"Cậu tính đi làm gì?" Thấy Du Thiên Lâm đứng bật dậy giận quá mất khôn, Phương Cảnh Nguyên vội vã lôi hắn lại.
Hắn gạt phăng cánh tay Phương Cảnh Nguyên: "Cậu quả là sai lè lè ra đấy! Chẳng phải cậu biết tôi yêu Vân Thâm nhiều lắm à? Sao cậu có thể giúp Tuyết Duy làm cái việc này hả?"
"Tôi cũng hiểu làm như thế là không đúng.

Nhưng Tuyết Duy năn nỉ tôi, cậu ấy ngỏ ý cậu ấy đã yêu cậu từ lâu rồi, hồi trước chả dám tỏ tình với cậu, cứ sợ ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa.

Thế giả dụ cậu là tôi, cậu có thể khoanh tay đứng nhìn ư?" Phương Cảnh Nguyên vẫn biết trong chuyện này mình là kẻ đuối lý, đành phải hạ giọng: "Có điều tôi thú thực với cậu chẳng phải để cậu đến nhà cậu ấy náo loạn.

Nếu cậu làm như vậy thật, thì chưa bàn sau này ba chúng ta sẽ không còn cách nào làm bạn bè, mà ngay cả mối quan hệ giữa nhà cậu và nhà cậu ấy cũng sẽ đóng băng."
Thực không ngờ cậu ta mang mối quan hệ thiệt hơn ra nói chuyện, lại khiến lửa giận của Du Thiên Lâm càng bốc cao hơn vừa rồi: "Mấy nay tôi vẫn nể mặt mũi cha chú hai nhà, cũng ngại cậu ta bị thương vì Vân Thâm nên mới chịu để cha tôi cấm túc ở đây! Bây giờ cậu ta có lỗi, cậu còn muốn tôi giấu hộ cậu ta hả?"
"Không phải tôi muốn cậu giấu.

Chỉ là hiện giờ cậu đang nổi nóng, hà tất phải làm mọi việc rối rắm thêm? Giao cho tôi xử lý Tuyết Duy bên kia, nhiệm vụ cấp bách trước mắt của cậu là nhanh chóng đuổi theo dẫn Thẩm Vân Thâm về đây." Phương Cảnh Nguyên khuyên nhủ.
Du Thiên Lâm căm giận gườm cậu bạn, cơn nộ khí trong ngực kia sắp thiêu đến cổ họng miệng lưỡi.

Phương Cảnh Nguyên bị hắn lừ mắt giây lát lấy làm áy náy, buộc lòng phân tích: "Thiên Lâm, cậu thực sự cần phải tỉnh táo lại.

Giờ cậu đi tìm Tuyết Duy đánh đấm cũng chỉ sinh chuyện vô bổ, vì sao không giải quyết hiểu lầm giữa cậu và Thẩm Vân Thâm trước chứ?"
Du Thiên Lâm giận lộn gan lộn ruột.

Hắn vớ lấy chai rượu trên bàn, dốc ừng ực vào miệng, đợi vơi nửa chai rượu mới ngừng lại, mắng: "Được! Cậu gửi lời tới Hồ Tuyết Duy, tôi sẽ không cứ vậy mà bỏ qua chuyện này đâu.

Chờ tôi tìm được Vân Thâm về, cậu ta phải xin lỗi!"
Phương Cảnh Nguyên đồng ý, hắn liền phóng xe về nhà chả hề chậm trễ tý nào, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy cha hắn đã trở về, đang ngồi đọc báo trên sô-pha.

Ngó hắn hớt hải quay về, Du Trường Nho buông tờ báo: "Đi làm gì đó?"
"Cha, con phải trở lại Nghi Châu." Du Thiên Lâm đi đến trước mặt ông.

Du Trường Nho đang sắp phát cáu, thì thấy hắn ngồi quỳ xuống, đặt hai tay lên đầu gối mình, thành thật: "Con biết cha định nói gì.

Ban nãy Cảnh Nguyên gọi con ra ngoài, khai hết sự thật về việc Tuyết Duy bị thương cho con hay.


Trước tiên cha nghe con nói xong đã rồi hẵng xem có muốn ngăn cấm tiếp hay không, được không ạ?"
Từ ngày hắn còn bé tới giờ, Du Trường Nho giáo dục con trẻ luôn dùng lý lẽ thuyết phục người, chứ chẳng phải chỉ dựa vào chửi mắng đánh đập.

Bởi thế mà sự giao tiếp giữa hai cha con họ chưa từng tồn tại bất đồng khúc mắc gì, cho tới nay vẫn luôn là ai nói gì cũng có lý, lắng nghe lẫn nhau.
Sở dĩ lần này Du Trường Nho giam hắn ở trong nhà bất kể ba bảy hai mươi mốt ngày, là do cảm thấy hắn vì người lạ mà chả chú ý đến sự an nguy của Hồ Tuyết Duy thì cực kỳ hư đốn.

Hiện tại nghe hắn kể lại đầy đủ trọn vẹn sự tình, ông cũng không khỏi cau mày, thầm nghĩ cái đám hậu bối này đúng là loạn cả, sao có thể một đứa rồi hai đứa đều gây chuyện tày đình như thế.
Ông tựa lưng lên ghế sô-pha, liếc con trai vẫn ngồi quỳ bên chân mình như cũ, rốt cuộc giơ tay đỡ người dậy.
Du Thiên Lâm cảm thấy thả lỏng, ngồi cạnh Du Trường Nho: "Cha, con hiểu quá khó để cha chấp thuận trong ngày một ngày hai.

Con thật sự đã ngẫm nghĩ rất lâu về cha.

Cha cũng biết dạo trước vì đi Nghi Châu con đã bỏ ra bao nhiêu thời gian công sức chuẩn bị mà, chả phải là con ham thích của lạ.

Con thực sự yêu huynh ấy, từ lúc ở bên huynh ấy con hạnh phúc lắm.

Thứ hạnh phúc này chưa từng xuất hiện lại từ sau khi mẹ mất."
Du Thiên Lâm nói những lời tự đáy lòng một cách khẩn khoản, Du Trường Nho bỗng dưng nhớ đến quá trình trước lúc con mình đi Nghi Châu.

Chỉ là khi ấy với vết thương trên chân, Du Thiên Lâm đã chẳng còn phù hợp ra tiền tuyến nữa, ở lại Bắc Bình thì quả thật sẽ bị kẻ khác vu khống không tha.

Lúc đó ông mới tán thành đề nghị của Du Thiên Lâm, thoạt tiên cho phép con đi Nghi Châu hai năm rồi bàn sau.
Nhưng dẫu thế nào ông cũng chả ngờ tới, mục đích chính xác của vụ con mình đi Nghi Châu lại là theo đuổi một người.

Nghĩ đến người có thể khiến Du Thiên Lâm dồn toàn bộ tâm tư như vậy lại là đàn ông, Du Trường Nho chẳng biết nên miêu tả loại tâm trạng này ra sao.

Ông nhìn Du Thiên Lâm bằng ánh mắt trầm ngâm, sau một hồi lâu mới cất tiếng: "Bây giờ con bộc bạch với ta những lời thẳng thắn này, đã suy nghĩ tới nhỡ đâu ta không chấp nhận thì sẽ làm gì chưa?"
Du Thiên Lâm tỏ ý: "Con đã từng nghĩ rồi.

Đối với cha, con cảm thấy chắc chắn cha có thể hiểu con.

Nói cho cùng hồi xưa cha và mẹ ở bên nhau cũng là gánh chịu áp lực từ gia đình đôi bên.


Chả phải để được gả cho cha, sém chút nữa mẹ đã cắt đứt quan hệ với ông ngoại đó ạ."
Thấy con đem chuyện của mình ra mà bàn luận, Du Trường Nho lại nghiêm mặt hẳn: "Hai việc có thể giống nhau hay sao? Ta và mẹ con ở bên nhau ít nhất còn sinh được ba đứa bọn con.

Nhưng hai người các con sống với nhau chẳng khác nào...!Cho dù con không câu nệ, chả lẽ cậu ta cũng không để bụng à?"
Thực tình Du Trường Nho chẳng có cách nào thốt từ "vô hậu" này ra khỏi miệng.

Có điều Du Thiên Lâm vẫn hiểu ý tứ của ông, thưa: "Cha, các cháu nhà chị Cả đều mang họ Du, trong nhà Vân Thâm cũng có em gái, nghiêm túc mà nói thì không tính là mất dòng giống hậu duệ.

Huống hồ giờ là thời đại nào, có thể tự do bàn bạc chuyện luyến ái yêu đương, thì tại sao còn muốn tranh cãi vấn đề con cái ạ?"
Đàn ông nhà họ Du tuy không phải là tầng lớp trí thức, nhưng lớn lên giữa môi trường đời sống cởi mở phóng khoáng như thế của Bắc Bình, đương nhiên sẽ chả sinh ra thân thói thủ cựu.

Du Trường Nho đã thông suốt đạo lý nằm trong lời nói của Du Thiên Lâm, song chung quy Du Thiên Lâm vẫn là cậu con trai duy nhất của ông, thoáng cái bắt ông phải ưng thuận cho con dắt một người con trai khác về làm vợ, kiểu gì thì kiểu ông cũng chưa có cách nào trả lời về việc này ngay tức khắc.
Coi bộ Du Trường Nho chẳng chịu bày tỏ thái độ, Du Thiên Lâm bồi thêm: "Cha, cha còn nhớ một năm sau khi mẹ mất không? Nghỉ hè năm ấy cha cho con đi Nam Kinh, là nhờ Vân Thâm tháo gỡ nút thắt trong lòng, nếu không con không thể phấn chấn trở lại mau như vậy.

Nếu cha còn băn khoăn con sẽ dẫn huynh ấy về đây, chỉ cần ở gần cha sẽ hiểu ngay thôi.

Huynh ấy thực sự tốt lắm, tốt đến nỗi con chả biết nên tả cái tốt đó như thế nào mới đủ."
Nói dứt câu cuối cùng, Du Thiên Lâm không kìm được niềm háo hức xúc động xôn xao cõi lòng.

Trông ánh tha thiết chất đầy trong cặp mắt con, Du Trường Nho tựa như thấy lại bản thân thời trẻ, chẳng nén nổi tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Riêng chuyện này Tuyết Duy sai rồi.

Nếu hiểu lầm người ta, trước hết con đi đính chính rõ ràng, việc sau này thì để sau này nói."
Hệt như cách Du Trường Nho hiểu con trai, Du Thiên Lâm cũng vô cùng hiểu cha mình.

Cha hắn nom có vẻ nghiêm khắc, trên thực tế từ khi hắn còn nhỏ vẫn chưa từng can thiệp quá nhiều vào lựa chọn và quyết định của hắn.

Lúc này có thể nói ra lời như vậy, kỳ thực ngang với ngầm thừa nhận.
Du Thiên Lâm ôm cổ Du Trường Nho, vỗ vỗ sau lưng Du Trường Nho một chút: "Cảm ơn cha.


Con đã bảo với Vân Thâm rằng nhà chúng ta thì không có vấn đề gì mờ!"
Du Trường Nho kéo tay hắn ra, với nét mặt bình thản y nguyên nhắc: "Đừng đắc ý sớm như thế.

Ông nội con cũng chả phải là dạng dễ lừa."
Du Thiên Lâm vui vẻ đáp: "Không việc gì ạ.

Ông nội rất dễ thuyết phục."
Du Trường Nho chẳng thèm quan tâm tới mấy lời vô sỉ này của hắn, xem chừng hắn kêu người hầu lên phụ giúp thu xếp hành lý, liền gọi cuộc điện thoại cho sĩ quan phụ tá của mình, sai cấp dưới đi mua vé xe lửa đến Nghi Châu cho ông con.

Sau khi nghe thấy, Du Thiên Lâm chòi miệng vào: nhất định phải mua vé chạy nhanh nhất!
Du Trường Nho trừng mắt lườm hắn, trái lại không tiếp tục phản bác.
Mặc dầu cực giận Hồ Tuyết Duy gây chuyện, nhưng quả thật Du Thiên Lâm chả có ý nghĩ tìm Hồ Tuyết Duy tính sổ.

Hiện giờ hắn hết sức ân hận, tự trách tuần trước mình thiếu kiên nhẫn, chưa đợi Thẩm Tế Nhật giải thích đã bỏ đi, nếu không sự việc đã chẳng bung bét thành thế này.

Vả lại hắn biết rõ rành rành Thẩm Tế Nhật đâu phải loại người như vậy, tại sao lại trao sự tin tưởng vô điều kiện cho bạn bè mà không phải cho người mình yêu?
Ruột hắn hối hận sắp xanh rồi.

Cứ nghĩ cốt cách Thẩm Tế Nhật cứng cỏi kiên cường đến thế, mấy ngày nay huynh ấy sẽ khó chịu biết bao nhiêu, là hắn muốn đánh mình một trận.
Chờ tới lúc đoàn tàu dừng bánh ở Nghi Châu quả là lâu lắm, hắn chạy như bay khỏi ga, ngồi lên xe ra lệnh Hồng Dật phóng đến nhà họ Thẩm.
Hồng Dật cũng biết chuyện họ mâu thuẫn cãi nhau.

Trước khi lên tàu hỏa Du Thiên Lâm đã phái Hồng Dật đi tìm Thẩm Tế Nhật nói rõ nguồn cơn một chút, kết quả là Hồng Dật tới chỗ nào cũng bị sập cửa vào mặt.

Nhưng ngược lại báo cho Du Thiên Lâm một tin khác, vài hôm nay tối nào Thẩm Tế Nhật cũng ra ngoài ăn cơm uống rượu với một người, có một tối còn ngủ qua đêm trong nhà đối phương.

Du Thiên Lâm nghe mà sững sờ.

Nỗi niềm tha thiết dạt dào trong lòng y như bị người từ đâu hắt thẳng chậu nước lã vào, lạnh lẽo.
Hắn hỏi: "Nam hay nữ?"
"Nam ạ.

Tôi điều tra tiếp.

Là bạn thân của Thẩm tiên sinh, mới quay lại Nghi Châu mấy ngày trước ạ." Hồng Dật vừa lái xe vừa báo cáo, đồng thời xem phản ứng của Du Thiên Lâm từ trong gương chiếu hậu.
Du Thiên Lâm cởi áo bành tô được một nửa, tay áo còn vướng trên cánh tay đã dừng lại, vẻ mặt cũng trở nên rất khó coi: "Chỉ là bạn thân thôi?"
Hồng Dật trả lời: "Trưởng ty, tôi hiểu ngài lo lắng điều gì.


Nhưng Thẩm tiên sinh chẳng phải người bừa bãi.

Ngài đừng nghĩ ngợi nghiêng lệch, hẳn là không sao đâu."
Du Thiên Lâm chả đáp, giục Hồng Dật lái mau lên.

Khi đến Thẩm gia đã là hơn chín giờ tối, Hồng Dật gõ cửa, đầy tớ mở cửa thông báo Đại thiếu gia ra ngoài cách đây không lâu.
Hồng Dật hỏi đi đâu, đầy tớ chỉ thuật lại Đại thiếu gia qua thăm nhà bạn, cụ thể bằng hữu ấy là ai thì chẳng chịu nói cặn kẽ.

Hồng Dật vừa quay về xe báo lại một câu, Du Thiên Lâm đã không yên vị nổi: "Dám chắc là cái tên Lâm Thế Niên kia rồi.

Cậu có biết nhà hắn ta ở đâu không?"
Hiển nhiên là Hồng Dật biết.

Du Thiên Lâm lệnh cậu ta khẩn trương lái sang, lúc tới Lâm phủ đã hơn mười giờ đêm.
Lâm phủ tương tự Thẩm phủ, cũng là một tòa dinh thự thuộc kiểu kiến trúc truyền thống thời Thanh mạt.

Sư tử đá trấn giữ hai bên cổng chính, đèn lồng đỏ khẽ đung đưa trong gió đêm, hai bộ kẻ đập cửa cổ xưa bằng đồng cực lớn tỏ rõ khí thế trang nghiêm người chớ đến gần.

Hạ nhân mở cửa, nghe Hồng Dật trình bày rõ mục đích tới, mời cậu ta đợi rồi đóng cửa lại.

Du Thiên Lâm ngồi trong xe ngó ra, vài phút sau cổng lại mở, chẳng qua người bước ra không phải là hạ nhân vừa nãy, mà là một người đàn ông có vóc dáng rắn rỏi, diện mạo tuấn lãng.
Người đàn ông ấy mặc đồ ngủ ở nhà kiểu tây, khoác một chiếc áo khoác bông dày bên ngoài, còn chưa bước qua khỏi ngưỡng cửa, chỉ quan sát dè chừng Hồng Dật, hỏi luôn: "Du trưởng ty?"
Hồng Dật đành quay đầu nhìn người trong xe.
Du Thiên Lâm nom điệu bộ này của đối phương, thầm đoán ắt hẳn anh ta là Lâm Thế Niên rồi, bèn xuống xe, chỉnh trang quần áo chạy đến, chủ động chìa tay ra: "Xin chào, tôi là Du Thiên Lâm."
Lâm Thế Niên bắt tay hắn, cười khách khí chào đáp lễ: "Ngưỡng mộ đã lâu.

Chả biết đêm hôm Du trưởng ty tới thăm là vì việc gì?"
Hồi nãy Hồng Dật đã nêu mục đích đến đây với hạ nhân Lâm phủ.

Giờ Lâm Thế Niên hỏi lại, có lẽ là cố ý ngăn cản hắn.

Du Thiên Lâm không hề tức giận, ngoài mặt chỉ tỏ ra bình tĩnh nói ngắn gọn: "Tôi tới tìm Vân Thâm."
Lâm Thế Niên bày ra biểu cảm đã rõ, từ chối tức thì: "Vậy thật không khéo.

Vân Thâm mệt quá, đã ngủ mất rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện