Đúng như Tử Di nói, cô thực sự đã nghe lén, thật ra, ban đầu chỉ là vô tình, về sau mới là cố ý. Người học võ như cô có tính nhạy cảm rất cao, hơn nữa, cô là cô nhi, nên thân thể luôn tự động đặt cảnh giác trong mọi hoàn cảnh. Ngày hôm qua, hai người Đằng Dạ tỏa ra sát khí rõ ràng như thế làm sao cô không nhận ra được. Chỉ là, Giai Băng không ngờ đến, mình lại có thể nghe được một đoạn hội thoại ngắn nhưng trầm trọng như chuyện đó. Đã thế, Đằng Dạ tự dưng lại mò vào bếp, hại cô cố gắng lắm mới chú tâm pha mì tôm thì bị ánh mắt anh làm cho sợ run, kết quả thì sao, bị anh nhìn ra biểu hiện khác thường.

-Xem biểu hiện của cô thì chắc nghe lén rồi. Chuyện bí mật như thế đâu phải ai biết cũng được, với một Thánh thê như cô lại càng không_Tử Di nhẹ nhàng le lưỡi liếm chiếc thìa nhỏ một cái, khoé môi câu lên, từng chữ đều được nhấn nhá một cách thần bí. Tuy mắt cô nàng luôn nhìn dòng chất lỏng nâu đặc trên thìa nhưng đáy mặt lại thu rõ mồm một cơ mặt cứng ngắc của Giai Băng.

-Tại sao tôi không thể biết?_Giai Băng gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tử Di.

-Tại sao ư?_Tử Di đứng dậy, chồm người về phía Giai Băng, dí sát mặt mình vào mặt cô, giọng nói âm trầm thần bí_Cô đã bao giờ thấy, người ta vỗ béo lợn mà nói với nó rằng nó sẽ bị ăn thịt chưa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện