Cung Vô Song cầm lấy cốc nước, đưa lên miệng.

"Cung tổng, ngươi thận trọng a, làm sao một cốc nước thôi uống vào liền hết bệnh được? Vừa rồi vị cô nương này tựa hồ bỏ chút đồ vật vào cốc nước này của ngươi đâu... Để an toàn, ngươi nên đưa bác sĩ chúng ta đi kiểm tra một lần rốt cục trong đó chứa thành phần gì, sau đó hẵng quyết định uống vào hay không..."

Lục Lâm nhìn thấy nàng chuẩn bị một hơi uống hết cốc nước Đông Hoàng Phi Phi đưa cho, vội vã ngăn cản.

Vừa rồi khi Cung Vô Song cầm đan dược đưa cho Đông Hoàng Phi Phi, hai người đứng chụm đầu vào nhau, vì vậy không ai khác nhìn thấy một cảnh này. 

Lục Lâm tuy có tiểu tâm tư, thế nhưng hắn nói xác thực là vì muốn tốt cho nàng.

"Lục Lâm, ngươi còn không rõ hay sao, hai cái nữ nhân này căn bản không có đau ốm gì, chỉ đang diễn kịch nháo sự mà thôi! Ngươi không mau đuổi bọn chúng ra khỏi đây, khẳng định nữ nhân kia sau khi uống xong bệnh tình liền chuyển biến xấu, sau đó liền đổ tội cho bệnh viện chúng ta... Bọn họ đây là bị người mua chuộc, giả mạo Cung tiểu thư để đẩy bệnh viện ta lên nơi đầu sóng ngọn gió, khiến cho dư luận nghi ngờ mà thôi!"

Cung Vô Song còn chưa nói gì, họ Trương nam tử liền cuống loạn mà xen mồm.

"Trương phó khoa, ta thấy ngươi nói vậy liền có chút võ đoán rồi, hơn nữa đây xác thực là Cung tổng không sai, bệnh tình của nàng cũng đã được bệnh viện chính xác kí lục lại..." - Lục Lâm trầm giọng phản bác.

"Lục Lâm, ngươi nơi chốn cùng ta đối nghịch, ngay cả đến bây giờ ngươi vẫn muốn nói lời ngược lại với ta. Nếu như vậy, bệnh viện có xảy ra cái gì, trách nhiệm liền một mình ngươi gánh vác, ha ha..."

Họ Trương nam tử căn bản không nghe lời nói của ai lọt tay, gầm rít lên. Dứt lời, hắn lại điền cuồng mà cười to, tựa hồ điên mất rồi.

Lục Lâm thấy vậy, âm thầm lắc đầu. Trên thực tế, phải nói là cái tên họ Trương này khắp nơi cùng hắn đối nghịch, kể từ khi bản thân được lên làm trưởng khoa bộ phận huyết học, còn người trước chỉ là phó khoa mà thôi.

Trong con mắt của họ Trương, Lục Lâm trẻ hơn hắn, kinh nghiệm cùng trình độ khẳng định không bằng, vậy thì vì cái gì Lục Lâm lại được làm trưởng khoa, trong khi hắn bao nhiêu công sức cố gắng mà vẫn chỉ phải đứng vị trí phụ? Cuộc đời đôi khi vẫn vậy, có nhưng người luôn tự cho rằng mình bỏ công sức thì là công sức, còn người khác bỏ công sức ra thì không là cái gì cả.

Thể loại người này không biết tự nhận thức, suy xét một cách khách quan, tự cho mình là nhất, có gì tốt cũng nên là mình sở hữu, không đến được tay thì chỉ biết ngồi đó ghen ghét, tị nạnh, lâu ngày sinh thành tính cách âm u vặn vẹo.

Mà, họ Trương trung niên nhân là điển hình cho loại người này.

Lục Lâm không tiếp tục để ý đến hắn, hiện tại họ Trương này ngoài cái miệng còn có thể hoạt động thông thường, tựa hồ cũng không có khả năng tạo thành chướng ngại, vì vậy hắn lười đi quản.

"Cung tổng, ý kiến của ngươi như thế nào?" - hắn quay lại nhìn Cung Vô Song.

"Tâm ý của Lục bác sĩ ta lãnh, thế nhưng không cần thiết" - chỉ là người sau nhàn nhạt lắc đầu, theo đó liền một hơi uống hết cốc nước.

Dòng nước vừa chảy xuống dạ dày, nàng liền cảm nhận được có một luồng khí ấm áp du tẩu khắp cơ thể mình, toàn thân bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, cả người lâng lâng, cả người tràn đầy sức sống.

Cung Vô Song ánh mắt đem theo ba phần tò mò bảy phần mong chờ mà nhìn xuống bàn tay mình, liền chứng kiến cảnh làn da vốn có chút rời rạc, loáng thoáng vết nhăn nheo, thâm sạm của mình bằng một tốc độ mắt thường có thể trông thấy biến hóa trở nên bóng loáng, trắng nõn nà.

Điều tương tự đang phát sinh trên toàn bộ cơ thể nàng, thậm chí nếu Cung Vô Song để ý mà nói, da dẻ của nàng sau khi biến hóa càng thể nên trắng nõn, mịn màng như thứ lụa tơ tằm đắt tiền nhất.

"Cung tổng,... làn da... làn da của ngươi..." - Lục Lâm vốn còn định nói gì đó về chuyện cốc nước, chợt há hốc miệng, khó tin mà lắp bắp.

Hắn luống cuống lấy ra điện thoại của mình, để chế độ ống kính trước, sau đó đưa điện thoại cho Cung Vô Song.

Tuy từ biến hóa trên tay mình, Cung Vô Song biết rõ hiện tại mặt mình khẳng định cũng đang trở lại như cũ, thế nhưng vừa nhìn, sự choáng ngợp về thị giác vẫn thật mạnh mẽ tác động lên nàng.

Tất cả những dấu hiệu lão hóa vừa mới giây trước còn tồn tại trên mặt nàng bị một bàn tay vô hình xóa sạch, trả lại một dung nhan trẻ đẹp của thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Giây trước còn là thiếu phụ bốn mươi, bây giờ diện mạo liền tràn đầy sức sống, biến hóa như vậy làm không chỉ chính chủ là Cung Vô Song, mà tất cả mọi người có mặt ở đây, trừ Đông Hoàng Phi Phi, cảm giác mình đang mơ.

Nhục bạch cốt, sinh tử nhân!

Đây quả là thần tích a!

Đông Hoàng Phi Phi thu toàn bộ biểu tình của những người này vào trong mắt, cười thầm.

Đặt trong xã hội hiện đại, đa số mọi thứ đều cần có khoa học làm cơ sở, việc trong nháy mắt trẻ lại như thế này mới là khó tin, mới là huyền ảo.

Thay đổi thành thế giới tu tiên, điều này liền trở nên cực kỳ bình thường, có làm mọi người kinh hô cũng không phải là quá trình trẻ lại nhanh chóng, mà là bản thân viên đan dược Diệp Phàm đưa ra.

Tam chuyển Trú Nhan Đan.

Hệ thống đan đạo Đông Hoàng Phi Phi không quá hiểu, lõm bõm một hai. 

Tuy thế, nàng cũng biết, đan dược phần chia làm cửu cấp, nhất cấp là điểm bắt đầu, cửu cấp là đỉnh cao.

Phân loại phẩm cấp cao thấp của đan dược là phụ thuộc vào độ khó khi luyện chế cùng dược hiệu của đan dược.

Bên cạnh đó, còn có hệ thống tinh luyện, thông qua đó tăng lên dược hiệu vốn có của đan dược sau khi luyện thành.

Phẩm cấp của một loại đan dược là cơ hồ không thay đổi, thế nhưng thông qua tinh luyện, có thể khiến đan dược cấp thấp có thể so sánh với đan dược cấp cao.

Lấy luôn ví dụ ở đây là Trú Nhan Đan, là đan dược nhất cấp đan dược, cơ hồ bất kì ai thành công bước vào con đường đan đạo đều có thể luyện chế.

Trú Nhan Đan có hiệu quả là trú nhan, sau khi dùng xong tùy theo cơ địa từng người mà bảo tồn dung nhan từ hai mươi đến ba mươi năm bất biến.

Đối với tu sĩ cấp cao mà nói, Trú Nhan Đan không đáng giá một đồng, rốt cục tu vi đã cao thâm rồi, duy trì dung nhan là tương đối dễ dàng.

Phía trên Trú Nhan Đan có một bản cường hóa, tên gọi Dưỡng Nhan Đan, là tam cấp đan dược, có thể duy trì dung nhan bất biến hơn trăm năm.

Ngoài ra, Dưỡng Nhan Đan còn nhiều hơn Trú Nhan Đan một cái hiệu quả, đó là khôi phục dung nhan, ý nghĩa người già có thể để cho dung mạo mình khôi phục về như khi còn trẻ, bất quá đối với tuổi thọ, thân thể, lực lượng đều không có chút cường hóa nào.

Do tính chất này, kể cả tu sĩ, đặc biệt là nữ tu, cũng cực kỳ ưa chuộng loại đan dược này.

Đương nhiên nó có một giới hạn, chỉ là điểm cực hạn này Đông Hoàng Phi Phi cũng không rõ, thế nhưng trên Dưỡng Nhan Đan vẫn còn Vĩnh Dung Đan, chuyện này nói sau.

Trở lại vấn đề, Trú Nhan Đan có thể là vô dụng trong mắt nhiều người, thế nhưng nếu đem Trú Nhan Đan tinh luyện ba lần liên tiếp thành công, trên viên đan dược sẽ lờ mờ ẩn hiện ba cái đường kẻ, lúc này đan dược gọi là Tam chuyển Trú Nhan Đan.

Tam chuyển Trú Nhan Đan hiệu quả giống hệt Dưỡng Nhan Đan, thậm chí phu thuộc vào độ hoàn mỹ khi tinh luyện, còn có thể mạnh hơn Dưỡng Nhan Đan một chút.

Thế nhưng, tinh luyện rất khó, muốn tinh luyện được tam chuyển có thể khó hơn luyện ra tam cấp đan dược gấp mười lần không thôi, do vậy hầu như không ai muốn bỏ công sức ra tinh luyện những loại đan dược cấp thấp, như Trú Nhan Đan.

Cũng vì thế, Đông Hoàng Phi Phi mới khẳng định, viên đan dược Diệp Phàm đưa mới là điều khiến mọi người tại tu tiên giới kinh hô.

...

Cung Vô Song là người đâu tiên phản ứng lại đây, nàng quả thật cực độ ngạc nhiên, thế nhưng khi nghĩ đến những biểu hiện của Diệp Phàm phía trước, cùng với một thế giới khác vẫn luôn tồn tại song song mà nàng tới gần đây mới biết, việc này tuy đem lại thật lớn chấn động, thế nhưng lại không phải không thể tiếp thu.

Cung Vô Song đưa trả điện thoại cho Lục Lâm, mặt vô biểu tình, cứ như thể mọi việc vừa rồi phát sinh không liên quan đến nàng vậy.

"Còn cần kiểm tra nước uống sao?" - nàng đạm mạc hỏi.

Lục Lâm khuôn mặt che kín hắc tuyến, ngươi uống cạn sạch rồi, ta có thể kiểm tra sao?

Mà cho dù còn đi chăng nữa, nhìn biến hóa của ngươi như vậy, có ngốc tử cũng biết cốc nước quả thật có tác dụng, ta còn có thể nói "Có" sao?

"Không cần, không cần..." - Lục Lâm vội vã cười làm lành - "Vị cô nương này, ngươi có thể cho ta biết ngươi vừa rồi bỏ vào trong đồ uống là thứ gì không?" 

Hắn quay về phía Đông Hoàng Phi Phi, ánh mắt chứa đầy mong đợi mà hỏi.

"Nga, cái này Vô Song tỷ tỷ đưa ta" - Đông Hoàng Phi Phi nhún vai chỉ Cung Vô Song.

"Là Diệp Phàm đưa ta" - Cung Vô Song không cần Lục Lâm mở miệng hỏi liền cung cấp câu trả lời.

Lời nói vừa ra, toàn trường rơi vào im lặng tuyệt đối. 

Diệp Phàm!?

Đây chẳng phải tên của nam tử bị tiểu cô nương đằng kia gọi là "tiểu bạch kiểm" hay sao?

Nói vậy thì, hắn thực sự chữa được căn quái bệnh mà bọn họ đến tận bây giờ vẫn không có bất kì một đầu mối nào?

Mọi người chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát, không dám ngẩng mặt lên nhìn người.

Bọn họ không kiêng nể gì mà chê bai, dè bỉu, khinh bỉ... cuối cùng người ta đến mặt mũi còn chưa xuất hiện đã có thể thông qua sự thật cho bọn họ một cái tát thật đau trên mặt.

Họ Trương nam tử nửa bò trên mặt đất thất thần nhìn Cung Vô Song, bỗng dưng gào lên:

"Ta không tin, ngươi là đang nói láo! Một cái mao đầu tiểu tử, tiểu bạch kiểm làm sao có thể...? Diễn, nhất định là diễn!"

Hắn càng nói càng trở nên cuồng loạn, hoàn toàn mất đi khống chế về mặt cảm xúc"

Cung Vô Song ánh mắt xẹt qua một tia khinh bỉ, loại người này nên chết đi cho đỡ chật đất, đỡ làm ô nhiễm xã hội.

"Nga, ai bảo ngươi tiểu bạch kiểm lại không thể có khả năng chữa bệnh?"

Cửa phòng bệnh chợt kẽo kẹt mở ra, một giọng nam tử đều diễu cợt vang lên.

Diệp Phàm đứng lười biếng tựa người vào thành cửa, miệng đầy ý cười.

Họ Trương nam tử nhìn chằm chằm vào hắn, mở miệng hỏi:

"Ngươi là?"

"Một cái tiểu bạch kiểm mà thôi" - Diệp Phàm vô ngữ nhìn hắn, ánh mắt ám chỉ rõ "ngươi bị ngu không?"

Đông Hoàng Phi Phi đọc được hàm ý từ ánh mắt Diệp Phàm, không nhịn được xì cười một tiếng.

"Ra là ngươi"

Đối phương kêu lên, chỉ thấy hắn không hiểu lấy đâu ra sức lực vươn lên bàn tay của mình, chỉ về phía Diệp Phàm mà gào loạn:

"Ngươi một cái tiểu bạch kiểm núp dưới háng phụ nữ, lấy đâu ra tài cán mà chưa khỏi căn bệnh tất cả bác sĩ, ngay cả ta, đều không có biện pháp nào? Nếu ngươi quả thực trị được bệnh, làm sao sẽ phải dựa mặt ăn cơm? Ngươi nghĩ ta sẽ vào màn kịch các ngươi bày ra chắc? Nói, các ngươi có phải cấu kết với nhau để nháo sự hay không!?"

Lục Lâm một bên ghê tởm nhìn một màn này, hắn có dùng đầu gối cũng biết được Cung Vô Song các nàng sẽ không nhàn tới hoảng mà làm ra cái trò nháo sự, Cung gia một ngón tay đè xuống cũng đủ lộng sụp cái bệnh viện này, nếu Cung Vô Song muốn gây rối căn bản không cần tự thân ra tay. 

Lại nói bệnh án của nàng còn nằm kia đâu...

Diệp Phàm một trán hắc tuyết, hắn khinh bỉ nói:

"Làm ơn không cần lấy cái vô tri trong kiến thức của ngươi để đo đếm khả năng của ta... Còn vốn ta có thể dựa mặt ăn cơm, tại sao cần phải thi triển tài năng?"

Nói đến đấy hắn nhích người tới gần họ Trương nam tử, làm bộ kĩ càng ngắm nghía đối phương, cuối cùng mới bất đắc dĩ kết luận:

"Như ngươi vừa già vừa xấu thế này, có cho không hay làm quà tặng kèm cũng không có ai muốn. Có giỏi, ngươi cũng dựa mặt ăn cơm mỹ nữ phú bà như ta a?"

(Chương xong)

Tái bút: Có chút câu chữ, tại chưa nghĩ ra được gì đặc sắc cho cốt truyện sắp tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện