Lâm Quang Minh ý niệm duy nhất trong đầu lúc này là chạy trốn.

Đối phương chỉ bằng khí thế liền đã khiến hắn hít thở không thông, cảm giác cơ thể sẽ vỡ nát bất cứ lúc nào; do vậy hắn không có tự tin chống đỡ nổi một cái búng tay của người ta.

Nề hà, lúc này đối phương tỏa định, làm hắn không thể nhúc nhích lấy một ly, khiến Lâm Quang Minh nội tâm hoảng sợ cực kỳ, không biết đối phương có ý định gì.

Phải biết hắn là Tông Sư trung kỳ a, muốn chỉ dùng khí thế mà ngăn chở hắn di chuyển, dù có Tông Sư đỉnh cũng không làm được.

Hắn rất rõ ràng, đây không phải đối phương thực hiện thuật pháp gì lên người hắn, mà là khí thế của đối phương đã ảnh hưởng đến hắn, khơi lên nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất ẩn dấu tận sâu bên trong nội tâm, thế cho nên mới xuất hiện tình huống trước mặt như vậy, thân thể vô pháp tự do khống chế.

Chả nhẽ, đối phương là Đại Tông Sư? 

"Còn xin tiền bối cho vãn bối chết một cách minh bạch, cho vãn bối được biết mình có chỗ nào đắc tội tiền bối!" - Hắn căng da đầu hô lên.

Một bên, Cung Ngọc ngơ ngác nhìn Lâm Quang Minh, không hiểu mô tê chi hết.

"Lâm lão, ngươi làm sao còn chưa ngăn cái dã tiểu tử kia lại!"

Nàng vừa dứt mồm, Lâm Quang Minh liền hộc ra một búng máu.

"Ngươi đồ ngu xuẩn, câm mồm!"

Hắn khào khào quát, hai mắt đỏ bừng.

Đối phương vừa nghe Cung Ngọc nhắc đến thiếu niên trong phòng với một thái độ cay nghiệt, liền gia tăng uy áp.

Rõ ràng là cho vị hôn phu của Cung gia tiểu nữ kia chống lưng nha!

Lâm Quang Minh trong đầu ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông, họ hàng gần xa, bà con thân thích của Cung Ngọc cùng Cung Khải.

Đây là trong miệng các ngươi nói phế vật, dã loại, làm công lay lắt sống qua ngày hay sao!? "Còn xin tiền bối bớt giận" - hắn trong lòng lúc này hối hận đến ruốt đều xanh, ngoài mặt vội vã cầu xin.

Đang sống hảo hảo thì không, một hai phải tự cho là đúng, quản chuyện người khác, để đến bây giờ sinh tử chi gian thuộc người khác một ý niệm.

Cung Ngọc nhìn Lâm Quang Minh tự dưng không hiểu chật vật, nội tâm lập tức sinh ra thoái ý, không nói hai lời quay đầu chạy đi mất hút.

Chính vì không nhìn ra được nguyên do sự việc, nàng mới muốn rút lui.

Âu cũng là nhân chi thường tình, chẳng phải con người thường luôn tồn tâm sợ hãi với những gì họ không thể nhìn thấy, cũng không giải thích được, vậy mà bằng cách này hay cách khác vẫn quỷ dị diễn ra hay sao?

Có điều khiến Lâm Quang Minh ngạc nhiên là, kẻ thần bí tựa hồ cũng không có ý định ngăn Cung Ngọc lại.

...

Hai phút trôi qua.

Trong hai phút này, Lâm Quang Minh đến thở mạnh cũng không dám, trong đầu không ngừng cầu nguyện.

Hắn thề lần này mà còn sống sót trở ra, hắn sẽ dành nốt quãng đời còn lại làm việc thiện, tích công đức; không bao giờ dính dáng đến thế gia nữa.

Nếu không liền chết cũng biết vì sao, mẫu thân hắn quá uất ức.

Đột nhiên, Lâm Quang Minh ngơ ngác nhìn quanh, hắn cảm nhận được cỗ áp lực nặng như thái sơn vô thanh vô tức biến mất, cơ thể hắn lần nữa lấy lại năng lực hoạt động.

Tuy hận không thể sinh ra thêm hai cái chân nữa để lập tức chạy thoát khỏi nơi địa ngục trân gian này, Lâm Quang Minh vẫn cung kính ôm quyền về phía hư không nhất tạ.

"Vãn bối đa tạ tiền bối tha mạng chi ân!"

Cũng may lúc này toàn bộ hành lang không có một bóng người, nếu không để người bình thường nhìn đến còn tưởng thần kinh của hắn có cọng nào bị gãy đâu.

"Ai nói ta tha cho ngươi?"

Một thanh âm nữ nhân lười biếng cùng mờ mịt dụ hoặc đan xen vang lên từ phía sau lưng Lâm Quang Minh, khiến hắn thiếu chút nữa đứng tim mà chết.

Hắn hoảng hốt quay lại, để rồi chỉ vừa nhìn thấy chủ nhân của thanh âm kia, chợt ngẩn người, trong đầu tâm trí nháo lên thành một đoàn, mọi suy nghĩ đều chở nên mờ ào không rõ, quanh quẩn trong bộ não chỉ có hình ảnh của đối phương

Người tới là một cái nữ tử, cả người hắc khí quanh quẩn, khuôn mặt mơ hồ không rõ, khiến người xem không nhìn ra được nàng rốt cuộc mỹ dung ra sao.

Chính là loại này mông lung lại có một loại trí mạng dụ hoặc, làm người tâm ngứa ngáy không thôi, khiến cho bất luận kẻ nào đều tưởng tới gần nàng, đẩy ra tầng sương mù phía trên che đậy ở dung nhan kia, chiêm ngưỡng phương dung.

Nàng dáng người quyến rũ, một đầu ngân bạch tóc dài rối tung bao mông, da thịt càng là trắng nõn hơn tuyết; một thân đen nhánh váy dài, chất váy thực mỏng, có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng nội y bên trong.

Loại này vũ mị ăn mặc, cùng với sự tương phản mãnh liệt giữa màu váy cùng màu da gây ra mãnh liệt xung đột về thị giác, khiến Lâm Thiên Vũ không tự chủ nuốt nước miếng một cái, hạ thân thế nhưng vô sỉ bắt đầu có phản ứng.

Mỹ lệ!

Mỹ lệ đến hít thở không thông!

Đó là những gì nhảy vọt ra từ bộ não của Lâm Quang Minh sau đó.

Bản thân hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy, phải biết rốt cục nữ tử dung nhan mịt mờ, xấu đẹp còn không rõ, chứ đừng nói đến mỹ lệ hay không.

Thế nhưng chỉ nhìn thoáng qua nữ tử này thôi, dục vọng trong cơ thể hắn đã không kìm giữ được.

Nếu không phải trong tiềm thức còn có một tia cảnh báo nguy hiểm nói rằng nữ tử trước mặt đây không thể trêu chọc, chắc chắn hắn đã nhào lên trước mà phát gục nàng, hảo hảo phát tiết một phen.

"Ta mỹ sao?"

Nữ tử, cũng chính là Dạ Yêu, khẽ hỏi, thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng, lại réo rắt tựa thanh âm của tự nhiên, nghe vào vui tai.

"Cực mỹ" - Lâm Quang Minh đần độn trả lời, phía sau đột nhiên bừng tỉnh, không cấm một phen mồ hôi lạnh.

"Vãn bối mạo phạm, còn xin tiền bối tha mạng" - hắn đau khổ cầu khẩn.

Hắn hận không thể lập tức cho mình một bàn tay, đúng là mẫu thân nó miệng mình thật tiện, muốn chết không toàn thây hay sao mà dám đáp lời như vậy?

Dạ Yêu không nhanh không chậm dạo bước quanh người hắn, tủm tỉm cười:

"Yên tâm, mạng nhỏ của ngươi ta không có hứng thú, chỉ là có người muốn ta cho ngươi chút giáo huấn thôi. Ngươi nói nên để ngươi tự nghĩ ra hình phạt, vẫn là ta giúp ngươi nghĩ nghĩ?"

Lâm Quang Minh nghe tới vế đầu tiên, thở phào nhẹ nhõm, rốt cục giữ được cái mạng nhỏ, bây gờ phải về hảo hảo làm người.

Chỉ là đương hắn nghe xong phía sau, nội tâm lập tức một héo, sắc mặt như thể vừa ăn hết cả tấn khổ qua.

"Ta..." - hắn chần chừ.

"Thật phiền toái mà ~" - Dạ Yêu duỗi một chút eo thon, lười nhác nói - "Ngươi thật là chậm nha, vẫn là ta tới giúp ngươi đi"

Nàng vươn cánh tay trắng muốt của mình ra, túm lấy cổ áo của Lâm Quang Minh như túm một con gà con.

Người sau tưởng phản kháng, tiếc là lực bất tòng tâm. 

Đừng nói là phản kháng, chỉ là chống đỡ thôi cũng đã là chuyện không tưởng.

Liền một tia uy áp của đối phương, hắn đã hít thở không nổi, khả năng tự kiểm soát bản thân xuống thành con số âm; vậy hỏi hắn phản kháng bằng cách nào?

Dạ Yêu nắm lấy Lâm Quang Minh, nhẹ nhàng rời đi khỏi phía đông phủ đệ, tiến vào bụi cây gần đó.

Ném hắn xuống đất, nàng nở ra nụ cười tuyệt đẹp, nhẹ nhàng cất lời:

"Hình phạt đầu tiên nha ~ tự bạt tai mình đi, nhớ rõ dùng mười thành lực lượng, đến lúc nào ta thỏa mãn mới thôi"

...

"Đại công cáo thành"

Diệp Phàm cả người có thu hồi kim châm, quay lại nhìn Cung Vô Song, nhếch miệng cười nói.

"Diệp Phàm, vì cái gì gia gia vẫn chưa tỉnh lại?" 

Cung Vô Song nghe được hắn nói thế, nhẹ nhõm thở dài, chỉ là chợt lại sốt ruột hỏi, ánh mắt lan tràn khó hiểu.

"Phải đợi thêm 10-15 phút, vừa rồi khi ta trị bệnh phát hiện ra bộ não của gia gia đã lâm vào ngủ say, hậu quả của việc sốc thuốc độc. Ta đã dùng châm cứu kích thích khiến cho não bộ tỉnh lại, vậy nhưng cần có một đoạn thời gian làm bước đệm"

Mạc Kình Thiên một bên vẫn đang nhấm nháp kí ức cảnh Diệp Phàm thi châm, nghe được lời này, giật mình hỏi:

"Diệp tiểu hữu, ngươi nói Cung lão hắn bị sốc thuốc?"

Hắn đổi cách xưng hô với Diệp Phàm từ Diệp Thần Y thành Diệp tiểu hữu, mục đích là gì lại rõ ràng bất quá.

Đối với chút tiểu tâm tư của hắn, Diệp Phàm không đặt vào trong lòng, đừng nói đến còn có một tầng quan hệ với Mạc Tư Kỳ đặt ở đó.

"Đúng vậy, Cung Khải cho gia gia uống không ít bột từ cây phụ tử nghiền nát ra, số lượng này áng chừng cũng đủ để độc chết một gia đình"

Mạc Kình Thiên hút một khẩu khí lạnh, sắc mặt âm trầm:

"Thật là lương tâm bị chó tha đi mà"

Đột ngột, hắn nắm bắt được điểm mấu chốt, ngơ ngác hỏi:

"Nếu vậy, làm thế nào Cung lão hắn..."

"Phải nói gia gia đây là trong họa có phúc, tỷ lệ có thể nói là vạn người không nổi một. Tất cả còn phải quy công cho căn bệnh vẫn luôn dày vò hắn. Cụ thể, bệnh tình của hắn từ sau chiến tranh căn bản không phải là bệnh tự nhiên, mà có thể nói là một loại độc mãn tính" - Diệp Phàm kiên nhẫn giải thích.

"Lại là độc!?"

"Cũng không thể coi chân chính là một loại độc, đây là một tồn tại có thành phần cấu tạo giống như không khí, vậy nhưng lại có một thêm đặc tính đó là phá hủy cùng ăn mòn. Chính vì thành phần cấu tạo đặc biệt của vật chất này, máy móc ý tế dù có kiểm tra kĩ đến đâu cũng không thể tìm ra được nguyên nhân; chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể bên trong của Cung gia gia này một hoại tử thêm... 

Bất quá loại vật chất chính là nguyên nhân làm giảm đi độc tố của cây phụ tử, do nó phân rã bớt một lượng lớn aconitine, do vậy Cung gia gia mới may mắn tồn tại tới lúc này....

Cụ thể hơn ta liền không nói thêm, căn bản đây không phải là thứ máy móc cùng kỹ thuật y tế với trình độ hiện giờ có thể nhìn ra, có nói ra cũng vô dụng"

Diệp Phàm dứt khoát kết thúc đề tài.

Tuy có điều tiếc nuối, bất quá Mạc Kình Thiên biết rõ hôm nay mình thu hoạch phong phú, chỉ riêng chứng kiến Diệp Phàm thi triển "Ngũ Hành Châm" để khôi phục sinh cơ cho Cung Thiên Vũ thôi, hắn liên ngộ ra được không ít bế tắc.

Chưa kể là Diệp Phàm còn cố tình truyền thụ hắn bộ châm pháp đó, đây chính là thiên đại tạo hóa nha!

Mạc Kình Thiên hoan hỉ, trong lòng đắn đo cân nhắc, liếc mắt thấy một dàn mỹ nữ quây quanh Diệp Phàm, nghĩ tới một cái kế hoạch...

Diệp Phàm lười quản Mạc Kình Thiên trong đầu đang não động, hắn phất tay với tam nữ một cái:

"Ta ra ngoài đi dạo một lát liền quay lại, các ngươi ở trong nhìn gia gia là tốt rồi"

"Tỷ phu, ngươi đi xem Dạ Yêu một cái, rốt cục cũng là Cung gia tộc nhân, không vì gì mà nói, đừng để nàng làm ra mạng người" - Cung Hàn Nguyệt truyền âm.

"Ân" - Diệp Phàm hồi đáp, rời khỏi phòng bệnh.

...

Ra đến bên ngoài, hẳn triển khai thần thức, sưu tầm một chút vị trí của Dạ Yêu.

"Từ vừa rồi xem ra, Dạ Yêu cùng Nguyệt Nhi quan hệ khá thân mật, không chỉ đơn giản là cấp dưới, phải là người cực kỳ thân tín; nói vậy khẳng định ta lúc trước nơi thượng thiên đã gặp qua nàng..." - Diệp Phàm trầm ngâm.

Hắn trong đầu lật nhanh hàng loạt mảnh kí ức hồi trước khi chiến đấu cùng ma tộc...

Ân, chẳng lẽ là nàng...

Trong đầu hắn hiện lên một nữ tử xuyên một thân chiến giáp trắng như tuyết, dung nhan hư ảo che phủ dưới một tầng mặt nạ... Mái tóc ngân bạch lấp lánh lấp lánh...

Hắn không quá khẳng định, tại khí chất hai người bất đồng cực lớn.

Lắc lắc đầu, Diệp Phàm không đoán giá đoán non nữa, lập tức chẳng phải sẽ rõ, cùng lắm hỏi Cung Hàn Nguyệt một câu liền biết.

Bỗng dưng, sắc mặt của hắn liền trở nên cổ quái, khóe miệng không nhịn được giật giật, hướng về phía tây mà đi.

Không mất bao lâu công phu, trước tầm mắt của hắn hiện ra hai bóng người, một lão già cùng một thiếu nữ xinh đẹp.

Lão già lúc này một thân trang điểm muốn bao nhiêu biến thái liền có bấy nhiêu biến thái.

Hắn chòm râu dài bị buộc lại thành hai cái túm, mỗi túm thắt một cái nơ lớn màu hồng. Phía trên đầu mái tóc hoa râm cũng bị ngạnh sinh tết thành hai bím tóc, đeo lên hai quả lục lạc.

Tệ hơn là, hắn mặc một bộ đồ thủy thủ màu hồng nhạt, đang vừa nhảy vừa hát bài "Ba bà đi bán lợn con".

Mà nữ tử - chính là Dạ Yêu - lúc này đang vắt vẻo ngồi trên một cành cây, nàng không biết lấy từ đâu ra một chùm vải, một bên hưởng thụ, một bên thi thoảng nhằm vào lão giả mà bắn chút hạt vải, khiến hắn không thể không né tránh, biểu tình chật vật cực kỳ.

Diệp Phàm không biết lão giả này là ai, thế nhưng hắn dùng đầu ngón chân cũng biết đây chính là người vừa nãy còn to mồm trước cửa phòng bệnh của Cung lão gia tử.

Hắn chỉ nghĩ Dạ Yêu sẽ đem lão giả tấu một đốn thôi, ai ngờ tới nàng lại nghĩ ra cách trừng phạt cổ quái như thế này.

Diệp Phàm cười khổ, hắn có thể tưởng tượng ra nội tâm của lão giả lúc này chỉ sợ đang trên bờ vỡ nát.

Võ đạo Tông Sư, một nhân vật tại nơi này vốn đang được tôn sùng, cao cao tại thượng, ngôn xuất như lệnh.

Hiện tại ngược lại, không chút khả năng phản kháng bị bắt làm nữ trang đại lão, nhảy nhạc thiếu nhi.

Sự tương phản một thiên đường một địa ngục thế này chỉ sợ không mấy người chịu nổi đi.

Diệp Phàm nén ý cười, tụ một tia tiên lực từ trên đầu ngón tay, nhằm chùm quả trên tay Dạ Yêu mà phóng đi.

Viu!

"Ai!?"

Dạ Yêu nghiêng thân mình về phía sau, hoàn mỹ bảo vệ chùm quả của mình.

"Dạ Yêu, đủ rồi!"

Nàng quay phắt lại phương hướng thanh âm phát ra, đôi mắt co rụt.

Nàng nhìn ra được một trương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn; gương mặt của nhân vật mà đến Nguyệt Nguyệt của nàng cũng phải kiêng kị ba phần.

"Tiên Đế Diệp Trường Sinh!"

"Xin chào, ngạc nhiên không?"

Diệp Phàm một tay đút tay quần một tay vẫy vẫy nàng, tựa như cái lão hữu lâu năm không gặp.

(Chương xong)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện