Dụ Thính Thu và đám quỷ hầu Sơ Tam quỳ rạp dưới đất, dù mặt đất dính bụi cũng không dám nhúc nhích.

“Cộp— cộp—“

Tiếng bước chân lướt qua đỉnh đầu rồi chậm rãi đi xa. Âm thanh càng lúc càng xa, rồi dần dần tiếng ván gỗ bị dẫm lộp cộp không còn nữa, cuối cùng bọn họ nghe thấy cánh cửa gỗ vang lên một tiếng, thứ phía trên đẩy cửa ra rồi bỏ đi, tiếng bước chân hoàn toàn biến mất. Mọi người đè trái tim đang đập thình thịch trong lồng nguc, sau đó chậm rãi đứng lên. Dụ Thính Thu chui từ lỗ thủng của sàn nhà lên phòng nhỏ, mấy quỷ hầu theo sau, Sơ Tam cũng mang Mục Tri Thâm đang hôn mê đi lên.  

Dụ Thính Thu thắp đèn lồng, nhìn chằm chằm vào ván cửa phía xa. Nơi đó có một khoảng trống, cái thứ không rõ là gì lượn trong phòng lúc nãy đã đi ra từ chỗ này. Cửa ở đây không đóng kín, ở giữa có một khe hở, giống như có người ở ngoài nhìn lén vào bên trong. Dụ Thính Thu nhìn thấy mà khó chịu trong lòng, bèn lặng lẽ lần mò đi đóng cánh cửa lại.

“Các ngươi biết đó là ai không?” Dụ Thính Thu nhỏ giọng hỏi.

Nhóm quỷ hầu nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu. Sơ Tam khẽ giọng trả lời: “Vừa rồi rất có thể là Mục phu nhân. Chỉ là ban nãy trời tối khó nhìn, ta cũng không chắc chắn lắm.”

“Mục phu nhân?” Dụ Thính Thu kinh ngạc: “Không phải bà ta đã chết rồi sao, bị cha của Mục Tri Thâm gi3t ch3t.”

“Tin đồn này sai rồi,” Sơ Tam từ tốn lắc đầu, “Theo những gì chúng ta đã thấy, bà ấy không những không chết mà còn sống đến tận bây giờ, Mục Gia Quỷ Bảo có liên quan đến bà ấy. Trước đó ta và nhóm của lang quân đã gặp bà ấy, chúng ta chia nhau ra để trốn…” Nhóm quỷ hầu nhìn nhau, “Sau đó chúng ta đã mất liên lạc với lang quân.”

“Tạ Tầm Vi có nói nếu thất lạc thì phải làm sao không?” Dụ Thính Thu hỏi.

Sơ Tam gật đầu, sau đó trải bản đồ ra mặt đất, “Lang quân nói nếu tình hình thay đổi khiến chúng ta không thể liên lạc được thì phải tập trung lại ở địa lao. Trong địa lao sạch sẽ không có bùn máu, bên ngoài chúng ta đã rải một vòng gạch vàng, bùn máu không thể nào vào được, tuyệt đối an toàn, chúng ta có thể ở đó đợi lang quân.” Hắn dừng một chút, đoạn nói: “Vấn đề duy nhất bây giờ là… Quỷ Mẫu đã thay đổi cấu trúc Mục Gia Bảo, không gian đã bị vỡ vụn, chúng ta lạc đường rồi.”

Đây thực sự không phải chuyện tốt, lạc đường trong quỷ vực không khác chết là bao. Hiện giờ có hai biện pháp, một là cứ đi loanh quanh xem thử, nói không chừng có thể may mắn mở ra một cách cửa, phía sau cửa chính là Tạ Tầm Vi và Bách Lý Quyết Minh đang hôn nhau đợi họ. Phước pháp này xác suất cực thấp, cho dù cố gắng đợi đến khi Dụ Thính Thu phi kiếm nhập thần bọn họ cũng chưa chắc tìm được đúng cửa. Biện pháp thứ hai là đi tìm Quỷ Mẫu đánh một trận, đánh bại Quỷ Mẫu thì trận pháp tự nhiên sẽ được phá giải, không gian khôi phục bình thường, bản đồ có thể dùng được. Xác suất của biện pháp này so với biện pháp đầu còn thấp hơn, không khác gì tự đi tìm đường chết cả. còn không bằng cắt cổ tự sát tập thể.

“Nhị cô nương.” Một quỷ hầu vỗ vai nàng.

“Sao vậy?” Dụ Thính Thu ngẩng đầu lên.

Quỷ hầu giơ đèn lồng lên, giọng nói gã hơi run, “Mục tiểu lang quân chạy đi đâu rồi?”

Dụ Thính Thu giật mình, quay đầu nhìn lại chỗ Mục Tri Thâm, nơi mà hắn vốn đang nằm giờ không có ai cả.

Hắn tỉnh lại bằng cách nào vậy? Rồi tự chạy đi à?

Bọn họ bước tới và áp đèn sát mặt đất để quan sát, mới thấy có dấu vết vật nặng bị kéo lê. Vậy là không phải hắn tự chạy, mà là có thứ gì đó đã tha hắn đi rồi! Dụ Thính Thu lần theo dấu vết nhìn sang, phát hiện chân Mục Tri Thâm thò ra từ cái lỗ trên sàn mà ban nãy họ vừa leo lên, còn đang bị lôi vào trong một cách chậm rãi.

“Mục Tri Thâm!” Dụ Thính Thu hét lên.

Mọi người chạy đến, quỷ hầu nắm lấy chân Mục Tri Thâm kéo hắn trở lại. Mục Tri Thâm nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt dính đầy bụi đất, cổ áo bị kéo hở ra, lộ rõ phần lớn lòng ngực và hình xăm Ác Sát tỏa ánh sáng màu xanh lam lấp lánh.

“Đây là sắc quỷ!” Dụ Thính Thu kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống lỗ thủng, bên trong không có gì hết, sắc quỷ kia đã chạy mất. Nàng lùi lại, nói: “Các ngươi nói xem nếu hi sinh sắc đẹp của Mục Tri Thâm thì có thể ép sắc quỷ kia dẫn đường cho chúng ta hay không?”

Nhóm quỷ hầu trợn mắt há mồm.

Sơ Tam lắp bắp: “Cái cái cái này không tốt đâu ạ, chẳng phải Mục lang quân là hôn phu của nhị cô nương sao? Trước đó cô còn nói muốn yêu đương với lang quân mà.”

Dụ Thính Thu vừa chọc chọc ngực Mục Tri Thâm vừa nói: “Hắn hôn mê mà, có biết gì đâu, chúng ta đừng nói cho hắn biết là được. Ta là vị hôn thê của hắn còn chẳng để ý, các ngươi quan tâm làm gì?”

Nhóm quỷ hầu khó xử, Dụ Thính Thu nhìn ngực của Mục Tri Thâm một lúc lâu, đột nhiên xé toạc toàn bộ quần áo của hắn. Đám quỷ hầu sợ hãi, đồng loạt che mắt lại. Một quỷ hầu kêu lên: “Nhị cô nương nghĩ kỹ lại đi, lang quân dạy chúng ta rằng ‘Sống như một hào kiệt, chết như một anh hùng’, chúng ta không nên tùy tiện lột quần áo người khác đâu!”

“Mở to mắt ra nhìn đi,” Dụ Thính Thu nói, “Hình xăm của Mục Tri Thâm sẽ phát sáng khi gặp ác quỷ, nghĩa là ác quỷ kia chưa đi đâu.”

Nhóm quỷ hầu quay đầu lại, đường nét hình xăm Ác Sát lấp lánh ánh sáng xanh trên người Mục Tri Thâm với đôi mắt quỷ dữ tợn phát ra quầng sáng xanh. Tất cả mọi người im lặng giơ đèn lồng lên nhìn xung quanh. Ác quỷ còn chưa đi, nó vẫn đang trốn trong góc tối chờ đợi thời cơ. Dụ Thính Thu móc lá hòe ra vuốt lên mí mắt, lần này nàng thấy được rất nhiều thứ, có những dấu chân đầy máu xung quanh nàng và đám quỷ hầu. Mới vừa rồi ác quỷ đó còn đứng cạnh họ, nghe bọn họ nói chuyện.

Dấu chân máu kéo dài về phía trước rồi hoàn toàn đi ra phía sau bức bình phong. Dụ Thính Thu phất tay với nhóm quỷ hầu, mọi người hiểu ý, chia hai hướng trái phải cẩn thận bước về phía bức bình phong. Dụ Thính Thu đi vài bước, rồi quỳ rạp xuống đất nhìn qua khoảng trống bên dưới tấm bình phong. Nàng thấy một đôi chân bó trắng bệch cùng một quả túc cầu nảy lên nảy xuống ở bên cạnh. Đó là một đứa trẻ đang trốn ở đằng sau bức bình phong tâng bóng. Dụ Thính Thu đứng dậy, túc cầu cạnh bình phong lăn về phía nàng nhanh như chớp. Nàng cầm kiếm Tổ Tông chỉ xuống mặt đất, túc cầu va vào thân kiếm rồi dừng lại, một gương mặt tái nhợt lộ ra và cười với Dụ Thính Thu.

Đó không phải túc cầu gì cả, mà là một cái đầu – đầu của quỷ hồn.

“Diệu Dung.” Một giọng nam lạnh lùng từ phía sau truyền đến, âm thanh nghe rất êm tai, giống như mảnh băng mỏng trên sông vào mùa xuân chợt nứt ra. Mục Tri Thâm vừa che gáy vừa ngồi dậy phía sau Dụ Thính Thu, “Đừng quậy.”

Tác dụng của lá cây hòe biến mất, cảnh tượng xung quanh lập tức xuất hiện. Mục Tri Thâm lướt qua Dụ Thính Thu, nhặt một tượng búp bê đất váy xanh ở sau bình phong. Hắn đặt búp bê bên cạnh đèn lồng, sau đó mặc quần áo vào, cẩn thận cài lại nút áo và cổ áo viền vàng.

“Ấy,” Dụ Thính Thu chột dạ, “Quần áo của ngươi là do Sơ Tam cởi đó.”

Sơ Tam: ”…”

Mục Tri Thâm thản nhiên liếc nàng một cái, con ngươi màu xám tro không hề tức giận.

“Không cần giải thích.” Hắn nhìn về phía tượng đất em bé, đoạn lấy một chiếc bát vàng nhỏ trong túi ra rồi đặt xuống đất, “Em ấy là muội muội ta, Mục Diệu Dung. Năm em ấy sáu tuổi, mẹ ta tẩu hỏa nhập ma giết em ấy. Ban nãy em ấy hù dọa các ngươi, có lẽ là vì em ấy cho rằng các ngươi là kẻ xấu định hại ta, ta thay em ấy xin lỗi các ngươi.”

Tất cả mọi người ngạc nhiên, hóa ra đây là Mục Diệu Dung. Nói vậy mới vừa rồi em ấy cởi áo Mục Tri Thâm là vì muốn xem hình xăm để xác nhận hắn có phải ca ca của em ấy không.

“Người trong nhà cả mà, không cần xin lỗi.” Dụ Thính Thu ngồi xổm dưới đất, “Chào tiểu muội muội, ta là vị hôn thê của ca ca muội, Dụ Thính Thu.”

Chữ in trong bát vàng nhỏ chấn động, giống như một cái nồi đang sôi ùng ục, ngay sau đó các con chữ bên trong nhảy ra như tôm tép rồi nhanh chóng xếp thành một dòng.

“Đồ đàn bà hư hỏng, cô lột quần áo của ca ca, còn muốn bán huynh ấy cho sắc quỷ!”

Dụ Thính Thu bị vạch trần ngay tại chỗ, bầu không khí vô cùng xấu hổ, nhóm quỷ hầu đều quay mặt đi.

Mục Tri Thâm không nói gì, lông mi cũng không nhúc nhích. Dụ Thính Thu nhìn hắn, trong lòng có hơi run sợ, nhưng vẻ mặt Mục Tri Thâm không hề thay đổi, lông mi dài rũ xuống tựa như hai chú bướm nhỏ đậu dưới mắt. Dụ Thính Thu không đoán được suy nghĩ của hắn, cho dù bị vị hôn thê bán cho sắc quỷ cũng không để tâm sao? Cũng tốt, như vậy nàng có thể tiếp tục yêu đương với hắn.

“Diệu Dung, muội có nhìn thấy người mang mặt nạ đen nào không?” Mục Tri Thâm hỏi.

“Gã ta bị tỷ tỷ tóc dài đưa đi rồi.”

Con ngươi Sơ Tam co rụt lại, “Là Quỷ Mẫu!”

“Đưa đi đâu rồi?” Mục Tri Thâm tiếp tục hỏi.

“Không biết.” Tượng đất rung rung, “Ngay khi cửa bị đóng lại, bọn họ đã rời đi. Có rất nhiều người trong nhà bị tỷ tỷ đó ăn hết, ông quản gia, má Diệp hầu hạ mẹ, đầu bếp Lý làm bánh hấp…Tất cả mọi người đều bị tỷ ấy ăn sạch rồi.”

“Ông quản gia, má Diệp hầu hạ mẹ… đây là ý gì?” Mục Tri Thâm sửng sốt, con ngươi màu xám tro ngưng đọng tựa như một khối băng. Hắn không tài nào hiểu nổi lời Mục Diệu Dung nói, những người mà em ấy nhắc đến không phải đã chết cách đây mười sáu năm trước rồi sao? Hắn là người duy nhất còn sống sót trong thảm họa chết chóc của Mục Gia Bảo.

Mọi người xung quanh đều trầm mặc, chỉ có tiếng chữ tỏa ra ánh sáng vàng chuyển động.

“Huynh không biết sao? Tất cả mọi người vẫn còn sống đó,” tượng đất tươi cười vừa ngây thơ vừa khờ dại, “Họ chỉ là thay đổi một hình dạng khác.”

“Đổi… hình dạng khác…?” Mục Tri Thâm hoài nghi lặp lại lời này.

Lang quân từng dặn chuyện này cỡ nào cũng phải giấu Mục Tri Thâm, nhưng cuối cùng hắn vẫn biết. Sơ Tam muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ đành giữ im lặng.

Dụ Thính Thu cũng kinh sợ, theo như lời Mục Diệu Dung nói thì chẳn lẽ bùn máu trên tường chính là người thân của Mục Tri Thâm? Mục Diệu Dung nói họ còn sống là có ý gì? Họ đã trở thành bộ dạng như thế kia mà vẫn có thể sống sao? Họ tình nguyện sống như vậy sao?

“Đúng vậy,” chữ in nhảy lên cao, bát vàng nhỏ vang lên tiếng lọc xọc, “Còn sống chính là còn sống đó, chẳng qua tất cả mọi người đều không biết nói chuyện, chỉ biết kêu ê ê a a, vẻ ngoài cũng trở nên xấu xí thôi.”

Mục Tri Thâm khàn giọng hỏi: “Tại sao muội tin rằng bọn họ còn sống?”

“Bởi vì tim họ còn đập đó,” Mục Diệu Dung dựa vào bát vàng nói, “Mọi người vẫn còn cảm giác thèm ăn, đôi khi có người ngoài đi lạc vào, các thúc bá sẽ ăn mấy người đó luôn, theo lời bọn họ nói nếu những kẻ đó may mắn thì có thể sẽ trở thành giống thúc bá vậy. Trong nhà thật sự không còn gì để ăn hết, nên mọi người chỉ đành ăn đá, ăn gạch, huynh xem vách tường và tảng đá đều bị họ ăn hết rồi.”

Mục Tri Thâm ngẩn ngơ, con ngươi màu xám tro loang lổ bóng tối. Làm sao hắn có thể tưởng tượng được người nhà của hắn đã tồn tại bằng cách này, gắng gượng suốt mười sáu năm ròng không thấy ánh mặt trời chứ. Đi vào lâu như vậy mà hắn vẫn chưa thấy cha, lẽ nào cha cũng trở thành bộ dạng như thế này sao?

Chữ in nhảy lên, “Tất cả mọi người đều đang đợi huynh về nhà đó, huynh về rồi, mẹ là người vui nhất. Mẹ à, con nói đúng không?”

Mọi người giật mình, Mục Diệu Dung đang nói chuyện với ai? Chẳng lẽ Mục phu nhân đang ở cùng một gian phòng với họ sao?

Bỗng bọn họ nhìn thấy tượng đất hơi ngẩng đầu nhìn về phía Mục Tri Thâm, giống như Mục phu nhân đang ở đó. Có một luồng khí lạnh thổi tới phả vào lưng bọn họ, khiến máu nóng trong người họ dần dần đông lại. Dụ Thính Thu quay đầu lại một cách cứng đờ, nhìn thấy cửa không biết đã bị mở từ khi nào, chắc là có thứ gì đó bước vào. Nàng quay mặt lại thì thấy rất rõ, có một gương mặt trắng bệch không có mắt đang tươi cười ở sau lưng Mục Tri Thâm.

Mục phu nhân mỉm cười, khẽ thì thầm bên tai hắn: “Thâm Nhi, mừng con về nhà.”

— — —
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện