Trực giác nói cho Diệp Phàm, hai từ "Trùng Cửu" khẳng định có liên quan tới vấn đề khác biệt về số lượng cảnh giới phân chia, 9 cùng 18.
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, hắn lập tức cảm giác có một cỗ lực lượng thần bí xuất hiện ép xuống, có xu hướng xoắn nát toàn bộ ba hồn bảy phách cùng kí ức của hắn.
Hắn bản năng hai tay ôm lấy đầu, ý nghĩ lập tức nhiễu loạn.
"Diệp Phàm, ngươi làm sao vậy?"
Nhị nữ thấy hắn có dị trạng, vội vã hỏi. Cung Hàn Nguyệt vươn bàn tay ra, định tiếp xúc với hắn để tìm hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra.
"Không nên chạm vào ta!" - Diệp Phàm cắn răng chịu đựng đau đớn, gầm nhẹ.
Nhị nữ giật bắn mình, nhận thức được sự việc không đơn giản, thế nhưng Cung Hàn Nguyệt không dám loạn chạm.
Diệp Phàm ý niệm trở nên mụ mị, cứ như vậy thống khổ ôm lấy đầu hơn năm phút đồng hồ mới buông lỏng tay, thở ra một hơi.
"Không cần thiết cố gắng tìm hiểu Trùng Cửu là gì nữa, có nguy hiểm"
Diệp Phàm câu đầu tiên sau khi lấy lại tỉnh táo là cảnh báo nhị nữ, đồng thời cũng không còn loạn nghĩ về vấn đề Trùng Cửu.
Cảm giác vừa rồi, hắn nghĩ mà thấy rùng mình. Trước cổ lực lượng bí ẩn ấy, Tiên Anh của hắn không có chút sức chống chọi nào, tựa như chiếc lá rơi vào xoáy nước, chỉ có thể mặc cho xoáy nước cuốn đi đâu thì cuốn.
Phải biết, Tiên Anh của hắn vẫn là một cái hàng thật giá thật Tiên Anh của Tiên Đế, tuy bị phong ấn mất đi khả năng tấn công, nhưng khả năng phòng thủ của nó vẫn được giữ nguyên.
Diệp Phàm minh bạch, chỉ sợ vấn đề này bên trên Thần giới cũng bị cấm truyền bá, chỉ có một vài tồn tại đầu sỏ mới được phép nhắc đến.
Nhị nữ nghe lời cảnh báo, lại có bản thân Diệp Phàm phía trước làm tấm gương, cũng liền đình chỉ thảo luận vấn đề này.
...
Tối đến, Cung Vô Song về nhà, tuy thần sắc lộ ra vẻ mệt mỏi, thế nhưng phá lệ vui vẻ, hiếm thấy nhưng thả phịch người trên ghế, quần áo cũng chưa đổi.
"Cảm ơn ngươi, Diệp Phàm" - nàng nhìn Diệp Phàm, trong mắt chứa đầy cảm kích.
Hôm nay Diệp Phàm quả thật giúp nàng cái vội lớn, không chỉ có giải quyết khó khăn của công ty, còn đánh mặt đám cổ đông vì ích lợi đạp lên tình nghĩa, thu hồi lại 55% cổ phần, khiến cho một mình nàng bây giờ nắm giữ 95% cổ phần, nắm quyền tuyệt đối.
Qua chuyện này, nàng cũng thấy được, chờ mình ổn định lại công ty, vượt qua đợt này, phải phát triển một nhóm tâm phúc của riêng mình, chứ không thể dựa vào đám đầu tường thảo kia mà mong muốn công ty có thể tiến thêm một nấc nữa.
"Chúng ta chi gian không cần khách sáo" - hắn cười cười, nhìn thấy nữ nhân của mình vui vẻ, hắn liền thỏa mãn.
Trong lòng hắn, vị trí của Cung Vô Song là không thể nào thay thế.
Cung Vô Song trên lãnh dung xuất hiện một mặt nhợt nhạt tươi cười, không nói gì thêm, có những thứ thậm chí không cần cảm ơn, mà cần là cần ghi tạc trong đầu.
Cung Hàn Nguyệt thấy tỷ tỷ mình như vậy, nội tâm cảm thấy thật thỏa mãn.
90 vạn năm trước, nàng cũng bị bất đắc dĩ mới dời đi Địa Cầu, căn bản không kịp tạm biệt tỷ tỷ, chỉ nghe nói tỷ tỷ có vị hôn phu, tên là Diệp Phàm.
Nàng biết tỷ tỷ mình vẫn luôn phản cảm việc đính thân oa oa, chỉ là sau đó mọi việc như thế nào nàng cũng không rõ.
Đương nhiên, cho đến tận ngày hôm qua, nàng không bao giờ có thể liên hệ được Tiên Đế Diệp Phàm Diệp Trường Sinh với cả vị tỷ phu chưa từng gặp mặt kia.
Nhìn thấy tỷ phu của mình chính là Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt có chút sững sờ, phần nhiều hơn là u oán cùng kinh hỉ.
Chứ sao, nàng vốn vẫn phương tâm ám hứa với hắn từ ngày hắn cứu nàng, nề hà Tiên Ma đối nghịch, nàng không tiện thể hiện phần tình cảm này.
Bây giờ quay trở về Địa Cầu, được gặp lại người mình thích, trở thành nữ nhân của hắn, mà tỷ tỷ mình trên danh nghĩa cũng đã là hôn thê của hắn, còn lãnh chứng, thiếu đâm qua một lớp cuối cùng về thể xác thôi.
Đối với việc nhị nữ hầu một phu, tại thượng thiên là một kiện sự tình không thể bình thường hơn, mà thông qua một vài mảnh suy nghĩ kèm theo hồi ức của Diệp Phàm, nàng biết rõ cảm tình của hắn với tỷ tỷ mình thâm hậu tới mức nào.
Sẵn sàng dành hàng ngàn tuế nguyệt tìm hiểu pháp tắc thời gian cùng không gian để có thể mở ra thời không chi lộ, nghịch chuyển về tới đây, thử hỏi có mấy tu sĩ vì tình mà làm được đến mức này? Tỷ tỷ tìm được một nơi quy túc tốt như vậy, còn gì mà không thỏa mãn?
Cung Vô Song ăn tối xong, bỏ lên phòng trước, hôm nay Diệp Phàm giúp nàng vội, cũng làm nàng mệt muốn chết. Hắn căn bản sau khi bá đạo đưa tiền vào tay nàng, liền rời khỏi công ty luôn, để lại đủ thứ việc cho nàng xử lý, xong xuôi thì đã tan làm.
Nhớ lại câu nói của hắn lúc ép nàng cầm thẻ ngân hàng, Cung Vô Song không cấm lại mỉm cười.
Hắn không có chút gượng ép, cũng không phải suy nghĩ ra lời thoại, hết thảy đều là tự nhiên, tùy tâm mà phát.
Nàng chợt giật mình, nhận ra bản thân mình trong ngày hôm nay đã mỉm cười còn nhiều hơn 15 năm trở lại đây, tính từ khi mẹ nàng qua đời...
Cung Vô Song quyết định.
Vậy cứ để hôn nhân của nàng và hắn diễn ra tự nhiên như vậy, không cần gượng ép, cũng không trốn tránh, để xem rồi sẽ ra sao...
Tắt đèn, đem theo suy nghĩ đó, Cung Vô Song bình yên rơi vào giấc ngủ.
...
"Cần phải trọng tu từ đầu"
Cung Hàn Nguyệt lúc này đang nằm rúc vào trong lòng Diệp Phàm, hai người đắp lên một cái chăn mỏng, không mặc quần áo.
Hiển nhiên, hai người vừa trải qua một hồi mây mưa điên cuồng.
Lúc này đã là ban đêm, Cung Vô Song cùng Đông Hoàng Phi Phi đều đã ngủ.
"Ân" - Diệp Phàm ôm lấy thân hình mềm mại không xương của mỹ nhân, gật đầu" - "Nguyệt nhi, tiền bối nói bản pháp quyết ngươi đưa cho ta là mấu chốt để thành Thần, ngươi cũng từng nói biết bí mật thành Thần, việc này rốt cuộc là sao đâu?"
Trong lúc nói chuyện, hắn không quên đưa bàn tay lên nắm cặp thỏ ngọc, tùy ý nhào nặn.
Thực ra, câu hỏi của hắn chỉ mang tính chất mở đầu cuộc trò chuyện.
Cung Hàn Nguyệt tứ chi đang quắp chặt hắn như một con tiểu bạch tuộc, hắn lúc này nghĩ gì, muốn nói gì, không muốn nói gì, nàng đều đã biết rõ ràng.
"Ta định nói đây..." - Cung Hàn Nguyệt mặt đẹp ửng đỏ, liếc hắn một cái phong tình vạn chủng, làm Diệp Phàm có chút say.
Tuy đêm đã khuya, hai người cũng không bật đèn, nhưng hiển nhiên lấy tu vi của hai người, có ánh sáng hay không có không khác nhau quá nhiều.
"Cái đầu tiên" - nàng giơ một ngón tay - "ta biết ngươi đang thắc mắc việc của Khống Tâm Ấn..."
Nữ nhân nói tới đấy, thình lình gặm một gặm trên ngực hắn.
"Tê" - Diệp Phàm đau đến nhe răng, cảm nhận được hai cái tiểu răng nanh của nữ nhân găm vào da thịt hắn, hoàn toàn không rõ nguyên do.
Sau mấy vạn cái tuế nguyệt, kể từ khi hắn đăng đỉnh chí tôn nơi thượng thiên, lần đầu tiên lại bị chảy máu.
Cung Hàn Nguyệt giữ tư thế bất động, cảm nhận được máu tươi của hắn đã đầy trong miệng, mới "thu răng" lại.
Lúc này, cái miệng nhỏ của nàng vương đầy máu, hàm răng trắng tinh cũng bị dính không ít, cực kì ma tính.
"Ngươi là tiểu cẩu à?" - Diệp Phàm nhếch miệng, một thân tu vi bị phong ấn, hắn cũng không có biện pháp nào ngoài để vết thương tự lành, đương nhiên có Tiên Đế chi khu, việc này cũng chỉ một phút là xong.
"Ngươi mới là tiểu cẩu" - Cung Hàn Nguyệt dỗi ngược - " Ngươi hồi đó nói ai không nhớ lời hứa là tiểu cẩu, bây giờ còn nói ai..."
Vừa nói, nàng vừa đặt một ngón tay lên trán Diệp Phàm, trực tiếp tái hiện lại một màn khi xưa mà truyền vào đầu hắn.
"Rốt cục, ai có thể tưởng tượng được, cô nhóc Ma tộc ngày nào lại trưởng thành thành một nữ Ma Đế, chiến lực đè áp ta một đầu đâu"
Xem xong, Diệp Phàm cười khổ, ôm nữ nhân càng thêm khẩn, lời nói là trêu chọc, thế nhưng bên trong lộ rõ vẻ sủng nịnh.
Đồng thời, hắn cũng cảm thán, dường như vận mệnh đang có ai đó cố ý vô tình sắp xếp, khiến cho mọi chuyện trở nên tình cờ rồi lại không phải thế.
Hắn cứu Cung Hàn Nguyệt ngày đó, là tình cờ bắt gặp, cũng vì không làm trái bản tâm mà thôi.
Hắn đâu tưởng tượng được, nàng về sau sẽ là Ma Nữ Tử Nguyệt danh chấn một phương, rồi lại càng là muội muội của Cung Vô Song.
"Tạo hóa thật thần kì" - Cung Hàn Nguyệt cũng lẩm bẩm, Diệp Phàm vừa rồi âm thầm cảm thán điều gì, nàng đều đã biết.
"...Thứ hai" - nàng hơi nhích người, tìm một tư thế dễ chịu hơn, tận hưởng sự ấm áp mà nam nhân của nàng đem lại - "kỳ thật rất dễ hiểu. Ngày hôm qua, hai ta còn chưa biết Thiên Đạo Địa Cầu là cái dạng gì tồn tại, do vậy cẩn tắc vô áy náy... Ta không đề cập đến bí mật thành Thần, cũng phong ấn tu vi của ngươi. Bản thân ta cũng không dùng đến một thân ma lực... chủ yếu ta lo lắng Thiên Đạo sẽ liên hệ với người trong Thiên Đạo Môn nơi Thần Giới, lúc ấy hai ta trống không thoát. Chỉ không ngờ, Thiên Đạo Môn có phương pháp khác để truy tìm hai ta, cái này còn phải cảm ơn vị tiền bối kia giúp hai ta một cái đại ân"
Quả thật, nếu không có lão giả đoán mệnh, có lẽ giờ này hai người đã bị bắt về Thần giới mà nhận một phen tra tấn cửu tử nhất sinh.
"Sẽ có một ngày hai ta báo đáp ân cứu mạng của tiền bối" - Diệp Phàm khẳng định.
"...Vấn đề thứ ba, bí mật thành Thần... Cái này ta tình cờ đọc được, trong một cuốn sách ghi lại các Cấm sử..."
"Cấm sử?"
Diệp Phàm trầm mặc một chút, Cấm sử là gì hắn tự nhiên hiểu, đó là những sự kiện hoặc thông tin trong lịch sử mà bị cấm truyền bá. Mỗi Cấm sử đều ẩn chứa một bí mật kinh người, khiến cho tu sĩ có cực đại chỗ tốt, kèm theo là có thể gây họa sát thân.
Liền tính hắn là Tiên Đế cũng không dám vỗ ngực đi nói rằng hắn biết đến một Cấm sử nào đó, trừ khi hắn muốn bị toàn bộ Yêu, Ma, Tiên giới đuổi giết.
Do vậy có thể nói, Cung Hàn Nguyệt đối với hắn tin tưởng tột độ, có thể giao cả tính mạng của nàng vào tay hắn.
Phải biết liền tính là có Khống Tâm Ấn, hắn mà có tâm diệt khẩu, khẳng định vẫn tìm được biện pháp.
Như dùng độc, như dùng người thân uy hiếp, như mượn đao giết người,... đương nhiên đó chỉ là giả thiết, hắn không có khả năng ra tay với chính nữ nhân của mình...
Gối đầu lên ngực Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt cười ngọt ngào, nàng đúng là không nhìn nhầm người.
Nàng không nói cho Diệp Phàm rằng, Khống Tâm Ấn còn một tác dụng khác, đó là có thể phát hiện nếu Diệp Phàm nổi lên sát ý với nàng.
Không phải nàng không tin hắn, mà là sự dụ hoặc của Cấm sử quá lớn, nàng thân lại trưởng thành ở Ma giới, bắt buộc luôn phải có tâm phòng người.
Dĩ nhiên, sau buổi sáng nay, gặp được lão giả đoán mệnh, Cấm sử không còn quá có sức hút như trước nữa.
...
Cung Hàn Nguyệt mở miệng nói:
"Cấm sử viết... muốn tiến Thần Giới, Tiên Ma đồng tu"
(Chương xong)
Tái bút: Sắp tới, sẽ ra chương mang tính đô thị nhiều hơn, vì mấy cái hố chính đào tầm 1-2 chương nữa cũng xong rồi
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, hắn lập tức cảm giác có một cỗ lực lượng thần bí xuất hiện ép xuống, có xu hướng xoắn nát toàn bộ ba hồn bảy phách cùng kí ức của hắn.
Hắn bản năng hai tay ôm lấy đầu, ý nghĩ lập tức nhiễu loạn.
"Diệp Phàm, ngươi làm sao vậy?"
Nhị nữ thấy hắn có dị trạng, vội vã hỏi. Cung Hàn Nguyệt vươn bàn tay ra, định tiếp xúc với hắn để tìm hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra.
"Không nên chạm vào ta!" - Diệp Phàm cắn răng chịu đựng đau đớn, gầm nhẹ.
Nhị nữ giật bắn mình, nhận thức được sự việc không đơn giản, thế nhưng Cung Hàn Nguyệt không dám loạn chạm.
Diệp Phàm ý niệm trở nên mụ mị, cứ như vậy thống khổ ôm lấy đầu hơn năm phút đồng hồ mới buông lỏng tay, thở ra một hơi.
"Không cần thiết cố gắng tìm hiểu Trùng Cửu là gì nữa, có nguy hiểm"
Diệp Phàm câu đầu tiên sau khi lấy lại tỉnh táo là cảnh báo nhị nữ, đồng thời cũng không còn loạn nghĩ về vấn đề Trùng Cửu.
Cảm giác vừa rồi, hắn nghĩ mà thấy rùng mình. Trước cổ lực lượng bí ẩn ấy, Tiên Anh của hắn không có chút sức chống chọi nào, tựa như chiếc lá rơi vào xoáy nước, chỉ có thể mặc cho xoáy nước cuốn đi đâu thì cuốn.
Phải biết, Tiên Anh của hắn vẫn là một cái hàng thật giá thật Tiên Anh của Tiên Đế, tuy bị phong ấn mất đi khả năng tấn công, nhưng khả năng phòng thủ của nó vẫn được giữ nguyên.
Diệp Phàm minh bạch, chỉ sợ vấn đề này bên trên Thần giới cũng bị cấm truyền bá, chỉ có một vài tồn tại đầu sỏ mới được phép nhắc đến.
Nhị nữ nghe lời cảnh báo, lại có bản thân Diệp Phàm phía trước làm tấm gương, cũng liền đình chỉ thảo luận vấn đề này.
...
Tối đến, Cung Vô Song về nhà, tuy thần sắc lộ ra vẻ mệt mỏi, thế nhưng phá lệ vui vẻ, hiếm thấy nhưng thả phịch người trên ghế, quần áo cũng chưa đổi.
"Cảm ơn ngươi, Diệp Phàm" - nàng nhìn Diệp Phàm, trong mắt chứa đầy cảm kích.
Hôm nay Diệp Phàm quả thật giúp nàng cái vội lớn, không chỉ có giải quyết khó khăn của công ty, còn đánh mặt đám cổ đông vì ích lợi đạp lên tình nghĩa, thu hồi lại 55% cổ phần, khiến cho một mình nàng bây giờ nắm giữ 95% cổ phần, nắm quyền tuyệt đối.
Qua chuyện này, nàng cũng thấy được, chờ mình ổn định lại công ty, vượt qua đợt này, phải phát triển một nhóm tâm phúc của riêng mình, chứ không thể dựa vào đám đầu tường thảo kia mà mong muốn công ty có thể tiến thêm một nấc nữa.
"Chúng ta chi gian không cần khách sáo" - hắn cười cười, nhìn thấy nữ nhân của mình vui vẻ, hắn liền thỏa mãn.
Trong lòng hắn, vị trí của Cung Vô Song là không thể nào thay thế.
Cung Vô Song trên lãnh dung xuất hiện một mặt nhợt nhạt tươi cười, không nói gì thêm, có những thứ thậm chí không cần cảm ơn, mà cần là cần ghi tạc trong đầu.
Cung Hàn Nguyệt thấy tỷ tỷ mình như vậy, nội tâm cảm thấy thật thỏa mãn.
90 vạn năm trước, nàng cũng bị bất đắc dĩ mới dời đi Địa Cầu, căn bản không kịp tạm biệt tỷ tỷ, chỉ nghe nói tỷ tỷ có vị hôn phu, tên là Diệp Phàm.
Nàng biết tỷ tỷ mình vẫn luôn phản cảm việc đính thân oa oa, chỉ là sau đó mọi việc như thế nào nàng cũng không rõ.
Đương nhiên, cho đến tận ngày hôm qua, nàng không bao giờ có thể liên hệ được Tiên Đế Diệp Phàm Diệp Trường Sinh với cả vị tỷ phu chưa từng gặp mặt kia.
Nhìn thấy tỷ phu của mình chính là Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt có chút sững sờ, phần nhiều hơn là u oán cùng kinh hỉ.
Chứ sao, nàng vốn vẫn phương tâm ám hứa với hắn từ ngày hắn cứu nàng, nề hà Tiên Ma đối nghịch, nàng không tiện thể hiện phần tình cảm này.
Bây giờ quay trở về Địa Cầu, được gặp lại người mình thích, trở thành nữ nhân của hắn, mà tỷ tỷ mình trên danh nghĩa cũng đã là hôn thê của hắn, còn lãnh chứng, thiếu đâm qua một lớp cuối cùng về thể xác thôi.
Đối với việc nhị nữ hầu một phu, tại thượng thiên là một kiện sự tình không thể bình thường hơn, mà thông qua một vài mảnh suy nghĩ kèm theo hồi ức của Diệp Phàm, nàng biết rõ cảm tình của hắn với tỷ tỷ mình thâm hậu tới mức nào.
Sẵn sàng dành hàng ngàn tuế nguyệt tìm hiểu pháp tắc thời gian cùng không gian để có thể mở ra thời không chi lộ, nghịch chuyển về tới đây, thử hỏi có mấy tu sĩ vì tình mà làm được đến mức này? Tỷ tỷ tìm được một nơi quy túc tốt như vậy, còn gì mà không thỏa mãn?
Cung Vô Song ăn tối xong, bỏ lên phòng trước, hôm nay Diệp Phàm giúp nàng vội, cũng làm nàng mệt muốn chết. Hắn căn bản sau khi bá đạo đưa tiền vào tay nàng, liền rời khỏi công ty luôn, để lại đủ thứ việc cho nàng xử lý, xong xuôi thì đã tan làm.
Nhớ lại câu nói của hắn lúc ép nàng cầm thẻ ngân hàng, Cung Vô Song không cấm lại mỉm cười.
Hắn không có chút gượng ép, cũng không phải suy nghĩ ra lời thoại, hết thảy đều là tự nhiên, tùy tâm mà phát.
Nàng chợt giật mình, nhận ra bản thân mình trong ngày hôm nay đã mỉm cười còn nhiều hơn 15 năm trở lại đây, tính từ khi mẹ nàng qua đời...
Cung Vô Song quyết định.
Vậy cứ để hôn nhân của nàng và hắn diễn ra tự nhiên như vậy, không cần gượng ép, cũng không trốn tránh, để xem rồi sẽ ra sao...
Tắt đèn, đem theo suy nghĩ đó, Cung Vô Song bình yên rơi vào giấc ngủ.
...
"Cần phải trọng tu từ đầu"
Cung Hàn Nguyệt lúc này đang nằm rúc vào trong lòng Diệp Phàm, hai người đắp lên một cái chăn mỏng, không mặc quần áo.
Hiển nhiên, hai người vừa trải qua một hồi mây mưa điên cuồng.
Lúc này đã là ban đêm, Cung Vô Song cùng Đông Hoàng Phi Phi đều đã ngủ.
"Ân" - Diệp Phàm ôm lấy thân hình mềm mại không xương của mỹ nhân, gật đầu" - "Nguyệt nhi, tiền bối nói bản pháp quyết ngươi đưa cho ta là mấu chốt để thành Thần, ngươi cũng từng nói biết bí mật thành Thần, việc này rốt cuộc là sao đâu?"
Trong lúc nói chuyện, hắn không quên đưa bàn tay lên nắm cặp thỏ ngọc, tùy ý nhào nặn.
Thực ra, câu hỏi của hắn chỉ mang tính chất mở đầu cuộc trò chuyện.
Cung Hàn Nguyệt tứ chi đang quắp chặt hắn như một con tiểu bạch tuộc, hắn lúc này nghĩ gì, muốn nói gì, không muốn nói gì, nàng đều đã biết rõ ràng.
"Ta định nói đây..." - Cung Hàn Nguyệt mặt đẹp ửng đỏ, liếc hắn một cái phong tình vạn chủng, làm Diệp Phàm có chút say.
Tuy đêm đã khuya, hai người cũng không bật đèn, nhưng hiển nhiên lấy tu vi của hai người, có ánh sáng hay không có không khác nhau quá nhiều.
"Cái đầu tiên" - nàng giơ một ngón tay - "ta biết ngươi đang thắc mắc việc của Khống Tâm Ấn..."
Nữ nhân nói tới đấy, thình lình gặm một gặm trên ngực hắn.
"Tê" - Diệp Phàm đau đến nhe răng, cảm nhận được hai cái tiểu răng nanh của nữ nhân găm vào da thịt hắn, hoàn toàn không rõ nguyên do.
Sau mấy vạn cái tuế nguyệt, kể từ khi hắn đăng đỉnh chí tôn nơi thượng thiên, lần đầu tiên lại bị chảy máu.
Cung Hàn Nguyệt giữ tư thế bất động, cảm nhận được máu tươi của hắn đã đầy trong miệng, mới "thu răng" lại.
Lúc này, cái miệng nhỏ của nàng vương đầy máu, hàm răng trắng tinh cũng bị dính không ít, cực kì ma tính.
"Ngươi là tiểu cẩu à?" - Diệp Phàm nhếch miệng, một thân tu vi bị phong ấn, hắn cũng không có biện pháp nào ngoài để vết thương tự lành, đương nhiên có Tiên Đế chi khu, việc này cũng chỉ một phút là xong.
"Ngươi mới là tiểu cẩu" - Cung Hàn Nguyệt dỗi ngược - " Ngươi hồi đó nói ai không nhớ lời hứa là tiểu cẩu, bây giờ còn nói ai..."
Vừa nói, nàng vừa đặt một ngón tay lên trán Diệp Phàm, trực tiếp tái hiện lại một màn khi xưa mà truyền vào đầu hắn.
"Rốt cục, ai có thể tưởng tượng được, cô nhóc Ma tộc ngày nào lại trưởng thành thành một nữ Ma Đế, chiến lực đè áp ta một đầu đâu"
Xem xong, Diệp Phàm cười khổ, ôm nữ nhân càng thêm khẩn, lời nói là trêu chọc, thế nhưng bên trong lộ rõ vẻ sủng nịnh.
Đồng thời, hắn cũng cảm thán, dường như vận mệnh đang có ai đó cố ý vô tình sắp xếp, khiến cho mọi chuyện trở nên tình cờ rồi lại không phải thế.
Hắn cứu Cung Hàn Nguyệt ngày đó, là tình cờ bắt gặp, cũng vì không làm trái bản tâm mà thôi.
Hắn đâu tưởng tượng được, nàng về sau sẽ là Ma Nữ Tử Nguyệt danh chấn một phương, rồi lại càng là muội muội của Cung Vô Song.
"Tạo hóa thật thần kì" - Cung Hàn Nguyệt cũng lẩm bẩm, Diệp Phàm vừa rồi âm thầm cảm thán điều gì, nàng đều đã biết.
"...Thứ hai" - nàng hơi nhích người, tìm một tư thế dễ chịu hơn, tận hưởng sự ấm áp mà nam nhân của nàng đem lại - "kỳ thật rất dễ hiểu. Ngày hôm qua, hai ta còn chưa biết Thiên Đạo Địa Cầu là cái dạng gì tồn tại, do vậy cẩn tắc vô áy náy... Ta không đề cập đến bí mật thành Thần, cũng phong ấn tu vi của ngươi. Bản thân ta cũng không dùng đến một thân ma lực... chủ yếu ta lo lắng Thiên Đạo sẽ liên hệ với người trong Thiên Đạo Môn nơi Thần Giới, lúc ấy hai ta trống không thoát. Chỉ không ngờ, Thiên Đạo Môn có phương pháp khác để truy tìm hai ta, cái này còn phải cảm ơn vị tiền bối kia giúp hai ta một cái đại ân"
Quả thật, nếu không có lão giả đoán mệnh, có lẽ giờ này hai người đã bị bắt về Thần giới mà nhận một phen tra tấn cửu tử nhất sinh.
"Sẽ có một ngày hai ta báo đáp ân cứu mạng của tiền bối" - Diệp Phàm khẳng định.
"...Vấn đề thứ ba, bí mật thành Thần... Cái này ta tình cờ đọc được, trong một cuốn sách ghi lại các Cấm sử..."
"Cấm sử?"
Diệp Phàm trầm mặc một chút, Cấm sử là gì hắn tự nhiên hiểu, đó là những sự kiện hoặc thông tin trong lịch sử mà bị cấm truyền bá. Mỗi Cấm sử đều ẩn chứa một bí mật kinh người, khiến cho tu sĩ có cực đại chỗ tốt, kèm theo là có thể gây họa sát thân.
Liền tính hắn là Tiên Đế cũng không dám vỗ ngực đi nói rằng hắn biết đến một Cấm sử nào đó, trừ khi hắn muốn bị toàn bộ Yêu, Ma, Tiên giới đuổi giết.
Do vậy có thể nói, Cung Hàn Nguyệt đối với hắn tin tưởng tột độ, có thể giao cả tính mạng của nàng vào tay hắn.
Phải biết liền tính là có Khống Tâm Ấn, hắn mà có tâm diệt khẩu, khẳng định vẫn tìm được biện pháp.
Như dùng độc, như dùng người thân uy hiếp, như mượn đao giết người,... đương nhiên đó chỉ là giả thiết, hắn không có khả năng ra tay với chính nữ nhân của mình...
Gối đầu lên ngực Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt cười ngọt ngào, nàng đúng là không nhìn nhầm người.
Nàng không nói cho Diệp Phàm rằng, Khống Tâm Ấn còn một tác dụng khác, đó là có thể phát hiện nếu Diệp Phàm nổi lên sát ý với nàng.
Không phải nàng không tin hắn, mà là sự dụ hoặc của Cấm sử quá lớn, nàng thân lại trưởng thành ở Ma giới, bắt buộc luôn phải có tâm phòng người.
Dĩ nhiên, sau buổi sáng nay, gặp được lão giả đoán mệnh, Cấm sử không còn quá có sức hút như trước nữa.
...
Cung Hàn Nguyệt mở miệng nói:
"Cấm sử viết... muốn tiến Thần Giới, Tiên Ma đồng tu"
(Chương xong)
Tái bút: Sắp tới, sẽ ra chương mang tính đô thị nhiều hơn, vì mấy cái hố chính đào tầm 1-2 chương nữa cũng xong rồi
Danh sách chương