Người nằm trên đất nằm im không một tiếng động, máu tươi từ trên đầu chảy ra, chỉ một lúc mà đã chảy đầy mặt đất, nàng nhìn thấy mà giật cả mình. Chúc Diêu đã sống được 28 năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp nhìn thấy máu tanh gần ngay trước mắt như thế, hơn nữa người nằm trong vũng máu kia chỉ là một đứa trẻ mới có 10 tuổi.
” Triệu Tiểu Bàn”
Tiểu bằng hữu họ Vương là người nhận ra đầu tiên, hắn liền kêu lên một tiếng. Chúc Diêu đang còn sợ hãi liền sốc lại tinh thần, nhanh tay che mắt Vương Từ Chi lại. Tiểu hài tử xấu xa vùng vẫy một hồi, sau một lúc lấy đầu húc vào ngực nàng mà vẫn không ra được, liền cảm thấy sợ hãi.
Chúc Diêu cũng sợ, nàng nhớ lại cái người đang nằm trên đất kia chính là người đi lĩnh ngọc bài thân phận cùng lúc với nàng đó là Tiểu Bàn tử. Không nghĩ tới mới trôi qua có 1 tháng, hắn lại ngã ngay trước mặt mình, không có hơi thở. Nàng vô ý ngẩng đầu lại thấy xa xa gần chục bước chân lại có một đứa trẻ khác đang đứng, gương mặt nhìn cũng quen quen, không phải là đứa trẻ song linh căn rách nát Tiêu Dật đó sao. Lúc này hắn đang trợn mắt há mồm thở hổn hển nhìn Triệu Tiểu Bàn đang nằm trên mặt đất không một tiếng động. Quần áo hắn thì rách tả tơi, trên người thì loang lổ các loại vết thương. Ánh mắt tràn đầy lệ khí, điểm mấu chốt nhất vẫn là trong tay hắn đang còn cầm một thanh trường kiếm mà trên thân kiếm thì vẫn còn mang theo vết máu chưa khô. Không cần nói cũng biết, hồi nãy hắn vừa mới làm gì.
Lúc này do âm thanh ồn ào làm nhiều người chú ý, hấp dẫn không ít đệ tử hướng phía bên này chạy sang.
” To gan, lại dám ra tay sát hại đồng môn.”
Đồ Nguyên Thần phản ứng đầu tiên, phi thân lên một cái nhảy tới trước mặt Tiêu Dật, rồi đá rơi thanh trường kiếm trong tay hắn ra. Hắn gọi ra phi kiếm của mình, chế trụ Tiêu Dật lại, rồi xoay người hướng đệ tử khác phân phó.
” Nhanh gọi sư phụ tới đây”
Tiêu Dật cũng không có phản kháng, hoặc nói là không còn sức lực để phản kháng nữa. hắn dễ dàng bị Đỗ Nguyên Thân đè trên mặt đất. Đôi mắt trong trẻo của hắn lấp lánh lên vẻ bất khuất.
Càng ngày đệ tử vây xung quanh càng nhiều, chỉ trỏ vào hiện trường bắt đầu to nhỏ bàn tán. Chúc Diêu ở hiện trường đầu tiên cũng có chút bối rối. Nàng chỉ dám che lại đôi mắt của Vương Từ Chi thật chặt không cho hắn thấy.
” Có chuyện gì mà ồn ào như thế?”
Một âm thanh vang dội vang lên từ phía chân trời. Từ trong điện chủ một đạo bóng trắng bay ra, chính là chưởng môn của Khâu Cổ Phái Tử Đan chân nhân. Mới vừa rồi mọi người còn đang náo nhiệt ồn ào, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Ánh mắt Tử Đan quét qua một lượt Triệu Tiểu Bàn đang nằm trên mặt đất. Hắn nhanh chóng biến sắc, lập tức ngồi xổm người xuống kiểm tra một lúc, sau đó liền phất tay ngắt một cái bí quyết, trong nháy mắt một màn ánh sáng phủ lên người đang nằm dưới đất. Mới vừa rồi đầu đang còn chảy máu thì hiện tại liền bắt đầu khép lại với một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Sau khi ánh sáng tản đi, hắn liền cho đối phương ăn một viên gì đó. Một lúc sau thấy tiểu tử khôi phục lại hô hấp, hắn mới quay đầu lại chất vấn người xung quanh.
” Tu vi đã mất, là ai đã hạ thủ ác độc như vậy.”
Hài tử bị thương này hắn cũng có biết qua, là con của đại đệ tử Khí Phong môn hạ của Tử Duyên chân nhân, nghe nói tư chất cũng không tệ, tại sao lại bị thương như thế này.
“Bẩm sư phụ.”
Đỗ Nguyên Thần cố sức kéo người bên cạnh,
“Là người này.”
Tử Đan nhìn về phía Đỗ Nguyên Thần, rồi lại nhìn hài tử trong tay hắn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo đi vài phần.
” Chuyện gì đã xảy ra?”
Đỗ Nguyên Thần hướng Tử Đan thi lễ một cái, rồi tiếp tục nói:
” Ta cùng với tiểu sư đệ, Chúc sư muội trên đường tới đây, vừa hay nhìn thấy tiểu tử này ra tay đả thương Triệu sư đệ.”
Tử Đan quay người lại, thấy Chúc Diêu đang còn ôm Vương Từ Chi, nhất thời sửng sốt. Tiểu sư thúc, nàng tại sao lại ở chỗ này! Chẳng lẽ…. Tử Đan phản xạ có điều kiện sờ sờ túi đồ của mình, rồi lại liếc nhìn bốn phương, đến khi không nhìn thấy cái người lạnh như băng đâu cả, mới dám thở dài một hơi. May quá sư thúc tổ không có ở đây.
Hắn giả bộ ho khan một tiếng, rồi hướng đệ tử bên cạnh phân phó một câu:
“Người qua Khí Phong thông báo cho Tử Duyên chân nhân biết nhanh chóng đi tới đại điện”.
Rồi hắn lại nhìn Đỗ Nguyên Thần, lại do dự liếc mắt nhìn Chúc Diêu:
” Các người… Theo ta tới đại điện.”
Nói xong liền ôm tiểu hài tử vào trong lòng, ngự kiếm hướng điện chủ bay. Còn nhân chứng tận mắt chứng kiến Chúc Diêu thì không thể làm gì khác hơn là theo Đỗ Nguyên Thần cũng với tiểu tử Tiêu Dật, cùng nhau đi qua trận pháp truyền tống rồi một đường tới điện chủ.
Sau khi đi tới cửa đại điện, Chúc Diêu mới nhớ ra, liền buông tay che mắt tiểu bằng hữu họ Vương. Tiểu tử họ Vương đang định nổi giận thì ngay lập tức bị tràng cảnh trước mặt hù dọa. Hắn hào hứng nhìn xung quanh điện chủ với thần thái say mê, đôi tay nhỏ bé cũng không tự chủ được nắm lấy vạt áo của nàng.
Chúc Diêu nhìn có chút mềm lòng, mới vừa rồi khi nàng bước vào đại điện cũng bị tràng cảnh này làm cho hết hồn chứ đừng nói chi tới tiểu tử này. Nàng sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của hắn rồi nói:
” Đừng sợ, có tỷ đây rồi!”
Vương Từ Chi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hồi lâu mới gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Chúc Diêu hít mạnh một cái, rồi kéo tay hắn đi vào đại điện.
Trong đại điện ngoài trừ Tử Đan chân nhân ra, còn có hai người, một người nhìn tuổi có vẻ lớn, cả người toát ra một cỗ cương khí lẫm liệt, chắc là phong chủ của Khí Phong Tử Duyên chân nhân. Người còn lại thì đứng đằng sau hắn, chắc là phụ thân của tiểu tử béo kia tên là Triệu Nguyên Tu. Còn hài tử Tiểu Bàn cũng không thấy đâu, chắc là được đưa đi chữa trị rồi.
Còn Đỗ Nguyên Thần đến trước các nàng một lúc thì đang đem chuyện vừa phát sinh, thuật lại một lần. Mà Tiêu Dật không biết bị pháp thuật, đang bị từng cái dây thừng phát quang vây khốn một góc.
Tử Đan sắc mặt có chút ngưng trọng, chân mày nhăn lại, không biết nên xử lý như thế nào.
” Tiểu hài tử ngông cuồng, tuổi còn nhỏ như vậy mà ra tay tàn nhẫn, phải trừng phạt thật nghiêm khắc.”
Ở một bên, Triệu Nguyên Tu không nhịn được nữa, hai mắt hung dữ nhìn trừng trừng về phía hài tử đang bị trói một bên kia nói:
” Xin chưởng môn sư thúc lấy lại công đạo cho ta.”
Tử Đan giơ tay lên, ý bảo hắn đừng có nóng vội. Hắn đi về phía tiểu tử Tiêu Dật hỏi:
” Nói cho ta nghe, rốt cuộc vì sao ngươi lại ra tay nặng như vậy?”
Gương mặt tiểu bằng hữu Tiêu Dật quật cường, đứng thẳng dậy, trả lời từng chữ một:
” Hắn, Đáng, Chết!”
Triệu Nguyên Tu ngay lúc đó tức giận liền vọt tới:
” Chuyện đã tới nước này, người còn không biết hối cải. Người sẽ bị trừng phạt theo môn qui.”
Tiêu Dật hừ lạnh một tiếng, phản bác,
” Con của người sàm sỡ phụ nữ đã có chồng, ức hiếp đồng môn, dối trên lừa dưới, ta đánh hắn là thay trời hành đạo, ta chỉ hận là mình ra tay còn nhẹ.”
“Ngươi!”
Triệu Nguyên Tu tức giận đến mức muốn động thủ. Lại bị sư phụ của mình Tử Duyên ngăn cản.
Tử Duyên chỉ lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới hài tử này một cái, rồi xoay người hướng Tử Đan nói:
” Sư huynh, trước mắt sự thật đã rõ rành rành, môn có môn quy, mong rằng sư huynh có thể xử lý công bình.”
” Tử Duyên sư đệ, người cảm thấy việc này xử lý như thế nào mới tốt.”
Tử Đan hỏi.
Tử Duyên vuốt vuốt râu bạc trắng của mình, thoạt nhìn có vẻ tùy ý, nhưng trong lời nói hàm chứa lãnh ý,
” Chiếu theo môn quy, phế bỏ tu vi, xóa linh căn, trục xuất ra khỏi môn phái.”
Dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, ở một bên ánh mắt Tiêu Dật lộ ra vài phần tuyệt vọng, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, chảy xuống tí tách từng giọt máu. Nhưng mà vẫn như cũ cắn răng, không chịu nhận lỗi.
Tử Đan nhíu mày sâu hơn nữa, hủy bỏ tu vi thì dễ, chỉ là nếu như xóa bỏ linh căn, thì chắc chắn không thể tu tiên. Tiểu tử Tiêu Dật này là một mầm mống tốt, phá hủy như vậy có chút đáng tiếc, thế nhưng mặt mũi của sư đệ không thể không cấp cho. Nhất thời hắn có chút khó xử. Nhìn thoáng qua mọi nơi, lại nhìn về phía đệ tử của mình ở ngoài cửa, ánh mắt hắn liền sáng lên. Liền nghiêm trang hướng về phía cửa thi lễ một cái, cung kính mở miệng:
“Chuyện này, không biết tiểu sư thúc có cao kiến gì không.”
A! Cái quỷ gì vậy? Trong nháy mắt Chúc Diêu cảm giác giống như bị bóng sao su đập vào.
” Triệu Tiểu Bàn”
Tiểu bằng hữu họ Vương là người nhận ra đầu tiên, hắn liền kêu lên một tiếng. Chúc Diêu đang còn sợ hãi liền sốc lại tinh thần, nhanh tay che mắt Vương Từ Chi lại. Tiểu hài tử xấu xa vùng vẫy một hồi, sau một lúc lấy đầu húc vào ngực nàng mà vẫn không ra được, liền cảm thấy sợ hãi.
Chúc Diêu cũng sợ, nàng nhớ lại cái người đang nằm trên đất kia chính là người đi lĩnh ngọc bài thân phận cùng lúc với nàng đó là Tiểu Bàn tử. Không nghĩ tới mới trôi qua có 1 tháng, hắn lại ngã ngay trước mặt mình, không có hơi thở. Nàng vô ý ngẩng đầu lại thấy xa xa gần chục bước chân lại có một đứa trẻ khác đang đứng, gương mặt nhìn cũng quen quen, không phải là đứa trẻ song linh căn rách nát Tiêu Dật đó sao. Lúc này hắn đang trợn mắt há mồm thở hổn hển nhìn Triệu Tiểu Bàn đang nằm trên mặt đất không một tiếng động. Quần áo hắn thì rách tả tơi, trên người thì loang lổ các loại vết thương. Ánh mắt tràn đầy lệ khí, điểm mấu chốt nhất vẫn là trong tay hắn đang còn cầm một thanh trường kiếm mà trên thân kiếm thì vẫn còn mang theo vết máu chưa khô. Không cần nói cũng biết, hồi nãy hắn vừa mới làm gì.
Lúc này do âm thanh ồn ào làm nhiều người chú ý, hấp dẫn không ít đệ tử hướng phía bên này chạy sang.
” To gan, lại dám ra tay sát hại đồng môn.”
Đồ Nguyên Thần phản ứng đầu tiên, phi thân lên một cái nhảy tới trước mặt Tiêu Dật, rồi đá rơi thanh trường kiếm trong tay hắn ra. Hắn gọi ra phi kiếm của mình, chế trụ Tiêu Dật lại, rồi xoay người hướng đệ tử khác phân phó.
” Nhanh gọi sư phụ tới đây”
Tiêu Dật cũng không có phản kháng, hoặc nói là không còn sức lực để phản kháng nữa. hắn dễ dàng bị Đỗ Nguyên Thân đè trên mặt đất. Đôi mắt trong trẻo của hắn lấp lánh lên vẻ bất khuất.
Càng ngày đệ tử vây xung quanh càng nhiều, chỉ trỏ vào hiện trường bắt đầu to nhỏ bàn tán. Chúc Diêu ở hiện trường đầu tiên cũng có chút bối rối. Nàng chỉ dám che lại đôi mắt của Vương Từ Chi thật chặt không cho hắn thấy.
” Có chuyện gì mà ồn ào như thế?”
Một âm thanh vang dội vang lên từ phía chân trời. Từ trong điện chủ một đạo bóng trắng bay ra, chính là chưởng môn của Khâu Cổ Phái Tử Đan chân nhân. Mới vừa rồi mọi người còn đang náo nhiệt ồn ào, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Ánh mắt Tử Đan quét qua một lượt Triệu Tiểu Bàn đang nằm trên mặt đất. Hắn nhanh chóng biến sắc, lập tức ngồi xổm người xuống kiểm tra một lúc, sau đó liền phất tay ngắt một cái bí quyết, trong nháy mắt một màn ánh sáng phủ lên người đang nằm dưới đất. Mới vừa rồi đầu đang còn chảy máu thì hiện tại liền bắt đầu khép lại với một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Sau khi ánh sáng tản đi, hắn liền cho đối phương ăn một viên gì đó. Một lúc sau thấy tiểu tử khôi phục lại hô hấp, hắn mới quay đầu lại chất vấn người xung quanh.
” Tu vi đã mất, là ai đã hạ thủ ác độc như vậy.”
Hài tử bị thương này hắn cũng có biết qua, là con của đại đệ tử Khí Phong môn hạ của Tử Duyên chân nhân, nghe nói tư chất cũng không tệ, tại sao lại bị thương như thế này.
“Bẩm sư phụ.”
Đỗ Nguyên Thần cố sức kéo người bên cạnh,
“Là người này.”
Tử Đan nhìn về phía Đỗ Nguyên Thần, rồi lại nhìn hài tử trong tay hắn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo đi vài phần.
” Chuyện gì đã xảy ra?”
Đỗ Nguyên Thần hướng Tử Đan thi lễ một cái, rồi tiếp tục nói:
” Ta cùng với tiểu sư đệ, Chúc sư muội trên đường tới đây, vừa hay nhìn thấy tiểu tử này ra tay đả thương Triệu sư đệ.”
Tử Đan quay người lại, thấy Chúc Diêu đang còn ôm Vương Từ Chi, nhất thời sửng sốt. Tiểu sư thúc, nàng tại sao lại ở chỗ này! Chẳng lẽ…. Tử Đan phản xạ có điều kiện sờ sờ túi đồ của mình, rồi lại liếc nhìn bốn phương, đến khi không nhìn thấy cái người lạnh như băng đâu cả, mới dám thở dài một hơi. May quá sư thúc tổ không có ở đây.
Hắn giả bộ ho khan một tiếng, rồi hướng đệ tử bên cạnh phân phó một câu:
“Người qua Khí Phong thông báo cho Tử Duyên chân nhân biết nhanh chóng đi tới đại điện”.
Rồi hắn lại nhìn Đỗ Nguyên Thần, lại do dự liếc mắt nhìn Chúc Diêu:
” Các người… Theo ta tới đại điện.”
Nói xong liền ôm tiểu hài tử vào trong lòng, ngự kiếm hướng điện chủ bay. Còn nhân chứng tận mắt chứng kiến Chúc Diêu thì không thể làm gì khác hơn là theo Đỗ Nguyên Thần cũng với tiểu tử Tiêu Dật, cùng nhau đi qua trận pháp truyền tống rồi một đường tới điện chủ.
Sau khi đi tới cửa đại điện, Chúc Diêu mới nhớ ra, liền buông tay che mắt tiểu bằng hữu họ Vương. Tiểu tử họ Vương đang định nổi giận thì ngay lập tức bị tràng cảnh trước mặt hù dọa. Hắn hào hứng nhìn xung quanh điện chủ với thần thái say mê, đôi tay nhỏ bé cũng không tự chủ được nắm lấy vạt áo của nàng.
Chúc Diêu nhìn có chút mềm lòng, mới vừa rồi khi nàng bước vào đại điện cũng bị tràng cảnh này làm cho hết hồn chứ đừng nói chi tới tiểu tử này. Nàng sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của hắn rồi nói:
” Đừng sợ, có tỷ đây rồi!”
Vương Từ Chi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hồi lâu mới gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Chúc Diêu hít mạnh một cái, rồi kéo tay hắn đi vào đại điện.
Trong đại điện ngoài trừ Tử Đan chân nhân ra, còn có hai người, một người nhìn tuổi có vẻ lớn, cả người toát ra một cỗ cương khí lẫm liệt, chắc là phong chủ của Khí Phong Tử Duyên chân nhân. Người còn lại thì đứng đằng sau hắn, chắc là phụ thân của tiểu tử béo kia tên là Triệu Nguyên Tu. Còn hài tử Tiểu Bàn cũng không thấy đâu, chắc là được đưa đi chữa trị rồi.
Còn Đỗ Nguyên Thần đến trước các nàng một lúc thì đang đem chuyện vừa phát sinh, thuật lại một lần. Mà Tiêu Dật không biết bị pháp thuật, đang bị từng cái dây thừng phát quang vây khốn một góc.
Tử Đan sắc mặt có chút ngưng trọng, chân mày nhăn lại, không biết nên xử lý như thế nào.
” Tiểu hài tử ngông cuồng, tuổi còn nhỏ như vậy mà ra tay tàn nhẫn, phải trừng phạt thật nghiêm khắc.”
Ở một bên, Triệu Nguyên Tu không nhịn được nữa, hai mắt hung dữ nhìn trừng trừng về phía hài tử đang bị trói một bên kia nói:
” Xin chưởng môn sư thúc lấy lại công đạo cho ta.”
Tử Đan giơ tay lên, ý bảo hắn đừng có nóng vội. Hắn đi về phía tiểu tử Tiêu Dật hỏi:
” Nói cho ta nghe, rốt cuộc vì sao ngươi lại ra tay nặng như vậy?”
Gương mặt tiểu bằng hữu Tiêu Dật quật cường, đứng thẳng dậy, trả lời từng chữ một:
” Hắn, Đáng, Chết!”
Triệu Nguyên Tu ngay lúc đó tức giận liền vọt tới:
” Chuyện đã tới nước này, người còn không biết hối cải. Người sẽ bị trừng phạt theo môn qui.”
Tiêu Dật hừ lạnh một tiếng, phản bác,
” Con của người sàm sỡ phụ nữ đã có chồng, ức hiếp đồng môn, dối trên lừa dưới, ta đánh hắn là thay trời hành đạo, ta chỉ hận là mình ra tay còn nhẹ.”
“Ngươi!”
Triệu Nguyên Tu tức giận đến mức muốn động thủ. Lại bị sư phụ của mình Tử Duyên ngăn cản.
Tử Duyên chỉ lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới hài tử này một cái, rồi xoay người hướng Tử Đan nói:
” Sư huynh, trước mắt sự thật đã rõ rành rành, môn có môn quy, mong rằng sư huynh có thể xử lý công bình.”
” Tử Duyên sư đệ, người cảm thấy việc này xử lý như thế nào mới tốt.”
Tử Đan hỏi.
Tử Duyên vuốt vuốt râu bạc trắng của mình, thoạt nhìn có vẻ tùy ý, nhưng trong lời nói hàm chứa lãnh ý,
” Chiếu theo môn quy, phế bỏ tu vi, xóa linh căn, trục xuất ra khỏi môn phái.”
Dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, ở một bên ánh mắt Tiêu Dật lộ ra vài phần tuyệt vọng, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, chảy xuống tí tách từng giọt máu. Nhưng mà vẫn như cũ cắn răng, không chịu nhận lỗi.
Tử Đan nhíu mày sâu hơn nữa, hủy bỏ tu vi thì dễ, chỉ là nếu như xóa bỏ linh căn, thì chắc chắn không thể tu tiên. Tiểu tử Tiêu Dật này là một mầm mống tốt, phá hủy như vậy có chút đáng tiếc, thế nhưng mặt mũi của sư đệ không thể không cấp cho. Nhất thời hắn có chút khó xử. Nhìn thoáng qua mọi nơi, lại nhìn về phía đệ tử của mình ở ngoài cửa, ánh mắt hắn liền sáng lên. Liền nghiêm trang hướng về phía cửa thi lễ một cái, cung kính mở miệng:
“Chuyện này, không biết tiểu sư thúc có cao kiến gì không.”
A! Cái quỷ gì vậy? Trong nháy mắt Chúc Diêu cảm giác giống như bị bóng sao su đập vào.
Danh sách chương