"Aconitine"

Diệp Phàm khẽ gật đầu.

Mạc Kình Thiên nghe được lời xác nhận từ Diệp Phàm, vội vã ngó xuống đồng hồ đeo tay, hốt hoảng nói:

"Không xong, đã quá 6 giờ đồng hồ kể từ khi Cung lão đột phát cơn co giật, chất độc không sai biết lắm đã xâm nhập tới tim. Hắn hiện tại đang nằm trong giai đoạn nguy cấp nhất"

Như để chứng minh lời Mạc Kình Thiên nói, điện tâm đồ trên màn hình góc phòng đột nhiên nhảy loạn lên, chỉ số nhịp tim của Cung Thiên Vũ nhảy loạn, cao nhất lên tới tận 170 nhịp một phút. 

"Thuốc, ta cần phải đi lấy thuốc ổn nhịp!"

Mạc Kình Thiên cuống quít dời khỏi phòng, lo lắng tới mức không nhớ ra việc sai sử nữ y tá đang ngẩn người đứng bên ngoài.

Diệp Phàm vô ngữ nhìn bóng lưng của Mạc Kình Thiên, hắn còn chưa kịp nói xong.

Bất quá Diệp Phàm nhìn đến biểu hiện của hắn như vậy, không khỏi lau mắt mà nhìn.

Xem ra lão bất tử này vẫn rất có y đức, vẫn trọng tình trọng nghĩa sao.

Bên ngoài tam nữ nhìn thấy Mạc Kình Thiên có biểu tình không đúng lắm, không nhịn được xông vào trong.

Nữ y tá định ngăn cản, nhưng rồi không biết nghĩ gì lại thôi.

"Diệp Phàm, gia gia ta sao rồi?" - Cung Vô Song có chút nôn nóng hỏi.

Diệp Phàm lúc này một bên đặt tay lên ngực trái lão gia tử, độ một ít tiên khí vào để bảo vệ trái tim cho lão gia tử. 

Nếu lúc này, có ai đó có thể nhìn đến bên trong cơ thể Cung Thiên Vũ, sẽ kinh hãi nhìn ra trái tim của hắn đang từ màu đen nhờ nhờ chuyển dần sang đỏ tươi, nhịp đập cũng dần ổn định lại.

Bên ngoài trái tim, cũng có một tầng quang mang lờ mờ, đó chính là tiên khí của Diệp Phàm.

Xong xuôi, Diệp Phàm hướng phía tam nữ, giải thích:

"Cung gia gia bị người hạ độc"

"Hạ độc!?" - Cung Vô Song biến sắc - "Có phải là... cái người hồi hôm?"

"Không phải" - Diệp Phàm lắc đầu - "Lần này hung thủ chỉ sợ cùng Cung gia cao tầng không thoát khỏi quan hệ."

"Ý ngươi là..." - Cung Hàn Nguyệt thanh âm lạnh lùng vang lên - "thế hệ trưởng bối?"

"Chính là." - Diệp Phàm gật đầu.

Cung Vô Song không biết vì sao Diệp Phàm lại nói như vậy, bất quá trước mấy lần không một lần nào hắn bắn tên không đích, nàng chỉ việc đợi để xem đó là.

Nghĩ tới việc Cung gia tộc nhân là thủ phạm, mà người này lại có thể là một trong các thúc thúc bá bá, Cung Vô Song tâm thực sự lạnh.

"Diệp Phàm, liệu ngươi có thể chữa khỏi cho gia gia sao?" - Cung Vô Song lo lắng hỏi.

"Yên tâm, ta hiện tại đã tạm thời khiến cho Cung gia gia tính mạng vô ưu, bất quá trong quá trình chữa bệnh không được có người đánh gãy, do vậy ta liền chờ giải quyết đám người bên ngoài sắp tới kia đã"

Diệp Phàm cười lạnh, nếu hắn đoán không sai, giờ này Cung Khải cùng Cung Ngọc đang tức tốc tới đây, theo sau là một đám bảo an cùng bác sĩ đi.

Cung Vô Song gật cái đầu nhỏ, âm thầm quyết tâm sau lần này hoàn toàn chặt đứt quan hệ cùng Cung gia, đem gia gia cùng muội muội về Hàn Giang.

Lấy năng lực của nàng cùng Diệp Phàm, liền không lo phải đứng đầu đường ăn xin.

Còn Cung gia tài sản, ai muốn tranh liền tranh đi, nàng không hiếm lạ.

...

"Đệ đệ, Cung lão gia tử đây là trúng độc Aconitine?"

Diệp Vân Phi mắt đẹp tò mò nhìn Diệp Phàm.

Nàng vừa đi quanh giường bệnh vài vòng, cẩn thận kiểm tra cơ thể của Cung Thiên Vũ, cuối cùng đưa ra kết luận như vậy.

"Đúng vậy"

Diệp Phàm đối với việc nàng biết y thuật không ngoài ý muốn, Diệp Vân Phi được gia gia nhận nuôi, đi theo gia gia một thời gian, khẳng định ít nhiều học được chút tài năng của hắn

Trong kí ức của Diệp Phàm, năm đó Diệp Phong nổi tiếng với y thuật chưa có bệnh nào không chữa khỏi của mình, được những người tìm tới cửa xưng vì "Tiên nhân".

Diệp Phàm trên miệng không cấm nhếch lên một vòng cung, thế sự vô thường, có ai nghĩ Diệp Phong lại là cái tiên nhân thật đâu? "Aconitine là gì" - Cung Hàn Nguyệt nghiêng đầu hỏi.

Nàng kiến thức vô số, thế nhưng đối với y thuật trên Địa Cầu lại không rõ ràng.

Lúc nàng dời đi Địa Cầu mới có mười chín tuổi, trước lại không học y, không biết cũng là bình thường.

"Aconitine là một phức chất hữu cơ có công thức hóa học là C34H47NO11. Đây là một amin có trong tự nhiên, nguồn gốc đến từ một loài cây hoa tím có tên là Aconitum napellus. Cơ chế tác dụng của aconitine đối với cơ thể người là bám vào kênh Na (natri) phụ thuộc số hai của..."

Diệp Vân Phi còn định giải thích nốt, thế nhưng nhìn thấy ba người còn lại không ai là ngoại lệ đều nhìn mình như sinh vật lạ đến từ tinh cầu khác, nàng bèn dừng lại, ngạc nhiên hỏi:

"Ta nói cái gì sai sao?"

"Ách, sai hay không thì chúng ta cũng không biết a!" - Diệp Phàm vô ngữ nói.

Hắn biết y thuật, thế nhưng chỉ là căn bệnh, nguyên do, triệu chứng cùng cách trị liệu; đằng này Diệp Vân Phi lôi đủ các thể loại từ sinh học tới hóa học chuyên môn ra để giảng giải, Diệp Phàm không một đầu đen mới là lạ.

"Nga, vậy để ta nói đơn giản một chút" - Diệp Vân Phi lúc này mới nhớ ra, nàng không phải đang đứng trên giảng đường chuyên môn bên châu Âu, mà là đứng cạnh ba con hàng một chữ bẻ đôi cũng không biết - "Đây là loại độc có từ cây thầy tu, còn gọi là cây bả sói, cây mũ quỷ, hay cây "nữ hoàng của chất độc". Một khi độc thâm nhập vào người sẽ có triệu trứng lúc đầu là tiết nhiều nước bọt, nôn mửa, cảm giác da ngứa ran lên, mất tri giác. Kế đến là rối loạn về mặt dẫn chuyền, nhịp tim bất thường, lúc nhanh lúc chậm, tử vong thường xảy ra từ 6-8 giờ sau khi trúng độc tùy vào liều lượng. Sau đó khả năng từ vong sẽ thấp đi, tuy nhiên vẫn có. May mắn là nếu bệnh nhân sống sót được sau 24 giờ, vậy cơ bản Aconitine đã bị cơ thể đảo thải thất thất bát bát, không còn ảnh hưởng đến tính mệnh nữa"

"6-8 tiếng!?" - Cung Vô Song mỹ diễm hiện lên vẻ thất thố, vội vã lấy ra điện thoại, biểu tình y hệt Mạc Kình Thiên - "Hiện tại cách lúc gia gia trúng độc đã bao lâu? Đã đến 6 giờ đồng hồ hay chưa?"

"Đã quá 6 tiếng, bất qua ngươi không phải lo!" - Diệp Phàm nhẹ nhàng vỗ vai nàng - "Ngươi nhìn tín hiệu điện tâm đồ đã trở lại cùng bình thường vô dị"

Cung Vô Song nghiêng đầu nhìn màn hình báo điện tim của Cung Thiên Vũ.

Chỉ thấy vốn dao động còn lúc nhanh lúc chậm giờ đã ổn định lại, dừng ở mức 68-70 nhịp một phút, lúc này mới nhớ tới trước đó Diệp Phàms nói với nàng đã đảm bảo cho gia gia tình mạng vô ưu.

"Cảm ơn ngươi, Diệp Phàm"

Cung Vô Song giương đôi mắt đẹp lên nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lặng lẽ nói.

Diệp Phàm nhún vai, không cho là đúng mà nói:

"Ta nói rồi..."

"Ta biết!" - Cung Vô Song ngắt lời hắn - "Nhưng ta vẫn muốn cảm ơn, cái này là thay gia gia cảm ơn, cùng ta không có quan hệ"

"Này lại càng không cần. Gia gia ngươi cũng là gia gia ta, làm sao ta có thể trơ mắt thấy chết không cứu" - Diệp Phàm phất phất tay.

Cung Vô Song nhấp nhấp môi, còn muốn nói thêm cái gì thì bị tiếng ồn áo bên ngoài cửa đánh gãy.

...

"Là ai cho phép các ngươi để bọn họ tự tiện tiến vào?" - một thanh âm của nam tử mang chất giọng khàn khàn quát lớn lên.

Nam nhân này dẫn đầu đoàn có gần chục người, vóc dáng gầy gò, sắc mặt âm nhu, chính là Cung gia đại bá Cung Khải.

Hắn nghe được lời từ y tá nói có một nữ tử tự xưng là cháu của Cung lão gia tử đang ở khu điều trị, cảm giác mọi việc đang có chút ngoài khống chế, nhanh chóng chạy tới đây.

"Không phải chúng ta đã nói không có sự cho phép của chúng ta, ngoài bác sĩ ai cũng không thể tiến vào hay sao?" - một thanh âm khác cũng eo éo chua ngoa vang lên, chính là Cung Ngọc.

"Bọn họ... bọn họ là Mạc Thần Y dẫn vào, ngăn không được" - một cái nam y tá nhược nhược mà nói chuyện.

"Mạc Thần Y? Mạc lão?" - Cung Khải cau mày lại, nữ nhân kia từ khi nào đã đánh lên quan hệ với Mạc Kình Thiên rồi. 

Nếu là Mạc Kình Thiên dẫn vào, bọn hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn, đến cái rắm cũng không dám thả.

"Đúng vậy, là Mạc Thần Y. Lúc đó Mạc Thần Y còn hướng một người thiếu niên tuổi trẻ ngang hàng giao đãi, gọi hắn là Diệp Thần Y"

Mấy cái nam nữ y tá ở đây hiển nhiên chỉ là người làm công ăn lương, thấp cổ bé họng, dưới khí trạng của người thượng vị giả như Cung Khải không có sức phản kháng, một năm một mười báo rõ.

"Diệp... Thần Y!?" - Cung Khải sắc mặt âm trầm, nắm lấy cổ áo nam y tá vừa rồi - "Nói, thiếu niên đó trông như thế nào?"

"Hắn... áng chứng mười chín tuổi, trên người là một bộ hưu nhàn trang sẫm màu, tóc đen ngắn, khuôn mặt bình thường, không nhìn ra có chút nào đặc biệt" - bên cạnh một cái nữ y tá vội vã nói chuyện, bởi nam ý tá bị túm lấy cổ áo, thở còn khó khăn, không tài nào nói cho tròn vành rõ chữ.

"Là hắn!" - Cung Ngọc nghe được, phảng phất như gặp phải sinh tử đại địch, hô lớn - "Chính là cái tiểu tạp chủng đó, hắn chính là cái tiểu bạch kiểm bên cạnh người Cung Vô Song mà ta nói hồi hôm"

"Là một cái dã tiểu tử thôi, ngươi cuống lên cái gì" - Cung Khải thả xuống nam y tá, quay lại trừng mắt nạt Cung Ngọc, thế nhưng bản thân hắn sắc mặt cũng không tốt hơn là bao.

Mạc Kình Thiên gọi hắn là Diệp Thần Y?

Nói vậy, y thuật của cái tiểu tử này không dưới Mạc Kình Thiên, khả năng cao là còn siêu viễn người sau.

Chết tiệt, không phải nói hắn là một cái phế tài làm công ăn lương sống lay lắt qua ngày hay sao?

Rốt cục điều hắn mơ hồ lo sợ cuối cùng vẫn thành sự thật!

Tiểu tử này che giấu quá sâu!

Còn có, Cung Thành chẳng phải đã ở bên ngoài ngăn chặn Cung Vô Song tiến vào, thuận tiện nhục nhã cái tiểu tử này một phen hay sao?

Bọn họ đã ở bên trong, vậy Cung Thành đâu!?

Mẹ kiếp! Đúng là đồ phế vật tốn cơm tốn nước, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều.

Nhanh, phải nhanh lên!

Không thể để cho cái dã tiểu tử kia có cơ hội điều trị cho Cung Thiên Vũ, nếu không hắn sẽ không có kết cục tốt.

Rốt cục, lúc hắn cho Cung Thiên Vũ hít vào bột cây phụ tử, lão già vậy nhưng thoáng kéo xuống được khăn bịt mặt của hắn.

Hắn nhớ lại biểu tình sửng sốt khó tin của Cung Thiên Vũ, khẳng định lão già nhận ra hắn.

Bởi vậy, hắn cũng đã không tiếc hối lộ cùng uy hiếp đám bác sĩ, để cho bọn họ kiểm tra Cung Thiên Vũ qua loa, sau đó đưa ra một bản xét nghiệm không đầy đủ.

Đương nhiên, hắn không đủ khả năng mua chuộc tất cả, ví dụ như Mạc Kình Thiên hắn đúng là không có biện pháp làm người ta thế nào.

Nói đùa gì thế, Mạc Kình Thiên chỉ cần hô một câu, có đem cả tam đại gia tộc ở Nam Phong cùng liên hợp đối kháng cũng không gượng quá được một ngày.

Chính là nếu không có ai khác đến tái khám cho Cung Thiên Vũ, chỉ cần căng đến tối nay, người hắn mua chuộc sẽ thần không biết quỷ không hay kích cho Cung Thiên Vũ thêm một kích, đảm bảo về an hưởng tại vĩnh hằng.

Lúc đó gia chủ Cung gia nghiễm nhiên là thuộc về hắn nha.

Chết tiệt! Cái tiểu tạp chủng đáng chết!

Cung Khải tâm tư trăm chuyển, thế nhưng vẫn không chậm lại bước chân, cơ hồ là chạy tới phòng bệnh.

Mắt thấy sắp tới nơi, nhìn thấy loáng thoáng trong phòng bệnh có bốn bóng người, Cung Khải bất an hô lớn:

"Dừng tay"

(Chương xong)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện