Thẩm Thanh Thu cảm thấy, dỗ Lạc Băng Hà luôn là một chuyện rất thần kỳ. Thế nên nhiều năm như vậy, y cũng không biết đứa nhỏ này đến tột cùng là kiểu cho một viên kẹo liền vui vẻ, hay là loại rất khó ứng phó để khuyên dỗ kia.

Ví như, nếu nói Lạc Băng Hà trước đó dốc sức tu luyện, thậm chí không ngại tẩu hỏa nhập ma, là bởi vì mong muốn sức mạnh không thể quên được, vì muốn một ngày kia được đứng chung trên cùng một đỉnh cao với mình. Nhưng giờ y đã nhận lời Lạc Băng Hà, chờ tới năm hắn cập quan, hai người chính thức ngang bằng, tuyên bố thân phận đạo lữ, vốn tưởng rằng Lạc Băng Hà liều chết tu luyện sức mạnh đáng sợ như vậy có thể vì thế mà ngừng, nhưng lại không phải thế. Thẩm Thanh Thu thậm chí ẩn ẩn cảm thấy, không chỉ không tiến triển, mà ngược lại còn có xu thế trầm trọng hơn.

Cho nên y mới đưa Lạc Băng Hà đến Song Hồ Thành du ngoạn, cũng có ý thả lỏng tâm trạng ngắm cảnh du lịch.

Chợ đêm Song Hồ Thành phồn hoa, không hề vì ác mộng Bác Bì Khách năm đó lui tới mà giảm bớt chút nào. Thẩm Thanh Thu đứng trên con đường quen thuộc kia, nhìn về tòa ca lâu xa xa, lòng cảm khái.

Lại nói, từ sau lần đó, Thu Hải Đường vẫn chẳng có tin tức gì, thật sự thành một nữ nhân qua đường lên sân khấu một lần đã biến mất, đối với chuyện này, lòng Thẩm Thanh Thu vẫn có chút nghi hoặc.

Tuy rằng theo phát triển của cốt truyện đời trước, Thu Hải Đường lên sân khấu là mãi sau khi tới Vực Thẳm Vô Gian, nhưng mà nếu nàng ta đã lên sân khấu trước, theo lý mà nói sẽ không thể lâu như vậy cũng không có động tĩnh. Nhẫn nhục chịu đựng lâu như thế, hoàn toàn không phù hợp với tính cách nhân vật rồi.

Thấy Thẩm Thanh Thu nhìn tòa ca lâu kia, hồi lâu không nói gì, Lạc Băng Hà nhạy bén cực kỳ, siết lấy tay y: “Sư tôn nhớ tới ai?”

Thẩm Thanh Thu thay đổi chủ đề: “Không có gì.”

Lạc Băng Hà hiếm khi không truy vấn, nghiêm túc nhìn y, ôn nhu nói: “Mấy năm trước đến Song Hồ Thành rèn luyện, may mắn được dạo đêm cùng sư tôn, trong lòng đệ tử, không biết vui mừng tới mức nào. Sư tôn còn mua cho ta một túi kẹo hoa quế, có nhớ không?”

Thẩm Thanh Thu ngẫm lại một chút, hình như thực sự có chuyện như thế: “Ừ. Tiếc là ngươi không thích đồ ngọt.”

Mắt Lạc Băng Hà lộ ra ấm ức: “Ta thích ăn!” Lại bổ sung thêm, “Chỉ cần là sư tôn cho ta, ta đều thích. Thích cực kỳ. Vui vẻ chịu đựng.”

Tình ý trong lời nói quá lộ liễu, mặt già của Thẩm Thanh Thu nóng lên, bật cười nói: “Nếu ngươi thích ăn ngọt, làm gì có chuyện vui vẻ chịu đựng.”

Hai người đi trong dòng người, y phục đều đơn giản hơn, Thẩm Thanh Thu thay một thân trắng, cố tình tránh mấy bộ thanh y tương đối hiếm gặp ngày thường mặc. Cả người có vẻ không nhiễm bụi trần, quân tử như ngọc, lại có một loại khí chất mới, chọc Lạc Băng Hà mãi không nhịn được cứ ngắm y hoài, lặng lẽ móc lấy tay Thẩm Thanh Thu trong dòng người, tâm viên ý mãn.

Lạc Băng Hà vốn chỉ muốn chạm tay Thẩm Thanh Thu một chút, đã chuẩn bị tốt tâm lý không khách khí cầm lấy liền bỏ ra, vừa mới chạm vào ngón tay Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt hiện một tia chần chờ.

Lạc Băng Hà mặt đỏ tai hồng cúi đầu, lại đột nhiên mở to mắt, ánh mắt tràn ngập khó tin.

Bàn tay không an phận của hắn, được Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng nắm lấy, nằm trong bàn tay ấm áp.

Mặt Thẩm Thanh Thu cũng nóng. Hai đời rèn luyện, y rốt cuộc thừa nhận, hình như da mặt mình cũng dày hơn một chút. Nhưng mà cảm thấy, dù sao cốt truyện sớm hay muộn gì cũng như chó hoang thoát khỏi dây xích, liền kệ tiết tháo nhất phóng ngựa đi luôn, chẳng muốn quản gì, cũng không muốn bận tâm gì.

Ngón tay Lạc Băng Hà run nhè nhẹ, trong đầu có một nháy mắt trống rỗng.

Sư tôn… Nắm tay hắn? Không phải hắn nằm mơ?

Sư tôn là người để ý thanh danh mặt mũi như thế, lại nguyện ý chủ động trước ánh mắt của mọi người, nắm lấy tay hắn?

Lạc Băng Hà chớp chớp mắt, còn chưa phản ứng lại. Thẩm Thanh Thu cẩn thận nhìn quanh từng người náo nhiệt, chen chen chúc chúc, chẳng ai chú ý tới hai người bọn họ, thở hắt ra.

Tòa tửu lâu kia cách không xa, khắc hoa lan tinh xảo, nến đỏ rực rỡ, tiếng hát quanh quẩn. Thẩm Thanh Thu đột nhiên nghĩ ra, đề nghị: “Không bằng vào xem đi? Năm đó vụ Bác Bì Khách, cũng không biết còn làm ăn được như trước đây nữa không.”

Tới cũng tới rồi, không bằng xem có giống đời trước, còn tàn hồn chưa tán của Bác Bì Khách không, thuận tay giúp người ta xử lý nốt nỗi lo về sau.

Lạc Băng Hà tỉnh lại từ trong cảm giác ấm áp, quý trọng mà nắm ngược lại tay Thẩm Thanh Thu, giọng ngọt ngào: “Đều nghe sư tôn.”

Hai người sóng vai vào cửa chính đèn lồng đỏ treo cao, rất ăn ý mà tạm thời buông tay nhau ra.

Thẩm Thanh Thu vừa mới vào cửa, đã nhíu mày. Tiểu khúc kiều diễm, đàn quản tỳ bà, mùi rượu lượn lờ, ánh sáng lòe loẹt, làm y lập tức nhớ tới, nơi này, hình như là làm nghề phong nguyệt.

Đang lo lắng muốn lui ra ngoài, Thẩm Thanh Thu giương mắt, vừa liếc qua đã thấy trên đống hoa đăng chằng chịt, có một khuôn mặt phấn nộn xuân tình, cờ hoa hòe lòe loẹt.

“…”

Thẩm Thanh Thu vừa thấy mặt lá cờ, đầu óc đình trệ nửa nhịp. Ánh mắt cứng đờ hạ xuống, quả nhiên thấy bên dưới cờ, một đám người nhốn nháo cãi cọ ồn ào, tất cả vây quanh một người, kích động không thôi.

“Bói cho ta nữa đi!”

“Ngươi còn muốn bói mấy lần nữa? Đến ta đến ta!!”

“Đây là ngàn kim, mua diệu tính của phu nhân, tránh cả ra!”

“Ngàn kim cái rắm, ở đây không phải có tiền lên trước nhé, cút về sau!”

Tú bà mắt sắc nhận ra Thẩm Thanh Thu, mặt lập tức bừng sáng, quát mấy cô nương sáp tới, đỏng đảnh chào đón, hớn hở đi tới: “Ôi ôi Thẩm tiên sư!”

Thẩm Thanh Thu cười nói: “Nhiều năm chưa gặp, nơi này làm ăn hình như còn hơn mấy năm trước.”

Tú bà liên tục bảo vâng, lại cau mày, kể khổ: “Cũng không dám nói vậy. Vụ Bác Bì Khách năm đó khiến nơi đây náo loạn nhiều, lòng người hoảng sợ, khiến bọn ta làm ăn thảm đạm nhiều năm rồi. Nếu không có khách cũ còn bám tới đây, chúng tỷ muội đã bán nơi này đi từ lâu, ai đi đường nấy. Ôi trời thật là…”

Thẩm Thanh Thu nghe nàng không ngừng thổn thức, nói tới chỗ cảm động, còn lấy khăn tay lau nước mắt, nhớ tới chuyện này hình như còn liên quan không ít tới y, thầm hổ thẹn trong lòng, nhịn không được nói: “Nhưng nơi này giờ làm ăn hình như không tồi?”

Nhắc tới chuyện này, tú bà lập tức xốc lại tinh thần, ngón tay như ngọc lướt qua, vui rạo rực lặng lẽ nói với Thẩm Thanh Thu: “Không dối gạt tiên sư, vị phu nhân kia, quốc sắc thiên hương chưa nói, tính nhân duyên cho người ta là tuyệt nhất. Trong lâu ta có một nhã tọa để nàng mở quán, không thu tiền thuê, nhiều ngày nay người trong thành, dù nam dù nữ, đều chạy tới bói nhân duyên. Ta làm ăn không tốt cũng khó lắm!”

Lạc Băng Hà kéo tay áo y nói: “Sư tôn, chúng ta lên lầu uống chút trà đi.”

Thẩm Thanh Thu gật đầu, đang chuẩn bị nhấc chân, ánh mắt lơ đãng liếc về phía bên kia, biểu tình nháy mắt cứng lại.

Mị Âm phu nhân bên kia, không biết đã đuổi đám người vây quanh từ bao giờ, ngồi trên một chiếc ghế khắc hoa tử đằng, phong tình vạn chủng gật đầu với y, nhiệt tình gọi: “Tiên sư!”

Tuy rằng gọi y, ánh mắt nóng cháy lại đặt lên người Lạc Băng Hà, cũng chẳng buồn rụt rè, mặt lộ ý cười không thu lại được.

Mắt tránh đi không được, Thẩm Thanh Thu đành qua đó, ngồi đối diện nàng, cách xa một bàn, mở chiết phiến ra: “Thật không ngờ tới, Mị Âm phu nhân nổi danh, lại tới Song Hồ Thành làm việc này.”

Mị Âm phu nhân lòng vui vẻ: “Tiên sư biết danh nô gia ư?”

Lạc Băng Hà nhắm mắt theo y, nhíu mày nói: “Sư tôn, người biết nàng ta à?”

Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Đã từng… Nghe thấy.”

Sao không biết được, đời trước động phủ của ngươi, còn không phải ta tới giúp phá bỏ di dời à…

Mị Âm phu nhân than ngắn thở dài, ai oán nói: “Tiên sư đã nghe danh nô gia, cũng phải biết tỷ muội bọn ta vốn dĩ yên ổn trong động phủ sơn cốc, sung sướng tự tại, cũng chẳng đắc tội với môn phái nhà ai. Lại không ngờ mấy ngày trước, vị tiên sư rất lợi hại của Thương Khung Sơn phái, đã kêu đánh kêu giết tỷ muội bọn ta, nô gia vốn muốn chiêu đãi đàng hoàng, cũng chỉ rơi vào cảnh đao kiếm chạm nhau.”

Nói đến chỗ tức giận, Mị Âm phu nhân cắn răng, oán giận suốt bao lâu: “Lại không biết nam tử tuấn tú đẹp mắt bực này, đâu ra lệ khí lớn như thế, không hiểu phong tình không rõ nhân tình, đánh ba chiêu đã phá sập động phủ nô gia, nói đi là đi. Cũng như bị ai chọc giận, phát tiết với ta. Phi!”

Thẩm Thanh Thu xấu hổ, yên lặng uống một ngụm trà.

Phó bản này vốn là y đánh cùng Liễu Thanh Ca, bởi vì hướng cốt truyện đời này lệch lạc, không biết tại sao lại thành như bây giờ, hôm ấy Liễu Thanh Ca tới tìm y, có lẽ cũng vì chuyện này. Mà y do Lạc Băng Hà cố ý lằng nhằng, nên không đi.

Chỉ nghĩ tới cảnh tượng một mình Liễu Thanh Ca đối mặt với mị yêu đầy sơn động nói lời dâm thanh diễm ngữ, mặt đen sì hằm hằm càn quét, da đầu đã tê rần.

Đời trước y khuyên can mãi, mới không khiến Liễu Thanh Ca đuổi tận giết tuyệt, lần này để Liễu Thanh Ca đánh quái một mình, cảnh tượng đó thế nào, y thật sự không dám tưởng tượng!

Thẩm Thanh Thu nói: “Không dối gạt phu nhân, vị tiên sư kia… Thật ra là sư đệ ta. Nếu sau này phu nhân hoàn lương, cảm thấy lòng thật sự không thể quên, thì tới An Định Phong của Thương Khung Sơn phái đòi chút bồi thường đi.” Tạm dừng, lại hố người khác, “Tìm phong chủ An Định Phong là được, người này, rất dễ nói chuyện.”

Mị Âm phu nhân nhăn mày, thầm thở dài: “Tiên sư thật khách khí quá. Nô gia ở Song Hồ Thành, rất nhiều kẻ vung tiền như rác xin nô gia đoán mệnh cho, chút tiền sửa động phủ ấy coi như bỏ đi.”

Thẩm Thanh Thu: “Vậy phu nhân cần gì?”

Mị Âm phu nhân rũ hàng mi dài, năm ngón nhỏ nhắn mềm mại linh hoạt, biến ra một đóa hoa mềm mại ướt át, giãn mặt cười xinh đẹp: “Không biết vị tiểu công tử bên cạnh tiên sư có cho hãnh diện, tin chút tài mọn của nô gia, để nô gia tính toán phong nguyệt gặp gỡ sau này, hoặc là—— nhân duyên?”

Y nói chuyện với Mị Âm phu nhân, không khí qua lại hài hòa, Lạc Băng Hà lúc nãy sắc mặt từ đầu đã cực kỳ không tốt, sao đồng ý được.

Thẩm Thanh Thu nói: “Hắn không chịu. Bói cho ta đi.”

Mị Âm phu nhân ngạc nhiên nói: “Tiên sư nhân phẩm tướng mạo như thế, lại xuất thân từ tiên phái Thương Khung Sơn như vậy, bên cạnh còn chưa có đạo lữ được chắc? Nếu lỡ bói ra nhân duyên kiếp này, cũng không phải vị hiện tại của ngài kia, chẳng phải đắc tội ư.”

Còn rất có đạo đức nghề nghiệp.

Sắc mặt Lạc Băng Hà đen tới đáng sợ, Thẩm Thanh Thu lay nhẹ chiết phiến, đang định thong dong nói không sao, Lạc Băng Hà đã giật lấy bông hoa.

Lạc Băng Hà nói: “Bói thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện