Chương 23: Tông môn (lục)
Tạ Tầm Vi!? Dụ Thính Thu giận sôi máu, không ngờ lại là nữ nhân chết tiệt này, dọa nàng sợ khiếp vía. Nàng quay lại định nói chuyện thì thấy Tạ Tầm Vi không nói lời nào, im lặng nhìn chằm chằm nàng, bóng đen mờ mịt che khuất gương mặt Tạ Tầm Vi, khiến nàng có một cảm giác quỷ dị u ám.
Giọng nói của Dụ Thính Thu khẽ run lên: "Tạ Tầm Vi, sao ngươi lại ở đây? Hù dọa ai đấy!"
Tạ Tầm Vi vẫn không nói tiếng nào, ánh đèn Trường Minh hắt trên mặt nàng, ánh lên vầng sáng trắng như sứ. Dụ Thính Thu cảm thấy nàng có chỗ nào đó bất thường, nhưng không biết là bất thường chỗ nào. Lối vào bỗng vang lên tiếng bước chân lộp cộp, càng lúc càng lớn dần. Dụ Thính Thu cả kinh, vội nhìn xung quanh, nơi này bốn bề trống trải, không hề có chỗ trốn. Trốn trong quan tài? Quan tài này không có nắp, rất dễ bị phát hiện, huống hồ nàng cũng không muốn nằm chung với một nam nhân đã chết. Không còn cách nào khác, nàng đành cắn răng kéo Tạ Tầm Vi cùng lách vào giữa đám tử thi.
"Đừng nói chuyện." Nàng nhỏ giọng dặn Tạ Tầm Vi.
Bọn họ ngồi xổm xuống dựa vào tường, lưng áp vào vách băng, cả người như bị đông cứng, Dụ Thính Thu cảm thấy bản thân mình cũng sắp giống mấy thi thể kia rồi. Tiếng bước chân ngày càng gần, đã sắp vào đến nơi. Dụ Thính Thu nhắm mắt cầu nguyện cho mình có thể lẩn trốn trót lọt, bình yên vô sự thoát khỏi đây. Không thể trông mặt mà bắt hình dong, có nằm mơ nàng cũng không ngờ được rằng Bùi Chân ngoài mặt là quý công tử tao nhã, sau lưng lại là kẻ điên thích sưu tập thi thể. Sao Tạ Tầm Vi lại tới đây? Có lẽ là do hiếu kỳ, giống như nàng vậy, đánh bậy đánh bạ lại phát hiện ra bí mật trong gương. Cũng tốt, nếu Tạ Tầm Vi biết được bộ mặt thật của Bùi Chân sẽ không bị vẻ ngoài của hắn che mắt như nàng.
Nghĩ vậy, Dụ Thính Thu mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một nữ nhân mặt mày tái nhợt. Dụ Thính Thu suýt chút nữa đã hét lên vì sợ hãi, nàng tập trung nhìn kỹ mới nhận ra đó là Tạ tầm Vi. Không biết nữ nhân này ăn nhầm cái gì mà cứ dán sát vào người nàng, khoảng cách giữa gương mặt hai người dường như chỉ còn cỡ một bàn tay. Tạ Tầm Vi nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt rất quỷ dị, càng nhìn càng thấy u ám. Trên trán Dụ Thính Thu toàn là mồ hôi lạnh, đột nhiên nàng phát hiện kéo Tạ Tầm Vi vào đây là một sai lầm, Bùi Chân ngày nào cũng cho nàng uống thuốc, nữ nhân này nhất định đã có vấn đề gì rồi.
Nàng chống tay lên ngực Tạ Tầm Vi để kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cơ thể Tạ Tầm Vi vừa tránh đi, những thi thể đứng thẳng đơ phía sau lưng nàng liền lộ ra. Không biết có phải là ảo giác không nhưng Dụ Thính Thu cảm thấy những thi thể này đều đang liếc mắt nhìn mình. Nàng đứng cạnh một thi thể, thi thể này cũng nghiêng cổ, đôi con ngươi đục ngầu liếc sang khoé mắt, giống như đang nhìn chằm chằm nàng. Lông tơ cả người nàng dựng đứng, cố nhớ lại lúc mình vừa chui vào xem đống thi thể này có phải là đang ở tư thế này hay không. Lúc đó chui vào vội quá nên nàng không để ý đến.
Đợi đã, nàng phát hiện Tạ Tầm Vi không đúng ở đâu rồi.
Tạ Tầm Vi giống những thi thể này như đúc, tất cả đều đang nhìn chằm chằm nàng.
Tiếng bước chân đã vào đến phòng, Dụ Thính Thu bất giác nín thở. Một nam nhân cao gầy đi vào hầm băng, quả nhiên chính là Bùi Chân. Hắn mặc y phục xanh, nhàn nhã tự nhiên, gương mặt ôn hoà không hề nhìn ra được nét điên cuồng hung ác. Vừa bước vào, hắn đã đi qua đám xác chết, kiểm tra cơ thể từng người một, bàn tay ấn vào khuôn mặt, ngực, và bụng. Hắn giũ một tấm vải nhung ra, lấy ngân châm đâm vào huyệt vị của bọn họ. Ngọn đèn dầu chiếu rọi, từng chiếc ngân châm loé sáng. Dụ Thính Thu lo lắng đề phòng, sợ hắn qua bên này. May thay, sau khi kiểm tra thi thể thứ tám, hắn dừng lại.
"Xác chết cứng ngắc, máu đã đông lại." Bùi Chân tỏ vẻ thất vọng "Chẳng lẽ thực sự chỉ có tim hoa sen sáu cánh mới có thể giữ cho thi thể không thối rữa sao?"
Dường như hắn đang tự lẩm bẩm với chính mình.
"Chuyện nữ quỷ Côn Sơn điều tra đến đâu rồi? Có liên quan tới Quỷ Quốc không?" Bùi Chân hỏi.
Trong mật thất vang lên tiếng thì thầm to nhỏ, vài bóng đen xuất hiện dưới chân Bùi Chân, dọc theo hai vách tường bò lên, chui vào lục khiếu của xác chết. Dụ Thính Thu sởn tóc gáy, lồng ngực lạnh ngắt, gần như sắp đóng băng. Tuy rằng nàng không am hiểu nhưng ít nhiều gì cũng nghe qua vài lời đồn bí mật. Đây có lẽ là thuật "Câu Quỷ Triệu Linh" đã bị cấm tiệt từ lâu, quỷ hồn bị bắt sẽ trở thành quỷ hầu cho người thi hành thuật pháp, mấy trăm năm trước, khi tiên môn phục hưng đã tiêu huỷ hết mấy điển tịch về cấm thuật này, nó đã thất truyền rất lâu rồi. Không ngờ rằng Bùi Chân lại tu tập loại thuật pháp tà môn này, hơn nữa xem tình hình này, có lẽ hắn không chỉ bắt một quỷ ảnh.
"Vết nứt trên đất có điểm bất thường, đã mở rộng ra hơn một thước." Mấy thi thể vặn cổ, lần lượt 'sống' lại, âm thanh khàn khàn chồng chất lên nhau, lạnh lẽo dấp dính, giống như âm thanh "xì xì" của loài rắn.
"Đã tra được đầu của Dụ Liên Hải đến từ đâu chưa?" Bùi Chân tiếp tục hỏi.
"Chưa ạ." Quỷ hầu nói "Cho... chúng tôi thêm chút thời gian nữa. Người kia ẩn nấp rất kỹ, không tìm được dấu vết".
Bùi Chân mỉm cười, có vẻ âm trầm "Thả thêm nhiều quỷ ảnh ra ngoài hành tẩu, mau chóng điều tra rõ thân phận người này. Danh hào của sư tôn ta, há có thể để kẻ khác vấy bẩn?".
"Sư tôn ta?" Dụ Thính Thu nghi ngờ trong lòng.
"Vâng. Ngoài ra, thế thân của ngài đã dùng quá lâu rồi. Mặc dù Bách Lý Quyết Minh bị thân xác thối rữa kiềm hãm, khó có thể phát huy toàn bộ công lực, nhưng nếu không cẩn thận, khó tránh khỏi việc y phát hiện sơ hở. Lang quân, ngài phải chế tác con rối thịt người mới thôi".
"Ta biết rồi" Bùi Chân rút ngân châm trên thi thể ra, hơ đầu châm trên ngọn đèn.
Hắn dùng thi thể mới chết làm con rối người, để quỷ ảnh cư trú trong đó, thay hắn gánh chịu ốm đau bệnh tật, hắn mới có thể dùng thân phận Bùi Chân để hành tẩu. Nhưng mà thí nghiệm từ trước đến nay, bất kể hắn có dùng thêm loại thảo dược nào cho xác chết cũng khó tránh khỏi việc thối rữa. Cách một thời gian, hắn lại phải sắp xếp thay thi thể mới, dịch dung cho nó, thay bằng mặt mũi của Tạ Tầm Vi. May mà sư tôn là một kẻ ngốc, chưa bao giờ phát hiện thủ đoạn đổi trắng thay đen của hắn.
Bây giờ, chuyện cấp bách nhất là tìm cách giữ cho thân thể sư tôn không thối rữa nữa. Hắn hạ mi mắt suy tư, mặt mày có nét u buồn.
"Không phải các ngươi nói có một tiểu nha đầu lạc đường sao?" Bùi Chân lấy khăn rửa tay, nghiêng đầu nói: "Người đâu rồi?".
"Là biểu tỷ phiền phức kia của ngài." Quỷ hầu nói: "Sơ Ngũ đang canh chừng nàng."
Trái tim Dụ Thính Thu như rơi xuống đáy vực, "Tạ Tầm Vi" bên cạnh lạnh lùng nhìn nàng, có thể thấy được vẻ khinh thường trong mắt con quỷ này. Nghe xong cuộc nói chuyện, nàng dường như đã hiểu, lại giống như không hiểu gì cả. Bùi Chân rốt cuộc là ai? Tạ Tầm Vi làm sao vậy? Đầu óc nàng bây giờ cứ mơ mơ hồ hồ.
Bùi Chân nghiêng đầu, hờ hững liếc sang. Ánh nến màu hổ phách phủ lên gương mặt hắn, như thể tô thêm cho hắn một lớp trang điểm màu vàng nhạt. Nhìn theo góc độ xảo quyệt này, Dụ Thính Thu vừa nhìn liền ngây người, bởi vì cuối cùng nàng cũng phát hiện ra đường nét của Bùi Chân giống hệt Tạ Tầm Vi, đường cong cằm tinh xảo, đuôi mắt hơi xếch lên, sống mũi cao thẳng... Còn có dáng vẻ bễ nghễ khi liếc mắt nhìn người khác nữa, thần thái của bọn họ như đúc cùng một lò vậy. Bùi Chân chậm rãi bước tới, ánh nến hun nóng đôi gò má trắng sứ của hắn, sau đó chìm vào bóng tối.
Cuối cùng Dụ Thính Thu cũng nhận ra, sau khi Tạ Tầm Vi bỏ đi lớp trang điểm tinh xảo diễm lệ thì chính là Bùi Chân. Tài nghệ trang điểm của hắn rất cao minh, dùng phấn sáp hoa vàng làm cho lúm đồng tiền tươi tắn hơn, đánh màu tối để nhu hoà các góc cạnh, phấn ngọc trâm đổi nhẹ màu da trắng ngần, loa tử đại vẽ lông mày đẹp như núi xa. Hắn còn thích dán hoa điền, điểm kim ngân giữa trán, tăng thêm phần dịu dàng của nữ tử. Khi tỉnh thì bôi màu vàng lên trán, lúc bệnh thì đắp một lớp phấn dày, tẩy nhẹ dưới mắt, trang điểm thành người bệnh. Chỉ điều chỉnh một vài chi tiết bình thường mà gương mặt đã khác đi nhiều rồi. Cho dù có những điểm tương đồng, cũng khiến người ta có cảm giác chỉ là trùng hợp mà thôi. Ai mà ngờ Bùi Chân chính là Tạ Tầm Vi chứ?
*Loa tử đại: con ốc vẽ lông mày của phụ nữ thời xưa, hoa điền: bông hoa đỏ dán giữa trán (ở đây Bùi Chân thích dán hoa kim ngân) (ảnh cuối chương).
Nghĩ thông mọi mánh khoé, Dụ Thính Thu cảm thấy ghê tởm, cả người lạnh ngắt.
Hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng âm u truyền tới: "Biểu tỷ, không phải bảo tỷ về nhà rồi sao? Sao lại ở đây?"
Bị phát hiện, không cần trốn nữa. Dụ Thính Thu từng bước đi ra, mạnh dạn nói: "Ta đến tìm đan dược, không cẩn thận lạc đường. Ngươi... ngươi là Tạ Tầm Vi hay là Bùi Chân, rốt cuộc ngươi là nam hay nữ?"
Đột nhiên trong phòng tối sầm lại, xung quanh vang lên tiếng thì thầm liên miên không dứt.
"Máu..."
"Người sống... mùi thơm quá..."
"Lang quân, đưa nàng cho bọn ta đi..."
"Đói quá..."
Sống lưng Dụ Thính Thu run lẩy bẩy, bóng đen hiện ra trong mật thất càng lúc càng nhiều, bám vào nền gạch, vách tường, nóc nhà, chúng vây xung quanh nàng. Hoá ra trong phòng không chỉ có mấy quỷ hồn nàng thấy ban nãy, chúng ẩn hiện trong bóng tối, bây giờ bị nàng hấp dẫn nên đi ra. Nàng tự cho rằng nàng lẻn vào phòng thuốc của Bùi Chân thần không biết quỷ không hay, nàng quá ngây thơ rồi, nàng vốn đã bị phát hiện ngay từ khi bước vào.
"Nam hay nữ thì liên quan gì?" Tạ Tầm Vi thương hại nhìn chằm chằm nàng, "Mợ đã nuông chiều tỷ quá mức, cho nên tỷ quên hết cả quy củ rồi. Tỷ nên biết có vài nơi không thể đặt chân vào chứ, nếu không..." Ánh mắt hắn trong suốt, dịu dàng như nước, "Phải mất mạng đó".
Lúc này Dụ Thính Thu mới thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của hắn. Hắn dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói ra những lời tàn nhẫn nhất. Nữ nhân chết tiệt này... Không đúng, nam nhân chết tiệt! Doạ nàng sao, Dụ Thính Thu nàng sao phải sợ chứ! Dụ Thính Thu theo bản năng định mắng hắn, nhưng thoáng thấy quỷ ảnh tứ phía nhao nhao như thú khát máu, quỷ hầu cương thi thì như hổ đang rình mồi, nàng lập tức sợ hãi, vội vã sửa lời: "Ta đến báo với ngươi một tiếng, ta không thích ngươi nữa, dù ngươi là nam hay nữ, ta chúc ngươi và Tần Thu Minh trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử. Ta còn phải về nhà thành thân, đi liền đây, không cần tiễn!".
Nàng quay đầu định chạy, bả vai đột nhiên nặng trịch, không nhúc nhích được. Cúi đầu nhìn thì thấy bóng của mình bị mấy bóng đen đè bả vai lại.
Tạ Tầm Vi bước lên bậc thang, kiểm tra thi thể Bách Lý Quyết Minh trong quan tài có ổn không. Tay áo bị kéo lên một chút, hắn dịch cho phẳng lại, ngón tay lướt nhẹ qua bả vai Bách Lý Quyết Minh, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cháy đen của y. Dáng vẻ dịu dàng lưu luyến của hắn tựa như đang vuốt ve một mỹ nhân say ngủ, chứ không phải là thi thể cháy đen xấu xí. Hắn chăm chú nhìn thi thể kia hồi lâu, chậm rãi khom người, trước ánh mắt khiếp sợ của Dụ Thính Thu hôn lên má thi thể gầy gò cháy đen kia.
Thật ra hắn vẫn thích dáng vẻ trước đây của sư tôn nhất, cho nên thân xác mới sử dụng cũng là cố tìm dựa theo hình dáng ban đầu của sư tôn. Hắn nghĩ tới nụ cười của sư tôn, chiếc răng nanh nhỏ bướng bỉnh của sư tôn, đôi mắt thường ngày luôn dịu dàng bỗng trở nên âm trầm. Sư tôn là của hắn, bất kể sống chết, bất kể dùng thân xác nào, đều là của hắn.
Hắn đứng thẳng dậy, nói: "May mà sư tôn đã không còn ở đây, từ trước đến nay người ghét nhất là bị kẻ khác quấy rầy sự yên tĩnh của người".
Dụ Thính Thu cố đè nén sự kinh ngạc trong lòng, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình, "Đó là thi thể Bách Lý Quyết Minh, ta chưa hề chạm vào cái gì hết, cũng không chạm vào cơ thể của sư tôn ngươi. Tạ Tầm Vi, ngươi thả ta đi, ta cam đoan không hé răng một chữ".
Tạ Tầm Vi ngước mắt lên, ánh mắt vẫn ấm áp động lòng người như xưa.
"Bí mật của ta đã bị tỷ phát hiện, biểu tỷ, ta có nên gϊếŧ tỷ không?".
Hắn xuống bậc thang, đi từng bước tới chỗ nàng.
Nỗi sợ hãi trong lòng Dụ Thính Thu sinh trưởng như dây leo bành trướng, hai chân nàng bủn rủn, "Ngươi ngươi ngươi ngươi... muốn làm gì!".
"Ta vốn nghĩ, oan có đầu, nợ có chủ, mẫu thân tỷ phạm lỗi, không cần thiết phải báo ứng lên tỷ và đại lang, sao tỷ lại tự tìm đường chết chứ!" Tạ Tầm Vi thở dài.
"Ngươi nói chó má gì vậy, Dụ gia chúng ta đối đãi ngươi tốt như vậy! Ngươi lấy oán trả ơn, còn cắn ngược lại nữa!" Dụ Thính Thu cứng cổ mắng.
Tạ Tầm Vi mỉm cười, ý vị sâu xa, "Mẫu thân tỷ bảo vệ tỷ tốt quá".
Hắn cởi bỏ khuy áo bồ đào của nàng, cởi vạt áo ngoài màu son, còn lại một lớp trung y trắng tuyết bao bọc cơ thể đơn bạc của nàng. Dụ Thính Thu cảm thấy nhục nhã, nước mắt lưng tròng. Tạ Tầm Vi giũ tấm vải nhung nàng đã thấy trước đây ra, bên trong là ngân châm bén nhọn sáng lấp lánh xếp thành hàng. Nàng đoán được hắn định làm gì, cũng đoán được mình sắp trở thành thế nào. Nàng nghĩ mình sắp chết rồi, giống như mấy thi thể trong hầm băng, trở thành vật trưng bày của Tạ Tầm Vi.
Gương mặt Tạ Tầm Vi lúc này rất dịu dàng, hắn nhẹ giọng nói:
"Đừng sợ, không đau đâu".
Hắn đi quanh nàng, ống tay áo màu lam mà nàng từng yêu thích bay phấp phới như cánh bướm đập trong gió. Ngân châm đâm vào huyệt vị của nàng, Bách Hội, Phong Phủ, Não Hộ, Cường Gian... Thủ pháp hắn thuần thục khéo léo, ấn huyệt vị của nàng như đang vỗ về tình nhân. Ngân châm ghim chặt vào cơ thể mềm mại và chính giữa tuỷ não của nàng, đến hồn phách cũng cảm nhận được cái lạnh của ngân châm.
Nàng biết kỹ thuật châm của hắn, là Bát Châm Độ Ách nàng từng rất tán thưởng, đương thời không ai địch lại, giờ lại dùng trên người nàng. Năm giác quan từ từ yếu đi, cơ thể mất đi tri giác. Tầm nhìn dần tối lại, bóng đêm tuyệt vọng bao phủ trái tim, nước mắt lăn dài trên cằm. Cuối cùng khớp hàm cũng không giữ được nữa, ngón tay không còn chút sức lực nào buông thõng xuống, thế giới của nàng biến thành một màu đen kịt.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Đố vui không có thưởng, Dụ tỷ đi lĩnh cơm hộp rồi sao?
(Lĩnh hộp cơm: diễn viên sau khi kết thúc phân vai của mình sẽ đi lĩnh hộp cơm, ở đây có nghĩa là hết vai diễn, out game.)
Loa tử đại (dùng để vẽ chân mày thời xưa)
Hoa điền dán trán
Hoa kim ngân