Mười mấy vạn cao thủ đỉnh phong của Tù Tộc gầm lên.

Giống như thành dã thú.

Thân thể Nghê Hoàng run lên, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu: “Cảnh giới Thần Quân... vậy mà là cảnh giới Thần Quân... chẳng trách người của Tù Tộc lại dám làm phản...”

“Đây chính là thứ làm họ tự tin sao?”

Cô ta tuyệt vọng nhìn vào bóng lưng của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh khế nheo mắt, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay không ngừng rung lên, bộc phát ta chiến ý khủng khiếp: “Giết!”

Một người một kiếm, trực tiếp giết thẳng về phía lão tổ của Tù Tộc.

“Một con kiến như mày lại dám xúc phạm đến uy nghiêm của Tù Tộc tao ư? Bổn tổ ban cho mày cái chết!”, ba cái đầu quỷ dị đồng thanh hét lên: “Giết!!!”

Sáu cánh tay vung lên trong không trung.

Sáu thần khí đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt lao tới trước người Diệp Bắc Minh.

Đồng thời chém xuống.

Diệp Bắc Minh vung kiếm lên đỡ, một âm thanh lanh lảnh vang lên, một chiếc riù khổng lồ và thần kiếm hóa thành bột phấn.

Bốn vũ khí còn lại cùng lúc chém về phía đầu Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh phản ứng cực nhanh, giơ kiếm đỡ trước người chặn lại một đòn này.

Sức mạnh của cảnh giới Thần Quân thật là đáng sợ, giống như thiên thạch va vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hung hãn đập vào ngực Diệp Bắc Minh.

Rầm!

Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, văng ra xa.

“Anh Diệp! Anh Di:

Nghê Hoàng và Đường Lạc Âm cùng hét lên.

“Không hổ danh là cảnh giới Thần Quân, quả nhiên lợi hại. Nếu như không phải kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thay mình cản lại một phần sức mạnh, một đòn này đủ để mình tan thành sương máu!”

“Cần tôi ra tay không?”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện