Sau khi tinh quái nhắc bằng câu nói ấy, Du Thiên Lâm khởi đầu một đợt vuốt ve mới.
Anh dựa vào lòng Du Thiên Lâm, mắc kẹt trong cuộc giằng co giữa dục vọng và lý trí lần thứ hai.
So với ban nãy anh tỉnh táo hơn, cơ thể đâu phải bất khả kháng.
Thế nhưng hai cánh tay quàng quanh cổ Du Thiên Lâm cỡ nào cũng chẳng chịu thu về.
Anh chôn mặt lên vai Du Thiên Lâm.
Dường như chỉ cần không bị nhìn thấy, anh còn có thể...
Còn có thể cái gì cơ chứ?
Thẩm Tế Nhật cật vấn bản thân hết lần nọ tới lượt kia, song đầu óc một mực hư không.
Anh chưa từng biết có ngày bản thân mình sẽ thành hạng người mải chạy theo ham muốn, càng chưa từng biết hóa ra cao trào của loại việc này thư thái đến vậy, khó chống chọi đến vậy.
Anh lại bắt đầu thở dốc, cố gắng ghìm âm thanh ấm ách trong cổ họng không cho thoát, tiếc thay chúng cứ thừa hơi thở lũ lượt rơi vào tai Du Thiên Lâm.
Chính anh cũng nghe thấy rồi, chả những nghe thấy, còn nghe thấy đặc biệt rõ ràng.
Gương mặt anh nóng bỏng tựa bị lửa thiêu, mênh mang trong lòng là tội lỗi đáng lên án.
Mà tấm thân ngày càng rạo rực dưới sự đùa bỡn của Du Thiên Lâm.
Đôi tay châm lửa khắp người còn hiểu cách yêu chiều vỗ về cơ thể mình hơn cả chính mình, dồn đuổi dục vọng về hướng vực sâu khôn cùng.
Khi ngón tay Du Thiên Lâm tập trung xoa xát cái miệng nhỏ ở đỉnh, những đợt run nhè nhẹ thấm từng thớ cơ.
Cái thứ xúc cảm sắp bùng nổ theo máu huyết cuồn cuộn tuôn lên não bộ, anh không khỏi kẹp chặt cánh tay cho xong chuyện.
Giữa lúc anh nghênh đón khoảnh khắc ấy, thì hốt nhiên Du Thiên Lâm ngừng bặt.
Đâu chỉ ngăn chặn đầu mút bằng ngón cái, tay hắn còn nắm phần gốc, chặt đứt tính dục sinh sôi ấp ủ chờ phát tiết.
Bỗng chốc từ đỉnh cao ngã xuống đáy sâu, kiểu cảm nhận chênh lệch mãnh liệt không lối thoát này làm Thẩm Tế Nhật bứt rứt đỉnh điểm.
Rốt cuộc anh ngẩng đầu, hờn giận lườm Du Thiên Lâm.
Chực cái lườm này, Du Thiên Lâm đang đối mặt với anh cong ngay khóe miệng: "Huynh muốn à?"
Chính xác là Thẩm Tế Nhật muốn phát hỏa, nhưng mà vừa suy nghĩ trước mắt là tình cảnh gì, nội tâm liền trống trơn.
Lời nói sắp vuột khỏi miệng cũng không thốt lên được, anh chỉ buông Du Thiên Lâm ra, tính xuống giường bỏ đi.
"Gượm đã, đệ hỏi huynh." Du Thiên Lâm không nhân nhượng cho anh đào thoát khỏi lòng hắn, đổi sang tư thế ôm chầm từ sau lưng, gác cằm lên vai anh quan sát.
Thẩm Tế Nhật dặt dặt chiếc chăn che chắn nửa người dưới.
Anh đang chậm rãi hồi tỉnh từ trong đợt sôi trào khó chịu, tâm tình khó tránh nổi nôn nóng.
Coi Du Thiên Lâm quen lối xáp đến nữa, anh vặn vẹo thân mình hòng đẩy người đối diện.
Chỉ có điều sức vóc Du Thiên Lâm khỏe hơn, cách anh giải quyết chả những không tách rời hai bên, mà còn tạo cơ hội cho Du Thiên Lâm càng xích gần thêm.
Du Thiên Lâm thừa dịp gãi nhẹ phần chóp của anh, vật cứng dưới hông cách làn vải cọ xát tại khe mông.
Kiểu hành vi đánh lén sau lưng này khiến anh rối cuống, thẹn quá hóa giận gắt: "Đủ rồi! Bỏ ra!"
Anh vừa nói trở mặt liền trở mặt.
Du Thiên Lâm đành phải xài kế sách dây cà ra dây muống, tay bao phủ lần mần tới lui, miệng tố tội người thương bạc tình: "Vân Thâm ca, sao mà huynh giở mặt không quen biết thế? Hồi nãy cho huynh sung sướng thì ôm đệ nhanh vậy, bây giờ một khi không thỏa mãn là đẩy phứt đệ ra.
Cho dù đi uống rượu nghe hát cũng không đối xử cạn tàu ráo máng với cô nương nhà người ta như vậy nha."
Du Thiên Lâm chỉ tiện mồm đối bừa, vốn dĩ chẳng ví bản thân mình với gái bán hoa*.
Nhưng người nói vô tình người nghe cố ý.
Đáng nhẽ Thẩm Tế Nhật cắn rứt lương tâm, hiện giờ nghĩ bụng cách xử sự của mình thực sự đâu có giống khách làng chơi, anh giãy dụa đồng thời lo tránh xa Du Thiên Lâm: "Đệ ầm ĩ đủ chưa, thích nhả nhớt giở trò thì tìm người khác đi!"
*Nguyên văn "花姑娘" (Hoa cô nương): Từ dùng để chỉ phụ nữ xinh đẹp, đã được sử dụng phổ biến trong quá khứ ở Trung Quốc.
Sau đó, trong kháng chiến chống Nhật của Trung Quốc (1937-1945), quân xâm lược Nhật Bản gọi cô gái đẹp bị chúng nhìn trúng bằng từ này.
"Huynh cho rằng đệ đối với huynh là sai trái hả? Vừa tới Nam Kinh liền uống rượu chơi gái!" Du Thiên Lâm giận tím mặt.
Thẩm Tế Nhật cứng miệng rồi.
Anh luôn luôn giữ mình trong sạch, nào ngờ lần đầu tiên bị chỉ trích là tầm hoa vấn liễu, nhất thời cảm thấy thể diện rơi rớt hết: "Ta đi làm việc đứng đắn ngay thẳng."
"Làm việc đứng đắn thế nào mà cần cởi quần? Làm việc ngay thẳng thì sẽ lộ thứ này cho phụ nữ xem hửm?" Dẫu biết anh không phải dạng người tham đắm sắc dục, sự ghen tuông cứng đầu hệt con nít không vừa ý cứ chẳng thể hạ xuống trong lòng Du Thiên Lâm, nên mồm mép trơn tru càng lúc càng khó nhịn.
Khi nói khích, hắn lật chăn lên, thứ nữa mò dưới hạ bộ Thẩm Tế Nhật.
Thẩm Tế Nhật che chẳng kịp, bị hắn cầm xoa nắn vài cái, lửa giận mới bốc cao bùng bùng phút chốc bị dập tắt không sao giải thích.
Anh lật đật bấu lấy cổ tay Du Thiên Lâm, trong đầu mong đẩy ra, cánh tay lại chả phát nổi lực.
Nãy giờ Du Thiên Lâm vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt anh, thấy anh tiếp tục xuôi theo, bèn nắm cằm anh hôn lên khuôn miệng suốt ngày cãi mình tía lia.
Kể cũng quái, rõ ràng trước đó vài giây hai người còn cãi nhau, lúc này lại y như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đầu lưỡi Du Thiên Lâm men hàm trên Thẩm Tế Nhật lấn lướt, tiếng lép nhép và cảm giác mềm mại tê rần nham nhám.
Thẩm Tế Nhật tính né hắn, còn chưa kịp tránh đã bị đẩy một phát, cả người thông thuận ngả dưới mình Du Thiên Lâm.
Du Thiên Lâm vẫn nắm nơi đó của anh, tuy nhiên không xoa nắn giống vừa rồi, chẳng qua là chút ve vuốt khi nặng khi nhẹ.
Tiến thoái lưỡng nan kiểu vậy hết sức hành người.
Anh hiểu gốc rễ cơn bực dọc của Du Thiên Lâm là do lúc nãy mình hành động bất cẩn, để xảy ra chuyện đấy bản thân cũng không thoải mái gì cho cam.
Mẩm nghĩ Du Thiên Lâm hãy còn dằn vặt anh thế này, thì cõi lòng càng thêm tấm tức.
=====
Anh không muốn thật sự rơi vào tay giặc bị Du Thiên Lâm cợt nhả thêm, bèn gắng gượng hạ quyết tâm rẫy bỏ: "Ta làm thế nào là chuyện của ta, nếu đệ nhìn không vừa mắt quý thì đừng nhìn nữa.
Còn nữa, đây là phòng của ta, đệ đi ra ngoài cho ta."
Anh mắng lớn xong vội vàng nhảy xuống giường.
Du Thiên Lâm bị lời đánh thẳng mặt kích động bùng nổ, luồng giấm chua bốc lên ngùn ngụt hệt đổ vào nồi nước sôi già, lưỡi như thể bị xít lại bởi vị chát ngập tràn cuống họng cộng hưởng cái xon xót trong tròng mắt.
Hắn quẳng mọi toan tính, túm anh giật về, hung hăng ghì nghiến gào lên: "Thẩm Vân Thâm! Tôi móc chân tâm dâng trước mặt em, còn em nhất định phải nhắm mắt làm ngơ như thế sao!"
Du Thiên Lâm bị anh mặt lạnh tanh đủn ra tiếp, rốt cục tức nước vỡ bờ.
Bàn tay dày dạn chai sạn do cầm súng ra sức trói cổ tay anh, tựa như một bó thừng thít vô cùng chặt, đau đến mức Thẩm Tế Nhật nhăn mày.
Thực ra điều chủ yếu làm cho anh khó có thể chấp nhận chính là thái độ của Du Thiên Lâm.
Tên vô sỉ này ỡm ờ dây dưa với kẻ khác thế mà còn ở đây thề bồi với mình lòng trong dạ sáng?
Anh cả giận to tiếng: "Đệ và Lý Cảnh Thu đã sống chung một nhà.
Thiên hạ đều rõ tiếng xấu hoang đàng! Đệ có mặt mũi nào mà bám theo ta nhắc tới thật lòng?"
Quả thật Thẩm Tế Nhật vừa tức vừa hối, nghĩ thầm bản thân bao dung với tên khốn này lần nữa rồi đổi lấy kết cục thực tại liền cảm thấy uất nghẹn, khua khoắng chân tay dứt khoát hất người xuống giường.
Du Thiên Lâm không cố áp chế sự chống trả của anh, chiếm đầy tâm trí toàn là lời anh mới quát mình.
Vì sao Thẩm Tế Nhật cứ cấm cảu hắn và Lý Cảnh Thu sống chung một nhà? Lẽ nào sự thực là...
Đáp án mà Du Thiên Lâm hằng mong ngóng trong thâm tâm đằng đẵng bao ngày lại tách đất nảy mầm một lần nữa.
Đồng tử phấn chấn co, hắn nóng lòng hỏi: "Tại sao huynh để bụng miết chuyện đệ và Lý Cảnh Thu vậy? Vân Thâm, có phải huynh cũng yêu đệ không?"
Thẩm Tế Nhật hiện bị hắn quấy nhiễu tâm tư, tức giận sắp sung huyết não: "Đệ điên rồi hả? Đệ cút xuống cho ta, cút xuống đi!"
Anh chân đá tay đấm Du Thiên Lâm.
Vẻ văn nhã mực thước xưa nay thường trực ở anh biến mất chả còn một nét.
Du Thiên Lâm mừng sắp múa tay trong bị luôn, nom bộ dạng anh hổn hà hổn hển thở không ra hơi vì giận dỗi và hoang mang, thì càng khẳng định anh đang ghen bóng ghen gió.
Hai người xà quần đánh nhau một trận trên giường.
Chăn đệm đùn rơi xuống sàn phòng, khăn trải giường cũng vo vún nhăn nhúm.
Thể lực Thẩm Tế Nhật không bì kịp Du Thiên Lâm, may sao Du Thiên Lâm có ý nhường anh.
Sau khi mối tơ vò được tháo gỡ, anh mệt lả, song trận vật lộn đã giải trừ đáng kể cơn khát khô thốn thoáy trong mình mẩy.
Anh bất lực coi họ Du này vô liêm sỉ lì ở đây, ra tối hậu thư: "Tóm lại đệ không chịu xuống giường hả?"
"Không xuống." Du Thiên Lâm không cần tính toán trả lời ngay tắp lự.
Khi nãy vần vò, có thời điểm quần áo hắn suýt tí nữa bị Thẩm Tế Nhật xé toạc, cúc áo trước ngực không cánh mà bay, để trần vòm ngực tráng kiện.
Thẩm Tế Nhật chỉ lia mắt nhìn là quay đầu ngay đi, tiếp tục mạnh miệng dọa: "Nếu đệ không rời giường, thì sau này đừng hy vọng ta sẽ quan tâm đến đệ nữa."
"Lần trước huynh đã dùng ba cái câu này dọa đệ rồi.
Chỉ là Vân Thâm, không quan tâm tới đệ, huynh thực sự cam lòng hay sao?" Du Thiên Lâm nhíu mày, giọng điệu trở nên ám muội thâm sâu hơn: "Huynh biết rõ đệ tìm Lý Cảnh Thu là vì quên huynh.
Thế nào, giờ đã hối hận rồi à?"
Xem chừng hắn chẳng mảy may sợ uy hiếp của mình, còn trưng thái độ trả treo bẻ lại, nỗi tủi hổ của Thẩm Tế Nhật bừng thành lửa giận, nhấc chân định đá hắn.
Thế nhưng hắn ngồi hẳn lên đùi anh, đè bản thân anh cứng đờ.
Cơn giận của Thẩm Tế Nhật đã giồng lên đầu, cùng đường không câu nệ lễ nghĩa mà than: "Ta hối hận! Hối hận năm xưa trông nom chăm sóc đệ! Nếu như chưa từng quen biết đệ, cuộc sống của ta chắc chắn sẽ không hỏng bét giống như bây giờ!"
Anh trách dứt câu liền lấy mu bàn tay bịt kín hai con mắt, chỉ có lồng ngực vẫn phập phồng gấp gáp biểu đạt ngọn sóng tình tự thét gào triều dâng.
Cuối cùng Du Thiên Lâm cũng ép ra lời trong lòng anh.
Dẫu rằng khó nghe, nhưng Du Thiên Lâm biết đây không phải anh chủ tâm.
Thẩm Tế Nhật cất giấu bản tính quá sâu.
Nếu hắn không đập nồi dìm thuyền** một lần, thì làm sao có khả năng tìm được điều ẩn giấu ở nơi sâu thẳm trong anh.
Du Thiên Lâm hít một hơi, khảng khái nói: "Nếu đệ không biết huynh, đệ sẽ không cách nào cứu huynh.
Vậy thì huynh thà rằng bị đám sơn phỉ ấy vấy bẩn, cũng không chịu chấp nhận tình cảm của đệ đối với huynh, phải không?"
"Phải!" Thẩm Tế Nhật quát không chút lần chần.
Anh đã không buồn để ý sự do dự và đấu tranh trong tâm tưởng nữa.
Vì chăng mà anh phải sống mệt mỏi như vậy? Sinh kế của cả gia tộc chất hết lên một mình anh.
Thường ngày anh xoay như chong chóng ở cửa hiệu với thương hội, quanh năm suốt tháng đều không ngơi nghỉ.
Ngay cả như thế thì anh vẫn có nhận thức, anh thân là con trưởng, đây là trách nhiệm của con đầu cháu sớm.
Duy chỉ vấn đề hôn nhân là anh không muốn thỏa hiệp.
Anh không muốn mỗi ngày mệt sống mệt chết, về được đến nhà, còn phải đeo mặt nạ đón ý hùa theo một người vợ không hiểu anh.
Thế rồi Du Thiên Lâm xuất hiện xáo tung tất thảy.
Vì trốn tránh Du Thiên Lâm, anh buộc bản thân đi xem mắt Vương Hạo Tinh, xem mắt rất mau chóng sẽ dẫn tới kết hôn thật.
Anh đã bị dồn ép thành như vậy, Du Thiên Lâm còn bức bách anh hơn.
Biến anh thành bộ dạng dở ông dở thằng hiện giờ, bị đàn ông con trai đụng chạm còn cảm thấy hưng phấn.
Thứ Du Thiên Lâm thích coi chính là dáng vẻ không chịu nổi của anh như này chứ gì? Nếu phải, thì anh thực sự hận chết vì đã được Du Thiên Lâm cứu, chẳng bằng ngay tại chỗ này ngay tại giờ này anh tự kết liễu để giải thoát luôn đi!
"Vân Thâm, em hãy nhìn tôi!" Du Thiên Lâm không nghe được tiếng lòng anh, nhưng có thể đoán ít nhiều.
Thấy bờ vai anh run run, hắn định gỡ tay anh ra.
Thẩm Tế Nhật bưng rịt đôi mắt, Du Thiên Lâm kéo vài lượt chả thành công, chỉ đành cúi mình kề sát tai anh rủ rỉ: "Tôi biết em không nghĩ như thế.
Vân Thâm, nếu em không có cảm giác đối với tôi, thì sao lần nào em cũng mặc cho tôi động vào em chứ? Đừng lôi cái gì mà bị bắt ép ra làm lí do, em không phải là một người sẽ chịu khuất phục trước đe dọa cường quyền.
Bây giờ thứ em chưa thể đối mặt chỉ là chân tình của bản thân thôi, em sợ phát hiện mình đã chấp nhận tôi."
Du Thiên Lâm dừng đôi chút, xem xét vẻ mặt anh, nhận thấy anh mím môi, liền hiểu lời bày tỏ đã đánh trúng lòng người, bởi vậy tiếp tục bộc bạch: "Tôi chưa bao giờ nói những điều này cho em.
Vì đến gần em, tôi đã vứt bỏ quân công tích lũy bao năm ở Bắc Bình, chạy tới Nghi Châu làm một trưởng ty chó má.
Hằng ngày kệ xác chính sự, vắt óc nghĩ mưu chước ở bên em như thế nào, theo đuổi em ra làm sao mới có cơ may để em động tâm, để em cũng yêu tôi.
Thẩm Vân Thâm, em còn cảm thấy tôi rảnh rỗi sinh nông nổi ư? Tâm ý của tôi đối với em chân thành đến thế, em thực sự cho rằng tôi có thể chạm vào ai ngoài em cơ chứ?"
Hắn nói đoạn bèn giữ chặt tay Thẩm Tế Nhật, đặt lên vị trí trướng đau ngỏ ý: "Giờ đã hơn một năm rồi, rốt cuộc tôi có được em.
Thật gian truân để được nhìn thấy em, còn phải nhẫn nại duy trì khoảng cách, cứ luôn canh cánh lo em sợ mà bỏ chạy, em chẳng biết lòng tôi bức bối đến nhường nào đâu.
Vân Thâm, tôi thật sự mong mỏi có thể kề vai sát cánh bên em, giúp em gánh vác tất cả áp lực và khổ đau.
Tôi hy vọng là người đủ sức cho em nương dựa.
Em hãy cho tôi cơ hội này đi! Được không?"
Du Thiên Lâm trút cạn lời từ đáy lòng, Thẩm Tế Nhật lâm vào trầm mặc hồi lâu.
Anh ngỡ ngàng trông Du Thiên Lâm, trông thanh niên đang nhiệt thành chú mục vào anh, đợi chờ anh đồng ý.
Vòng vèo một hồi mới phát giác, thì ra bản thân mình chưa bao giờ thấu hiểu đệ ấy, thì ra sự thấu hiểu tự cho là đúng này, vốn chỉ là trốn tránh nhìn rõ thành ý của đệ ấy.
Cho nên bản thân anh chưa bao giờ biết, thì ra trong lòng Du Thiên Lâm cũng tồn tại xiết bao khổ sở và giằng xé như vậy.
Dường như ngực bị tảng đá nặng trịch chẹn đứng, tâm tình chua xót lạ lẫm ấy quay trở lại tuôn trào trong lòng.
Sự tình phát triển đến bực này, thành thật mà nói anh cực kỳ mệt mỏi cũng cực kỳ khẩn thiết.
Anh chẳng biết mình còn cớ gì để đem ra khước từ Du Thiên Lâm nữa, cũng chẳng biết còn phương kế gì có thể khiến con người này buông bỏ mình.
Tấm lòng thành này, tấm tình đặc biệt này, trong quãng đời trước nay của anh chưa từng xuất hiện.
Cũng chưa từng có người nâng anh trong lòng bàn tay*, không cần anh phải vì ai khác đỡ đần bất cứ việc gì, mà là xin anh san sẻ, đưa vai để anh dựa dẫm.
*Nâng (ai đó) trong lòng bàn tay: Nghĩa là nâng niu, xem một ai đó rất quan trọng, như một viên ngọc quý trong lòng bàn tay.
Câu này thường được dùng giữa những người yêu nhau.
Thẩm Tế Nhật là người không hề yếu đuối, nhưng thời khắc này đây, anh có một nỗi xúc động muốn sụp đổ.
Anh qua quýt nâng cánh tay, tính che đôi mắt.
Tuy nhiên Du Thiên Lâm không thả tay anh, ngược lại bắt đầu cọ xát từ đằng trước.
Vật nọ mài lung tung ở trong tay anh, tức thời cứng hơn hẳn vừa rồi.
Nhịp thở phì phò của Du Thiên Lâm ùa vào tai anh dần dồn dập.
Dõi khuôn mặt Du Thiên Lâm không giấu diếm chút nào, người anh dâng trào tình dục, não bộ từ từ chuyển về trạng thái phản ứng chậm chạp.
Chỉ có điều anh thất thần chốc lát, Du Thiên Lâm bèn chớp thời cơ kéo ngay khóa quần, dắt tay anh vói vào an ủi mình.
Anh bừng tỉnh khỏi những quan hoài, theo thói quen định chống đối, Du Thiên Lâm lại xấu xa thẽ thọt bên tai.
Không gì khác, đã gọi tên anh.
Cái tên anh bị bắt từ bỏ, anh đã từng thích nhất, cũng tượng trưng cho tự do đã mất.
"Vân Thâm..."
Trái tim Thẩm Tế Nhật run rẩy đập loạn.
Sau cùng anh không tài nào đẩy người trên mình ra nữa, bởi vì bị hắn nắm tay, bao bọc dương vật thô dài vân vê, chất dịch đặc dính khắp tay.
Nhận ra anh thuận theo ý mình, Du Thiên Lâm ngẩng đầu, bắt gặp cặp mắt dịu dàng ngấn lệ, ngắm nét mày anh, nỗi khổ ải trong lòng đến được cái kết là niềm vui nho nhỏ thế chỗ.
Hắn cúi đầu hôn môi người mình yêu, nhâm nhẩm trong miệng: "Tôi yêu em, Vân Thâm.
Tôi thật lòng yêu em...!Đừng từ chối tôi nữa."
Thẩm Tế Nhật nhắm mắt, vẻ như buông xuôi vẻ như chiều theo sự xâm lược của hắn.
Du Thiên Lâm lần từ miệng anh một đường xuống dưới, toan gỡ hàng khuy áo lại sợ anh vẫn còn cự tuyệt, chỉ chuyển qua lồng ngực, cách trường sam cắn lên nơi ngực trái có da có thịt.
Thẩm Tế Nhật đột ngột ngẩng đầu, Du Thiên Lâm làm chủ lực cắn vừa vặn, không cắn đau, mà đủ khêu gợi tê dại mỗi điểm liếm tới.
Anh trầm mê trong khoái hoạt khác thường này, chẳng thể chú ý đôi tay.
Tất nhiên Du Thiên Lâm không trông mong anh giúp bản thân tuốt ra thật, sau khi gặm cắn trước ngực một lát, thì nâng anh dậy, dìu anh vịn đầu giường, quay lưng về phía mình quỳ vững.
Thẩm Tế Nhật không rõ ý đồ của Du Thiên Lâm, vừa định hỏi, thì thấy Du Thiên Lâm gặm đằng sau cổ mình, một mặt dùng đầu lưỡi liếm, một mặt lấy tay vuốt hạ thể mình mơn trớn trêu chọc.
Tính dục trong cơ thể kìm nén chưa sổ lồng, Thẩm Tế Nhật ngửa ra sau gối lên vai Du Thiên Lâm, cảm nhận Du Thiên Lâm liên tiếp khiêu khích kích thích dưới thân.
Thời gian thuận chiều với mê đắm dần dà tăng vọt, bỗng có thứ gì đấy chen vào giữa hai chân, để phía dưới dục vọng anh.
Anh cúi đầu muốn coi xem đó là gì, kết quả là thấy người anh em của Du Thiên Lâm nhô đầu kèm lời bảo anh khép chân.
Cuối cùng anh cũng hiểu Du Thiên Lâm chỉ đòi làm thôi, có điều cái tư thế này thật là phóng đãng quá đi mất! Ngặt nỗi chả chờ anh phản đối, Du Thiên Lâm đã ôm ngay đôi chân kẹp chặt của anh, không để lỡ một giây đâm qua rút lại.
Người ôm anh như là hổ đói vậy, dương vật nóng rực chống đỡ cấp tốc ma sát, cứ quấn quýt giao triền cùng một chỗ chẳng biết liêm sỉ.
Rất mau lẹ đùi non đã bị cọ đến đau rát, thắt lưng cũng bị níu đau.
Ngay cả khi khẳng định rằng không hề dễ chịu, tiếp xúc như này lạ thay lại khiến thân thể càng thêm sảng khoái so với ngày thường.
Khoái cảm lên như diều gặp gió, chỉ trong thoáng chốc anh đã không chịu nổi, bấu ngón tay vào vách tường tận lực quơ cào vài nhát, rốt cuộc nhen nhóm ý định mở miệng xin tha.
"Đệ chậm một chút...!A!"
Lời nhận thua mang theo sắc tình chả những không dập bớt lửa cháy lan tràn trong cõi lòng y đất khát lâu ngày của Du Thiên Lâm.
Mà còn làm hắn phấn khởi chụp tay anh ra sau lưng, cận kề tai anh thở gằn: "Đừng nhịn, chúng ta cùng nhau." dứt lời liền ngậm vành tai ấy liếm đùa.
Bàn tay còn lại rờ xuống dưới mình anh, cầm dục vọng ngay phía trước xoa mấy lượt.
Thân mình Thẩm Tế Nhật tựa như bị điện giật, lọt thỏm trong lòng Du Thiên Lâm run run ác liệt co giật.
Hạ thân căng trướng đón nhận phóng thích mạnh mẽ, toàn bộ tinh dịch phun lên gối đầu.
Du Thiên Lâm đỡ lưng anh kéo căng người, chà xát cực nhanh vài lần, lập tức rút ra.
Anh còn chưa hoàn hồn, đã có chất lỏng âm ấm bắn tóe lên mông, thành dòng mà chảy.
Và cả tiếng gọi phút giây cao trào của Du Thiên Lâm...
Khiến trái tim anh lại giật thót một lần nữa: "Vân Thâm..."
**Phá phủ trầm châu: Nghĩa đen là đập vỡ nồi niêu xoong chảo, đánh đắm thuyền.
Tích của thành ngữ từ "Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ".
Nước Tần xuất binh đánh Triệu.
Triệu nguy khốn cầu viện Sở.
Sở Hoài Vương của nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu viện nước Triệu.
Tống Nghĩa lừng khừng không đánh, chỉ rượu chè.
Hạng Vũ thấy vậy vô cùng sốt ruột, không nhịn được nữa, bèn hạ sát Tống Nghĩa lên làm chủ tướng, lệnh cho quân vượt sông cứu Triệu.
Sau khi quân qua sông, Hạng Vũ cho đục thủng hết chiến thuyền, đập vỡ hết nồi nấu cơm, đốt hết doanh trại, chỉ đem theo ba ngày quân lương nhằm tỏ lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, đưa binh sĩ rơi vào cảnh không quyết đánh không được.
Qua 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần, cứu được Triệu.
Thành ngữ này về sau dùng để ví sự quyết tâm rất quyết liệt khi làm việc gì đó.
=====
Giải thích xưng hô:
Đầu tiên, là lí do đổi xưng hô của Thiên Lâm đối với Vân Thâm.
Từ chương 35, Thiên Lâm thường gọi thẳng tên chứ ít gọi "Vân Thâm ca".
Thậm chí các chương sau, Thiên Lâm còn tự xưng là chồng Vân Thâm trước mặt người khác.
Tính cách nhân vật này có sự cứng đầu, nhiệt huyết của tuổi trẻ và sự quyết tuyệt, mạnh mẽ của một quân nhân.
Thứ hai, là lí do chọn thời điểm này để đổi xưng hô.
Đối với Thiên Lâm, thời khắc Vân Thâm không còn từ chối mình đủ biểu thị rằng anh đã hoàn toàn chấp nhận mình, đồng ý bên mình.
Trong khi Vân Thâm thì còn phải trải qua rất nhiều thử thách nữa mới đủ dũng khí để bộc lộ tình cảm ra ngoài.
Anh dựa vào lòng Du Thiên Lâm, mắc kẹt trong cuộc giằng co giữa dục vọng và lý trí lần thứ hai.
So với ban nãy anh tỉnh táo hơn, cơ thể đâu phải bất khả kháng.
Thế nhưng hai cánh tay quàng quanh cổ Du Thiên Lâm cỡ nào cũng chẳng chịu thu về.
Anh chôn mặt lên vai Du Thiên Lâm.
Dường như chỉ cần không bị nhìn thấy, anh còn có thể...
Còn có thể cái gì cơ chứ?
Thẩm Tế Nhật cật vấn bản thân hết lần nọ tới lượt kia, song đầu óc một mực hư không.
Anh chưa từng biết có ngày bản thân mình sẽ thành hạng người mải chạy theo ham muốn, càng chưa từng biết hóa ra cao trào của loại việc này thư thái đến vậy, khó chống chọi đến vậy.
Anh lại bắt đầu thở dốc, cố gắng ghìm âm thanh ấm ách trong cổ họng không cho thoát, tiếc thay chúng cứ thừa hơi thở lũ lượt rơi vào tai Du Thiên Lâm.
Chính anh cũng nghe thấy rồi, chả những nghe thấy, còn nghe thấy đặc biệt rõ ràng.
Gương mặt anh nóng bỏng tựa bị lửa thiêu, mênh mang trong lòng là tội lỗi đáng lên án.
Mà tấm thân ngày càng rạo rực dưới sự đùa bỡn của Du Thiên Lâm.
Đôi tay châm lửa khắp người còn hiểu cách yêu chiều vỗ về cơ thể mình hơn cả chính mình, dồn đuổi dục vọng về hướng vực sâu khôn cùng.
Khi ngón tay Du Thiên Lâm tập trung xoa xát cái miệng nhỏ ở đỉnh, những đợt run nhè nhẹ thấm từng thớ cơ.
Cái thứ xúc cảm sắp bùng nổ theo máu huyết cuồn cuộn tuôn lên não bộ, anh không khỏi kẹp chặt cánh tay cho xong chuyện.
Giữa lúc anh nghênh đón khoảnh khắc ấy, thì hốt nhiên Du Thiên Lâm ngừng bặt.
Đâu chỉ ngăn chặn đầu mút bằng ngón cái, tay hắn còn nắm phần gốc, chặt đứt tính dục sinh sôi ấp ủ chờ phát tiết.
Bỗng chốc từ đỉnh cao ngã xuống đáy sâu, kiểu cảm nhận chênh lệch mãnh liệt không lối thoát này làm Thẩm Tế Nhật bứt rứt đỉnh điểm.
Rốt cuộc anh ngẩng đầu, hờn giận lườm Du Thiên Lâm.
Chực cái lườm này, Du Thiên Lâm đang đối mặt với anh cong ngay khóe miệng: "Huynh muốn à?"
Chính xác là Thẩm Tế Nhật muốn phát hỏa, nhưng mà vừa suy nghĩ trước mắt là tình cảnh gì, nội tâm liền trống trơn.
Lời nói sắp vuột khỏi miệng cũng không thốt lên được, anh chỉ buông Du Thiên Lâm ra, tính xuống giường bỏ đi.
"Gượm đã, đệ hỏi huynh." Du Thiên Lâm không nhân nhượng cho anh đào thoát khỏi lòng hắn, đổi sang tư thế ôm chầm từ sau lưng, gác cằm lên vai anh quan sát.
Thẩm Tế Nhật dặt dặt chiếc chăn che chắn nửa người dưới.
Anh đang chậm rãi hồi tỉnh từ trong đợt sôi trào khó chịu, tâm tình khó tránh nổi nôn nóng.
Coi Du Thiên Lâm quen lối xáp đến nữa, anh vặn vẹo thân mình hòng đẩy người đối diện.
Chỉ có điều sức vóc Du Thiên Lâm khỏe hơn, cách anh giải quyết chả những không tách rời hai bên, mà còn tạo cơ hội cho Du Thiên Lâm càng xích gần thêm.
Du Thiên Lâm thừa dịp gãi nhẹ phần chóp của anh, vật cứng dưới hông cách làn vải cọ xát tại khe mông.
Kiểu hành vi đánh lén sau lưng này khiến anh rối cuống, thẹn quá hóa giận gắt: "Đủ rồi! Bỏ ra!"
Anh vừa nói trở mặt liền trở mặt.
Du Thiên Lâm đành phải xài kế sách dây cà ra dây muống, tay bao phủ lần mần tới lui, miệng tố tội người thương bạc tình: "Vân Thâm ca, sao mà huynh giở mặt không quen biết thế? Hồi nãy cho huynh sung sướng thì ôm đệ nhanh vậy, bây giờ một khi không thỏa mãn là đẩy phứt đệ ra.
Cho dù đi uống rượu nghe hát cũng không đối xử cạn tàu ráo máng với cô nương nhà người ta như vậy nha."
Du Thiên Lâm chỉ tiện mồm đối bừa, vốn dĩ chẳng ví bản thân mình với gái bán hoa*.
Nhưng người nói vô tình người nghe cố ý.
Đáng nhẽ Thẩm Tế Nhật cắn rứt lương tâm, hiện giờ nghĩ bụng cách xử sự của mình thực sự đâu có giống khách làng chơi, anh giãy dụa đồng thời lo tránh xa Du Thiên Lâm: "Đệ ầm ĩ đủ chưa, thích nhả nhớt giở trò thì tìm người khác đi!"
*Nguyên văn "花姑娘" (Hoa cô nương): Từ dùng để chỉ phụ nữ xinh đẹp, đã được sử dụng phổ biến trong quá khứ ở Trung Quốc.
Sau đó, trong kháng chiến chống Nhật của Trung Quốc (1937-1945), quân xâm lược Nhật Bản gọi cô gái đẹp bị chúng nhìn trúng bằng từ này.
"Huynh cho rằng đệ đối với huynh là sai trái hả? Vừa tới Nam Kinh liền uống rượu chơi gái!" Du Thiên Lâm giận tím mặt.
Thẩm Tế Nhật cứng miệng rồi.
Anh luôn luôn giữ mình trong sạch, nào ngờ lần đầu tiên bị chỉ trích là tầm hoa vấn liễu, nhất thời cảm thấy thể diện rơi rớt hết: "Ta đi làm việc đứng đắn ngay thẳng."
"Làm việc đứng đắn thế nào mà cần cởi quần? Làm việc ngay thẳng thì sẽ lộ thứ này cho phụ nữ xem hửm?" Dẫu biết anh không phải dạng người tham đắm sắc dục, sự ghen tuông cứng đầu hệt con nít không vừa ý cứ chẳng thể hạ xuống trong lòng Du Thiên Lâm, nên mồm mép trơn tru càng lúc càng khó nhịn.
Khi nói khích, hắn lật chăn lên, thứ nữa mò dưới hạ bộ Thẩm Tế Nhật.
Thẩm Tế Nhật che chẳng kịp, bị hắn cầm xoa nắn vài cái, lửa giận mới bốc cao bùng bùng phút chốc bị dập tắt không sao giải thích.
Anh lật đật bấu lấy cổ tay Du Thiên Lâm, trong đầu mong đẩy ra, cánh tay lại chả phát nổi lực.
Nãy giờ Du Thiên Lâm vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt anh, thấy anh tiếp tục xuôi theo, bèn nắm cằm anh hôn lên khuôn miệng suốt ngày cãi mình tía lia.
Kể cũng quái, rõ ràng trước đó vài giây hai người còn cãi nhau, lúc này lại y như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đầu lưỡi Du Thiên Lâm men hàm trên Thẩm Tế Nhật lấn lướt, tiếng lép nhép và cảm giác mềm mại tê rần nham nhám.
Thẩm Tế Nhật tính né hắn, còn chưa kịp tránh đã bị đẩy một phát, cả người thông thuận ngả dưới mình Du Thiên Lâm.
Du Thiên Lâm vẫn nắm nơi đó của anh, tuy nhiên không xoa nắn giống vừa rồi, chẳng qua là chút ve vuốt khi nặng khi nhẹ.
Tiến thoái lưỡng nan kiểu vậy hết sức hành người.
Anh hiểu gốc rễ cơn bực dọc của Du Thiên Lâm là do lúc nãy mình hành động bất cẩn, để xảy ra chuyện đấy bản thân cũng không thoải mái gì cho cam.
Mẩm nghĩ Du Thiên Lâm hãy còn dằn vặt anh thế này, thì cõi lòng càng thêm tấm tức.
=====
Anh không muốn thật sự rơi vào tay giặc bị Du Thiên Lâm cợt nhả thêm, bèn gắng gượng hạ quyết tâm rẫy bỏ: "Ta làm thế nào là chuyện của ta, nếu đệ nhìn không vừa mắt quý thì đừng nhìn nữa.
Còn nữa, đây là phòng của ta, đệ đi ra ngoài cho ta."
Anh mắng lớn xong vội vàng nhảy xuống giường.
Du Thiên Lâm bị lời đánh thẳng mặt kích động bùng nổ, luồng giấm chua bốc lên ngùn ngụt hệt đổ vào nồi nước sôi già, lưỡi như thể bị xít lại bởi vị chát ngập tràn cuống họng cộng hưởng cái xon xót trong tròng mắt.
Hắn quẳng mọi toan tính, túm anh giật về, hung hăng ghì nghiến gào lên: "Thẩm Vân Thâm! Tôi móc chân tâm dâng trước mặt em, còn em nhất định phải nhắm mắt làm ngơ như thế sao!"
Du Thiên Lâm bị anh mặt lạnh tanh đủn ra tiếp, rốt cục tức nước vỡ bờ.
Bàn tay dày dạn chai sạn do cầm súng ra sức trói cổ tay anh, tựa như một bó thừng thít vô cùng chặt, đau đến mức Thẩm Tế Nhật nhăn mày.
Thực ra điều chủ yếu làm cho anh khó có thể chấp nhận chính là thái độ của Du Thiên Lâm.
Tên vô sỉ này ỡm ờ dây dưa với kẻ khác thế mà còn ở đây thề bồi với mình lòng trong dạ sáng?
Anh cả giận to tiếng: "Đệ và Lý Cảnh Thu đã sống chung một nhà.
Thiên hạ đều rõ tiếng xấu hoang đàng! Đệ có mặt mũi nào mà bám theo ta nhắc tới thật lòng?"
Quả thật Thẩm Tế Nhật vừa tức vừa hối, nghĩ thầm bản thân bao dung với tên khốn này lần nữa rồi đổi lấy kết cục thực tại liền cảm thấy uất nghẹn, khua khoắng chân tay dứt khoát hất người xuống giường.
Du Thiên Lâm không cố áp chế sự chống trả của anh, chiếm đầy tâm trí toàn là lời anh mới quát mình.
Vì sao Thẩm Tế Nhật cứ cấm cảu hắn và Lý Cảnh Thu sống chung một nhà? Lẽ nào sự thực là...
Đáp án mà Du Thiên Lâm hằng mong ngóng trong thâm tâm đằng đẵng bao ngày lại tách đất nảy mầm một lần nữa.
Đồng tử phấn chấn co, hắn nóng lòng hỏi: "Tại sao huynh để bụng miết chuyện đệ và Lý Cảnh Thu vậy? Vân Thâm, có phải huynh cũng yêu đệ không?"
Thẩm Tế Nhật hiện bị hắn quấy nhiễu tâm tư, tức giận sắp sung huyết não: "Đệ điên rồi hả? Đệ cút xuống cho ta, cút xuống đi!"
Anh chân đá tay đấm Du Thiên Lâm.
Vẻ văn nhã mực thước xưa nay thường trực ở anh biến mất chả còn một nét.
Du Thiên Lâm mừng sắp múa tay trong bị luôn, nom bộ dạng anh hổn hà hổn hển thở không ra hơi vì giận dỗi và hoang mang, thì càng khẳng định anh đang ghen bóng ghen gió.
Hai người xà quần đánh nhau một trận trên giường.
Chăn đệm đùn rơi xuống sàn phòng, khăn trải giường cũng vo vún nhăn nhúm.
Thể lực Thẩm Tế Nhật không bì kịp Du Thiên Lâm, may sao Du Thiên Lâm có ý nhường anh.
Sau khi mối tơ vò được tháo gỡ, anh mệt lả, song trận vật lộn đã giải trừ đáng kể cơn khát khô thốn thoáy trong mình mẩy.
Anh bất lực coi họ Du này vô liêm sỉ lì ở đây, ra tối hậu thư: "Tóm lại đệ không chịu xuống giường hả?"
"Không xuống." Du Thiên Lâm không cần tính toán trả lời ngay tắp lự.
Khi nãy vần vò, có thời điểm quần áo hắn suýt tí nữa bị Thẩm Tế Nhật xé toạc, cúc áo trước ngực không cánh mà bay, để trần vòm ngực tráng kiện.
Thẩm Tế Nhật chỉ lia mắt nhìn là quay đầu ngay đi, tiếp tục mạnh miệng dọa: "Nếu đệ không rời giường, thì sau này đừng hy vọng ta sẽ quan tâm đến đệ nữa."
"Lần trước huynh đã dùng ba cái câu này dọa đệ rồi.
Chỉ là Vân Thâm, không quan tâm tới đệ, huynh thực sự cam lòng hay sao?" Du Thiên Lâm nhíu mày, giọng điệu trở nên ám muội thâm sâu hơn: "Huynh biết rõ đệ tìm Lý Cảnh Thu là vì quên huynh.
Thế nào, giờ đã hối hận rồi à?"
Xem chừng hắn chẳng mảy may sợ uy hiếp của mình, còn trưng thái độ trả treo bẻ lại, nỗi tủi hổ của Thẩm Tế Nhật bừng thành lửa giận, nhấc chân định đá hắn.
Thế nhưng hắn ngồi hẳn lên đùi anh, đè bản thân anh cứng đờ.
Cơn giận của Thẩm Tế Nhật đã giồng lên đầu, cùng đường không câu nệ lễ nghĩa mà than: "Ta hối hận! Hối hận năm xưa trông nom chăm sóc đệ! Nếu như chưa từng quen biết đệ, cuộc sống của ta chắc chắn sẽ không hỏng bét giống như bây giờ!"
Anh trách dứt câu liền lấy mu bàn tay bịt kín hai con mắt, chỉ có lồng ngực vẫn phập phồng gấp gáp biểu đạt ngọn sóng tình tự thét gào triều dâng.
Cuối cùng Du Thiên Lâm cũng ép ra lời trong lòng anh.
Dẫu rằng khó nghe, nhưng Du Thiên Lâm biết đây không phải anh chủ tâm.
Thẩm Tế Nhật cất giấu bản tính quá sâu.
Nếu hắn không đập nồi dìm thuyền** một lần, thì làm sao có khả năng tìm được điều ẩn giấu ở nơi sâu thẳm trong anh.
Du Thiên Lâm hít một hơi, khảng khái nói: "Nếu đệ không biết huynh, đệ sẽ không cách nào cứu huynh.
Vậy thì huynh thà rằng bị đám sơn phỉ ấy vấy bẩn, cũng không chịu chấp nhận tình cảm của đệ đối với huynh, phải không?"
"Phải!" Thẩm Tế Nhật quát không chút lần chần.
Anh đã không buồn để ý sự do dự và đấu tranh trong tâm tưởng nữa.
Vì chăng mà anh phải sống mệt mỏi như vậy? Sinh kế của cả gia tộc chất hết lên một mình anh.
Thường ngày anh xoay như chong chóng ở cửa hiệu với thương hội, quanh năm suốt tháng đều không ngơi nghỉ.
Ngay cả như thế thì anh vẫn có nhận thức, anh thân là con trưởng, đây là trách nhiệm của con đầu cháu sớm.
Duy chỉ vấn đề hôn nhân là anh không muốn thỏa hiệp.
Anh không muốn mỗi ngày mệt sống mệt chết, về được đến nhà, còn phải đeo mặt nạ đón ý hùa theo một người vợ không hiểu anh.
Thế rồi Du Thiên Lâm xuất hiện xáo tung tất thảy.
Vì trốn tránh Du Thiên Lâm, anh buộc bản thân đi xem mắt Vương Hạo Tinh, xem mắt rất mau chóng sẽ dẫn tới kết hôn thật.
Anh đã bị dồn ép thành như vậy, Du Thiên Lâm còn bức bách anh hơn.
Biến anh thành bộ dạng dở ông dở thằng hiện giờ, bị đàn ông con trai đụng chạm còn cảm thấy hưng phấn.
Thứ Du Thiên Lâm thích coi chính là dáng vẻ không chịu nổi của anh như này chứ gì? Nếu phải, thì anh thực sự hận chết vì đã được Du Thiên Lâm cứu, chẳng bằng ngay tại chỗ này ngay tại giờ này anh tự kết liễu để giải thoát luôn đi!
"Vân Thâm, em hãy nhìn tôi!" Du Thiên Lâm không nghe được tiếng lòng anh, nhưng có thể đoán ít nhiều.
Thấy bờ vai anh run run, hắn định gỡ tay anh ra.
Thẩm Tế Nhật bưng rịt đôi mắt, Du Thiên Lâm kéo vài lượt chả thành công, chỉ đành cúi mình kề sát tai anh rủ rỉ: "Tôi biết em không nghĩ như thế.
Vân Thâm, nếu em không có cảm giác đối với tôi, thì sao lần nào em cũng mặc cho tôi động vào em chứ? Đừng lôi cái gì mà bị bắt ép ra làm lí do, em không phải là một người sẽ chịu khuất phục trước đe dọa cường quyền.
Bây giờ thứ em chưa thể đối mặt chỉ là chân tình của bản thân thôi, em sợ phát hiện mình đã chấp nhận tôi."
Du Thiên Lâm dừng đôi chút, xem xét vẻ mặt anh, nhận thấy anh mím môi, liền hiểu lời bày tỏ đã đánh trúng lòng người, bởi vậy tiếp tục bộc bạch: "Tôi chưa bao giờ nói những điều này cho em.
Vì đến gần em, tôi đã vứt bỏ quân công tích lũy bao năm ở Bắc Bình, chạy tới Nghi Châu làm một trưởng ty chó má.
Hằng ngày kệ xác chính sự, vắt óc nghĩ mưu chước ở bên em như thế nào, theo đuổi em ra làm sao mới có cơ may để em động tâm, để em cũng yêu tôi.
Thẩm Vân Thâm, em còn cảm thấy tôi rảnh rỗi sinh nông nổi ư? Tâm ý của tôi đối với em chân thành đến thế, em thực sự cho rằng tôi có thể chạm vào ai ngoài em cơ chứ?"
Hắn nói đoạn bèn giữ chặt tay Thẩm Tế Nhật, đặt lên vị trí trướng đau ngỏ ý: "Giờ đã hơn một năm rồi, rốt cuộc tôi có được em.
Thật gian truân để được nhìn thấy em, còn phải nhẫn nại duy trì khoảng cách, cứ luôn canh cánh lo em sợ mà bỏ chạy, em chẳng biết lòng tôi bức bối đến nhường nào đâu.
Vân Thâm, tôi thật sự mong mỏi có thể kề vai sát cánh bên em, giúp em gánh vác tất cả áp lực và khổ đau.
Tôi hy vọng là người đủ sức cho em nương dựa.
Em hãy cho tôi cơ hội này đi! Được không?"
Du Thiên Lâm trút cạn lời từ đáy lòng, Thẩm Tế Nhật lâm vào trầm mặc hồi lâu.
Anh ngỡ ngàng trông Du Thiên Lâm, trông thanh niên đang nhiệt thành chú mục vào anh, đợi chờ anh đồng ý.
Vòng vèo một hồi mới phát giác, thì ra bản thân mình chưa bao giờ thấu hiểu đệ ấy, thì ra sự thấu hiểu tự cho là đúng này, vốn chỉ là trốn tránh nhìn rõ thành ý của đệ ấy.
Cho nên bản thân anh chưa bao giờ biết, thì ra trong lòng Du Thiên Lâm cũng tồn tại xiết bao khổ sở và giằng xé như vậy.
Dường như ngực bị tảng đá nặng trịch chẹn đứng, tâm tình chua xót lạ lẫm ấy quay trở lại tuôn trào trong lòng.
Sự tình phát triển đến bực này, thành thật mà nói anh cực kỳ mệt mỏi cũng cực kỳ khẩn thiết.
Anh chẳng biết mình còn cớ gì để đem ra khước từ Du Thiên Lâm nữa, cũng chẳng biết còn phương kế gì có thể khiến con người này buông bỏ mình.
Tấm lòng thành này, tấm tình đặc biệt này, trong quãng đời trước nay của anh chưa từng xuất hiện.
Cũng chưa từng có người nâng anh trong lòng bàn tay*, không cần anh phải vì ai khác đỡ đần bất cứ việc gì, mà là xin anh san sẻ, đưa vai để anh dựa dẫm.
*Nâng (ai đó) trong lòng bàn tay: Nghĩa là nâng niu, xem một ai đó rất quan trọng, như một viên ngọc quý trong lòng bàn tay.
Câu này thường được dùng giữa những người yêu nhau.
Thẩm Tế Nhật là người không hề yếu đuối, nhưng thời khắc này đây, anh có một nỗi xúc động muốn sụp đổ.
Anh qua quýt nâng cánh tay, tính che đôi mắt.
Tuy nhiên Du Thiên Lâm không thả tay anh, ngược lại bắt đầu cọ xát từ đằng trước.
Vật nọ mài lung tung ở trong tay anh, tức thời cứng hơn hẳn vừa rồi.
Nhịp thở phì phò của Du Thiên Lâm ùa vào tai anh dần dồn dập.
Dõi khuôn mặt Du Thiên Lâm không giấu diếm chút nào, người anh dâng trào tình dục, não bộ từ từ chuyển về trạng thái phản ứng chậm chạp.
Chỉ có điều anh thất thần chốc lát, Du Thiên Lâm bèn chớp thời cơ kéo ngay khóa quần, dắt tay anh vói vào an ủi mình.
Anh bừng tỉnh khỏi những quan hoài, theo thói quen định chống đối, Du Thiên Lâm lại xấu xa thẽ thọt bên tai.
Không gì khác, đã gọi tên anh.
Cái tên anh bị bắt từ bỏ, anh đã từng thích nhất, cũng tượng trưng cho tự do đã mất.
"Vân Thâm..."
Trái tim Thẩm Tế Nhật run rẩy đập loạn.
Sau cùng anh không tài nào đẩy người trên mình ra nữa, bởi vì bị hắn nắm tay, bao bọc dương vật thô dài vân vê, chất dịch đặc dính khắp tay.
Nhận ra anh thuận theo ý mình, Du Thiên Lâm ngẩng đầu, bắt gặp cặp mắt dịu dàng ngấn lệ, ngắm nét mày anh, nỗi khổ ải trong lòng đến được cái kết là niềm vui nho nhỏ thế chỗ.
Hắn cúi đầu hôn môi người mình yêu, nhâm nhẩm trong miệng: "Tôi yêu em, Vân Thâm.
Tôi thật lòng yêu em...!Đừng từ chối tôi nữa."
Thẩm Tế Nhật nhắm mắt, vẻ như buông xuôi vẻ như chiều theo sự xâm lược của hắn.
Du Thiên Lâm lần từ miệng anh một đường xuống dưới, toan gỡ hàng khuy áo lại sợ anh vẫn còn cự tuyệt, chỉ chuyển qua lồng ngực, cách trường sam cắn lên nơi ngực trái có da có thịt.
Thẩm Tế Nhật đột ngột ngẩng đầu, Du Thiên Lâm làm chủ lực cắn vừa vặn, không cắn đau, mà đủ khêu gợi tê dại mỗi điểm liếm tới.
Anh trầm mê trong khoái hoạt khác thường này, chẳng thể chú ý đôi tay.
Tất nhiên Du Thiên Lâm không trông mong anh giúp bản thân tuốt ra thật, sau khi gặm cắn trước ngực một lát, thì nâng anh dậy, dìu anh vịn đầu giường, quay lưng về phía mình quỳ vững.
Thẩm Tế Nhật không rõ ý đồ của Du Thiên Lâm, vừa định hỏi, thì thấy Du Thiên Lâm gặm đằng sau cổ mình, một mặt dùng đầu lưỡi liếm, một mặt lấy tay vuốt hạ thể mình mơn trớn trêu chọc.
Tính dục trong cơ thể kìm nén chưa sổ lồng, Thẩm Tế Nhật ngửa ra sau gối lên vai Du Thiên Lâm, cảm nhận Du Thiên Lâm liên tiếp khiêu khích kích thích dưới thân.
Thời gian thuận chiều với mê đắm dần dà tăng vọt, bỗng có thứ gì đấy chen vào giữa hai chân, để phía dưới dục vọng anh.
Anh cúi đầu muốn coi xem đó là gì, kết quả là thấy người anh em của Du Thiên Lâm nhô đầu kèm lời bảo anh khép chân.
Cuối cùng anh cũng hiểu Du Thiên Lâm chỉ đòi làm thôi, có điều cái tư thế này thật là phóng đãng quá đi mất! Ngặt nỗi chả chờ anh phản đối, Du Thiên Lâm đã ôm ngay đôi chân kẹp chặt của anh, không để lỡ một giây đâm qua rút lại.
Người ôm anh như là hổ đói vậy, dương vật nóng rực chống đỡ cấp tốc ma sát, cứ quấn quýt giao triền cùng một chỗ chẳng biết liêm sỉ.
Rất mau lẹ đùi non đã bị cọ đến đau rát, thắt lưng cũng bị níu đau.
Ngay cả khi khẳng định rằng không hề dễ chịu, tiếp xúc như này lạ thay lại khiến thân thể càng thêm sảng khoái so với ngày thường.
Khoái cảm lên như diều gặp gió, chỉ trong thoáng chốc anh đã không chịu nổi, bấu ngón tay vào vách tường tận lực quơ cào vài nhát, rốt cuộc nhen nhóm ý định mở miệng xin tha.
"Đệ chậm một chút...!A!"
Lời nhận thua mang theo sắc tình chả những không dập bớt lửa cháy lan tràn trong cõi lòng y đất khát lâu ngày của Du Thiên Lâm.
Mà còn làm hắn phấn khởi chụp tay anh ra sau lưng, cận kề tai anh thở gằn: "Đừng nhịn, chúng ta cùng nhau." dứt lời liền ngậm vành tai ấy liếm đùa.
Bàn tay còn lại rờ xuống dưới mình anh, cầm dục vọng ngay phía trước xoa mấy lượt.
Thân mình Thẩm Tế Nhật tựa như bị điện giật, lọt thỏm trong lòng Du Thiên Lâm run run ác liệt co giật.
Hạ thân căng trướng đón nhận phóng thích mạnh mẽ, toàn bộ tinh dịch phun lên gối đầu.
Du Thiên Lâm đỡ lưng anh kéo căng người, chà xát cực nhanh vài lần, lập tức rút ra.
Anh còn chưa hoàn hồn, đã có chất lỏng âm ấm bắn tóe lên mông, thành dòng mà chảy.
Và cả tiếng gọi phút giây cao trào của Du Thiên Lâm...
Khiến trái tim anh lại giật thót một lần nữa: "Vân Thâm..."
**Phá phủ trầm châu: Nghĩa đen là đập vỡ nồi niêu xoong chảo, đánh đắm thuyền.
Tích của thành ngữ từ "Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ".
Nước Tần xuất binh đánh Triệu.
Triệu nguy khốn cầu viện Sở.
Sở Hoài Vương của nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu viện nước Triệu.
Tống Nghĩa lừng khừng không đánh, chỉ rượu chè.
Hạng Vũ thấy vậy vô cùng sốt ruột, không nhịn được nữa, bèn hạ sát Tống Nghĩa lên làm chủ tướng, lệnh cho quân vượt sông cứu Triệu.
Sau khi quân qua sông, Hạng Vũ cho đục thủng hết chiến thuyền, đập vỡ hết nồi nấu cơm, đốt hết doanh trại, chỉ đem theo ba ngày quân lương nhằm tỏ lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, đưa binh sĩ rơi vào cảnh không quyết đánh không được.
Qua 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần, cứu được Triệu.
Thành ngữ này về sau dùng để ví sự quyết tâm rất quyết liệt khi làm việc gì đó.
=====
Giải thích xưng hô:
Đầu tiên, là lí do đổi xưng hô của Thiên Lâm đối với Vân Thâm.
Từ chương 35, Thiên Lâm thường gọi thẳng tên chứ ít gọi "Vân Thâm ca".
Thậm chí các chương sau, Thiên Lâm còn tự xưng là chồng Vân Thâm trước mặt người khác.
Tính cách nhân vật này có sự cứng đầu, nhiệt huyết của tuổi trẻ và sự quyết tuyệt, mạnh mẽ của một quân nhân.
Thứ hai, là lí do chọn thời điểm này để đổi xưng hô.
Đối với Thiên Lâm, thời khắc Vân Thâm không còn từ chối mình đủ biểu thị rằng anh đã hoàn toàn chấp nhận mình, đồng ý bên mình.
Trong khi Vân Thâm thì còn phải trải qua rất nhiều thử thách nữa mới đủ dũng khí để bộc lộ tình cảm ra ngoài.
Danh sách chương