Du Trường Nho suy cho cùng là một bậc phụ huynh, cộng thêm hiểu rõ tính cách của cậu quý tử nhà mình, dễ dàng giả bộ như không trông thấy gì, đi vào đặt cháo ở đầu giường: "Vừa tỉnh đã bày trò, cũng chẳng coi nơi chốn."
Lời này chính xác là nói Du Thiên Lâm, nhưng mà Thẩm Tế Nhật cảm thấy chả còn mặt mũi nhìn người, lại ngọ ngoạy muốn xuống giường, kết quả đụng phải vết thương trên eo Du Thiên Lâm.
Nào ngờ Du Thiên Lâm hít một hơi lạnh đau nhói, anh vội vàng vén chăn xem.
Du Trường Nho cũng ghé mắt kiểm tra, may mà vết thương đã kín miệng, không có gì đáng lo.
"Bác đi gọi bác sĩ tới, cháu trông nó." Du Trường Nho phân việc xong liền ra ngoài.
Thẩm Tế Nhật mặt đỏ bừng, mà lòng lại xoắn cả lên, lần sờ miếng băng cực kỳ dày trên eo ấy hỏi hắn có đau không?
Du Thiên Lâm nắm bàn tay anh, đưa gần môi hôn: "Đau chứ.
Huynh chẳng thiết ăn uống, chắc chắn cũng chẳng ngủ ngon, đệ đau lòng chết mất."
Thẩm Tế Nhật nom hắn tính nói lại thôi, dầu rằng vẫn muốn ôm nữa, nhưng cũng không dám chả kiêng dè gì giống vừa rồi.
"Vết thương của huynh thế nào?" Du Thiên Lâm kéo anh ngồi xuống, bảo anh đặt chân lên đầu giường cho mình coi.
Mắt cá chân anh bị trật, tình trạng không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng ít đi lại là được rồi.
Mu bàn tay anh thì bị trầy xước, đã liền da, chỉ còn có mấy vết sẹo và vết bầm tím rõ rệt.
"Khá tốt huynh không việc gì." Du Thiên Lâm cười kết luận, thấy gương mặt Thẩm Tế Nhật vẫn cứ giữ vẻ định nói lại thôi đó, sau cùng cảm thấy có phần bất thường: "Sao thế? Từ khi đệ tỉnh đến giờ huynh chỉ nói vẹn một câu, hay là chẳng có lời nào muốn nói với đệ?"
Thẩm Tế Nhật lắc đầu, vừa xoay bàn tay đã đan chặt với mười ngón tay hắn: "Huynh có rất nhiều điều mong nói với đệ, nhưng không phải bây giờ.
Đệ vừa tỉnh dậy, cần nghỉ ngơi tốt."
"Đệ ngủ đã lâu vầy rồi, sao còn nằm được.
Qua đây, giờ nói liền nè, đệ muốn nghe." Du Thiên Lâm kéo anh lần nữa bằng chút lực cổ tay, Thẩm Tế Nhật luống cuống chống thành giường bằng tay còn lại, để tránh mình đè lên hắn: "Đừng nghịch.
Cha đệ đã tới đây.
Làm bác ấy nhìn thấy không hay."
"Hồi nãy như thế đều bị cha trông thấy hết rồi, còn gì phải ngại ngùng.
Huống hồ vốn dĩ chúng ta chính là kiểu quan hệ này.
Nếu cha đã chấp nhận huynh là con dâu rồi, thì sau này ắt sẽ thường xuyên gặp cảnh chúng ta thân mật, cha phải làm quen dần thôi." Du Thiên Lâm càng phân tích càng đi xa, nom Thẩm Tế Nhật đỏ mặt toan tránh né, bèn động não tí kêu "A".
Quả nhiên Thẩm Tế Nhật mắc lừa, hỏi hắn có phải đau chỗ nào hay không với giọng lo âu.
Du Thiên Lâm than: "Họng đau, khát á."
Thẩm Tế Nhật rót một cốc nước cho hắn, tính để hắn nghiêng đầu sang đây uống.
Hắn ngó lơ, mồm mép lý sự quay đầu như vậy sẽ kéo căng vết thương, nhất định Thẩm Tế Nhật phải đút cho hắn bằng miệng.
Thẩm Tế Nhật lưỡng lự, dù sao vừa nãy đã bị Du Trường Nho bắt gặp, nếu bị nhìn thấy một lần nữa, có thể sẽ tạo cho Du Trường Nho ấn tượng về anh quá vô ý vô tứ.
Nghe chừng anh chả chịu động đậy, Du Thiên Lâm cố tình ho khan thêm vài tiếng, ngang ngược ho khiến anh mềm lòng, ngậm một hớp nước, cúi mình mớm cho hắn.
Du Thiên Lâm há miệng đón nhận, đến lúc nuốt hết ngụm nước ấy rồi, thì liếm bờ môi anh mấy lượt.
Rõ ràng là nước trắng vô vị, mà lại tiết ra mật ngọt: "Nữa đi."
Thẩm Tế Nhật chỉ có thể tiếp tục mớm cho hắn, nhưng lần này không thuận lợi như thế, môi hai người vừa mới chạm nhau, Du Trường Nho đã lại đẩy cửa mở.
Sự hoảng sợ mà Thẩm Tế Nhật phải chịu càng lớn hơn ban nãy, ngụm nước kia liền bị nuốt đánh ực một cái trong vô thức, giờ thì anh thực sự sặc luôn rồi, che miệng ho sù sụ không dứt tràng.
Du Thiên Lâm đấu mắt với người ngoài cửa tỏ ý hổng dui, kéo Thẩm Tế Nhật định vỗ lưng giúp anh xuôi đường thở.
Thẩm Tế Nhật cuống cuồng đứng thẳng dậy, giữ khoảng cách một bước với chiếc giường, ho hồng đôi mắt.
Bắt tại trận đám nhỏ nồng thắm hai lần liên tiếp, Du Trường Nho đã chả còn cáu kỉnh, hên là bác sĩ đang đi theo đằng sau ông, không chứng kiến một màn sến sẩm đấy.
Ông nhờ bác sĩ vào kiểm tra cho Du Thiên Lâm, Thẩm Tế Nhật và ông đều được hộ sĩ mời ra ngoài.
Thẩm Tế Nhật đứng sang một phía ngường ngượng, chẳng dám nhìn ông.
Du Trường Nho muốn châm điếu thuốc, lấy ra rồi chợt nhớ giờ đang ở bệnh viện, lại đút xì gà vào trong túi áo.
Họ cứ mỗi người đứng một bên như vầy, ai cũng không nói không rằng.
Tới khi bác sĩ khám xong bước ra, Thẩm Tế Nhật vội vã tiến lại gần hỏi bệnh trạng của Du Thiên Lâm.
"Yên tâm, tỉnh rồi thì không còn gì đáng ngại.
Chẳng qua lần này cậu ấy bị thương ở eo, giai đoạn sau cần chú ý giữ ấm phần eo, cũng cần tránh thực hiện một số vận động mạnh ảnh hưởng đến eo." Bác sĩ khuyên tương đối lấp lửng, song rốt cuộc câu nói ấy có ý nghĩa gì, hai người ở đây nghe đều hiểu cả.
Du Trường Nho còn ổn, khuôn mặt Thẩm Tế Nhật nóng như ngập trong chảo dầu sôi vậy.
May cái, ánh sáng của hành lang bệnh viện chả tính là sáng sủa, anh lại đang đứng ngược sáng, sẽ không bị nhìn ra.
Đợi bác sĩ đi rồi, hai người họ vào phòng bệnh, phát hiện Du Thiên Lâm đã ngồi dậy.
Vừa ngó thấy Thẩm Tế Nhật là Du Thiên Lâm chìa tay ra, Thẩm Tế Nhật chẳng dám tới gần giường bệnh nữa, ngồi e dè trên ghế sô pha đối diện.
Du Trường Nho đến bên cạnh giường, nắm ngay cái móng vuốt của Du Thiên Lâm xòe ra đét, sầm mặt đe: "Bàn việc nghiêm túc."
Du Thiên Lâm cũng không có tính giỡn nhây, vào thẳng câu chuyện: "Bác sĩ nói con ngủ bốn ngày liền, nếu Hồng Dật đã mời cha tới, thì chắc là điều tra ra được gì rồi đúng không ạ?"
Du Trường Nho giữ nét mặt bình thản: "Cậu ta đã tìm ra chủ mưu."
"Là Triệu Văn Tuyên ạ?" Du Thiên Lâm hỏi.
Thẩm Tế Nhật vừa nghe thấy cái tên này là đứng bật dậy một cách kích động, Du Thiên Lâm nhẹ giọng: "Đừng nôn nóng.
Huynh đứng chưa vững, mau ngồi xuống."
Du Trường Nho gạn hỏi con: "Làm sao con biết được?"
Du Thiên Lâm mỉm cười: "Hôm đó con đã quan sát kỹ.
Lửa bắt đầu cháy từ cầu thang, lan nhanh như thế, dám chắc có rưới dầu.
Trần Lục lại sợ con không chết, có lẽ đúng là trả thù.
Con và đám già Vương Nguyên An kia đã chẳng còn dây mơ rễ má lợi ích từ lâu, hiện giờ mong con chết cũng chỉ có mỗi bọn ở Nghi Châu bên này."
Hắn trình bày với vẻ ơ hờ, sau khi nghe xong sắc mặt của Du Trường Nho bình thường trở lại, ông buông lời khen: "Xem ra chờ đợi ở Nghi Châu hai năm, ngược lại không mài mòn trí tuệ của con."
Du Thiên Lâm ngó ông ý tứ sâu xa: "Cha à, Nghi Châu bình yên hơn Bắc Bình nhiều lắm."
"Bình yên còn để xảy ra loại chuyện này? Trước kia ta dạy con bao nhiêu như vậy, sao học mà vẫn không biết nhổ cỏ tận gốc hả?" Du Trường Nho bắt đầu nghiêm mặt dạy dỗ con nữa.
"Thì bởi vì bình yên, cho nên mới không hợp bê nguyên cái khuôn ấy của Bắc Bình đó ạ.
Có điều cha yên tâm, con sẽ ghi nhớ bài học lần này." Du Thiên Lâm nhận khuyết điểm thành thật.
Biết con còn hơn cha, Du Trường Nho cũng hiểu hắn không phải là người cẩu thả lơ là, liền thôi bắt bẻ sự việc này, dặn dò hắn dưỡng bệnh tử tế, vụ kia mình sẽ cắt cử Hồng Dật đi xử lý.
Du Thiên Lâm vui vẻ đồng ý, Du Trường Nho vốn định bước ra ngoài, vừa xoay người nom thấy Thẩm Tế Nhật, lại suy nghĩ tới một chuyện nan giải khác, thế rồi lên tiếng: "Nghe nói hôm qua là sinh nhật của bà bên nhà?"
Câu này của ông chính xác là bảo với Thẩm Tế Nhật, Thẩm Tế Nhật chống nạng đứng lên, hổ thẹn thưa: "Vâng ạ."
"Nếu bác đã sang đây rồi, có lẽ nên qua thăm hỏi mẹ cháu một chút.
Việc này đều do cháu thu xếp, hay là bác sai Hồng Dật đến nhà để trao lễ thiếp*?" Du Trường Nho đặt vấn đề.
*Phong tục cưới hỏi cổ của người Hán gồm sáu lễ, đầu tiên là nạp thái.
Nhà trai nhờ mối trao lễ vật, thiếp ghi danh sách đồ lễ đến nhà gái.
Sau khi được chấp nhận, mối sẽ lại được nhà gái mời nạp phần "lễ thái trạch" cho nhà gái để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Tiếp theo, nhà trai phái mối chính thức mang lễ sang cầu hôn, thời xưa thì phần lễ này chỉ có đôi chim nhạn.
Lễ nạp thái khởi đầu cho quá trình tìm hiểu lẫn nhau giữa hai nhà, chưa phải hứa hôn.
Thẩm Tế Nhật không ngờ ông sẽ đề cập tới chuyện quan trọng như vậy ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, nhất thời chưa biết nên trả lời như thế nào.
Du Thiên Lâm nói xen vào: "Cha ạ, về việc này cha cho phép con và Vân Thâm trao đổi một tí rồi bàn sau ạ."
Du Trường Nho gật đầu: "Được rồi, buổi tối ta lại đến nữa, các con đều đi nghỉ cả đi."
Đưa mắt dõi theo ông ra về, Du Thiên Lâm vỗ nhẹ chỗ đệm ngay cạnh mình, ra hiệu cho Thẩm Tế Nhật ngồi xuống đây.
Bây giờ sẽ chẳng có người vào quấy rầy nữa, hắn ôm Thẩm Tế Nhật vào lòng, vừa chạm môi đã có phần không kiềm chế nổi.
Thẩm Tế Nhật dè chừng vết thương trên eo hắn, trái lại rụt rè hơn ban nãy khá nhiều, hôn một lát là đẩy hắn ra luôn.
"Giờ có thể nói rồi chứ? Những điều muốn nói với đệ ấy." Du Thiên Lâm vẫn chả lơi tay ôm anh, hai người trán cụng trán, nhìn nhau gần trong gang tấc.
Đôi tay Thẩm Tế Nhật khoác lên vai Du Thiên Lâm, mãi một lúc lâu anh mới ngỏ: "Đáng nhẽ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà trông đệ tỉnh dậy, bình an, lại chẳng biết nói gì hết trơn."
"Vậy thì trước tiên chưa nói cái khác, nói một câu đệ muốn nghe nhất đi." Du Thiên Lâm hôn chụt môi anh, ẩn ý chứa chan trong cặp mắt ngậm cười.
Hai người họ yêu nhau lâu như vậy, lời Du Thiên Lâm muốn nghe nhất không gì ngoài lời yêu mà lúc thường làm thế nào anh cũng xấu hổ chả dám tỏ bày ra miệng.
Nếu đặt ở ngày trước vẫn khó nói lắm, giờ đây anh suýt nữa phải mất đi Du Thiên Lâm mãi mãi, vì Du Thiên Lâm ngay cả mợ Cả cũng có thể không sợ sệt, thì sao còn để tâm những điều hư hão ấy nữa?
Anh siết chặt vòng tay, không cho Du Thiên Lâm nhìn mặt mình, nhẹ nhàng thì thầm bên tai đệ ấy câu: "Huynh yêu đệ."
"Gì cơ? Nói lại lần nữa coi, đệ chưa nghe rõ!" Du Thiên Lâm không ngờ anh sẽ thẳng thắn như vậy, nắm tay anh đòi nghe lần hai.
Anh coi cái tên này mới tỉnh lại đã có tinh thần thế, là chút lo âu cuối cùng trong dạ kia cũng tan biến.
Ôm Du Thiên Lâm thổ lộ lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư,...
Du Thiên Lâm mừng rỡ nong nóng mắt, cảm động tỏ lòng mình: "Đệ cũng yêu huynh, mà chẳng biết nên tả yêu như thế nào! Vân Thâm, cả đời này huynh sẽ không rời xa đệ nữa, phải không?"
Thẩm Tế Nhật nhắm đôi mắt lại, cảm nhận tình ý trong lồng ngực chảy qua từng ngóc ngách của châu thân, tựa như tình yêu nâng anh trong lòng bàn tay của Du Thiên Lâm, đã khiến anh say đắm vô phương thoát khỏi từ lâu.
Anh cắn dái tai nhạy cảm của Du Thiên Lâm, cảm thấy người trong lòng hơi run mới tỉ tê: "Ừ, cả đời này đều không rời xa."
=====
Nền tảng sức khỏe của Du Thiên Lâm tốt, sau mấy ngày ngắn ngủi tỉnh dậy từ cơn hôn mê hắn đã có thể xuống giường đi lại.
Trong thời gian này Thẩm Tế Nhật túc trực chăm nom ở trong phòng bệnh như cũ, cho dù Du Thiên Lâm đã từng nhắc vài lần, khuyên anh trở về thăm mợ Cả một chút.
Trước sau anh đều lắc đầu, khăng khăng muốn Du Thiên Lâm bình phục rồi hẵng bàn luận chuyện này.
Trong lòng anh cảm thấy có lỗi với mợ Cả, chẳng qua hiện tại anh không còn sức lực tinh thần để lo nghĩ cho nhà cửa nữa, anh dự tính chờ Du Thiên Lâm khỏe hơn xíu sẽ quay về nhận lỗi.
Tuy nhiên không ngờ là, Du Trường Nho lại tới gặp mợ Cả trước anh một bước.
Đó là một buổi chiều trời trong gió lặng, anh đang dìu Du Thiên Lâm đi dạo trong khuôn viên kiểu Tây của bệnh viện.
"Đại thiếu gia, Du trưởng ty." Tùng Trúc chạy đến trước mặt họ, chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc.
Thẩm Tế Nhật chau mày: "Sao chạy nhanh vầy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tùng Trúc thở đều, đứng thẳng dậy kể: "Ban sáng cha của Du trưởng ty tới nhà mình ạ, ngồi chưa bao lâu thì đi.
Sau đấy mợ Cả liền gọi tiểu nhân vào phòng, hỏi chuyện tiểu nhân hơn 2 tiếng."
"Hỏi ngươi cái gì?" Du Thiên Lâm nắm trọng tâm.
Tùng Trúc trông Thẩm Tế Nhật mà bứt rứt: "Đại thiếu gia, mợ Cả không nổi giận với tiểu nhân.
Tiểu nhân thấy mợ vẫn bình tĩnh lắm, bèn trộm nghĩ nhân cơ hội này thưa rõ ràng với mợ nỗi khổ trong lẫn ngoài của người mấy năm nay."
Thẩm Tế Nhật không trách phạt Tùng Trúc, anh chỉ mím môi, nhìn bãi cỏ xanh chẳng thốt nổi một câu.
Du Thiên Lâm gặng hỏi: "Thế mợ Cả nghe xong có nói gì không?"
Tùng Trúc lắc đầu: "Dạ, không nói gì ạ."
Du Thiên Lâm ngó Thẩm Tế Nhật: "Với tính khí ấy, sao mẹ huynh lại bình tĩnh như vậy được? Chắc không phải cha đệ tiết lộ điều gì đó với bác chứ?"
Thẩm Tế Nhật chả hé môi, Tùng Trúc tiếp tục năn nỉ: "Đại thiếu gia, hay là người trở về một chuyến đi.
Từ sau khi nhập viện người vẫn chưa từng về nhà, mợ Cả bề ngoài thì giận người, nhưng mỗi ngày mợ đều hỏi tiểu nhân bệnh tình của người thế nào, mợ đang lo lắng cho người là thật."
Du Thiên Lâm sai Tùng Trúc lui về trước, kéo Thẩm Tế Nhật quay mình đi về phía phòng bệnh: "Bây giờ đệ gọi điện thoại cho cha đệ, hỏi một tí xem cha đã nói gì."
Thẩm Tế Nhật khẽ gật đầu, đỡ Du Thiên Lâm đến bàn trực của hộ sĩ, Du Thiên Lâm mượn điện thoại gọi Khách sạn Hồng Khánh.
Sau khi Du Trường Nho nhận cuộc gọi, hắn liền hỏi thẳng chuyện buổi sáng.
Du Trường Nho trả lời Bắc Bình bên ấy hối thúc ông quay lại, ngày kia phải khởi hành, cho nên trước khi đi ghé thăm mợ Cả của nhà họ Thẩm chốc lát.
"Vậy cha đã nói gì ạ?" Du Thiên Lâm hỏi gấp.
Du Trường Nho từ tốn: "Chỉ là phát biểu một số quan điểm về cách ứng xử của bậc làm cha làm mẹ."
"Ví dụ như là?"
"Có ví dụ nào giống vầy hử, chẳng lẽ tôi còn có thể tách hai người các anh ra hay sao." Giọng điệu của Du Trường Nho nghe đâu như dỗi.
Du Thiên Lâm nghẹn họng quê xệ, cũng hiểu câu hỏi của mình chưa phải, buộc lòng lấy lui mà hỏi tiếp: "Thế mợ Cả nói gì ạ?"
"Cách nhìn của bà ấy và cha khác biệt, nhưng bà ấy cũng không phủ định những lời cha nói.
E là sự việc của em trai Vân Thâm đã mang lại ảnh hưởng với bà ấy, cha cảm thấy bà ấy không phải là kiểu người không phân rõ phải trái đó."
Sau khi nhận xét xong thì Du Trường Nho chả kéo dài chủ đề này nữa, nhắn nhủ vài câu rồi gác máy.
Du Thiên Lâm dắt Thẩm Tế Nhật về phòng bệnh, truyền đạt tất cả lời của Du Trường Nho cho anh.
"Chẳng bằng ngay bây giờ đệ thay quần áo về cùng một thể với huynh nhé." Du Thiên Lâm đề nghị.
Thẩm Tế Nhật lập tức gạt đi: "Không được, vết thương của đệ vẫn chưa lành."
"Đệ đã khỏe hơn nhiều rồi, huynh xem hiện giờ đệ đi bộ cũng chả cần chống nạng." Du Thiên Lâm vòng vo trước mặt anh chốt luôn: "Nếu cha đệ đã mở màn, thì chúng ta không nên bỏ phí cơ hội tốt như vậy.
Chỉ cần quay về nhận lỗi, đệ tin mẹ huynh coi đệ và huynh đều thuộc diện ốm đau, chắc sẽ không nỡ chia rẽ chúng ta.
Bàn lùi một bước, nếu bác gái muốn đánh đệ thiệt, thì đệ sẽ nằm lăn ra đất ôm chân bác, bác gái nhất định sẽ tha cho, không đánh cái mặt này."
Thẩm Tế Nhật dòm Du Thiên Lâm mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nét mày vốn chau lại dần giãn vì câu tếu táo này của hắn, cuối cùng cười bó tay mắng yêu: "Sao đệ toàn nảy ra mấy tối kiến vậy trời?"
Du Thiên Lâm ngồi kế bên anh, nghe thế thì ôm vai anh kéo vào lòng: "Hồi trước để theo đuổi huynh, đệ cũng chả nhớ mình đã vạch bao nhiêu cái tối kiến rồi.
Còn không phải đều tại huynh khó tán thí mồ, bằng không đệ đã chẳng từ nam tử hán thân bảy thước cao thành chàng hầu của bà xã."
Thẩm Tế Nhật ngẩng đầu, thấy hắn nhìn mình dịu dàng, chả kìm nổi hôn lên môi hắn: "Trước mặt mẹ huynh chú ý ăn nói một chút, đừng nói câu từ mẹ không thể nghe."
Du Thiên Lâm nhíu mày, cố tình trêu tức: "Từ nào hở? Vợ ơi?"
Thẩm Tế Nhật nhéo bắp tay của Du Thiên Lâm, véo hắn la toáng lên đau nhói, bấy giờ mới đứng dậy đi lấy quần áo cho hắn thay.
Lời này chính xác là nói Du Thiên Lâm, nhưng mà Thẩm Tế Nhật cảm thấy chả còn mặt mũi nhìn người, lại ngọ ngoạy muốn xuống giường, kết quả đụng phải vết thương trên eo Du Thiên Lâm.
Nào ngờ Du Thiên Lâm hít một hơi lạnh đau nhói, anh vội vàng vén chăn xem.
Du Trường Nho cũng ghé mắt kiểm tra, may mà vết thương đã kín miệng, không có gì đáng lo.
"Bác đi gọi bác sĩ tới, cháu trông nó." Du Trường Nho phân việc xong liền ra ngoài.
Thẩm Tế Nhật mặt đỏ bừng, mà lòng lại xoắn cả lên, lần sờ miếng băng cực kỳ dày trên eo ấy hỏi hắn có đau không?
Du Thiên Lâm nắm bàn tay anh, đưa gần môi hôn: "Đau chứ.
Huynh chẳng thiết ăn uống, chắc chắn cũng chẳng ngủ ngon, đệ đau lòng chết mất."
Thẩm Tế Nhật nom hắn tính nói lại thôi, dầu rằng vẫn muốn ôm nữa, nhưng cũng không dám chả kiêng dè gì giống vừa rồi.
"Vết thương của huynh thế nào?" Du Thiên Lâm kéo anh ngồi xuống, bảo anh đặt chân lên đầu giường cho mình coi.
Mắt cá chân anh bị trật, tình trạng không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng ít đi lại là được rồi.
Mu bàn tay anh thì bị trầy xước, đã liền da, chỉ còn có mấy vết sẹo và vết bầm tím rõ rệt.
"Khá tốt huynh không việc gì." Du Thiên Lâm cười kết luận, thấy gương mặt Thẩm Tế Nhật vẫn cứ giữ vẻ định nói lại thôi đó, sau cùng cảm thấy có phần bất thường: "Sao thế? Từ khi đệ tỉnh đến giờ huynh chỉ nói vẹn một câu, hay là chẳng có lời nào muốn nói với đệ?"
Thẩm Tế Nhật lắc đầu, vừa xoay bàn tay đã đan chặt với mười ngón tay hắn: "Huynh có rất nhiều điều mong nói với đệ, nhưng không phải bây giờ.
Đệ vừa tỉnh dậy, cần nghỉ ngơi tốt."
"Đệ ngủ đã lâu vầy rồi, sao còn nằm được.
Qua đây, giờ nói liền nè, đệ muốn nghe." Du Thiên Lâm kéo anh lần nữa bằng chút lực cổ tay, Thẩm Tế Nhật luống cuống chống thành giường bằng tay còn lại, để tránh mình đè lên hắn: "Đừng nghịch.
Cha đệ đã tới đây.
Làm bác ấy nhìn thấy không hay."
"Hồi nãy như thế đều bị cha trông thấy hết rồi, còn gì phải ngại ngùng.
Huống hồ vốn dĩ chúng ta chính là kiểu quan hệ này.
Nếu cha đã chấp nhận huynh là con dâu rồi, thì sau này ắt sẽ thường xuyên gặp cảnh chúng ta thân mật, cha phải làm quen dần thôi." Du Thiên Lâm càng phân tích càng đi xa, nom Thẩm Tế Nhật đỏ mặt toan tránh né, bèn động não tí kêu "A".
Quả nhiên Thẩm Tế Nhật mắc lừa, hỏi hắn có phải đau chỗ nào hay không với giọng lo âu.
Du Thiên Lâm than: "Họng đau, khát á."
Thẩm Tế Nhật rót một cốc nước cho hắn, tính để hắn nghiêng đầu sang đây uống.
Hắn ngó lơ, mồm mép lý sự quay đầu như vậy sẽ kéo căng vết thương, nhất định Thẩm Tế Nhật phải đút cho hắn bằng miệng.
Thẩm Tế Nhật lưỡng lự, dù sao vừa nãy đã bị Du Trường Nho bắt gặp, nếu bị nhìn thấy một lần nữa, có thể sẽ tạo cho Du Trường Nho ấn tượng về anh quá vô ý vô tứ.
Nghe chừng anh chả chịu động đậy, Du Thiên Lâm cố tình ho khan thêm vài tiếng, ngang ngược ho khiến anh mềm lòng, ngậm một hớp nước, cúi mình mớm cho hắn.
Du Thiên Lâm há miệng đón nhận, đến lúc nuốt hết ngụm nước ấy rồi, thì liếm bờ môi anh mấy lượt.
Rõ ràng là nước trắng vô vị, mà lại tiết ra mật ngọt: "Nữa đi."
Thẩm Tế Nhật chỉ có thể tiếp tục mớm cho hắn, nhưng lần này không thuận lợi như thế, môi hai người vừa mới chạm nhau, Du Trường Nho đã lại đẩy cửa mở.
Sự hoảng sợ mà Thẩm Tế Nhật phải chịu càng lớn hơn ban nãy, ngụm nước kia liền bị nuốt đánh ực một cái trong vô thức, giờ thì anh thực sự sặc luôn rồi, che miệng ho sù sụ không dứt tràng.
Du Thiên Lâm đấu mắt với người ngoài cửa tỏ ý hổng dui, kéo Thẩm Tế Nhật định vỗ lưng giúp anh xuôi đường thở.
Thẩm Tế Nhật cuống cuồng đứng thẳng dậy, giữ khoảng cách một bước với chiếc giường, ho hồng đôi mắt.
Bắt tại trận đám nhỏ nồng thắm hai lần liên tiếp, Du Trường Nho đã chả còn cáu kỉnh, hên là bác sĩ đang đi theo đằng sau ông, không chứng kiến một màn sến sẩm đấy.
Ông nhờ bác sĩ vào kiểm tra cho Du Thiên Lâm, Thẩm Tế Nhật và ông đều được hộ sĩ mời ra ngoài.
Thẩm Tế Nhật đứng sang một phía ngường ngượng, chẳng dám nhìn ông.
Du Trường Nho muốn châm điếu thuốc, lấy ra rồi chợt nhớ giờ đang ở bệnh viện, lại đút xì gà vào trong túi áo.
Họ cứ mỗi người đứng một bên như vầy, ai cũng không nói không rằng.
Tới khi bác sĩ khám xong bước ra, Thẩm Tế Nhật vội vã tiến lại gần hỏi bệnh trạng của Du Thiên Lâm.
"Yên tâm, tỉnh rồi thì không còn gì đáng ngại.
Chẳng qua lần này cậu ấy bị thương ở eo, giai đoạn sau cần chú ý giữ ấm phần eo, cũng cần tránh thực hiện một số vận động mạnh ảnh hưởng đến eo." Bác sĩ khuyên tương đối lấp lửng, song rốt cuộc câu nói ấy có ý nghĩa gì, hai người ở đây nghe đều hiểu cả.
Du Trường Nho còn ổn, khuôn mặt Thẩm Tế Nhật nóng như ngập trong chảo dầu sôi vậy.
May cái, ánh sáng của hành lang bệnh viện chả tính là sáng sủa, anh lại đang đứng ngược sáng, sẽ không bị nhìn ra.
Đợi bác sĩ đi rồi, hai người họ vào phòng bệnh, phát hiện Du Thiên Lâm đã ngồi dậy.
Vừa ngó thấy Thẩm Tế Nhật là Du Thiên Lâm chìa tay ra, Thẩm Tế Nhật chẳng dám tới gần giường bệnh nữa, ngồi e dè trên ghế sô pha đối diện.
Du Trường Nho đến bên cạnh giường, nắm ngay cái móng vuốt của Du Thiên Lâm xòe ra đét, sầm mặt đe: "Bàn việc nghiêm túc."
Du Thiên Lâm cũng không có tính giỡn nhây, vào thẳng câu chuyện: "Bác sĩ nói con ngủ bốn ngày liền, nếu Hồng Dật đã mời cha tới, thì chắc là điều tra ra được gì rồi đúng không ạ?"
Du Trường Nho giữ nét mặt bình thản: "Cậu ta đã tìm ra chủ mưu."
"Là Triệu Văn Tuyên ạ?" Du Thiên Lâm hỏi.
Thẩm Tế Nhật vừa nghe thấy cái tên này là đứng bật dậy một cách kích động, Du Thiên Lâm nhẹ giọng: "Đừng nôn nóng.
Huynh đứng chưa vững, mau ngồi xuống."
Du Trường Nho gạn hỏi con: "Làm sao con biết được?"
Du Thiên Lâm mỉm cười: "Hôm đó con đã quan sát kỹ.
Lửa bắt đầu cháy từ cầu thang, lan nhanh như thế, dám chắc có rưới dầu.
Trần Lục lại sợ con không chết, có lẽ đúng là trả thù.
Con và đám già Vương Nguyên An kia đã chẳng còn dây mơ rễ má lợi ích từ lâu, hiện giờ mong con chết cũng chỉ có mỗi bọn ở Nghi Châu bên này."
Hắn trình bày với vẻ ơ hờ, sau khi nghe xong sắc mặt của Du Trường Nho bình thường trở lại, ông buông lời khen: "Xem ra chờ đợi ở Nghi Châu hai năm, ngược lại không mài mòn trí tuệ của con."
Du Thiên Lâm ngó ông ý tứ sâu xa: "Cha à, Nghi Châu bình yên hơn Bắc Bình nhiều lắm."
"Bình yên còn để xảy ra loại chuyện này? Trước kia ta dạy con bao nhiêu như vậy, sao học mà vẫn không biết nhổ cỏ tận gốc hả?" Du Trường Nho bắt đầu nghiêm mặt dạy dỗ con nữa.
"Thì bởi vì bình yên, cho nên mới không hợp bê nguyên cái khuôn ấy của Bắc Bình đó ạ.
Có điều cha yên tâm, con sẽ ghi nhớ bài học lần này." Du Thiên Lâm nhận khuyết điểm thành thật.
Biết con còn hơn cha, Du Trường Nho cũng hiểu hắn không phải là người cẩu thả lơ là, liền thôi bắt bẻ sự việc này, dặn dò hắn dưỡng bệnh tử tế, vụ kia mình sẽ cắt cử Hồng Dật đi xử lý.
Du Thiên Lâm vui vẻ đồng ý, Du Trường Nho vốn định bước ra ngoài, vừa xoay người nom thấy Thẩm Tế Nhật, lại suy nghĩ tới một chuyện nan giải khác, thế rồi lên tiếng: "Nghe nói hôm qua là sinh nhật của bà bên nhà?"
Câu này của ông chính xác là bảo với Thẩm Tế Nhật, Thẩm Tế Nhật chống nạng đứng lên, hổ thẹn thưa: "Vâng ạ."
"Nếu bác đã sang đây rồi, có lẽ nên qua thăm hỏi mẹ cháu một chút.
Việc này đều do cháu thu xếp, hay là bác sai Hồng Dật đến nhà để trao lễ thiếp*?" Du Trường Nho đặt vấn đề.
*Phong tục cưới hỏi cổ của người Hán gồm sáu lễ, đầu tiên là nạp thái.
Nhà trai nhờ mối trao lễ vật, thiếp ghi danh sách đồ lễ đến nhà gái.
Sau khi được chấp nhận, mối sẽ lại được nhà gái mời nạp phần "lễ thái trạch" cho nhà gái để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Tiếp theo, nhà trai phái mối chính thức mang lễ sang cầu hôn, thời xưa thì phần lễ này chỉ có đôi chim nhạn.
Lễ nạp thái khởi đầu cho quá trình tìm hiểu lẫn nhau giữa hai nhà, chưa phải hứa hôn.
Thẩm Tế Nhật không ngờ ông sẽ đề cập tới chuyện quan trọng như vậy ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, nhất thời chưa biết nên trả lời như thế nào.
Du Thiên Lâm nói xen vào: "Cha ạ, về việc này cha cho phép con và Vân Thâm trao đổi một tí rồi bàn sau ạ."
Du Trường Nho gật đầu: "Được rồi, buổi tối ta lại đến nữa, các con đều đi nghỉ cả đi."
Đưa mắt dõi theo ông ra về, Du Thiên Lâm vỗ nhẹ chỗ đệm ngay cạnh mình, ra hiệu cho Thẩm Tế Nhật ngồi xuống đây.
Bây giờ sẽ chẳng có người vào quấy rầy nữa, hắn ôm Thẩm Tế Nhật vào lòng, vừa chạm môi đã có phần không kiềm chế nổi.
Thẩm Tế Nhật dè chừng vết thương trên eo hắn, trái lại rụt rè hơn ban nãy khá nhiều, hôn một lát là đẩy hắn ra luôn.
"Giờ có thể nói rồi chứ? Những điều muốn nói với đệ ấy." Du Thiên Lâm vẫn chả lơi tay ôm anh, hai người trán cụng trán, nhìn nhau gần trong gang tấc.
Đôi tay Thẩm Tế Nhật khoác lên vai Du Thiên Lâm, mãi một lúc lâu anh mới ngỏ: "Đáng nhẽ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà trông đệ tỉnh dậy, bình an, lại chẳng biết nói gì hết trơn."
"Vậy thì trước tiên chưa nói cái khác, nói một câu đệ muốn nghe nhất đi." Du Thiên Lâm hôn chụt môi anh, ẩn ý chứa chan trong cặp mắt ngậm cười.
Hai người họ yêu nhau lâu như vậy, lời Du Thiên Lâm muốn nghe nhất không gì ngoài lời yêu mà lúc thường làm thế nào anh cũng xấu hổ chả dám tỏ bày ra miệng.
Nếu đặt ở ngày trước vẫn khó nói lắm, giờ đây anh suýt nữa phải mất đi Du Thiên Lâm mãi mãi, vì Du Thiên Lâm ngay cả mợ Cả cũng có thể không sợ sệt, thì sao còn để tâm những điều hư hão ấy nữa?
Anh siết chặt vòng tay, không cho Du Thiên Lâm nhìn mặt mình, nhẹ nhàng thì thầm bên tai đệ ấy câu: "Huynh yêu đệ."
"Gì cơ? Nói lại lần nữa coi, đệ chưa nghe rõ!" Du Thiên Lâm không ngờ anh sẽ thẳng thắn như vậy, nắm tay anh đòi nghe lần hai.
Anh coi cái tên này mới tỉnh lại đã có tinh thần thế, là chút lo âu cuối cùng trong dạ kia cũng tan biến.
Ôm Du Thiên Lâm thổ lộ lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư,...
Du Thiên Lâm mừng rỡ nong nóng mắt, cảm động tỏ lòng mình: "Đệ cũng yêu huynh, mà chẳng biết nên tả yêu như thế nào! Vân Thâm, cả đời này huynh sẽ không rời xa đệ nữa, phải không?"
Thẩm Tế Nhật nhắm đôi mắt lại, cảm nhận tình ý trong lồng ngực chảy qua từng ngóc ngách của châu thân, tựa như tình yêu nâng anh trong lòng bàn tay của Du Thiên Lâm, đã khiến anh say đắm vô phương thoát khỏi từ lâu.
Anh cắn dái tai nhạy cảm của Du Thiên Lâm, cảm thấy người trong lòng hơi run mới tỉ tê: "Ừ, cả đời này đều không rời xa."
=====
Nền tảng sức khỏe của Du Thiên Lâm tốt, sau mấy ngày ngắn ngủi tỉnh dậy từ cơn hôn mê hắn đã có thể xuống giường đi lại.
Trong thời gian này Thẩm Tế Nhật túc trực chăm nom ở trong phòng bệnh như cũ, cho dù Du Thiên Lâm đã từng nhắc vài lần, khuyên anh trở về thăm mợ Cả một chút.
Trước sau anh đều lắc đầu, khăng khăng muốn Du Thiên Lâm bình phục rồi hẵng bàn luận chuyện này.
Trong lòng anh cảm thấy có lỗi với mợ Cả, chẳng qua hiện tại anh không còn sức lực tinh thần để lo nghĩ cho nhà cửa nữa, anh dự tính chờ Du Thiên Lâm khỏe hơn xíu sẽ quay về nhận lỗi.
Tuy nhiên không ngờ là, Du Trường Nho lại tới gặp mợ Cả trước anh một bước.
Đó là một buổi chiều trời trong gió lặng, anh đang dìu Du Thiên Lâm đi dạo trong khuôn viên kiểu Tây của bệnh viện.
"Đại thiếu gia, Du trưởng ty." Tùng Trúc chạy đến trước mặt họ, chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc.
Thẩm Tế Nhật chau mày: "Sao chạy nhanh vầy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tùng Trúc thở đều, đứng thẳng dậy kể: "Ban sáng cha của Du trưởng ty tới nhà mình ạ, ngồi chưa bao lâu thì đi.
Sau đấy mợ Cả liền gọi tiểu nhân vào phòng, hỏi chuyện tiểu nhân hơn 2 tiếng."
"Hỏi ngươi cái gì?" Du Thiên Lâm nắm trọng tâm.
Tùng Trúc trông Thẩm Tế Nhật mà bứt rứt: "Đại thiếu gia, mợ Cả không nổi giận với tiểu nhân.
Tiểu nhân thấy mợ vẫn bình tĩnh lắm, bèn trộm nghĩ nhân cơ hội này thưa rõ ràng với mợ nỗi khổ trong lẫn ngoài của người mấy năm nay."
Thẩm Tế Nhật không trách phạt Tùng Trúc, anh chỉ mím môi, nhìn bãi cỏ xanh chẳng thốt nổi một câu.
Du Thiên Lâm gặng hỏi: "Thế mợ Cả nghe xong có nói gì không?"
Tùng Trúc lắc đầu: "Dạ, không nói gì ạ."
Du Thiên Lâm ngó Thẩm Tế Nhật: "Với tính khí ấy, sao mẹ huynh lại bình tĩnh như vậy được? Chắc không phải cha đệ tiết lộ điều gì đó với bác chứ?"
Thẩm Tế Nhật chả hé môi, Tùng Trúc tiếp tục năn nỉ: "Đại thiếu gia, hay là người trở về một chuyến đi.
Từ sau khi nhập viện người vẫn chưa từng về nhà, mợ Cả bề ngoài thì giận người, nhưng mỗi ngày mợ đều hỏi tiểu nhân bệnh tình của người thế nào, mợ đang lo lắng cho người là thật."
Du Thiên Lâm sai Tùng Trúc lui về trước, kéo Thẩm Tế Nhật quay mình đi về phía phòng bệnh: "Bây giờ đệ gọi điện thoại cho cha đệ, hỏi một tí xem cha đã nói gì."
Thẩm Tế Nhật khẽ gật đầu, đỡ Du Thiên Lâm đến bàn trực của hộ sĩ, Du Thiên Lâm mượn điện thoại gọi Khách sạn Hồng Khánh.
Sau khi Du Trường Nho nhận cuộc gọi, hắn liền hỏi thẳng chuyện buổi sáng.
Du Trường Nho trả lời Bắc Bình bên ấy hối thúc ông quay lại, ngày kia phải khởi hành, cho nên trước khi đi ghé thăm mợ Cả của nhà họ Thẩm chốc lát.
"Vậy cha đã nói gì ạ?" Du Thiên Lâm hỏi gấp.
Du Trường Nho từ tốn: "Chỉ là phát biểu một số quan điểm về cách ứng xử của bậc làm cha làm mẹ."
"Ví dụ như là?"
"Có ví dụ nào giống vầy hử, chẳng lẽ tôi còn có thể tách hai người các anh ra hay sao." Giọng điệu của Du Trường Nho nghe đâu như dỗi.
Du Thiên Lâm nghẹn họng quê xệ, cũng hiểu câu hỏi của mình chưa phải, buộc lòng lấy lui mà hỏi tiếp: "Thế mợ Cả nói gì ạ?"
"Cách nhìn của bà ấy và cha khác biệt, nhưng bà ấy cũng không phủ định những lời cha nói.
E là sự việc của em trai Vân Thâm đã mang lại ảnh hưởng với bà ấy, cha cảm thấy bà ấy không phải là kiểu người không phân rõ phải trái đó."
Sau khi nhận xét xong thì Du Trường Nho chả kéo dài chủ đề này nữa, nhắn nhủ vài câu rồi gác máy.
Du Thiên Lâm dắt Thẩm Tế Nhật về phòng bệnh, truyền đạt tất cả lời của Du Trường Nho cho anh.
"Chẳng bằng ngay bây giờ đệ thay quần áo về cùng một thể với huynh nhé." Du Thiên Lâm đề nghị.
Thẩm Tế Nhật lập tức gạt đi: "Không được, vết thương của đệ vẫn chưa lành."
"Đệ đã khỏe hơn nhiều rồi, huynh xem hiện giờ đệ đi bộ cũng chả cần chống nạng." Du Thiên Lâm vòng vo trước mặt anh chốt luôn: "Nếu cha đệ đã mở màn, thì chúng ta không nên bỏ phí cơ hội tốt như vậy.
Chỉ cần quay về nhận lỗi, đệ tin mẹ huynh coi đệ và huynh đều thuộc diện ốm đau, chắc sẽ không nỡ chia rẽ chúng ta.
Bàn lùi một bước, nếu bác gái muốn đánh đệ thiệt, thì đệ sẽ nằm lăn ra đất ôm chân bác, bác gái nhất định sẽ tha cho, không đánh cái mặt này."
Thẩm Tế Nhật dòm Du Thiên Lâm mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nét mày vốn chau lại dần giãn vì câu tếu táo này của hắn, cuối cùng cười bó tay mắng yêu: "Sao đệ toàn nảy ra mấy tối kiến vậy trời?"
Du Thiên Lâm ngồi kế bên anh, nghe thế thì ôm vai anh kéo vào lòng: "Hồi trước để theo đuổi huynh, đệ cũng chả nhớ mình đã vạch bao nhiêu cái tối kiến rồi.
Còn không phải đều tại huynh khó tán thí mồ, bằng không đệ đã chẳng từ nam tử hán thân bảy thước cao thành chàng hầu của bà xã."
Thẩm Tế Nhật ngẩng đầu, thấy hắn nhìn mình dịu dàng, chả kìm nổi hôn lên môi hắn: "Trước mặt mẹ huynh chú ý ăn nói một chút, đừng nói câu từ mẹ không thể nghe."
Du Thiên Lâm nhíu mày, cố tình trêu tức: "Từ nào hở? Vợ ơi?"
Thẩm Tế Nhật nhéo bắp tay của Du Thiên Lâm, véo hắn la toáng lên đau nhói, bấy giờ mới đứng dậy đi lấy quần áo cho hắn thay.
Danh sách chương