"Ta cũng không biết!"
Dao Hi lắc đầu: "Có người bảo, đây là hạn chế của phép tắc thiên địa!"
"Đại Đế sống càng lâu, trong cơ thể sẽ tích tụ một loại độc tố! Bảo nó là độc, nhưng nó giống kiểu giới hạn ở phương diện phép tắc hơn, người ở cảnh giới Đại Đế đỉnh phong mà không đột phá được nữa, cuối cùng sẽ chết!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Một số Đại Đế không muốn chết, nên mang theo ký ức đời trước trọng sinh?"
"Đúng vậy!" Dao Hi gật đầu.
"Từ xưa đến nay, chỉ cần đã tiến vào cảnh giới Đại Đế, thì ai lại cam tâm chết đi như vậy chứ?"
"Phần đa mọi người muốn chuyển thế trọng sinh, có người thành công, có người thất bại."
"Ngươi bảo ta cho ngươi biết có bao nhiêu Đại Đế chuyển thế thành công, thì †a cũng không xác định được!"
Nghe thấy lời này, nét mặt Diệp Bắc Minh dao động.
"Đế chiến ở Vô Căn Chỉ Địa là sao?"
"Cha ta là Đông Cực Đại Đế, đã phát hiện ra một thế giới bên ngoài Nguyên Thủy Chân Giới!" Giọng Dao Hi trở nên nặng nề: "Chỉ cần tiến vào thế giới đó, giới hạn tuổi thọ dành cho Đại Đế sẽ bị giải trừ!"
"Sau khi những Đại Đế khác biết tin, họ đã liên thủ ám sát cha tai"
"Ta và Dao Trì ngã xuống trong trận chiến đó, cha ta không rõ tung tích, có lẽ đã ngã xuống rồi..."
Nói xong, khuôn mặt Dao Hi hiện lên vẻ mất mát sâu sắc.
Diệp Bắc Minh nói: "Trận chiến năm đó, chính là lúc Vô Căn Chỉ Địa mở ra đấy hả?"
"Sao ngươi biết?" Dao Hi ngạc nhiên.
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Chị gái à, cái này rõ ràng quá rồi được không hả?"
Dao Hi hừ lạnh một tiếng: "Diệp Bắc Minh, ta không có thời gian nói nhảm với ngươi đâu!"
"Bây giờ ta phải đến đó ngay, nếu không, sẽ chẳng có lợi gì cho cả ta và Hạ Nhược Tuyết!"
Một bước vượt qua Diệp Bắc Minh, hóa thành một luồng sáng, biến mất. Dao Hi vừa đi!
Trong đầu anh vang lên giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Nhóc con, lời nữ nhân này nói, cậu tin mấy phần?”
Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lúc: "Bảy phần thật, ba phần giả, là dễ lừa người nhất!"
"Nhưng với tính cách của Dao Hi, cô ta đã lừa tôi một lần." "Những điều cô ta vừa nói, ít nhất có một nửa là giả!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: "Biết là giả, cậu còn phí lời với cô ta lắm thế?"
Diệp Bắc Minh cười: "Cô ta nói càng nhiều, càng dễ để lộ sơ hở!"
"Vả lại, tiểu Tháp này, ông không cảm thấy mọi việc quá trùng hợp à?”
"ý gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghỉ hoặc!
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn về phía lối vào huyết trì, vung tay một cái! Ầm!
Một luồng khí Hỗn Độn tuôn ra, phong tỏa toàn bộ khí tức!
Diệp Bắc Minh trâm giọng nói: "Bắt đầu từ Vạn Y Cốc, có được Thiên Y Thư!"
"Đến tộc Bất Hủ, lấy được Bất Hủ Đế Kim, đúc ra kiếm phôi của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Rồi lại đến hang Thần Ma, ông nuốt được lực lượng của binh khí Ma Đế là Trấn Ma Kiếm, sau đó đi vào Vô Căn Chỉ Địa, lại nuốt được lực lượng của thước Vô Lượng, lại lần nữa nâng cao thực lực của ông lên..."
"Ừm! Ngay vừa nấy, Tuyết Trung Ảnh lại lấy ra một kiện Thần Binh, nếu ông cắn nuốt thêm nó!"
"Ông sẽ lại nâng cao thực lực thêm lần nữa!" Giọng Diệp Bắc Minh ngày càng nghiêm trọng!
Cuối cùng, anh hỏi ngược lại một câu: "Tiểu Tháp, ông không phát hiện ra có chỗ nào không đúng à?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận mắng một tiếng, kích động la: "Tôi phát hiện ra rồi! Hóa ra bổn tháp mới là nhân vật chính, còn cậu chỉ là công cụ người hỗ trợ bổn tháp thôi!"
Diệp Bắc Minh: "..."
Anh trợn trắng mắt!
"Ông thôi đi, tôi nói thật đấy!"
Anh nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Tôi cứ có cảm giác, hình như có người đang chê tôi tăng thực lực quá chậm!"
"Cho nên, có một bàn tay vô hình, ở phía sau cứ đẩy tôi về phía trước!" Anh vừa nói xong. Bầu không khí trong không gian trở nên quỷ dị!
Giờ phút này, Diệp Bắc Minh rùng mình, anh cảm thấy hình như có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm từ trong hư không!