Nghe hắn nói vậy, lòng Thẩm Thanh Thu hoảng hốt, không nói rõ làm cảm giác gì, thở dài: “Nếu thật sự là tâm linh tương thông thì tốt rồi.”

Nghe vậy, Lạc Băng Hà nhíu mày lại lông mi cũng run lên, hạ tầm mắt xuống, dừng trên túi gấm bên hông Thẩm Thanh Thu, nơi miệng túi đã không còn ánh sáng linh lưu, phong ấn đã mở.

Lạc Băng Hà hỏi: “Lễ vật đệ tử tặng sư tôn, sư tôn có thích không?”

Thẩm Thanh Thu vô thức đưa tay vuốt ve chiếc túi bên hông, nói: “Rất thích.”

Lạc Băng Hà gật đầu nói: “Sư tôn thích thì tốt quá rồi. Nếu sư tôn không thích, ngược lại còn muốn tìm đệ tử hỏi rõ, đệ tử thật sự không biết phải làm sao nữa.”

Biểu tình và ngữ khí của hắn lúc này, hơi thở ngây ngô của thiếu niên đã cởi bỏ hết, hoàn toàn là khí chất thần thái của Ma tôn thỉnh thoảng lại làm nũng vớ vẩn năm ấy, trong mắt Thẩm Thanh Thu, không chỉ không cảm thấy hơi đột ngột, ngược lại còn có chút… Thân thuộc và hoài niệm.

Thẩm Thanh Thu nhìn hắn, không nói một lời. Lạc Băng Hà đợi nửa khắc, lại nói: “Sư tôn không hỏi ta rõ ràng, cũng không cần nói một câu nào. Có mấy lời, nếu giờ sư tôn mà không nói…” Hắn dừng một chút, bảo: “Chỉ sợ đợi thêm lát nữa, sẽ không còn thời gian đâu.”

Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, nói: “Chỉ có một chuyện.”

Thẩm Thanh Thu tiến lên một bước, vươn tay, ôm chặt lấy hắn, sau đó, trong ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc của Lạc Băng Hà, không chút do dự đặt một nụ hôn.

Trong chuyện như hôn, Thẩm Thanh Thu rất hiếm khi chủ động, cho dù là đời này hay đời trước. Nhưng bây giờ, y chưa từng có xúc động mãnh liệt tới như vậy, muốn ôm, muốn hôn Lạc Băng Hà.

Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, vì sao lần nào cũng uổng phí thời gian cuộc đời lâu tới như vậy.

Lạc Băng Hà tựa hồ còn sững sờ, cho tới tận khi Thẩm Thanh Thu vuốt ve mặt hắn, nhẹ nhàng nhéo lên tai hắn, mới đột nhiên hoàn hồn, trở tay ôm ngược lại, lưỡi ướt át thô bạo cạy mở khớp hàm y. Thẩm Thanh Thu nhắm hay mắt, tay phải dần đưa về sau, dung túng mà nhẹ nhàng vuốt ve bên gáy Lạc Băng Hà.

Nói thật, nếu không phải hai người họ đứng trên mặt đất đầy máu, bẩn tới nói không nên lời, gần như không có chỗ đặt chân, y thật sự nghi ngờ Lạc Băng Hà lúc nào cũng có thể không màng tình hình, đè y trên đất.

Hai người hôn hồi lâu mới tách nhau ra, cùng nhìn đối phương, hô hấp có hơi hỗn loạn, ánh mắt chạm nhau.

Sau hồi lâu, Thẩm Thanh Thu nâng tay áo lên, lau vết máu còn dính trên mặt hắn cẩn thận từng chút. Tưởng tượng tới việc Lạc Băng Hà ôm mãi ký ức đời trước, yên lặng ẩn nhẫn không để lộ ra, muốn bảo vệ mình, cố hết sức làm đủ mọi chuyện ngần ấy năm, lòng Thẩm Thanh Thu xót xa không thôi, động tác cũng thêm từ tốn nhẹ nhàng thương tiếc.

Lạc Băng Hà nhìn y không chớp mắt, ánh mắt dần thâm sâu. Chỉ là ai cũng chưa kịp mở miệng, một tiếng nổ rung trời xé đất đã vang lên, quanh quẩn khắp chốn.

Thẩm Thanh Thu vừa nghe tiếng nổ này, lòng đã hoảng hốt.

Hắc Nguyệt Mãng Tê.

Sao lần này lại là Hắc Nguyệt Mãng Tê!

Kịch bản nói sửa là sửa, Boss nói đổi là đổi, quá vô trách nhiệm rồi!

Theo tiếng vang này, mặt đất dưới chân bọn họ cũng rung lên mãnh liệt. Lạc Băng Hà vẫn cầm lấy tay y, khi nãy ánh mắt vừa hoà hoãn hơn chút lại trầm xuống, còn mang theo một tia ngoài ý muốn.

Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói: “Cẩn thận, Hắc Nguyệt Mãng Tê có thể mở Vực Thẳm Vô Gian.”

Lạc Băng Hà nhìn về phía trước, bình đạm nói: “Sư tôn đương nhiên tự biết rõ với lòng rồi.”

Thẩm Thanh Thu thấy ngữ khí hắn cổ quái, vừa định mở miệng hỏi, đất lại rung lên càng kịch liệt.

Bên một vực sâu cách đó không xa, đột nhiên lóe lên ánh sáng quỷ dị, ma khí dày đặc tuôn ra tràn lan khắp nơi. Vực Thẳm Vô Gian chậm rãi mở ra, như một chiếc miệng khổng lồ chực nuốt người xuống vực sâu.

Thẩm Thanh Thu nhanh chóng ngẫm lại, nếu Boss là Mạc Bắc Quân, quả thực quá phiền. Nhưng giờ thành tâm trí tầm súc sinh, vũ lực có lẽ so với Hắc Nguyệt Mãnh Tê, vẫn đơn giản hơn nhiều. Với trình độ Lạc Băng Hà đời này, hơn nữa còn có mình, hai người liên thủ, có lẽ miễn cưỡng có thể đánh bại Hắc Nguyệt Mãng Tê, không cần để Lạc Băng Hà tự bạo.

Tình hình trước mắt, chỉ có thể giải quyết Hắc Nguyệt Mãng Tê trước, mới có thời gian nói rõ tình huống trước mắt với Lạc Băng Hà.

Nếu Lạc Băng Hà không muốn đi xuống Vực Thẳm Vô Gian, cũng không tới mức bại lộ thân phận Ma tộc, không thể ở lại Tu Chân giới. Vậy thì con đường sau này tuy không giống như đời trước, nhưng ít ra cũng bằng phẳng hơn; nếu như Lạc Băng Hà chủ động đi xuống Vực Thẳm Vô Gian, tìm kiếm bàn tay vàng – Tâm Ma Kiếm thì… Y cũng không phản đối.

Cùng lắm là đợi ba năm sau hắn quay trở về mà thôi.

Tóm lại lúc này, thật sự giương cung bạt kiếm hơn đời trước, linh hồn cũng dằn vặt hơn.

Thẩm Thanh Thu thở dài một hơi, tay siết lại, Tu Nhã kiếm hiện ánh sáng ngời, lưỡi kiếm ngưng lại dưới chân y.

Thẩm Thanh Thu vừa định bước lên, Lạc Băng Hà đột nhiên xoay người, đối mặt với y: “Bây giờ, sư tôn định làm thế nào đây?” Ngữ khí lên xuống không nhiều, lại siết chặt tay khó mà phát hiện.

Thẩm Thanh Thu sửng sốt, sắp xếp lại lời lẽ trong lòng theo bản năng.

Y chỉ ngừng lại một lúc, Lạc Băng Hà đã lập tức quay đầu đi. Hắn ngoắc nhẹ ngón tay, Tu Nhã kiếm bỗng quay về vỏ bên hông Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà nói: “Địch mạnh trước mặt, sao có thể để sư tôn che chở trước mặt đệ tử?”

Hắn nói xong câu đó, ngay cả tiên kiếm cũng không cần, thân hình đã nghiêng nhẹ lao đi, phi thân tới nơi ánh lửa kia, thân ảnh một thoáng đã nằm ngoài tầm mắt.

Thẩm Thanh Thu đương nhiên không thể để Lạc Băng Hà đánh với Hắc Nguyệt Mãng Tê một mình, không cần nghĩ ngợi, lại triệu Tu Nhã kiếm ra đuổi theo, tay lại bị một cánh tay khác túm lấy kéo lại, thiếu chút nữa ngã từ trên thân kiếm xuống.

Thẩm Thanh Thu vừa thấy người tới, bỗng nổi giận vô cớ, chỉ kiếm về phía đó: “Ngươi làm gì đấy!”

Thượng Thanh Hoa kêu một tiếng, một tay che ngực, một tay vẫn túm lấy vạt áo y: “Dưa huynh sao dữ thế? Ta có một chuyện rất quan trọng, giờ phải nói với huynh. Ngay bây giờ.”

Thẩm Thanh Thu ôm tay cười lạnh, nói: “Chậm chút nữa, nam chính ngựa đực văn của ngươi sẽ chết yểu dưới gót sắt của Hắc Nguyệt Mãng Tê đấy, ngươi thân là cha đẻ, không đau lòng à.”

Thượng Thanh Hoa xua tay nói: “Băng Ca không tới mức đó đâu. Nam chính có hào quang mà.” Nói xong, nghiêm mặt, bảo: “Ta phát hiện, nam chính này, rất có vấn đề.”

Hắn nhình thẳng vào Thẩm Thanh Thu, cũng không nói vớ vẩn nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Ta phát hiện, hắn có ký ức đời trước của ngươi.”

Thẩm Thanh Thu cũng nhìn hắn, không có biểu tình gì.

Thượng Thanh Hoa đánh giá y một hồi, kinh hãi: “Cái đệch, huynh biết lâu rồi à!”

Thẩm Thanh Thu chậm rãi nói: “Không phải biết lâu rồi. Chắc là sớm hơn ngươi một lát.”

Y nói một chữ, lại tới gần Thượng Thanh Hoa thêm một chút. Thượng Thanh Hoa lui về phía sau theo bản năng, vội nói: “Dưa huynh bình tĩnh đã, ta cũng không có cách gì mà.”

Thẩm Thanh Thu căm giận nói: “Ngươi làm sao biết được! Ngươi biết từ sớm rồi sao không nói!”

Thế mà dám nói tình đồng hương!

Chẳng lẽ Thượng Thanh Hóa tuy rằng luôn nói không để bụng, trong lòng lại thầm ghi hận mình biến một quyển truyện ngựa đực thành truyện gay cho phái nữ, nên nhân cơ hội này trả đũa lại? Đúng là ý đồ đáng chết!

Thượng Thanh Hoa nuốt nước miếng, chỉnh lại y phục, nói: “Ta cũng muốn tìm huynh sớm, nhưng mấy hôm nay không biết đã làm gì chọc giận Mạc Bắc Quân, đành phải đi theo bên cạnh hắn làm khổ dịch, đúng là mất hết nhân quyền, cũng hết cách để liên lạc với bên ngoài. Đều là khổ chủ, không thông cảm cho nhau chút được à.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi mới là khổ chủ, đừng có kéo ta vào.” Ngăn cơn bực bội trong lòng xuống, lại hỏi: “Chuyện này, sao ngươi biết được?”

Vừa hỏi ra khỏi miệng, Thẩm Thanh Thu bỗng phát hiện, lâu nay y vẫn luôn xem nhẹ một vấn đề quan trọng nhất—— Lạc Băng Hà sao lại biết y có ký ức đời trước?

Nếu bảo đoán được, với IQ của Lạc Băng Hà, không phải không có khả năng. Nhưng giờ đối mặt với Thượng Thanh Hoa, lại tồn tại một khả năng khác.

Nhìn thoáng qua phía Vực Thẳm Vô Gian, lòng Thẩm Thanh Thu nôn nóng, cắn răng nói: “Ngươi mau nói rõ đi. Nếu không ta không đảm bảo, sau này bắt nạt ngươi chỉ có mỗi Mạc Bắc Quân đâu.”

Thượng Thanh Hoa mở to hai mắt trừng y: “Dưa huynh, ta không tin huynh sẽ vô nhân đạo tới thế, chưởng môn sư huynh sẽ không tha…” Thấy Thẩm Thanh Thu lại nhấc kiếm lên, vội vàng trốn tránh: “Huynh phải bảo đảm trước!”

Thẩm Thanh Thu: “Bảo đảm cái gì?”

Thượng Thanh Hoa nói: “Bảo đảm ta nói xong, sẽ không vì cảm xúc bùng nổ mà giết người.”

“…” Thẩm Thanh Thu hít sâu hai hơi: “Chuyện này ta không thể đảm bảo. Nhưng nếu giờ ngươi không nói, thì ta có thể biểu diễn cho ngươi xem ngay đấy.”

Thượng Thanh Hoa: “… Được. Huynh có còn nhớ, lúc trước huynh với ta tới xét duyệt tuyệt địa cốc, lúc về sơn môn Thanh Tĩnh Phong, chúng ta đang nói gì không?”

Thẩm Thanh Thu nhớ lại một chút: “Đang bàn về Lạc Băng Hà.” Khi đó y và Máy Bay đang thảo luận về chuyện Vực Thẳm Vô Gian, vẫn chưa tìm ra cách giải quyết, sau đó Lạc Băng Hà xuất hiện ở sơn môn, mới hành quân lặng lẽ từng người rút về nhà.

Thượng Thanh Hoa gật đầu: “Đúng thế. Huynh cảm thấy với nhĩ lực của Lạc Băng Hà, hắn sẽ không nghe thấy ư?”

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, lòng bàn tay rịn mồ hôi, cơn lạnh lẽo truyền từ chân lan ra toàn thân, phủ định: “… Không có khả năng. Ngày hôm ấy hắn sau đó hoàn toàn không có gì khác thường, cũng không hỏi ta cái gì.”

Thượng Thanh Hoa thở dài: “Giữa sư tôn đời trước lừa hắn quá nhiều lần, và một sư thúc… Khụ khụ, chưa đánh đã khai, huynh cảm thấy, hắn hỏi ai thì hợp lý hơn?”

Ngươi còn tự hiểu được à!

Thẩm Thanh Thu chẳng còn tâm trạng để phun tào nữa, túm lấy tay Thượng Thanh Hoa: “Ngươi nói gì với hắn rồi?”

Thượng Thanh Hoa: “Hôm ấy hắn nghe được gì, thì giải thích cái đó. Đấy là Băng Ca, lừa hắn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Ta đành nói hết từ đầu, đại khái là nói qua loa với hắn về cốt truyện trong tiểu thuyết ta viết thôi, à, đương nhiên là cả việc huynh xuyên vào, còn nhân tiện nhắc tới thế giới quan và quan niệm sáng tác của ta, căn bản là thế.” Hắn thở dài: “Băng Ca tuy rằng thông minh, nhưng muốn giải thích rõ với một cổ nhân về chuyện gì đã xảy ra rõ ràng, còn phải tùy thời mạo hiểm có nguy cơ sẽ chết, đúng là không dễ dàng.”

Thẩm Thanh Thu nghe xong thiếu tí nữa thì hộc máu.

Thượng Thanh Hoa quả nhiên không đáng tin. Chuyện này không khác gì cái bao chứa đầy cát, chọc một cái sẽ tràn ra toàn bộ vậy!

Thẩm Thanh Thu nói: “Hệ thống, ngươi cũng nói với hắn à.”

Thượng Thanh Hoa nói: “Sao tránh được. Kỳ thật ta cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất hắn biết nguyên nhân đời trước huynh trở mặt, nói không chừng còn cảm thấy là huynh bị ép, ngược lại sẽ đau lòng vì huynh…”

Thẩm Thanh Thu xoay người bỏ đi, Thượng Thanh Hoa vội đuổi theo: “Đù má, huynh làm gì thế!”

Thẩm Thanh Thu không để ý tới hắn, triệu Tu Nhã kiếm đi mất. Thượng Thanh Hoa cũng mau chóng triệu tiên kiếm ra, đi theo.

Gió thổi phần phật, Thượng Thanh Hoa nghe thấy Thẩm Thanh Thu nói: “Ta nhớ lần trước ngươi hỏi ta, chuyện ta hối hận nhất đời trước là gì.”

Thượng Thanh Hoa nghe không rõ, gân cổ lên gào: “Huynh nói gì?”

Thẩm Thanh Thu không nói gì nữa.

Lần kia y trả lời, là hố Lạc Băng Hà quá thảm. Nhưng nghĩ kỹ, kỳ thật chuyện y hối hận nhất đời trước, là lừa gạt Lạc Băng Hà quá nhiều. Không ngờ vất vả lắm mới có một cơ hội lần nữa, y vẫn phạm phải sai lầm tương tự.

Nếu nói sớm hơn, cũng sẽ không xa cách nhau suốt mấy năm nay, cũng sẽ không khiến Lạc Băng Hà lần lượt rơi vào thống khổ như vậy.

Bên bờ vực, cự thú khổng lồ rầm rầm ngã xuống, con rắn lớn trong miệng đã bị chém bay đầu, sừng như trăng lưỡi liềm bị bẻ gãy, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu rời khỏi Hắc Nguyệt Mãng Tê, đến bên vách núi.

Lạc Băng Hà chống kiếm đứng bên vách núi, người đầy máu bẩn, vạt áo rách tươm, búi tóc cũng xõa xuống, bay theo gió, Chính Dương kiếm vẫn hoàn hảo, chỉ có tay cầm bị chủ nhân siết chặt tới vỡ ra. Giữa trán trơn bóng, mắt vẫn đen thẳm, không có chút khác thường.

Phía sau hắn, ma khí quỷ dị cùng quỷ quái rên rỉ chói tai hỗn loạn giữa Vực Thẳm Vô Gian, màu đỏ tươi như máu vặn vẹo chiếu lên gương mặt hắn, khiến cả người hắn thoạt nhìn càng thêm đáng sợ, thân hình cũng lẻ loi không nơi nương tựa.

Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng ép cảm xúc của mình xuống, vươn tay ra với hắn, ngữ khí cố bình tĩnh ôn hòa hết sức: “Băng Hà, lại đây. Tới chỗ ta đi.”

Ánh mắt Lạc Băng Hà liếc qua Thượng Thanh Hoa vừa đáp xuống đất, cười khẽ.

Hắn nói: “Bây giờ xem ra, sư tôn thật sự cái gì cũng biết.”

Lạc Băng Hà siết chặt Chính Dương kiếm, thân kiếm lập tức sáng ngời, linh lực cực kỳ thuần khiết.

Lạc Băng Hà làm như biết rất rõ hỏi: “Nhưng bây giờ, sư tôn định dùng lý do gì, để ta đi xuống đây?”

Thẩm Thanh Thu nhìn hắn, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Ngươi có thể không xuống đó.”

Nghe vậy, Lạc Băng Hà hình như xúc động, cố hết sức duy trì chút bình tĩnh đã hơi tan vỡ của mình. Ánh mắt hắn lộ vẻ thương tâm: “Sư tôn, trước kia chỉ cần ta không vui, người luôn tới dỗ ta. Dùng lời nói dễ nghe, điều kiện dễ nghe. Có đôi khi ta tin, nhưng đôi khi lại không thể tin.”

Hắn nhìn Thẩm Thanh Thu chằm chằm, chậm rãi nói: “Đời trước ta luôn sợ hãi, sợ một khắc sư tôn còn đang nói cười vui vẻ bên ta, nhưng kỳ thật cũng chỉ là giả dối, ngay sau đó có thể vì một chuyện gì đó mà bỏ rơi ta, hoặc thất vọng về ta.”

Lòng Thẩm Thanh Thu như đao cắt, nói: “Băng Hà, lần này, không phải sư tôn đang dỗ ngươi.”

Lạc Băng Hà nhíu mày, mi run lên, nói: “Sư tôn cũng biết vì sao ta sợ người thất vọng ư?”

Thấy Thẩm Thanh Thu tiến lên, hắn lại lui về sau một bước, run giọng nói: “Ta sợ lại thấy ánh mắt sư tôn nhìn ta trước Vực Thẳm Vô Gian. Ba năm kia, không, là mỗi ngày mỗi đêm, ta đều có thể mơ thấy cảnh tượng ấy. Mỗi lần tỉnh lại, ta đều… Đau tới sống không bằng chết.” Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, nói tiếp: “Ta hận bản thân ta vì sao vô dụng như thế, nếu ta mạnh hơn một chút, có phải sẽ không bị phát hiện ra thân phận Ma tộc, hoặc nếu ta mạnh hơn một chút, có phải sẽ không cần đi vào con đường ma đạo, không bị sư tôn phỉ nhổ. Ta lại hận sư tôn vì sao lại thất vọng về ta, không niệm chút tình sư đồ nhiều năm.”

Hắn nói: “Không phải sư tôn vẫn luôn hỏi ta, vì sao phải liều mạng tu luyện, thậm chí không sợ tẩu hỏa nhập ma?”

Thẩm Thanh Thu sao còn chưa rõ.

Mục đích của Lạc Băng Hà, chính là hy vọng mình không cần đi vào ma đạo, cũng có thể đánh bại Mạc Bắc Quân Quân, không cần đi vào con đường như đời trước.

Lòng Thẩm Thanh Thu đã đau đớn nói không nên lời, cắn chặt môi một hồi, mới nói: “Nếu như vi sư sớm biết nguyên nhân…”

Nếu như sớm biết, nếu như sớm biết, nhưng mà đâu có “Nếu như”.

Ánh mắt Lạc Băng Hà dần thay đổi, cắn răng nói: “Nhưng mà ta lại đột nhiên phát hiện, hóa ra những dày vò ta ngày đêm gánh chịu tất cả, hết thảy đều là giả. Ta làm toàn bộ, đối với sư tôn mà nói có lẽ chỉ tựa như một trò cười. Sư tôn vốn dĩ chẳng hề để ý ta là người hay ma, đối xử tốt với ta là giả, đối xử tệ với ta cũng là giả. Sư tôn đều không để bụng những chuyện này. Ta đối với sư tôn mà nói, đến tột cùng là cái gì đây?”

Hắn nói tới đây, nước mắt không ngừng lăn xuống, cùng với vết máu trên mặt, thê thảm cực kỳ: “Sư tôn, ta thà rằng người nói thất vọng về ta, đẩy ta xuống Vực Thẳm Vô Gian đi.”

Thẩm Thanh Thu cố gắng bình ổn hô hấp, lại vươn tay ra với Lạc Băng Hà lần nữa: “Băng Hà, đừng nói nữa, lại đây. Vi sư đưa ngươi về Thanh Tĩnh Phong.”

Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm tay y, miễn cưỡng cong khóe môi, lắc đầu.

Hắn lộ ra ánh mắt thương cảm, nói: “Sư tôn, nếu ta không xuống Vực Thẳm Vô Gian, người phải làm sao bây giờ đây?”

Ngoài vực có tiếng người và tiếng ngự kiếm xé gió, nhóm chưởng môn đứng đầu đều phát hiện động tĩnh khác thường nơi đây, dần đuổi tới.

Lạc Băng Hà ngẩng đầu, cuối cùng liếc qua Thẩm Thanh Thu một cái, đặt Chính Dương kiếm bên chân. Sau đó nhanh chóng lùi lại, rơi xuống.

Thẩm Thanh Thu không kịp đề phòng, nghĩ cũng không nghĩ, đột nhiên lao về phía trước, cũng nhảy xuống theo.

Y thật sự không nghĩ tới gì, chỉ biết với trạng thái tâm lí lúc này của Lạc Băng Hà, nếu thật sự rơi xuống Vực Thẳm Vô Gian, có thể trở ra hay không, còn chưa chắc.

Bên tai có tiếng gió chói tai, y phục bị thổi tung bay ngược về sau, Thẩm Thanh Thu cố gắng vươn tay túm lấy tay Lạc Băng Hà. Trong ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc của hắn, cười nhẹ: “Lần này, sư tôn sẽ không buông tay ngươi ra.”

Lạc Băng Hà tựa như ngơ ngẩn một giây, ánh mắt không hiện vui buồn. Hắn nhẹ giọng nói: “Nhưng mà lúc này, ta lại phải buông tay sư tôn ra thôi.”

Lòng Thẩm Thanh Thu chấn động mãnh liệt, tiếp theo một bàn tay ấn lên ngực, tức khắc có một luồng ma khí kéo y lên trên.

Trong lúc nhanh chóng bay lên, chỉ có thể thấy ấn ký Thiên Ma của Lạc Băng Hà như ẩn như hiện, người lại rơi xuống càng nhanh hơn.

Lát sau, Thẩm Thanh Thu ngã mạnh xuống bờ vực, bên tai vang lên ầm ầm, tựa như Thượng Thanh Hoa gọi y không ngừng. Chớp chớp mắt, phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện