Liếc mắt nhìn, không chút hứng thú ném sang một bên!
“Cậu Diệp, sao vậy?”, Thẩm Hạc kỳ quái.
Diệp Bắc Minh chỉ lá thư: “Tự ông xem đi”.
Thẩm Hạc giơ lá thư lên xem, mặt lập tức biến sắc: “Người của hiệp hội võ đạo hành tỉnh mời cậu Diệp ba ngày sau đến võ đài quyết tử chiến một trận?”
“Đây chính là võ đài!”
“Nơi luật pháp của Long Quốc không quản”.
“Đối với võ giả mà nói, ân oán quá nhiều, vì vậy có một quy định bất thành văn”.
“Chỉ cần võ giả lên võ đài, tương đương với ký kết giấy sinh tử”.
“Võ giả chết trên võ đài, quốc gia cũng sẽ không truy cứu”, Thẩm Hạc nghiêm túc nói.
“Không thú vị, không đi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Thẩm Hạc sửng sốt: “Cậu không đi?”
“Có gì thú vị chứ? Chẳng buồn lãng phí thời gian với bọn họ”, Diệp Bắc Minh lười biếng ngáp một cái.
Thẩm Hạc nhắc nhở: “Cậu Diệp, nếu cậu không đi, bọn họ nhất định sẽ nói cậu hèn nhát, đối với võ giả mà nói…”
“Mặc kệ cho bọn họ nói đi, tôi không hứng thú với danh tiếng”, Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười.
Danh tiếng là gì?
Có thể làm cơm ăn không?
Hơn nữa, Diệp Bắc Minh đã quyết định ngày mai lên đường đi Long Đô!
Anh muốn gặp tận mặt hỏi Diệp Minh Viễn vì sao phải giết mình!
Mẹ ruột mình là ai?
Còn sống hay đã chết!
Hiệp hội hành tỉnh võ đạo Đông Nam?
Võ đài?
Ai thích thì cứ đi!
“Khụ, được rồi…”, Thẩm Hạc ho khan mấy tiếng.
Trong lòng thầm nghĩ thanh niên bây giờ đều nghĩ thoáng như vậy sao?
Màn đêm buông xuống, cửa phủ Diệp.
Một chiếc xe Jeep màu xanh bộ đội đạp thắng xe, dừng lại.
Một người đàn ông trung niên và một đôi thanh niên nam nữ từ trên xe bước xuống.
Ba người đều mặc quân trang!
Đặc biệt là ở trên ngực có hoa văn hình rồng.