Nói xong câu đó, Phương Nhiên lập tức nhận ra...
Sự ngu xuẩn của mình.
Hiện tại hắn hận không thể lập tức quất cho mình hai bạt tay thật mạnh!
Mẹ nó, đây là lời một người đàn ông nên nói ra sao!
Ngươi chưa tán gái còn không gặp qua người khác tán gái à?
Bầu không khí trong tiệm lập tức hết sức lúng túng, ngay cả nữ nhân viên bán hàng cũng lộ vẻ khinh bỉ rõ mồn một trên mặt.
Cô gái cũng sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Phương Nhiên sẽ nói như vậy, nhưng nàng rất nhanh kịp phản ứng, nắm lấy góc áo của hắn, phía sau cặp kính râm, đôi mắt to tròn lóe lên những tia sáng long lanh như ngọc trai, sợ Phương Nhiên chạy mất.
“A, không sao đâu, mình biết một nhà hàng rất quen thuộc.”
"A, ừm, tốt."
Hoàn toàn không lường trước tình huống này, Phương Nhiên lúng ta lúng túng nói ra ba chữ ngắn gọn súc tích để biểu đạt ý nghĩ nghèo nàn của hắn.
"Vậy chúng ta đi thôi?"
Thiếu nữ bắt lấy Phương Nhiên, nhanh chóng bước về phía cửa, đôi mắt của nàng ánh lên những tia mong đợi đăm đăm nhìn về Phương Nhiên, chỉ sợ hắn từ chối.
Phương Nhiên: “A, ừm, đi."
Chúc mừng ngài đã thành công bộ hoạch một cái mất mát năng lực chống cự, chưa hề nói qua yêu đương độc thân cẩu.
"Ài, điện thoại của chị nè!"
Nữ nhân viên bán hàng nhìn xem hai người mới vừa rồi còn không quen biết, hiện tại không biết như thế nào lại ‘thành công dắt tay nhau’, vội vàng hô lên.
“A, để ở nơi này sửa đi, về sau tôi sẽ đến lấy.”
Thiếu nữ xoay người lại nói, sau đó liền lôi kéo Phương Nhiên đang ngơ ngác ra khỏi cửa tiệm.
Nữ nhân viên bán hàng nhìn xem chiếc điện thoại giá trị ngang ngửa hai tháng tiền lương đang nằm trong tay mình, bất đắc dĩ cười khổ.
Thật sự, đây là nhà nào đại tiểu thư, tới biên lai cũng không cần, điện thoại mắc như vậy cứ yên tâm quẳng ở đây mà bỏ đi sao...
...
...
Tay áo bị dắt.
Từ nhỏ tới lớn, lần thứ nhất mình bị nữ sinh dắt tay áo.
Hiện tại trong đầu Phương Nhiên đều đầy ắp ý nghĩ bẽ mặt, không có tiền đồ này.
Không khí nóng bức từ bên ngoài ùa tới, Phương Nhiên lập tức khôi phục lại từ trong trạng thái cười ngây ngô, sau đó nhìn về thiếu nữ đi phía trước mình.
Lý trí và cảnh giác phục hồi, Phương Nhiên không khỏi cảm thán.
Thật là một cô gái lợi hại, đơn giản như vậy lập tức để mình buông lỏng cảnh giác, khiến cho mình bất tri bất giác đi theo nàng.
Cao thủ!
Nàng đã thành công để cho mình rơi vào tiết tấu của nàng, tiếp tục như vậy mình chỉ biết bị nàng dẫn tới một nơi gọi là tiệm cơm, không được!
Mình phải tự cứu bản thân!
Trong lòng Phương Nhiên cảm khái bất đắc dĩ thở dài, nếu không tự cứu.
Đoán chừng nếu không phải tới chỗ rẽ, năm thằng đàn ông vạm vỡ nhảy ra hét một câu ‘mày dám câu dẫn em gái của tao’ sau đó đánh mình tơi bời một trận.
Thì hẳn là không biết ở đâu nhảy ra một ‘vị hôn phu’ có tiền có của, xem mình như tấm mộc trút giận một trận.
Bất kể cái nào đều rất vãi l*n.
Muốn gài bẫy ta sao?
Còn non lắm!
Lúc này Phương Nhiên đã khôi phục lại tỉnh táo và cảnh giác, hắn căn bản không tin tưởng một cô gái xinh đẹp như vậy, ăn mặc thời thượng như vậy, tính cách làm cho người ta trìu mến như vậy đột ngột níu mình lại, ra vẻ như vừa gặp đã yêu, rồi mời mình ăn cơm.
Với tư cách đọc qua vô số tiểu thuyết mạng, thậm chí Phương Nhiên còn nghe qua những trò lừa bịp tống tình tống tiền* mới xuất hiện gần đây.
(*Nguyên văn là 仙人跳, có nghĩa là trò tống tiền bằng cách giả vờ yêu đương lên giường, như mấy trò vờ làm gái mại dâm rồi lúc lên giường đột nhiên có một người đàn ông xông đến tự nhận mình là chồng cô gái đó, bắt người kia phải đưa tiền mới thả đi)
Ai, đã có người bị hại, ngươi sao lại có thể ngốc như vậy đâu?
Vì sao loại thủ đoạn đơn giản như vậy cũng nhìn không rõ? Làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống như thế này, hay là chuyện mỹ nữ nhớ nhung càng không thể xảy ra.
Phương Nhiên thở dài một hơi, cảm giác hơi phiền phức một chút, hiện tại làm cách nào để rời khỏi nơi này đây.
Đây chính là thói quen của Phương Nhiên, hắn vốn không có quá nhiều đồ vật, cho nên giống như những người dân quê chân chất, hắn luôn tính toán tỉ mỉ trông chừng những gì mình có, cảnh giác với tất cả tiếp xúc từ bên ngoài.
Song, cũng như bao nam sinh khác, Phương Nhiên cũng có khát vọng gặp gỡ một cô gái xinh đẹp, nơi nào đó trong lòng hắn có một tiếng nói nho nhỏ mong đợi đang reo hò.
Nói không chừng, nàng thật... thật là muốn...
"Làm sao có thể..."
Phương Nhiên âm thầm tự bác bỏ chính mình, rồi ngó sang cô gái xinh đẹp bên cạnh, rốt cuộc quyết định!
Từ chối nàng!
Phương Nhiên!
Nhất định phải thẳng thắn từ chối nàng!
Chỉ cần ngập ngừng một chút thì ngươi thua!
Sẽ không duyên vô cớ giận đỗi bên trên năm cái đại hán hoặc là một vị hôn phu!
Cho nên.... Nhất định phải....!
Trong không gian số liệu, mơ hồ đã nhận ra ý nghĩ của Phương Nhiên, Linh cười ngặt nghẽo, không nói tiếng nào, háo hức chờ lấy mọi chuyện phát triển.
Phương Nhiên hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua xung quanh, không nhiều người lắm, hơn nữa cũng cách rất xa, toan nắm lấy thời cơ này!
"Này!"
Thế nhưng!
Không đợi Phương Nhiên lấy dũng khí mở miệng, thiếu nữ đã nhanh nhảu chợp lấy cơ hội trước!
"Ặc.."
Lời nói của hắn bị nghẽn lại trong cổ làm phát ra tiếng kêu kỳ quặc, hắn cưỡng ép nuốt trở vào lời lấy cớ ‘tôi đột nhiên đau bụng muốn về nhà’.
“Mình biết, mình đột nhiên tìm tới bạn như vậy, rất không lễ phép, nhưng”
Thiếu nữ nâng lên toàn bộ dũng khí, bên dưới khẩu trang, hai gò má của nàng hơi ửng hồng như say rượu, ngẩng đầu chăm chú nhìn Phương Nhiên.
‘”Mình thật sự có lời nói với bạn.”
Cái gì!?
Đột nhiên tìm mình?
Không phải chúng ta ngẫu nhiên gặp gỡ sao?
Có chuyện muốn nói với mình ư? Lời gì chứ?
Phương Nhiên đực mặt ra, không biết biết nên trả lời thế nào.
Trời ơi, quả nhiên, nàng là cao thủ!
Vậy mà đoán được được ý nghĩ nửa đường rời đi của mình, nên xuất chiêu trước để ngăn cản!
Xong, ắt hẳn có người trong bóng tối đang nhìn mình chằm chằm, nói không không chừng đó là bạn trai của nàng, sau đó thể nào cô gái này cũng đẩy toàn bộ cừu hận lên người mình.
"Ừm..."
Thiếu nữ bước sát về trước một bước, đăm đăm nhìn Phương Nhiên, ngay lúc trong đầu hắn đầy ắp những suy nghĩ ngớ ngẩn kiểu như ‘nàng vậy mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt’.
Chớp mắt một cái, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo vang lên xen lẫn cảm kích và một loại cảm xúc mơ hồ nào đó.
"Cám ơn bạn."
Ánh nắng chói lòa, thậm chí tới cái nóng oi bức đều bị tiếng cười của thiếu nữ xua tan, giống như cảnh tượng những cánh hoa bay phấp phới trong những quyển manga shoujou.
Sau đó Phương Nhiên cũng nhẹ nhàng mở miệng, như thể cảm thụ được tiếng cười ngọt ngào và lời cảm ơn chân thành của thiếu nữ, hắn cũng đáp lại một cách dịu dàng giống như nhân vật nam chính ôn nhu trong manga.
“Ách... Chúng ta quen biết sao? Cô có phải nhận lầm người hay không!?”
"..."
"..."
Thiếu nữ hoàn toàn ngây ngốc, thế rồi nàng khẽ cắn bờ môi.
Hắn, không nhớ mình ư?
Trong lòng nàng không hiểu dâng lên một nỗi thất lạc nho nhỏ, nhưng nàng nhanh chóng cố lấy dũng khí, nghĩ tới biện pháp khác.
Vậy thì để hắn nhận biết mình lần nữa, mình sẽ làm hắn nhớ lại mình!
Sau đó thiếu nữ nhìn Phương Nhiên, tháo xuống khẩu trang.
Một gương mặt trái xoan xinh đẹp, bờ môi mỏng manh e ấp, gò má ửng đỏ như say rượu, dưới cặp kính râm là đôi mắt sáng lóng lánh và rực rỡ.
Thật là một cô gái xinh đẹp.
Trong lòng Phương Nhiên cũng sợ hãi than một tiếng.
Thủy Liên Tâm vẫn đăm đăm nhìn Phương Nhiên.
Sau đó hai người lại ngơ ngác giằng co mấy giây.
Cuối cùng vẫn là Phương Nhiên cao hơn một bậc, thành công chống đỡ lần đối mặt này!
"Nè..."
Giọng của thiếu nữ run rẩy, có chút không dám tin tưởng sự thật trước mắt.
"Ách, thế nào?"
Phương Nhiên không hiểu hỏi lại, càng làm cho Thủy Liên Tâm mím môi chặt hơn, hoàn toàn lệch khỏi suy nghĩ của nàng.
Hắn không nhận ra mình.
Khác hẳn với không nhớ trước đó, hiện tại hắn cũng không biết mình.
Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, ngẩng đầu đối mặt với Phương Nhiên một lần nữa, ngay khi Phương Nhiên cảm thấy hơi xấu hổ khi cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của người ta, nàng tháo cặp kính râm xuống.
Phương Nhiên vẫn thộn mặt ra.
Sao? Nàng cởi khẩu trang và mắt kính nhìn mình chằm chằm làm gì?
Mặc dù cô thật sự rất xinh đẹp, nhưng cô muốn dựa vào sắc đẹp đả động tôi sao?
Phương Nhiên vừa nghĩ ngợi lung ta lung tung vừa ngó Thủy Liên Tâm, nàng đội chiếc mũ phớt nhỏ nhắn trắng ngần che đi mái tóc xoăn màu nâu vàng, vài lọn tóc còn lõa xõa trên con ngươi xinh đẹp.
Thật không nhận ra!
Thủy Liên tâm khẽ cắn chặt bờ môi của mình, có chút không cam tâm, có chút không tin tưởng, còn có chút kinh ngạc, đủ loại tâm tình phức tạp đan xen lẫn nhau.
Không phải là dạng này!
Trong suy nghĩ của nàng, sau khi nhờ tổ mẫu xem bói, nàng hẳn sẽ rất thuận lợi tìm được hắn, sau đó rất thuận lợi biết hắn mới đúng.
Coi như hắn không nhớ rõ cô gái hắn giúp đỡ đêm hôm đó, cũng hẳn phải biết rõ mình là ai chứ.
Khi đó, lại thuận lý thành chương trao đổi phương thức liên lạc với hắn..
(*Thuận lý thành chương [顺理成章] nghĩa là ‘Thuận theo lý thuyết’ mà suôn sẻ, đây là điều đương nhiên)
Thế nhưng...
Thủy Liên Tâm khẽ cắn bờ môi, cẩn thận tập trung nhìn vào mắt Phương Nhiên, sau đó thất lạc cúi đầu xuống.
Căn bản không có cảm giác ngạc nhiên và vui mừng
Hắn quả nhiên không biết mình, vốn cho rằng MV và quảng cáo đã tuyên truyền rất nhiều rồi.
Xem ra chính mình còn phải cần cố gắng!
Nàng siết lại nắm đấm, lần nữa tỉnh lại.
Thủy Liên Tâm, mày có thể.
Nàng tự cổ vũ mình, sau đó chỉ vào màn hình quảng cáo to đùng trên một tòa cao ốc sau lưng Phương Nhiên, trên đó đang phát MV mà nàng mới quay cách đây không lâu.
Lần này, hắn hẳn sẽ nhận ra mình.
Phương Nhiên kỳ quái ngoái đầu nhìn về phía màn hình lớn mà cô gái đang chỉ, trên màn hình...
“Bản tin hôm nay gồm có các nội dung như sau” Nam nữ MC đột nhiên xuất hiện, sửa sang lại văn kiện rồi nói một cách nghiêm túc.
“Một người giấu tên đã một thân một mình thành công triệt phá đường dây buôn lậu ma túy lên tới hàng tỷ nhân dân tệ, đồng thời còn giao số ma túy và năm mươi vạn đô-la Mỹ cho cảnh sát, cách đây ít phút, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường.”
“Xác nhận những tình tiết của vụ án, bên phía cảnh sát cũng gửi lời cảm ơn chân thành tới người đã giúp đỡ phá hủy đường dây buôn lậu ma túy”
“Hi vọng hắn có thể đứng ra thừa nhận thân phận của mình, các cơ quan chức năng nhất định sẽ tuyên dương và khen thưởng xứng đáng.”
“Mặc khác, về tin tức tội phạm truy nã lấy cắp bảo vật quốc gia vài hôm trước đây, theo cơ quan điều tra đã thành công truy xét tới manh mối của nghi phạm”
Phương Nhiên: "..."
Thủy Liên Tâm: "..."
Trong lòng hai người cùng lúc nện xuống đất hét to: “Vì sao lại đột nhiên phát sóng tin tức này à!!!”
Sự ngu xuẩn của mình.
Hiện tại hắn hận không thể lập tức quất cho mình hai bạt tay thật mạnh!
Mẹ nó, đây là lời một người đàn ông nên nói ra sao!
Ngươi chưa tán gái còn không gặp qua người khác tán gái à?
Bầu không khí trong tiệm lập tức hết sức lúng túng, ngay cả nữ nhân viên bán hàng cũng lộ vẻ khinh bỉ rõ mồn một trên mặt.
Cô gái cũng sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Phương Nhiên sẽ nói như vậy, nhưng nàng rất nhanh kịp phản ứng, nắm lấy góc áo của hắn, phía sau cặp kính râm, đôi mắt to tròn lóe lên những tia sáng long lanh như ngọc trai, sợ Phương Nhiên chạy mất.
“A, không sao đâu, mình biết một nhà hàng rất quen thuộc.”
"A, ừm, tốt."
Hoàn toàn không lường trước tình huống này, Phương Nhiên lúng ta lúng túng nói ra ba chữ ngắn gọn súc tích để biểu đạt ý nghĩ nghèo nàn của hắn.
"Vậy chúng ta đi thôi?"
Thiếu nữ bắt lấy Phương Nhiên, nhanh chóng bước về phía cửa, đôi mắt của nàng ánh lên những tia mong đợi đăm đăm nhìn về Phương Nhiên, chỉ sợ hắn từ chối.
Phương Nhiên: “A, ừm, đi."
Chúc mừng ngài đã thành công bộ hoạch một cái mất mát năng lực chống cự, chưa hề nói qua yêu đương độc thân cẩu.
"Ài, điện thoại của chị nè!"
Nữ nhân viên bán hàng nhìn xem hai người mới vừa rồi còn không quen biết, hiện tại không biết như thế nào lại ‘thành công dắt tay nhau’, vội vàng hô lên.
“A, để ở nơi này sửa đi, về sau tôi sẽ đến lấy.”
Thiếu nữ xoay người lại nói, sau đó liền lôi kéo Phương Nhiên đang ngơ ngác ra khỏi cửa tiệm.
Nữ nhân viên bán hàng nhìn xem chiếc điện thoại giá trị ngang ngửa hai tháng tiền lương đang nằm trong tay mình, bất đắc dĩ cười khổ.
Thật sự, đây là nhà nào đại tiểu thư, tới biên lai cũng không cần, điện thoại mắc như vậy cứ yên tâm quẳng ở đây mà bỏ đi sao...
...
...
Tay áo bị dắt.
Từ nhỏ tới lớn, lần thứ nhất mình bị nữ sinh dắt tay áo.
Hiện tại trong đầu Phương Nhiên đều đầy ắp ý nghĩ bẽ mặt, không có tiền đồ này.
Không khí nóng bức từ bên ngoài ùa tới, Phương Nhiên lập tức khôi phục lại từ trong trạng thái cười ngây ngô, sau đó nhìn về thiếu nữ đi phía trước mình.
Lý trí và cảnh giác phục hồi, Phương Nhiên không khỏi cảm thán.
Thật là một cô gái lợi hại, đơn giản như vậy lập tức để mình buông lỏng cảnh giác, khiến cho mình bất tri bất giác đi theo nàng.
Cao thủ!
Nàng đã thành công để cho mình rơi vào tiết tấu của nàng, tiếp tục như vậy mình chỉ biết bị nàng dẫn tới một nơi gọi là tiệm cơm, không được!
Mình phải tự cứu bản thân!
Trong lòng Phương Nhiên cảm khái bất đắc dĩ thở dài, nếu không tự cứu.
Đoán chừng nếu không phải tới chỗ rẽ, năm thằng đàn ông vạm vỡ nhảy ra hét một câu ‘mày dám câu dẫn em gái của tao’ sau đó đánh mình tơi bời một trận.
Thì hẳn là không biết ở đâu nhảy ra một ‘vị hôn phu’ có tiền có của, xem mình như tấm mộc trút giận một trận.
Bất kể cái nào đều rất vãi l*n.
Muốn gài bẫy ta sao?
Còn non lắm!
Lúc này Phương Nhiên đã khôi phục lại tỉnh táo và cảnh giác, hắn căn bản không tin tưởng một cô gái xinh đẹp như vậy, ăn mặc thời thượng như vậy, tính cách làm cho người ta trìu mến như vậy đột ngột níu mình lại, ra vẻ như vừa gặp đã yêu, rồi mời mình ăn cơm.
Với tư cách đọc qua vô số tiểu thuyết mạng, thậm chí Phương Nhiên còn nghe qua những trò lừa bịp tống tình tống tiền* mới xuất hiện gần đây.
(*Nguyên văn là 仙人跳, có nghĩa là trò tống tiền bằng cách giả vờ yêu đương lên giường, như mấy trò vờ làm gái mại dâm rồi lúc lên giường đột nhiên có một người đàn ông xông đến tự nhận mình là chồng cô gái đó, bắt người kia phải đưa tiền mới thả đi)
Ai, đã có người bị hại, ngươi sao lại có thể ngốc như vậy đâu?
Vì sao loại thủ đoạn đơn giản như vậy cũng nhìn không rõ? Làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống như thế này, hay là chuyện mỹ nữ nhớ nhung càng không thể xảy ra.
Phương Nhiên thở dài một hơi, cảm giác hơi phiền phức một chút, hiện tại làm cách nào để rời khỏi nơi này đây.
Đây chính là thói quen của Phương Nhiên, hắn vốn không có quá nhiều đồ vật, cho nên giống như những người dân quê chân chất, hắn luôn tính toán tỉ mỉ trông chừng những gì mình có, cảnh giác với tất cả tiếp xúc từ bên ngoài.
Song, cũng như bao nam sinh khác, Phương Nhiên cũng có khát vọng gặp gỡ một cô gái xinh đẹp, nơi nào đó trong lòng hắn có một tiếng nói nho nhỏ mong đợi đang reo hò.
Nói không chừng, nàng thật... thật là muốn...
"Làm sao có thể..."
Phương Nhiên âm thầm tự bác bỏ chính mình, rồi ngó sang cô gái xinh đẹp bên cạnh, rốt cuộc quyết định!
Từ chối nàng!
Phương Nhiên!
Nhất định phải thẳng thắn từ chối nàng!
Chỉ cần ngập ngừng một chút thì ngươi thua!
Sẽ không duyên vô cớ giận đỗi bên trên năm cái đại hán hoặc là một vị hôn phu!
Cho nên.... Nhất định phải....!
Trong không gian số liệu, mơ hồ đã nhận ra ý nghĩ của Phương Nhiên, Linh cười ngặt nghẽo, không nói tiếng nào, háo hức chờ lấy mọi chuyện phát triển.
Phương Nhiên hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua xung quanh, không nhiều người lắm, hơn nữa cũng cách rất xa, toan nắm lấy thời cơ này!
"Này!"
Thế nhưng!
Không đợi Phương Nhiên lấy dũng khí mở miệng, thiếu nữ đã nhanh nhảu chợp lấy cơ hội trước!
"Ặc.."
Lời nói của hắn bị nghẽn lại trong cổ làm phát ra tiếng kêu kỳ quặc, hắn cưỡng ép nuốt trở vào lời lấy cớ ‘tôi đột nhiên đau bụng muốn về nhà’.
“Mình biết, mình đột nhiên tìm tới bạn như vậy, rất không lễ phép, nhưng”
Thiếu nữ nâng lên toàn bộ dũng khí, bên dưới khẩu trang, hai gò má của nàng hơi ửng hồng như say rượu, ngẩng đầu chăm chú nhìn Phương Nhiên.
‘”Mình thật sự có lời nói với bạn.”
Cái gì!?
Đột nhiên tìm mình?
Không phải chúng ta ngẫu nhiên gặp gỡ sao?
Có chuyện muốn nói với mình ư? Lời gì chứ?
Phương Nhiên đực mặt ra, không biết biết nên trả lời thế nào.
Trời ơi, quả nhiên, nàng là cao thủ!
Vậy mà đoán được được ý nghĩ nửa đường rời đi của mình, nên xuất chiêu trước để ngăn cản!
Xong, ắt hẳn có người trong bóng tối đang nhìn mình chằm chằm, nói không không chừng đó là bạn trai của nàng, sau đó thể nào cô gái này cũng đẩy toàn bộ cừu hận lên người mình.
"Ừm..."
Thiếu nữ bước sát về trước một bước, đăm đăm nhìn Phương Nhiên, ngay lúc trong đầu hắn đầy ắp những suy nghĩ ngớ ngẩn kiểu như ‘nàng vậy mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt’.
Chớp mắt một cái, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo vang lên xen lẫn cảm kích và một loại cảm xúc mơ hồ nào đó.
"Cám ơn bạn."
Ánh nắng chói lòa, thậm chí tới cái nóng oi bức đều bị tiếng cười của thiếu nữ xua tan, giống như cảnh tượng những cánh hoa bay phấp phới trong những quyển manga shoujou.
Sau đó Phương Nhiên cũng nhẹ nhàng mở miệng, như thể cảm thụ được tiếng cười ngọt ngào và lời cảm ơn chân thành của thiếu nữ, hắn cũng đáp lại một cách dịu dàng giống như nhân vật nam chính ôn nhu trong manga.
“Ách... Chúng ta quen biết sao? Cô có phải nhận lầm người hay không!?”
"..."
"..."
Thiếu nữ hoàn toàn ngây ngốc, thế rồi nàng khẽ cắn bờ môi.
Hắn, không nhớ mình ư?
Trong lòng nàng không hiểu dâng lên một nỗi thất lạc nho nhỏ, nhưng nàng nhanh chóng cố lấy dũng khí, nghĩ tới biện pháp khác.
Vậy thì để hắn nhận biết mình lần nữa, mình sẽ làm hắn nhớ lại mình!
Sau đó thiếu nữ nhìn Phương Nhiên, tháo xuống khẩu trang.
Một gương mặt trái xoan xinh đẹp, bờ môi mỏng manh e ấp, gò má ửng đỏ như say rượu, dưới cặp kính râm là đôi mắt sáng lóng lánh và rực rỡ.
Thật là một cô gái xinh đẹp.
Trong lòng Phương Nhiên cũng sợ hãi than một tiếng.
Thủy Liên Tâm vẫn đăm đăm nhìn Phương Nhiên.
Sau đó hai người lại ngơ ngác giằng co mấy giây.
Cuối cùng vẫn là Phương Nhiên cao hơn một bậc, thành công chống đỡ lần đối mặt này!
"Nè..."
Giọng của thiếu nữ run rẩy, có chút không dám tin tưởng sự thật trước mắt.
"Ách, thế nào?"
Phương Nhiên không hiểu hỏi lại, càng làm cho Thủy Liên Tâm mím môi chặt hơn, hoàn toàn lệch khỏi suy nghĩ của nàng.
Hắn không nhận ra mình.
Khác hẳn với không nhớ trước đó, hiện tại hắn cũng không biết mình.
Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, ngẩng đầu đối mặt với Phương Nhiên một lần nữa, ngay khi Phương Nhiên cảm thấy hơi xấu hổ khi cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của người ta, nàng tháo cặp kính râm xuống.
Phương Nhiên vẫn thộn mặt ra.
Sao? Nàng cởi khẩu trang và mắt kính nhìn mình chằm chằm làm gì?
Mặc dù cô thật sự rất xinh đẹp, nhưng cô muốn dựa vào sắc đẹp đả động tôi sao?
Phương Nhiên vừa nghĩ ngợi lung ta lung tung vừa ngó Thủy Liên Tâm, nàng đội chiếc mũ phớt nhỏ nhắn trắng ngần che đi mái tóc xoăn màu nâu vàng, vài lọn tóc còn lõa xõa trên con ngươi xinh đẹp.
Thật không nhận ra!
Thủy Liên tâm khẽ cắn chặt bờ môi của mình, có chút không cam tâm, có chút không tin tưởng, còn có chút kinh ngạc, đủ loại tâm tình phức tạp đan xen lẫn nhau.
Không phải là dạng này!
Trong suy nghĩ của nàng, sau khi nhờ tổ mẫu xem bói, nàng hẳn sẽ rất thuận lợi tìm được hắn, sau đó rất thuận lợi biết hắn mới đúng.
Coi như hắn không nhớ rõ cô gái hắn giúp đỡ đêm hôm đó, cũng hẳn phải biết rõ mình là ai chứ.
Khi đó, lại thuận lý thành chương trao đổi phương thức liên lạc với hắn..
(*Thuận lý thành chương [顺理成章] nghĩa là ‘Thuận theo lý thuyết’ mà suôn sẻ, đây là điều đương nhiên)
Thế nhưng...
Thủy Liên Tâm khẽ cắn bờ môi, cẩn thận tập trung nhìn vào mắt Phương Nhiên, sau đó thất lạc cúi đầu xuống.
Căn bản không có cảm giác ngạc nhiên và vui mừng
Hắn quả nhiên không biết mình, vốn cho rằng MV và quảng cáo đã tuyên truyền rất nhiều rồi.
Xem ra chính mình còn phải cần cố gắng!
Nàng siết lại nắm đấm, lần nữa tỉnh lại.
Thủy Liên Tâm, mày có thể.
Nàng tự cổ vũ mình, sau đó chỉ vào màn hình quảng cáo to đùng trên một tòa cao ốc sau lưng Phương Nhiên, trên đó đang phát MV mà nàng mới quay cách đây không lâu.
Lần này, hắn hẳn sẽ nhận ra mình.
Phương Nhiên kỳ quái ngoái đầu nhìn về phía màn hình lớn mà cô gái đang chỉ, trên màn hình...
“Bản tin hôm nay gồm có các nội dung như sau” Nam nữ MC đột nhiên xuất hiện, sửa sang lại văn kiện rồi nói một cách nghiêm túc.
“Một người giấu tên đã một thân một mình thành công triệt phá đường dây buôn lậu ma túy lên tới hàng tỷ nhân dân tệ, đồng thời còn giao số ma túy và năm mươi vạn đô-la Mỹ cho cảnh sát, cách đây ít phút, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường.”
“Xác nhận những tình tiết của vụ án, bên phía cảnh sát cũng gửi lời cảm ơn chân thành tới người đã giúp đỡ phá hủy đường dây buôn lậu ma túy”
“Hi vọng hắn có thể đứng ra thừa nhận thân phận của mình, các cơ quan chức năng nhất định sẽ tuyên dương và khen thưởng xứng đáng.”
“Mặc khác, về tin tức tội phạm truy nã lấy cắp bảo vật quốc gia vài hôm trước đây, theo cơ quan điều tra đã thành công truy xét tới manh mối của nghi phạm”
Phương Nhiên: "..."
Thủy Liên Tâm: "..."
Trong lòng hai người cùng lúc nện xuống đất hét to: “Vì sao lại đột nhiên phát sóng tin tức này à!!!”
Danh sách chương