Tế Nhật đánh động ước mơ của cô gái.
Coi vóc dáng Dao Phương cũng trạc mười sáu mười bảy tuổi, so với muội muội Thẩm Kim Linh nhà anh chênh nhau không lớn lắm.

Chỉ có điều Thẩm Kim Linh là cô Đại tiểu thư ăn trắng mặc trơn, chưa từng bị trường đời mài giũa.

Dao Phương không giống thế, trên gương mặt tô son dặm phấn quá sớm còn vương nét ngây thơ, đã lấm dấu vết chốn ngõ liễu tường hoa.
Dao Phương khó hiểu hỏi lại: "Du gia, lời này của ngài có hàm ý gì ạ?"
Thẩm Tế Nhật cười thiện chí, ngồi thẳng người nhìn cô: "Anh và em nói thật đi.

Hôm nay anh tới là mong nghe được một việc từ miệng em.

Nếu em giúp anh, anh sẽ cho em một khoản tiền, bất luận em tính học hành hay là định mở tiệm phụ giúp gia đình thì đều đủ cả."
Dao Phương tây ngây, thốt lên: "Rốt cuộc ngài là ai vậy ạ?"
"Anh được bằng hữu nhờ vả, để đến hỏi án mạng hôm trước.

Còn em, có thể nói cho anh biết những điều em biết không? Việc này đối với anh mà nói rất hệ trọng." Thẩm Tế Nhật thành thật xin giúp.
Ban nãy anh đã chi bộn tiền ở đây, cách nói năng đáng mặt người tai mắt.


Dao Phương đã kết luận ngay rằng thân phận của anh không giàu có thì cao sang.

Duy chỉ không ngờ tới người như vậy sẽ hạ phong thái thấp thế này, nói chuyện khiêm nhường với một gái bồi rượu như cô.
Chưa bao giờ cô nhận được sự tôn trọng từ trên người khách, hiện tại gặp phải Thẩm Tế Nhật nhìn cô chân thành, không khỏi có phần cảm động trong lòng.

Thế nhưng trộm nghĩ bản thân cũng chỉ là một đứa bồi rượu, người bị hại còn là người nước ngoài, cô liền cúi đầu, không muốn mang ách giữa đàng quàng vào cổ mình.
Cô lắc đầu, giọng điệu xen hơn một chút bối rối: "Xin lỗi Du gia, em thật sự không biết gì về chuyện đó hết.

Em say rượu, chả nhìn nổi bất cứ thứ gì ạ."
Thẩm Tế Nhật tính bảo cô gái đừng sợ, há miệng thôi đã cảm nhận một cơn co thắt dạ dày đau đớn, dịch chua trào ngược lên theo cuống họng.

Vội vã che miệng, cố hết sức nuốt nhầy nhớt, trước khi Dao Phương phát hiện, anh bèn đứng dậy, bỏ lại vài câu: "Em ngẫm kĩ lại.

Mức giá do em đề xuất.

Anh đi nhà vệ sinh trước cái đã nhé."
Anh nói đoạn liền sấp sấp ngửa ngửa đi thẳng ra ngoài, cửa còn không kịp đóng.

Dao Phương cũng chẳng ngồi yên, đứng lên chạy ra theo.
Gã tiếp tân đón tiếp Thẩm Tế Nhật lúc nãy vẫn canh giữ bên ngoài hành lang, dõi thấy Thẩm Tế Nhật chạy về hướng nhà vệ sinh, thì định quay vào phòng liếc thử xem, mới bước chân tới cửa đã xô phải Dao Phương.

Dao Phương vừa thấy gã ta tựa như chết đuối vớ được cọc, tóm lấy gã thì thào một lúc.
Tiếp tân mặt mày trắng bệch, xoay mình vội vội vàng vàng tìm quản lí.

Nghe thuật lại đầu đuôi sự việc, tên quản lí bèn lục một gói thuốc từ trong túi áo sai gã pha vào ly của vị khách phiền phức.
"Đây là gì thế?" Tiếp tân kiên trì hỏi.
"Thì là cái loại thuốc mà khách khứa bình thường vẫn ghiền đấy.

Để cho hắn xơi hết đi, bảo Dao Phương cởi quần áo nằm lên người hắn nữa.

Chúng ta vào phòng sắp đặt rồi làm chứng sự thật hắn gian dâm Dao Phương.

Mau lên!" Quản lí giục giã.
Tiếp tân lập tức hiểu ý, đi về phía cửa phòng nhét tay Dao Phương, phím cô bỏ thuốc vô ly của Thẩm Tế Nhật.
Dao Phương tìm được người tin cẩn, tâm lý cuối cùng cũng vơi bớt hoảng sợ.

Cô nâng cái ly đã định dốc chất bột, nhưng chợt nhớ tới thái độ vừa rồi của Thẩm Tế Nhật và cuộc đối thoại kia, thì lại bắt đầu dao động.
Thẩm Tế Nhật hứa hẹn sẽ cho cô một khoản tiền.

Ngần ấy tiền có thể giúp cô thoát loại cuộc sống người không ra người, ma không ra ma này.

Vốn nên làm cho cô thật xúc động mới phải.

Có điều là...
Sực nghĩ mấy nay, ông chủ và cảnh sát thay phiên hăm dọa rồi tạo áp lực, cùng với đằng sau người nước ngoài kia là lãnh sự của tô giới Pháp, cô lại không còn gan mơ mộng hão huyền, chỉ đành cắn răng đổ thuốc vào trong cái ly, rót thêm rượu khuấy đều, lúc này mới ngồi trở lại vị trí cũ, lo âu chờ Thẩm Tế Nhật trở về.
Tiếp tân vẫn đứng ngoài hành lang trông chừng, thấy cô xong việc thì nhẹ nhõm thở phào, lại rình đằng nhà vệ sinh.

Thẩm Tế Nhật ở lì nhà vệ sinh được một hồi, nôn thốc tất tần tật mọi thứ trong dạ dày tới khi rỗng bụng mới cảm thấy tí dễ chịu.

Anh rửa mặt, nom người tái xanh tái xám tiều tụy trong gương, chả biết sao trăng gì lại nổi suy nghĩ về Du Thiên Lâm.

Nếu bộ dạng này bị Du Thiên Lâm phát giác, chắc là đệ ấy sẽ trách anh làm loạn nữa cho xem.
Anh tắt vòi nước, rút khăn tay lau khô nước đọng trên mặt.


Bây giờ chẳng phải thời gian lấn cấn một hai chuyện vô nghĩa này, anh phải nhanh chóng trở lại, hỏi rõ rành sự thực buổi tối hôm đó, quyết không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy.

Trong khoảng thời gian anh đi vệ sinh, Dao Phương đã chỉnh đốn tử tế cảm xúc.

Tuy vẫn bất an, nhưng đặt lên bàn cân so sánh với khai sự thật sau đó có nguy cơ mang vạ vào thân, cô thà lựa chọn tiếp tục ngậm miệng còn hơn.

Bởi thế lúc về phòng, Thẩm Tế Nhật chả coi ra sơ hở nào trong biểu cảm của cô.
"Du gia, sắc mặt ngài xanh xao.

Ngài khó chịu ở đâu ạ?" Dao Phương bưng ly rượu kia lên chuyển qua.

Thẩm Tế Nhật nhận lấy, không lập tức uống hết, mà nhìn cô thương lượng: "Em đã nghĩ thấu đáo rồi chứ? Tiền không thành vấn đề, em cứ việc ra giá."
Dao Phương cúi gục đầu, hai tay xoa xoa các đầu ngón tay vào nhau, ngược lại tính dùng lời nói nhử anh: "Ừm ngài có thể cho em biết, giữa vị bằng hữu ấy của ngài và Thẩm Xuân Hàn là mối quan hệ gì được không ạ?"
Thẩm Tế Nhật lược kể: "Anh không tiện đề cập nhiều như vậy, nhưng có thể bật mí cho em một chút.

Thẩm Xuân Hàn cũng chẳng phải loại người có khả năng chịu xử oan.

Giờ nói ra chân tướng em còn cơ hội nhận tiền.

Nếu đợi cảnh sát đến thẩm vấn lần nữa mới khai, vậy em đúng là gây cản trở thực thi pháp luật công chính.

Tội này cũng phải ngồi tù."
Sở dĩ Thẩm Tế Nhật sau khi dứt câu lại bổ sung, là vì không muốn dọa nạt cô gái: "Em yên tâm.

Thứ anh tìm là chân tướng, em không nhất thiết phải đứng lên làm chứng.

Em chỉ cần nói cho anh biết tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy cái khác em khỏi phải suy nghĩ lo lắng."
Kiểu nói luân phiên liên tục mang theo uy hiếp này thật sự trấn áp Dao Phương.

Tâm trạng cô rất vất vả ổn định được lại rối tung.

Hai tay dùng sức năn nắn các đầu ngón, mặt cắt chả còn một giọt máu.
Suy đến cùng, cô cũng chỉ là cô gái mười sáu mười bảy tuổi trẻ măng, dẫu vốn sống từng trải hơn người thường tí chút, thì vẫn đầu hàng dạng trạng thái áp bách này.
Cô ngẩng đầu lên, trong cặp mắt điểm thêm hoang mang khó giấu: "Vậy...!Du gia, ngài, ngài có thể giao tiền trước cho em được không ạ?"
Thẩm Tế Nhật chẳng do dự.

Anh đặt ly xuống, móc một xấp tiền mặt từ trong ví trao cho Dao Phương: "Anh mang trên người không nhiều tiền lắm.

Em cầm tạm ba nghìn này, chờ ngày mai nhà băng mở cửa anh sẽ rút phần còn lại."
Kiểm đếm toàn bộ xấp tiền mặt trong tay ấy đều tươi con dấu trăm đồng, Dao Phương kích động tới nỗi bả vai cũng run lập cập.
Ba nghìn đồng bạc, món tiền này đừng bàn là về quê mở quán nhỏ, kể cả tậu hơn chục mẫu ruộng màu mỡ rồi cất một ngôi nhà mới thì vợ chồng con cái vẫn dư dật sung túc.

Thẩm Tế Nhật cho cô luôn như thế, lại hứa ngày mai đi rút thêm? Tâm can tỳ phế thận Dao Phương đều run run.

Bỗng nhiên cô nhen nhóm một ý nghĩ hối hận trong đầu.

Thẩm Tế Nhật chưa uống ly rượu kia, liệu cô ngăn cản có còn kịp hay không...
Thẩm Tế Nhật đoán Dao Phương hẵng đang phân vân, bèn tránh thúc giục.

Hồi nãy anh nôn sạch nên khát nước, hiện thời vừa khéo gọi tiếp tân ngoài cửa đem cốc nước nóng vào đây.
Tiếp tân cất tiếng trả lời vâng, khi rảo chân ra ngoài mắt nhìn ly rượu chưa hề đả động đến trên bàn, lúc vào lại thì bưng cốc nước cho Thẩm Tế Nhật, còn nhiệt tình nhắc lối: "Du gia, tách trà giải rượu này là của ngài.


Làm một tách sáng mai tỉnh giấc sẽ khỏi đau đầu ạ."
Thẩm Tế Nhật cảm ơn gã ta xong, uống cốc nước ấm đó, đặt trà giải rượu lên bàn chẳng đụng chạm tới.
Sau khi tiếp tân lui ra canh cửa lần nữa, Thẩm Tế Nhật hỏi Dao Phương đã suy nghĩ cho chín chưa.
Dao Phương thấy anh không có dự định uống rượu tiếp, thì tâm trí buông lỏng.

Xấp tiền kia đã bị đầu ngón tay miết nóng, cô cầm trong tay mà tiếc rẻ khó từ bỏ.

Thẩm Tế Nhật liền chắc mẩm cô gái đã lung lay, chốt lại: "Nếu em ngại nêu, thì anh sẽ quyết định luôn.

Đợi đến khi nói ra chân tướng, anh sẽ cho...!em ba nghìn nữa."
Dao Phương trợn trừng mắt, nếu bảo vừa nãy cô đã lung lạc, thì lúc này quả là hoàn toàn không có cách nào thoát nổi mãnh lực của đồng tiền.

Sáu ngàn đồng bạc, chẳng những đủ nhà cô áo cơm không lo, mà ngay cả học phí và của hồi môn của cô với em gái cũng đâu cần phí hơi nghĩ ngợi.
Suy tính thế, cuối cùng cô ráng thu hết dũng khí chấp nhận thỏa thuận: "Vâng, em sẽ nói.

Tuy nhiên Du gia, em muốn ngài hứa với em, rằng không tiết lộ với bất kì ai là em nói.

Nếu bại lộ thì sẽ tới phiên em gặp họa đấy ạ!"
Nét mày nhíu chặt của Thẩm Tế Nhật rốt cuộc thả lỏng hơn đôi chút.

Anh dựa lưng trở lại ghế tựa, chắc nịch: "Yên tâm.

Nếu em vô tội, anh có thể bảo đảm em sẽ bình an."
Dao Phương xin anh chờ một lát, xoay người sang chỗ khác, cuộn tiền thành nắm nhét khe ngực trong xường xám, lại hít thêm mấy hơi sâu, rồi mới quay qua đây, nhẹ nhàng tường thuật chuyện xảy ra đêm đó.
Thẩm Tế Nhật càng nghe càng bực tức, căm phẫn lên án: "Cho dù ông chủ các người không biết sự thật, cũng không thể xem mạng người như cỏ rác thế này, lấy thân một sinh viên vô tội như Xuân Hàn lãnh tội thay!"
"Du gia, ngài đừng kích động! Em sẽ nói bằng hết việc này cho ngài.

Trước tiên ngài khẩn trương chạy khỏi đây đi, có điều gì đợi ra ngoài nói sau!" Dao Phương vồn vã khuyên nhủ.
Mặc dầu tức giận cô biết mà không khai, nhưng Thẩm Tế Nhật hiểu được tình hình trước mắt phức tạp, quả thật nên tránh tiếp tục ngâm nghê ở trong này.

Vì thế ngay sau đấy anh đứng lên, tính trả tiền rời đi.
Song vừa mới đứng dậy thì anh cảm thấy một trận xây xẩm hoa mắt tập kích.

Anh quờ quạng, duỗi tay định bụng bám víu vật gì đó.

Dao Phương không biết anh bị sao, muốn dìu anh.

Rút cuộc chân tay anh mềm nhũn, toàn thân gục lên người cô.

Dao Phương bị anh liên lụy nằm trở lại sô pha.

Hai người đều ngã đau.
"Du gia, ngài làm sao thế?" Dao Phương hoàn hồn sau cú ngã liền lay người đè trên mình.

Thẩm Tế Nhật chống tay, thử nhấc người lên.

Kết quả là khí lực khắp châu thân tựa như bị ai đó tự dưng bòn rút cạn đạch vậy, anh tuyệt nhiên không thể động đậy, cả hô hấp cũng trở nên nặng nhọc.
Dao Phương lõi đời chốn phong nguyệt, thoáng nhìn biểu hiện của anh là liệu luôn được nguyên nhân.

Nhưng mà nãy giờ Thẩm Tế Nhật đâu có nhấp môi ly rượu, từ lúc đấy trở đi cũng chỉ uống thêm một cốc nước ấm.
Nhớ đến nước ấm, trước mắt Dao Phương hiện ra hình ảnh tiếp tân liếc mắt nhìn cô khi bước ra ngoài.

Cô giật thột mình, phút chốc hiểu rõ tất cả.
Tiếp tân kia nhất định là nhận thấy Thẩm Tế Nhật không uống rượu, nên đánh thuốc ngay trong cốc nước!
=====
Cùng thời điểm đó, ngoài cửa chính.
"Đúng là chỗ này à?" Du Thiên Lâm xuống xe, đưa mắt đánh giá bốn phía.

Trên con phố này, hầu hết là địa điểm tụ tập của vài ba câu lạc bộ và phòng khiêu vũ.

Đám đàn ông đàn bà lượn lờ ra vào các cánh cửa ăn diện áo xống bóng bẩy hào nhoáng, trên mặt mỗi kẻ toàn là vẻ trụy lạc truy hoan.

Hồ Tuyết Duy xuống đường từ một bên hông xe khác, đóng cửa xe hơi tiếp lời: "Đúng, chính là câu lạc bộ Nghệ Hồng này.

Chúng ta vào thôi."
Du Thiên Lâm theo bên cạnh Hồ Tuyết Duy lên mười bậc cấp.

Tiếp tân giữ cửa xếp hàng nghiêm cẩn cúi chào lễ phép với bọn họ: "Chẳng hay hai vị có hẹn trước không ạ?"
"Có, họ Đường." Hồ Tuyết Duy lôi một tấm thẻ đen trong ví ra xuất trình.

Tiếp tân nhận bằng hai tay liếc mắt một lượt, tức thì cười giòn tan nghênh tiếp hai người đến trước quầy lễ tân rồi lui.
"Buổi tối tốt lành hai vị tiên sinh, không biết phòng các vị đặt sẵn là số bao nhiêu ạ?" Tiếp tân trước quầy lễ tân cung kính hỏi.
Hồ Tuyết Duy ném ba chữ số gọn lỏn: "016."
"Dạ vâng." Tiếp tân đứng quầy lễ tân đón lấy tấm thẻ quý khách đưa, kiểm tra đối chiếu với tập tài liệu hội viên, xác nhận: "Xin hỏi hai vị, người đặt trước là tiên sinh Đường Hiếu Lý chưa tới đây đúng không ạ?"
"Tối nay cậu ấy đến." Hồ Tuyết Duy đáp.

Đường Hiếu Lý là đồng nghiệp của cậu.

Đêm nay họ dạo câu lạc bộ thám thính tin tức, nên mượn thẻ của Đường Hiếu Lý.
"Vâng ạ." Tiếp tân trả lời, cầm bút bắt đầu ghi thông tin khách hàng mới đăng kí: "Mời hai vị cung cấp một chút thông tin về họ tên ạ."
Câu lạc bộ hạng sang này yêu cầu lưu giữ danh tính khách đăng kí.

Hồ Tuyết Duy liền báo tên của cậu và Du Thiên Lâm.

Tiếp tân nghe xong chần chừ giây lát, giở ngược lại bảng biểu đăng kí trước đó bốn trang, hỏi lại: "Lạ thật, một người khách ban nãy cũng tên là Du Thiên Lâm.

Các vị có quen biết nhau không ạ?"
Du Thiên Lâm sửng sốt, chộp lấy bản đăng kí xem.

Họ tên người khách trên tờ giấy kia đúng thực được viết bằng ba chữ Du Thiên Lâm.

Hắn quan sát kỹ nơi kí tên, chữ viết hơi hơi quen mắt.

Hắn tức khắc nghĩ đến Thẩm Tế Nhật, lại ngước mắt lên số phòng phía trên là 011, bèn hỏi bên lễ tân phòng số 011 ở đâu.
Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, ăn dây theo tiếp tân chả hiểu xảy ra chuyện gì, vô thức chỉ đường.

Ấy vậy mà Du Thiên Lâm không ngoảnh lại nhìn Hồ Tuyết Duy, quay mình liền cuống cuồng chạy theo hướng được chỉ.
Ánh sáng leo lét soi hành lang tối hù.

Hắn loanh quanh một vòng mới tìm thấy vị trí căn phòng số 011, xoay tay nắm cửa đã tính vọt vào, kết quả phát hiện cửa bị khóa, buộc phải dán tai vô cửa nghe chốc lát.

Từ bên trong có dăm ba âm thanh loáng thoáng truyền ra.

Hắn không tài nào nhận ra đó là tiếng gì.

Linh tính chẳng lành kia bành trướng nháo động trong lòng mau lẹ như gió lốc.
Rõ ràng là huynh ấy đang nghỉ ngơi trong phòng khách sạn, tại sao lại chạy đến mấy chỗ kiểu này?
Hắn cạn kiên nhẫn để suy luận lung tung, lùi sau hai bước, giậm giậm đùi phải, xoay mình một phát quay lại tung cú đá vào cửa.

Cánh cửa "rầm" một tiếng va thẳng tường, phát ra âm vang chấn động inh tai làm nguyên bọn phục vụ đang bưng bê rượu quanh hành lang đều bị dọa ngu.

Mà hắn chứng kiến một màn trong phòng, toàn thân cũng chết đứng hệt như trời trồng ngay ngưỡng cửa.
Suốt đời này làm thế nào Du Thiên Lâm cũng chả dám tưởng tới, một ngày kia hắn sẽ nhìn tận mắt hình ảnh Thẩm Tế Nhật đè lên người đàn bà con gái, định lang chạ.
Hắn sững tại chỗ vài giây, cảm thấy như là có thứ gì đó đang gắng sức xé toạc nơi yếu ớt nhất trong lồng ngực.

Nỗi đau tắc nghẹn khiến hắn gần như không thể chế ngự nổi bản thân, chỉ muốn hủy diệt san phẳng hết thảy vật thể lọt vào tầm mắt.
Nhưng rồi giây phút cuồng nộ chấm dứt sau khi nghe thấy một giọng nói đột ngột kéo lại lý trí của hắn: "Thiên Lâm, xảy ra chuyện gì đấy?"
Hồ Tuyết Duy đuổi theo, mới chạy qua hành lang thì trông thấy hắn bỗng dưng phi vào phòng.
Cậu bạn hắn vừa chạy đến cửa phòng, ngó xung quanh là cảnh tượng một cô gái váy áo rũ rượi ngã sang một bên, nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt kinh hồn táng đảm.

Du Thiên Lâm thì quỳ gối trên nền đất.

Hắn đưa lưng về phía cửa bên này, vì thế Hồ Tuyết Duy chỉ có thể nhòm thấy hắn trở một người vào trong lòng, đang luýnh quýnh giúp người ấy sửa sang y phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện