Diệp Vinh Thu cũng không đi gặp lại Hoàng Tam, bởi trong nhà anh xảy ra một chút chuyện.
Cha của Diệp Vinh Thu – Diệp Hướng Dân phải nhập viện. Hôm ấy bom không rơi xuống đồn cảnh sát, nhưng bởi quân Nhật ném bom oanh tạc Trùng Khánh khiến dân chúng hoảng sợ và nảy sinh bạo loạn, vô số người chạy đến đồn cảnh sát và tòa nhà chính phủ, hai bên xảy ra xung đột lớn. Trong lúc hỗn loạn mọi người giẫm đạp lên nhau và sử dụng bạo lực khiến không ít người bị thương, lúc bấy giờ Diệp Hướng Dân đang bị giam trong đồn cảnh sát cũng không may bị người ta đập vào đầu, đến khi Diệp Hoa Xuân và Diệp Vinh Thu nhận được tin chạy tới bệnh viện, khi ấy Diệp Hướng Dân đã rơi vào hôn mê sâu.
Diệp Hướng Dân thụ thương rất nặng, hôn mê mãi không tỉnh lại, hai anh em Diệp gia chầu chực ở bệnh viện hơn ba ngày mà tình hình của cha vẫn chưa có dấu hiệu chuyển tốt, cuối cùng đành phải đi về nhà, thay phiên nhau đến trông cha.
Từ ngày quân Nhật tấn công Trùng Khánh, Diệp Vinh Thu không gặp lại Hắc Cẩu. Anh hoài nghi Hắc Cẩu không thực hiện được hứa hẹn kia nên đã chạy trốn. Cho đến một buổi tối, Diệp Vinh Thu từ bệnh viện về nhà, phát hiện Hắc Cẩu đang ngồi xổm trước cửa nhà mình. Trông thấy thân ảnh quen thuộc kia, Diệp Vinh Thu sửng sốt một lúc lâu, anh kêu phu xe đi vào trước, một mình đi tới bên Hắc Cẩu.
Mỗi lần nghĩ đến Hắc Cẩu, trong lòng Diệp Vinh Thu đều cảm thấy rất phức tạp. Hôm ấy Hắc Cẩu cứu anh khỏi bom rơi đã khiến anh thay đổi thành kiến về hắn, anh cũng đã được thấy một mặt thâm tình trọng nghĩa của Hắc Cẩu, không còn cảm thấy chán ghét hắn như trước đây, ngược lại còn sinh ra chút thương hại. Nhưng Hắc Cẩu thật sự là thuộc hạ của Hoàng Tam, cũng thuộc đám lưu manh côn đồ mà anh vẫn luôn xem thường, điều này khiến anh khó có hảo cảm với Hắc Cẩu. Hắc Cẩu nói sẽ cứu anh, anh thật sự hoài nghi, liệu một tên lưu manh xó chợ nhỏ bé như Hắc Cẩu có thể chống lại tên đầu xỏ lão thành là Hoàng Tam được hay không.
Diệp Vinh Thu hỏi Hắc Cẩu: “Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?”
Hắc Cẩu đáp: “Du Bắc.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt một chút, lập tức hiểu hắn đi làm chuyện gì, không hỏi tiếp.
Hắc Cẩu hỏi: “Cha của anh bị thương?”
Diệp Vinh Thu nhớ đến người cha nằm hôn mê trên giường bệnh suốt mấy ngày này, trong mắt có chút cay, khẽ thở dài.
Hắc Cẩu nhìn theo anh, nói: “Gần đây Tam gia cũng gặp phiền phức, ông ta không rảnh để tới tìm anh làm phiền đâu. Anh cứ yên tâm.”
Diệp Vinh Thu ngẩn ngơ “ồ” một tiếng. Hắc Cẩu không nói rõ nhưng Diệp Vinh Thu cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra, có lẽ yếu viên của chính phủ mới tới đã ra tay trị Hoàng Tam đi. (yếu viên = thành viên quan trọng)
Hai người không nói gì nhìn nhau một hồi, Hắc Cẩu đứng lên phủi bụi dưới mông: “Tôi đi đây.”
Diệp Vinh Thu nghĩ nếu cứ để hắn đi như vậy thì có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng anh không muốn mời Hắc Cẩu vào nhà, đang quấn quít suy nghĩ, Hắc Cẩu đã đi qua bên người anh. Diệp Vinh Thu nhịn không được gọi hắn lại: “Cậu tới đây là muốn nói điều này thôi sao?”
Hắc Cẩu đưa lưng về phía anh, khoát khoát tay: “Tiện nhìn xem anh còn sống hay không ấy mà.”
“Cậu.. cậu..” Diệp Vinh Thu vẫn không thể làm trái lương tâm mà mời hắn vào nhà, đành phải hỏi: “Thương thể đã khá hơn chút nào chưa?”
Hắc Cẩu xoay người, mặt không đổi sắc nhìn anh chăm chú, mãi đến khi Diệp Vinh Thu thấy có chút ngại ngùng, Hắc Cẩu mới cong môi cười: “Thương thể ấy à, không việc gì. Còn có, tôi sẽ không vào nhà anh ngồi đâu, không cần phải lưu lại.” Nói xong câu đó, hắn đi thật.
Mặt Diệp Vinh Thu nóng lên, cảm thấy xấu hổ và ảo não cực kỳ. Anh bắt đầu tin lời Hắc Cẩu nói khi đó, hắn có thể thấu rõ mỗi lỗ chân lông trên người anh đang nghĩ gì. Anh thật sự không biết diễn trò, từ nhỏ đã quen sống theo ý bản thân, cho nên bao nhiêu chán ghét và chột dạ đều viết rõ trên mặt. Nhưng khi nhìn bóng lưng rời đi của Hắc Cẩu, đột nhiên anh cảm thấy chán ghét cái thói tự mãn kiêu ngạo của chính bản thân mình —— Anh bắt đầu hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chúng, rốt cuộc dựa vào đâu mà anh tỏ ra như vậy? Sau lần quân Nhật thử tấn công Trùng Khánh, thành phố này đột nhiên thay đổi. Thật ra máy bay quân Nhật ném bom cũng không phá hủy quá nhiều kiến trúc ở Trùng Khánh, nhưng lại dẫn tới sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mỗi một người dân nơi đây đều có thể cảm nhận được, người đi đường, người thân, thậm chí trong chính nội tâm mình cũng đang bấp bênh rối loạn, chỉ là mỗi người lại có một cách biểu hiện ra bên ngoài khác nhau.
Nhất thời, trước cửa ban chiêu binh có một hàng dài người xếp hàng, một loạt sinh viên tham gia biểu tình, các chí sĩ yêu nước không ngừng diễn thuyết tuyên truyền, mà dân chúng cùng vài người trong chính phủ cũng đã đứng lên kêu gọi hòa bình —— không phải thông qua chiến tranh để giành lại hòa bình, mà là cầu xin đầu hàng. Nói ngắn hơn thì, đã có người bắt đầu thức tỉnh, cũng có nhũng người tự nguyện ngủ say.
Mỗi lần Hắc Cẩu đi qua ban chiêu binh là một lần hắn ngoái đầu nhìn lại, nhìn hàng đội ngũ khi náo nhiệt khi lại quạnh quẽ, cuối cùng xoay người rời đi.
Đảo mắt đã đến tháng ba, Tô Anh mẹ tròn con vuông sinh ra một cậu bé trai mập mạp. Chị vẫn không trở về Diệp gia mà ở lại nhà mẹ đẻ, đồng thời nói rõ, khi nào Diệp gia giải quyết xong chuyện phiền toái với Hoàng Tam thì mẹ con chị mới trở về.
Một tháng này, Diệp Vinh Thu chưa từng gặp lại Hoàng Tam. Nhưng không gặp không có nghĩa là Hoàng Tam không gây rắc rối cho anh. Bởi hiện tại Hoàng Tam đang gặp phiền phức, cho nên không thể làm gì khác ngoài việc giả bộ đàng hoàng tử tế, nhưng muốn gây khó dễ cho Diệp gia lại là một chuyện rất đơn giản. Một tháng này, đám lưu manh của Hoàng Tam không ngừng chạy đến Diệp công quán, hiệu vải của Diệp gia, thậm chí còn chạy đến bệnh viện Diệp Hướng Dân đang nằm làm náo loạn. Mấy ngày này anh em Diệp gia không rảnh rỗi trông coi cửa hàng, nên đã bán mặt tiền đi để đổi lấy tiền mặt. Tuy vậy lúc này bán mặt tiền cũng chẳng đổi được lấy bao nhiêu, giá cả chỉ bằng một phần mười năm ngoái —— ai cũng sợ giặc Nhật lại đánh tới, sản nghiệp sẽ bị hủy tan tành. Số tiền Diệp gia bán tiệm kia đều dành cho việc trị liệu của Diệp Hướng Dân.
Bởi vì ngày nào cũng có đám lưu manh tới bệnh viện làm loạn, nên một tháng qua anh em Diệp gia đã phải chuyển viện cho Diệp Hướng Dân đến ba lần, nhưng lần nào cũng vậy, qua mấy ngày là Hoàng Tam tra được tung tích của họ ngay. Ngay cả như vậy, Diệp Vinh Thu cũng không muốn đánh đổi tôn nghiêm và thể xác của mình một lần nữa, Diệp Hoa Xuân tưởng rằng chuyện lần trước đã khiến em trai mình mất hết dũng khí, nhưng không hoàn toàn là như vậy —— Chuyện ngày 18 tháng 2 khiến Diệp Vinh Thu rất xúc động, những lời mợ Nga nói không chỉ khiến Hắc Cẩu cảm động mà Diệp Vinh Thu cũng thấy cảm động theo. Người còn sống, sống thật tốt cũng là sống, ngu muội gặp sao hay vậy cũng là sống. Anh không muốn tiếp tục nhu nhược như vậy nữa, anh muốn sống sao cho thật ý nghĩa. Điều đó không đồng nghĩa với việc anh sẽ mặc kệ cha và anh trai mình, anh muốn tích cực chống lại. Hiện tại, ngày nào anh cũng viết thư nặc danh gửi chính phủ, tố cáo những tội ác mà Hoàng Tam gây ra suốt mấy năm qua, đồn bót hay sào huyệt của Hoàng Tam anh cũng cung cấp hết thảy. Thế nhưng muốn lật đổ Hoàng Tam không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu như Hoàng Tam thực sự muốn ép anh tới đường cùng, anh đành phải mang dao tới gặp ông ta một lần nữa. Chỉ là lúc này anh không còn kề dao vào cổ bản thân, mà là dùng dao để chấm dứt mọi tội ác ông ta gây nên. Đây cũng được coi là một loại ý nghĩa sống.
Anh em Diệp gia đi tới bệnh viện, trên đường tới phòng bệnh của cha, các bác sĩ và y tá thấy họ đều tươi cười chào hỏi. Diệp Vinh Thu và Diệp Hoa Xuân cảm thấy kì quái, còn tưởng viện mới tăng tiền lương, hai anh em cũng không nghĩ ngợi nhiều. Đến khi bọn họ đi tới cửa phòng bệnh rồi, một bác sĩ mặc áo blouse trắng từ trong đi ra, gỡ ống nghe bên tai xuống, mỉm cười nói với Diệp Hoa Xuân và Diệp Vinh Thu: “Chức mừng, cha của hai anh đã tỉnh lại rồi.”
Diệp Vinh Thu và Diệp Hoa Xuân liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh hỉ. Diệp Hướng Dân hôn mê suốt một tháng qua, bác sĩ từng nói với họ có khả năng Diệp Hướng Dân sẽ phải sống thực vật cả đời, tuy rằng ngày nào bọn họ cũng ngóng trông cha tỉnh lại, nhưng dần dần đã thành thói quen, hai người nghe xong đều ngây dại.
Diệp Vinh Thu lấy lại phản ứng đầu tiên, anh hét to một tiếng, đẩy bác sĩ ra chạy vào phòng bệnh, Diệp Hoa Xuân theo sát phía sau.
Diệp Hướng Dân đã thực sự tỉnh lại, nhưng cơ thể ông vẫn rất suy yếu, nằm trên giường bệnh không ngồi dậy nổi, cũng không nói nên lời, chỉ có thể nhìn anh em họ cười. Diệp Vinh Thu và Diệp Hoa Xuân, mỗi người nắm một bên tay cha mình, kích động không biết dùng lời nào để diễn tả.
Diệp Hướng Dân cố sức ngẩng đầu chạm lên gương mặt của Diệp Vinh Thu, dùng khẩu hình để nói: “Con trai, đừng làm chuyện điên rồ.”
Diệp Vinh Thu cười nói: “Cha, cha yên tâm, con sẽ không làm việc gì ngốc nghếch đâu.”
Diệp Hướng Dân nhìn anh nở nụ cười đầy ôn hòa.
Đương lúc ba cha con đang tâm sự, bên ngoài hành lang đột nhiên có tiếng ầm ĩ, rất nhiều tiếng bước chân vội vã, còn có tiếng bác sĩ y tá can ngăn và tiếng hét chói tai. Anh em Diệp gia lập tức đoán được, sợ rằng đám lưu manh kia lại đến nháo rồi, hai người vội vã đứng dậy, muốn đi ra ngăn cản. Nhưng cửa phòng bệnh vừa mở ra, bảy tám người bên ngoài liền vọt tới, hai người không ngăn nổi.
Những người đó xông vào đập bể thiết bị trong phòng bệnh, Diệp Hướng Dân vừa tỉnh lại hoảng sợ mở to mắt nhìn, há hốc miệng không nói lên thành tiếng. Một tên lưu manh xông tới, kéo mạnh ống dẫn trên mu bàn tay ông, máu tươi phun ra từ mu bàn tay Diệp Hướng Dân.
Diệp Vinh Thu nóng mắt, nhào tới tên vừa rút bình truyền ra. Diệp nhị thiếu gia sống đến bây giờ cũng chưa từng đánh nhau với ai, lần đầu tiên anh đánh nhau chỉ như đứa con gái yếu ớt cào loạn, chẳng được mấy giây đã bị người ta ôm eo ném ra ngoài.
Sắc mặt Diệp Hướng Dân lập tức thay đổi, cố thở hắt một hơi, sau đó nhịp thở dần chậm lại, trợn trắng mắt ngất đi.
Diệp Vinh Thu kêu thảm thiết: “Cha!”
Mấy tên lưu manh đập hết đồ trong phòng bệnh rồi, thấy có người bất tỉnh liền xoay người bỏ đi. Diệp Vinh Thu muốn nhào tới nói lẽ cùng bọn chúng, lại bị Diệp Hoa Xuân kéo lại: “Được rồi, được rồi!”
Tên đi sau cùng ra đến cửa thì dừng bước, quay đầu nhìn vành mắt đỏ bừng của Diệp Vinh Thu, nói: “Tam gia nhờ tôi chuyển lời tới anh, phải tự biết mình biết ta.” Nói xong liền đạp cửa rời đi.
Diệp Hướng Dân hôn mê suốt một tháng, vừa tỉnh được mấy tiếng đã lại ngất đi. Hai anh em một mực ở bệnh viện trông đến tối muộn, nghe bác sĩ nói tình hình Diệp Hướng Dân không còn đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm. Diệp Vinh Thu kêu Diệp Hoa Xuân về nhà, định ở lại viện gác đêm, lại nghe thấy Diệp Hoa Xuân nói: “Em đi về với anh đi. Anh có chuyện muốn nói với em. Ở đây có người khác trông.”
Diệp Vinh Thu cảm thấy kì quái, nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh trai, nghĩ là có chuyện rất quan trọng, đành theo anh lên xe trở về nhà.
Hai người trở lại Diệp công quán, Diệp Hoa Xuân kêu người làm đi xuống, ngồi bên mép giường châm thuốc. Rất hiếm khi Diệp Vinh Thu thấy anh trai hút thuốc, Diệp Hoa Xuân không nghiện thuốc lá, chỉ khi nào phải xã giao với khách hàng anh mới hút một hai điếu, về nhà thì chẳng bao giờ hút cả.
Diệp Vinh Thu cảm thấy bất an: “Anh, anh muốn nói gì với em vậy?”
Diệp Hoa Xuân hít sâu hai hơi, sau đó nặng nề thở dài: “Tiểu Thu à, em rời khỏi Trùng Khánh, tới Vũ Hán đi.”
-x-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dự cáo tập sau, Hắc Cẩu bạo phát, phản kháng Hoàng Tam, đôi bên nương tựa lẫn nhau (^o^)/
Cha của Diệp Vinh Thu – Diệp Hướng Dân phải nhập viện. Hôm ấy bom không rơi xuống đồn cảnh sát, nhưng bởi quân Nhật ném bom oanh tạc Trùng Khánh khiến dân chúng hoảng sợ và nảy sinh bạo loạn, vô số người chạy đến đồn cảnh sát và tòa nhà chính phủ, hai bên xảy ra xung đột lớn. Trong lúc hỗn loạn mọi người giẫm đạp lên nhau và sử dụng bạo lực khiến không ít người bị thương, lúc bấy giờ Diệp Hướng Dân đang bị giam trong đồn cảnh sát cũng không may bị người ta đập vào đầu, đến khi Diệp Hoa Xuân và Diệp Vinh Thu nhận được tin chạy tới bệnh viện, khi ấy Diệp Hướng Dân đã rơi vào hôn mê sâu.
Diệp Hướng Dân thụ thương rất nặng, hôn mê mãi không tỉnh lại, hai anh em Diệp gia chầu chực ở bệnh viện hơn ba ngày mà tình hình của cha vẫn chưa có dấu hiệu chuyển tốt, cuối cùng đành phải đi về nhà, thay phiên nhau đến trông cha.
Từ ngày quân Nhật tấn công Trùng Khánh, Diệp Vinh Thu không gặp lại Hắc Cẩu. Anh hoài nghi Hắc Cẩu không thực hiện được hứa hẹn kia nên đã chạy trốn. Cho đến một buổi tối, Diệp Vinh Thu từ bệnh viện về nhà, phát hiện Hắc Cẩu đang ngồi xổm trước cửa nhà mình. Trông thấy thân ảnh quen thuộc kia, Diệp Vinh Thu sửng sốt một lúc lâu, anh kêu phu xe đi vào trước, một mình đi tới bên Hắc Cẩu.
Mỗi lần nghĩ đến Hắc Cẩu, trong lòng Diệp Vinh Thu đều cảm thấy rất phức tạp. Hôm ấy Hắc Cẩu cứu anh khỏi bom rơi đã khiến anh thay đổi thành kiến về hắn, anh cũng đã được thấy một mặt thâm tình trọng nghĩa của Hắc Cẩu, không còn cảm thấy chán ghét hắn như trước đây, ngược lại còn sinh ra chút thương hại. Nhưng Hắc Cẩu thật sự là thuộc hạ của Hoàng Tam, cũng thuộc đám lưu manh côn đồ mà anh vẫn luôn xem thường, điều này khiến anh khó có hảo cảm với Hắc Cẩu. Hắc Cẩu nói sẽ cứu anh, anh thật sự hoài nghi, liệu một tên lưu manh xó chợ nhỏ bé như Hắc Cẩu có thể chống lại tên đầu xỏ lão thành là Hoàng Tam được hay không.
Diệp Vinh Thu hỏi Hắc Cẩu: “Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?”
Hắc Cẩu đáp: “Du Bắc.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt một chút, lập tức hiểu hắn đi làm chuyện gì, không hỏi tiếp.
Hắc Cẩu hỏi: “Cha của anh bị thương?”
Diệp Vinh Thu nhớ đến người cha nằm hôn mê trên giường bệnh suốt mấy ngày này, trong mắt có chút cay, khẽ thở dài.
Hắc Cẩu nhìn theo anh, nói: “Gần đây Tam gia cũng gặp phiền phức, ông ta không rảnh để tới tìm anh làm phiền đâu. Anh cứ yên tâm.”
Diệp Vinh Thu ngẩn ngơ “ồ” một tiếng. Hắc Cẩu không nói rõ nhưng Diệp Vinh Thu cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra, có lẽ yếu viên của chính phủ mới tới đã ra tay trị Hoàng Tam đi. (yếu viên = thành viên quan trọng)
Hai người không nói gì nhìn nhau một hồi, Hắc Cẩu đứng lên phủi bụi dưới mông: “Tôi đi đây.”
Diệp Vinh Thu nghĩ nếu cứ để hắn đi như vậy thì có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng anh không muốn mời Hắc Cẩu vào nhà, đang quấn quít suy nghĩ, Hắc Cẩu đã đi qua bên người anh. Diệp Vinh Thu nhịn không được gọi hắn lại: “Cậu tới đây là muốn nói điều này thôi sao?”
Hắc Cẩu đưa lưng về phía anh, khoát khoát tay: “Tiện nhìn xem anh còn sống hay không ấy mà.”
“Cậu.. cậu..” Diệp Vinh Thu vẫn không thể làm trái lương tâm mà mời hắn vào nhà, đành phải hỏi: “Thương thể đã khá hơn chút nào chưa?”
Hắc Cẩu xoay người, mặt không đổi sắc nhìn anh chăm chú, mãi đến khi Diệp Vinh Thu thấy có chút ngại ngùng, Hắc Cẩu mới cong môi cười: “Thương thể ấy à, không việc gì. Còn có, tôi sẽ không vào nhà anh ngồi đâu, không cần phải lưu lại.” Nói xong câu đó, hắn đi thật.
Mặt Diệp Vinh Thu nóng lên, cảm thấy xấu hổ và ảo não cực kỳ. Anh bắt đầu tin lời Hắc Cẩu nói khi đó, hắn có thể thấu rõ mỗi lỗ chân lông trên người anh đang nghĩ gì. Anh thật sự không biết diễn trò, từ nhỏ đã quen sống theo ý bản thân, cho nên bao nhiêu chán ghét và chột dạ đều viết rõ trên mặt. Nhưng khi nhìn bóng lưng rời đi của Hắc Cẩu, đột nhiên anh cảm thấy chán ghét cái thói tự mãn kiêu ngạo của chính bản thân mình —— Anh bắt đầu hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chúng, rốt cuộc dựa vào đâu mà anh tỏ ra như vậy? Sau lần quân Nhật thử tấn công Trùng Khánh, thành phố này đột nhiên thay đổi. Thật ra máy bay quân Nhật ném bom cũng không phá hủy quá nhiều kiến trúc ở Trùng Khánh, nhưng lại dẫn tới sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mỗi một người dân nơi đây đều có thể cảm nhận được, người đi đường, người thân, thậm chí trong chính nội tâm mình cũng đang bấp bênh rối loạn, chỉ là mỗi người lại có một cách biểu hiện ra bên ngoài khác nhau.
Nhất thời, trước cửa ban chiêu binh có một hàng dài người xếp hàng, một loạt sinh viên tham gia biểu tình, các chí sĩ yêu nước không ngừng diễn thuyết tuyên truyền, mà dân chúng cùng vài người trong chính phủ cũng đã đứng lên kêu gọi hòa bình —— không phải thông qua chiến tranh để giành lại hòa bình, mà là cầu xin đầu hàng. Nói ngắn hơn thì, đã có người bắt đầu thức tỉnh, cũng có nhũng người tự nguyện ngủ say.
Mỗi lần Hắc Cẩu đi qua ban chiêu binh là một lần hắn ngoái đầu nhìn lại, nhìn hàng đội ngũ khi náo nhiệt khi lại quạnh quẽ, cuối cùng xoay người rời đi.
Đảo mắt đã đến tháng ba, Tô Anh mẹ tròn con vuông sinh ra một cậu bé trai mập mạp. Chị vẫn không trở về Diệp gia mà ở lại nhà mẹ đẻ, đồng thời nói rõ, khi nào Diệp gia giải quyết xong chuyện phiền toái với Hoàng Tam thì mẹ con chị mới trở về.
Một tháng này, Diệp Vinh Thu chưa từng gặp lại Hoàng Tam. Nhưng không gặp không có nghĩa là Hoàng Tam không gây rắc rối cho anh. Bởi hiện tại Hoàng Tam đang gặp phiền phức, cho nên không thể làm gì khác ngoài việc giả bộ đàng hoàng tử tế, nhưng muốn gây khó dễ cho Diệp gia lại là một chuyện rất đơn giản. Một tháng này, đám lưu manh của Hoàng Tam không ngừng chạy đến Diệp công quán, hiệu vải của Diệp gia, thậm chí còn chạy đến bệnh viện Diệp Hướng Dân đang nằm làm náo loạn. Mấy ngày này anh em Diệp gia không rảnh rỗi trông coi cửa hàng, nên đã bán mặt tiền đi để đổi lấy tiền mặt. Tuy vậy lúc này bán mặt tiền cũng chẳng đổi được lấy bao nhiêu, giá cả chỉ bằng một phần mười năm ngoái —— ai cũng sợ giặc Nhật lại đánh tới, sản nghiệp sẽ bị hủy tan tành. Số tiền Diệp gia bán tiệm kia đều dành cho việc trị liệu của Diệp Hướng Dân.
Bởi vì ngày nào cũng có đám lưu manh tới bệnh viện làm loạn, nên một tháng qua anh em Diệp gia đã phải chuyển viện cho Diệp Hướng Dân đến ba lần, nhưng lần nào cũng vậy, qua mấy ngày là Hoàng Tam tra được tung tích của họ ngay. Ngay cả như vậy, Diệp Vinh Thu cũng không muốn đánh đổi tôn nghiêm và thể xác của mình một lần nữa, Diệp Hoa Xuân tưởng rằng chuyện lần trước đã khiến em trai mình mất hết dũng khí, nhưng không hoàn toàn là như vậy —— Chuyện ngày 18 tháng 2 khiến Diệp Vinh Thu rất xúc động, những lời mợ Nga nói không chỉ khiến Hắc Cẩu cảm động mà Diệp Vinh Thu cũng thấy cảm động theo. Người còn sống, sống thật tốt cũng là sống, ngu muội gặp sao hay vậy cũng là sống. Anh không muốn tiếp tục nhu nhược như vậy nữa, anh muốn sống sao cho thật ý nghĩa. Điều đó không đồng nghĩa với việc anh sẽ mặc kệ cha và anh trai mình, anh muốn tích cực chống lại. Hiện tại, ngày nào anh cũng viết thư nặc danh gửi chính phủ, tố cáo những tội ác mà Hoàng Tam gây ra suốt mấy năm qua, đồn bót hay sào huyệt của Hoàng Tam anh cũng cung cấp hết thảy. Thế nhưng muốn lật đổ Hoàng Tam không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu như Hoàng Tam thực sự muốn ép anh tới đường cùng, anh đành phải mang dao tới gặp ông ta một lần nữa. Chỉ là lúc này anh không còn kề dao vào cổ bản thân, mà là dùng dao để chấm dứt mọi tội ác ông ta gây nên. Đây cũng được coi là một loại ý nghĩa sống.
Anh em Diệp gia đi tới bệnh viện, trên đường tới phòng bệnh của cha, các bác sĩ và y tá thấy họ đều tươi cười chào hỏi. Diệp Vinh Thu và Diệp Hoa Xuân cảm thấy kì quái, còn tưởng viện mới tăng tiền lương, hai anh em cũng không nghĩ ngợi nhiều. Đến khi bọn họ đi tới cửa phòng bệnh rồi, một bác sĩ mặc áo blouse trắng từ trong đi ra, gỡ ống nghe bên tai xuống, mỉm cười nói với Diệp Hoa Xuân và Diệp Vinh Thu: “Chức mừng, cha của hai anh đã tỉnh lại rồi.”
Diệp Vinh Thu và Diệp Hoa Xuân liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh hỉ. Diệp Hướng Dân hôn mê suốt một tháng qua, bác sĩ từng nói với họ có khả năng Diệp Hướng Dân sẽ phải sống thực vật cả đời, tuy rằng ngày nào bọn họ cũng ngóng trông cha tỉnh lại, nhưng dần dần đã thành thói quen, hai người nghe xong đều ngây dại.
Diệp Vinh Thu lấy lại phản ứng đầu tiên, anh hét to một tiếng, đẩy bác sĩ ra chạy vào phòng bệnh, Diệp Hoa Xuân theo sát phía sau.
Diệp Hướng Dân đã thực sự tỉnh lại, nhưng cơ thể ông vẫn rất suy yếu, nằm trên giường bệnh không ngồi dậy nổi, cũng không nói nên lời, chỉ có thể nhìn anh em họ cười. Diệp Vinh Thu và Diệp Hoa Xuân, mỗi người nắm một bên tay cha mình, kích động không biết dùng lời nào để diễn tả.
Diệp Hướng Dân cố sức ngẩng đầu chạm lên gương mặt của Diệp Vinh Thu, dùng khẩu hình để nói: “Con trai, đừng làm chuyện điên rồ.”
Diệp Vinh Thu cười nói: “Cha, cha yên tâm, con sẽ không làm việc gì ngốc nghếch đâu.”
Diệp Hướng Dân nhìn anh nở nụ cười đầy ôn hòa.
Đương lúc ba cha con đang tâm sự, bên ngoài hành lang đột nhiên có tiếng ầm ĩ, rất nhiều tiếng bước chân vội vã, còn có tiếng bác sĩ y tá can ngăn và tiếng hét chói tai. Anh em Diệp gia lập tức đoán được, sợ rằng đám lưu manh kia lại đến nháo rồi, hai người vội vã đứng dậy, muốn đi ra ngăn cản. Nhưng cửa phòng bệnh vừa mở ra, bảy tám người bên ngoài liền vọt tới, hai người không ngăn nổi.
Những người đó xông vào đập bể thiết bị trong phòng bệnh, Diệp Hướng Dân vừa tỉnh lại hoảng sợ mở to mắt nhìn, há hốc miệng không nói lên thành tiếng. Một tên lưu manh xông tới, kéo mạnh ống dẫn trên mu bàn tay ông, máu tươi phun ra từ mu bàn tay Diệp Hướng Dân.
Diệp Vinh Thu nóng mắt, nhào tới tên vừa rút bình truyền ra. Diệp nhị thiếu gia sống đến bây giờ cũng chưa từng đánh nhau với ai, lần đầu tiên anh đánh nhau chỉ như đứa con gái yếu ớt cào loạn, chẳng được mấy giây đã bị người ta ôm eo ném ra ngoài.
Sắc mặt Diệp Hướng Dân lập tức thay đổi, cố thở hắt một hơi, sau đó nhịp thở dần chậm lại, trợn trắng mắt ngất đi.
Diệp Vinh Thu kêu thảm thiết: “Cha!”
Mấy tên lưu manh đập hết đồ trong phòng bệnh rồi, thấy có người bất tỉnh liền xoay người bỏ đi. Diệp Vinh Thu muốn nhào tới nói lẽ cùng bọn chúng, lại bị Diệp Hoa Xuân kéo lại: “Được rồi, được rồi!”
Tên đi sau cùng ra đến cửa thì dừng bước, quay đầu nhìn vành mắt đỏ bừng của Diệp Vinh Thu, nói: “Tam gia nhờ tôi chuyển lời tới anh, phải tự biết mình biết ta.” Nói xong liền đạp cửa rời đi.
Diệp Hướng Dân hôn mê suốt một tháng, vừa tỉnh được mấy tiếng đã lại ngất đi. Hai anh em một mực ở bệnh viện trông đến tối muộn, nghe bác sĩ nói tình hình Diệp Hướng Dân không còn đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm. Diệp Vinh Thu kêu Diệp Hoa Xuân về nhà, định ở lại viện gác đêm, lại nghe thấy Diệp Hoa Xuân nói: “Em đi về với anh đi. Anh có chuyện muốn nói với em. Ở đây có người khác trông.”
Diệp Vinh Thu cảm thấy kì quái, nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh trai, nghĩ là có chuyện rất quan trọng, đành theo anh lên xe trở về nhà.
Hai người trở lại Diệp công quán, Diệp Hoa Xuân kêu người làm đi xuống, ngồi bên mép giường châm thuốc. Rất hiếm khi Diệp Vinh Thu thấy anh trai hút thuốc, Diệp Hoa Xuân không nghiện thuốc lá, chỉ khi nào phải xã giao với khách hàng anh mới hút một hai điếu, về nhà thì chẳng bao giờ hút cả.
Diệp Vinh Thu cảm thấy bất an: “Anh, anh muốn nói gì với em vậy?”
Diệp Hoa Xuân hít sâu hai hơi, sau đó nặng nề thở dài: “Tiểu Thu à, em rời khỏi Trùng Khánh, tới Vũ Hán đi.”
-x-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dự cáo tập sau, Hắc Cẩu bạo phát, phản kháng Hoàng Tam, đôi bên nương tựa lẫn nhau (^o^)/
Danh sách chương