Giữa hai người cũng không phát sinh chuyện gì.  

 

Diệp Bắc Minh vẫn tự tin về khả năng kiềm chế của mình!  

 

“Được, vậy mỗi người ngủ một bên”, Diệp Bắc Minh đồng ý.  

 

Chu Nhược Giai cảm kích chạy lên, cô ngủ ở trong.  

 

Cô nằm nghiêng người, mặt đầy mong chờ nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh tắt đèn, nằm ở bên ngoài.  

 

Anh có thể cảm giác được hô hấp của Chu Nhược Giai trở nên hơi gấp rút, cơ thể cũng nhích gần Diệp Bắc Minh vài phần.  

 

Nhịp tim của cô đập thình thịch như hươu chạy!  

 

Cô sợ Diệp Bắc Minh làm bậy!  

 

Lại sợ Diệp Bắc Minh không làm bậy!  

 

Trong lúc rối rắm, Diệp Bắc Minh lại đã ngủ rồi.  

 

“Ây da, sao anh lại ngủ trước rồi!”. Chu Nhược Giai chu môi, cô có hơi thất vọng, nhưng trái tim đang treo ngược lại lập tức rơi xuống.  

 

Cô bò dậy, hôn nhẹ lên môi của Diệp Bắc Minh, sau đó hài lòng ôm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh, chìm vào giấc ngủ.  

 

Cô bé này!  

 

Diệp Bắc Minh đương nhiên chưa ngủ, anh liếm môi, khóe miệng nở một cười.  

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Bắc Minh vừa dậy, rửa mặt xong, mới vừa mở cửa phòng ra.  

 

Chu Nhược Giai đã lén lút chạy ra từ phòng của anh.  

 

Đúng lúc, Chu Thiên Hạo đến.  

 

“Bố!”  

 

Chu Nhược Gia xấu hổ dậm chân, vội vàng chạy đi.  

 

“Ha ha, Bắc Minh à..”. Chu Thiên Hạo đứng đó, cười nhìn anh.  

 

Diệp Bắc Minh lúng túng: “Chú Chu, không phải như chú nghĩ đâu!”  

 

“Chú nghe cháu giải thích!”  

 

Tuy thực lực võ đạo của anh cao cường, nhưng anh vẫn rất tôn trọng luân lý.  

 

Chu Thiên Hạo dù sao cũng là người vai vế trên!  

 

Chu Thiên Hạo mỉm cười sâu xa, vẻ mặt “chú đều hiểu”!  

 

“Đều là người từng trải, không có gì to tát cả, chú và dì Lý của cháu khi chưa kết hôn cũng đã ngủ cùng nhau”. Chu Thiên Hạo vỗ vỗ vai Diệp Bắc Minh.  

Lời nói sâu xa.  

 

“Nhưng người trẻ tuổi cần chú ý các biện pháp bảo vệ”.  

 

“Đến lúc đó đừng để xí hổ là được!”  

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện