Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 58: Nụ hôn giá một ngàn vạn (3).

Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm


Chẳng lẽ mình cũng giống như An Tử Phong tham luyến sắc đẹp của cô ấy ư? Cái mặt dày dày của Vũ Ngôn đỏ lên, mình nhìn qua thế nào cũng mạnh hơn tên họ An đó một chút, vậy nên chút mỹ sắc đó sao có thể hấp dẫn được mình chứ?

Vu Tử Đồng cười nói:
- Sao hả, vấn đề này lại khó trả lời lắm à?

Vũ Ngôn cười khổ nói:
- Trả lời câu hỏi này cũng khó như kiểu cô lấy ra một ngàn vạn vậy. Nếu nói với cô rằng tôi hoàn toàn không có đòi hỏi gì thì cô chắc chắn sẽ nói tôi đang nói dối. Rồi nếu cứ đưa cho cô một đáp án thì cũng khiến lòng tôi rất hoang mang, bởi vì đáp án này khi được nói ra có thể sẽ mang tới hậu quả nghiêm trọng. Xin phép cho tôi được cách cô khoảng hơn hai mét!

Vu Tử Đồng thấy dáng vẻ khó khăn của hắn khi nói ra một đống từ vô nghĩa đó, rồi lại còn thấy hắn thực sự lui ra sau cách mình đúng hai mét thì không khỏi cười hì hì, nói:
- Có nghiệm trọng vậy không? Tôi đâu phải là hổ đâu!

Vũ Ngôn thầm nghĩ, cô còn lợi hại hơn cả hổ, hổ ăn thịt người còn nhả xương, còn cô ăn thịt người còn nuốt cả cả xương cơ. Điều chỉnh lại tâm trạng, mắt nhìn vào Vu Tử Đồng, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản ― tôi bị cô hấp dẫn, sau đó chẳng còn biết gì nữa, cứ thế vét tủi, làm công tử Bạc Liêu một lần!

Vu Tử Đồng sửng sốt rồi sau đó che miệng cười, mà càng cười càng dữ, càng cười lưng càng cong. Cô vốn chỉ mặc đúng có cái áo ngủ nên khi khôm người, cảnh xuất lập tức đại lộ. Bộ ngực non mơn mởn, mịn màng trắng trẻo. Bộ nội y màu phấn hồng với những đường viền hoa ôm chặt lấy đôi núi trắng như tuyết và hình thành tại đấy một nhũ câu (rãnh nhũ) sâu không thấy đáy. Có lẽ, quy mô của rãnh Mariana (1) cũng không hơn được cái rãnh này!


Cảnh tượng hương diễm như thế khiến trong bụng Vũ Ngôn như dấy lên một ngọn lửa hừng hực. Vẻ mặt nghiêm trang tan rã trong khoảnh khắc. Vũ Ngôn vội vàng quay đầu đi, mồm thầm kêu, vô lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nhìn, cho dù có lễ cũng không thể nhìn, nha đầu này đúng là biết ăn thịt người.

Vu Tử Đồng phải vất vả lắm mới thôi cười, sau đó cũng phát hiện ra cảnh xuân phơi phới của mình nên mặt lập tức đỏ bừng lên, lại thấy đầu của tên chính nhân quân tử kia đang có xu hướng lệch sang một bên, trong lòng thầm hừ một tiếng, gia hỏa dối trá, gia hỏa có lòng mà không có gan.

Vu Tử Đồng hừ một tiếng, nói:
- Anh nói thật ư? Thực sự anh bị tôi hấp dẫn à. Tôi thấy đâu có giống!

Vẻ mặt cô lúc này hiện lên một vẻ bí hiểm, chân bước chậm tới trước người Vũ Ngôn rồi chầm chậm, chầm chậm đưa khuôn mặt mặt thanh tú của mình tới gần sát hai má hắn.

Vũ Ngôn càm thấy thân hình nóng như lửa của cô nàng đang càng lúc càng gần, hơi thở nhẹ nhàng thơm mùi lan của nàng cũng đã thổi tới mặt mình. Vũ Ngôn như bị định thân, không thể động đậy được chút nào, phải gian nan lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt, giọng có vẻ yếu ớt, nói:
- Cô... cô... cô không được tới đây. Nếu tới tôi.. tôi gọi người đó ―

Vu Tử Đồng căn bản không thèm để ý tới hắn mà vẫn từ từ đưa môi lên rồi khẽ hôn lên má hắn một cái. Lập tức, Vũ Ngôn ngừng hô hấp, cái cảm giác mềm mại, tươi mát, trơn trơn tới mê người, nó tựa như gió xuân tháng ba thổi vào lòng, thoải mái giống như Trư Bát Giới ăn quả Nhân Sâm, tóm lại là một cảm giác rất YoMost!

Trong sát na này, mọi hô hấp của Vũ Ngôn như ngừng hết cả lại, trong đầu liên tiếp lướt qua những bóng dáng, Số 9 cương nghị xinh đẹp tuyệt trần, Uyển Nhược yếu đuối dịu dàng ít nói, còn cả một bóng dáng mơ hồ ở tận đáy lòng, những hình bóng tựa như một cuốn phim từng cảnh từng cảnh đi qua trước mắt hắn.

Vũ Ngôn chấn động, sao lúc này lại nhớ tới các cô ấy, quan hệ vẫn còn hỗn loạn như thế mà mình sao lại có những suy nghĩ như vậy, mình với các nàng đều rất trong sạch, chưa hết phát sinh chuyện gì mà.

Nếu mà nói tới chuyện phát sinh thì cũng chỉ có chuyện của vị Vu Tử Đồng trước mắt này. Mà chính bản thân Vu Tử Đồng cũng không hiểu ma xui quỷ khiến làm sao mà lại tới hôn hắn một cái. Giờ trong lòng cô cũng như một chú nai con chạy loạn hết cả lên.

Mình và hắn gặp nhau tổng cộng mới được hai lần, tuy rằng không loại trừ khả năng nhất kiến chung tình nhưng đó cũng chỉ giới hạn với mình mà thôi, còn người đối diện kia hình như không mấy cảm giác, nhìn vẻ mặt vô tội của hắn lúc này cứ như là người chịu ủy khuất là hắn vậy.

Vũ Ngôn thầm nghĩ:

" Bảo cô hấp dẫn là cô bắt đầu hấp dẫn tôi thật. Chí có điều, tôi móc ra một ngàn vạn để được nhận một nụ hôn này của cô thì nụ hôn một ngàn vạn này đúng là đáng giá!”

Vu Tử Đồng nhớ lại lời hắn lúc trước, thế này chẳng phải mình thực sự hoàn thành sự hấp dẫn theo lời như hắn nói ư. Giờ Vu Tử Đồng đã không còn cái khí thế dũng cảm như vừa rồi nữa, cô lúc này chỉ biết cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng không dám nhìn Vũ Ngôn.

Kỳ thật Vũ Ngôn cũng có chút oan uổng. Đối với một cô gái xinh đẹp thành thục trước mắt mà không động tâm vậy thì hắn đã chẳng phải là đàn ông. Chỉ là không thể ngờ rằng, một nụ hôn của cô nàng lại làm hắn nhớ tới nhiều người như vậy. Điều này khiến hắn không khỏi hoài nghi chính mình, liệu mình có phải là một công tử hoa tâm hay không, hậu quả để lại không thể nói là không nghiêm trọng được.

Mà khiến Vũ Ngôn cảm thấy khó nghĩ nhất chính là việc mình không ngờ bị Tử Đồng cưỡng hôn. Trong lòng Vũ Ngôn có chút uất ức, muốn động thủ thì cũng phải để mình chủ động chứ, khi nào tới lượt Bá vương cô lên cung hả.

Nếu Vu Tử Đồng biết suy nghĩ lúc này của hắn thì sợ rằng cô sẽ vào bếp xách dao ra liều mạng với hắn rồi. Nam nhân vô sỉ như vậy, thiên hạ quả là hiếm thấy!

Càng nghĩ trong lòng Vũ Ngôn càng không cam lòng, cảm giác gần như có thể nói là "nhục nhã", vì thế miệng lẩm bẩm, nói:
- Phi lễ, ta bị phi lễ ―

Lúc đầu, khi lén nhìn trộm hắn thì Vu Tử Đồng chỉ thấy miệng hắn đớp đớp nói cái gì đó, sau đó, khi hắn nói thêm được vài chữ nữa, cô cuối cùng cũng nghe thấy rõ hắn đang lẩm bẩm cái gì. Vốn trong lòng đã có chút xấu hổ, giờ nghe được những lời đó, lửa giận lập tức xông lên não, tiềm chất cọp mẹ rốt cuộc đã được bộc lộ, cất hét lên giận dữ:
- Vừa rồi anh nói cái gì hả?

- Phi lễ mà ―
Tức khắc, Vũ Ngôn tru lên giữa đêm khuya yên tĩnh như lợn bị chọc tiết.

Hậu quả của việc này quả thực rất nghiêm trọng. Vũ Ngôn nhìn cánh tay bị sưng phù lên của mình, lại nhớ tới cảnh tượng bi thảm khi Vu Tử Đồng chà đạp mình vừa rồi mà cảm thấy mình còn tồn tại tới giờ quả thực là một việc vô cùng may mắn.

Cuối cùng, việc ai bị phi lễ giờ đã không còn quan trọng nữa. Dù sao, Vu Tử Đồng đã hoàn toàn quên cái hành động " xuất chúng" của mình, và đầu sỏ gây ra mọi tội ác, Vũ Ngôn đồng học của chúng ta, người tự làm tự chịu, người phải gánh lấy những tàn phá nặng nề cũng chỉ biết cười khổ một cách cam chịu. Đàn ông đúng là mệnh khổ.


Vu Tử Đồng tìm một lọ dầu hoa hồng, ngồi xuống bên cạnh Vũ Ngôn. Lập tức, Vũ Ngôn cảm thấy lo sợ khi được sủng ái như vậy, nói:
- Không phiền ngài, để tự em bôi, tự em bôi!

Vu Tử Đồng thấy dáng vẻ chim sợ cành cong của hắn thì không khỏi buồn cười, vờ giận dữ nói:
- Anh không thể đứng đắn một lúc được sao. Chốc chốc lại mồm mép, chịu trừng phạt là đáng lắm!

Vũ Ngôn cười nói:
- Đó là tất nhiên, là tất nhiên!

Đôi mắt Vu Tử Đồng bỗng dưng đỏ lên, nói:
- Chuyện vừa rồi cũng không phải là tôi cố ý đâu. Ai bảo anh chiếm tiện nghi còn giả ủy khuất. Anh... anh .. anh sao lại đáng ghét như vậy ―

Vu Tử Đồng nghĩ lại, tuy là mình chủ động, nhưng hắn là nam nhân lại còn cố ý làm ra cái dáng vẻ đó nên trong lòng cũng có chút tủi thân.

Tuyệt chiêu khi cương khi nhu của cô nàng này đã hoàn toàn đánh bại Vũ Ngôn, hắn bèn vội gật đầu nói:
- Chuyện này là tôi không đúng. Sau này cô cứ mặc sức trừng phạt, tôi ... tôi tuyệt không dám oán hận nửa câu.

- Ai muốn trừng phạt anh ―
Vu Tử Đồng vừa xấu hổ, vừa giận dữ liếc nhìn hắn. Vũ Ngôn chỉ cảm thấy hồn phách của mình lại bị cô nàng câu mất một nửa nên không kềm được mà phải thầm hô: Lợi hại!

Ầm ĩ một lúc, khoảng cách của hai người đã gần hơn không ít. Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng ngôi trên sàn nhà. Vu Tử Đồng nhẹ nhàng thoa dầu cho Vũ Ngôn, cảm giác đươc những ngón tay ngọc ngà thon thon vuốt ve khiến Vũ Ngôn rất hưởng thụ.

Vu Tử Đồng nói:
- Rất cám ơn anh đã giúp tôi. Nhưng tôi hy vọng anh có thể đáp ứng tôi một điều kiện.

Vũ Ngôn lạc vào trong ôn nhu, hỏi một cách bất tự chủ:
- Điều kiện gì?


Vu Tử Đồng nói:
- Tôi hy vọng chuyển phần lớn cổ phần của công ty cho anh ―

Mông Vũ Ngôn như bị lửa đốt, hắn bật người nhảy dựng lên, nói:
- Không được ―

Vu Tử Đồng cười kéo hắn ngồi xuống nói:
- Việc này không được cũng phải được, nếu không tôi cũng không nhận tiền của anh.

Vũ Ngôn nghiêm mặt nói:
- Tôi cho cô vay tiền là vì muốn công ty của cô tiếp tục phát triển. Cho cô vạy số tiền đó cũng không phải để mua cổ phần của cô. Cùng lắm thì đến lúc đó cô trả lợi tức cho tôi là được rồi. Nếu cô chuyển nhượng cổ phần cho tôi thì tôi không phải là đang lợi dụng việc cô gặp khó khăn sao, thế này có khác gì loại người như An Tử Phong chứ? Huống chi, công ty này là tâm huyết của cha con cô, nếu nhượng cổ phần cho tôi thì những tâm huyết của hai người chẳng phải là vô ích ư? Hơn nữa, cô cũng biết tôi còn đang đi học, đâu có thời gian để quản lý công ty.

Vu Tử Đồng lắc đầu nói:
- Việc chuyển nhượng cổ phần cho anh là tôi tự nguyện vì thế sao có thể so sánh với tên họ An kia. Công ty mặc dù là tâm huyết của tôi và cha, nhưng anh có thể hiểu được ý tưởng của cha tôi và còn có sự quyết tâm rất to lớn. Nếu cha tôi còn sống thì hai người nhất định sẽ trở thành bạn tốt của nhau. Gửi công ty vào tay một người có thể phát triển, làm rạng danh nó thì tôi tin rằng cha cũng sẽ đồng ý với quyết định của tôi.

Tử Đồng thở dài, cảm khái nói:
- Trước kia không ai có thể hoàn thành ước nguyện của cha, giờ đã có anh. Cha tôi trên trời có linh nhất định sẽ rất vui mừng khi thấy được tất cả những chuyện này. Hơn nữa, tôi một thân con gái, cả ngày phải bươn trải trên thương trường, thực sự tôi đã rất mệt mỏi rồi. Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một lần. Mà hôm nay xuất hiện một tên An Tử Phong thì tương lai rất khó tránh khỏi sẽ lại có thêm một tên Lý Tử Phong, hay Trương Tử Phong nữa. Anh chẳng lẽ lại nhẫn tâm đẩy tôi vào miệng hổ sao?

Thấy Vũ Ngôn đang định nói, Vu Tử Đồng liền dứt khoát không để cho hắn có cơ hội mở miệng, cô chậm rãi nói tiếp:
- Sống trên thương trường nhiều năm như vậy nên giờ tôi chỉ muốn im lặng làm một người phụ nữ. Sau này anh làm ăn trên đó, tôi sẽ ở phía sau anh, yên lặng ủng hộ anh, giặt quần áo nấu cơm cho anh, đấm chân, đấm lưng làm tan những mệt mỏi cho anh, vì anh sinh ―

Vu Tử Đồng tựa hồ như đang rơi vào ảo tưởng nên một số câu cứ thuận miệng mà tuôn. May mà cô tỉnh sớm nên một số điều mấu chốt, quan trọng cũng chưa nói ra, song những ám chỉ đã rất rõ ràng rồi.



(1) Rãnh Mariana: mọi chi tiết xin vào đọc tạivi.wikipedia.org/wiki/R%C3%A3nh_Mariana


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện