Linh Tê động nằm sâu trong rừng sau Khung Đỉnh Phong, được linh khí từ mười hai phong Thương Khung Sơn tẩm bổ, là một hang động trên vùng đất thiêng sinh người tài, tu luyện ở đây, thường tăng tu vi nhanh, đời trước Thẩm Thanh Thu cũng vì nguyên nhân này, cố ý nói với Nhạc Thanh Nguyên, tới đây để nâng cao tu vi của thân thể này, đánh bậy đánh bạ cứu được Liễu Thanh Ca tẩu hỏa nhập ma.
Trải qua một đời, Thẩm Thanh Thu đã hiểu rõ thân thể này như lòng bàn tay, cũng không cần tới đó thêm một chuyến nữa, hơn nữa quan hệ với Liễu đại thần cũng hài hòa ngoài ý muốn, Thẩm Thanh Thu thường xuyên cảm thấy quan hệ hai người tiến triển nhanh thế này cứ như là giả, mà chuyện gần đây nhất, vậy mà cũng quên mất được.
Thẩm Thanh Thu không dám chậm trễ thêm một lát, Ma tộc xâm lấn vừa kết thúc, lập tức chạy vội tới Linh Tê động.
Nếu cứ để Liễu Thanh Ca như thế, thì không phải y có tội lớn à!
Đến Linh Tê động rồi, lòng Thẩm Thanh Thu đột nhiên khó hiểu hơi động. Lúc nãy y nhanh chóng xem qua mạch của Lạc Băng Hà, rõ ràng có chút không đúng, cũng không kịp hỏi nhiều.
Cho dù thế nào, chờ tới lúc quay về, nhất định phải gọi đứa nhỏ này tới, hỏi cẩn thận đến tột cùng là làm sao.
Chạy vội trong Linh Tê động một vòng, Thẩm Thanh Thu rẽ trái rẽ phải trong lối nhỏ tối mờ mờ, đi đi, đột nhiên cảm thấy có kiếm khí rung động, cùng với tiếng linh lưu trên trường kiếm của chủ nhân vang lên ong ong, không ngừng vọng lại.
Lòng Thẩm Thanh Thu căng thẳng, vội vàng đi vào lối rẽ đơn trong trí nhớ, cảm giác linh lực dao động không ổn định kia càng thêm mãnh liệt, thử gọi vào trong động: “Liễu sư đệ?”
Không ai đáp lại.
Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, vọt vào trong, “Liễu sư đệ!”
Bạch y nhân đưa lưng về phía y, chống kiếm, chậm rãi đứng lên.
Tới khi quay qua, quả nhiên là gương mặt vô biểu tình của Liễu Thanh Ca, nhìn kỹ, còn có chút tái nhợt chưa tan.
Thẩm Thanh Thu chậm rãi thở hắt ra một hơi lớn, yên lòng.
Vẫn sĩ diện như thế, xem ra không có chuyện gì lớn!
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình như lao vào giữa trận địch mất tự nhiên trên mặt: “Ha ha, Liễu sư đệ, trùng hợp ghê.”
Liễu Thanh Ca: “…”
Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ may quá may quá, cũng không màng Liễu Thanh Ca xem thường, tiến lên kéo cổ tay Liễu Thanh Ca qua dò xét. Liễu Thanh Ca hé miệng thở dốc muốn nói cái gì, đột nhiên ho khan kịch liệt, khóe miệng có tơ máu chảy xuống.
Thẩm Thanh Thu ấn Liễu Thanh Ca về tư thế đả tọa, tự mình ngồi xuống, vừa đưa tay áp lên lưng Liễu Thanh Ca, vừa nói: “Sư đệ đừng trách, giờ linh mạch ngươi chưa ổn định, sư huynh giúp ngươi điều tức một chút, bằng không sau này sợ lại xảy ra sự cố.”
Hai người đều không nói nữa, trong động yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ lên đá trong động.
Thẩm Thanh Thu đả thông linh mạch trong cơ thể Liễu Thanh Ca xong, thu linh lực lại, nhịn không được trách mắng: “Liễu sư đệ, không phải lúc trước ta nhắc ngươi linh lực trong cơ thể có chỗ khác lạ, bảo ngươi chú ý cách tu luyện à?”
Quả nhiên người tài gan cũng lớn!
Thẩm Thanh Thu trách mắng rất nhiều, nội tâm thế mà còn có một tia… Vui sướng khi người gặp họa vi diệu. Thật giống như thấy học sinh ưu tú thành tích cao nhất lớp, thế mà cũng có một ngày bị giáo viên bắt được chưa làm bài tập.
Liễu Thanh Ca nói: “Đúng là có nghe lời ngươi nói.”
Biểu tình Thẩm Thanh Thu cứng đờ.
Có ý gì? Chẳng lẽ y đoán nhầm, ngược lại hố Liễu đại thần?
Đúng là tội càng thêm tội mà!
Liễu Thanh Ca nhắm mắt, đứng lên, sắc mặt quay về như bình thường, sao đó lại nói tiếp: “… Nếu không giờ ta đã tẩu hỏa nhập ma, linh mạch đứt đoạn mà chết.”
Liễu Thanh Ca giương mắt nhìn y, gằn từng chữ một: “Lần này, là ta nợ ngươi.”
Thẩm Thanh Thu thụ sủng nhược kinh.
Có lẽ những lời này do Liễu đại thần nói ra, đúng là đãi ngộ hiếm có. Xem ra cái tình huống này, Thẩm Thanh Thu cũng hoàn toàn không giải thích được vì sao mình lại xuất hiện ở đây. Liễu Thanh Ca đã tự động cho rằng mình là bởi vì biết trước hắn tu luyện gặp vướng mắc, cố tình tới xem tình hình, vừa kịp tới giúp.
Hai người nói mấy câu, Liễu Thanh Ca đột nhiên hỏi: “Lúc nãy ta mơ hồ nghe thấy hình như có tiếng chuông cảnh báo của Khung Đỉnh Phong, có chuyện gì à?”
Thẩm Thanh Thu cũng không giấu diếm, kể lại tình hình một lượt.
Liễu Thanh Ca nghe xong, nhăn mày lại: “Ma tộc đã xuống núi? Ma tộc xảo trá, ngươi tận mắt nhìn thấy chúng xuống núi?”
Thẩm Thanh Thu ngẩn cả ngươi, ngay sau đó lạnh cả sống lưng, lúc này mới nghĩ tới vừa rồi y một lòng lo lắng cho Liễu Thanh Ca, chuyện bên kia vừa được giải quyết đã tới bên này, thế nhưng hoàn toàn không bận tâm tới việc này.
Ngoài đại điện Khung Đỉnh Phong.
Lạc Băng Hà lau vệt máu bên khóe miệng, đẩy chúng đệ tử nhốn nháo vây tới xem xét ra, chậm rãi đứng thẳng thân thể.
Sa Hoa Linh cười nhẹ nhàng: “Nếu không phải vừa rồi trưởng lão cụt một tay nhìn ra ngươi hình như có thương tích trong người, ta còn không nhận ra đâu. Cho dù như vậy vẫn có thể đánh bại một đại tướng của tộc ta, đúng là rất lợi hại, làm Linh nhi không thể không bội phục.”
Sa Hoa Linh liếc mắt qua, nhướng mày nói: “Sư tôn ngươi là đứng đầu phái tiên môn, trưởng lão cụt một tay của tộc ta là trưởng bối thanh danh hiển hách, địa vị hai bọn họ ngang nhau. Lúc nãy ta với Liễu cô nương, đều là tiểu cô nương mới ra đời, cũng coi như cùng bối phận. Chỉ là ván thứ ba này, để một đệ tử trẻ tuổi như ngươi tỷ thí với trưởng lão tộc ta, đúng là có chút không hợp tình hợp lý, cẩn thận ngẫm lại, vẫn không thể tính——“
Sa Hoa Linh nhìn quanh mọi người Thương Khung Sơn phái lòng đầy căm phẫn, cười sáng lạn, nâng cao giọng nói: “Không bằng trận thứ ba này, chúng ta tỷ thí lại lần nữa thì thế nào?”
Lời này nói quá mặt dày vô sỉ, mọi người nghe thấy đều hít ngược một hơi khí lạnh, tức giận hết đợt này tới đợt khác.
“Yêu nữ ma tộc không biết xấu hổ!”
“Ỷ mạnh hiếp yếu lúc này còn mong được lợi, vừa thấy luận võ thua đã trở mặt không quen, nhổ vào!”
“Còn khách khí với chúng yêu Ma tộc làm gì, các sư huynh đệ cầm vũ khí lên, hôm nay chúng ta nhất định đánh đuổi lũ ma phỉ này khỏi Thương Khung Sơn!”
Sa Hoa Linh mắt điếc tai ngơ với tiếng mắng mình chung quanh, từ từ nói: “Giờ Khung Đỉnh Phong không có trưởng bối ngồi trận, một ván này, để ta lên sân cho công bằng nhé. Các ngươi ai tới, đánh với một cô nương như ta?”
Ý khiêu khích rõ ràng, Lạc Băng Hà nuốt máu tanh trong miệng xuống, bình tĩnh đứng ra: “Ta tới.”
Chung quanh lập tức có người đứng ra cản, “Lạc sư đệ không thể!”
“Thương thế của đệ chưa rõ, ngàn vạn không được cậy mạnh, yêu nữ kia ai biết sẽ lại giở trò bỉ ổi gì!”
Lạc Băng Hà lắc đầu, xoay người nhìn Sa Hoa Linh: “Ngươi là nữ tử, ta đang bị thương, một ván này, rất công bằng.” Dừng một chút, ánh mắt đột nhiên hóa lạnh: “Giờ nếu ngươi lại thua tiếp, thì tuyệt đối không thể lật lọng!”
Sa Hoa Linh không hiểu sao lại rùng mình, sống lưng rét run lên, vội vàng nói: “Được! Không đổi ý!”
Ninh Anh Anh ôm chặt cánh tay Lạc Băng Hà, dùng sức kéo hắn ra ngoài, hét lên mang theo nức nở: “Không được không được không được không được! A Lạc đừng mà!”
Lạc Băng Hà bất đắc dĩ, đang định rút tay ra, lại nghe Ninh Anh Anh nhỏ giọng nói: “A Lạc, đệ ngàn vạn không cần đi! Sư tôn đi tìm Liễu sư thúc rồi, rất nhanh sẽ có thể quay về thôi, chúng ta nhất định phải chờ sư tôn, đừng trúng quỷ kế của nàng ta.”
Đi tìm… Liễu sư thúc?
Ninh Anh Anh đang ôm ôm kéo kéo Lạc Băng Hà, đột nhiên cảm thấy Lạc Băng Hà cứng đờ bất động, ánh mắt trống rỗng, trên mặt không có chút biểu tình gì.
Ninh Anh Anh sửng sốt một chút, chậm rãi buông lỏng tay, cẩn thận gọi: “… A Lạc? A Lạc?”
Lạc Băng Hà đột nhiên xoay người, nói với Sa Hoa Linh dù bận vẫn ung dung: “Ta và ngươi tỷ thí một ván cuối cùng. Động thủ đi.”
“Rầm” một tiếng, các đệ tử xung quanh ầm ầm rút kiếm chĩa lại.
“Ma nữ đừng vội khinh Thương Khung Sơn phái ta không có ai, trơ mắt nhìn ngươi bắt nạt đệ tử đồng môn ta!”
Các đệ tử Bách Chiến Phong đều chắn trước mắt, biểu tình trên mặt phẫn nộ không thôi, tựa như lúc nào cũng có thể xông ra đánh với Sa Hoa Linh một trận.
Lạc Băng Hà hơi ngừng một lát. Sau đó, lắc đầu.
Lạc Băng Hà: “Chư vị sư huynh đệ không cần thế. Mục đích của nàng ta, là ta.”
Mắt Sa Hoa Linh thoáng lướt qua Ninh Anh Anh ôm chặt cánh tay Lạc Băng Hà, nhướng mày không vui nói: “Làm sao? Luyến tiếc hắn chịu chết, phải đợi sư tôn ngươi về? Sư tôn ngươi nếu có nửa điểm quan tâm hắn, cũng sẽ không đi rồi!”
Vừa dứt lời, lụa đỏ trong tay Sa Hoa Linh như rắn rết, hung ác đánh về phía Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà khó khăn lắm mới tránh đi được, nhanh chóng thối lui lại một khoảng cách, nhận kiếm lúc nãy luận võ với Thiên Chùy trưởng lão đã bị cuốn đi, hít sâu một hơi, chuẩn bị tay không đón đánh.
Một thanh kiếm quăng tới, Lạc Băng Hà tiếp lấy theo bản năng, “loẹt xoẹt” rút kiếm ra. Ánh sáng lóe lên, vừa nhìn đã biết là một thanh kiếm tốt.
Thiếu niên mặc giáo phục Bách Chiến Phong dưới đài lạnh lùng cứng đờ nói: “Cầm đi! Cho ngươi mượn đấy!”
Dưới đài lập tức có người nhận ra, thiếu niên kia hình như là đệ tử Bách Chiến Phong bại dưới tay Lạc Băng Hà, còn từng bị Liễu Thanh Ca cao lãnh giáo huấn cẩn thận trước mắt bao người.
Nhất thời ánh mắt bốn phương tám hướng dồn tới, thiếu niên kia mặt đỏ bừng, cả giận nói: “Ai dám nhìn nữa, ra ngoài đánh với ta!”
Lạc Băng Hà quay đầu nhìn lướt qua, một lát, xoay người đón đánh lụa đỏ hùng hổ đánh úp lại của Sa Hoa Linh.
Ánh kiếm và lụa đỏ đan chéo, ánh mắt mọi người đều dồn lại, không ai lên tiếng.
Vũ lực của Sa Hoa Linh tuy không cao lắm, nhưng thấy tốc độ và nội lực của Lạc Băng Hà vì bị thương mà giảm hẳn, ban đầu còn cố ý nửa đùa nửa thật với Lạc Băng Hà, nhưng rất nhanh không còn tâm tư này nữa.
Nếu đổi thành thường nhân, dưới tình huống như vậy, bị lụa đỏ lóa mắt vây đánh loạn xạ, đã sớm rời đầu trận tuyến, mà nghị lực của Lạc Băng Hà vượt xa với tưởng tượng của nàng, rất nhanh đã ổn định thân pháp, dần chiếm thế thượng phong.
Lòng Sa Hoa Linh thầm kêu không ổn, lụa đỏ đã bị ánh kiếm của Lạc Băng Hà cắt đứt vài đoạn, trái phải không kịp ngăn.
Đột nhiên, bên ngoài nhốn nháo, có người vui sướng kêu lên: “Thẩm sư thúc với Liễu sư thúc đến!”
“Là Liễu sư thúc!”
“Liễu sư thúc xuất quan!”
“Hai vị phong chủ của phái ta đã tới, ma nữ mau mau chịu trói đi!”
“…”
Một kiếm của Lạc Băng Hà đánh văng lụa đỏ, xuyên qua khe hở giữa lụa đỏ như máu phấp phới, nhìn thấy thân ảnh một xanh một trắng ngự kiếm đi tới, Thẩm Thanh Thu và Liễu Thanh Ca sóng vai cùng đi.
Sa Hoa Linh thấy Lạc Băng Hà đột nhiên không nhúc nhích, lập tức nắm lấy cơ hội, lụa đỏ quấn quanh tay như rắn rết phóng ra, Lạc Băng Hà đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Sa Hoa Linh vừa thầm nghĩ lượt này đánh không thành, nào ngờ Lạc Băng Hà thế mà lại không né tránh, thân hình cứng đờ, cứ thế mặc cho lụa đỏ vô cùng cứng cỏi xuyên qua bả vai mình.
Máu tươi lập tức bắn ra.
Lạc Băng Hà chớp chớp mắt, loáng thoáng thấy một thân ảnh xanh lá chạy như bay về phía hắn, rốt cuộc không trụ nổi nữa, nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.
Trải qua một đời, Thẩm Thanh Thu đã hiểu rõ thân thể này như lòng bàn tay, cũng không cần tới đó thêm một chuyến nữa, hơn nữa quan hệ với Liễu đại thần cũng hài hòa ngoài ý muốn, Thẩm Thanh Thu thường xuyên cảm thấy quan hệ hai người tiến triển nhanh thế này cứ như là giả, mà chuyện gần đây nhất, vậy mà cũng quên mất được.
Thẩm Thanh Thu không dám chậm trễ thêm một lát, Ma tộc xâm lấn vừa kết thúc, lập tức chạy vội tới Linh Tê động.
Nếu cứ để Liễu Thanh Ca như thế, thì không phải y có tội lớn à!
Đến Linh Tê động rồi, lòng Thẩm Thanh Thu đột nhiên khó hiểu hơi động. Lúc nãy y nhanh chóng xem qua mạch của Lạc Băng Hà, rõ ràng có chút không đúng, cũng không kịp hỏi nhiều.
Cho dù thế nào, chờ tới lúc quay về, nhất định phải gọi đứa nhỏ này tới, hỏi cẩn thận đến tột cùng là làm sao.
Chạy vội trong Linh Tê động một vòng, Thẩm Thanh Thu rẽ trái rẽ phải trong lối nhỏ tối mờ mờ, đi đi, đột nhiên cảm thấy có kiếm khí rung động, cùng với tiếng linh lưu trên trường kiếm của chủ nhân vang lên ong ong, không ngừng vọng lại.
Lòng Thẩm Thanh Thu căng thẳng, vội vàng đi vào lối rẽ đơn trong trí nhớ, cảm giác linh lực dao động không ổn định kia càng thêm mãnh liệt, thử gọi vào trong động: “Liễu sư đệ?”
Không ai đáp lại.
Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, vọt vào trong, “Liễu sư đệ!”
Bạch y nhân đưa lưng về phía y, chống kiếm, chậm rãi đứng lên.
Tới khi quay qua, quả nhiên là gương mặt vô biểu tình của Liễu Thanh Ca, nhìn kỹ, còn có chút tái nhợt chưa tan.
Thẩm Thanh Thu chậm rãi thở hắt ra một hơi lớn, yên lòng.
Vẫn sĩ diện như thế, xem ra không có chuyện gì lớn!
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình như lao vào giữa trận địch mất tự nhiên trên mặt: “Ha ha, Liễu sư đệ, trùng hợp ghê.”
Liễu Thanh Ca: “…”
Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ may quá may quá, cũng không màng Liễu Thanh Ca xem thường, tiến lên kéo cổ tay Liễu Thanh Ca qua dò xét. Liễu Thanh Ca hé miệng thở dốc muốn nói cái gì, đột nhiên ho khan kịch liệt, khóe miệng có tơ máu chảy xuống.
Thẩm Thanh Thu ấn Liễu Thanh Ca về tư thế đả tọa, tự mình ngồi xuống, vừa đưa tay áp lên lưng Liễu Thanh Ca, vừa nói: “Sư đệ đừng trách, giờ linh mạch ngươi chưa ổn định, sư huynh giúp ngươi điều tức một chút, bằng không sau này sợ lại xảy ra sự cố.”
Hai người đều không nói nữa, trong động yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ lên đá trong động.
Thẩm Thanh Thu đả thông linh mạch trong cơ thể Liễu Thanh Ca xong, thu linh lực lại, nhịn không được trách mắng: “Liễu sư đệ, không phải lúc trước ta nhắc ngươi linh lực trong cơ thể có chỗ khác lạ, bảo ngươi chú ý cách tu luyện à?”
Quả nhiên người tài gan cũng lớn!
Thẩm Thanh Thu trách mắng rất nhiều, nội tâm thế mà còn có một tia… Vui sướng khi người gặp họa vi diệu. Thật giống như thấy học sinh ưu tú thành tích cao nhất lớp, thế mà cũng có một ngày bị giáo viên bắt được chưa làm bài tập.
Liễu Thanh Ca nói: “Đúng là có nghe lời ngươi nói.”
Biểu tình Thẩm Thanh Thu cứng đờ.
Có ý gì? Chẳng lẽ y đoán nhầm, ngược lại hố Liễu đại thần?
Đúng là tội càng thêm tội mà!
Liễu Thanh Ca nhắm mắt, đứng lên, sắc mặt quay về như bình thường, sao đó lại nói tiếp: “… Nếu không giờ ta đã tẩu hỏa nhập ma, linh mạch đứt đoạn mà chết.”
Liễu Thanh Ca giương mắt nhìn y, gằn từng chữ một: “Lần này, là ta nợ ngươi.”
Thẩm Thanh Thu thụ sủng nhược kinh.
Có lẽ những lời này do Liễu đại thần nói ra, đúng là đãi ngộ hiếm có. Xem ra cái tình huống này, Thẩm Thanh Thu cũng hoàn toàn không giải thích được vì sao mình lại xuất hiện ở đây. Liễu Thanh Ca đã tự động cho rằng mình là bởi vì biết trước hắn tu luyện gặp vướng mắc, cố tình tới xem tình hình, vừa kịp tới giúp.
Hai người nói mấy câu, Liễu Thanh Ca đột nhiên hỏi: “Lúc nãy ta mơ hồ nghe thấy hình như có tiếng chuông cảnh báo của Khung Đỉnh Phong, có chuyện gì à?”
Thẩm Thanh Thu cũng không giấu diếm, kể lại tình hình một lượt.
Liễu Thanh Ca nghe xong, nhăn mày lại: “Ma tộc đã xuống núi? Ma tộc xảo trá, ngươi tận mắt nhìn thấy chúng xuống núi?”
Thẩm Thanh Thu ngẩn cả ngươi, ngay sau đó lạnh cả sống lưng, lúc này mới nghĩ tới vừa rồi y một lòng lo lắng cho Liễu Thanh Ca, chuyện bên kia vừa được giải quyết đã tới bên này, thế nhưng hoàn toàn không bận tâm tới việc này.
Ngoài đại điện Khung Đỉnh Phong.
Lạc Băng Hà lau vệt máu bên khóe miệng, đẩy chúng đệ tử nhốn nháo vây tới xem xét ra, chậm rãi đứng thẳng thân thể.
Sa Hoa Linh cười nhẹ nhàng: “Nếu không phải vừa rồi trưởng lão cụt một tay nhìn ra ngươi hình như có thương tích trong người, ta còn không nhận ra đâu. Cho dù như vậy vẫn có thể đánh bại một đại tướng của tộc ta, đúng là rất lợi hại, làm Linh nhi không thể không bội phục.”
Sa Hoa Linh liếc mắt qua, nhướng mày nói: “Sư tôn ngươi là đứng đầu phái tiên môn, trưởng lão cụt một tay của tộc ta là trưởng bối thanh danh hiển hách, địa vị hai bọn họ ngang nhau. Lúc nãy ta với Liễu cô nương, đều là tiểu cô nương mới ra đời, cũng coi như cùng bối phận. Chỉ là ván thứ ba này, để một đệ tử trẻ tuổi như ngươi tỷ thí với trưởng lão tộc ta, đúng là có chút không hợp tình hợp lý, cẩn thận ngẫm lại, vẫn không thể tính——“
Sa Hoa Linh nhìn quanh mọi người Thương Khung Sơn phái lòng đầy căm phẫn, cười sáng lạn, nâng cao giọng nói: “Không bằng trận thứ ba này, chúng ta tỷ thí lại lần nữa thì thế nào?”
Lời này nói quá mặt dày vô sỉ, mọi người nghe thấy đều hít ngược một hơi khí lạnh, tức giận hết đợt này tới đợt khác.
“Yêu nữ ma tộc không biết xấu hổ!”
“Ỷ mạnh hiếp yếu lúc này còn mong được lợi, vừa thấy luận võ thua đã trở mặt không quen, nhổ vào!”
“Còn khách khí với chúng yêu Ma tộc làm gì, các sư huynh đệ cầm vũ khí lên, hôm nay chúng ta nhất định đánh đuổi lũ ma phỉ này khỏi Thương Khung Sơn!”
Sa Hoa Linh mắt điếc tai ngơ với tiếng mắng mình chung quanh, từ từ nói: “Giờ Khung Đỉnh Phong không có trưởng bối ngồi trận, một ván này, để ta lên sân cho công bằng nhé. Các ngươi ai tới, đánh với một cô nương như ta?”
Ý khiêu khích rõ ràng, Lạc Băng Hà nuốt máu tanh trong miệng xuống, bình tĩnh đứng ra: “Ta tới.”
Chung quanh lập tức có người đứng ra cản, “Lạc sư đệ không thể!”
“Thương thế của đệ chưa rõ, ngàn vạn không được cậy mạnh, yêu nữ kia ai biết sẽ lại giở trò bỉ ổi gì!”
Lạc Băng Hà lắc đầu, xoay người nhìn Sa Hoa Linh: “Ngươi là nữ tử, ta đang bị thương, một ván này, rất công bằng.” Dừng một chút, ánh mắt đột nhiên hóa lạnh: “Giờ nếu ngươi lại thua tiếp, thì tuyệt đối không thể lật lọng!”
Sa Hoa Linh không hiểu sao lại rùng mình, sống lưng rét run lên, vội vàng nói: “Được! Không đổi ý!”
Ninh Anh Anh ôm chặt cánh tay Lạc Băng Hà, dùng sức kéo hắn ra ngoài, hét lên mang theo nức nở: “Không được không được không được không được! A Lạc đừng mà!”
Lạc Băng Hà bất đắc dĩ, đang định rút tay ra, lại nghe Ninh Anh Anh nhỏ giọng nói: “A Lạc, đệ ngàn vạn không cần đi! Sư tôn đi tìm Liễu sư thúc rồi, rất nhanh sẽ có thể quay về thôi, chúng ta nhất định phải chờ sư tôn, đừng trúng quỷ kế của nàng ta.”
Đi tìm… Liễu sư thúc?
Ninh Anh Anh đang ôm ôm kéo kéo Lạc Băng Hà, đột nhiên cảm thấy Lạc Băng Hà cứng đờ bất động, ánh mắt trống rỗng, trên mặt không có chút biểu tình gì.
Ninh Anh Anh sửng sốt một chút, chậm rãi buông lỏng tay, cẩn thận gọi: “… A Lạc? A Lạc?”
Lạc Băng Hà đột nhiên xoay người, nói với Sa Hoa Linh dù bận vẫn ung dung: “Ta và ngươi tỷ thí một ván cuối cùng. Động thủ đi.”
“Rầm” một tiếng, các đệ tử xung quanh ầm ầm rút kiếm chĩa lại.
“Ma nữ đừng vội khinh Thương Khung Sơn phái ta không có ai, trơ mắt nhìn ngươi bắt nạt đệ tử đồng môn ta!”
Các đệ tử Bách Chiến Phong đều chắn trước mắt, biểu tình trên mặt phẫn nộ không thôi, tựa như lúc nào cũng có thể xông ra đánh với Sa Hoa Linh một trận.
Lạc Băng Hà hơi ngừng một lát. Sau đó, lắc đầu.
Lạc Băng Hà: “Chư vị sư huynh đệ không cần thế. Mục đích của nàng ta, là ta.”
Mắt Sa Hoa Linh thoáng lướt qua Ninh Anh Anh ôm chặt cánh tay Lạc Băng Hà, nhướng mày không vui nói: “Làm sao? Luyến tiếc hắn chịu chết, phải đợi sư tôn ngươi về? Sư tôn ngươi nếu có nửa điểm quan tâm hắn, cũng sẽ không đi rồi!”
Vừa dứt lời, lụa đỏ trong tay Sa Hoa Linh như rắn rết, hung ác đánh về phía Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà khó khăn lắm mới tránh đi được, nhanh chóng thối lui lại một khoảng cách, nhận kiếm lúc nãy luận võ với Thiên Chùy trưởng lão đã bị cuốn đi, hít sâu một hơi, chuẩn bị tay không đón đánh.
Một thanh kiếm quăng tới, Lạc Băng Hà tiếp lấy theo bản năng, “loẹt xoẹt” rút kiếm ra. Ánh sáng lóe lên, vừa nhìn đã biết là một thanh kiếm tốt.
Thiếu niên mặc giáo phục Bách Chiến Phong dưới đài lạnh lùng cứng đờ nói: “Cầm đi! Cho ngươi mượn đấy!”
Dưới đài lập tức có người nhận ra, thiếu niên kia hình như là đệ tử Bách Chiến Phong bại dưới tay Lạc Băng Hà, còn từng bị Liễu Thanh Ca cao lãnh giáo huấn cẩn thận trước mắt bao người.
Nhất thời ánh mắt bốn phương tám hướng dồn tới, thiếu niên kia mặt đỏ bừng, cả giận nói: “Ai dám nhìn nữa, ra ngoài đánh với ta!”
Lạc Băng Hà quay đầu nhìn lướt qua, một lát, xoay người đón đánh lụa đỏ hùng hổ đánh úp lại của Sa Hoa Linh.
Ánh kiếm và lụa đỏ đan chéo, ánh mắt mọi người đều dồn lại, không ai lên tiếng.
Vũ lực của Sa Hoa Linh tuy không cao lắm, nhưng thấy tốc độ và nội lực của Lạc Băng Hà vì bị thương mà giảm hẳn, ban đầu còn cố ý nửa đùa nửa thật với Lạc Băng Hà, nhưng rất nhanh không còn tâm tư này nữa.
Nếu đổi thành thường nhân, dưới tình huống như vậy, bị lụa đỏ lóa mắt vây đánh loạn xạ, đã sớm rời đầu trận tuyến, mà nghị lực của Lạc Băng Hà vượt xa với tưởng tượng của nàng, rất nhanh đã ổn định thân pháp, dần chiếm thế thượng phong.
Lòng Sa Hoa Linh thầm kêu không ổn, lụa đỏ đã bị ánh kiếm của Lạc Băng Hà cắt đứt vài đoạn, trái phải không kịp ngăn.
Đột nhiên, bên ngoài nhốn nháo, có người vui sướng kêu lên: “Thẩm sư thúc với Liễu sư thúc đến!”
“Là Liễu sư thúc!”
“Liễu sư thúc xuất quan!”
“Hai vị phong chủ của phái ta đã tới, ma nữ mau mau chịu trói đi!”
“…”
Một kiếm của Lạc Băng Hà đánh văng lụa đỏ, xuyên qua khe hở giữa lụa đỏ như máu phấp phới, nhìn thấy thân ảnh một xanh một trắng ngự kiếm đi tới, Thẩm Thanh Thu và Liễu Thanh Ca sóng vai cùng đi.
Sa Hoa Linh thấy Lạc Băng Hà đột nhiên không nhúc nhích, lập tức nắm lấy cơ hội, lụa đỏ quấn quanh tay như rắn rết phóng ra, Lạc Băng Hà đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Sa Hoa Linh vừa thầm nghĩ lượt này đánh không thành, nào ngờ Lạc Băng Hà thế mà lại không né tránh, thân hình cứng đờ, cứ thế mặc cho lụa đỏ vô cùng cứng cỏi xuyên qua bả vai mình.
Máu tươi lập tức bắn ra.
Lạc Băng Hà chớp chớp mắt, loáng thoáng thấy một thân ảnh xanh lá chạy như bay về phía hắn, rốt cuộc không trụ nổi nữa, nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.
Danh sách chương