"Đã từng là Thiên Nữ bất lão bất tử được mọi người kính ngưỡng, nay suy tàn biến thành một con quỷ xấu xí phải ăn máu người và hồn phách."
Chương 54: Đoàn tụ (nhị)
Đây là lần thứ hai Bách Lý Quyết Minh gặp phải chuyện vớ vẩn như này. Lần đầu tiên là khi Vô Độ dẫn Tầm Vi đến trước mặt y, chỉ vào nàng và nói, "Sau này con bé chính là đồ đệ của đệ", thế là kể từ đó y bắt đầu cuộc sống thức khuya dậy sớm nuôi nấng đồ đệ, thẳng cho đến ngày hôm nay.
Y nghĩ hẳn là Vô Độ có thù oán gì đó với y.
Mở sách chương đầu tiên của "Đạo Môn Nguyên Lưu"[1], tiểu sử về đại Tông sư Vô Độ nhất định sẽ nhắc tới một chiến công lừng lẫy khắp thế gian, đó là việc Vô Độ phong ấn ác quỷ Hoàng Tuyền trứ danh – Ác Đồng. Nhưng mà trong ba trăm năm qua, không ai biết Vô Độ đã phong ấn con quỷ này ở đâu. Chỉ biết từ đó về sau, trên thế gian này đã chẳng còn dấu vết của nó nữa.
[1] Nguyên lưu: Nguồn gốc và sự phát triển.
Hiện tại thì Bách Lý Quyết Minh biết rồi, Vô Độ phong ấn Ác Đồng trong tâm vực của y.
Cẩn thận ngẫm lại, y không có ký ức lúc sinh thời, phần nhiều không phải vì y phát điên và quên đi lúc hóa quỷ, mà là vì Vô Độ đã xóa sạch trí nhớ của y để tiện có chỗ phong ấn Ác Đồng. Cái thuật pháp quỷ bí gì thế không biết? Vậy mà có thể phong ấn một hồn phách trong một hồn phách khác. Vô Độ là đại Tông sư, một lão già xấu xa đã sống năm trăm năm, ăn muối Giang Tả còn nhiều hơn người thường ăn cơm, biết đến loại thuật pháp chưa từng nghe qua như vầy cũng không có gì lạ. Chỉ là lão già này quá tệ bạc, vậy mà lại dùng chính sư đệ của lão làm vật chứa hồn phách.
Hầy, lão bất tử Vô Độ này. Trong lòng Bách Lý Quyết Minh oán trách lão, không phải vì lão chẳng nói chẳng rằng cứ thế vất Ác Đồng vào tâm vực y, mà là suốt hơn năm mươi năm sớm chiều ở chung, lão già chết giẫm đấy không bao giờ chịu tiết lộ dù chỉ một lời với y. Suy cho cùng y cũng là người núi Bão Trần, tuy chỉ nằm liệt ngày qua ngày, nhưng nếu thật sự đến lúc nguy cấp phải hàng phục đám quỷ quái giải cứu muôn dân, thì chỉ cần không quá phiền toái y ngược lại cũng sẽ không chối từ. Thả có đứa trẻ trong tâm vực thôi mà, nên ngủ thì vẫn cứ ngủ, nên nuôi đồ đệ thì cứ nuôi đồ đệ, y cũng chả để ý.
Bách Lý Quyết Minh bước đến bên Ác Đồng rồi ngồi xuống. Hoàng hôn ngay trước mặt y, tựa như vươn tay ra là có thể chạm tới. Nói một cách chính xác hơn thì đây cũng không phải là hoàng hôn, mà là phong ấn của Ác Đồng. Nó chuyển động trong lặng lẽ, tỏa ra tia sáng đỏ son. Bọn họ sóng vai nhìn phong ấn nhuộm màu sắc tựa máu kia, dường như có sự ăn ý giữa hai người mà chẳng cần lên tiếng .
"Vô Độ hạ phong ấn sao?" Y xác nhận lại với Ác Đồng.
"Ừm." Ác Đồng đáp, "Phong ấn ta, cũng phong ấn một nửa công thể của ngươi."
"Chậc." Bách Lý Quyết Minh bĩu môi, "Lão già chết giẫm đấy độc ác thật."
"Ngươi đã tới nơi không nên tới." Ác Đồng nói.
"Ngươi nói Hoàng Tuyền Quỷ Quốc hả?" Bách Lý Quyết Minh dửng dưng nhún nhún vai, "Tại sao lại không thể tới, bởi vì là quê quán của ngươi à? Yên tâm, ta không phá hoại cái gì đâu, chẳng qua đốt có một căn trại với nhân tiện đánh bà già ngươi một trận thôi."
Ác Đồng cười cười, có phần giễu cợt.
"Ngươi vẫn kiêu ngạo cuồng vọng như xưa. Ta thật sự không biết nên hâm mộ hay là nên thương hại ngươi nữa." Thần sắc đứa trẻ lạnh băng, "Nghe này, ngươi không có khả năng để đối phó với mẹ ta đâu. Nếu ngươi đã bại lộ trong tầm nhìn của bà, vậy ngay lập tức sẽ bị bà bắt lấy dấu vết, bà sẽ truy theo ngươi mà đến đây, phá vỡ cái phong ấn này."
Con mẹ nó không nói sớm, Bách Lý Quyết Minh trong lòng chửi thề. Y tiến vào Quỷ Quốc, động tĩnh còn rất ồn ào. Nhưng đã mấy ngày qua rồi, cũng không nhìn thấy cái gì mà nữ quỷ cổ dài, Quỷ Mẫu hẳn là chưa phát hiện ra Ác Đồng đang ở trong tâm vực của y.
Bách Lý Quyết Minh hỏi: "Ngươi không muốn ở lại Quỷ Quốc à?"
"Ừm."
"Bé con ngươi có vẻ thú vị đấy, không muốn ở địa bàn của bà già nhà mình mà lại muốn ở cái chỗ phong ấn không thấy ánh sáng này, nhìn ảo cảnh trong trí nhớ của mình sống qua ngày?" Bách Lý Quyết Minh nhìn chung quanh, "Đã thế ảo cảnh vẫn là Hoàng Tuyền Quỷ Quốc."
Ác Đồng trầm mặc hồi lâu, ý vị thâm sâu mà nói: "Đối với ta và ngươi thì đây là cái kết tốt nhất rồi."
"..." Lời này nói ra như thể có tầng nghĩa khác, cứ như bọn họ là một đôi uyên ương không thể yêu nhau vậy. Cả người Bách Lý Quyết Minh nổi đầy da gà da vịt, "Ông đây không định vĩnh viễn trói buộc với ngươi đâu. Ngươi có chấp niệm gì, ta ban phát lòng tốt tiện tay siêu độ cho ngươi."
Ác Đồng không trả lời y ngay. Ánh hoàng hôn ngưng lại trên lông mày và hàng mi của đứa nhỏ, đôi mắt màu đỏ thẫm chất chứa đầy đau thương. Trên người nó là một vẻ bi ai cùng thống khổ khó có thể miêu tả bằng lời, âm thầm lan tỏa trong nắng ráng chiều. Có lẽ vì 'lấy hồn phong hồn' mà tâm trạng Bách Lý Quyết Minh cũng bị ảnh hưởng bởi đứa trẻ này. Bách Lý Quyết Minh cảm giác hơi không thở nổi.
"Ta không có chấp niệm." Ác Đồng nói.
"Sao ngươi lại không có chấp niệm chứ? Không có chấp niệm thì ngươi biến thành quỷ thế đếch nào được?" Bách Lý Quyết Minh ấn ấn đỉnh đầu nó, đầu tóc mềm mượt bị y làm cho rối tung, "Ngươi chết lúc mấy tuổi, không quá bảy tuổi ha? Bé tí mà đã có chấp niệm sâu thế cơ à?"
Ác Đồng hờ hững đáp: "Ta là ác quỷ duy nhất trong đất trời này không có chấp niệm, cũng là ác quỷ duy nhất không cách nào có thể siêu độ."
Cái thứ chết tiệt này đúng là kỳ quái, Bách Lý Quyết Minh lần đầu nghe thấy ác quỷ mà lại không có chấp niệm. Nhưng quả thật cũng có khả năng này, lão Vô Độ lòng đầy từ bi kia chưa bao giờ dễ dàng đi phong ấn ác quỷ, có thể siêu độ thì cho siêu độ hết. Còn nếu tạm thời không cách nào siêu độ được, thì như Bách Lý Quyết Minh vậy, gác bên người nuôi dưỡng.
Thôi, dù sao cũng chẳng phải việc liên quan tới mình.
"Ngươi có biết bảo vật cực dương ở nơi nào không?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Ác Đồng liếc nhìn y, "Không, theo như ta được biết, trên đời không có vật này."
Bách Lý Quyết Minh không tin, nhóc con tí tuổi đã chết thì biết cái gì.
Y chẳng để bụng, tiếp tục hỏi: "Niên phổ Âm Mộc có nhắc tới Thiên Nữ, là Quỷ Mẫu mẹ ngươi đúng không?"
"Không tồi." Ác Đồng hờ hững đáp lời, "Bà có ba tầng biến hóa, ba lớp phân thân, khi tầng ánh sáng thứ ba biến mất cũng là lúc bà xuất hiện ở trại Âm Mộc."
"Ba", tất cả đều là "ba". Bách Lý Quyết Minh cau mày.
Ác Đồng tựa hồ nhận thấy nghi hoặc của y, bèn giải thích: "Ba là con số vô cùng quan trọng trong tín ngưỡng của Mã Tang. Người Mã Tang tin rằng, con người trước khi chết sẽ nhìn thấy ba tầng ánh sáng, tầng ánh sáng thứ nhất thấy sướng vui của một đời, tầng ánh sáng thứ hai thấy căm giận của một đời, tầng ánh sáng thứ ba trở về sự tĩnh mịch vĩnh hằng. Từ nay về sau, người tài sẽ được vãng sinh[2]."
[2] Vãng sinh: thuật ngữ Phật giáo, nghĩa là chết và về miền Cực Lạc.
"Vậy những cái xác ngàn mắt đấy là gì?" Bách Lý Quyết Minh thắc mắc.
"Bọn họ là thủ vệ của trại Âm Mộc, nhìn bên kia đi". Ác Đồng chỉ tay về phía xa, có vô số các căn trại xây bằng đá và gỗ ẩn hiện trong tán rừng. Tất cả các căn trại được sắp xếp thành hình tròn, từng vòng tụ lại canh giữ tháp lưu ly ở trung tâm, "Người Mã Tang sống chung với quỷ, bên trong là trại Dương Mộc, nơi con người sinh sống; vòng ngoài là trại Âm Mộc, lưu giữ quan tài, nơi quỷ tồn tại. Họ đưa quan tài tổ tiên, thư tịch cổ cùng với tế phẩm đặt vào trại Âm Mộc. Tổ tiên bị ảnh hưởng bởi Âm Mộc biến thành quỷ quái, bảo hộ cho toàn lãnh địa. Nếu có đột kích từ ngoại địch, bọn họ sẽ là những người tiên phong bảo vệ lãnh địa."
Lúc này Bách Lý Quyết Minh mới hiểu được những bức bích họa ngày đó, người Mã Tang nâng quan nhập trại, căn trại này chính là mộ phần tổ tiên của bọn họ.
"Thế cũng ác quá, đến tổ tiên cũng không tha?"
"Ngươi không hiểu," Ác Đồng nói, "trong mắt người Mã Tang, sống và chết, người và quỷ không có gì khác biệt."
"Nhưng đa số bọn họ đều bị mẹ ngươi ăn mất."
"Không sai." Ác Đồng lạnh nhạt đáp, "Công pháp khống chế Quỷ Quốc của bà tiêu hao quá lớn, cần phải định kỳ ăn tinh huyết và hồn phách để duy trì linh lực, cũng như thân thể vĩnh viễn không mục nát của bà. Các ngươi hẳn là rất may mắn mới có thể bình yên thoát khỏi đó, nếu không hồn phách bị hút đi, vậy các ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong cơ thể của mẹ ta." Đứa trẻ cong cong khóe miệng trào phúng, "Thật trớ trêu đúng không? Đã từng là Thiên Nữ bất lão bất tử được mọi người kính ngưỡng, nay suy tàn biến thành một con quỷ xấu xí phải ăn máu người và hồn phách."
Bách Lý Quyết Minh không biết nói gì mới tốt, y thực sự không thể an ủi người khác, đã thế đối tượng cần an ủi còn là một đứa bé chết năm sáu tuổi, không khỏi có chút luống cuống. Lông mi cậu bé rũ xuống, ai cũng có thể nhìn ra nét buồn bã nhợt nhạt trên mặt nó.
Bách Lý Quyết Minh gãi đầu, khô khan nói: "Vẫn tốt mà, rất uy phong. Chúng ta đều muốn mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn, mẹ ngươi thấy vui là được. Ta nhìn cái bộ dáng mẹ ngươi cũng không có thần trí gì, chắc cũng không để bụng ăn hay không ăn thịt người đâu. Bà ấy không có việc gì thì tuần tra khắp trại, thư giãn gân cốt cũng tốt, con người cứ thích lo buồn vô cớ, vì người không đáng mà khổ sở, thật ra người ta vẫn ổn, căn bản không cần chúng ta nhọc lòng."
Ác Đồng không lên tiếng.
Bách Lý Quyết Minh nhún vai, lảng sang chuyện khác, "Phải rồi, đệ đệ ngươi đâu?"
Hồn phách bọn họ được kết nối với nhau, có lẽ ký ức của Ác Đồng ảnh hưởng đến ký ức của y, cho nên y mới có cảm giác sợ hãi không thể giải thích được khi tiến vào Quỷ Quốc, mới có thể nghe thấy tiếng ai đó gọi y "Ca ca". Lúc này tất cả đều rõ ràng, "Mẹ" là Quỷ Mẫu, "Ca ca" là Ác Đồng, "Đệ đệ" xem chừng chính là đứa bé đi nhầm vào Quỷ Quốc.
Ác Đồng nay đã bị Vô Độ phong ấn ở tâm vực y, vậy còn đệ đệ kia đâu? Ác Đồng hơi ngước mắt lên, Bách Lý Quyết ngắm nhìn hoàng hôn, không chú ý đến nơi con ngươi màu đỏ máu của nó bất chợt trở nên hung ác bội phần.
"Sao ngươi biết chuyện này?"
"Lúc ta ở Quỷ Quốc có thấy một phần sổ tay bằng lụa, là ngươi viết đúng không?" Bách Lý Quyết Minh nói.
Ác Đồng trầm mặc một hồi, sau mới đáp: "Đúng, là ta."
"Đệ đệ ngươi đâu?"
"Nó chết rồi."
"...Ồ." Bách Lý Quyết Minh gãi gãi mặt, bỗng nhiên phát hiện ra mình hỏi thật sự không đúng lúc. Thời điểm Ác Đồng rời Quỷ Quốc đã là ba trăm năm trước, thời gian trôi qua lâu vậy rồi, đệ đệ cậu ta chắc chắn qua đời từ sớm rồi. Dựa theo cuốn sổ tay bằng lụa ghi lại, Ác Đồng nói đệ đệ của nó trở nên im lặng và chẳng ăn cái gì. Giờ nghĩ lại, rất có thể là do ăn phải thức ăn ở Hoàng Tuyền Quỷ Quốc nên trong thân thể đã nảy sinh ra biến hóa đáng sợ nào đó, giống như nửa cái xác bị xén kia của Tạ Sầm Quan vậy. Hơn nữa Ác Đồng lúc ấy có lẽ cũng không hiểu được đệ đệ nó đã gặp phải chuyện gì, còn ngây ngô chờ đợi đệ đệ hồi phục. Nói cho cùng đứa nhỏ này sáu tuổi đã qua đời, chưa trải sự đời, không thể trông chờ nó thông minh giống như Bùi Chân được.
Tóm lại, đệ đệ kia của nhóc chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi.
Nói đến đây, khuôn mặt Ác Đồng tái nhợt, vẻ mặt như thể "Ta không muốn sống". Bách Lý Quyết Minh không tiện hỏi nó rằng rốt cuộc đê đệ đã xảy ra chuyện gì, đành phải vỗ vỗ vai , "Nén bi thương, thằng bé ấy nhất định sẽ nhảy vào một cái thai tốt thôi."
"Bách Lý Quyết Minh," Ác Đồng trong mắt toàn là lạnh lẽo và ghét bỏ, "Ngươi đúng là một tên khốn chọc người ta ghét mà."
"Bách Lý Quyết Minh: "..."
"Tốt thôi." Không cùng quan điểm, y không thèm chấp nhặt với thằng nhóc này, "Vấn đề cuối cùng. Chúng ta vì cớ gì lại làm bạn, và lý do vì sao lại thành địch?"
"Ngươi không cần biết cái này," Ác Đồng cười khẩy, "Biết quá nhiều không tốt cho ngươi. Nhớ kỹ lời ta nói, đừng đến gần Quỷ Quốc nữa." Nó quay mặt nhìn Bách Lý Quyết Minh, con ngươi màu máu đỏ thắm yêu lệ, "Ngươi có thể cút rồi đấy, không có việc gì thì đừng có vào đây làm phiền ta."
Ác Đồng vươn tay điểm lên giữa trán y, trong thoáng chốc Bách Lý Quyết Minh mất khống chế ý thức, giống như bị đạp trúng ngực, cả người nhanh chóng lui về phía sau, ký ức của y vụt qua từng khung hình như những bông tuyết lấp loáng, chẳng khác gì cơn lốc xoáy điên cuồng xoay tròn. Nơi điểm cuối vòng xoáy là bóng dáng thẳng tắp của Ác Đồng, khuôn mặt tái nhợt lạnh nhạt của nó nhìn theo y bay nhanh xa dần..
Cuối cùng cả người y gặp chấn động, mở bừng mắt.
Đúng thật là ác quỷ mấy trăm năm, sức mạnh hung ác bá đạo, không có chỗ cho phản kháng. Bách Lý Quyết Minh đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy đâu, một ngụm máu già tắc ở cổ họng, thiếu chút nữa là ho văng cả phổi ra rồi. Chờ, chờ y tu luyện thành lệ quỷ ngàn năm, y nhất định sẽ vào lại đó bóp chết thằng nhóc thối tha này.
Đồng thời cũng rất buồn bực, thằng nhóc ấy mạnh là thế, sao có thể cứ như vậy mà đơn giản bị phong ấn ở tâm vực của y chứ. Suy cho cùng thì chính nó cam tâm tình nguyện, chỉ tiếc thay khổ cho y, chả hiểu sao bị mất ký ức lúc sinh thời. Thôi vậy, cũng chẳng nhớ thương điều gì. Y nghĩ rằng, dù sao bản thân cũng không muốn sống, nhỡ chẳng may nhớ ra khi còn sống có nợ tiền ai, thế chẳng phải mất nhiều hơn được à?
Tay xoa xoa ngực, ánh mắt chuyển dời đến giường của Tạ Tầm Vi, đã thấy con bé này mở to đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn y.
"Sư tôn," Tạ Tầm Vi híp mắt, ánh mắt thâm trầm mang theo ý thăm dò, "Người vừa đi đâu vậy?"
"Ta không đi đâu cả," Bách Lý Quyết Minh giả ngu, "Chẳng phải ta vẫn êm đẹp ngồi đây sao?"
"À." Tạ Tầm Vi không mặn không nhạt cười nhẹ, xoay mặt vào phía trong giường, giọng nói thì tủi thân vô cùng, "Quả nhiên là xa cách tám năm, sư tôn không còn coi Tầm Vi là người nhà nữa rồi. Lúc từ cõi chết trở về không nói với con, vì sao sống lại được cũng không nói với con. Giờ thì hay rồi, nhìn trộm tâm vực cũng lừa con. Nghĩ con là đứa ngốc nên dối gạt con. Bí mật như thế, bảo bối như thế, rốt cuộc tâm vực của sư tôn cất giấu điều gì? Sẽ không phải là nhân tình[3] cũ, nên không thể cho con biết chứ."
[3]Nguyên văn là /相好/: có nghĩa là bạn thân, nhưng cũng mang nghĩa nhân tình, bồ bịch (bất chính) :)))))
———
Tác giả có lời muốn nói:
Mất ngủ, khó chịu ghê, trong lòng rất khó chịu, luôn cảm thấy giây tiếp theo sẽ chết bất thình lình.
Khả năng là không nuôi mèo được rồi, buồn quá, haizz. Đành chờ xong việc rồi nuôi sau vậy, đến khi đó, nuôi một con búp bê bằng vải, hiu hiu hiu hiu!
Bab (editor): Trình an ủi rách nát gì thế này :))