Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 61: Dạ minh châu (1).

Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm


Vũ Ngôn đút dạ minh châu vào một cái ba lô đeo lên lưng rồi cùng Hậu Vân ăn sáng, sau đó tới nhà ăn tìm quản lý La nói chuyện từ chức. Việc này làm quản lý La tiếc mãi không thôi.

Vũ Ngôn cười nói, sau này vào học tại đại học Thiên Kinh, hắn nhất định sẽ phát huy tất cả ưu thế, vì cửa hàng lôi kéo thật nhiều thật nhiều nhiều khách hàng. Quản lý La biết mị lực của tiểu tử này, khả năng của hắn như cuồng phong phá điệp, có thể dụ dỗ một đống người tới đây, việc hắn nói thì tới tám phần là có thể hoàn thành.

Vũ Ngôn đề cử Lục Phong làm trưởng kíp. Lục Phong lập tức giơ tay phải lên cao, phát biểu:
"Đa tạ lãnh đạo đề bạt! Đa tạ lão Đại thành toàn. Tôi nhất định sẽ tận lực làm việc, học tập, quán triệt mọi chỉ thị của lãnh đạo, đặt phục vụ khách hàng lên hàng đầu, chú ý văn minh, coi trọng khoa học, vì xây dựng tình hình mới trong sự nghiệp ăn uống mà cống hiến toàn bộ sức mạnh của bản thân."

Hai trưởng kíp mới cũ trung thành của nhà ăn vườn trường bàn giao công việc, trong lúc tiến hành hội đàm, hạt nhân mới Lục Phong nói:
- Huynh đệ, thăng chức ở chỗ nào đó?

Hạt nhân cũ Vũ Ngôn nói:
- Chỗ cũng nhỏ thôi, tập đoàn Thánh Long.

Hạt nhân mới trừng mắt, nói:

- Lão đại, anh đúng là tấm gương trong lòng chúng ta! Vào đại bản doanh lắm tiền nhiều của, tập đoàn Thánh Long, dễ như vậy, sau này em nhất định phải noi gương anh, học tập anh, quán triệt tinh thần vuốt mông ngựa anh, lĩnh hội kỹ xảo cao cấp và công năng đặc biệt trong công cuộc tán gái của anh, tranh thủ sớm thực hiện lý tưởng vĩ đại rắm ngựa không đánh, tiểu nữu đã vào tay.

Sau khi hạt nhân thế hệ mới hiểu rõ được sự cần cù của hạt nhân thế hệ cũ liền lập tức noi theo duy trì bản sắc lao động vì nhân dân, rồi sau khi tới căn phòng nhỏ bốn mươi mét vuông Vũ Ngôn thuê kia, tức khắc hắn kích động tới mức lệ nóng lưng tròng, nói lớn.
“ Sau này em nhất định phải tới nhà lãnh đạo anh học tập, học đạo cần kiệm trì gia của lãnh đạo, và kiên quyết yêu cầu lãnh đạo khi chiêu đãi mình không cần quá lãng phí, chỉ cần sáu món ăn, một món canh theo đúng tiêu chuẩn là được, rượu cũng không cần quá cứng nhắc, kiên quyết ngăn chặn trên bàn có rượu Mao Đài, chỉ cần loại rẻ tiền cỡ tầm trăm đồng là được rồi”.

Xử lý mấy chuyện xong cũng tiêu tốn của Vũ Ngôn không ít thời gian, khi Vũ Ngôn tới nhà Vu Tử Đồng thì đã là mười giờ sáng. Vu Tử Đồng đã khôi phục lại từ trong bữa sáng ngọt ngào của hắn, khi thấy hắn tới, cô cười dài nói:
- Em còn tưởng anh không tới nữa chứ.

Vũ Ngôn cười lắc đầu, thần bí nói:
- Em đóng cửa và hạ rèm xuống đi.

Vu Tử Đồng khẩn trương nói:
- Anh muốn làm gì? Trời vẫn còn sáng đó!

Cô ôm chặt lấy cánh tay của mình, dáng vẻ giống như đang phòng bị sắc lang vậy.

Vũ Ngôn trợn mắt:
- Chẳng lẽ mặt anh không có tem như vậy sao? Anh còn tưởng rằng em đã chuẩn bị chung thân tương hứa rồi cơ chứ!

Vu Tử Đồng như giận như vui mừng liếc hắn một cái sau đó mới ngoan ngoãn đi hạ rèm các cửa xuống. Căn phòng lập tức tối sầm lại.

Vu Tử Đồng vừa mới xoay người lại thì căn phòng bỗng nhiên sáng rõ như ban ngày, còn trong tay Vũ Ngôn cầm một viên dạ minh châu trong suốt long lanh lớn bằng nắm tay trẻ con đang tỏa hào quang chói mắt và xung quanh nó có một tầng quang huy màu bạc nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện.


Vu Tử Đồng chỉ cảm thấy trước mắt mình ánh sáng rực rỡ, cái miệng nhỏ há ra sững sờ rồi phải một lúc lâu sau mới nói:
- Nó chính là dạ minh châu trong truyền thuyết ư? Thì ra thực sự có tồn tại của dạ minh châu!

Vũ Ngôn mỉm cười đặt viên dạ minh châu vào trong tay của nàng. Vu Tử Đồng cẩn thận đưa hai tay đón lấy, tuy nhiên không có cảm giác nóng rực như trong tưởng tượng mà ngược lại, một cảm giác mát lạnh theo ngón tay, bàn tay chạy thẳng vào lòng nàng.

Vu Tử Đồng yêu thích vuốt ve viên dạ minh châu không nỡ buông tay, trong mắt cô tràn ngập sự vui mừng và thích thú. Vũ Ngôn thấy cô nàng rất thích viên dạ minh châu này nên không kiềm được, nói:
- Nếu em thích thì sau này anh sẽ tặng em một viên khác còn lớn hơn rồi đặt ở phòng khách. Đến lúc đó, cả căn phòng của em cũng không cần phải bật đèn nữa rồi.

Vu Tử Đồng giật mình nói:
- Còn có viên lớn hơn sao?

Vũ Ngôn mỉm cười không nói gì mà chỉ lấy ra một viên dạ minh châu khác lớn bằng quả trứng vịt ra, lập tức, căn phòng như có thêm một vầng thái dương nhỏ nữa, quang hoa chói mắt khiến mắt Vu Tử Đồng không thể mở ra được.

Cái miệng nhỏ nhắn của Vu Tử Đồng há ra lớn tới mức có thể nuốt vào cả viên dạ minh châu này, sau đó chậm rãi vuốt ve viên trong tay Vũ Ngôn, lẩm bẩm nói:
- Thật không thể tưởng tượng được. Đây mới thật là dạ minh châu trong truyền thuyết sao? Nó làm bằng cái gì vậy? Viên này giá trị bao nhiêu đây!

Vũ Ngôn gật đầu cười nói:
- Thập Di ký của Tấn Vương gia cho rằng dạ minh châu chính là mắt của cá voi. Trên cuốn Thuật Dị ký đó nói rằng: Nam Hải có minh châu, chính là đồng tử của cá voi. Cá voi chết đi, mắt của chúng có thể dùng để soi làm ánh sáng trong đêm. Các truyền thuyết kiểu này rất nhiều, em cũng biết người xưa đối với những hiện tượng tự nhiên không thể giải thích nổi chỉ còn cách phát huy sức tưởng tượng xuất chúng của mình, bởi vậy phần lớn nhưng điều đó đều không thể tin tưởng được. Theo anh thấy, dạ minh châu có thể là một loại huỳnh thạch gì đó đặc biệt có trong tự nhiên, còn vì sao nó có thể sáng thì đó không phải thứ mà trình độ như anh có thể hiểu được.


Tạp thư Vũ Ngôn đọc cũng không ít nên những điển cố về dạ minh châu có biết được một chút, và tất nhiên hắn không tin vào truyền thuyết dạ minh châu là mắt của cá voi, mà hắn chỉ cho rằng nó được tạo thành từ một vật chất tự nhiên nào đó mà thôi.

Vu Tử Đồng nhìn hắn nói từ đầu tới cuối, không nhịn được cười nói:
- Làm người ta giật mình, em cứ tưởng anh là chuyên gia nữa, thì ra vẫn còn mù mờ lắm.

Vũ Ngôn cười nói:
- Mặc dù anh là anh luôn hướng tới mục tiêu phát triển toàn diện về mọi mặt, nhưng em cũng biết điều này cũng cần phải có thời gian. Anh bây giờ cách cái trình độ chuyên gia kia một khoảng nữa.

Vu Tử Đồng lại nhớ tới lời hắn vừa nói:
- Anh vừa rồi nói là muốn tặng em một viên dạ minh châu lớn như thế này, thật hay giả vậy?

Vũ Ngôn gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật rồi!

Vu Tử Đồng đỏ mặt, liếc trộm hắn một cái, nói:
- Vật quý như vậy anh vô duyên vô cớ tặng em làm gì?

Trong lòng lại nghĩ, anh ấy tặng mình thứ đó là có ý gì nhỉ. Những nhà giàu thời xưa thường lấy dạ minh châu làm tín vật đính hôn, anh ấy tặng mình thứ này thì được tính là gì đây? Vật đính ước ư? Nghĩ tới mấy chữ vật đính ước mà khuôn mặt cô lại nóng bừng cả lên, liếc trộm hắn, thấy hắn trên phương diện này hình như không có lấy một chút gọi là giác ngộ liền không khỏi có chút chút phiền não.

Xin trời thương xót, Vũ Ngôn đồng học thiên tài tuy học rộng tài cao nhưng còn chưa nghĩ tới chuyện lấy một viên dạ minh châu ra để mà đính ước. Một khi Vu Tử Đồng đã thích, mà trong tay mình lại có hơn mười viên bảo bổi thế này thì tặng cô nàng một viên cũng chẳng có gì. Bảo kiếm tặng anh hùng, còn minh châu thì sao, tất nhiên là phải phối với giai nhân rồi.

Vũ Ngôn đương nhiên không biết tâm tư cô nàng, hắn cười nói:
- Dù nó có quý hơn nữa nhưng chẳng đáng gì so với tình nghĩa, phải không? Em thích, đương nhiên phải tặng em rồi.

Vu Tử Đồng nghe xong mà khuôn mặt lại đỏ hồng lên, đôi mắt đẹp liếc nhìn hắn một cái, trong lòng có hơi chút vui mừng, anh chàng đầu gỗ này sao hôm nay lại “lên đồng” thế, nói toàn những lời người ta thích.


Thật không ngờ rằng hai chữ "tình nghĩa" Vũ Ngôn nói ra nhưng khi vào tai cô lại thành hai chữ "tình ý". Chúng tuy đồng âm nhưng khi sai một chữ thì ý lại lệch tới ba vạn tám nghìn dặm. Hai người, một kẻ không có giác ngộ, còn một kẻ giác ngộ quá mức, mỗi người hiểu một ý nên cả hai đều rất vui vẻ.

Xe của Vu Tử Đồng là một chiếc Phổ Tang lắp ráp, chiếc xe này cũng không có nhiều tiện lợi cho lắm, sự thoải mái không nói tới, cái duy nhất tốt chính là sự chắc chắn, điều này nó có thể so với một chiếc jeep.

Vu Tử Đồng nói với hắn rằng, chiếc xe này là của cha cô lắp ráp, mặc dù động cơ không có nhiều cải thiện nhưng tính ổn định khi điều khiển cao hơn hẳn so với những chiếc bình thường hẳn một bậc.

Vũ Ngôn đã từng lái loại xe jeep quân dụng nên hiểu rất sâu về mặt này, vì thế hắn càng kính nể tay nghề của cha Vu Tử Đồng hơn và đồng thời rất mong chờ những cải tiến về động cơ mà họ đã dốc hết tâm huyết trong vòng năm năm làm ra.

Trạng thái Vu Tử Đồng hôm nay hoàn toàn khác biệt so với ngày hôm qua, cô giờ trông rất có tinh thần, kiều diễm như hoa, vừa lái xe vừa cười nói với Vũ Ngôn đang ngồi bên cạnh mãi không ngừng. Bộ đồng phục công sở khéo léo che dấu dáng người như ma quỷ khiến Vũ Ngôn không tự chủ được mà lại nhớ tới những cảnh kiều diễm đêm qua, điều này đã tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ trong lòng hắn.

Vu Tử Đồng cảm thấy trong ánh mắt đang nhìn mình chăm chú của hắn như có thêm một cái gì đó, trong lòng cô rất xấu hổ nhưng rồi lại có chút kiêu ngạo, với tư chất của bổn tiểu thư, không tin không dạy bảo được anh chàng đầu gỗ này.

Trong phương diện này Vũ Ngôn quả đúng là gà của gà của gà nên hắn hoàn toàn chỉ biết phòng thủ một cách bị động. Tuy rằng có cảm giác rất thoải mái với Vu Tử Đồng nhưng còn xa mới tới mức gào lên ba chữ mà ai cũng biết là ba chữ gì đấy. Huống chi trong lòng hắn vẫn còn tâm ma lúc ẩn lúc hiện kia. Nếu tâm ma không dứt thì từ đáy lòng Vũ Ngôn cũng sẽ cự tuyệt với mọi loại dạy dỗ kia.

Trước kia Vu Tử Đồng cũng chưa từng nói tới chuyện yêu đương, mặc dù cô rất tự tin về mình nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm nên mới lý tưởng hóa chuyện này, những chuyện thế này nhìn thì vô cùng đơn giản nhưng không biết có bao nhiêu quả trứng thối đang nhìn chằm chằm vào Vũ Ngôn sẵn sàng oanh tạc đây.

Chuyện yêu đương chính là một cuộc thi chạy Maratông, người nào ý chí kiên cường mới có thể thu được thắng lợi.

Vu Tử Đồng còn chưa ý thức được điểm này, chắc hẳn cô nghĩ tới màn phong hoa tuyết nguyệt ngày hôm qua nên mới cho rằng như vậy. Kiêu ngạo một cách mù quáng sẽ dẫn đến trì trệ.

Sự phát triển giữa cô và hắn có thể dùng một câu là bao quát được hết, hai người cùng đi bên cạnh nhau, nơi nguy hiểm và kỳ ngộ song song cùng tồn tại!

Vu Tử Đồng đã gọi điện thoại hẹn trước với Bảo Khánh Tường và chỉ nói mình có một chút châu báu cao cấp muốn giám định để đem đi bán. Đám thương nhân châu báu có xúc giác rất là nhạy bén, hoặc có thể nói là họ không để vuột mất bất cứ cơ hội nào, điều này có quan hệ tới tâm lý nghề nhiệp của họ, chỉ cần một lần sơ sẩy là có thể sẽ dẫn tới việc vô duyên với tuyệt thế trân bảo. Với một hãng châu báu lấy việc giám định châu báu là vinh dự cao nhất thì chuyện này là điều mà họ vĩnh viễn không muốn thấy.

Khi ngồi trong phòng khách quý uống trà Long Tĩnh thượng hạng của Bảo Khánh Tường, Vu Tử Đồng và cả Vũ Ngôn đều có chút giật mình với những tu dưỡng nghề nghiệp của giới châu báu. Không bỏ bất cứ một cơ hội nào, đây chắc có lẽ là thói quen nghề nghiệp tốt của họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện