*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mới vào phòng tắm Du Thiên Lâm đã muốn cởi y phục của anh, anh vội vàng giữ cổ áo: "Rốt cuộc đệ định làm gì?"
Du Thiên Lâm nhếch miệng cười: "Đương nhiên là tắm rồi."
Thẩm Tế Nhật trừng mắt với hắn: "Còn chưa ăn cơm đệ đã quay về tắm hả?"
Du Thiên Lâm cầm hai bộ đồ ngủ kia, vừa bóc gói hàng vừa hỏi anh như một lẽ dĩ nhiên: "Hơn bốn giờ chiều ăn bao nhiêu cái bánh bông lan, chả phải huynh nói với đệ là ăn no rồi à?"
Thẩm Tế Nhật bị chẹn họng, chính xác anh chẳng hề đói chút nào, nhưng vừa nhìn đôi mắt bại hoại sáng rỡ của Du Thiên Lâm là biết trong đầu tên này lại suy nghĩ cái gì.

Đơn giản chỉ là trông thấy bộ đồ giống y như đúc, nhớ tới chuyện mình mặc đồ ngủ của hắn hồi trước.
Tại vì Tùng Trúc đã biết bộ đồ là của Du Thiên Lâm, nên đương nhiên anh không còn mặt mũi nào mặc tiếp.

Nhưng mà chả thể trả lại cho Du Thiên Lâm, đành cất vào đáy hòm, đã hơn một năm nay vẫn chưa từng giở ra.
Du Thiên Lâm từng tìm anh hỏi mấy lần, đòi anh trả đồ ngủ.

Anh hỏi Du Thiên Lâm chấp nhặt như thế làm gì, đồ chẳng biết xấu hổ ấy còn giải thích bởi vì nó từng được anh mặc, nghĩ rằng sẽ tạo cảm giác vô cùng đặc biệt, cho nên muốn đòi về mặc một tí.
Nhớ đến ba cái việc này anh liền cảm thấy mất mặt, thừa lúc Du Thiên Lâm bóc dải mác bèn đánh bài chuồn.
"Vân Thâm." Du Thiên Lâm gọi đằng sau lưng anh.
Thẩm Tế Nhật ngừng bước đôi chút, còn chưa nghĩ xong có nên quay đầu lại hay không đã bị Du Thiên Lâm ôm chầm lấy từ phía sau.
Du Thiên Lâm ngắm sườn mặt anh lươn lẹo: "Huynh đã từng bảo, nếu đệ muốn huynh làm gì thì cứ nói ra."
Vành tai Thẩm Tế Nhật đỏ bừng, anh ngoái đầu lại lườm hắn: "Huynh từng bảo như vậy, nhưng việc huynh bảo là việc đứng đắn."
Du Thiên Lâm tỏ vẻ khó hiểu: "Chẳng lẽ ở trong mắt huynh chúng ta mặc cùng một kiểu đồ ngủ là việc không đứng đắn hửm?"
======
Thẩm Tế Nhật lại bị câu hỏi này bịt miệng chẳng thốt được lên lời, Du Thiên Lâm chớp thời cơ cọ sống mũi khắp mặt anh: "Hay là nói, huynh cảm thấy chúng ta sẽ làm những chuyện không đứng đắn nếu tắm chung? Lẽ nào, huynh đang mong chờ đệ làm chuyện không đứng đắn với huynh?"
Coi hắn cứ thế mà ăn miếng trả miếng, Thẩm Tế Nhật giận, còn chưa gỡ hai cái tay ôm eo nổi đã bị lật ngược trở lại.
Đôi tay Du Thiên Lâm ghìm mông anh, áp nửa mình dưới của hai người sát vào nhau.

Nom điệu bộ khuôn mặt anh mau chóng đỏ ké, Du Thiên Lâm hôn chụt một cái lên môi anh: "Vốn dĩ đệ chỉ tính xem dáng huynh mặc bộ đồ này ngay thôi, đáng nhẽ huynh không nên quyến rũ đệ như vậy, đúng thật là huynh tự chuốc lấy đấy."
Nói xong thì đủn anh đến góc phòng, mở vòi hoa sen trên đầu.
Hiện tại đang là mùa đông, cho dù khách sạn Hậu Cảnh cung cấp nước nóng suốt 24 giờ, nước mới xả ra vẫn lạnh toát.

Du Thiên Lâm không cho phép Thẩm Tế Nhật đứng dưới vòi, hắn dồn Thẩm Tế Nhật vào góc tường, để mặc làn nước lạnh như băng ấy xối ướt tấm lưng mình.
Ban đầu Thẩm Tế Nhật còn định bụng phản kháng, nhìn thấy Du Thiên Lâm dầm nước lạnh như thế, lập tức gạt người sang một bên.
Du Thiên Lâm khoác áo dạ lông dày trên người, loại vải đó vốn cực kỳ thấm nước.

Thẩm Tế Nhật cởi quần áo của hắn ngay tức khắc, sau khi lột hắn trần trùng trục thì đẩy hắn ra đứng dưới dòng nước nóng của vòi sen.
Đoản quái* và trường sam anh mặc càng không chống nổi nước, mới ướt một cái là dán hết lên người.

Du Thiên Lâm lại chả nóng vội cởi chúng, vò ngực anh qua lớp y phục, muốn nắn ra hình dáng đầu vú thông qua chiếc đoản quái lông thỏ.
*Mã quái là một loại áo đuôi ngắn mặc ngoài trường bào, gấu dài tới rốn, tay áo che gần hết khuỷu tay, vì nó tiện cho việc cưỡi ngựa nên được đặt tên vậy, còn gọi là "Đoản quái" hoặc "Mã đôn tử".
Đầu triều Thanh, mã quái là một thứ trang phục của binh lính, đến thời kỳ Khang Hi nhà giàu sang cũng có người mặc.

Sau Ung Chính, mã quái đã rất thịnh hành.


Đồng thời mở rộng chất liệu: đan, giáp, sa, da, bông...trở thành loại thường phục dành cho nam giới, kẻ sĩ thứ dân đều có thể mặc.

Về sau dần dần phát triển hơn để làm một kiểu y phục có tính lễ nghi, cho dù thân phận nào, đều dùng mã quái mặc ngoài trường bào, nhìn có vẻ lịch sự trang nhã.

Trong những năm Dân quốc từng được liệt kê là một trong các loại lễ phục.

Sau khi Trung Quốc mới thành lập, mã quái từng bước bị vứt bỏ, qua cải tiến rồi lấy tên "Đường trang tân thời" mới trở lại trong tầm mắt của mọi người.
Đường trang kiểu cổ được sử dụng ở thời nhà Đường, cổ áo tròn, hai mảnh, thân dài:

Mã quái triều Thanh (ảnh mã quái bằng bông gấm màu xanh nhạt, thêu sợi vàng chi tiết gậy như ý và hoa trổ dạng tròn):

Đường trang tân thời có cổ đứng và cài khuy móc hàng giữa:

Thẩm Tế Nhật bị dồn vào chân tường, thứ đồ dưới hông Du Thiên Lâm đã hoàn toàn cứng ngắc, cách vải vóc áo xống mài mình anh.

Mà anh vừa nhấc mắt lên là ánh mắt ngập tràn ham muốn chiếm hữu của Du Thiên Lâm gần kề trong gang tấc.

Chút chống đối còn sót lại trong đầu tựa như bã đậu rơi bẹp xuống nền đất, bị nước nóng dội một phát là tan rã trôi sạch.
"Vân Thâm..." Du Thiên Lâm rủ rỉ liếm môi anh: "Huynh thành thật trả lời đệ, mặc đồ ngủ của đệ có từng làm trò hư hay không?"
Anh vốn bị cọ xát nảy sinh cảm giác, cuối cùng vừa nghe thấy Du Thiên Lâm hỏi như vậy, là lại nhớ tới buổi đêm hôm ấy theo phản xạ.
Đó là lần họ cãi vã gay gắt nhất.

Hồi đấy anh tưởng rằng Du Thiên Lâm thực sự buông tay từ bỏ rồi, trong đầu toàn là hình ảnh Du Thiên Lâm ôm Lý Cảnh Thu sát vào người khiêu vũ.

Anh nhìn áo ngủ của Du Thiên Lâm, rõ ràng lòng chan chứa nỗi đau khôn cầm nổi, mà thân thể vẫn cứ sôi sục dục vọng khó nói.

Chẳng những nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ kia làm chuyện xấu, sau khi làm xong còn hôn mê bất tỉnh.
Lần lên cơn sốt bản thân còn không biết đó, anh nằm hai ngày mới tỉnh lại.

Anh nhớ rõ trước lúc mê đi mình trần truồng lõa thể, trong tay còn dơm dớp chất dịch bằng chứng cho hành vi đáng hổ thẹn, sau khi tỉnh dậy lại mặc quần áo khô ráo sạch sẽ.
Anh đoán là Tùng Trúc lau rửa giúp anh, song loại việc này mất mặt quá, từ đầu chí cuối anh chả thể mở miệng hỏi.

May mà Tùng Trúc cũng chưa từng nhắc tới, đã hầu hạ anh nhiều năm nên hiểu trong lòng nhưng không hề nói ra.
Nhớ đến giây phút vừa phóng đãng vừa xấu mặt ấy, anh liền ngượng chín người, khí huyết vọt lên đỉnh đầu.

Đúng lúc này hạ bộ truyền tới một loạt cảm giác khoan khoái khôn kể.

Anh lấy lại tỉnh táo, phát hiện người vốn đứng trước mặt không biết từ khi nào thì quỳ xuống, đang cắn nhẹ vật của anh qua vạt áo ngoài.
Y phục trên người anh ướt đẫm từ lâu, trường sam màu xanh ngọc lam bị ngấm nước ngả sang màu xanh sẫm, nhưng các đường cong cơ thể mà nó dán sát vào lại càng nổi bật dưới ánh đèn buồng tắm.


Thứ đồ giữa đôi chân tuy chưa được phóng thích, song hình dạng nguyên cả cây đều lộ rõ, càng lúc càng cứng theo những đợt liếm mút day cắn của Du Thiên Lâm.
Hình ảnh như vầy có khi còn kích thích ghê hơn cởi sạch, anh khom lưng, túm tóc Du Thiên Lâm kêu dừng lại.

Mặt mũi tóc tai Du Thiên Lâm ướt nhẹp nước, từng sợi lông mi ươn ướt hiện rõ, đệ ấy đưa con ngươi trong trẻo như thế phản chiếu đôi mắt anh.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh lại cắn mút một lượt, chỉ là bằng chút lực nhẹ nhàng, mà eo anh tưởng như bị người ta quất co rúm lại, chân cẳng suýt nữa chẳng đứng vững nổi.
Du Thiên Lâm đứng dậy, ôm anh vào lòng, bắt anh phải nhìn mình: "Ban nãy đệ vừa hỏi huynh đã thất thần, có phải bị đệ đoán trúng rồi không, huynh đã từng làm."
Du Thiên Lâm không dùng giọng điệu nghi vấn, điều này khiến cho anh có cảm giác bị nhìn thấu bí mật.

Anh đẩy Du Thiên Lâm, chỉ muốn ra ngoài ngay lập tức.

Du Thiên Lâm đè anh trở lại tường phòng tắm, xốc vạt trường sam nới lỏng dải rút, kéo quần anh xuống.
Thấy anh úp mặt vào tường mà còn ngọ nguậy, Du Thiên Lâm quỳ xuống một lần nữa, tách hai cánh mông, liếm lối vào giấu kín kia.
Nơi đó của anh được Du Thiên Lâm chăm sóc nhiều lần, từ lâu đã trở nên nhạy cảm hơn trước, lúc này vừa bị đầu lưỡi Du Thiên Lâm chạm vào thì mọi ý nghĩ đều tiêu biến.

Anh chỉ có thể bấu vào mạch gạch ốp tường, chịu đựng khoái cảm tê râm ran tận xương ấy, mãi đến khi Du Thiên Lâm đổi thành mở rộng bằng ngón tay, mới có thể thở hổn hển giây lát.
Họ mới quan hệ sáng nay, chỗ đó rất dễ co giãn.

Du Thiên Lâm đứng lên, nâng thứ của mình nhét vào trong anh, vừa thúc hông là đâm thẳng tới đáy.

Anh kêu một tiếng đau dài, ngửa cổ ra sau tựa đầu lên bả vai Du Thiên Lâm.

Du Thiên Lâm ôm eo anh, vừa vân vê phía trước của anh vừa cắm vào anh, khiến anh mau chóng không đứng nổi, chỉ có thể quỳ xuống chống tay lên tường.
Dòng nước ấm áp không ngừng tưới tắm thân mình của cả hai, Du Thiên Lâm sờ nắn anh một hồi thì dừng lại, cởi bỏ đoản quái trên người anh, rồi gỡ khuy áo hé lộ lồng ngực bên trong.

Dấu hôn do Du Thiên Lâm gieo xuống hai ngày nay lung tung rải rác khắp làn da trời sinh trắng ngần, mà vẫn dễ dàng nhận ra núm vú vừa bị mút sưng tới sáng sớm.

Mỗi bên một tay, Du Thiên Lâm mới nhéo hai lần anh đã chẳng chịu được, nắm tay Du Thiên Lâm rên rỉ: "Đau".

Du Thiên Lâm ghé sát tai anh liếm dái tai: "Sao lại đau? Rõ ràng huynh sướng đến mức kẹp đệ suốt."
Nói xong thì càng dốc sức dập anh mấy phát, mỗi lần đều nhắm chuẩn nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể anh.

Toàn thân anh hệt như bị một loại điện giật, cực khoái đã tới đột ngột chả kịp phòng trước.

Hai bắp đùi run rẩy mất kiểm soát, chất dịch bắn ra vừa loãng vừa lỏng, từ từ chảy xuôi xuống chân tường.

Du Thiên Lâm thích cảm giác bị anh kẹp chặt, lợi dụng thời điểm anh cao trào liên tục đâm rút hơn chục lần, cuối cùng phun dịch thể vào trong thân thể anh.


Du Thiên Lâm cạy mặt anh lại hôn say sưa, anh đáp lại yếu ớt đến tận lúc cảm thấy Du Thiên Lâm rút khỏi người lùi về đằng sau mới mở mắt.
"Dễ chịu không?" Du Thiên Lâm đỡ gáy anh bằng một tay, quyến luyến giữa môi răng anh.

Anh uể oải nói: "Mệt quá."
Anh không phải là người tham dục, mấy hôm nay hòa thuận lại quan hệ chả phân biệt sớm hôm gì, người ngợm thực sự hơi khó chịu.
Du Thiên Lâm hôn anh một lát, kết thúc: "Vậy không làm nữa, đệ giúp huynh tắm rồi lên giường nằm."
Anh gật đầu nhẹ, đứng dậy nhờ Du Thiên Lâm đỡ, đầu gối vẫn có phần run run.

Du Thiên Lâm để anh ngồi cạnh bồn tắm lớn, giúp anh tẩy rửa từ đầu tới chân, còn moi sạch dịch bắn trong người anh ra, rồi mới lau khô bằng khăn tắm, đi qua bồn rửa tay bên kia lấy đồ ngủ cho anh mặc.
Hơi sức của anh đã khôi phục đôi chút rồi, vừa thấy chiếc áo ngủ đó là anh nhớ ra còn có chuyện này đang đợi anh, khuôn mặt lại trở nên đỏ ửng.
"Vân Thâm, mặc vào đi.

Đệ muốn ngắm huynh mặc nó, được không?" Du Thiên Lâm ngồi quỳ trước mặt anh trông đợi.
Điều anh khó mà chịu nổi nhất chính là Du Thiên Lâm hỏi anh "được không", mỗi khi hỏi câu này đệ ấy sẽ nhìn anh bằng ánh mắt chẳng có cách nào chống lại.

Lần này cũng thế, vừa mới xong chuyện kia, làm sao anh có thể kiên quyết cứng rắn được đây.
Song anh vẫn kiếm cớ từ chối, nói đồ ngủ còn chưa giặt.

Du Thiên Lâm xua không việc gì, chỉ mặc một xíu thôi, đi ngủ thì cởi ra.

Anh vẫn chả bằng lòng, nhưng không ngăn nổi Du Thiên Lâm dính người như kẹo cao su, đành phải mặc vô.
Du Thiên Lâm lôi bộ kia của mình ra mặc cùng, kéo anh đứng trước gương to ở cạnh cửa, ôm lấy anh từ phía sau: "Xem ra cho dù là hỉ phục hay đồ ngủ, hai chúng ta đều đẹp đôi."
Anh ngó hai người trong gương, đồ ngủ màu đen giống nhau, tóc ướt giống nhau, ngay cả nét mặt của hai người cũng giống.
Du Thiên Lâm chăm chú nhìn anh ở trong gương bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương, và anh cũng dùng ánh mắt tương tự mà chính mình không hề hay đáp lại cái nhìn của Du Thiên Lâm.
"Tết năm nay quay về Bắc Bình cùng đệ nhé, gặp mặt cha đệ một lần." Du Thiên Lâm ngỏ lời.
Anh trông cả hai trong gương, trong cặp mắt lại có chần chừ: "Để sang năm rồi bàn."
"Vì sao?" Du Thiên Lâm thắc mắc nói: "Đệ kể cha đệ đã biết, cũng đồng ý rồi mà."
Thẩm Tế Nhật không trả lời ngay lập tức, anh nhớ Hồ Tuyết Duy từng nhắc một lần.

Du Thiên Lâm có người ông nội cực kỳ coi trọng con trai nối dõi, sở dĩ anh rể cả của đệ ấy ở rể, cũng bởi vấn đề con cái.
Anh chưa từng kể với Du Thiên Lâm những lời này, là vì cứ mãi chẳng có cơ hội thích hợp.

Hiện giờ hiểu lầm đã được hóa giải, anh muốn hỏi rõ ràng.
Nghe anh thuật lại việc này, mặt Du Thiên Lâm giận dữ biến sắc: "Thằng khốn Tuyết Duy kia đúng là giỡn mặt lắm rồi! Chả những chia rẽ chúng ta, còn tính bịa đặt trí trá làm huynh lo sợ.

Huynh đừng tin lời ma quỷ của nó, anh rể cả của đệ ở rể xuất phát từ nguyên nhân trong gia đình, theo cách nói của thế hệ trước thì là gia đình nhà anh ấy không xứng với gia đình của đệ, anh ấy tự nguyện xin ở rể."
Hàng lông mày của Thẩm Tế Nhật vẫn chẳng giãn ra: "Nhưng suy cho cùng đệ là con trai một, chuyện này sao mà dễ dàng như vậy được."
Du Thiên Lâm dắt anh quay lại giường, để anh dựa vào đầu giường đắp chăn xong xuôi, mới đề xuất: "Thế này đi, đến tết đệ trở về một mình, bàn bạc ổn thỏa với cha đệ trước, rồi xem nên ăn nói với ông nội đệ như nào.

Có điều huynh yên tâm, ông nội của đệ còn xử sự thấu tình đạt lý hơn cha đệ nhiều."
Thẩm Tế Nhật nhìn hắn dường như có chút suy nghĩ, cuối cùng chỉ buông một câu: "Đừng cố ép."
Du Thiên Lâm hiểu anh thực sự lo lắng cho mình, cũng không nói gì nữa.

Bưng phần ăn của khách sạn đặt trên tủ đầu giường lên đưa cho anh, để anh coi xem muốn ăn món gì.
Tại vì sáng sớm hôm sau sẽ lên tàu, anh cũng chả nghĩ ngợi nhiều, ăn chút đồ ăn với Du Thiên Lâm rồi ngủ.

Hai ngày tiếp theo lại ở bên nhau như hình với bóng trên tàu hỏa, tới nhà ga Nghi Châu, bắt gặp mợ Cả đến đón anh, Du Thiên Lâm mới lặng lẽ rời đi.

Những ngày kế tiếp yên bình hơn, việc làm ăn của Thẩm gia quay trở về quỹ đạo, Du Thiên Lâm ở bên kia cũng truyền tới tin tốt.

Báo là Hồng Dật tìm một cơ hội bắt giữ Triệu Văn Tuyên trong lúc y uống say, mất một đêm liền tra hỏi ra chân tướng.
Hóa ra Trần Nghĩa Đức buôn bán vài năm thì lớn mật, đã muốn lật đổ vị thế của Thẩm gia, còn nhăm nhe thế chỗ Thẩm Tế Nhật giữ chức hội phó tại thương hội.

Chẳng hiểu làm thế nào mà Triệu Văn Tuyên có được thông tin này, tìm Trần Nghĩa Đức, xúi gã mua chuộc người trông coi dược liệu của Thẩm gia ra tay, tiếp nữa vu cáo thủ hạ của Du Thiên Lâm làm.
Thế nhưng Triệu Văn Tuyên cũng biết, với mối quan hệ qua lại tốt đẹp giữa Du Thiên Lâm và Thẩm Tế Nhật, chuyện đổ tội này không thể thành công nổi.

Cho nên ý đồ của y chỉ là tạo vết nhơ lên chiến tích của Du Thiên Lâm.
Trước kia chính vì Du Thiên Lâm nhảy dù sang đây đã áp chế y, tới giờ hai năm rồi vẫn chả có quyết định yêu cầu quay về Bắc Bình, nếu trên báo cáo thành tích cuối năm xảy ra vấn đề, thì dùng quan hệ của nhà họ Triệu y với nội bộ chính quyền Nghi Châu, ít nhiều vẫn có khả năng tác động đến việc giữ nguyên chức vụ của Du Thiên Lâm.
Nếu chân tướng sự việc đã rõ ràng, đương nhiên Du Thiên Lâm sẽ chẳng tha cho Triệu Văn Tuyên sống yên ổn.

Ở trong hội nghị báo cáo thành tích cuối năm, có người nắm chứng cứ xác thực mấy năm nay Triệu Văn Tuyên tham nhũng nhận hối lộ, tố cáo y trước mặt mọi người.
Chuyện này Thẩm Tế Nhật từng nghe Du Thiên Lâm đề cập mấy lần, từ lâu anh đã biết đức hạnh Triệu Văn Tuyên như thế nào, giờ tiêu diệt cũng không quan tâm.

Sau khi hội nghị cuối năm kết thúc Du Thiên Lâm trở lại Bắc Bình ăn tết, Thẩm Quan Lan cũng dẫn Từ Yến Thanh về Thẩm gia.
Năm nay trôi qua bình an và suôn sẻ, ngoại trừ người cha Thẩm Chính Hoành của họ vẫn hôn mê nằm viện như cũ, chả có bất kì điều gì không như ý.
Đầu xuân em gái duy nhất của anh - Thẩm Kim Linh vậy mà được ghi tên vào danh sách sinh viên trao đổi, sang hè có thể tới Đại học Quốc tế Thượng Hải học một năm.
Cùng lúc này Du Thiên Lâm gọi điện thoại cho anh, báo tin đã bàn luận thỏa đáng với người nhà, bây giờ chỉ còn bước ngửa bài với mợ Cả.
Dạo gần đây tâm trạng Thẩm Tế Nhật cực kỳ tốt, ít hôm nữa khi tờ lịch lật qua ngày 14 tháng 3 chính là ngày Du Thiên Lâm trở về.
Sớm tinh mơ sương giăng mái nhà anh đã thức dậy đánh răng rửa mặt, đến cửa hiệu bận bịu tới mười một giờ liền đi sân ga đón người.

Nhưng anh rời đi chẳng bao lâu thì mợ Cả dẫn Thẩm Kim Linh đến đây, nói là tìm anh ăn cơm trưa.
Trưởng quầy Tào thông báo Đại thiếu gia đi tiếp khách, một giờ nửa tiếng chưa thể về.

Mợ Cả định bụng thôi, lúc xoay người không cẩn thận đá vào chân ghế bên cạnh, ngón chân lập tức sưng vù.
Thẩm Kim Linh đỡ bà ngồi xuống, trưởng quầy Tào nói trong ngăn kéo bàn làm việc của Đại thiếu gia có một chai dầu Hoa Hồng* thượng hạng.

Thẩm Kim Linh bèn qua văn phòng của Thẩm Tế Nhật lấy, kết quả trong khi tìm đụng rơi một quyển sổ, có thứ gì đó rớt ra từ các trang giấy.

Cô ngồi xổm xuống, đang tính nhặt lên thì sững mình.
*Dầu Hoa Hồng: Một loại dầu gió Trung Quốc sử dụng cho bệnh thấp khớp, đau nhức xương , vết bầm tím, bong gân, đau đầu bên ngoài và ngứa ngoài da.

Cấm phụ nữ có thai dùng.

Thành phần gồm: tinh dầu húng quế đinh hương, acid salicylic, tinh dầu long não gừng, tinh dầu nhục quế, băng phiến, aldehyde từ vỏ quế và chanh.


Đó là một tấm ảnh đen trắng, người trong ảnh mặc quần áo cưới của cô dâu chú rể kiểu Trung Quốc.

Cô nhận ra khuôn mặt của vị tân lang ấy, là Du trưởng ty đã từng đến nhà rất nhiều lần.

Còn gương mặt của vị tân nương kia...
Vẻ mặt của Thẩm Kim Linh càng lúc càng khó coi.

Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng người đội mão phượng quàng hà bí, hóa trang thành tân nương nọ, rõ ràng chính là anh cả của cô mà!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện