Chẳng có gì làm Rafe ngạc nhiên: thực tế là Pirro đang chơi poker. Rafe chụp một cái ảnh xe hơi của Pirro đỗ trước nhà của Jonah Frye để làm chứng cớ cho bà cô xem. Nhưng anh cũng muốn nói chuyện với ông để thuyết phục ông nói chuyện thẳng thắn với vợ để Rafe thôi không phải can dự vào việc đóng vai thám tử tư nữa.

Anh liếc nhìn Sara. Cô ngồi bên cạnh anh, kiên nhẫn tỳ đầu vào cửa sổ, trong khi chờ Pirro đi ra khỏi căn nhà gỗ.

“Đã bao giờ em nghĩ đến việc làm thám tử tư chưa?” Rafe hỏi cô.

Cô quay sang anh. “Chưa, nhưng cho đến hôm nay thì em cũng chưa thực sự muốn xem xét bất kỳ phương án thay thế nào.”

“Cái gì đã làm em đổi ý hôm nay?” Anh hỏi, ngạc nhiên.

Cô vẫn nhìn chăm chăm ra phố. “Em nhận thấy mình ích kỷ và nông cạn như thế nào, chỉ nghĩ rằng đời mình thế là hết nếu không được làm công việc mình yêu thích nữa.”

Hmm. “Sao lại có thay đổi nhận thức như thế?”

“Và thay đổi ấy áp dụng vào việc gì nữa nhỉ?” anh thầm hỏi.

“Angel. Hãy tưởng tượng xem thế nào nếu người ta nói mình không thể có con.”

Anh nheo mắt và lờ đi nhịp đập tim mình khi cô nhắc đến trẻ con. “Em muốn có con ư?” anh hỏi, ngạc nhiên.

Nói cho cùng, trẻ con thường là hoa trái của một mối quan hệ lâu dài, một điều mà Sara nhấn mạnh là không muốn.

“Không phải em - Angel. Chúng em đã nói về việc em muốn gì trong cuộc sống, và em nói là em không nghĩ nhiều đến điều đó. Rằng em luôn muốn làm cảnh sát, nhưng nhờ cái đầu gối bị chấn thương của em, việc đó có thể không xảy ra. Chị ấy nói là chị ấy biết rất nhiều về chuyện hoạch định lại tương lai bởi vì chị ấy luôn luôn muốn làm mẹ. Và rồi chị ấy phát hiện ra là mình không thể.” Sara hít một hơi sâu, sau đó thở ra, gần như một tiếng thở dài.

“Sara…”

Cô lắc đầu. “Em thấy mình ích kỷ quá. Thương hại bản thân em chỉ vì có thể em sẽ không là cảnh sát nữa. Chị ấy không bao giờ có thể có con. Đó là một sự thất vọng lớn hơn nhiều, và hãy xem chị ấy đã vực dậy thế nào! Chị ấy thậm chí là hạnh phúc. Đó là tại sao em nghĩ đã đến lúc em phải xem xét các phương án khác mà em có trong tương lai.”

Rõ ràng là cô đang đấu tranh với các vấn đề của mình, và một điều gì đó pha trộn giữa niềm kiêu hãnh, niềm vui và một ít nỗi đau cùng lúc tấn công Rafe.

“Em không bao giờ nên so sánh mình với ai khác.” Anh nói trong nỗ lực an ủi cô và cho cô thấy thực tế. Vấn đề của mỗi cá nhân đều hiện thực ngang nhau đối với chính họ.

“Angel cũng nói thế. Nhưng nếu có bài học nào cho em, thì em không nên né tránh nó. Nếu chị ấy có thể vượt qua bi kịch của chị ấy, em cũng có thể tự mình vượt qua và tìm một mục đích khác.”

“Đúng vậy, em có thể.” Anh nói ngắn gọn.

Anh biết không nên chỉ ra rằng đột nhiên có một chút lạc quan trong tư duy của cô. Hay việc nếu cô có thể đánh giá lại những gì cô muốn trong sự nghiệp, có thể là đời tư của cô cũng không khác biệt là bao. Anh đã áp dụng luật lệ mới: không thảo luận bất cứ điều gì có thể khiến một trong hai người mất thăng bằng.

Dù cô có kết luận thế nào, thì đó cũng phải là kết luận do cô tự rút ra.

Họ trở lại yên lặng cho tới khi Pirro đi ra khỏi căn nhà.

“Anh sẽ quay lại ngay.” Rafe nhảy ra khỏi xe và chạy lại gặp ông chú ở cuối lối đi.

Sara đợi trong xe.

“Rafe, có chuyện gì vậy?” Pirro hỏi.

“Chú đừng lo. Mình cần trao đổi một chút.” Anh nói, tự hỏi cần phải chọn câu chữ thế nào để nói với ông là vợ ông đề nghị Rafe theo dõi ông để biết chắc là ô nói thật. “Mọi việc ở nhà chú ổn cả chứ?”

Pirro nheo mắt. “Sao lại không?”

“Cô Vi buồn bực. Cô ấy lo là chú không cư xử như bình thường, rằng chú đi ra ngoài thường xuyên hơn, Và cháu để ý thấy gần đây chú trầm hơn.”

Ông chú xua một tay. “Chú ổn cả. Mọi chuyện ổn cả.”

“Thế thì tại sao cô Vi lại nghĩ chú có người khác?” anh nói, vụng về nhưng cố gắng tế nhị hết mức.

Pirro mở to mắt. “Bà ấy nói vậy à? Và bảo cháu đến hỏi chú à?”

Rafe cúi đầu. “Gần như thế ạ. Xem này, chú ở chỗ mà chú cần phải đến, đúng như cháu đoán. Nhưng cô ấy bảo rằng có những lúc chú ra khỏi nhà vào những giờ giấc bất thường, nói là chú đi chơi bài poker trong khi thực ra thì chẳng có buổi chơi bài nào hết, và chú biết tính cô Vi rồi. Cô ấy tưởng tượng ra những việc tồi tệ nhất và nêu ra mọi tình huống kỳ quặc nhất.” Rafe tránh không đi sâu hơn vào chi tiết. “Thế, có chuyện gì vậy chú? Và cháu có thể giúp gì được chú không?”

“Chẳng gì cả.” Pirro di di chân và nhìn về phía lối đi tối om.

Rõ là chú ấy đang nói dối. “Thôi nào chú. Đàn ông với nhau. Nếu có chuyện gì chú muốn nói cho cháu biết, cháu sẵn sàng nghe chú đây.”

Pirro ngừng lại. Trong sự im lặng tiếp đó, Rafe biết là chú ấy đang suy nghĩ về việc thổ lộ với anh.

“Chẳng có gì đâu.”

Chết tiệt. Dù sao Rafe vẫn quyết định thử một lần cuối.

“Cháu biết là sống với cô ấy chẳng dễ dàng đâu, nhưng chú yêu cô ấy phải không nào?”

Pirro đặt tay lên ngực. “Với cả trái tim của chú!”

“Tốt rồi. Thế thì hãy làm điều này vì cả hai chúng ta nhé? Chú về nhà với cô ấy đi. Thuyết phục là mọi việc ổn cả và chú không... tìm kiếm sự dễ chịu với ai khác.” Như thế thì Rafe không bao giờ còn phải tự làm bẽ mặt một lần nữa.

“Dĩ nhiên là chú chẳng tìm kiếm gì với ai khác cả! Không có người phụ nữ nào khác cho chú ngoài cô ấy.”

Rafe bước lên phía trước và quàng tay qua vai ông già. “Thế chú đi đâu những lúc không có buổi chơi bài?”

Pirro lắc đầu và nhướn vai. Mặt ông già đỏ rần vì tức giận. “Một người đàn ông không thể có tự do cá nhân nữa hay sao?” Pirro hỏi, “Chú cần thời gian và không gian riêng cho mình, thế thôi.”

Chú ấy nói dối.

Rafe đã hỏi cung quá nhiều kẻ tình nghi trở nên khiêu khích khi chúng không muốn trả lời câu hỏi nên nhận ra ngay cách cư xử bất thường của Pirro.

“Được thôi. Khi nào chú muốn nói chuyện, thì có cháu đây. Nhưng giờ thì chú hãy về nhà với vợ và làm vợ mình bình tĩnh lại, được không chú?”

Người đàn ông gật đầu và hướng về xe của ông ấy, để lại Rafe không có câu trả lời và một cảm giác bất an rằng có điều gì đó rất không ổn ở đây.

Nhà nghỉ Angel là một ngôi nhà có bốn phòng ngủ, trong đó ba phòng dành cho khách thuê. Hai trong số ba phòng đó dành cho Biff và Todd, còn lại một phòng là của một cặp đến từ Connecticut. Cặp đó đã ra đi chiều hôm Chủ nhật khi mà lễ hội rượu vang chính thức kết thúc. Chỉ còn Biff và Todd ở lại. Thời gian họ lưu lại là không xác định vì họ bảo đây là chuyến công cán kết hợp nghỉ ngơi, và bây giờ phần công việc của chuyến đi đã xong, cùng với việc bế mạc lễ hội, họ dự định ở lại thêm.

Thế có nghĩa là Nick chẳng thể nào rời khỏi đây một sớm một chiều. Anh đã ở lại nhà Angel từ khi xảy ra vụ cháy đêm thứ Sáu. Anh không nghĩ cái ghế sô pha êm ái gì cho lắm, nhưng ít nhất thì anh cũng có thể để mắt đến chị, cũng như cái ý định của hai gã đàn ông ở dưới cùng một i nhà với vợ anh.

Anh đánh giá cao cơ hội được thức giấc và nhìn thấy ngay Angel vào buổi sáng. Chị chuẩn bị bữa sáng cho khách, rõ ràng là thích thú với vai trò mới của mình, và chị mời anh ăn sáng cùng với họ.

Anh đồng ý và chắc chắn là bữa sáng ấy là bữa ăn ngon nhất mà anh ăn kể từ sáu tháng nay khi anh chuyển ra khỏi nhà. Trời ạ, anh nhớ những món ăn chị nấu.

Nhưng cũng không bằng nhớ chị.

Anh nhắc mình là mọi chuyện không cần phải kết thúc. Chị đã cho anh cơ hội để hàn gắn, nhưng việc họ có trở lại với nhau phụ thuộc vào việc họ chấp nhận được những điều đã chia rẽ họ. Anh sẽ phải vượt qua sự phản đối của mình đối với việc kinh doanh của Angel nếu anh muốn giải quyết chuyện hôn nhân của họ. Nhưng việc chấp nhận nhà nghỉ của Angel giờ đây trở nên dễ dàng bởi anh đã cho phép mình thực sự nhìn thấy Angel và việc chị thích thú nhường nào được điều hành kinh doanh và giao tiếp với khách hàng. Chị đáng được hưởng hạnh phúc sau những gì họ đã trải qua và anh không thể cướp đi niềm vui ấy của chị. Nhưng cho tới khi chị chịu đối mặt với những mất mát của họ, cho đến khi chị có thể trút hết nỗi niềm với anh và họ cùng than khóc, chứ không riêng lẻ, anh không thể chấp nhận điều ấy và tiếp tục như thể chưa từng có bi kịch nào xảy ra.

Vào giờ ăn trưa ngày thứ Hai, Rafe và Sara bước vào tiệm ăn Moe, một tiệm ăn lớn ở thị trấn. Khi Nick gọi điện và nói Rafe đến gặp anh, họ thỏa thuận sẽ ăn trưa, đợi cho tới khi công ty báo động đến lắp đặt hệ thống. Vào thị trấn muộn vào buổi sáng cho những người cuối cùng đến dự lễ hội có thời gian rời khỏi đây. Nếu Rafe muốn đưa Sara ra công khai, anh muốn càng có ít người lạ xung quanh càng tốt.

Quầy bar đông toàn khách quen, trong đó có chú Pirro và người kế toán mới đến làm việc nhưng không phải người lạ ở đây. Phòng ăn cũng đông người nhưng vợ của Moe, chỉ vào một cái bàn nơi Nick đang đợi. Cuối cùng thì mọi sự trông và cảm giác có vẻ bình thường.

Rafe sắp đi về phía anh trai thì Sara kéo tay anh, níu lại.

“Có gì thế em?” anh hỏi.

“Nick muốn nói chuyện với anh. Có khi em nên đợi ở ngoài.” Cô nói.

“Không.” Rafe không muốn để cô một mình. “Đến ngồi với bọn anh. Hơn nữa, em cũng phải ăn trưa.” Nắm tay cô chặt hơn, anh kéo cô vào bàn.

Nick đứng dậy chào họ. “Này, cảm ơn các em đã đến.”

“Có gì đâu.” Rafe bước tránh sang bên để Sara có thể ngồi vào ngăn của họ trước khi ngồi xuống cạnh cô.

Cô đã cảm thấy bực mình từ lúc nói chuyện xong với đội trưởng lúc sáng. Blog Chàng độc thân, dù đã soi được một anh chàng khác ở thành phố, vẫn không quên nhắc đến chuyện tình của Rafe với Sara mỗi ngày, nhắc nhở cả thành phố rằng họ đang bên nhau ở quê nhà của Rafe, rằng Sara bắt đầu làm quen với gia đình anh và Rafe càng hiểu nhiều hơn về Sara.

Đội trưởng đã cố gắng gọi điện cho biên tập của tờ Daily Post, đề nghị họ không công bố thông tin về nơi trú ngụ của Sara, nhưng viện dẫn điều khoản đầu tiên về quyền tự do ngôn luận của Blog Chàng độc thân, biên tập báo đã lịch sự chối từ. Sara bị bỏ mặc như một mục tiêu di động.

Đó chính là lý do vì sao Rafe cứ kè kè bên cô.

Aida, cô phục vụ, dừng lại bên bàn của họ để chuyện gẫu và chờ họ chọn đồ ăn. Khi có một bàn khác vẫy cô ta lại, cuối cùng cô ta cũng để cho họ yên mà nói chuyện.

“Thế, có chuyện gì hả anh?” Rafe hỏi Nick.

“Đó là điều anh muốn biết. Em có nghe nói gì về việc ai là thủ phạm gây cháy không?”

Rafe lắc đầu. Anh đã gọi vài cuộc điện thoại sáng nay. “Điều tra viên của bên chữa cháy chỉ có thể khẳng định đó là một vụ hỏa hoạn cố ý. Cảnh sát của bang chịu trách nhiệm điều tra vụ này đã lấy lời khai của nhiều người nhưng chưa có ai thấy cái gì cụ thể cả. Căn bản là họ chẳng biết gì sất.”

Nick cau mày. “Thế còn em, Sara?” Anh hỏi, hạ giọng. “Có tin gì ở New York không?”

Cô lắc đầu. “Theo đội trưởng của bọn em, cái gã mà em phải ra làm chứng chống lại hắn cứ tự phụ khoe khoang là hắn sẽ thoát. Công tố viên của Quận cho rằng điều đó có nghĩa là em phải cẩn thận. Nhưng mọi thứ đều chưa có kết luận gì.”

“Và giờ thì chúng em bắt đầu tìm kiếm xem có kẻ nào tình nghi ở đây vì các khách du lịch đã đi hết rồi.” Rafe nói. “Anh có nghĩ đến ai không?”

Trước sự ngạc nhiên của Rafe, Nick gật đầu. “Em đoán xem ai chưa rời khỏi thị trấn nào?”

Rafe nheo mắt.

“Biff và Todd.” Nick nói trước khi cả Rafe và Sara có thể trả lời.

“Hai người đó còn làm cái gì ở đây nhỉ?” Rafe hỏi.

“Họ đã nói họ đến đây vì công chuyện làm ăn với rượu vang, cho nên em tưởng họ đã ra đi cùng với những người đến dự hội rồi chứ nhỉ?” Sara nói.

“Bữa trưa đã sẵn sàng!” Aida xuất hiện với đủ loại đĩa trên tay. Chị ta phục vụ họ nhanh chóng. “Mọi người có cần thêm gì nữa không?”

“Ketchup để ăn bánh mỳ kẹp thịt.” Nick nói.

“Chị có thể cho thêm ít cà phê nữa thì tuyệt.” Sara giơ cái cốc không ra.

“Tôi đủ rồi.” Rafe nói.

“Có ngay đây!” Aida nói, chạy đi để phục vụ yêu cầu của ho.

“Anh sẽ nhờ đội trưởng kiểm tra về hai gã này.” Rafe nói về Biff và Todd. “Anh có thể lấy tên họ đầy đủ của hai gã ở chỗ Angel được không?” Anh hỏi anh

“Anh sẽ làm.”

Rafe cắn một miếng bánh mì kẹp thịt gà tây.

Bên anh, Sara đang chọc chọc vào đĩa sa lát, cái nhìn lo lắng của cô đảo khắp phòng. Rõ ràng là, cô quan tâm đến khách ăn trưa hơn là đến đồ ăn.

Biết rằng anh chẳng thể nói gì để cô bớt lo, Rafe nói chuyện linh tinh với anh trai trong khi họ dùng xong bữa. Ngay sau khi họ trả tiền, họ quay ra với bầu không khí nóng nực và ẩm ướt của mùa hè. So với cuối tuần vừa rồi, cao điểm của lễ hội thì đường phố bây giờ vắng tanh, mọi người thích ở trong nhà nơi máy lạnh làm cho họ cảm thấy dễ chịu hơn.

“Nick! Sara! Rafe!” Angel gọi to và chạy về phía họ. “Mọi người sẽ không tin chuyện này! Chị cũng không tin được chuyện này!”

“Có chuyện gì vậy?” Nick lên tiếng đầu tiên.

“Em vừa nhận được điện thoại của biên tập chuyên mục ở tờ Daily Post ở Manhattan! Cô ta nói sẽ đưa nhà nghỉ của em vào trong một bài viết về những điểm nghỉ hè tuyệt vời!” Angel thực sự run lên vì phấn khích.

“Đó chính là cái tờ báo in bài của Blog Chàng độc thân.” Rafe nói, lập tức cảnh giác.

“Chính vì thế mà họ biết đến nhà nghỉ của chị.” Angel nói, giọng bình tĩnh hơn vì sự xung đột lợi ích đã lấn át sự phấn khởi của chị. “Xem này, chị biết là chị đã sai khi thông báo cho blogger Chàng độc thân biết về em ở đây, nhưng chị không thể không mừng là nó đã dẫn đến sự khám phá này chứ?”

“Dĩ nhiên là em có thể vui mừng rồi.” Nick nói, làm tất cả ngạc nhiên.

“Đúng.” Rafe đồng tình. “Đối với em, thị trấn này càng ít được khám phá thì càng tốt. Ít nhất là cho tới khi Sara quay lại thành phố.” Anh nhìn về phía cô đầy lo lắng, nhưng anh không thể đọc được cảm xúc trên khuôn mặt cô.

“Amanda Stevens, cái biên tập ấy, sẽ đến đây ngày mai để xem xét bước đầu. Cô ta sẽ làm một bài phỏng vấn và mang theo một phóng viên ảnh để chụp. Và đó là thời điểm hoàn hảo bởi vì chỉ sáng nay thôi, Biff và Todd quyết định chuyển ra khách sạn Hilton cho đến hết kỳ nghỉ của họ và chị có phòng trống.”

“Biff và Todd chuyển đi à?” Sara hỏi, cũng ngạc nhiên như Rafe.

“Họ nói họ vẫn ở lại trong thị trấn.” Angel trả lời, “nhưng họ muốn có bể bơi và phòng tập, những tiện nghi mà các khách sạn đầy đủ dịch vụ cung cấp.”

Hai con vịt đó thật là lạ. Rafe nghĩ.

“Mấy người có cái nhìn thật lạ.” Angel liếc mắt từ Rafe đến Sara. “Chị lại làm sai cái gì rồi sao?” Chị hỏi, bối rối.

Rafe không muốn làm chị phiền lòng. Chị chỉ là một người ngoài cuộc vô tội trong tấn bi kịch này, và chị xứng đáng được thành công.

“Chị chẳng làm gì sai cả, và dĩ nhiên là cần phải vui mừng rồi.” Sara trả lời. “Em cũng sướng thay cho chị!”

Angel mỉm cười. “Chị phải đi dọn phòng cho khách đây. Và chị cũng phải nấu nướng nữa!” Chị bắt đầu đi xuống phố, bỗng nhiên quay lại. “Nick?”

“Sao em?”

“Đến giúp em.”

Nick dừng lại, rõ ràng là ngạc nhiên vì lời đề nghị. Rafe thúc ông anh câm lặng của mình. “Đi đi.”

“Anh phải đi làm.”

“Anh báo ốm đi.” Rafe nói vẻ chế giễu.

Nick gật đầu, trí óc anh đã tỏ hơn. “Đúng, anh đến ngay đây!” anh gọi vợ. “Hẹn gặp lại sau nhé, em trai.”

Rafe cúi đầu, cười.

Nick giơ một tay lên vẫy và bước đi.

Còn lại một mình, Rafe quay sang Sara. “Em có muốn tránh xa những điều này một lúc không? Mình sẽ xem phải làm gì với cô biên tập chuyên mục này sau đó.”

Mắt cô sáng lên. “Luôn luôn. Anh có ý định gì nào?”

“Đi chơi bằng tàu của anh. Xa khỏi mọi người, mọi chốn và mọi điều.” Nơi ưa thích của anh trên trái đất này mà anh muốn chia sẻ với cô. “Em có đi không?”

Cô gật đầu. “Nghe như thiên đường ấy.”

Anh không thể nhất trí hơn.

Sara đứng vịn tay vào lan can trước mặt cô trong khi Rafe điều khiển con tàu cao tốc nhỏ của anh qua hồ. Không có bóng của bất kỳ tàu, thuyền nào khác; sự yên tĩnh và cô độc thật là hoàn hảo. Gió thổi vào tóc cô, nắng sưởi thân hình cô, giải phóng đầu óc và tâm hồn cô.

“Thật là tuyệt diệu!” Cô hét lên với anh.

“Anh mừng là em thích.”

Cô thích hình ảnh trước mặt hơn. Không phải là những hàng cây hay phong cảnh ven hồ, mà là hình ảnh của anh ở trần, mặc chiếc quần bơi trễ xuống hông để lộ thân hình rám nắng và cái eo rắn chắc. Sau đó là vết sẹo, một lời nhắc thường trực rằng anh sẵn sàng hy sinh vì đồng đội.

Vì cô.

Kính râm che kín mắt anh, gió thổi mớ tóc sẫm của anh khỏi trán, tạo cho anh vẻ gợi cảm, phong trần.

Cô biết ơn việc anh cảm nhận được sự căng thẳng của cô và đưa cô ra đây thư giãn. Anh luôn luôn biết cách nói hoặc làm cái gì đó để giải quyết vấn đề trong cái phần thế giới bé nhỏ của cô.

“Em đã đi tàu bao giờ chưa?” Anh hỏi, giảm tốc độ áy và để họ lênh đênh trên mặt nước hiền hòa.

Cô vén tóc xòa lên mặt. “Có tính cái phà đi ra tượng Nữ Thần Tự Do không?”

Anh cười. “Cũng không hẳn.”

“Thế thì không.”

Cô ngồi xuống một trong những cái ghế dài lót đệm chạy ngang theo chiều rộng của boong tàu và dựa ra phía sau, nằm gối đầu lên tay.

“Em đoán là anh đã lớn lên trên tàu?” Cô hỏi anh.

Anh gật đầu. “Bố hay đưa bọn anh ra đây. Lúc thì bọn con trai, khi thì bọn con gái. Có khi bọn anh được đi một mình với bố, và đó thường là những ngày tuyệt nhất.” Anh nói, rõ ràng đang hồi tưởng lại quãng thời gian tốt đẹp ấy.

Cô mỉm cười. “Nghe tuyệt thật.”

“Thật vậy, anh luôn tự bảo một ngày nào đó anh sẽ đưa những đứa con của anh ra đây.”

Cái khái niệm ấy, khi được nói thành lời, giữa họ, và cô không thể không tưởng tượng ra Rafe và con trai hoặc con gái anh ấy ở bên nhau trên chiếc tàu này. Cái hình ảnh đó theo đuổi cô, làm cho cô u buồn, biết rằng điều đó có nghĩa là mình sẽ ra khỏi đời anh lâu rồi.

Cô lắc mạnh đầu. Thường cô chẳng hay mơ tưởng nhiều trong suy nghĩ, gần đây có vẻ như cô có khả năng làm vậy. Nào, thôi đi. Khi nào cô lại có dịp được tận hưởng mùa hè trong một con tàu trên hồ như thế này nữa? Cô hắng giọng. “Có khi nào anh đưa bạn gái ra đây không?” cô hỏi.

Anh tháo kính ra và nhìn vào mắt cô, rõ ràng là ngạc nhiên bởi câu hỏi ấy. “Hồi còn đi học, nếu anh có thể thuyết phục bố cho anh mượn tàu, và nếu sau đó anh có thể ngon ngọt dỗ được một cô gái tin tưởng để đi một mình trên hồ cùng anh.” Anh nháy mắt với cô.

“Anh đã là một anh chàng hư hỏng chứ?” Cô tò mò không biết danh tiếng của anh ngày xưa ra sao.

“Chờ một giây nhé.” Anh quay ra thả neo xuống nước, để họ có thể bồng bềnh tại chỗ một lúc.

Anh bước lại phía cô, ngồi trên cái ghế băng bên cạnh cô, khiến trong đầu cô chẳng có chút nghi ngờ, anh là một anh chàng hư hỏng tới từng xăng ti mét.

“Giờ thì, mình đang nói chuyện gì nhỉ? Ồ, đúng đấy, anh có hư hỏng không ấy à? Hmm, Anh là một anh chàng ai cũng biết là muốn rời thị trấn nhỏ này ngay khi có thể được. Điều đó khiến anh trở thành một đề nghị nguy hiểm.”

“Em có thể tưởng tượng như thế.”

Anh mỉm cười. “Anh đánh cuộc là anh có thể ngon ngọt dụ dỗ em ra tàu của anh.”

Cô lắc đầu là cười lớn. “Thì anh vừa làm thế đấy thôi.”

“Thế, em đã là một đứa trẻ thế nào?”

Cô cho rằng nói tránh đi thì hay hơn. “Anh thấy đấy, gần như cả nhà em ai cũng là cảnh sát. Em là một cô nhóc khá ngoan ngoãn.” Nét mặt cô thay đổi khi nhớ lại. “Nhưng đồng thời, em cũng khá là bướng bỉnh, có chính kiến và muốn mọi thứ theo cách của mình, khiến bọn con trai tránh xa em ra. Khỏi phải nói, em nhận ra điều ấy và trở nên thân thiện hơn nhiều với đàn ông.”

“Kể đi nào.” Anh lấy một ngón tay lần theo đường viền bộ áo tắm của cô.

Cô run lên bởi sự đụng chạm nóng bỏng ấy đã làm lửa bùng lên trong cô, giữa hai chân và mọi nơi khác nữa. Cô liếm cặp môi khô. “Đã bao giờ anh làm tình trên tàu chưa?”

Đôi mắt anh thẫm vì ham muốn. “Chưa.”

Cô liếc nhìn quanh mặt hồ óng ánh. “Anh nghĩ mọi người có thể đi qua và nhìn thấy bọn mình không?” Cô hỏi căng thẳng.

Anh cười lớn. “Sĩ quan cảnh sát hư hỏng sợ bị bắt quả tang hả?”

“Giống như bị trưng bày thì hơn.”

Anh đứng lên và nhìn kỹ xung quanh. “Không sao đâu nếu mình nhanh nhanh lên.”

Tim cô lỗi một nhịp đập. “Thế thì anh còn chờ gì nữa chứ?” Cô gần như chẳng nhận ra giọng nói khàn đặc của mình.

Anh ghé lại gần hơn và ép môi anh vào môi cô, quyến rũ cô với cái miệng nóng hổi của mình. Sau đó anh ngả cô ra ghế, đè lên người cô cho tới khi cậu nhỏ dựng đứng của anh rung giật mạnh trên bụng cô. Cô níu lấy gáy anh trong khi lưỡi cô quyện vào lưỡi anh, như làm tình khiến cô bừng bừng nóng. Cái hôn cũng nóng hổi như mặt trời trên cao kia, thiêu đốt cô như anh muốn được thiêu đốt. Giữa hai chân cô trở nên ẩm ướt và khao khát có anh bên trong cô lớn dần lên.

Đôi môi anh di chuyển từ môi cô đến cằm, trượt cái hôn ẩm ướt xuống cổ cô và xương quai xanh, xuống thấp hơn tới khi anh dừng lại giữa hai bầu ngực cô. Anh dừng ở đó, vẽ những đường tròn lười biếng trên da thịt cô, cô rên lên và cong người bên dưới anh, sự nhạy cảm dâng lên nhưng chưa đủ.

Kéo sợi dây một cách dễ dàng, anh cởi cái áo bơi của cô ra. Anh giật mạnh và cái áo bơi tuột hẳn vào tay anh. Anh đón lấy hai bầu ngực.

“Không biết bao lần anh nhìn thấy em như thế này, em vẫn khiến anh nghẹt thở.” Tập trung vào việc của mình, anh trượt tay xuống eo cô và trên bụng cô.

Cô rùng mình vì sự đụng chạm của anh. Và một lần nữa anh kéo và tuột cái quần bơi của cô ra, quẳng nó xuống sàn. Cô co hai chân lên, và không bỏ lỡ nhịp nào, anh đi vào sâu trong cô.

Cô thở hắt ra, đón nhận anh hoàn toàn, và cùng với nhau, họ đi đến đỉnh.

Một lúc sau, họ mặc lại quần áo và quay vào bờ. Cô đứng bên anh, gió lùa trên tóc, tay anh quàng qua người cô và anh đưa họ về nhà.

Nhà.

Cô thực sự phải rời khỏi chốn này trước khi cô cảm thấy mình quá dễ chịu với từ ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện