Nghê Hoàng đứng ngây trong giây lát, sau đó nhanh chóng chạy theo.

Vừa mới đi được vài chục mét.

“Đứng lại hết cho ta!”

Chỉ thấy một đám võ giả đang lao nhanh tới, bao vây toàn bộ bến thuyền.

Một người đàn ông toàn thân âm khí bước ra từ đám người, quét mắt qua mấy người vừa trở về từ Minh Giới: “Minh Giới vừa xảy ra chuyện, để đảm bảo an toàn cho mọi người, không ai được rời khỏi đây!”

“Bất kỳ người nào muốn rời khỏi Phong Đô đều phải xếp hàng khám xét!”

Đám đông bắt đầu bàn tán ồn ào.

Mấy võ giả đội mũ trúc, mặc áo trùm kín mặt lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

“Có tư cách gì khám xét chúng ta?”

“Đừng để ý tới hắn, chúng ta đi!”

Một số người lắc đầu, bắt đầu di chuyển về trận truyền tống của Phong Đô.

Người đàn ông toàn thân âm khí kia cười lạnh nói: “Giết bọn chúng đi!” “Vâng, thưa công tử!”

Hai lão giả phía trước bước lên trước, khí tức của cảnh giới Thần Quân tản ra, đập tay ra trưởng 1 cách tàn nhẫn.

Bịch! Mấy người kia nháy mắt hóa thành 1 đám sương máu. “Xi xầm...”

Những vỏ giả khác nhìn thấy cảnh tượng này đều hít vào một ngụm khí lạnh, sợ hãi run rẩy, tự động xếp hàng chờ bị khám xét.

Chỉ còn lại 3 người Diệp Bắc Minh, Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng 3 người vẫn đứng tại chỗ.

Bỗng đột nhiên. Hừ!

Người đàn ông âm lãnh kia nheo mắt: “Thăng ranh, mày không xếp hàng sao?”

Diệp Bắc Minh đương nhiên không có ý định xếp hàng, càng không có khả năng để người khác xét người, cũng lười để ý tới gã này.

“Chúng ta đi!” Anh trực tiếp đi về trận truyền tống của thành Phong Đô. “Muốn chết!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện