“Cậu Diệp, cửa phủ đệ có người đến, tự xưng là người của bộ đội đặc chủng Long Hồn”.  

 

“Trong bọn họ còn có một người là tướng quân Dư Thiên Long gì đó, nói muốn gặp cậu!”  

 

“Long Hồn?”  

 

Diệp Bắc Minh nhướn mày: “Đi, đi xem sao”.  

 

Anh đi đến cửa lớn phủ Diệp, quả nhiên nhìn thấy có ba người đứng dưới bậc thang.  

 

Một người đàn ông trung niên đứng bất động như núi!  

 

Một thanh niên bóng lưng thẳng tắp!  

 

Một cô gái như hoa, mặt đẹp kiêu ngạo!  

 

Ba người đứng thành hình tam giác, tất cả đều đứng thẳng tắp ở đó.  

 

Diệp Bắc Minh đứng trên bậc thang, cũng không có ý muốn đi đón tiếp, anh nhàn nhạt nói: “Ba vị có chuyện?”  

 

“Anh thái độ gì đấy?”  

 

Đường Văn Quân lập tức giận dữ.  

 

Bọn họ đến từ lâu rồi, Diệp Bắc Minh mới lững thững đi ra.  

 

Ngay cả bậc thang cũng không bước xuống, cao cao tại thượng nhìn ba người bọn họ!  

 

Quá bực mình!  

 

Diệp Bắc Minh cười, khẽ gật đầu: “Cô còn muốn tôi có thái độ gì, tìm tôi có việc gì cứ nói, không có thì tôi về đây, tôi bận lắm”.  

 

Long Hồn đã từng phái Ngư Ấu Vy đến giết anh.  

 

Mặc dù thất bại!  

 

Nhưng đây là sự thật?  

 

Các người phái người đến giết tôi rồi, còn muốn tôi có thái độ gì?  

 

Nếu không phải vì Long Hồn là bộ đội của Long Quốc, anh đã có thể trực tiếp ra tay.  

 

“Anh!”  

 

Mắt đẹp của Đường Văn Quân trợn tròn, không ngờ Diệp Bắc Minh dám nói chuyện với bọn họ như vậy.  

 

Cô ta hít sâu một hơi: “Thuộc hạ của anh không nói rõ với anh sao?”  

 

“Chúng tôi là bộ đội đặc chủng Long Hồn!”  

 

“Vị này là tướng quân Dư Thiên Long! Tướng quân! Tướng quân Long Hồn! Anh hiểu không?”  

“Ồ”.  

 

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời.  

 

“Anh…”, Đường Văn Quân tức muốn hộc máu.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện