"Là gia gia!"

Diệp Phàm cúi người tỉ mỉ nhìn dòng chữ khắc trên tường, những kí ức phủ bụi chợt đổ về.

Dòng chữ này không phải viết bằng chữ quốc ngữ, mà là một lối văn tự cổ đã không còn người dùng của Lạc Việt.

Hồi nhỏ, gia gia đúng là dạy hắn loại văn tự này, hắn bảo đó là ngôn ngữ giao tiếp riêng của hai ông cháu.

"Nếu ngươi đọc hiểu được những kí tự này, chắc hẳn ngươi là tiểu tử thối Diệp Phàm, nếu không cũng là một trong những người chí thân của hắn, hoặc là hậu nhân. Nếu là Diệp Phàm, nhỏ một giọt máu thường vào khu vực dưới dòng chữ này là đủ. Nếu là hậu nhân, cần thiết phải là một giọt tinh huyết"

Diệp Phàm không do dự, bấm nát đầu ngón tay, một giọt máu tươi chảy xuống.

"Là máu thường, vậy ngươi là tiểu tử thối. Tiểu tử, nếu ngươi đã tìm đến đây, chắc hắn ngươi đã khám phá ra bí mật dưới mộ, cũng có ý đoán rằng ta chưa chết. Hơn hết, ngươi lúc này đã là một cái người tu tiên."

Những con chữ lần lượt hiện lên, nét chữ khẳng định là của Diệp Phong không sai.

"Câu chuyện đằng sau cực kỳ phức tạp, đồng thời đem lại cho ngươi nguy hiểm không tưởng tượng được, hiện tại ta sẽ không nói gì nhiều thêm. Những gì ngươi muốn biết, ta đã dùng một phương pháp đặc biệt để lại bên dưới cánh cửa sập bằng đá trong gian nhà thờ này.

Để tìm được cánh cửa, ngươi cần phải đến trước bàn thờ duy nhất tại phòng này, xoay nó trái một vòng, sau đó phải năm vòng, trái thêm một vòng nữa. Sau khi hoàn thành, bên dưới phía sau bàn thờ có một cánh cửa nhỏ phía góc trên bên trái được thiết kế chìm. Ngươi mở được cửa đó liền thấy một cái nút bấm, kích hoạt nó, ngươi sẽ tìm được ám môn hiện ra giữa phòng. Muốn mở ra ám môn, nhỏ xuống một giọt máu trên trung tâm cánh cửa là được.

Đương nhiên, nếu không phải máu của ngươi, liền vô dụng.

Bên dưới là một địa đạo, trong đó tồn tại một chút khảo nghiệm dành cho ngươi, sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng chừng nào ngươi chưa vượt qua được vài đạo khảo nghiệm ấy, chừng đó ngươi đến tư cách tiếp xúc tới gian cuối cùng của địa đạo, nơi ta đặt lại toàn bộ câu trả lời cho những thắc mắc của ngươi. Cứ vậy, chúc ngươi may mắn, tiểu tử!"

Diệp Phàm đọc không chớp mắt, mãi sau mới buông ra một tiếp thở dài.

Hắn không biết, mình nên mừng hay nên giận.

Mừng vì gia gia rốt cục vẫn còn sống, hay giận vì hắn sẵn sàng bỏ đứa cháu mình tự sinh tự tử đi hơn 12 năm chưa hề để tâm? ...Mặc kệ, vẫn là để sau gặp mặt rồi hẵng nghĩ tiếp đi, ít nhất hiện tại không cần đối mặt!

Diệp Phàm đi tới trước cửa sập, hai mắt lập lòe.

Dù cơ quan che giấu được thiết kế không phải quá cao siêu, thế nhưng tự dưng sẽ không ai vào nhà thờ để di chuyển đồ đạc, mà cũng không ai sẽ tình cờ xoay bàn thờ đúng ngần đấy số lần trái phải cùng kích hoạt công tắc nằm phía trong lòng bàn thờ hết.

Cơ bản, chỗ ám môn này được làm khá an toàn cùng bí mật, nếu không biết sẽ không có chuyện đánh bậy đánh bạ mà phát hiện.

Ấy vậy mà ba kẻ ngoại quốc kia vẫn có thể tìm ra, khẳng định bọn chúng nắm trong tay một chút thông tin không muốn ai biết.

...

Ân?

Diệp Phàm ngầng đầu lên, thần thức của hắn phát hiện được phương xa có bốn người đang hướng nơi đây nhanh chóng tiến lại, chừng ba, bốn phút nữa liền tới.

Ba người trong đó đi phía sau, đúng là ba tên ngoại quốc lúc trước đuổi theo Linh Nhi.

Mà dẫn đường phía trước, là một lão giả, chắc hẳn cũng là lão giả Linh Nhi nhắc tới không sai.

Cung Hàn Nguyệt lập tức cũng phát giác được điều này, cười nói:

"Bọn chúng nhớ thương chỗ này không dứt đâu"

Linh Nhi tạm thời chơi tận hứng, đã quay trở lại Âm Dương Phủ.

Diệp Phàm vốn định xuống dưới địa đạo, lâm thời thay đổi chủ ý, hắn muốn biết ba người kia làm thế nào biết được cách để lộ ra ám môn.

Bốn phút chớp mắt liền qua, mấy người kia nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Diệp Phàm hai người.

"Hả? Vậy mà lại còn hai người tại đây. Đêm hôm khuya khoắt xuất hiện, khẳng định không phải người thường!"

Lão giả đối diện cũng lờ mờ nhìn thấy hai người, lông mày nhíu chặt, thầm nghĩ.



Hắn đoán hai người này chỉ là thấy nhà thờ Chỉ Diên phát ra ánh sáng, do vậy liên tưởng tơi bảo vật xuất thế mới chạy tới.

Hắn chợt nghĩ đến, nửa đường mình tiến lại đây, liền thấy ánh sáng nơi nhà thờ đã biến mất, nhường lại bóng đêm như cũ bao phủ... khẳng định là hai người này làm.

"Xin hỏi hai vị tiểu hữu, có thấy một cái tiểu nữ tử bị trói lại tại đây không?"

Hắn chủ động hô lớn, nói ra mục đích của mình, đồng thời muốn biểu đạt "ta chỉ tìm người, không có ác ý"

Hắn nhìn ra được, đôi nam nữ này nhìn qua chỉ tầm hai mươi tuổi, cảnh giới đã là Đại Sư đỉnh, có thể nói là nửa bước Tông Sư, không dung khinh thường.

Ở cái tuổi tác này mà đạt được độ cao như vậy, chắc hẳn là đệ tử từ thế lực lớn đi ra.

Do vậy, dù hắn bản thân tự tin trong vòng nhất chiêu chế trụ hai người, cũng không thể không tiểu tâm cẩn thận, không sinh ra xung đột là tốt nhất.

Diệp Phàm liếc một cái liền hiểu lão già này đang nghĩ gì, bàn tay quơ trong không trung vài cái, vẽ ra hình ảnh đúng là Linh Nhi, nhàn nhạt hỏi:

"Ngươi nói nàng?"

Lão giả ánh mắt co rụt lại, đây là nội lực ngoại phóng, tiêu chỉ của Tông Sư cảnh giới a!

Thiếu niên này cảnh giới rõ ràng chỉ có Đại Sư đỉnh a, hắn làm sao làm được!?

Rốt cục, người này là đệ tử từ thế lực nào đi ra, đến bực này thần thông cũng có!?

"Đúng là nàng" - lão giả trầm giọng trả lời.

Dù nghi vấn không dứt, thế nhưng chính sự vẫn cần làm trước, điều này còn liên quan đến việc hắn có thể hay không tiến thêm một bước, trở thành hàng ngũ Đại Tông Sư a!

"Nga, nàng là người của ta, ngươi tìm nàng có vấn đề gì?"

Diệp Phàm hỏi, hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng lão giả này là cái người thiện lương, gặp người khó khăn liền trợ giúp.

Lão giả nhất thời lúng túng, hắn hiển nhiên sẽ không kể ra cơ mật của gia tộc mình, vậy nhưng dùng lý do hồ lộng cho qua thì lại không thể cướp lấy tiểu nữ tử kia từ tay thanh niên này.

Lấy bạo chế bạo thì nghĩ cũng đừng nghĩ, thanh niên một chốc chi gian vừa rồi liền thể hiện năng lực vượt quá tu vi biểu hiện, còn có một cái nữ tử hàng thật giá thật nửa bước Tông Sư tại đó, đừng nói đến là cỗ thế lực khủng bố đằng sau lưng hai người, lão giả liền không dám khẳng định sẽ không có cao nhân nào lén lút đi theo bảo vệ hai người này.

Hắn nếu cảm giác được có tồn tại cao minh nào tại phụ cận còn đỡ, thế nhưng hắn lại cái gì cũng không cảm nhận ra, do vậy càng thêm bán tín bán nghi.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu như có ai đi theo đôi nam nữ này, vậy chứng tỏ cảnh giới của người này đã là Đại Tông Sư, thế nên hắn mới không cảm nhận ra.

Hắn còn muốn sống lâu một chút a, quả thật là Đại Tông Sư, cơ duyên không còn thì cũng thôi đi, lỗ mãng ra tay liền mạng an hưởng tuổi già cũng liền không có.

Diệp Phàm thấy phản ứng của lão giả, liền không để ý tới hắn. Một con kiến thôi, còn không đáng để hắn quá bận tâm.

Nhiều chuyện, một phát chụp chết chính là.

"Tiểu Nguyệt, ngươi ra khiến cho ba kẻ kia thành thành thật thật nghe lời một chút"

Diệp Phàm vươn tay chỉ chỉ, dõi mắt ra ngoài nhìn ba cái bóng đen đang nhanh chóng tiến tới.

Ba kẻ này không ai khác chính là người của Quang Minh Hội.

Lão giả nghe vậy, cũng nhìn ra ngoài, tuy biểu tình không thay đổi, nội tâm lại đang cười khẩy, không cho là đúng.

"Quả thật nghé con không sợ cọp a! Một cái Đại Sư đỉnh, đến đối diện với khí thế của ba vị Tông Sư còn không động được chân tay, đừng nói gì chiến đấu" - hắn thấm thía nói ra.

Cũng được, để tới lúc đó, hắn liền ra tay cứu giúp, làm cho thiếu niên này nợ hắn một cái ân tình, liền không lo sẽ không có được tiểu nữ tử kia.

Chỉ tiếc, lão già nhìn qua hai người liền buồn bực, cảm tình hắn còn muốn đề tỉnh hai người, kết quả bọn họ bận khanh khanh ta ta đâu, làm gì có thời gian để ý đến hắn.

Cung Hàn Nguyệt bĩu môi:

"Liền biết bắt nạt nhân gia"

Diệp Phàm chán nản, rốt cục là ai bắt nạt ai a?

Nói rồi, chớp mắt, một làn gió nhẹ nổi lên, nàng liền biến mất.

"Thật cao minh thân pháp" - lão giả một bên nhìn thấy vậy không nhịn được buột miệng tán thưởng.

Diệp Phàm khóe miệng treo một tia ý cười, thong dong tiến ra ngoài.

"Đừng!" - lão giả vội kéo hắn lại.

Không kéo không được, hắn còn muốn trông cậy vào thiếu niên này tìm được cơ duyên của hắn đâu!

Bảo vệ một người khi đối chiến với ba vị Tông Sư đã khó, thêm cả Diệp Phàm nữa hắn liền vướng chân vướng tay, nói không chừng liền thua trận.

"Nga, làm gì?"

"Bọn họ ba vị Tông Sư, ta đến tiểu tình nhân của ngươi còn chưa chắc đã cứu được, ngươi đi ra tìm chết à?" - lão giả thấy thái độ đạm mạc của Diệp Phàm, cố gắng kìm chế tức giận mà nói.

"Nga, ai nói ta cần ngươi cứu nàng?"

Diệp Phàm buồn cười, lão giả này có chút thú vị, tâm địa chí ít không xấu, chỉ có chút tự cho là đúng, bất quá lại không lên mặt dạy đời, một bộ trưởng bối nói phải nghe.

"Ngươi..."

"Nhìn đi, chiến đấu kết thúc rồi"

Nhìn thấy lão giả nghẹn một bụng, vừa định phát tác, Diệp Phàm liền vỗ vai hắn, nói.

Lão giả quay qua, ánh mắt liền co rụt, khóe miệng không nhịn được run rẩy.

Ba kẻ ngoại quốc, chỉ có một vị nữ tử duy nhất, Alexis, là chỉ bị tạm thời mất khả năng chiến đấu, còn lại thương thế hầu như không có.

Hai cái nam tử còn lại liền thiếu may mắn, bị nàng tận tình chăm sóc, nằm gục trên mặt đất, cả người biến thành bãi huyết nhục mơ hồ.

"Tỷ phu, hì hì... ta biết ngươi thương hoa tiếc ngọc, liền cố tình không động đến cái tiểu mỹ nữ này nha. Nàng liền giao cho ngươi!"

Cung Hàn Nguyệt chạy trở về cạnh Diệp Phàm, ôm lấy cánh tay hắn mà lắc lắc, nhe răng cười nói.

Chỉ là, nụ cười của nàng lúc này trong mắt lão giả không khác gì nụ cười của một ác ma.

Từ lúc tiểu cô nương này tiến ra ngoài cho đến bây giờ, một phút cũng chưa đến a!

Ba cái Tông Sư hàng thật giá thật đối diện với một cái Đại Sư liền đánh trả chi lực cũng không có, nháy mắt đã bị hạ gục.

Thế giới này điên hết rồi hay sao?

Nghé con không sợ cọp?

Ha hả

Lão giả tự giễu.

(Chương xong)

Tái bút: Hai hôm vừa rồi không có thời gian viết, xin thứ lỗi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện