Thẩm Tế Nhật về đến nhà, vừa ngồi xuống đã có nha hoàn chạy vội vội vàng vàng vào, báo cửa hiệu gọi điện thoại tới, có việc gấp cần tìm anh.
Anh lại phải đến thư phòng, mới nhấc điện thoại lên đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của trưởng quầy Tào: "Đại thiếu gia, không ổn rồi! Lô dược liệu vốn được chuẩn bị giao tới Nam Kinh kia đã xảy ra sự cố, lúc đi xuất hàng từ kho vừa nãy phát hiện toàn bộ cỏ Di La đã lên mốc hết! Không thể dùng được nữa!"
Sắc mặt của Thẩm Tế Nhật sa sầm: "Sao lại như vậy? Chẳng phải đã cắt cử người canh giữ riêng cỏ Di La đó à? Tại sao nổi mốc?"
Trưởng quầy bó tay hết cách đã quýnh lên rồi: "Tôi chả rõ vụ này, cũng chả thấy hai thợ coi thuốc phụ trách trông giữ cỏ Di La đâu.
Bằng không thì ngài cứ tranh thủ chạy đến xem xét một tí đi.
Nói cho cùng lô dược liệu này đều là để cung cấp cho Trường Xuân quán.
Nếu không giao được hàng đúng hạn, thì chẳng phải chúng ta bồi thường là có thể xong chuyện đâu!"
Thẩm Tế Nhật cúp điện thoại, rồi lập tức gẩy một dãy số.
Đợi bên kia nhấc máy, anh hỏi thẳng luôn mặt hàng cỏ Di La tồn kho.
Anh gọi điện thoại cho bác Tần chịu trách nhiệm về khu điền trang trồng thuốc của Thẩm gia.
Bác Tần báo cáo với anh mùa hè năm nay hạn hán nặng nề, thu hoạch cỏ Di La gặp khó, vầy nên thôn trang trồng thuốc bên kia cũng không tích trữ hàng dư thừa.
Thẩm Tế Nhật ngồi trên ghế thất thần.
Chuyện này xảy tới bất thình lình như vậy, có lẽ đúng là có người động tay động chân ở phía sau.
Nhưng gần đây anh kinh doanh chẳng hề lừa đảo chèn ép người nào, cũng chưa từng đắc tội với ai ở thành Nghi Châu.
Nếu thực sự tính nói có kẻ muốn hại Thẩm gia, có thể nghĩ đến cũng chỉ là Trần gia.
Việc buôn bán dược liệu của Thẩm gia được gầy dựng từ sớm, lại chiếm giữ gần hết ưu thế về mối lái và vận tải đường thủy, dần dần tạo thành vị thế độc quyền thống lĩnh ngay tại Nghi Châu.
Ở dưới cơ Thẩm gia còn có mấy hộ tiểu thương buôn thuốc, trong đấy có quy mô nhất, cũng có khả năng gọi nhịp* với Thẩm gia nhất chính là Trần gia.
*Gọi nhịp: thay đổi nhịp điệu một câu cuối trong lời bạch (lời thoại) của hí khúc, để dẫn dắt vào đầu đoạn hát.
Dùng động tác định sẵn nhịp điệu của đoạn hát hoàn chỉnh kế tiếp cũng được gọi là gọi nhịp.
Bây giờ từ này thường chỉ một mối quan hệ hoặc một việc gây sự, khiêu khích, không tuân phục, thách thức.
Song bao nhiêu năm qua, Trần gia đều chả tỏ ra không biết thân biết phận, mối giao hảo với Thẩm gia vẫn không tệ lắm.
Trần lão gia ấy cũng đã hơn sáu mươi, năm ngoái giao chuyện làm ăn cho con gái và con rể, suốt ngày chơi với cháu chắt dối già.
Khi đó anh còn chuẩn bị lễ hậu tới Trần gia chúc mừng.
Chàng rể của Trần lão gia vốn ở rể, tên là Trần Nghĩa Đức, trông có vẻ thật thà chất phác, đối xử với ai cũng cung kính.
Về sau các nhà buôn thuốc tụ họp gặp gỡ, Thẩm Tế Nhật đã từng lén cho Trần Nghĩa Đức hai mối buôn lời lãi kếch xù, Trần Nghĩa Đức còn cảm tạ anh cả buổi.
Nếu định nói Trần Nghĩa Đức ra tay hại Thẩm gia, thì cũng vô lý.
Dẫu sao cơ ngơi của Trần gia là khoe mẽ lòe thiên hạ đấy thôi, cho dù Trần Nghĩa Đức có khẩu vị lớn như vậy, cũng đâu có cái bát nào để mà hứng chứ.
Cái đầu của Thẩm Tế Nhật lại bắt đầu đau.
Dạo này cũng chẳng biết làm sao đó, hết chuyện không vừa ý này rồi sang chuyện không vừa ý khác cứ vây quanh anh xoay mòng mòng không ngừng.
Anh nhoài người lên bàn ngẫm nghĩ nên bổ cứu như thế nào, Tùng Trúc coi anh vẫn chả bước ra, liền gõ cửa vào trong.
Biết việc phiền phức này, Tùng Trúc hỏi anh có muốn chuẩn bị xe đến cửa hiệu ngay tức khắc hay không? Anh bảo hiện tại tới cửa hiệu cũng chỉ thêm chuyện vô ích, chung quy cỏ Di La một khi bị ẩm thì mất dược tính, hoàn toàn không thể sử dụng.
Hơn nữa loại dược liệu quý giá này được thu mua với mức giá đắt đỏ, lại là dùng để ngăn dịch bệnh, ngày thường nhà nào cũng sẽ không dự trữ lượng hàng lớn.
Thẩm Tế Nhật phân vân chốc lát, hiện giờ chỉ còn nước tới từng nhà hỏi, trước tiên hỏi thăm xem có thể gom góp nổi bao nhiêu.
Việc cấp bách phát sinh.
Anh tìm số điện thoại của vài nhà buôn dược liệu gọi từ nhà này qua nhà khác.
Tiện hỏi đầu tiên là Trần gia, thông thường ít nhiều Trần gia sẽ dự phòng một chút, nhưng Trần Nghĩa Đức trả lời không có, còn hỏi anh bỗng dưng cần nhờ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Thẩm Tế Nhật chẳng muốn nhiều lời, tiếp tục gọi cho nhà kế tiếp, rốt cuộc hỏi cả một vòng, mà chả một nhà nào có hàng.
"Đại thiếu gia, vậy phải làm sao bây giờ ạ?" Tùng Trúc ở bên cạnh nhìn thấy cũng sốt ruột.
Trường Xuân quán kia do chính quyền Nam Kinh bỏ vốn sáng lập, nếu như xảy ra trường hợp trái với điều khoản hợp đồng, quả thực không phải đền tiền là có thể êm xuôi.
Nhắc đến mối làm ăn này có lẽ nên bàn lùi về Thẩm Chính Hoành mười mấy năm trước.
Lúc ấy chỉ vì một cơn bệnh dịch bùng phát tại Nam Kinh, nguồn cầu về cỏ Di La tăng vọt, hơn mười nhà buôn dược liệu của vài tỉnh lị đều vận chuyển tới đó.
Kết quả liệt kê đong đếm chỉ ra dược hiệu của cỏ Di La từ Thẩm gia là tốt nhất, Trường Xuân quán bèn ký thỏa thuận với Thẩm Chính Hoành, cho phép Thẩm gia chuyên chở một lô cỏ Di La đến vào mùa đông hàng năm.
Ngoại trừ con dấu của Trường Xuân quán, còn có dấu thương nghiệp của tòa thị chính Nam Kinh đóng lên hợp đồng.
Đầu óc Thẩm Tế Nhật đau nhức hơn cả vừa rồi.
Anh sai Tùng Trúc đi ra ngoài, định bụng tính toán suy ngẫm cách xử lý một mình.
Tùng Trúc buộc phải ngóng ở hiên, chờ bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ, chưa đợi được anh đi ra, ngược lại đợi tới khi nha hoàn của sân viện đằng trước chạy đến, thông báo ngoài cổng có người khách tới tìm Đại thiếu gia.
Tùng Trúc hỏi là ai, nha hoàn đáp là Du trưởng ty.
Con mắt Tùng Trúc sáng rỡ, cậu chàng kệ phứt thủ tục gõ cửa hỏi ý Thẩm Tế Nhật muốn gặp hay không, cắm đầu chạy đến cổng chính.
Du Thiên Lâm nghe trọn một hồi giảng giải của Lâm Thế Niên, giống như rưới Đề Hồ lên đầu*, dọc đường từ Thụy Cảnh Đường tới đây vẫn mong mỏi gặp Thẩm Tế Nhật không thể nào chờ lâu hơn được nữa.
Có điều sau khi hắn đợi tại cổng một chốc lại chỉ có Tùng Trúc chạy ra, mà cậu này mới trông thấy hắn là nôn nóng ghê gớm, còn chưa chào hỏi gì sất đã túm hắn qua một bên thì thào.
*Đề Hồchỉ một thứ kem nguyên chất được tinh chế từ sữa bò, lợi nhất cho cơ thể con người.
Rót thứ kem này hòa vào sữa, váng sữa sẽ xuất hiện đóng ở trên mặt.
Tín đồ Phật giáo dùng hình ảnh này ẩn dụ cho việc truyền thụ trí tuệ, khiến người khác được dẫn dắt và giác ngộ triệt để.
Nó cũng ví với việc lắng nghe những ý kiến uyên bác từ người khác giúp con người ta được truyền rất nhiều cảm hứng.
"Đề Hồ quán đỉnh" (rưới Đề Hồ lên đầu) là một nghi thức mang tính tượng trưng trong Phật giáo.
Tùng Trúc thuật lại đại thể sự tình, Du Thiên Lâm nghe xong thì chưa cất một lời nào, quay người xông vào.
Gia đinh gác cổng tính chặn hắn.
Tùng Trúc bảo bọn họ cho đi, dẫn Du Thiên Lâm một mạch đến sân viện của Thẩm Tế Nhật, tới rồi đang định gõ cửa ra vào thư phòng, thì chợt nghe thấy tiếng Thẩm Tế Nhật truyền ra.
"Cục trưởng Tống, vậy xin kính nhờ ngài, nhất định phải mau chóng điều tra ra ạ."
"Dạ phải, cảm ơn ngài.
Vâng, vậy tạm biệt ngài."
Thẩm Tế Nhật cúp điện thoại, đang tính quay số điện thoại kế tiếp, cửa đã bị người khác đẩy ra.
Anh vừa ngẩng đầu liền nom thấy Du Thiên Lâm bước vào, Tùng Trúc thì như là làm việc sai trái cúi gằm đầu, tút ra sau đóng cửa rồi đứng gác.
"Ai cho phép cậu vào? Đi ra ngoài!" Thẩm Tế Nhật quát tháo váng nhà, xả cơn nóng giận ra hết trơn, anh nào có rảnh rỗi cãi tay đôi với Du Thiên Lâm nữa.
Nhưng cũng chỉ có hai người họ ở trong phòng, Du Thiên Lâm vòng qua bàn sách đến bên người anh, nắm cổ tay anh nâng lên.
Anh còn chưa có phản ứng tên này đang âm mưu làm gì đây, thì thấy Du Thiên Lâm vỗ một cái tát lên mặt.
Một cái tát ấy vừa cực kỳ ra sức, vừa vì ngón tay anh không duỗi thẳng hoàn toàn, nên móng tay cào vào khuôn mặt Du Thiên Lâm, thoáng cái liền hiện lên vài đường rươm rướm máu đỏ.
Thẩm Tế Nhật sững sờ, coi bộ Du Thiên Lâm còn định đánh thêm cái thứ hai, anh vội vã rút tay về, bực tức mắng: "Đệ còn chưa bày đủ trò phải không?"
"Vân Thâm, đệ không bày trò.
Đệ làm sai, hiểu lầm huynh, mấy ngày hôm nay lại bị giam trong nhà chả thể đi tìm huynh, vì vậy đệ phải tìm ít hình phạt cho mình." Du Thiên Lâm còn nghiêm túc xin: "Nhưng mà đệ không muốn bị phạt chẳng được nhìn thấy huynh, chẳng được nói chuyện với huynh, thế chỉ có thể ăn đánh.
Nếu huynh cảm thấy tát bằng tay quá nhẹ nhàng, thì đá đệ đi? Giống hồi trước đó, chả phải huynh tức giận là thích đá đệ hay sao? Có điều huynh hạ chân nhẹ một tí, đừng đá hỏng thật, sau này sẽ không xài được nữa."
Đôi mắt khẩn thiết của Du Thiên Lâm nhìn anh, rõ ràng là tới giải thích, giọng điệu lại cứ mang đôi chút ấm ức mong chờ giống trước kia vậy, nói một thôi một hồi mà vẫn như là chưa nói.
Thẩm Tế Nhật đã thừa hiểu chiêu trò của hắn, song trước mắt hoàn toàn chẳng có tâm trạng đôi co với hắn về những cái này, bèn chỉ vào cửa ở bên kia đuổi: "Ta chả có thời gian tranh cãi với đệ dăm ba việc này.
Đệ đi ra ngoài cho ta."
"Đệ biết huynh gặp phải khó khăn, ngoại trừ nhận lỗi đệ vào đây còn nhằm giúp đỡ.
Vân Thâm, cho dù huynh giận đệ cũng đừng đẩy đệ ra, để đệ giải quyết khó khăn giúp huynh trước hẵng, rồi từ từ trút giận lên người đệ được không?"
Du Thiên Lâm nói xong thì tiến một bước lên phía trước, Thẩm Tế Nhật lùi về đằng sau trốn.
Nhưng đằng sau anh chính là ghế tựa vách tường, lùi một bước này là ngã lên ghế.
Du Thiên Lâm vội vàng giơ tay che ót anh, để anh khỏi đập đầu vào tường.
Có điều giờ lại gần, anh mới ngửi thấy một chút mùi thơm quen thuộc còn sót lại trên người Du Thiên Lâm.
Đó là do lúc uống trà với Lâm Thế Niên hồi nãy, thần hồn Du Thiên Lâm lơ đễnh, hắn bất cẩn làm sánh nước trà lên vạt áo trước.
Tuy rằng đã thấm khô rồi, nhưng trà thủy tiên có mùi hương đặc biệt quyện lẫn với hương thơm ngát của hoa lan dần dà thoang thoảng.
Đây là mùi hương anh thích ngửi nhất, khiến anh ngơ ngẩn giây lát.
Du Thiên Lâm thừa cơ ôm chầm anh, hôn sâu lên đỉnh đầu anh: "Đệ sai thật rồi.
Đệ không nên tin lời nói phiến diện của Tuyết Duy chỉ vì sợ huynh sẽ tạo ấn tượng không hay với cha đệ bên kia, lại càng không nên để huynh buồn lâu như vậy mới tìm về.
Nhưng có một việc đáng mừng nè, đấy là cha đệ đã biết chuyện của chúng ta, cha chẳng ngăn cấm, còn thả đệ đến Nghi Châu tìm huynh nữa."
Du Thiên Lâm chả ngừng lại lấy hơi tẹo nào, nói liền hết lời này, chỉ sợ có khoảng dừng giữa chừng sẽ bị Thẩm Tế Nhật cắt ngang.
Tuy nhiên sau khi hắn nói dứt, người trong lòng vẫn chẳng hề cựa quậy.
Hắn buộc phải buông ra một chút, rốt cuộc nhận thấy ánh mắt hoang mang và ngỡ ngàng của Thẩm Tế Nhật.
"Đệ đang nói cái gì?" Mọi việc biến chuyển quá nhanh, vốn dĩ Thẩm Tế Nhật đã cuống vì chuyện trong cửa hiệu, bây giờ lại cảm thấy không theo kịp nội dung lời kể của Du Thiên Lâm.
Điều làm Du Thiên Lâm đau lòng nhất chính là trông thấy dáng vẻ có phần thẫn thờ của anh.
Lúc lén gặp Charles, Charles từng nhận định với Du Thiên Lâm.
Khối máu tụ trong đầu Thẩm Tế Nhật sẽ không ảnh hưởng tới sinh hoạt, cũng không ảnh hưởng đến trí lực, nhưng kỵ nhất là mệt mỏi và kích động.
Một khi có sự việc vượt quá khả năng chịu đựng xảy ra, phản ứng của anh sẽ trở nên chậm chạp, rất khó thông hiểu nhanh chóng giống người bình thường.
Du Thiên Lâm tự trách trong lòng rằng mình đem lại đau khổ cho anh, nhưng hiện giờ ngoại trừ cố gắng khiến anh rũ bỏ khúc mắc thì cũng chẳng còn cách nào khác, liền cúi xuống, hôn lên mắt anh, kể chậm lại: "Đệ nói, sở dĩ đệ tin lời từ một phía của Tuyết Duy, là bởi vì đệ chưa từng nghi ngờ cậu ta sẽ có ý nghĩ không đứng đắn với đệ, còn e ngại chuyện này sẽ làm huynh gây ấn tượng xấu với cha đệ, thế nên mới bị cậu ta lừa.
Song cũng là trong họa gặp phúc, cha đệ đã biết tình cảm giữa đệ và huynh, cha chấp thuận, còn cho phép đệ về đây giải thích với huynh này."
Thẩm Tế Nhật thong thả lắng nghe, cuối cùng cũng phản ứng Du Thiên Lâm đang nói điều gì.
Nhưng giờ đây anh lại chú ý đến hiểu lầm và tranh cãi rồi, tại Du Thiên Lâm kể cha hắn dễ dàng đồng ý chuyện của họ càng làm anh giật mình hoảng sợ.
Nhớ tới tình cảnh gần như cả nhà đều ầm ĩ nhào nháo lên khi Thẩm Quan Lan công khai, dẫu sao anh cũng chả có cách nào tin cha Du Thiên Lâm sẽ bằng lòng dứt khoát như vậy.
Anh nhíu mày, sau cùng toan đẩy Du Thiên Lâm ra: "Đủ rồi! Đừng bịa thêm mấy lời này lừa gạt ta."
"Tại sao đệ muốn lừa huynh cơ chứ? Đệ biết huynh đang oán trách đệ, cũng không dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của đệ.
Chẳng phải đệ nói dối vào thời điểm này sẽ khiến huynh lại sinh cơn giận nữa hay sao? Ban nãy đệ và Lâm Thế Niên bàn luận rất nhiều chuyện, anh ấy nhắc vấn đề mấu chốt giữa hai chúng ta, đệ đã tự hiểu rõ rồi."
Du Thiên Lâm phân trần xong thì quỳ một gối xuống, cầm tay anh đặt lên ngực mình: "Vân Thâm, đệ sẽ trở thành một người đàn ông chín chắn trưởng thành, để huynh có thể an tâm tin tưởng và nương tựa.
Huynh hãy cho đệ một cơ hội nữa đi, được không?".
Anh lại phải đến thư phòng, mới nhấc điện thoại lên đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của trưởng quầy Tào: "Đại thiếu gia, không ổn rồi! Lô dược liệu vốn được chuẩn bị giao tới Nam Kinh kia đã xảy ra sự cố, lúc đi xuất hàng từ kho vừa nãy phát hiện toàn bộ cỏ Di La đã lên mốc hết! Không thể dùng được nữa!"
Sắc mặt của Thẩm Tế Nhật sa sầm: "Sao lại như vậy? Chẳng phải đã cắt cử người canh giữ riêng cỏ Di La đó à? Tại sao nổi mốc?"
Trưởng quầy bó tay hết cách đã quýnh lên rồi: "Tôi chả rõ vụ này, cũng chả thấy hai thợ coi thuốc phụ trách trông giữ cỏ Di La đâu.
Bằng không thì ngài cứ tranh thủ chạy đến xem xét một tí đi.
Nói cho cùng lô dược liệu này đều là để cung cấp cho Trường Xuân quán.
Nếu không giao được hàng đúng hạn, thì chẳng phải chúng ta bồi thường là có thể xong chuyện đâu!"
Thẩm Tế Nhật cúp điện thoại, rồi lập tức gẩy một dãy số.
Đợi bên kia nhấc máy, anh hỏi thẳng luôn mặt hàng cỏ Di La tồn kho.
Anh gọi điện thoại cho bác Tần chịu trách nhiệm về khu điền trang trồng thuốc của Thẩm gia.
Bác Tần báo cáo với anh mùa hè năm nay hạn hán nặng nề, thu hoạch cỏ Di La gặp khó, vầy nên thôn trang trồng thuốc bên kia cũng không tích trữ hàng dư thừa.
Thẩm Tế Nhật ngồi trên ghế thất thần.
Chuyện này xảy tới bất thình lình như vậy, có lẽ đúng là có người động tay động chân ở phía sau.
Nhưng gần đây anh kinh doanh chẳng hề lừa đảo chèn ép người nào, cũng chưa từng đắc tội với ai ở thành Nghi Châu.
Nếu thực sự tính nói có kẻ muốn hại Thẩm gia, có thể nghĩ đến cũng chỉ là Trần gia.
Việc buôn bán dược liệu của Thẩm gia được gầy dựng từ sớm, lại chiếm giữ gần hết ưu thế về mối lái và vận tải đường thủy, dần dần tạo thành vị thế độc quyền thống lĩnh ngay tại Nghi Châu.
Ở dưới cơ Thẩm gia còn có mấy hộ tiểu thương buôn thuốc, trong đấy có quy mô nhất, cũng có khả năng gọi nhịp* với Thẩm gia nhất chính là Trần gia.
*Gọi nhịp: thay đổi nhịp điệu một câu cuối trong lời bạch (lời thoại) của hí khúc, để dẫn dắt vào đầu đoạn hát.
Dùng động tác định sẵn nhịp điệu của đoạn hát hoàn chỉnh kế tiếp cũng được gọi là gọi nhịp.
Bây giờ từ này thường chỉ một mối quan hệ hoặc một việc gây sự, khiêu khích, không tuân phục, thách thức.
Song bao nhiêu năm qua, Trần gia đều chả tỏ ra không biết thân biết phận, mối giao hảo với Thẩm gia vẫn không tệ lắm.
Trần lão gia ấy cũng đã hơn sáu mươi, năm ngoái giao chuyện làm ăn cho con gái và con rể, suốt ngày chơi với cháu chắt dối già.
Khi đó anh còn chuẩn bị lễ hậu tới Trần gia chúc mừng.
Chàng rể của Trần lão gia vốn ở rể, tên là Trần Nghĩa Đức, trông có vẻ thật thà chất phác, đối xử với ai cũng cung kính.
Về sau các nhà buôn thuốc tụ họp gặp gỡ, Thẩm Tế Nhật đã từng lén cho Trần Nghĩa Đức hai mối buôn lời lãi kếch xù, Trần Nghĩa Đức còn cảm tạ anh cả buổi.
Nếu định nói Trần Nghĩa Đức ra tay hại Thẩm gia, thì cũng vô lý.
Dẫu sao cơ ngơi của Trần gia là khoe mẽ lòe thiên hạ đấy thôi, cho dù Trần Nghĩa Đức có khẩu vị lớn như vậy, cũng đâu có cái bát nào để mà hứng chứ.
Cái đầu của Thẩm Tế Nhật lại bắt đầu đau.
Dạo này cũng chẳng biết làm sao đó, hết chuyện không vừa ý này rồi sang chuyện không vừa ý khác cứ vây quanh anh xoay mòng mòng không ngừng.
Anh nhoài người lên bàn ngẫm nghĩ nên bổ cứu như thế nào, Tùng Trúc coi anh vẫn chả bước ra, liền gõ cửa vào trong.
Biết việc phiền phức này, Tùng Trúc hỏi anh có muốn chuẩn bị xe đến cửa hiệu ngay tức khắc hay không? Anh bảo hiện tại tới cửa hiệu cũng chỉ thêm chuyện vô ích, chung quy cỏ Di La một khi bị ẩm thì mất dược tính, hoàn toàn không thể sử dụng.
Hơn nữa loại dược liệu quý giá này được thu mua với mức giá đắt đỏ, lại là dùng để ngăn dịch bệnh, ngày thường nhà nào cũng sẽ không dự trữ lượng hàng lớn.
Thẩm Tế Nhật phân vân chốc lát, hiện giờ chỉ còn nước tới từng nhà hỏi, trước tiên hỏi thăm xem có thể gom góp nổi bao nhiêu.
Việc cấp bách phát sinh.
Anh tìm số điện thoại của vài nhà buôn dược liệu gọi từ nhà này qua nhà khác.
Tiện hỏi đầu tiên là Trần gia, thông thường ít nhiều Trần gia sẽ dự phòng một chút, nhưng Trần Nghĩa Đức trả lời không có, còn hỏi anh bỗng dưng cần nhờ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Thẩm Tế Nhật chẳng muốn nhiều lời, tiếp tục gọi cho nhà kế tiếp, rốt cuộc hỏi cả một vòng, mà chả một nhà nào có hàng.
"Đại thiếu gia, vậy phải làm sao bây giờ ạ?" Tùng Trúc ở bên cạnh nhìn thấy cũng sốt ruột.
Trường Xuân quán kia do chính quyền Nam Kinh bỏ vốn sáng lập, nếu như xảy ra trường hợp trái với điều khoản hợp đồng, quả thực không phải đền tiền là có thể êm xuôi.
Nhắc đến mối làm ăn này có lẽ nên bàn lùi về Thẩm Chính Hoành mười mấy năm trước.
Lúc ấy chỉ vì một cơn bệnh dịch bùng phát tại Nam Kinh, nguồn cầu về cỏ Di La tăng vọt, hơn mười nhà buôn dược liệu của vài tỉnh lị đều vận chuyển tới đó.
Kết quả liệt kê đong đếm chỉ ra dược hiệu của cỏ Di La từ Thẩm gia là tốt nhất, Trường Xuân quán bèn ký thỏa thuận với Thẩm Chính Hoành, cho phép Thẩm gia chuyên chở một lô cỏ Di La đến vào mùa đông hàng năm.
Ngoại trừ con dấu của Trường Xuân quán, còn có dấu thương nghiệp của tòa thị chính Nam Kinh đóng lên hợp đồng.
Đầu óc Thẩm Tế Nhật đau nhức hơn cả vừa rồi.
Anh sai Tùng Trúc đi ra ngoài, định bụng tính toán suy ngẫm cách xử lý một mình.
Tùng Trúc buộc phải ngóng ở hiên, chờ bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ, chưa đợi được anh đi ra, ngược lại đợi tới khi nha hoàn của sân viện đằng trước chạy đến, thông báo ngoài cổng có người khách tới tìm Đại thiếu gia.
Tùng Trúc hỏi là ai, nha hoàn đáp là Du trưởng ty.
Con mắt Tùng Trúc sáng rỡ, cậu chàng kệ phứt thủ tục gõ cửa hỏi ý Thẩm Tế Nhật muốn gặp hay không, cắm đầu chạy đến cổng chính.
Du Thiên Lâm nghe trọn một hồi giảng giải của Lâm Thế Niên, giống như rưới Đề Hồ lên đầu*, dọc đường từ Thụy Cảnh Đường tới đây vẫn mong mỏi gặp Thẩm Tế Nhật không thể nào chờ lâu hơn được nữa.
Có điều sau khi hắn đợi tại cổng một chốc lại chỉ có Tùng Trúc chạy ra, mà cậu này mới trông thấy hắn là nôn nóng ghê gớm, còn chưa chào hỏi gì sất đã túm hắn qua một bên thì thào.
*Đề Hồchỉ một thứ kem nguyên chất được tinh chế từ sữa bò, lợi nhất cho cơ thể con người.
Rót thứ kem này hòa vào sữa, váng sữa sẽ xuất hiện đóng ở trên mặt.
Tín đồ Phật giáo dùng hình ảnh này ẩn dụ cho việc truyền thụ trí tuệ, khiến người khác được dẫn dắt và giác ngộ triệt để.
Nó cũng ví với việc lắng nghe những ý kiến uyên bác từ người khác giúp con người ta được truyền rất nhiều cảm hứng.
"Đề Hồ quán đỉnh" (rưới Đề Hồ lên đầu) là một nghi thức mang tính tượng trưng trong Phật giáo.
Tùng Trúc thuật lại đại thể sự tình, Du Thiên Lâm nghe xong thì chưa cất một lời nào, quay người xông vào.
Gia đinh gác cổng tính chặn hắn.
Tùng Trúc bảo bọn họ cho đi, dẫn Du Thiên Lâm một mạch đến sân viện của Thẩm Tế Nhật, tới rồi đang định gõ cửa ra vào thư phòng, thì chợt nghe thấy tiếng Thẩm Tế Nhật truyền ra.
"Cục trưởng Tống, vậy xin kính nhờ ngài, nhất định phải mau chóng điều tra ra ạ."
"Dạ phải, cảm ơn ngài.
Vâng, vậy tạm biệt ngài."
Thẩm Tế Nhật cúp điện thoại, đang tính quay số điện thoại kế tiếp, cửa đã bị người khác đẩy ra.
Anh vừa ngẩng đầu liền nom thấy Du Thiên Lâm bước vào, Tùng Trúc thì như là làm việc sai trái cúi gằm đầu, tút ra sau đóng cửa rồi đứng gác.
"Ai cho phép cậu vào? Đi ra ngoài!" Thẩm Tế Nhật quát tháo váng nhà, xả cơn nóng giận ra hết trơn, anh nào có rảnh rỗi cãi tay đôi với Du Thiên Lâm nữa.
Nhưng cũng chỉ có hai người họ ở trong phòng, Du Thiên Lâm vòng qua bàn sách đến bên người anh, nắm cổ tay anh nâng lên.
Anh còn chưa có phản ứng tên này đang âm mưu làm gì đây, thì thấy Du Thiên Lâm vỗ một cái tát lên mặt.
Một cái tát ấy vừa cực kỳ ra sức, vừa vì ngón tay anh không duỗi thẳng hoàn toàn, nên móng tay cào vào khuôn mặt Du Thiên Lâm, thoáng cái liền hiện lên vài đường rươm rướm máu đỏ.
Thẩm Tế Nhật sững sờ, coi bộ Du Thiên Lâm còn định đánh thêm cái thứ hai, anh vội vã rút tay về, bực tức mắng: "Đệ còn chưa bày đủ trò phải không?"
"Vân Thâm, đệ không bày trò.
Đệ làm sai, hiểu lầm huynh, mấy ngày hôm nay lại bị giam trong nhà chả thể đi tìm huynh, vì vậy đệ phải tìm ít hình phạt cho mình." Du Thiên Lâm còn nghiêm túc xin: "Nhưng mà đệ không muốn bị phạt chẳng được nhìn thấy huynh, chẳng được nói chuyện với huynh, thế chỉ có thể ăn đánh.
Nếu huynh cảm thấy tát bằng tay quá nhẹ nhàng, thì đá đệ đi? Giống hồi trước đó, chả phải huynh tức giận là thích đá đệ hay sao? Có điều huynh hạ chân nhẹ một tí, đừng đá hỏng thật, sau này sẽ không xài được nữa."
Đôi mắt khẩn thiết của Du Thiên Lâm nhìn anh, rõ ràng là tới giải thích, giọng điệu lại cứ mang đôi chút ấm ức mong chờ giống trước kia vậy, nói một thôi một hồi mà vẫn như là chưa nói.
Thẩm Tế Nhật đã thừa hiểu chiêu trò của hắn, song trước mắt hoàn toàn chẳng có tâm trạng đôi co với hắn về những cái này, bèn chỉ vào cửa ở bên kia đuổi: "Ta chả có thời gian tranh cãi với đệ dăm ba việc này.
Đệ đi ra ngoài cho ta."
"Đệ biết huynh gặp phải khó khăn, ngoại trừ nhận lỗi đệ vào đây còn nhằm giúp đỡ.
Vân Thâm, cho dù huynh giận đệ cũng đừng đẩy đệ ra, để đệ giải quyết khó khăn giúp huynh trước hẵng, rồi từ từ trút giận lên người đệ được không?"
Du Thiên Lâm nói xong thì tiến một bước lên phía trước, Thẩm Tế Nhật lùi về đằng sau trốn.
Nhưng đằng sau anh chính là ghế tựa vách tường, lùi một bước này là ngã lên ghế.
Du Thiên Lâm vội vàng giơ tay che ót anh, để anh khỏi đập đầu vào tường.
Có điều giờ lại gần, anh mới ngửi thấy một chút mùi thơm quen thuộc còn sót lại trên người Du Thiên Lâm.
Đó là do lúc uống trà với Lâm Thế Niên hồi nãy, thần hồn Du Thiên Lâm lơ đễnh, hắn bất cẩn làm sánh nước trà lên vạt áo trước.
Tuy rằng đã thấm khô rồi, nhưng trà thủy tiên có mùi hương đặc biệt quyện lẫn với hương thơm ngát của hoa lan dần dà thoang thoảng.
Đây là mùi hương anh thích ngửi nhất, khiến anh ngơ ngẩn giây lát.
Du Thiên Lâm thừa cơ ôm chầm anh, hôn sâu lên đỉnh đầu anh: "Đệ sai thật rồi.
Đệ không nên tin lời nói phiến diện của Tuyết Duy chỉ vì sợ huynh sẽ tạo ấn tượng không hay với cha đệ bên kia, lại càng không nên để huynh buồn lâu như vậy mới tìm về.
Nhưng có một việc đáng mừng nè, đấy là cha đệ đã biết chuyện của chúng ta, cha chẳng ngăn cấm, còn thả đệ đến Nghi Châu tìm huynh nữa."
Du Thiên Lâm chả ngừng lại lấy hơi tẹo nào, nói liền hết lời này, chỉ sợ có khoảng dừng giữa chừng sẽ bị Thẩm Tế Nhật cắt ngang.
Tuy nhiên sau khi hắn nói dứt, người trong lòng vẫn chẳng hề cựa quậy.
Hắn buộc phải buông ra một chút, rốt cuộc nhận thấy ánh mắt hoang mang và ngỡ ngàng của Thẩm Tế Nhật.
"Đệ đang nói cái gì?" Mọi việc biến chuyển quá nhanh, vốn dĩ Thẩm Tế Nhật đã cuống vì chuyện trong cửa hiệu, bây giờ lại cảm thấy không theo kịp nội dung lời kể của Du Thiên Lâm.
Điều làm Du Thiên Lâm đau lòng nhất chính là trông thấy dáng vẻ có phần thẫn thờ của anh.
Lúc lén gặp Charles, Charles từng nhận định với Du Thiên Lâm.
Khối máu tụ trong đầu Thẩm Tế Nhật sẽ không ảnh hưởng tới sinh hoạt, cũng không ảnh hưởng đến trí lực, nhưng kỵ nhất là mệt mỏi và kích động.
Một khi có sự việc vượt quá khả năng chịu đựng xảy ra, phản ứng của anh sẽ trở nên chậm chạp, rất khó thông hiểu nhanh chóng giống người bình thường.
Du Thiên Lâm tự trách trong lòng rằng mình đem lại đau khổ cho anh, nhưng hiện giờ ngoại trừ cố gắng khiến anh rũ bỏ khúc mắc thì cũng chẳng còn cách nào khác, liền cúi xuống, hôn lên mắt anh, kể chậm lại: "Đệ nói, sở dĩ đệ tin lời từ một phía của Tuyết Duy, là bởi vì đệ chưa từng nghi ngờ cậu ta sẽ có ý nghĩ không đứng đắn với đệ, còn e ngại chuyện này sẽ làm huynh gây ấn tượng xấu với cha đệ, thế nên mới bị cậu ta lừa.
Song cũng là trong họa gặp phúc, cha đệ đã biết tình cảm giữa đệ và huynh, cha chấp thuận, còn cho phép đệ về đây giải thích với huynh này."
Thẩm Tế Nhật thong thả lắng nghe, cuối cùng cũng phản ứng Du Thiên Lâm đang nói điều gì.
Nhưng giờ đây anh lại chú ý đến hiểu lầm và tranh cãi rồi, tại Du Thiên Lâm kể cha hắn dễ dàng đồng ý chuyện của họ càng làm anh giật mình hoảng sợ.
Nhớ tới tình cảnh gần như cả nhà đều ầm ĩ nhào nháo lên khi Thẩm Quan Lan công khai, dẫu sao anh cũng chả có cách nào tin cha Du Thiên Lâm sẽ bằng lòng dứt khoát như vậy.
Anh nhíu mày, sau cùng toan đẩy Du Thiên Lâm ra: "Đủ rồi! Đừng bịa thêm mấy lời này lừa gạt ta."
"Tại sao đệ muốn lừa huynh cơ chứ? Đệ biết huynh đang oán trách đệ, cũng không dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của đệ.
Chẳng phải đệ nói dối vào thời điểm này sẽ khiến huynh lại sinh cơn giận nữa hay sao? Ban nãy đệ và Lâm Thế Niên bàn luận rất nhiều chuyện, anh ấy nhắc vấn đề mấu chốt giữa hai chúng ta, đệ đã tự hiểu rõ rồi."
Du Thiên Lâm phân trần xong thì quỳ một gối xuống, cầm tay anh đặt lên ngực mình: "Vân Thâm, đệ sẽ trở thành một người đàn ông chín chắn trưởng thành, để huynh có thể an tâm tin tưởng và nương tựa.
Huynh hãy cho đệ một cơ hội nữa đi, được không?".
Danh sách chương