Đối mặt với lão giả thịnh khí lăng nhân, Diệp Phàm buông lỏng eo Cung Hàn Nguyệt, hờ hững tiến lên, quăng ra là một cái tát.

Lão giả trực tiếp bay ngược ra như diều đứt dây, hoàn mỹ ngã đè lên người Quý Minh Dương, khiến hắn đau muốn mạng, lại không nói thành tiếng được, chỉ có thể to mồm ú ớ.

"Ta cho gọi ngươi ra đây, là để ngươi quỳ xuống dâng ra bồi thường, không phải để ngươi báo danh" - Diệp Phàm kiên nhẫn "giải thích".

Đằng sau lưng hắn, Cung Hàn Nguyệt không nhịn được phì cười.

Lồm cồm bò dậy, lão giả ôm một bên mặt đau, kinh sợ thất thanh:

"Ngươi rốt cục là ai!?"

Ai có thể tin được, một thanh niên nhìn hết sức trẻ tuổi cùng tầm thường, vậy mà có thể dùng một tay tát bay một vị tông sư hậu kì như hắn? Ban chiều, Minh lão một thân tu vi mất hết thất thểu quay về báo cáo, hắn còn không tin tà, một mực cho rằng đó chỉ là cái cớ để Minh lão phế đi tứ chi tôn tử của mình, ngay taị chỗ chém cổ.

Nghĩ lại, bây giờ hối hận a, nếu hắn tin lời Minh lão, có lẽ đã khác.

"Ngươi còn không xứng biết. Cho ngươi một cơ hội cuối, dâng hết tài sản ra đây, tự tay giết chết Quý Minh Dương, ta sẽ lưu lại cho ngươi cái hậu đại" - Diệp Phàm đạm mạc nhìn hắn, đưa ra yêu cầu.

Quý gia, chắc chắn phải bị diệt tộc. Chỉ là có lưu lại được huyết mạch hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào độ thành khẩn của lão già họ Quý này. Hắn đã cho lão cơ hội, có bắt lấy được hay không không còn là việc của hắn.

"Cuồng vọng!" - lão giả gầm lên - "Hôm nay ta liều một phen cá chết lưới rách với ngươi"

Lão giả rõ ràng, trong toàn bộ Quý gia, hắn là người có tu vi cao nhất, nếu hắn không thể ngăn chặn được Diệp Phàm, thì ai lên, bao nhiêu người lên cũng không còn ý nghĩa.

Vừa xong chiến thuật biển người với hắn là một minh chứng rõ ràng.

Thế nhưng, dù có thắng thảm, hắn cũng không cam lòng dâng ra Quý gia a. Đây là tâm huyết cả một đời của hắn.

Mặt hắn đột nhiên như bị nghẹn khí, đỏ tím lên, cơ thể cũng bắt đầu trướng căng. Dấu hiệu này, lão giả đây là muốn tự bạo.

"Lời nói của ta, không có khả năng thay đổi. Cơ hội ta đã cho ngươi, chỉ tiếc ngươi đến chết vẫn quá mê muội" - Diệp Phàm nhìn thấy lão già tự bạo, cười nhạt, một tay vòng qua eo Cung Hàn Nguyệt, tay còn lại chậm rãi nâng lên, từ cả bàn tay đang duỗi, bỗng nhiên nắm chặt lại.

Cùng lúc với hành động của hắn, vô cùng vô tận lực lượng từ bốn phương tám hướng áp bách lên người lão già họ Quý, cốt cách hắn bắt đầu bị đè nén, cọ xát không ngừng.

Dưới khôn cùng áp lực ấy, lão giả trợn tròn mắt, đầy vẻ hối hận, liền bị ép thành một bãi huyết nhục, cốt cách cùng lục phủ ngũ tạng đều tan nát.

Nhìn thấy Quý lão chết đi, Quý Minh Dương thoi thóp còn một hơi thở, Diệp Phàm tạm thời coi như đã đền bù được tiếc nuối đầu tiên của đời trước.

Hắn cũng mất đi hứng thú tiếp tục ngây ngốc tại chỗ này, đơn giản liền nhờ Cung Hàn Nguyệt dùng mị thuật khống chế phụ thân Quý Minh Dương để chuyển giao tài sản sang tên Cung Vô Song

Chợt, hắn thay đổi chủ ý, bởi hắn vừa nghĩ ra một điều có ý tứ hơn.

...

"Ngươi thật đủ hiểm độc nha... Chữa lành tứ chi cho Quý Minh Dương, sau đó lại để ta khống chế cho hắn trong trạng thái cực kì thanh tỉnh tự tay đi hoàn thành phần còn lại của công việc, rồi mới tự kết liễu bản thân"

Mười phút sau, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt dời đi Quý gia, trên đường đi nàng không nhịn được ca ngợi một phen.



Có thể trong mắt người khác, làm như vậy có chút ác độc, thế nhưng thân là Ma Đế, Cung Hàn Nguyệt chỉ cảm thấy cách làm này thực thú vị.

Diệp Phàm mỉm cười không cho ý kiến, lảng sang chuyện khác:

"Đó chỉ là khúc dạo đầu, còn bây giờ mới là đoạn nhạc chính - sát thiên chi khúc"

Đúng!

Là sát thiên chi khúc!

...

Đại Đạo vô danh, cường danh viết Đạo. (Đại Đạo vốn không tên, chỉ là bị miễn cưỡng gọi là Đạo)

Lúc khai sơ còn trong trại thái hỗn độn, vũ trụ chỉ là một khối linh diệu, không chia trời đất, không có tồn tại sống, tất không có ngôn ngữ hay văn tự.

Đại Đạo gọi đầy đủ là Tiên Thiên Đại Đạo, ý chỉ từ trước thời hỗn độn, trước khi tồn tại vũ trụ, Đạo đã có rồi.

Đại Đạo còn gọi là vĩnh hằng. Nó không đến không đi, không sinh không diệt. Thiên, Địa, Nhân có đều bị hủy diệt rồi, Đạo vẫn tồn tại.

Đại Đạo còn danh vì hư vô. Nó vô hình vô ảnh, không thấy được cũng không sờ được, phảng phất như chưa bao giờ từng tồn tại, nhưng rồi lại xuyên suốt khắp các vị diện, vượt qua tấm chắn không thời gian, làm cho ở trong vũ trụ mênh mông vô tận, luôn tồn tại một loại chí cao quy tắc nào đó, chấp chưởng lấy mọi lĩnh vực.

Cũng vì thế, Đại Đạo còn là Thiên Đạo.

Thiên Đạo lấy căn bản của mình hóa thành ba ngàn Đại Đạo, rồi từ đó mới có Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.

Vì thế, ba ngàn Đại Đạo không phải là chân chính Đại Đạo, là quy tắc tối cao, mà chỉ là căn của nó, là Đạo Chi Bản Nguyên.

Lại nói về Thiên Đạo. Thiên Đạo tối cao chính là Đại Đạo, chỉ là hai danh xưng, thế nhưng ngoài ra, vẫn còn có tồn tại khác cũng xưng vì Thiên Đạo.

Đó chính là thiên địa ý chí của mỗi một vùng đất, một tinh cầu, một vị diện.

Giả dụ như Thiên Đạo của Địa Cầu, tồn tại mà Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt ngay lập tức sẽ phải đối mặt.

Thiên Đạo này không phải hư vô, cũng không phải vĩnh hằng.

Trên thực tế, Thiên Đạo ở đây chỉ là một tu sĩ có tu vi cao thâm, chưởng quản toàn bộ phiến thiên đại địa đó, là chúa tể, cho nên ý chí của hắn cũng chính là ý chí của thiên địa.

Nó chính xác giống tồn tại trong truyền thuyết mà dân gian quan niệm, Thiên Đế trên Thiên Đình.

Đương nhiên nói, tu vi cao thâm ở đây, chỉ là so sánh với nơi hạ thiên, còn Cung Hàn Nguyệt cùng Diệp Phàm đã là tồn tại đỉnh kim tự tháp nơi thượng thiên, so với tu vi của Thiên Đạo đã vượt xa lắc xa lơ.

Chỉ là, hắn chấp chưởng toàn bộ pháp tắc của phiến thiên địa này, trừ khi hai người nhẫn tâm phá sụp quy tắc Địa Cầu sẽ hỏng, để mọi người ở đó sẽ phải lâm vào thiên tai không ngừng cùng sự đứt gãy không thời gian, còn không muốn đánh bại hắn rất khó, đừng nói đến giết hắn.

Dĩ nhiên, hắn cũng sẽ không thể nào gây ra tổn thương cho hai người, bởi Cung Hàn Nguyệt và Diệp Phàm đã vượt ra phương thiên địa này có thể khống chế.

...

Lúc này, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt phi không lơ lửng trên mấy tầng trời, cẩn thận cảm thụ không gian xung quanh.

Thiên Đạo sẽ không ở tại Địa Cầu, mà hắn tự tạo ra cho mình một không gian riêng để cư ngụ cùng tu luyện. Trong không gian ấy, tồn tại Truyền Tống Trận, mà chỉ có hắn một người là có thể truyền tống cố định, còn những người khác sử dụng sẽ thành tùy cơ truyền tống.

Diệp Phàm đã từng giết qua mấy cái Thiên Đạo của vài tiểu tinh cầu, do đó hắn đối với những việc này biết khá rõ.

"Ta cần một lý do để diệt sát Thiên Đạo Địa Cầu"

Diệp Phàm hỏi Cung Hàn Nguyệt, hắn đã dò xét ra lối vào Thiên Đạo không gian.

"Phong tỏa hắn lại đã, đừng cho hắn có cơ hội trốn thoát" - Cung Hàn Nguyệt thúc giục.

"Hắn trốn không nổi" - Diệp Phàm ngón tay điểm loạn trong không trung, sử dụng hiểu biết của hắn về quy tắc không gian tạm thời tạo ra một chiếc lồng chặt đứt sự liên hệ của Thiên Đạo không gian đối với bên ngoài.

Đó là một trong những chiêu thức yêu thích của hắn, Không gian tù lung.

"Ta biết bí mật thành Thần" - đợi hắn xong xuôi, Cung Hàn Nguyệt mới tiến lại gần, dí miệng sát lấy tai hắn, thì thầm.

Hơi nóng thoát ra từ miệng nàng chui vào tai khiến hắn nhồn nhột, lại thêm mùi thơm cơ thể nữ nhân làm hạ thân hắn bắt đầu có phản ứng.

"Nghiêm túc nói chuyện" - Diệp Phàm vô ngữ, cái này tiểu yêu tinh không lúc nào không đùa nghịch hắn, nề hà hắn đánh không lại nàng.

"Hì hì" - Cung Hàn Nguyệt tinh quái cười cười.

Nàng lùi ra đằng sau hai bước, lúc này nghiêm túc trở lại, chỉ vào khu vực Thiên Đạo không gian, nói:

"Ta còn biết, mọi tồn tại Thiên Đạo nơi hạ thiên hay thượng thiên đều là đồng môn của một môn phái, tên gọi Thiên Đạo môn. Thiên Đạo môn là môn phái nơi Thần giới, cụ thể sức ảnh hưởng như thế nào thì ta không rõ"

"Ngươi đang muốn nói là, người của Thần giới không lúc nào là không kiểm soát chúng ta?" - Diệp Phàm đọc ra được thông tin ngầm từ sau những lời nàng nói, không cấm nhíu mày.

"Đúng vậy, thế nhưng đó chưa là mấu chốt. Ta ở Ma giới dành gần một vạn năm để tìm tòi và suy diễn, phát hiện ra một điều, đó là Địa Cầu và thượng thiên không nằm cùng một cái vị diện. Ta mặc dù đã là Bán Thần, thế nhưng vẫn không thể phá tan bình chướng vị diện, nên mãi vẫn không thể về đến Địa Cầu. Nếu không phải hôm nay ngươi thiếu hiểu biết mà mở ra đường hầm không thời gian, ta cũng không về được đến đây" - Cung Hàn Nguyệt tiếp tục nói, không quên nói móc Diệp Phàm một câu.

Diệp Phàm lập tức mặt đầy hắc tuyến, tốt xấu gì ta cũng là Tiên Đế, không giữ cho ta chút mặt mũi được à?

"...Theo những gì ta thu thập được, người trên Thần giới không cho phép tu sĩ nơi thượng thiên đột phá Đế cảnh để phi thăng! May mắn chúng ta quay về địa cầu, thoát sang một vị diện khác, tạm thời trốn thoát. Chính vì như thế, ta mới muốn sát Thiên Đạo ở đây, để chặt đứt toàn bộ đường dây kết nối của Thiên Đạo môn tới Địa Cầu!"

Diệp Phàm trầm mặc một lát, rồi hỏi:

"Ý ngươi là, chỉ có một bộ phận người trên Thần giới cấm chúng ta phi thăng, mà những tồn tại đó thuộc Thiên Đạo môn?"

(Chương xong)

Tái bút: Không biết mai có chương không, ta sắp thi *khóc ròng*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện