1. Hoàng Tiểu Đản

Hoàng Tiểu Đản đang nằm trên giường bệnh xem báo cáo, phó quản lý mồ hôi đầm đìa đứng bên cạnh.

Cứ như lão tăng ngồi thiền, Hoàng Tiểu Đản cầm báo cáo không nhúc nhích, lúc phó quản lý bắt đầu thất thần, Hoàng Tiểu Đản đột nhiên nói: “Cẩu Tử đâu?”

“Giám đốc ra ngoài rồi ạ.” Phó quản lý lấy lại tinh thần kịp thời, lau mồ hôi, dù tổng giám đốc Hoàng trông có vẻ già nua nhưng khí tràng tản ra vẫn giống như lúc còn trẻ, vô cùng đáng sợ.

Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ lúc mới bắt đầu cho vay mua đất sau đó lăn lộn mượn tiền trả tiền vài chục năm, cùng thành bò lên thành lập công ty bất động sản mang đến lợi nhuận kếch xù, khoảng thời gian gian nan vất vả đó không phải người bình thường có thể chịu được.

Nhưng Hoàng Tiểu Đản lại thành công.

Ánh mắt phi thường, khí chất phi phàm, phong thái ẩn nhẫn giúp lão trèo lên đỉnh cao trong giới bất động sản.

Trong mắt người cùng ngành, Hoàng Tiểu Đản chính là người sáng lập thần thoại.

Lão trở thành tấm gương khiến người người thán phục.

Chỉ có Hoàng Tiểu Đản hiểu rõ, mình chính là người có tội

Nếu lúc trước lão dũng cảm tiến lên ngăn cản anh Tuấn Tuấn với anh Mao, dù cho nói vài câu cũng được, tương lai chắc chắn sẽ không như bây giờ.

Nhưng đáng tiếc, tất cả đã quá muộn.

Gần như những sản nghiệp tài chính ở thành phố khác đều dùng để lấp vào chỗ trống ở thành phố S.

Đè ép tin tức, thậm chí không ngại bắt tay với cục cảnh sát.

Hủy đi bức tường phía Đông rồi xây bức tường phía Tây, tất cả những nỗ lực này gần như hao hết tiền bạc thu được từ mấy tòa nhà trong thành phố.

Nắm giữ chìa khóa khu vực trong tay vẫn đỡ hơn so với rơi vào tay người khác mạnh hơn!

Lão muốn chuộc tội nhưng dù bàn tay có lớn cỡ nào cũng không thể che trời, trong thành phố quyết định quy hoạch, cuối cùng vùng đất kia bị quy hoạch thành khu dân cư.

Hoàng Tiểu Đản thở dài, dụi dụi hai mắt đau nhức, lão già thật rồi, không chỉ không nhìn rõ chữ mà hai mắt còn mệt rã rời, lão không biết cơ thể bệnh tật này còn có thể chống được bao lâu.

Lão không thể ngã, lão cảm thấy thời cơ đã đến, đời này chứng kiến tội ác bắt đầu cũng phải chứng kiến tội ác kết thúc, sự xuất hiện của Dương Huy với Lăng Tiêu càng làm lão vững tin vào dự cảm của mình.

“Cẩu Tử đi đâu công tác?”

Có trời mới biết Hoàng Nhị Cẩu đi đâu! Phó quản lý không dám trả lời đành phải cẩn thận từng li từng tí luồn lách qua vấn đề: “Tổng giám đốc có việc gấp ạ? Để tôi liên lạc với ngài ấy.” Nói rồi định lấy điện thoại ra.

Hoàng Tiểu Đản giơ tay: “Không cần.”

Phó quản lý cất điện thoại, đứng một bên đợi lệnh.

Hoàng Tiểu Đản cầm báo cáo nhìn một lúc nhưng mắt mờ không nhìn rõ, lão đành đưa qua: “Cậu đọc.”

Báo cáo thật dày ghi chép các khoản chi tiêu và thu nhập của khu vực đất đai mà công ty sở hữu ở thành phố, phó quản lý mới đọc không bao lâu, Hoàng Tiểu Đản đã ngắt lời hắn: “Chọn trọng điểm mà đọc.”

Phó quản lý vô cùng chuyên nghiệp chọn những phần trọng điểm đọc nhanh như gió, thời gian, thành phố, tình hình thu chi, dự tính…

Dưới tài kinh doanh của Hoàng Nhị Cẩu, giá đất của thành phố S rất rẻ nên được dân đi làm yêu thích, kể cả nhân khẩu lưu động tất cả đều vững chắc chiếm vị trí thứ nhất.

Thằng hóc này quả nhiên kế thừa đầu óc lãnh đạo từ cha nó.

Có điều, rốt cuộc đây có phải chuyện tốt hay không? Phó quản lý lải nhải liên miên mãi mới nói xong, trông mong chờ chỉ thị nhìn qua tổng giám đốc.

Trong báo cáo có một đống chuyện chờ xử lý nhưng Hoàng Nhị Cẩu lại không nói tiếng nào mà rời đi trong lúc công việc đang bề bộn.

Nếu phó quản lý không chạy đến hỏi, ông bố Hoàng Tiểu Đản này chắc chắn vẫn chưa biết gì.

Hoàng Tiểu Đản suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng xử lý những chỗ cần làm gấp rồi mới dặn dò: “Gọi thư ký của Cẩu Tử tới đây.”

Thư ký Trương là một người phụ nữ già dặn khôn khéo, lúc đối mặt với một người tai to mặt lớn vẫn nở nụ cười tự nhiên, nho nhã lễ độ.

Hoàng Tiểu Đản xoa xoa huyệt thái dương: “Nó đi công tác ở đâu?”

Bình thường thư ký sẽ đặt vé trước hoặc nắm giữ một ít động tĩnh gì đó, nhưng câu trả lời của cô ta lại hoàn toàn ngoài ý muốn: “Tôi không biết, quản lý Hoàng không nói gì với tôi.”

Hoàng Tiểu Đản nghi ngờ nhìn thư ký Trương.

Thư ký Trương bình tĩnh nói: “Quản lý Hoàng tự mình mua vé.”

Một loại dự cảm nổi lên trong lòng, Hoàng Tiểu Đản cầm lấy Laptop, đăng nhập vào hòm thư của cháu trai.

Đây là mail chung của xí nghiệp, bình thường hai cha con cùng quản lý hòm thư này, con trai xét duyệt, ông bố tìm đọc.

Trong hộp thư vẫn như cũng, tất cả đều là báo cáo bất động sản từ các nơi, ngoại trừ báo cáo từ phòng tài vụ vẫn chưa đọc, gần như tất cả các mail Hoàng Tiểu Đản đều đã đọc qua.

Không có bất kỳ dấu vết nào để lại.

Rốt cuộc thằng nhóc đó đi đâu?

Hoàng Tiểu Đản đóng hòm thư, bấm gọi điện thoại cho Cẩu Tử.

Điện thoại kết nối nhưng chỉ nghe thấy một giọng nữ xa lạ: “Số điện thoại ngài gọi không nằm trong vùng phủ sóng.”

Không nằm trong vùng phủ sóng? Số chuyển vùng quốc tế mà không nằm trong vùng phủ sóng?!

Chẳng lẽ thằng nhóc đó chạy lên núi công tác với khỉ?

Hoàng Tiểu Đản lại lục hòm thư, kiểm tra từng dòng mail.

Lật mở hết tất cả nhưng không thu hoạch được gì, lão lại bắt đầu kiểm tra mục “Đã gửi”, trong mục trống không, cũng đúng, bọn họ không thiết lập tự động lưu thư đã gửi.

Cuối cùng Hoàng Tiểu Đản nhấn mở thùng rác.

Đúng nửa tháng thùng rác sẽ tự động dọn một lần, giờ chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi nên vẫn còn nguyên. Tất cả mail trong thùng rác đều là quảng cáo, Hoàng Tiểu Đản cố gắng mở từng mail, lật liên tục mười mấy trang cuối cùng cũng có một mail nổi bật rơi vào mắt lão.

Lão ấn mở, trong mail chỉ có ngắn gọn vài chữ: Đã tìm được Đao Minh Hồng.

2. Lư Mộng Mộng

Lư Mộng Mộng quá mệt mỏi, ngủ trễ thức sớm, thậm chí trong đêm còn nơm nớp lo sợ.

Phòng tự học yên tĩnh, tất cả mọi người đang chăm chỉ làm bài ôn tập, động lực duy nhất của bọn họ là thi đậu công chức, chỉ cần thi đậu, công việc ổn định mức lương hậu hĩnh thì cả đời này không cần lo nữa.

Lư Mộng Mộng miễn cưỡng vực dậy tinh thần nhìn sách nhưng mí mắt càng lúc càng híp lại, người hướng dẫn đi tới vỗ vỗ cô: “Trò này, nếu thấy khó chịu thì trở về nghỉ ngơi một chút, trạng thái không tốt sẽ không học được đâu.”

Quả thật cô không chịu nổi nữa, hầu như một chữ cũng không vào đầu.

Lư Mộng Mộng đành phải về sớm, suốt đường đi cô cứ mơ mơ màng màng mắt nhắm mắt mở. Lúc mở cửa chống trộm bước vào nhà, mùi rác rưởi trong hành lang nồng hơn cả ngày thường, thỉnh thoảng còn xen lẫn mùi protein hư thối, bầu không khí đục ngầu khiến Lư Mộng Mộng vô cùng khó chịu, càng đi đến gần cầu thang mùi thối càng đậm, chắc là không ai dọn dẹp rác ở góc cầu thang đây mà hoặc là có chuột chết gì đó, Lư Mộng Mộng bịt mũi vội vàng bước nhanh lên cầu thang.

Cô vừa lên lầu không lâu, cửa chống trộm mở ra, Hoàng Nhị Cẩu xem như không có việc gì đi đến, ông ta không lên lầu mà đi về phía cái góc có mùi thối nồng nhất…

Chỗ ngoặt cầu thang có cửa sổ, gió bên ngoài mang đi bớt mùi thối, rốt cuộc Lư Mộng Mộng cũng được thở, cô bước nhanh đi lên lầu.

Lầu ba, trong một góc hẻo lánh nơi ánh nắng không chiếu tới có một bóng người nửa trong suốt lặng lẽ bước ra đi theo cô, Lư Mộng Mộng mơ màng không phát hiện.

Lầu bốn, mảnh vỡ bàn phím rơi đầy trên hành lang, Lư Mộng Mộng mơ màng liếc nhìn, không quan tâm.

Lầu năm, ánh nắng dồi dào, cửa phòng Lăng Tiêu mở toan, Lư Mộng Mộng vẫn mơ màng không để ý.

Lúc đang định đạp lên bậc thang, chợt, dường như có người túm lấy cô, Lư Mộng Mộng giật mình, thoáng chốc tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn nhưng không có ai cả.

Cánh cửa phòng Lăng Tiêu như có gió lùa tự động đóng lại, nhưng lại lập tức bị gió thổi mở ra.

Xung quanh yên tĩnh khiến Lư Mộng Mộng nổi lên cảnh giác, trong tòa nhà này có khoảng bảy tám hộ nhưng đã dọn đi gần hết, giờ vẫn còn là ban ngày, nếu xảy ra chuyện chưa chắc có người xông ra giúp đỡ.

Cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

Vì cô không muốn xen vào việc của người khác, có thể không gây thì không gây, hôm nào tìm nơi khác chuyển đi là được.

Cô muốn mau về phòng, nơi đó có bố trí kết giới tránh ma quỷ của bọn họ.

Một tiếng động vang lên như có thứ gì đó rơi xuống truyền đến từ phía sau cánh cửa khép hờ.

“Chị.” Một tiếng gọi khẽ khiến Lư Mộng Mộng bị doạ giật bắn mình.

“Chị, là em.” Giọng nói của em họ mơ hồ vang vọng từ bốn phương tám hướng.

Em… Em họ?!

Lư Mộng Mộng tự nhéo mình, đau, đây không phải mơ.

“Em ở đâu?!” Cô vội vàng tìm xung quanh, “Em ra đây!”

“Chị, khí tức của em quá yếu…” Cậu em họ buồn bã nói, “Chị, nhanh cầm lấy sách…” Tiếng nói càng ngày càng nhỏ.

“Sách? Sách gì?”

“…” Em học nói gì đó, Lư Mộng Mộng tập trung lắng nghe nhưng một chữ cũng không nghe rõ.

“Chị không nghe rõ, sách gì? Em ở đâu?”

“…” Cứ như hết năng lượng, tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần cho đến khi không còn nghe thấy nữa.

Gió ngừng thổi, cửa mở rộng, bầu không khí im ắng đáng sợ, Lư Mộng Mộng cẩn thận đi tới quan sát.

Ánh sáng tràn ngập căn phòng nhỏ, bày trí trong phòng cũng vô cùng đơn giản, táo đỏ và đường đỏ chất đầy trong góc phòng, thậm chí bên cạnh còn có một vạc rượu ngọt… Quét mắt nhìn một vòng, cô phát hiện trên đất có một quyển sách.

“Cuốn này à?” Lư Mộng Mộng đi qua nhặt lên, hỏi với không khí.

Nhưng trong không khí không còn tiếng nói của em họ nữa.

Cô lật sách ra, Giám định và thưởng thức phong cách Châu Âu, bên trong có cả tiếng Anh để so sánh, trang bìa nạm vàng mạ bạc, lật sang trang bìa, quả nhiên giá không nhỏ, tám ngàn đồng, còn là sách nhập…

Không đúng chuyên ngành của mình, em ấy muốn mình tìm nó làm gì?

Lư Mộng Mộng như lọt vào trong sương mù, cô đặt quyển sách lên bàn.

Tay vừa rời khỏi sách, sách lại tự động lật mà không cần gió.

Rõ ràng có ám hiệu.

Lư Mộng Mộng vội vàng cầm lấy sách, sách ngừng lật, dừng ở tờ thứ nhất.

Chữ viết đỏ rực rồng bay phượng múa, còn chữ kí thì như gà bới.

Đây là gì?

Cô không biết.

Nhưng cô tin người thân của mình.

Thế là cô cầm sách lên, chạy cực nhanh trốn lên lầu…

3. Ngu Thanh

Tiếng tranh chấp truyền ra từ trong phòng bệnh.

Thư ký của tổng giám đốc – thư ký Đổng giật nảy mình, cô không hề để ý tới lễ tiết mà vội vàng mở cửa: “Hoàng tổng!”

Hoàng Tiểu Đản bị phó quản lý với thư ký Trương cản lại, thư ký Trương thấy cô đứng sững ngay cửa, vội la lên: “Tiểu Đổng, còn không mau tới hỗ trợ!”

Hả? Hỗ trợ?

Tiểu Đổng thất thần, vẫn không kịp phản ứng.

Ngu Thanh đi phía sau tiến lên một bước:  “Chuyện gì xảy ra?”

“Nhanh đặt vé!” Hoàng Tiểu Đản trừng muốn rách cả mí mắt, gân xanh nổi đầy trên trán, “Đi thành phố S! Lập tức xuất phát! Gọi tài xế đến ngay cho tôi!”

Lương Liêm với Ngu Thanh liếc nhìn nhau, xem ra bọn họ đến rất đúng lúc.

Tiểu Đổng vội vàng hấp tấp đồng ý, cô chưa từng nhìn thấy Hoàng tổng kích động như vậy, cô cứ tưởng chuyện gì quan trọng. Thư ký Trương thấy cô cầm điện thoại lên muốn đặt vé, vội la lên: “Tiểu Đổng! Để điện thoại xuống!”

Hoàng Tiểu Đản thở hổn hển: “Các người cút hết đi!” Gào xong, một hơi cũng không thở nổi, sắc mặt tái xanh che lấy ngực.

“Nhanh! Gọi y tá!” Phó quản lý cũng gấp, không biết tổng giám đốc Hoàng bị thứ gì kích thích, đột nhiên nổi điên muốn tới thành phố S, kích động đến mức không ai ngăn cản được.

Cơ thể già nua nào chịu nổi giày vò?

Có vài y tá lục tục đi đến nhanh lẹ đo huyết áp mang mặt nạ dưỡng khí cho lão ta, phó quản lý với thư ký Trương tập trung ghìm cơ thể của Hoàng tổng lại, sợ lão đột nhiên giật bắn lên ngồi dậy muốn đi.

Mấy tên bác sĩ cũng vội vàng chạy đến, đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng sau đó lạch cạch đóng cửa.

Tiểu Đổng nhìn cửa phòng bệnh, cầm điện thoại luống cuống.

Ngu Thanh vỗ vỗ cô: “Nhìn tình trạng của tổng giám đốc e rằng không có cách nào ra ngoài, đừng gọi điện thoại, nên tìm hiểu ngọn nguồn trước đã.

Thư ký Trương vẫn chưa hoàn thành, đặt mông ngồi xuống ghế hỏi phó quản lý: “Cậu nói xem rốt cuộc Hoàng tổng bị cái gì kích thích vậy?”

Phó quản lý nhìn cô: “Không phải cô luôn ở bên cạnh Hoàng tổng sao! Lỗ tai nào của cô nghe thấy tôi nói?

Lương Liêm hỏi: “Vậy tại sao ông ta lại kích động?”

Thư ký Trương liếc nhìn hai người đàn ông xa lạ, vừa cao vừa to, dù bọn họ mặc trang phục bình thường nhưng vẫn là một cái mắc áo tiêu chuẩn, thoạt nhìn có vẻ oai hùng bừng bừng phấn chấn

Hình tượng là một chuyện, thân phận là một chuyện khác.

Thư ký Trương nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến bọn họ.

Phó quản lý cũng cảnh giác không nói một lời.

Tiểu Đổng đành phải nói: “Bọn họ là cảnh sát, ngài Ngu, ngài Lương trước đó đã từng liên lạc trước với Hoàng tổng, hôm nay đến gặp mặt.”

Có liên lạc trước cũng vô dụng, ngay cả mặt cũng chưa thấy qua, lúc cảnh sát vừa móc thẻ chứng nhận ra, Tiểu Đổng đã hoang mang mà dẫn bọn họ tới gặp Hoàng tổng, sau đó, không có sau đó…

Lương Liêm lại bắt đầu tạo cơ hội, hắn lại mở thẻ chứng nhận cảnh sát ra một lần nữa, Ngu Thanh cũng lấy thẻ chứng nhận ra, thư ký Trương với phó quản lý nhìn chằm chằm thẻ chứng nhận, lúc này mới hoàn toàn tin tưởng.

Tin tưởng là một chuyện, giải quyết là một chuyện khác, sau khi nghe bọn họ giải thích xong, cả hai vị cảnh sát hình sự đều im lặng.

Lúc ấy đồng chí Hoàng Tiểu Đản đang xem Laptop, click click con chuột một hồi đột nhiên nhảy cẫng lên, giãy dụa muốn xuống giường, ồn ào đặt vé đến thành phố S.

Còn việc lão ta nhìn thấy cái gì, thư ký Trương với phó quản lý không biết…

Có lẽ đành phải hỏi đồng chí trứng nhỏ vài câu vậy.

Lương Liêm với Ngu Thanh ngồi chờ ở ngoài phòng bệnh.

Bác sĩ đuổi người: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời về cho.”

Ngu Thanh hỏi: “Hoàng tổng ngủ chưa?”

Bác sĩ lắc đầu: “Hôm nay không nên quấy rầy bệnh nhân.”

Lương Liêm lại lấy ra thẻ cảnh sát, mở ra: “Có thể truyền lời giúp tôi không?”

Bác sĩ hơi ngạc nhiên, ông ta còn chưa lên tiếng đã nghe Lương Liêm cố ý lớn tiếng nói: “Chúng tôi đến từ thành phố S, có chút việc muốn hàn huyên với Hoàng tổng một chút.”

Quả nhiên bác sĩ lắc đầu: “Mời hôm khác quay lại.”

Hai cảnh sát hình sự da mặt dày ngồi bất động, không bao lâu, một hộ sĩ mở cửa: “Bạn của bệnh nhân đến từ thành phố S, mời vào.”

Trên người BOSS ngành bất động sản cắm đầy dây nhợ, bộ dáng da bọc xương không chênh lệch mấy so với trong ảnh.

Lão nói với y tá: “Các người ra ngoài.”

Y tá không dám đi.

Bác sĩ đi đến định khuyên can nhưng Hoàng Tiểu Đản chỉ thẳng ra cửa: “Cút hết ra ngoài!”

Ai cũng biết tính tình ương bướng của ông chủ Hoàng, nếu cứng rắn kháng cự lại lão không chừng sẽ khiến lão phật sống này tức giận máu lên não mà chết.

Bác sĩ đành phải vẫy tay, dẫn theo y tá ra ngoài trông cửa.

Sau khi cửa đóng lại, Hoàng Tiểu Đản mới nhìn về phía Ngu Thanh với Lương Liêm.

Hai người ngầm hiểu tự giác móc thẻ cảnh sát ra, trên thẻ cảnh sát in rõ logo của thành phố S.

Hoàng Tiểu Đản vươn tay níu lấy Ngu Thanh cách lão gần nhất.

“Có chuyện tôi muốn nhờ các người.” Hoàng Tiểu Đản rơi nước mắt lã chã, nắm chặt Ngu Thanh không buông, “Làm ơn mang con trai tôi về!”

4. Lăng Tiêu

Lại nữa.

Lăng Tiêu cảm thấy mình đang xem một bộ phim dài tập.

Chỉ nằm mơ thôi mà đã có thể mơ tới mức này quả thật không nhận lời làm đạo diễn thật đúng là phí.

Làm đạo diễn cực kỳ giàu, thu nhập rủng rĩnh, muốn mua mấy chiếc xe thì mua mấy chiếc, muốn mua bao nhiêu biệt thự thì mua bấy nhiêu. Lăng Tiêu nghĩ nếu mình được làm đạo diễn nổi tiếng, hắn sẽ bao cả một tàu điện ngầm, mỗi khi đến làm việc hắn sẽ mang một đống người đẹp trái ôm phải ấp lên tàu điện ngầm một mình hưởng thụ, phô ra cho đám dân đi làm thấy rồi ngưỡng mộ không thôi!

Thời đại chen xe buýt chen tàu điện ngầm đã qua rồi!

Thời đại của mình đã đến!

Nhưng mà, dù sao hắn cũng phải ra ngoài rồi nói…

Lăng Tiêu đau khổ phát hiện hắn lại không khống chế được cơ thể.

Ông già mù đang xin đồ ăn từ một gia đình, hôm nay ông ta bày quầy bán hàng nhưng không có thu nhập nên chỉ có thể dựa vào lòng hảo tâm bố thí của người khác.

Lăng Tiêu nhìn thấy, ông cụ này bị từ chối rất nhiều lần, da mặt dày đến nỗi y như bức tường sắt, lần nào cũng ăn nói khép nép, cuối cùng thanh bằng một nụ cười chân thành đối diện với cánh cửa lớn đóng chặt.

Lăng Tiêu rất tò mò chuyện sẽ đi tới đâu nên muốn nhìn một chút, không ngờ cơ thể không nghe lời quay người bỏ chạy.

Chỉ chạy không thì thôi đi, quá đáng hơn là thằng nhóc này luôn có ý nghĩ đối nghịch với Lăng Tiêu!

Hắn cảm thấy rất đói, bụng sôi ọt ọt, lúc ông già mù đưa cho hắn một ổ bánh mì, Lăng Tiêu định nhận lấy nhưng cơ thể lại đẩy ra, hờn dỗi chạy đi.

ĐMM! ĐMM thằng nhãi láo toét! Nếu tao là cha mày, tao nhất định cho mông mày nở hoa!

Nhưng ông già mù không đánh cũng không mắng, để mặc cho nó chạy xa.

Nó chạy suốt một đường, Lăng Tiêu cũng tức giận chửi suốt một đường.

Mẹ nó, mày ngon mày chạy đi! Để tao xem mày có thể chạy tới đâu?! Há! Ngừng? Rốt cuộc cũng không chạy nổi nữa à? Đáng đời!

Quả thật nó rất đói, đành ôm bụng núp trong một bãi cỏ.

Nó đói, Lăng Tiêu cũng cảm thấy đói.

Nó bất động, Lăng Tiêu cũng không thể cử động.

Lăng Tiêu sắp tức đến nổ phổi, hắn cũng từng khó chịu nhưng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như bây giờ! Đói thì ăn đi! Cho thì lấy, có cái gì mà ngại chứ?!

Thật không biết cha mẹ nó dạy dỗ nó thế nào!

Ấy… Cha mẹ?

Lăng Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ, hình như từ lúc hắn mơ đến giờ chưa từng nhìn thấy bọn họ.

Ừm, đề tài này không tệ, sau khi trở về phải ghi lại mới được, biết đâu chừng sau này trở thành kịch bản nổi tiếng rồi sao!

Nó ngồi một lúc, sau đó nhặt một cọng cỏ lên bắt đầu bện thứ gì đó.

Lăng Tiêu nhìn một lúc, tay nghề của thằng nhãi này cực kỳ kém, bện một rồi ra thứ gì đó vừa lỏng lẽo vừa sức sẹo, nhìn không ra rốt cuộc nó bện cái gì.

Lăng Tiêu muốn hỏi chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên: “Cậu đang bện cái gì vậy?”

Nó ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của đứa bé kia.

Ể, sao thằng nhóc này nhìn quen thế nhỉ?

Lăng Tiêu sững sờ suy nghĩ một lát, trong chớp mắt, nhưng có một chậu nước lạnh giội lên đầu hắn.

Giống, giống quá!

Lăng Tiêu kinh ngạc nhìn chằm chằm một “mình” khác.

《 Cậu là anh em thất lạc nhiều năm của tôi 》

《 Tôi xuyên qua mà đến 》

《 Người phục chế 》

《 Chuyện đó giữa hắn với cậu 》



Kiệt tác lấy nhiều nước mắt hàng năm, kiệt tác huyễn tưởng hàng năm, kiệt tác rung động hàng năm, kiệt tác mờ ảo hàng năm… Khục…

Đủ loại từ ngữ cái này nối tiếp cái kia nhảy vào đầu óc hắn, Lăng Tiêu ước gì mình có bút để ghi lại linh cảm.

Một cục kẹo đường đưa tới, Lăng Tiêu “nhỏ” nói với Lăng Tiêu “lớn”: “Tôi tên Artha, còn cậu?”

Lăng Tiêu vừa định nói chuyện chợt cảm thấy trước ngực như bị phỏng.

“A a! Nóng quá!” Lăng Tiêu hô to gọi nhỏ.

Hắn móc thứ trước ngực ra, hóa ra là đồng tiền giống như Bùa Hộ Thân đang tỏa nhiệt.

Xung quanh mờ mờ ảo ảo, chỉ có mỗi đồng tiền là nguồn sáng duy nhất phát ra.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhìn thấy một môi trường lạ lẫm tất nhiên phải thị sát trước, nhỡ đâu không tìm được manh mối cũng tìm được đường chạy.

Lăng Tiêu không biết đây là đâu, nhìn giống như một tầng hầm vô cùng rộng lớn, mà rộng lớn ắt sẽ có cửa chạy trốn, thứ hắn muốn tìm chính là một lối ra.

Cảnh trong mơ gì đó, ra ngoài rồi nghiên cứu sau, chạy trốn quan trọng hơn!

Hắn quyết đoán chậm rãi sờ bức tường, trên tường có một bức điêu khắc, Lăng Tiêu sờ sờ thưởng thức, một lát sau hắn mới quen với bóng tối, chợt có thú gì đó màu trắng thoáng lướt qua hang động, Lăng Tiêu híp mắt nhìn một lát những vẫn không nhìn ra nó là cái gì, cuối cùng vẫn không nhịn được đi về phía đó.

Một cây cột lớn xuất hiện trong mắt hắn, trên cột có cái gì đó cuộn lại, Lăng Tiêu giật mình, kềm tiếng hét lại sau đó nhanh chóng lùi ra sau, hắn tập trung đề phòng. Lập tức chờ thật lâu nhưng phía trước không có động tĩnh, hắn lấy hết can đảm tới gần mới phát hiện hóa ra là tượng điêu khắc một con rồng.

Đệt, hù chết tôi!

Lăng Tiêu đạp cột trụ một cú, tiếp tục chậm rãi tiến lên.

Rất nhanh, hắn lập tức hối hận.

Một luồn sương mù xuất hiện ngưng kết trước mặt hắn, giống như ai thò chân ra nhưng trên đùi lại mọc ra một cái tay…

Sương mù rất dày còn nó chỉ là một phần nhỏ, Lăng Tiêu nâng đồng tiền cao lên một chút, dứoi ánh sáng lấp lánh, vô số sương mù ngưng tụ thành hình người như một quân đoàn, đủ loại tay chân đầu mọc ra hoặc thậm chí chỉ có nửa cơ thể trồi lên.

Như bị ánh sáng kích thích, nhóm “người” nhắm mắt như đang ngủ đồng loạt mở mắt nhìn về phía Lăng Tiêu…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện