“Ông nội, giúp cháu dạy dỗ anh ta đi, anh ta thật quá đáng!”  

 

Diệp Cấm Thành khẽ lắc đầu: “Là cháu quá đáng, còn chưa rõ tình hình đã ra tay”.  

 

“Không biết đại danh của anh bạn đây là?”  

 

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Diệp Bắc Minh”.  

Advertisement

 

“Diệp Bắc Minh?”, Diệp Cấm Thành có chút kinh ngạc.  

 

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”  

 

Advertisement

Chàng thanh niên trước mắt chính là Diệp Bắc Minh?  

 

Ông ta có chút bất ngờ.  

 

Chuyện của Giang Nam, Diệp Cấm Thành đã nghe nói qua một chút, mặc dù ông ta không cảm thấy hứng thú.  

 

Nhưng nhân vật khuấy động làm mưa làm gió Giang Nam khiến Diệp Cấm Thành quả thực không ngờ đến.  

 

Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Ông biết tôi?”  

 

Diệp Cấm Thành cười nói: “Ha ha ha, chuyện anh bạn làm mấy ngày nay, có thể nói là kinh thiên động địa”.  

 

“Lão phu về hưu từ lâu, ở Long Đô cũng đã nghe nói qua một vài sự tích của cậu”.  

 

“Ồ, ra là như vậy”, Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Chuyện của mình cũng đã truyền đến Long Đô.  

 

Diệp Như Ca mặt không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc nói: “Vua Giang Nam thật sự chết vì cậu?”  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời, nhìn về phía Lý Tu Vinh: “Bác sĩ Lý, phiền ông một chút, biên lai này có phải ông đích thân viết hay không!”  

 

Diệp Như Ca tức giận đến mức giậm chân!  

 

Tên nhãi này dám coi thường cô ta?  

 

Dựa vào cái gì!  

 

Lúc ở Long Đô, bao nhiêu người bạn cùng lứa vây quanh cô ta. Sao đến vùng quê nghèo hoang sơ như Giang Nam lại có một thằng nhóc nghèo dám thái độ này với cô ta!  

 

Đúng vậy, đánh giá của cô ta về Diệp Bắc Minh chính là ba chữ ‘thằng nhóc nghèo’.  

 

Dù anh ở Giang Nam làm ra một vài chuyện kinh thiên động địa, nhưng đối với nhà họ Diệp ở Long Đô mà nói vẫn chưa đủ nhìn.  

 

Lý Tu Vinh biết thân phận của Diệp Bắc Minh cũng không dám thờ ơ.  

 

Ông ta nhận lấy biên lai, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Là tôi viết”.  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rút lại: “Ông chắc chắn?”  

 

Lý Tu Vinh trả lời: “Cậu Diệp, tôi rất chắc chắn”.  

 

“Nhìn thấy tờ biên lai này, tôi nhớ ra rồi”.  

 

“Cậu chính là đứa bé năm đó sao? Lúc ấy cậu mắc một căn bệnh nặng, bệnh viện cần truyền máu cho cậu! Tôi nhớ là anh cậu, bố mẹ cậu đều đã thử qua”.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện