Chương 18: Tông môn (nhất)

Bách Lý Quyết Minh rút tập ghi ghép từ trong ngực áo ra đặt xuống cạnh mình, sau đó ra khỏi ngưỡng cửa, sải bước qua một cái đình viện đi tìm Dụ Phù Xuân. Y gặp hắn ở bức tường lưu ly, không nói tiếng nào trực tiếp lôi cổ Dụ Phù Xuân đi tìm Dụ phu nhân, "Đi, tìm mẹ ngươi từ hôn, ta muốn đưa Tầm Vi đi".

"Tần, Tần thiếu hiệp!" Dụ Phù Xuân lảo đảo đuổi theo bước chân của y, "Không... Không cần..."

"Sao? Bảo từ hôn rồi mà, ngươi muốn đổi ý à?" Bách Lý Quyết Minh nheo đôi mắt đang dần đỏ rực màu máu của y.

"Không, không." Dụ Phù Xuân vội xua tay, "Ý ta là, huynh không cần phải đi, ta tự nói với mẹ ta là được, bà ấy sẽ đồng ý thôi".

"Thật không?" Bách Lý Quyết Minh hoài nghi, "Nhìn bả đâu có giống người dễ nói chuyện".

"Giờ khác xưa nhiều rồi... Tóm lại lát nữa ta sẽ từ hôn." Dụ Phù Xuân cố nặn ra một nụ cười, "Tần thiếu hiệp định đưa Tầm Vi muội muội đi đâu thế? Muội ấy bệnh nặng vậy, chi bằng nán lại Dụ phủ ta một thời gian."

"Ta muốn đưa nàng đến tông môn." Bách Lý Quyết Minh day day mi tâm, "Chỗ gì mà Thiên Đô Sơn ấy? Nghe nói những người có năng lực nhất trong tiên môn Giang Tả đều ở đó đúng không, ta tìm người nghĩ cách chữa trị cho Tầm Vi."

"Có Tần thiếu hiệp ở đây thì ta yên tâm rồi, hôm nào rảnh ta sẽ đến tông môn thăm muội muội." Dụ Phù Xuân cười khổ nói, "Tần thiếu hiệp, huynh với Tầm Vi muội muội đúng là rất xứng đôi. Hồi trước ta cứ ngỡ rằng ta có phúc khí trời ban mới may mắn được đính hôn với Tầm Vi muội muội. Mọi người đều cảm thấy Dụ gia ta chỉ ham muốn cơ thể thuần âm trời sinh của muội ấy, nhưng thực sự không phải vậy, ta chỉ muốn đối xử tốt với muội ấy." Khóe miệng hắn giật giật, "Mấy năm này muội muội vẫn luôn buồn bực không vui, ta tưởng muội ấy sức khỏe không tốt mới không muốn ta ở bên cạnh. Nhưng hồi ở Côn Sơn ấy, huynh không thấy đâu, lúc muội ấy được huynh cõng đã cười đẹp biết bao, trước giờ ta chưa từng thấy muội ấy vui vẻ như vậy."

Lúc nghe mấy lời này trong lòng Bách Lý Quyết Minh có hơi lo lắng, người tiên môn đa phần là đầu heo mặt chó, dưa vẹo táo nứt, đương nhiên là không có cửa xách dép cho Bách Lý Quyết Minh hắn rồi. Tầm Vi không biết thân phận thật của y, nghĩ y là nam tử hán uy danh phương nào, không lẽ nhất kiến chung tình với y rồi? Cái này thì phiền à nha, y cảm thấy đau đầu. Chờ Tầm Vi tỉnh lại nhất định phải cho nàng và Bùi Chân gặp nhau, với dung mạo của Bùi Chân, nam nhân như y nhìn còn mê, huống hồ là tiểu nha đầu Tầm Vi chưa trải sự đời này.

Nghĩ vậy, Bách Lý Quyết Minh yên lòng vỗ vai Dụ Phù Xuân, khen ngợi hắn: "Đứa nhỏ nhà ngươi tuy tu vi không cao, thiên tư cũng chẳng ra gì, nhưng nhân phẩm không tồi đấy. Sau này có gặp phiền phức gì thì cứ đến tìm bổn đại gia".

Lời khen này của Bách Lý Quyết Minh thật sự không làm người ta vực dậy tinh thần nổi, Dụ Phù Xuân ủ rũ cụp đuôi vái chào cáo biệt Bách Lý Quyết Minh, sau đó đi tìm mẹ hắn. Lúc đến sảnh thì gặp bà đang đứng đó, nhị muội cũng có mặt, hắn không nói tiếng nào, nghiêm túc quỳ thẳng người, thấp giọng gọi một tiếng "Mẹ".

Không ai hiểu con bằng mẹ cả, Dụ thị vừa thấy cái đức hạnh này của hắn liền biết hắn muốn gì, bà liên tục cười lạnh, "Tới đây để làm người tốt à? Nhìn cái bộ dạng của con đi, Tần Thu Minh là kẻ nào? Thứ bần hàn thấp kém trèo lên được cái danh sa cơ thất thế mà cũng cưỡi lên đầu con ị một bãi phân được à?"

Dụ Phù Xuân ngước mặt lên nhìn bà, "Mẹ, mẹ đừng nói vậy mà, người ta đã cứu con và nhị muội một mạng đó. Thêm chuyện của cha lần này người ta cũng giúp phần nào nữa."

"Cho y vàng bạc, thanh danh và địa vị, có gì không tốt? Muốn nữ nhân thì phủ ta đầy mấy nha hoàn, thích ai lựa người đó." Vẻ mặt Dụ thị vô cùng trào phúng, "Muốn con chắp tay nhường lại hôn ước, sau này Dụ gia ta làm gì còn mặt mũi đứng ở tiên môn chứ!"

Dụ Phù Xuân trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng hỏi: "Mẹ, con hỏi mẹ một câu, mẹ giữ Tầm Vi lại có phải là vì muốn muội ấy tu thuật Nhiếp Sinh Phòng Trung với con không?"

Lúc nghe câu này của Dụ Phù Xuân, mí mắt Dụ Thính Thu giật giật, nàng vô thức nhìn sang mẹ mình.

Người ta thường nói: Âm dương đóng mở ở linh khiếu, chốt mở linh khiếu ở đất trời. Thuật Nhiếp Sinh Phòng Trung là phương pháp nam nữ song tu. Lấy nước bọt thuần khiết trong miệng nữ thuần âm, sau đó lấy sữa và tốt nhất là hồng diên trên khuê giường của nữ thuần âm. Mặc dù nói là nam nữ đồng tu, thực chất là thải âm bổ dương, đây là lối tắt để tu luyện của tiên môn, không tiện nói ra nhưng trong lòng mọi người đều rõ. Nếu lô đỉnh là nam tử, cách tu cũng giống thế, chỉ có điều thay sữa của đêm động phòng đầu tiên thành tinh huyết làm hồng diên.

*Tinh huyết: máu tinh khiết; Hồng diên: tấm vài lót giường của nữ dính máu sau đêm động phòng đầu tiên; Linh khiếu: lỗ tự nhiên trên cơ thể người; Thuật Nhiếp Sinh Phòng Trung: phương pháp kéo dài tuổi thọ bằng chuyện phòng the.

Thính đường lâm vào trầm mặc, mặt trời bên ngoài không biết đã lặn tự bao giờ, chút ánh sáng trong phòng mờ ảo một cách ảm đạm. Dụ thị thở dài một tiếng, "Mẹ cũng là vì con mà. A Xuân, con không có thiên tư tu luyện, muội muội con còn có được một ít, nhưng lại là con gái. Cha con mất tích, trọng trách gánh vác Dụ gia đè nặng lên vai mẹ. Mẹ cố gắng chống đỡ cho tới bây giờ, cuối cùng cũng là để giao lại cho con. Con không nên thân thì làm sao mẹ yên tâm được?"

"'Lại là con gái' gì chứ?" Dụ Thính Thu lẩm bẩm, "Ca con làm được, con cũng làm được. Đến lúc đó con làm quân chủ Dụ gia, đại ca chỉ lo nối dõi tông đường, chẳng phải rất tốt sao? Mẹ, không phải miệng con xúi quẩy, nhưng thuật Nhiếp Sinh Phòng Trung rất âm hiểm, Dụ gia ta đứng trong giới tiên môn mấy trăm năm, sao có thể làm chuyện dơ bẩn này được?"

"Con câm miệng!" Dụ thị hung dữ liếc nàng một cái, lạnh lùng nói, "Giờ chúng ta muốn giữ Tạ Tầm Vi lại cũng giữ không được, năm đó bao vây đàn áp núi Bão Trần, Dụ gia ta là người tiên phong. Trách ta chỉ vì cái lợi trước mắt, sốt ruột chấn hưng gia thế, tự thỉnh Thanh Sơn mở đường. Nếu không Bách Lý Quyết Minh cũng sẽ không ghi thù chúng ta mà lấy mạng Liên Hải!" Nước mắt Dụ thị rơi lã chã, "Liên Hải cửu tử nhất sinh thoát khỏi Hoàng Tuyền Quỷ Quốc, sao có thể vì lỗi lầm của ta, bị tên ác quỷ này đoạt mạng!"

"Mẹ..." Dụ Phù Xuân cũng rưng rưng nước mắt.

Dụ thị siết chặt nắm đấm dưới ống tay áo, "Tạ Tầm Vi là đệ tử Bách Lý Quyết Minh, y hạ chú trớ ác quỷ, chắc chắn là muốn tới đưa Tạ Tầm Vi đi. Nếu ngày nào đó y biết được mấy năm nay nha đầu này..." Sắc mặt bà nhợt nhạt xám xịt, bà ngừng một chút, rồi nói tiếp, "Chỉ sợ cả Dụ gia ta khó mà sống nổi".

"Mấy năm nay thế nào?" Dụ Thính Thu tức giận, "Muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, cái gì cũng phụ thuộc vào nó, còn quý giá hơn cả con nữa, cho dù Bách Lý Quyết Minh có thật sự tìm tới cửa, lẽ nào còn có thể mắng chúng ta bạc đãi nó hay sao?".

Thần sắc Dụ thị phức tạp, bà xua tay nói: "Trời đã muốn Dụ gia ta trải qua kiếp nạn này, vậy nha đầu này không thể ở lại Dụ gia rồi, cứ để Tần Thu Minh mang nó đi chỗ nào cũng được. A Xuân, con thu dọn đồ đi, mẹ đã nói với Bùi Chân rồi, con đi tông môn với hắn ta. Đến đó học tập cho tốt, không làm nên tên tuổi thì đừng có về nữa!".

Ánh mắt Dụ Thính Thu sáng lên, "Con cũng muốn đi tông môn!".

"Không được". Dụ thị nói, "Con cũng lớn rồi, đã đến tuổi xuất giá. Ngày xưa bà mối tới cửa cầu thân, mẹ thấy tính tình của con vẫn chưa dịu dàng thùy mị nên không cho con đi lấy chồng. Giờ thì..." Bà nhắm mắt, nói, "Đại lang Mục gia Mục Tri Thâm ấy, năm trước mẹ đã giúp con xem thử, làm người đoan chính, đạo pháp có thành tựu, là một đứa trẻ tốt. Gia gia của nó đã gửi thiếp canh[1] đến, ta đã thỉnh tiên sinh đến tính sinh thần bát tự của hai con. Nếu không có gì thay đổi thì cuối năm nay con sẽ gả qua đó."

[1] Thiếp canh: ghi ngày, giờ, năm, thángsinh.

Dụ Thính Thu đại kinh thất sắc, "Con không cần! Tông chủ Mục gia sát thê tự sát, hóa thành ác quỷ, mẹ không sợ con của ông ta cũng sẽ giống vậy ư? Mẹ, mẹ nói ca con không có thiên tư tu luyện, vì sao còn muốn để huynh ấy kế thừa kiếm pháp nhà ta? Kiếm phẩm có chín cấp độ, Nhập Thần là cao nhất. Mẹ để con đến tông môn học tập, không chừng ngày sau con cũng có thể trở thành Nhập Thần tuyệt nghệ, làm một đại tông sư kiếm đạo."

"Nhập Thần?" Dụ thị cười lạnh, "Chưa nói đến kiếm kỹ của con miễn cưỡng lắm cũng tính ở mức phòng ngự cấp chín, dù cho trăm năm sau tổ tông Dụ gia cũng không ai có khả năng đến cảnh giới Nhập Thần? Chỉ dựa vào con mà cũng dám ở đây khua môi múa mép!".

"Biết đâu được chứ". Dụ Thính Thu bất mãn càm ràm.

"Con tưởng mẹ không biết trong lòng con nghĩ gì ư, con vừa ý tiểu bạch kiểm Bùi Chân kia đúng không, muốn theo hắn đến tông môn à". Dụ thị hừ lạnh, "A Thu, kiếm đạo của Dụ thị chúng ta muốn đạt đến cảnh giới tối cao, tất phải uống đan Tuyệt Tình, tu kiếm Vô Tình. Đó là lí do vì sao trăm năm qua không một ai của Dụ gia có thể phi kiếm Nhập Thần, không người nào trở thành đại tông sư được. Bởi vì bọn họ luyến tiếc vợ con, thà rằng cả đời này cũng không đạt tới đỉnh cao. Trong lòng con còn vướng một tên tiểu bạch kiểm, thế mà đòi tu kiếm?".

Chuyện này Dụ Thính Thu biết, phi kiếm tối phẩm của Dụ gia chính là đạo Thái Thượng Vong Tình, phải đoạn tình tuyệt ái mới có thể vấn đỉnh đại đạo. Nghe nói ông tổ của Dụ gia là một nhân vật như thế, sau khi tu kiếm Vô Tình thì bỏ vợ bỏ con, lục thân không nhận. Nhưng tình yêu với đạo gia có thật sự là gánh nặng dư thừa không? Nhân sinh mênh mang, cô độc ôm kiếm thì còn ý nghĩa gì? Dụ Thính Thu bất giác nhớ đến Bùi Chân, so với kiếm, nàng vẫn thích nam nhân hơn. Nàng nản lòng, yên lặng cúi đầu.

Dụ thị thở dài, bà ra phía sau phòng khách cầm tới một thanh trường kiếm dài ba thước. Thanh kiếm đó rất cũ kĩ, không hề khắc hoa nạm vàng gì cả, hệt như một thanh sắt bình thường. Cũng không biết sao, lúc nhìn nó dường như thấy được năm tháng đằng đẵng sâu nặng, muôn vàn thời gian đọng lại dưới mũi kiếm đơn sơ của nó. Dụ Thính Thu nhìn thanh kiếm ấy, trái tim nàng khẽ run lên.

"Đây là kiếm Tổ Tông của Dụ gia ta, bây giờ xem ra không thể truyền được nữa." Dụ thị nói.

Bóng mặt trời lặn về phía Tây, sắc trời phảng phất một màu già cỗi, dung nhan của Dụ thị chìm trong màu ráng chiều ảm đạm. Bà lắc đầu, "Đi đi, ta mệt mỏi rồi".

Bách Lý Quyết Minh đi qua đi lại trong phòng, chốc thì đến cái giá chậu rửa tay, chốc thì ngồi xuống châm trà, châm xong lại không uống nữa, Bùi Chân nghe tiếng động của y, bất đắc dĩ cười nói: "Thiếu hiệp không cần lo lắng, Dụ công tử có thể thuyết phục Dụ phu nhân mà. Huống hồ, theo như Bùi Chân thấy, có lẽ là giờ phu nhân đang sắp xếp đường lui cho đại công tử và nhị cô nương".

"Đường lui?" Bách Lý Quyết Minh nhướng mày, "Là sao?".

Bùi Chân chậm rãi châm trà, nở một nụ cười lãnh đạm: "Đương nhiên là theo lời nhắc nhở của Dụ tông chủ rồi. Thiếu hiệp đã quên rồi sao? Phu nhân vấn quỷ, câu cuối cùng của Dụ tông chủ là 'Trốn, chạy mau'. Chắc là Bách Lý Quyết Minh kia đã thoát khỏi phong ấn muốn tới đây báo thù. Phu nhân bị âm tà nhập thể, thân thể yếu ớt, đạo pháp của đại công tử và nhị cô nương chưa thành, Dụ gia đương thời kì khó khăn, phu nhân tất tìm lối thoát cho hậu bối mình".

"Ha?" Bách Lý Quyết Minh cảm thấy thật kì cục, y đáng sợ đến vậy hả? Y cùng lắm chỉ là tạo một cái quỷ vực dung nham, rồi thổi lửa đốt phi kiếm tiên phong Dụ gia thành tro bụi mà thôi, sao lại sợ y vậy chứ? Tiên môn bây giờ quả nhiên là một đám thỏ đế.

"Nghe nói Bách Lý Quyết Minh hung ác độc địa thích gϊếŧ chóc, năm xưa lúc y độc chiếm núi Bão Trần, bá tánh dưới chân núi chịu khổ trăm bề, hàng năm âm thầm dâng đồng nam đồng nữ lên núi, cầu lấy an khang. Không chỉ như vậy, y còn cực kỳ háo sắc, năm đó Khương gia không biết bộ mặt thật của Bách Lý Quyết Minh, đưa Khương cô nương lên núi bái sư, y không muốn thu đồ đệ, còn muốn nạp nàng làm thiếp, bị Khương gia nghiêm khắc cự tuyệt". Bùi Chân thở dài, "Hạng người độc ác như vậy, phu nhân kiêng dè cũng hợp lý. Lúc đó Tần thiếu hiệp còn nhỏ, hẳn là chưa gặp Bách Lý Quyết Minh đúng không?".

Bách Lý Quyết Minh: "..."

Y giận đen mặt, tức đến mức trán đau âm ỉ. Cái đám Khương gia chết tiệt này, y ghim! "Tầm Vi cô nương là đệ tử Bách Lý Quyết Minh, thiếu hiệp không sợ y muốn tới đòi người sao?" Bùi Chân hỏi.

"Ta sợ cái rắm." Bách Lý Quyết Minh lầm bầm.

Bùi Chân khoanh tay đứng lên, ánh mắt vọng về phía bóng trúc bên ngoài đình. Hắn nói: "Tại hạ đã truyền phi thiếp đến tông môn, báo cho tọa sư rằng thiếu hiệp muốn lên núi bái kiến, tìm thầy chữa bệnh cho Tầm Vi cô nương. Tọa sư rất vui, muốn tại hạ chăm sóc hộ tống hai người về núi. Đến lúc đó thiếu hiệp ở trong viện của ta, tại hạ đã phân phó đồng tử về núi tẩy rửa môn đình trước..." Đôi mày và hàng mi của hắn rũ xuống, cánh môi dừng lại, sau đó nở một nụ cười ấm áp, "Quét dọn giường chiếu đón khách".

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Cạn lời, cách vách có người nhảy dây suốt ngày, ồn qué.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện