"Tốt, nơi này cũng không tệ lắm, xuống xe thôi!”

Ti Ngải mang theo Phương Nhiên lái xe một mạch tới phố đi bộ đã lên đèn sáng trưng, bên vệ đường đậu vài chiếc xe hơi mà chẳng biết chủ nhân của chúng là ai, gã tìm một chỗ tương đối khá rồi dừng xe lại, bước xuống đi thẳng về phía phố đi bộ.

"Oa!!!"

Phương Nhiên cũng xuống xe, sau đó hét lên kinh ngạc bởi khung cảnh trước mắt!

Mặt đường rộng rãi thênh thang, hai bên là những tòa nhà cao vòi vọi cắm thẳng vào màn đêm tăm tối, trái ngược với bầu trời đêm tĩnh mịch, khu phố nhộn nhịp với ánh sáng từ những biển quảng cáo to lớn trên cao đang chiếu lấy hình ảnh của các ngôi sao, thần tượng nổi tiếng, từ những ánh đèn LED, đèn nê-ông của những cửa hàng với nhãn hiệu tiếng Anh mà hắn loáng thoáng nghe được đâu đó hay từ những món trang sức đắt tiền sáng long lanh, những món hàng hóa hiện đại bậc nhất bên trong... Tất cả điều đó tạo thành một sắc màu lộng lẫy và hoành tráng mà Phương Nhiên chưa bao giờ thấy qua.

Đài phun nước hình tròn cổ kính, ánh sáng tràn ngập mọi ngóc ngách như dát vàng toàn bộ không gian. Sống lâu như vậy, Phương Nhiên cảm thấy như thể lần đầu tiên trên lớp nghe giáo viên nói đến khu trung tâm thương mại, lần đầu đi đến nơi ánh sáng mà hắn đã ngóng nhìn vô số lần.

Đây chính là nơi dừng chân của những người thuộc tầng lớp thượng lưu chỉ có ngươi vĩnh viễn tiếp xúc không tới, mà không phải của những đứa bé nắm tay mẹ, những nhân viên nho nhỏ liều mạng chạy hộc tốc vì sợ hãi đến trễ công ty hay những bác bán hàng cỡi xe điện...

Phương Nhiên cảm giác chính mình có chút xao động, có chút kích động, cũng không phải bởi vì tự hào có thể ưỡn ngực đi vào loại địa phương này.

Hắn chỉ đang nghĩ, cửa tiệm bán nhẫn kim cương bên phải mé đường, nếu hắn đi vô ‘ngó’ một chút, đây chẳng phải là...

Cơ hội để mình sắm điện thoại đi động mới sao!!!!

Phương Nhiên kích động nghĩ đến.

... (lau mồ hôi)

Tốt, chúng ta tha thứ cho tên nghèo mạt rệp chưa thấy qua việc đời này.

Cho nên đây mới là nguyên nhân Linh vẫn muốn thay đổi cái tư duy ‘bần nông’ của Phương Nhiên nhưng không biện pháp, một người sau khi có siêu năng lực vẫn muốn tìm một công việc liên quan đến máy tính với tiền lương năm ngàn một tháng, cho dù nâng hết dũng khí để đi trộm một chiếc nhẫn kim cương, cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện đổi một chiếc điện thoại!

“Lần này tổng cộng có mười hai người tham gia, ngoại trừ chúng ta còn có mười người nữa, nói cách khác, chúng ta có mười kẻ thù.” Hai tay Ti Ngải đút trong túi, mang theo Phương Nhiên đi về phía trước, miêu tả hoàn hảo cảnh tượng của đại ca phóng túng mang theo đàn em vô tích sự của mình

"Đương nhiên, nếu cậu cũng nghĩ đến tranh đoạt, tăng thêm tôi, kè thù sẽ là mười một người." Ti Ngải đột nhiên quay đầu cười nói với Phương Nhiên.

Phương Nhiên lập tức lắc đầu lia lịa

Để một tên cặn bã cấp E như hắn chiến đấu với những người không biết cấp vị này, vẫn là tha cho hắn đi.

Phương Nhiên cảm thấy mình sống còn chưa đủ.

Dù sao đây chính là đấu trường sinh tử đó.

"Lại nói, Ngải đại ca, chúng ta vì sao muốn tới khu trung tâm thương mại vậy?"

"A, đây là thói quen của tôi, du lịch một đêm ở thành thị lạ lẫm, tại sao không đến những chỗ chơi vui nhất.”

Ti Ngải buông tay nhún vai nói, Phương Nhiên lập tức như được khai sáng, cũng gật gù đồng tình, ân ân ân, có lý có lý, chính mình và Mạnh Lãng ăn ngần ấy đồ ăn vặt trong siêu thị nói không chừng đều không đắt bằng một tách cà phê ở nơi này.

A!? Nói như vậy, về sau tới đây chẳng phải là miễn phí à?

Sắc mặt Phương Nhiên lập tức trở nên nghiêm nghị, cảm giác chính mình đã nắm giữ một kỹ năng mới - ăn chùa thần công!

Ti Ngải nhìn xem vẻ mặt "Cảm giác con mắt không đủ để nhìn’ của Phương Nhiên, cười cười, nhớ tới trước đây khi mình mới trở người tham gia, mỗi lần tới đến thành phố lớn cũng là một bộ dáng này.

Gã cười nhớ đến những ký ức này, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời đêm đen như nhung rắc đầy những vì sao, xa xa là thành phố lấp lánh ánh đèn.

Đột nhiên Ti Ngải biến sắc! Nhanh chóng đẩy Phương Nhiên ra!

Phương Nhiên cảm giác như thể bị một chiếc ô tô đụng phải, lập tức bay ngược về sau mấy mét!!

Chẳng lẽ Ngải đại ca muốn xuống tay với mình!?

Coi như Phương Nhiên nghĩ như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ti Ngải, lại chỉ nhìn thấy...

Oanh!!!!

Vô số ánh sáng lóe lên liền biến mất đưới bầu trời đêm, giống như một thanh giáo cắm xuống mặt đất, sao đó ầm ầm nổ tung!!!

Vị trí của Ti Ngải đột nhiên nổ tung!

Nhưng ở trong tất cả loại sức mạnh không biết tên ấy, một ngọn lửa ầm ầm cháy lên!

Hô hô!!

Oanh!

Ngọn lửa cuồn cuộn bốc cháy ngày một lớn hơn đến nỗi khiến không khí phát ra những tiếng ồ ồ! Bỗng dưng ngọn lửa dữ dội bất ngờ nổ tung!

Bên trong vụ nổ, Ti Ngải chậm rãi bước ra, áo jacket của gã bốc cháy ngùn ngụt, đế giày thiêu đốt, mỗi bước đi hằn lên mặt đất những vết chân còn lập loè tàn lửa, gã không nói một lời, lạnh lùng nhìn chằm chặp vào phố đi bộ dưới ánh đèn sáng trưng.

Sau đó trên toà nhà cao ngất, mấy bóng người nhảy xuống từ bốn phương tám hướng!

Vẫn còn có một vài người vượt qua cửa hàng từ phía sau đường, và một số thậm chí cò bước ra trực tiếp từ tòa nhà đối diện.

Mà số người đến.

Không nhiều không ít, vừa vặn mười người.

“Chà chà? Cảnh tượng thật hoành tráng, không phải vì ta mà đến chứ?”

Ti Ngải hất cằm lên, nhe răng cười giễu cợt mấy người vây quanh.

Mười người đứng mỗi nơi khác nhau, mỗi người một vẻ có nghiêm trang, có giản dị, có người mặt com-lê với cà vạt, có người mặt áo khoác dài, ngoại trừ một điểm chung đó là bọn họ đều mặc đồ đen.

Tất cả bọn họ đều nhìn về Ti Ngải với vẻ thù dịch.

"Ha ha, không có cách, ai bảo tràng cảnh lần này quan trọng như vậy chỉ có một mình ngươi là cấp B đâu?"

Đứng ở phía trước, nam nhân mặc com-lê và cà vạt, đeo một chiếc kính hình bán nguyệt, trông có vẻ nho nhã lịch sự, giải thích.

"Xem ra các ngươi đều đã bàn bạc xong phải không?"

Ti Ngải nhìn xem mười người đã ẩn ẩn bao vây chính mình, vẫn nói với vẻ khinh bỉ như trước, thế nhưng trong lòng gã quả thật ngưng trọng, thói quen của mình đã bị đoán được sao?

"Ti Ngải, chớ chống cự, lần này ngươi xong đời rồi!”

Một thanh niên cỡ chừng đôi mươi trông có vẻ vô lại lạnh lùng cười nói.

“À, ta nhớ ra ngươi rồi, trong tràng cảnh lần trước, ta gặp được ngươi ở Bắc Kinh, nếu ta nhớ không lầm lúc đó ngươi đến cả mông cũng bị đốt.”

Ti Ngải nhìn xem thanh niên vô lại, sau đó lên tiếng chế nhạo, trực tiếp vạch trần vết sẹo trước mặt mọi người.

"Ngươi! Mẹ kiếp!”

Sắc mặt của thanh niên vô lại lập tức trở nên khó coi, gã không nghĩ tới Ti Ngải vậy mà còn nhớ kỹ, hơn nữa lại nói ra trước mặt mọi người, thậm chí gã còn cảm thấy những ánh mắt giễu cợt của mấy người xung quanh!

“So với loại tôm tép nhãi nhép này, ta hứng thú với thân phận của các ngươi hơn? Chúng ta tựa hồ chưa từng gặp gỡ phải không?”

Ti Ngải nheo mắt lại, chiến nhẫn trên tay phải loé lên hoả diễm rồi biến mất, gã ngó đăm đăm vào ba người trước mặt, một người đàn ông mặc com-lê đứng ở giữa, bên phải là một thanh niên đội mũ trùm đầu che khuất đi gương mặt và một cô gái mặc trang phục công sở.

Ba người này hẳn là người cầm đầu kế hoạch!

"Sí Quang - Ti Ngải, lần đầu gặp mặt, về phần lai lịch của ta không nói cho ngươi biết được rồi.”

Người đàn ông mặc com-lê tự giới thiệu nhưng không nói ra danh tính của mình.

"Thật ra chúng ta mời ngươi rất nhiều lần, nhưng rất đáng tiếc, ý tốt của Nghịch Thủy xem ra ngươi cũng không cảm kích."

Ánh mắt cô gái mặc trang phục công sở dần dần băng lãnh, ả nói.

Nghịch Thủy? Con ngươi Ti Ngải hơi co lại, rồi gã cười khẩy, nhìn về thanh niên cuối cùng, nói với vẻ khinh bỉ.

"Ồ? Thật ra lần đầu tiên ta nghe nói, người của chính phủ cũng sẽ cùng Nghịch Thủy hợp tác ư?"

“Theo cách nghĩ của ta để đạt được Dạ Khí lần này, phải xử lý ngươi trước đã, về phần cô ta, ta sẽ giải quyết sau.”

Thanh niên đội mũ trùm đầu che khuất mặt trông có vẻ trầm mặc ít nói, hắn thản nhiên đáp.

Mà nhìn xem Ti Ngải chỉ cùng ba người kia trò chuyện, bảy người còn lại đặc biệt là thanh niên vô lại đều mất đi kiên nhẫn, âm thầm hướng về Ti Ngải, bộ dáng dường như bất kỳ lúc nào đều có thể tấn công!

"Vậy xem ra không còn chuyện gì để nói!" Tiếng nói của Ti Ngải trầm thấp vang lên, hơi thở của gã đột nhiên trở nên nguy hiểm, nhiệt độ xung quanh nóng rực dữ dội! Đến cả không khí cũng biến dạng vặn vẹo!

Nhưng ai ngờ rằng đối mặt với khí thế này, mười người không mảy may biến sắc, nam tử mặc com-lê còn cười ha hả nói ra.

"Ti Ngải, chúng ta biết rõ thực lực của ngươi, cũng biết sức mạnh của món giáp tay kia, rõ ràng sự tự tin của ngươi vào lúc này, nhưng là..."

Nam nhân mặc com-lê lộ ra nụ cười thần bí, tiếp tục nói, ngữ khí lại mang tới một tia trào phúng:

“Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ không có chuẩn bị sao?”

Con ngươi Ti Ngải lập tức phóng đại! Gã nhìn thấy bóng người đứng sau lưng nam nhân mặc com-lê, một người đàn ông với vẻ mặt có chút cứng nhắc nhanh chóng lấy ra gậy phép, câu thần chú tối nghĩa bắt đầu vang lên trong miệng!

“Tận cùng phía bắc, cực quang xuất hiện, giọt lệ của nữ thần nước.”

“Nhâm nhi một nửa nước sông đắng chát.”

“Không hiểu bị giam cầm.”

“Ác ý của lãnh chúa.”

“Với chuyến đi thứ ba của Hải Thần ra khỏi biển.”

"Giờ phút này, ngươi hãy ở trong lồng giam này!"

Sau đó, người kia nhanh chóng giơ lên gậy phép đặt ở trước mặt, chỉa vào Ti Ngải đang bị mười người vậy quanh!

"Thuỷ ngục!”

Ầm!

Nam tử mặc com-lê ngăn chặn Ti Ngải muốn đánh gãy niệm chú, sau đó gã đột nhiên mạnh mẽ lao về phía Ti Ngải!

Mà cùng lúc đó!

Trên mặt đất phố đi bộ!

Một hình tròn to lớn màu lam bỗng dưng xuất hiện dưới chân Ti Ngải!

Vòng tròn màu lam chợt tỏa sáng chói lọi, bức màn nước màu xanh ngọc bích nổi lên từ ma pháp trận, tạo thành một khối cầu nước trong suốt bao phủ Ti Ngải!

Không gian tràn ngập hơi nước, sắc mặt Ti Ngải trở nên nghiêm túc, mặc dù ngọn lửa trên người vẫn đang thiêu đốt, nhưng gã cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã bắt đầu giảm xuống.

Mười người bao vây chặt chẽ, thập diện mai phục đã thành hình!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện