Có danh sư chỉ dạy, tu vi Tiêu Dật như là mở ra phần mềm hack vậy. Hắn cứ từ từ tăng tiến một cách nhanh chóng. Tuy rằng trong khoảng thời gian đó cũng có một số người không biết sống chết, tìm đến hắn gây sự. Nhưng cũng bị thực lực của hắn nghiền nát. Trong lúc vô tình nghiền nát còn thu hoạch thêm không ít trái tim của các sư muội nữa. Tới hậu kỳ hắn quá ngũ quan, trảm lục tướng (*), chiến đấu với tu luyện giả tà ác, giết yêu ma, vượt bí cảnh. Nhiều lần có cảm giác như hắn cửu tử nhất sinh thế nhưng tất cả mọi chuyện hắn đều biến nguy thành an. Giống như kiểu hắn đột nhiên kích phát ra năng lực đặc thù, sau đó hét lớn một tiếng, biến thành thủy thủ mặt trăng tiêu diệt nhân vật phản diện vậy. Mà từ những sự rèn luyện như thế hắn lại càng chiếm được nhiều cơ duyên hơn nữa.
*quá ngũ quan, trảm lục tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.
Sau cùng hắn gom góp được từ bên ngoài đủ 5 hệ Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ.
Năm thuộc tính khai trí linh, sau đó gọi ra Thần long!
A! không đúng, là phi thăng thành công!
Thậm chí hắn còn có thể đánh bại tất cả linh căn biến dị thiên tài, bao gồm Lôi Linh căn trong đó. Trở thành người Tu Tiên giới đầu tiên trong vòng 1000 năm phi thăng. Để cho từ nay về sau, người tu hành cũng chỉ có thể nhìn cái mông của hắn mà thăng.
Chúc Diêu nhìn đến hậu kỳ, không nhịn được nhổ nước bọt thẳng vào cái hoang tưởng này của hắn. Trong mơ nàng mơ thấy lúc trước Tiêu Dật còn cố gắng dốc lòng tu luyện tăng cao tu vi đi lên tới đỉnh. Thế nhưng tới hậu kỳ thì thay đổi hoàn toàn tính cách. Từ nỗ lực tu hành biến thành nỗ lực cua muội tử. Chỉ cần muội tử nào có quan hệ với hắn, thì tất cả đều quỳ gối trước hắn cả.
Tiêu Dật lại bắt đầu mở ra hình thức cua gái xuyên lục địa. Nào là công chúa yêu giới, nữ vương nhân loại, sư muội đồng môn, hoa dại ven đường. Các cô nương này chỉ cần thấy hắn thì không khác nào bị bệnh “mấy vạn năm chưa từng thấy nam nhân” vậy. Bọn họ đều cố sống cố chết đi theo hắn. Hơn nữa bọn họ còn có thể hài hòa, yên ổn sống chung, không đấu đá lẫn nhau. Tất cả bọn họ đều giống như kiểu không thương được hắn liền cảm thấy khó chịu. Mà tình yêu đối với hắn mà nói chính là yêu ta thì trao thân thể cho ta. Ta ngất. Đây quả thật là một cái kỳ tích. Mà trong đám người này còn có cả vị sư phụ Hóa thần kỳ tôn giả kia nữa.
Thấy vậy, Chúc Diêu chỉ muốn đút cho các nàng một cái mảnh ”não tàn.”
Cuối cùng tất nhiên là Tiêu Dật hắn thành lập được một dàn harem khổng lồ rồi. Mà Tiêu Dật hắn ở Hóa thần hậu kỳ còn cố ý dừng lại Tu tiên giới 1000 năm. Nguyên do chính là để chờ đợi 10 muội tử được sủng ái nhất trong dàn harem của hắn, cùng nhau phi thăng.
Về phần cốt chuyện sau khi hắn phi thăng, Chúc Diêu liền không thấy được. Nàng còn tưởng rằng cảnh trong mơ sẽ dừng lại ở đây. Thế nhưng khung cảnh trước mắt liền thay đổi. Nàng đang còn nhìn quang cảnh phi thăng rực rỡ liền quay trở về khung cảnh Tu tiên giới.
Sau khi truyền kỳ Tiêu Dật phi thăng, thì Tu tiên giới cũng không có nghênh đón được bình yên. Nguyên nhân chính là sau khi hắn phi thăng, thì mấy cái Ngũ Linh thần kỳ gian dối kia cũng phi thăng theo hắn tới thượng giới. Tu tiên giới thiếu mất 5 loại Ngũ linh dẫn dắt, linh khí trên thế gian không ngừng biến mất, không cách nào ngưng tụ lại được.
Thấy được rõ ràng nhất đó chính là cây cối trong Tu tiên giới. Do không có Mộc linh dẫn dắt cho nên cây cối không hấp thu được Mộc linh khí, bắt đầu trở nên khô héo. Chưa tới 100 năm, nguyên liệu bình thường nhất đều điều chế Dưỡng Tâm Đan cũng không thể tìm được trong Tu tiên giới. Mà người tu tiên, do không có cách nào dẫn linh khí nhập thể được, cho nên tu vi đình chỉ, không thể nào phi thăng được.
Đáng thương nhất chính là người phàm trần. Do mất đi Ngũ Linh, cho nên không có nước để sinh hoạt. Ngay cả cây trồng bình thường cũng thiếu nước mà khô héo đi. Lửa cũng không thể xua đuổi tà ma được nữa. Người phàm trần dính vào căn bệnh kỳ quái mà chết với số lượng lớn. Đất không còn sinh cơ, cho nên đất không thể nào trồng trọt được nữa. Thực vật đối với người tu tiên có thể là không đủ, nhưng đối với người phàm trần mà nói thì đây không khác nào đòn trí mạng. Do vậy, nạn đói diễn ra khắp nơi, thây chất đầy đồng.
Trải qua mấy nghìn năm, toàn bộ hạ giới, không còn một thân ảnh nào còn sống sót. Thế giới nghênh đón ngày diệt vong.
Chúc Diêu nhìn từng cái, từng cái thân ảnh ngã xuống. Rồi lại nhìn cảnh vật hoang vắng trong thiên địa không còn lại cái gì. Nàng liền cảm thấy một cỗ bi thương sâu đậm, ép cho nàng không thở nổi. Dù đây không phải là tâm tình của nàng. Nhưng nó cũng nặng nề ép cho nàng hít thở không thông. Phảng phất trước khi thế giới này tan vỡ thì có một tiếng thét vang lên vậy.
Trong lúc nàng cảm thấy càng ngày càng khó chịu, thì hình ảnh trước mắt đột nhiên lóe lên. Cái cảm giác ngột ngạt khó thở này trong nháy mắt biến mất. Nàng phát hiện ra nàng đang ngồi trong ngôi nhà của mình.
Đây không phải là ngôi nhà lá trên đỉnh núi Ngọc Lâm Phong kia. Mà là gian phòng nhỏ, nàng phấn đấu mấy mươi năm mới mua được nó.
Nàng quay trở về thời hiện đại!
Chúc Diêu mờ mịt nhìn những hình ảnh quen thuộc trước mắt. Nơi này là nhà của nàng, gian phòng của nàng. Trước mắt chính là cái máy vi tính của nàng, ngay cả cái chén bên cạnh con chuột cũng giống nhau như đúc. Nhất thời nàng có chút phản ứng không kịp.
Trên màn hình máy vi tính, chương trình QQ đột nhiên nhấp nháy. Một tin nhắn từ đồng nghiệp Nhỏ Phương gửi tới.
Chúc Diêu sững sờ. Đột nhiên nhớ tới, đây không phải là câu nói của đồng sự trước khi nào chuyển kiếp sao? Vừa vặn lúc đó, nàng đang cùng Nhỏ Phương thảo luận về vấn đề cái lỗ thủng trong trò chơi của công ty mà bọn họ vừa mới phát hiện ra. Đó là một lỗ thủng kỹ thuật tương đối trí mạng. Rất có thể do thiết kế không cân bằng, dẫn tới cả hệ thống trò chơi cũng mất cân bằng theo. Nếu như trò chơi thực sự phát hành ra mà nói thì… sẽ đem tới cho công ty tổn thất rất là lớn. Mà trò chơi đương nhiên cũng sẽ bị thu hồi, đóng gói lại rồi.
Nhưng cái vấn đề này cũng không phải do nàng phát hiện ra. Mà là do một vị bằng hữu của nàng, một NPC đứng đầu trong trò chơi phát hiện ra.
Nàng di động con chuột tìm vị NPC trò chơi. QQ – giới linh.
Chúc Diêu ngẩn ngơ khi phát hiện thấy tay mình không còn bị mất khống chế nữa. Nàng bắt đầu đánh chữ gửi cho đối phương. Mà câu chữ này giống như đúc câu chữ trước khi nàng chuyển kiếp vậy.
Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: Cảm ơn ngươi. Lần trước ngươi có nói tới cái lỗ thủng kia đã được chúng ta cho tu bổ lại rồi. Người lại giúp ta một lần nữa rồi.
Giới linh: Không cần khách khí. Ta chỉ nêu ra vấn đề còn tồn tại thôi. Chân chính nghĩ ra phương án giải quyết và xử lý chuyện này là do ngươi mà.
Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: Ha ha, dù sao thì ta cũng muốn cảm ơn ngươi. Trò chơi này đã tốn rất nhiều tâm huyết của ta. Thế giới game này là do một tay ta sáng lập nên. Nếu mà vì vậy mà hỏng mất, thì ta sẽ đau lòng lắm.
Giới linh: Ngươi rất quan tâm tới thế giới này sao? Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: Đương nhiên! Đó là tâm huyết của ta mà?
Giới linh: Ta cũng có một cái thế giới. Nó xảy ra một chút vấn đề.
Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: A, là trò chơi gì vậy? Ta có thể giúp đỡ ngươi được không?
Giới linh: Ngươi nguyện ý giúp đỡ ta?
Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: Đương nhiên! Có qua có lại mà. Tốt xấu gì thì ta cũng là nhân viên kỹ thuật, tu bổ một hai cái bug hoàn toàn không thành vấn đề!
Giới linh: Được!
Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: Được rồi. Tới cùng là trò chơi dạng gì vậy? Nó xảy ra vấn đề gì?
Giới linh: Vấn đề của ta là…
Còn không chờ Chúc Diêu thấy rõ ràng được vấn đề của hắn là cái gì. Đột nhiên một đạo ánh sáng màu trắng mạnh mẽ đâm sang chỗ nàng, Chúc Diêu chợt giật mình tỉnh giấc.
Nàng có chút ngây ngôc nhìn bốn phía.
Nơi này, là Ngọc Lâm Phong. Nàng vẫn đang còn ở trong cái thế giới Tu tiên.
Giới linh là người mà nàng quen biết 5 năm trước, khi đó nàng vừa bước chân vào làm nghề kỹ thuật trò chơi. Vừa bắt đầu nên nàng chỉ có thể làm ra trò chơi đơn giản trên websites mà thôi. Mà Giới linh lại chính là NPC đầu tiên của nàng. Hắn thường xuyên nói ra một số ý kiến trọng tâm liên quan tới trò chơi. Hơn nữa những ý kiến này thường rất là chính xác. Nàng dựa theo ý kiến của hắn mà bắt đầu tiến hành sữa chữa.
*quá ngũ quan, trảm lục tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.
Sau cùng hắn gom góp được từ bên ngoài đủ 5 hệ Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ.
Năm thuộc tính khai trí linh, sau đó gọi ra Thần long!
A! không đúng, là phi thăng thành công!
Thậm chí hắn còn có thể đánh bại tất cả linh căn biến dị thiên tài, bao gồm Lôi Linh căn trong đó. Trở thành người Tu Tiên giới đầu tiên trong vòng 1000 năm phi thăng. Để cho từ nay về sau, người tu hành cũng chỉ có thể nhìn cái mông của hắn mà thăng.
Chúc Diêu nhìn đến hậu kỳ, không nhịn được nhổ nước bọt thẳng vào cái hoang tưởng này của hắn. Trong mơ nàng mơ thấy lúc trước Tiêu Dật còn cố gắng dốc lòng tu luyện tăng cao tu vi đi lên tới đỉnh. Thế nhưng tới hậu kỳ thì thay đổi hoàn toàn tính cách. Từ nỗ lực tu hành biến thành nỗ lực cua muội tử. Chỉ cần muội tử nào có quan hệ với hắn, thì tất cả đều quỳ gối trước hắn cả.
Tiêu Dật lại bắt đầu mở ra hình thức cua gái xuyên lục địa. Nào là công chúa yêu giới, nữ vương nhân loại, sư muội đồng môn, hoa dại ven đường. Các cô nương này chỉ cần thấy hắn thì không khác nào bị bệnh “mấy vạn năm chưa từng thấy nam nhân” vậy. Bọn họ đều cố sống cố chết đi theo hắn. Hơn nữa bọn họ còn có thể hài hòa, yên ổn sống chung, không đấu đá lẫn nhau. Tất cả bọn họ đều giống như kiểu không thương được hắn liền cảm thấy khó chịu. Mà tình yêu đối với hắn mà nói chính là yêu ta thì trao thân thể cho ta. Ta ngất. Đây quả thật là một cái kỳ tích. Mà trong đám người này còn có cả vị sư phụ Hóa thần kỳ tôn giả kia nữa.
Thấy vậy, Chúc Diêu chỉ muốn đút cho các nàng một cái mảnh ”não tàn.”
Cuối cùng tất nhiên là Tiêu Dật hắn thành lập được một dàn harem khổng lồ rồi. Mà Tiêu Dật hắn ở Hóa thần hậu kỳ còn cố ý dừng lại Tu tiên giới 1000 năm. Nguyên do chính là để chờ đợi 10 muội tử được sủng ái nhất trong dàn harem của hắn, cùng nhau phi thăng.
Về phần cốt chuyện sau khi hắn phi thăng, Chúc Diêu liền không thấy được. Nàng còn tưởng rằng cảnh trong mơ sẽ dừng lại ở đây. Thế nhưng khung cảnh trước mắt liền thay đổi. Nàng đang còn nhìn quang cảnh phi thăng rực rỡ liền quay trở về khung cảnh Tu tiên giới.
Sau khi truyền kỳ Tiêu Dật phi thăng, thì Tu tiên giới cũng không có nghênh đón được bình yên. Nguyên nhân chính là sau khi hắn phi thăng, thì mấy cái Ngũ Linh thần kỳ gian dối kia cũng phi thăng theo hắn tới thượng giới. Tu tiên giới thiếu mất 5 loại Ngũ linh dẫn dắt, linh khí trên thế gian không ngừng biến mất, không cách nào ngưng tụ lại được.
Thấy được rõ ràng nhất đó chính là cây cối trong Tu tiên giới. Do không có Mộc linh dẫn dắt cho nên cây cối không hấp thu được Mộc linh khí, bắt đầu trở nên khô héo. Chưa tới 100 năm, nguyên liệu bình thường nhất đều điều chế Dưỡng Tâm Đan cũng không thể tìm được trong Tu tiên giới. Mà người tu tiên, do không có cách nào dẫn linh khí nhập thể được, cho nên tu vi đình chỉ, không thể nào phi thăng được.
Đáng thương nhất chính là người phàm trần. Do mất đi Ngũ Linh, cho nên không có nước để sinh hoạt. Ngay cả cây trồng bình thường cũng thiếu nước mà khô héo đi. Lửa cũng không thể xua đuổi tà ma được nữa. Người phàm trần dính vào căn bệnh kỳ quái mà chết với số lượng lớn. Đất không còn sinh cơ, cho nên đất không thể nào trồng trọt được nữa. Thực vật đối với người tu tiên có thể là không đủ, nhưng đối với người phàm trần mà nói thì đây không khác nào đòn trí mạng. Do vậy, nạn đói diễn ra khắp nơi, thây chất đầy đồng.
Trải qua mấy nghìn năm, toàn bộ hạ giới, không còn một thân ảnh nào còn sống sót. Thế giới nghênh đón ngày diệt vong.
Chúc Diêu nhìn từng cái, từng cái thân ảnh ngã xuống. Rồi lại nhìn cảnh vật hoang vắng trong thiên địa không còn lại cái gì. Nàng liền cảm thấy một cỗ bi thương sâu đậm, ép cho nàng không thở nổi. Dù đây không phải là tâm tình của nàng. Nhưng nó cũng nặng nề ép cho nàng hít thở không thông. Phảng phất trước khi thế giới này tan vỡ thì có một tiếng thét vang lên vậy.
Trong lúc nàng cảm thấy càng ngày càng khó chịu, thì hình ảnh trước mắt đột nhiên lóe lên. Cái cảm giác ngột ngạt khó thở này trong nháy mắt biến mất. Nàng phát hiện ra nàng đang ngồi trong ngôi nhà của mình.
Đây không phải là ngôi nhà lá trên đỉnh núi Ngọc Lâm Phong kia. Mà là gian phòng nhỏ, nàng phấn đấu mấy mươi năm mới mua được nó.
Nàng quay trở về thời hiện đại!
Chúc Diêu mờ mịt nhìn những hình ảnh quen thuộc trước mắt. Nơi này là nhà của nàng, gian phòng của nàng. Trước mắt chính là cái máy vi tính của nàng, ngay cả cái chén bên cạnh con chuột cũng giống nhau như đúc. Nhất thời nàng có chút phản ứng không kịp.
Trên màn hình máy vi tính, chương trình QQ đột nhiên nhấp nháy. Một tin nhắn từ đồng nghiệp Nhỏ Phương gửi tới.
Chúc Diêu sững sờ. Đột nhiên nhớ tới, đây không phải là câu nói của đồng sự trước khi nào chuyển kiếp sao? Vừa vặn lúc đó, nàng đang cùng Nhỏ Phương thảo luận về vấn đề cái lỗ thủng trong trò chơi của công ty mà bọn họ vừa mới phát hiện ra. Đó là một lỗ thủng kỹ thuật tương đối trí mạng. Rất có thể do thiết kế không cân bằng, dẫn tới cả hệ thống trò chơi cũng mất cân bằng theo. Nếu như trò chơi thực sự phát hành ra mà nói thì… sẽ đem tới cho công ty tổn thất rất là lớn. Mà trò chơi đương nhiên cũng sẽ bị thu hồi, đóng gói lại rồi.
Nhưng cái vấn đề này cũng không phải do nàng phát hiện ra. Mà là do một vị bằng hữu của nàng, một NPC đứng đầu trong trò chơi phát hiện ra.
Nàng di động con chuột tìm vị NPC trò chơi. QQ – giới linh.
Chúc Diêu ngẩn ngơ khi phát hiện thấy tay mình không còn bị mất khống chế nữa. Nàng bắt đầu đánh chữ gửi cho đối phương. Mà câu chữ này giống như đúc câu chữ trước khi nàng chuyển kiếp vậy.
Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: Cảm ơn ngươi. Lần trước ngươi có nói tới cái lỗ thủng kia đã được chúng ta cho tu bổ lại rồi. Người lại giúp ta một lần nữa rồi.
Giới linh: Không cần khách khí. Ta chỉ nêu ra vấn đề còn tồn tại thôi. Chân chính nghĩ ra phương án giải quyết và xử lý chuyện này là do ngươi mà.
Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: Ha ha, dù sao thì ta cũng muốn cảm ơn ngươi. Trò chơi này đã tốn rất nhiều tâm huyết của ta. Thế giới game này là do một tay ta sáng lập nên. Nếu mà vì vậy mà hỏng mất, thì ta sẽ đau lòng lắm.
Giới linh: Ngươi rất quan tâm tới thế giới này sao? Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: Đương nhiên! Đó là tâm huyết của ta mà?
Giới linh: Ta cũng có một cái thế giới. Nó xảy ra một chút vấn đề.
Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: A, là trò chơi gì vậy? Ta có thể giúp đỡ ngươi được không?
Giới linh: Ngươi nguyện ý giúp đỡ ta?
Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: Đương nhiên! Có qua có lại mà. Tốt xấu gì thì ta cũng là nhân viên kỹ thuật, tu bổ một hai cái bug hoàn toàn không thành vấn đề!
Giới linh: Được!
Bộ phận Kỹ thuật Chúc Diêu: Được rồi. Tới cùng là trò chơi dạng gì vậy? Nó xảy ra vấn đề gì?
Giới linh: Vấn đề của ta là…
Còn không chờ Chúc Diêu thấy rõ ràng được vấn đề của hắn là cái gì. Đột nhiên một đạo ánh sáng màu trắng mạnh mẽ đâm sang chỗ nàng, Chúc Diêu chợt giật mình tỉnh giấc.
Nàng có chút ngây ngôc nhìn bốn phía.
Nơi này, là Ngọc Lâm Phong. Nàng vẫn đang còn ở trong cái thế giới Tu tiên.
Giới linh là người mà nàng quen biết 5 năm trước, khi đó nàng vừa bước chân vào làm nghề kỹ thuật trò chơi. Vừa bắt đầu nên nàng chỉ có thể làm ra trò chơi đơn giản trên websites mà thôi. Mà Giới linh lại chính là NPC đầu tiên của nàng. Hắn thường xuyên nói ra một số ý kiến trọng tâm liên quan tới trò chơi. Hơn nữa những ý kiến này thường rất là chính xác. Nàng dựa theo ý kiến của hắn mà bắt đầu tiến hành sữa chữa.
Danh sách chương