“Yên Nhiên, Chu Tông không phải người hiền lành gì, bạn trai bé nhỏ của cậu chịu thiệt rồi”, một cô gái cười nói.
Đôi mi thanh tú của Ngụy Yên Nhiên khẽ nhăn lại, cô ta hừ lạnh: “Anh ta nóng tính, để anh ta chịu thua thiệt ở đây, con đường đời người sau này sẽ dễ đi hơn nhiều!”
Cô ta cũng không cho rằng Diệp Bắc Minh dám ra tay ở đây.
Mặc dù thân thủ anh không tệ.
Lúc này, Chu Tông đã đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Từ trên nhìn xuống!
Mắt nhìn xuống Diệp Bắc Minh, giọng điệu ngạo mạn: “Thằng nhãi, lai lịch gì? Ba giây, tự giới thiệu”.
“Cút”.
Diệp Bắc Minh chỉ có một chữ.
Chu Tông nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói: “Mày nói gì?”
“Kìa, đây là bạn trai của cậu đấy, cậu cứ để anh ta bị ức hiếp vậy sao?”, một cô gái khác kinh ngạc nói.
Ngụy Yên Nhiên liếc mắt: “Đã nói rồi, anh ta không phải bạn trai tôi”.
“Ồ, vậy sau này thì sao?’, một cô gái hỏi.
“Sau này… ha ha, xem biểu hiện của anh ta đã”, Ngụy Yên Nhiên sững sờ, đột nhiên khẽ cười một tiếng.
“Hả?”
Mấy cô gái đều ngơ ngác.
Bọn họ đang đùa!
Đang trêu ghẹo Ngụy Yên Nhiên.
Ai cũng nhìn ra Ngụy Yên Nhiên không thể nào để ý đến Diệp Bắc Minh.
Nhưng không ngờ Ngụy Yên Nhiên lại trả lời như vậy.
Vào lúc mấy cô gái đang sững sờ.
“Bốp!”
Đột nhiên, một âm thanh giòn dã truyền tới.
Chu Tông như chó chết bay ra ngoài, đụng đổ mấy bàn rượu, ngã lăn trến đất.
Khuôn mặt sưng húp như đầu heo, mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép!
“A!”
Các chị em của Ngụy Yên Nhiên còn đang bàn luận về Diệp Bắc Minh.
Biến cố đột nhiên xuất hiện, dọa bọn họ giật mình.
“Cái gì?”
Con ngươi Ngụy Yên Nhiên co rút, không ngờ Diệp Bắc Minh dám ra tay ở đây.