Đường Lạc Âm lộ ra nét cười khiến người khác phải đau lòng: “Dù sao thì tôi cũng mắc bệnh nan y, không sao cả!”
Diệp Bắc Minh giơ tay chụp xuống! Chuẩn xác nắm lấy cổ tay Đường Lạc Âm! Đường Lạc Âm giật mình nhưng cũng không phản kháng lại!
Diệp Bắc Minh kiểm tra xong tình trạng thể chất của cô thì thân thể khế run lên!
Quả nhiên.
Tuy rằng thoạt nhìn Đường Lạc Âm tràn đầy sinh lực nhưng trên thực tế đã là đèn cạn dầu!
Giống như ao cạn nước, cây chết bệnh! Tuổi thọ còn lại của cô không vượt quá một tháng!
“Hơn nữa tôi bẩm sinh đã thiếu một hồn một phách, nghe nói người như vậy sau khi chết không thể xuống Minh giới!”
“Tôi từ nhỏ chưa từng gặp qua cha mẹ mình, bèn muốn trước khi chết có thể tới Minh Giới một chuyến, có lẽ có thể tìm thấy linh hồn của họ để gặp mặt một
lần”, giọng nói của Đường Lạc Âm vang lên nhẹ bãng!
Nhưng khi lọt vào tai Diệp Bắc Minh lại giống như một cú đánh thẳng vào. đầu!
Anh nhớ lại những gian nan mình gặp phải trên con đường tìm kiếm cha mẹ mình!
Vừa rồi bản thân còn buông ra những lời lẽ như vậy với Đường Lạc Âm khiến thâm tâm anh có chút khó chịu!
Hai mắt Dạ Huyền ửng đỏ.
Diệp Thanh Lam vươn tay lau đi khóe mắt, nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Minh Nhi à, những lời con nói vừa rồi vẫn còn chưa xin lỗi cô Đường đâu!”
Diệp Bắc Minh chân thành mở lời: “Cô Đường, xin lỗi cô, tôi thực không ngờ...
Đường Lạc Âm tinh nghịch lè lưỡi cười: “Được rồi, tôi không trách anh đâu”.
“Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, tôi không hề nghĩ bản thân mình gặp bất hạnh hay gì cả, vả lại, tôi cũng rất hạnh phúc”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!