"Di, ánh sáng, nơi này là...?"
Diệp Phàm một lần nữa xuất hiện tại ngoại giới, phát hiện hắn nơi hắn đang đứng mực nước chỉ nông đến bắp chân, trước mặt là cả một vùng đất liền khô ráo, trán ngập ánh sáng, không khỏi ngạc nhiên.
Cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh, Diệp Phàm lập tức nhìn thấy trên nóc hang phía sau lưng hắn, có một vết nứt dài hẹp, từ nơi đó hình thành một thác nước ào ào đổ xuống.
Không cần nghĩ cũng biết, nơi đó chính là thông với khe sâu nơi đáy "Vô Tận Hải".
Lại nhìn xuống phía chân, Diệp Phàm phát hiện ra hải lưu là chảy xuôi về phía sau lưng hắn, cũng giải thích được lý do vì sao trong tầm mắt trước mặt hắn, tồn tại đất liền.
Tuy có rất nhiều vấn đề điên đảo kiến thức vật lý Địa Cầu hiện đại đang sờ sờ trước mắt, Diệp Phàm một chút ngạc nhiên cũng chưa.
Thiên địa tạo hóa, không phải vật lý có thể giải thích rõ, tựa như ngay việc tu tiên thôi, vật lý cũng đã vô giải.
Nơi này không phải đáy biển, không tồn tại thủy áp, Diệp Phàm liền cảm nhận được một thân nhẹ nhàng, hắn triệt tiêu một tầng màn chắn trên người, bước lên trên đất liền, kiếm một hòn đá phẳng ngồi xuống
Diệp Phàm ý niệm vừa động, Cung Hàn Nguyệt từ trong Âm Dương Phủ đã bị hắn phóng ra.
"Nơi này... là địa phương nào?" - Cung Hàn Nguyệt nhìn thấy đất liền, lại thấy ánh sáng, biểu tình giống hệt Diệp Phàm phía trước đó.
"Vẫn là đáy biển "Vô Tận Hải", chỉ là càng sâu thêm một tầng, phía trên kia..." - Diệp Phàm chỉ vết nứt trên nóc hang - "tồn tại một tấm chắn thiên nhiên, ngăn cấm sinh linh, chỉ có nước biển cùng tử chết là có thể xuyên qua"
Diệp Phàm lại ngắn gọn tóm tắt làm thế nào hắn tìm thấy đáy biển khe sâu, hắn vượt qua tấm chắn thiên nhiên kia bằng cách lợi dụng Âm Dương Phủ như thế nào.
"Hiện tại, chúng ta xuôi dòng hạ lưu vẫn là đi sâu vào đất liền?"
Cung Hàn Nguyệt đặt mông ngồi bên cạnh Diệp Phàm, hỏi chuyện.
Diệp Phàm vừa định lắc đầu, nói rằng bản thân hắn cũng không có chút manh mối nào, chợt cau mày.
Hắn một lần nữa lại cảm nhận được cỗ hơi thở quỷ dị không phải Tiên, không là Yêu cũng chẳng phải Ma lúc trước.
Tuy chỉ còn xót lại một tia mờ nhạt, thậm chí so với lúc trước còn thêm mỏng manh, bất quá Diệp Phàm vẫn có thể khẳng định được, nó tồn tại, chứ không phải hắn tưởng tượng.
"Đi đất liền" - Diệp Phàm tỏ ý kiến.
Nói xong, hai người bắt đầu nhích mình, hướng về phía sâu trong đất liền mà đi.
Đi không được mấy bước, hai người lại phải bất đắc dĩ dừng lại.
"Lại là bình chướng kết giới" - Cung Hàn Nguyệt nhướn mày.
Nàng dùng ma lực cùng 50 đạo (mảnh ghép) sát lục quy tắc ngưng tụ thành một thanh kiếm, đâm vào mặt kết giới.
Lưỡi kiếm đâm sâu được vào hai phân, sau đó ngừng lại.
"Cùng là kết giới, bất quá kết giới này bất đồng, có thể công phá"
Diệp Phàm nhìn đến thanh kiếm từ sát lục quy tắc huyễn hóa ra đang tan biến trong thiên địa, cười nói.
Cung Hàn Nguyệt gật gật đầu, chuẩn bị thử lại
Vừa rồi nàng chỉ một thành lực lượng, gia tăng quy tắc không sai biệt lắm cùng Ngưng Khí Cảnh lúc đầu một kích, coi như thử tay mà thôi.
Một thanh kiếm lớn hơn từ ma lực diễn hóa trôi nổi trước mặt Cung Hàn Nguyệt, trên mũi kiếm chi chít hơn 100 đạo sát lục quy tắc.
"Đi"
Cung Hàn Nguyệt vung tay, nhàn nhạt hô.
Rắc! Rắc rắc!
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc...
Mũi kiếm đâm vào kết giới, gây ra một loạt tiếng đứt gãy nho nhỏ, trên bình chướng vô hình hiện lên từng vệt như mạng nhện, khe hở ngày một nhiều.
Loảng xoảng!
Kết giới không chịu nổi lực đạo xé mở của kiếm, vỡ nát.
Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt ngay lập tức tiến vào bên trong, đột ngột cảm thấy thân thể cứng đờ, tay chân trong một giây lát không nghe theo điều khiển của bản thân.
Giống như thể, có một loại hạn chế về thiên địa hay là điều gì đó tương tự như vậy.
Phản ứng theo bản năng, Diệp Phàm quay đầu lại.
Hắn thấy được, đạo kết giới bị vỡ vụn đang bằng một phương pháp quỷ dị mà lành lại.
Tựa như có một bàn tay vô hình đang kéo ngược trục xoay của thời gian, khiến cho từ mảnh vỡ vô hình tựa như một đoạn phim tua ngược bay về vị trí cũ, những tia nứt cũng cứ như vậy lành lạnh trở lại.
Lại quay về trước mặt, Diệp Phàm phóng mắt đánh giá, nơi này cùng với những gì hắn vừa thấy từ bên ngoài bất đồng, chứng minh đạo bình chướng vừa rồi không chỉ đơn giản là kết giới, còn có công hiệu tạo huyễn ảnh.
Diệp Phàm xem nhẹ khả năng huyễn ảnh, phía trước cũng không để ý.
Bất quá, tựa hồ có để ý hay không, cũng không quan trọng.
Tại đây trán ngập ánh sáng, cây cối nơi nơi, đan xen là từng ngọn núi cao ngút ngàn, lấy thị lực của hắn hiện tại không nhìn thấy điểm cuối.
Buông ra thần thức của mình, Diệp Phàm một bên tò mò xem những ngọn núi này cao tới đâu, một bên đi tìm đạo Đế cảnh hơi thở tàn lưu trong không khí.
"Di...!?"
Chợt lúc này, hắn mới để ý tới sự bất đồng đáng sợ nhất.
Âm lệ chi khí tại nơi này, so với bên ngoài kia, tăng lên gấp trăm lần không chừng, vô hình chung cũng khiến mọi cảm xúc của bất kỳ cá nhân nào đi vào đây theo hướng trái dấu mà tăng lên trăm lần không ngớt.
Tựa như vừa rồi, Diệp Phàm chỉ thuần túy là tò mò vô hại, vậy nhưng trong một khoảnh khắc, có một giọng nói vô hình trong đầu hắn, thúc dục hắn phải leo lên bằng được lên đỉnh của những ngọn núi đó, chỉ để thỏa mãn ý nghĩ của mình.
Điều này nghe chừng như vô hại, nhưng chỉ cần thay thế cảm xúc tò mò bằng ghét, sau đó ngọn núi là người hắn ghét, sự tình liền thành hắn không màng hậu quả tìm ngàn phương vạn kết giết chết kẻ đó.
Nếu phía trước, tâm trí bị dính lấy âm lệ chi khí, trong thời gian ngắn khó có thể tự chủ, thì bây giờ, độ nguy hại liền trở thành trầm luân trong hố sâu của những cảm xúc tiêu cực, không thể tự thoát ra.
Đương nhiên, kết cục chính là cái chết, bất quá chỉ là chết về mặt linh hồn mà thôi, cơ thể sẽ vẫn còn hảo hảo tồn tại, trở thành một thứ người không ra người, vật không ra vật.
Diệp Phàm cảm giác được không khí bốn phía, nhíu nhíu mày.
Nơi này... cùng với lời miêu tả về một bí cảnh hắn đọc được trong sách cổ khi còn ở Tiên Giới có những đặc điểm giống nhau như đúc.
Núi non trùng điệp...
Âm lệ chi khí...
Thần trí bị ăn mòn...
Vấn Tâm Bí Cảnh!
Đúng, là nó!
Cẩn thận hồi tưởng, cổ thư có nhắc tới: "Vấn Tâm Bí Cảnh trung tâm là trùng điệp cao sơn cùng rậm rạp sâm lâm, thiên địa nùng ngạt âm lệ chi khí, có khả năng điên đảo lý trí, khơi dậy dục vọng tối tăm sâu thẳm nhất của nhân loại, đạo tâm không kiên, dễ dàng trầm luân, vĩnh sinh không thoát. Mà ngoại vi bí cảnh là một đạo huyễn cảnh được tạo thành từ trận pháp thiên nhiên, huyễn cảnh có thể tồn tại dưới bất cứ hình dạng nào, thiên địa, pháp tắc, độ mạnh yếu,.. tất cả phụ thuộc vào nội tâm tu sĩ. Rơi vào huyễn trận, bất tri bất giác, khó có thể nhận ra; cho dù nhận thức, cũng chỉ có thể tìm lối tiến vào trung tâm, vô pháp phá trận thoát ra ngoài..."
Chẳng nhẽ...
Diệp Phàm trong đầu niệm niệm, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng...
...
Âm lệ chi khí nghe qua thực đáng sợ, thế nhưng không đủ làm Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt quá mức kiêng kị, hai người chỉ hơi hơi để ý là được
Diệp Phàm hai người bắt đầu đi về phía trước, hắn đã tỏa định được phương hướng của đạo hơi thở kia, chỉ cần lần theo liền có thể.
Nơi này thực an tĩnh, cũng âm u, mà càng đi sâu vào, càng lộ ra một cổ tĩnh mịch đáng sợ.
Tại đây không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự tồn tại của động vật, cũng không nghe được bất cứ thanh âm nào của côn trùng kêu vang, phảng phất toàn bộ thế giới này chính là thiên địa của thực vật.
Non nửa ngày sau, hai người dừng lại dưới một chân núi.
Hai người vừa cất bước đầu lên núi, Diệp Phàm trong lòng bỗng dưng có điểm chấn động, hắn không chút suy nghĩ vươn tay ra ôm lấy Cung Hàn Nguyệt vào lòng, mũi chân phải làm trụ, lùi khẩn về sau một đoạn.
Vèo!
Nơi của hai người vừa đứng, một cỗ hắc khí vặn vẹo xuất hiện, nhìn qua thập phần quỷ dị.
Giây sau, hắc khí tự động tụm lại với nhau, hóa ra thành một cái hắc nhân, vóc dáng cùng Diệp Phàm không sai biệt nhiều lắm.
Hắc nhân vọt lên, mục tiêu đúng là Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt hai người.
"Hừ!"
Diệp Phàm hừ lạnh, nắm tay đấm ra...
"Không trúng!?"
Hắn giật mình nhìn nắm đấm của mình tạo ra một cái hõm sâu trên cơ thể hắc nhân... Không! Nói chính xác ra, là hắc khí quỷ dị tản ra xung quanh, tạo nên một cái lỗ hình dạng đúng bằng nắm đấm của Diệp Phàm.
Phát động không gian pháp tắc sử dụng "Súc địa thành thốn", Diệp Phàm lập tức kéo ra khoảng cách với hắc nhân, cẩn thận quan sát điểm yếu của nó.
Hắn cau mày, thứ này không phải thật thể, công kích vật lý không có tác dụng...
"Phu quân, công kích giữa đỉnh đầu của nó!" - Cung Hàn Nguyệt đôi mắt từ lúc nào đã hóa thành màu tím, chằm chằm nghiên cứu hắc nhân.
Diệp Phàm nghe được, nhẹ gật đầu, hắn không đơi hắc nhân lần nữa lao tới, tay buông ra giai nhân, chủ động tiến công.
Hắn một quyền lao ra, không hoa lệ màu mè, cũng không phải là chiêu thức gì, bình bình phàm phàm một quyền.
Bất đồng lần trước, lần này, hắc khí không tản ra xung quanh để hình thành nên lỗ hổng nữa, mà Diệp Phàm rõ ràng cảm nhận được đầu quyền của hắn chạm được vào vật gì đó.
Hóa quyền thành trảo, Diệp Phàm nhanh chóng chộp lấy đồ vật này, giật mạnh tay về.
Theo cánh tay của hắn rút đi, hắc khí cũng mất đi khả năng tụ tập thành hình, lập tức toán loạn tan rã trong không trung.
Bất chợt, hắn cảm nhận được một cỗ mệt nhọc lan tỏa khắp người; đây là mệt mỏi về thể xác, không phải về tinh thần.
Cơ thể mệt mỏi, sau đó một cơn đói dữ dội cơ hồ ngay cùng lúc ập tới.
Cảm giác này quen thuộc rồi lại xa lạ, phải biết trong suốt gần sáu năm thời gian, hắn cùng Cung Hàn Nguyệt sống mà không có khái niệm mệt mỏi trong người, cơ thể lúc nào cũng trong tình trạng viên mãn.
Lại nói, thân là tu sĩ, tại điều kiện thông thường, trừ khi chiến đấu quá sức, nếu không cơ thể hiếm khi thể hiện ra trạng thái suy nhược.
Diệp Phàm quay đầu lại dò hỏi Cung Hàn Nguyệt, xem thử nàng có cảm giác giống hắn hay không.
"Ta cũng có cảm giác này" - tiểu ma nữ xác nhận, trong mắt cũng lộ ra một mạt cổ quái khó hiểu.
Không đúng!
Diệp Phàm lúc này mới để ý, màu của ánh sáng từ lúc nào đã chuyển từ kim sắc như ánh nắng mặt trời sang thành bạc sắc, tựa như là ánh trăng.
Nơi này vốn vô nguyệt, vô tinh, chỉ có liên miên núi non cùng rừng rậm tựa như đã tồn tại từ thủa khai thiên lập địa, hắn cũng không hiểu yếu tố gì làm cho ánh sắng có sự thay đổi.
Hắn không có cơ sở để trăm phần trăm xác nhận, thế nhưng việc hắn và Cung Hàn Nguyệt cảm thấy toàn thân uể oải cùng với việc ánh sáng chuyển biến màu sắc khẳng định không thiếu liên quan.
Ngước nhìn ngọn núi cao không thấy đỉnh, Diệp Phàm quyết định trước hết ăn uống lại nghỉ ngơi, đợi khi ánh sáng từ bạc sắc chuyển về kim sắc, liền bắt đầu leo lên núi.
(Chương xong)
Tái bút: mình vừa sửa lại một lượt từ chương 105, tại giả thiết cũ làm cho hai chữ "pháp tắc" trở nên không đáng tiền quá. Với cả do mình có sửa cốt truyện phía sau một chút, nên để cho nó nghe hợp lý, điều chỉnh là cần thiết.
Xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này.
Diệp Phàm một lần nữa xuất hiện tại ngoại giới, phát hiện hắn nơi hắn đang đứng mực nước chỉ nông đến bắp chân, trước mặt là cả một vùng đất liền khô ráo, trán ngập ánh sáng, không khỏi ngạc nhiên.
Cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh, Diệp Phàm lập tức nhìn thấy trên nóc hang phía sau lưng hắn, có một vết nứt dài hẹp, từ nơi đó hình thành một thác nước ào ào đổ xuống.
Không cần nghĩ cũng biết, nơi đó chính là thông với khe sâu nơi đáy "Vô Tận Hải".
Lại nhìn xuống phía chân, Diệp Phàm phát hiện ra hải lưu là chảy xuôi về phía sau lưng hắn, cũng giải thích được lý do vì sao trong tầm mắt trước mặt hắn, tồn tại đất liền.
Tuy có rất nhiều vấn đề điên đảo kiến thức vật lý Địa Cầu hiện đại đang sờ sờ trước mắt, Diệp Phàm một chút ngạc nhiên cũng chưa.
Thiên địa tạo hóa, không phải vật lý có thể giải thích rõ, tựa như ngay việc tu tiên thôi, vật lý cũng đã vô giải.
Nơi này không phải đáy biển, không tồn tại thủy áp, Diệp Phàm liền cảm nhận được một thân nhẹ nhàng, hắn triệt tiêu một tầng màn chắn trên người, bước lên trên đất liền, kiếm một hòn đá phẳng ngồi xuống
Diệp Phàm ý niệm vừa động, Cung Hàn Nguyệt từ trong Âm Dương Phủ đã bị hắn phóng ra.
"Nơi này... là địa phương nào?" - Cung Hàn Nguyệt nhìn thấy đất liền, lại thấy ánh sáng, biểu tình giống hệt Diệp Phàm phía trước đó.
"Vẫn là đáy biển "Vô Tận Hải", chỉ là càng sâu thêm một tầng, phía trên kia..." - Diệp Phàm chỉ vết nứt trên nóc hang - "tồn tại một tấm chắn thiên nhiên, ngăn cấm sinh linh, chỉ có nước biển cùng tử chết là có thể xuyên qua"
Diệp Phàm lại ngắn gọn tóm tắt làm thế nào hắn tìm thấy đáy biển khe sâu, hắn vượt qua tấm chắn thiên nhiên kia bằng cách lợi dụng Âm Dương Phủ như thế nào.
"Hiện tại, chúng ta xuôi dòng hạ lưu vẫn là đi sâu vào đất liền?"
Cung Hàn Nguyệt đặt mông ngồi bên cạnh Diệp Phàm, hỏi chuyện.
Diệp Phàm vừa định lắc đầu, nói rằng bản thân hắn cũng không có chút manh mối nào, chợt cau mày.
Hắn một lần nữa lại cảm nhận được cỗ hơi thở quỷ dị không phải Tiên, không là Yêu cũng chẳng phải Ma lúc trước.
Tuy chỉ còn xót lại một tia mờ nhạt, thậm chí so với lúc trước còn thêm mỏng manh, bất quá Diệp Phàm vẫn có thể khẳng định được, nó tồn tại, chứ không phải hắn tưởng tượng.
"Đi đất liền" - Diệp Phàm tỏ ý kiến.
Nói xong, hai người bắt đầu nhích mình, hướng về phía sâu trong đất liền mà đi.
Đi không được mấy bước, hai người lại phải bất đắc dĩ dừng lại.
"Lại là bình chướng kết giới" - Cung Hàn Nguyệt nhướn mày.
Nàng dùng ma lực cùng 50 đạo (mảnh ghép) sát lục quy tắc ngưng tụ thành một thanh kiếm, đâm vào mặt kết giới.
Lưỡi kiếm đâm sâu được vào hai phân, sau đó ngừng lại.
"Cùng là kết giới, bất quá kết giới này bất đồng, có thể công phá"
Diệp Phàm nhìn đến thanh kiếm từ sát lục quy tắc huyễn hóa ra đang tan biến trong thiên địa, cười nói.
Cung Hàn Nguyệt gật gật đầu, chuẩn bị thử lại
Vừa rồi nàng chỉ một thành lực lượng, gia tăng quy tắc không sai biệt lắm cùng Ngưng Khí Cảnh lúc đầu một kích, coi như thử tay mà thôi.
Một thanh kiếm lớn hơn từ ma lực diễn hóa trôi nổi trước mặt Cung Hàn Nguyệt, trên mũi kiếm chi chít hơn 100 đạo sát lục quy tắc.
"Đi"
Cung Hàn Nguyệt vung tay, nhàn nhạt hô.
Rắc! Rắc rắc!
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc...
Mũi kiếm đâm vào kết giới, gây ra một loạt tiếng đứt gãy nho nhỏ, trên bình chướng vô hình hiện lên từng vệt như mạng nhện, khe hở ngày một nhiều.
Loảng xoảng!
Kết giới không chịu nổi lực đạo xé mở của kiếm, vỡ nát.
Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt ngay lập tức tiến vào bên trong, đột ngột cảm thấy thân thể cứng đờ, tay chân trong một giây lát không nghe theo điều khiển của bản thân.
Giống như thể, có một loại hạn chế về thiên địa hay là điều gì đó tương tự như vậy.
Phản ứng theo bản năng, Diệp Phàm quay đầu lại.
Hắn thấy được, đạo kết giới bị vỡ vụn đang bằng một phương pháp quỷ dị mà lành lại.
Tựa như có một bàn tay vô hình đang kéo ngược trục xoay của thời gian, khiến cho từ mảnh vỡ vô hình tựa như một đoạn phim tua ngược bay về vị trí cũ, những tia nứt cũng cứ như vậy lành lạnh trở lại.
Lại quay về trước mặt, Diệp Phàm phóng mắt đánh giá, nơi này cùng với những gì hắn vừa thấy từ bên ngoài bất đồng, chứng minh đạo bình chướng vừa rồi không chỉ đơn giản là kết giới, còn có công hiệu tạo huyễn ảnh.
Diệp Phàm xem nhẹ khả năng huyễn ảnh, phía trước cũng không để ý.
Bất quá, tựa hồ có để ý hay không, cũng không quan trọng.
Tại đây trán ngập ánh sáng, cây cối nơi nơi, đan xen là từng ngọn núi cao ngút ngàn, lấy thị lực của hắn hiện tại không nhìn thấy điểm cuối.
Buông ra thần thức của mình, Diệp Phàm một bên tò mò xem những ngọn núi này cao tới đâu, một bên đi tìm đạo Đế cảnh hơi thở tàn lưu trong không khí.
"Di...!?"
Chợt lúc này, hắn mới để ý tới sự bất đồng đáng sợ nhất.
Âm lệ chi khí tại nơi này, so với bên ngoài kia, tăng lên gấp trăm lần không chừng, vô hình chung cũng khiến mọi cảm xúc của bất kỳ cá nhân nào đi vào đây theo hướng trái dấu mà tăng lên trăm lần không ngớt.
Tựa như vừa rồi, Diệp Phàm chỉ thuần túy là tò mò vô hại, vậy nhưng trong một khoảnh khắc, có một giọng nói vô hình trong đầu hắn, thúc dục hắn phải leo lên bằng được lên đỉnh của những ngọn núi đó, chỉ để thỏa mãn ý nghĩ của mình.
Điều này nghe chừng như vô hại, nhưng chỉ cần thay thế cảm xúc tò mò bằng ghét, sau đó ngọn núi là người hắn ghét, sự tình liền thành hắn không màng hậu quả tìm ngàn phương vạn kết giết chết kẻ đó.
Nếu phía trước, tâm trí bị dính lấy âm lệ chi khí, trong thời gian ngắn khó có thể tự chủ, thì bây giờ, độ nguy hại liền trở thành trầm luân trong hố sâu của những cảm xúc tiêu cực, không thể tự thoát ra.
Đương nhiên, kết cục chính là cái chết, bất quá chỉ là chết về mặt linh hồn mà thôi, cơ thể sẽ vẫn còn hảo hảo tồn tại, trở thành một thứ người không ra người, vật không ra vật.
Diệp Phàm cảm giác được không khí bốn phía, nhíu nhíu mày.
Nơi này... cùng với lời miêu tả về một bí cảnh hắn đọc được trong sách cổ khi còn ở Tiên Giới có những đặc điểm giống nhau như đúc.
Núi non trùng điệp...
Âm lệ chi khí...
Thần trí bị ăn mòn...
Vấn Tâm Bí Cảnh!
Đúng, là nó!
Cẩn thận hồi tưởng, cổ thư có nhắc tới: "Vấn Tâm Bí Cảnh trung tâm là trùng điệp cao sơn cùng rậm rạp sâm lâm, thiên địa nùng ngạt âm lệ chi khí, có khả năng điên đảo lý trí, khơi dậy dục vọng tối tăm sâu thẳm nhất của nhân loại, đạo tâm không kiên, dễ dàng trầm luân, vĩnh sinh không thoát. Mà ngoại vi bí cảnh là một đạo huyễn cảnh được tạo thành từ trận pháp thiên nhiên, huyễn cảnh có thể tồn tại dưới bất cứ hình dạng nào, thiên địa, pháp tắc, độ mạnh yếu,.. tất cả phụ thuộc vào nội tâm tu sĩ. Rơi vào huyễn trận, bất tri bất giác, khó có thể nhận ra; cho dù nhận thức, cũng chỉ có thể tìm lối tiến vào trung tâm, vô pháp phá trận thoát ra ngoài..."
Chẳng nhẽ...
Diệp Phàm trong đầu niệm niệm, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng...
...
Âm lệ chi khí nghe qua thực đáng sợ, thế nhưng không đủ làm Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt quá mức kiêng kị, hai người chỉ hơi hơi để ý là được
Diệp Phàm hai người bắt đầu đi về phía trước, hắn đã tỏa định được phương hướng của đạo hơi thở kia, chỉ cần lần theo liền có thể.
Nơi này thực an tĩnh, cũng âm u, mà càng đi sâu vào, càng lộ ra một cổ tĩnh mịch đáng sợ.
Tại đây không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự tồn tại của động vật, cũng không nghe được bất cứ thanh âm nào của côn trùng kêu vang, phảng phất toàn bộ thế giới này chính là thiên địa của thực vật.
Non nửa ngày sau, hai người dừng lại dưới một chân núi.
Hai người vừa cất bước đầu lên núi, Diệp Phàm trong lòng bỗng dưng có điểm chấn động, hắn không chút suy nghĩ vươn tay ra ôm lấy Cung Hàn Nguyệt vào lòng, mũi chân phải làm trụ, lùi khẩn về sau một đoạn.
Vèo!
Nơi của hai người vừa đứng, một cỗ hắc khí vặn vẹo xuất hiện, nhìn qua thập phần quỷ dị.
Giây sau, hắc khí tự động tụm lại với nhau, hóa ra thành một cái hắc nhân, vóc dáng cùng Diệp Phàm không sai biệt nhiều lắm.
Hắc nhân vọt lên, mục tiêu đúng là Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt hai người.
"Hừ!"
Diệp Phàm hừ lạnh, nắm tay đấm ra...
"Không trúng!?"
Hắn giật mình nhìn nắm đấm của mình tạo ra một cái hõm sâu trên cơ thể hắc nhân... Không! Nói chính xác ra, là hắc khí quỷ dị tản ra xung quanh, tạo nên một cái lỗ hình dạng đúng bằng nắm đấm của Diệp Phàm.
Phát động không gian pháp tắc sử dụng "Súc địa thành thốn", Diệp Phàm lập tức kéo ra khoảng cách với hắc nhân, cẩn thận quan sát điểm yếu của nó.
Hắn cau mày, thứ này không phải thật thể, công kích vật lý không có tác dụng...
"Phu quân, công kích giữa đỉnh đầu của nó!" - Cung Hàn Nguyệt đôi mắt từ lúc nào đã hóa thành màu tím, chằm chằm nghiên cứu hắc nhân.
Diệp Phàm nghe được, nhẹ gật đầu, hắn không đơi hắc nhân lần nữa lao tới, tay buông ra giai nhân, chủ động tiến công.
Hắn một quyền lao ra, không hoa lệ màu mè, cũng không phải là chiêu thức gì, bình bình phàm phàm một quyền.
Bất đồng lần trước, lần này, hắc khí không tản ra xung quanh để hình thành nên lỗ hổng nữa, mà Diệp Phàm rõ ràng cảm nhận được đầu quyền của hắn chạm được vào vật gì đó.
Hóa quyền thành trảo, Diệp Phàm nhanh chóng chộp lấy đồ vật này, giật mạnh tay về.
Theo cánh tay của hắn rút đi, hắc khí cũng mất đi khả năng tụ tập thành hình, lập tức toán loạn tan rã trong không trung.
Bất chợt, hắn cảm nhận được một cỗ mệt nhọc lan tỏa khắp người; đây là mệt mỏi về thể xác, không phải về tinh thần.
Cơ thể mệt mỏi, sau đó một cơn đói dữ dội cơ hồ ngay cùng lúc ập tới.
Cảm giác này quen thuộc rồi lại xa lạ, phải biết trong suốt gần sáu năm thời gian, hắn cùng Cung Hàn Nguyệt sống mà không có khái niệm mệt mỏi trong người, cơ thể lúc nào cũng trong tình trạng viên mãn.
Lại nói, thân là tu sĩ, tại điều kiện thông thường, trừ khi chiến đấu quá sức, nếu không cơ thể hiếm khi thể hiện ra trạng thái suy nhược.
Diệp Phàm quay đầu lại dò hỏi Cung Hàn Nguyệt, xem thử nàng có cảm giác giống hắn hay không.
"Ta cũng có cảm giác này" - tiểu ma nữ xác nhận, trong mắt cũng lộ ra một mạt cổ quái khó hiểu.
Không đúng!
Diệp Phàm lúc này mới để ý, màu của ánh sáng từ lúc nào đã chuyển từ kim sắc như ánh nắng mặt trời sang thành bạc sắc, tựa như là ánh trăng.
Nơi này vốn vô nguyệt, vô tinh, chỉ có liên miên núi non cùng rừng rậm tựa như đã tồn tại từ thủa khai thiên lập địa, hắn cũng không hiểu yếu tố gì làm cho ánh sắng có sự thay đổi.
Hắn không có cơ sở để trăm phần trăm xác nhận, thế nhưng việc hắn và Cung Hàn Nguyệt cảm thấy toàn thân uể oải cùng với việc ánh sáng chuyển biến màu sắc khẳng định không thiếu liên quan.
Ngước nhìn ngọn núi cao không thấy đỉnh, Diệp Phàm quyết định trước hết ăn uống lại nghỉ ngơi, đợi khi ánh sáng từ bạc sắc chuyển về kim sắc, liền bắt đầu leo lên núi.
(Chương xong)
Tái bút: mình vừa sửa lại một lượt từ chương 105, tại giả thiết cũ làm cho hai chữ "pháp tắc" trở nên không đáng tiền quá. Với cả do mình có sửa cốt truyện phía sau một chút, nên để cho nó nghe hợp lý, điều chỉnh là cần thiết.
Xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này.
Danh sách chương