Sau khi trời tối, Diệp Vinh Thu trở về chiến hào. Anh tháo súng tới tới lui lui, cuối cùng không sửa được, lại để tay mình bị thương. Lúc này anh cảm thấy rất thất vọng về bản thân, ăn xong đồ lót dạ liền đi ngủ, nhưng nhắm mắt mãi mà chẳng tài nào vào giấc được.
Cũng không biết qua bao lâu, chợt Diệp Vinh Thu có cảm giác tay mình bị người ta cầm lên. Anh lấy làm kinh hãi, vốn định mở mắt ra nhìn, nhưng cuối cùng lại nhắm mắt lại — cảm xúc trong tay vô cùng quen thuộc, cảm giác của anh tuyệt đối không thể sai, người nắm lấy tay anh chính là Hắc Cẩu. Hắc Cẩu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, một lát sau lật tay anh qua, sau đó cẩn thận chạm vào vết thương trên tay. Diệp Vinh Thu thấy vết thương đau đau, ngực lại càng thêm chua xót.
Một lát sau, Hắc Cẩu buông tay anh xuống, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu anh.
Diệp Vinh Thu tủi thân, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu đi, tránh khỏi bàn tay Hắc Cẩu.
Bàn tay Hắc Cẩu dừng trên không một hồi, sau đó đành phải thu tay về. Cái gì cũng không nói, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Diệp Vinh Thu rút hết can đảm nói: “Đừng quá coi trọng bản thân! Cậu tưởng không có cậu thì tôi không thể sống chắc?”
Hắc Cẩu ngạc nhiên mở to mắt nhìn Diệp Vinh Thu, nhưng Diệp Vinh Thu lại giận dữ lui sang một bên.
Trước đây Hắc Cẩu luôn nói với Diệp Vinh Thu câu ấy, vậy mà hôm nay lại ngược lại, Diệp Vinh Thu nói hắn đừng quá coi trọng bản thân. Thoạt đầu Hắc Cẩu thấy rất buồn cười, từ năm mười hai tuổi đến giờ hắn chỉ nghĩ, sự tồn tại của mình trên đời này chỉ như cỏ rác, thế mà ngày hôm nay Diệp Vinh Thu lại nói hắn coi trọng bản thân? Nhưng một lúc sau, lòng Hắc Cẩu trầm xuống lặng lẽ nghĩ, chợt lấy làm kinh hãi, không ngờ Diệp Vinh Thu nói không sai. Có lẽ bởi vì hắn chưa từng gặp ai không có tài cán gì như Diệp Vinh Thu, đồng thời anh ấy lại luôn dựa dẫm vào hắn, cho nên hắn cứ đinh ninh không có mình ở bên thì Diệp Vinh Thu không sống nổi? Nhưng thực tế, không có hắn, Diệp Vinh Thu vẫn sống đến từng này tuổi đó thôi. Hắn cứ như vậy mà xem trọng bản thân. Đây có lẽ là tâm bệnh của mỗi người, hơn nữa là tâm bệnh cả đời không thay đổi được, cho dù có tự mình chìm đắm trong ảo tưởng riêng thì lòng mình và lòng người vẫn sẽ khác nhau. Chắc chắn sẽ khác nhau.
Trời đã khuya lắm rồi, phần lớn binh lính trong đội đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, có nhóm lính thì thức đêm làm nhiệm vụ, nhóm lính khác thì bị Cố Tu Qua triệu tập, lặng lẽ ra khỏi chiến hào mà hành động trong âm thầm. Sau đợt công kích lần thứ nhất của Nhật, gã bắt đầu cho các binh lính đào hố ở gần bờ sông, họ tranh thủ đêm khuya mà đào đất, hiển nhiên là để đối phó với quân Nhật ở bên kia bờ.
Hôm nay Cố Tu Qua không bảo họ tiếp tục đào hố nữa, Hắc Cẩu thấy trong bóng đêm có người ôm đồ hay tìm tòi gì đấy. Bởi vì trên người Hắc Cẩu có vết thương nên Cố Tu Qua không nhờ hắn hỗ trợ, nhưng hắn không ngủ được nên tự bò ra ngoài chiến hào chủ động giúp đỡ mọi người.
Cố Tu Qua kêu người đi lấy cành trúc và rơm rạ tới đây, gã cho người chặt trúc rồi đan thành sọt, bỏ đầy rơm rạ than trúc vào trong sọt rồi đặt sọt xuống cái hố bọn họ đào ngày hôm trước, sau đó lấy gỗ đắp lên trên rồi phủ một tầng đất, làm thành một cái bẫy, nhìn từ xa, không ai nghĩ dưới đó có một cái hố.
Hắc Cẩu vừa giúp đan sọt vừa hỏi Cố Tu Qua: “Cái này dùng để bẫy xe tăng sao?”
Cố Tu Qua giơ ngón cái lên: “Thông minh.”
Hắc Cẩu lại hỏi: “Sao lại làm như vậy?”
Cố Tu Qua giải thích: “Trước đây phòng xe tăng, thậm chí để phòng kỵ binh thời cổ đại, ta đều dùng cách đào hố này. Nhưng bây giờ trước khi tới, quân Nhật đều ném bom thăm dò trước, pháo nổ cái, hố liền bị san bằng, công đào đổ ra sông ra bể. Giờ ta bỏ sọt chứa rơm rạ vào, hố khó sập hơn. Xe tăng lái tới, ván gỗ không chịu nổi lực của xe tăng liền gãy, xe tăng cứ như vậy mà rơi xuống hố.”
Hắc Cẩu không nói gì giúp mọi người bện sọt trúc.
Sớm hôm sau, Diệp Vinh Thu tỉnh dậy liền vào lều tiếp tục nghiên cứu. Anh lại gỡ khẩu súng máy Tiệp Khắc kia ra một lần nữa, lần này thao tác rất nhuần nhuyễn, chỉ mười phút đã tháo xong xuôi từng linh kiện ra. Sau đó anh lại cẩn thận lắp súng vào, vặn chặt từng đinh ốc, lắp chặt từng linh kiện. Chỉ mười phút sau, anh đã lắp xong khẩu súng.
Anh định kiểm tra công năng súng ống một lần nữa thì thình lình nghe thấy tiếng hét lớn ở ngoài kia: “Mau——núp đi!”
Ngay sau đó, rầm một tiếng, đất rung lên —— quân Nhật bắt đầu ném bom oanh tạc!
Diệp Vinh Thu ôm khẩu súng hạng nhẹ chạy ra khỏi lều, lúc này đây, anh không còn quá kinh hãi khi thấy cảnh tượng này nữa, anh nhảy vào chiến hào. Hắc Cẩu và Bì Hồ lập tức kéo anh lại.
Hắc Cẩu nhìn khẩu súng trong tay anh nói: “Anh sửa xong khẩu súng này chưa?”
Diệp Vinh Thu cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay mình, sửng sốt một chút. Chỉ là anh nghe thấy tiếng bom xong sốt ruột chạy ra ngoài, súng máy đã sửa xong hay chưa anh cũng không biết, bởi vậy anh lắc đầu: “Chưa.”
Quân Nhật bắt đầu ném bom từ bên kia sông, mọi người chịu không nổi sự tàn phá của lửa đạn mà trốn vào trong chiến hào. Nhưng mà lần này đạn pháo mãnh liệt khác hẳn mọi khi, hơn mười quả bom rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu ngưng lại. Chiến hào không chịu nổi sự công kích như vậy, rất nhiều đoạn chiến hào bị sụp xuống, các chiến sĩ chật vật bò ra khỏi bùn đất. Không có chiến hào che chắn nên bọn họ trực tiếp lộ ra dưới sự công kích của giặc Nhật, những tiếng khóc thảm thiết bắt đầu vang lên, máu thịt bắn tung tóe, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Cố Tu Qua kêu to: “Đánh trả! Đánh trả! Pháo thủ đâu lập tức đánh trả!”
“Ầm!” Bên bờ tây Vọng Giang cũng không còn tĩnh lặng nữa, tiếng đạn pháo đánh trả bắt đầu vang lên, cố gắng đánh sập hàng phòng pháo của đối phương.
Mã Lâm không chịu nổi, lấy khuỷu tay chọc Bì Hồ, hét lớn: “Lão Hà Nam, không phải ông biết coi bói sao! Tính xem bọn chúng còn ném bao nhiêu quả bom nữa!”
Bì Hồ phẫn nộ nhổ bùn đất trong miệng ra, quát: “Tôi nói đây là quả cuối cùng!”
Thế nhưng hiển nhiên đây vẫn chưa phải tràng pháo cuối cùng. Tiếng bom đạn liên tiếp vang lên bên cạnh họ, vách gỗ bên chiến hào không chịu nổi sức nặng mà nổ tung, chiến hào sụp xuống. Hắc Cẩu, Bì Hồ, cùng một đám người ngã ra khỏi chiến hào, thiếu chút nữa bị bùn đất chôn lên. Diệp Vinh Thu chậm một bước, nửa người bị đất bùn đắp kín, Hắc Cẩu vừa lên lập tức quay người lại cứu anh, liều mạng lấy tay đào bùn đất trên người anh ra, Bì Hồ và Điền Cường chạy tới giúp hắn kéo, cuối cùng họ cũng kéo được Diệp Vinh Thu ra ngoài.
Mã Lâm mắng: “Lão Hà Nam! Ông linh gớm nhỉ!”
Điền Cường nói: “Cái gì đây, đúng là miệng quạ đen mà!”
Bì Hồ hét lên: “Bọn nó muốn làm trái ý trời đây mà!”
Cố Tu Qua khàn giọng hét to: “Tìm chỗ nấp! Mau tìm chỗ nấp đi!”
Cả người Diệp Vinh Thu đau nhức, chật vật quỳ rạp xuống mặt đất không muốn động. Hắc Cẩu đỡ lấy anh, lúc này Diệp Vinh Thu mới nhặt khẩu súng Tiệp Khắc hạng nhẹ của mình lên. Không có chiến hào phòng hộ, anh trực tiếp lộ ra trước tầm ngắm của quân Nhật, nhất thời trở nên hoảng hốt khẩn trương, một tay nắm chặt tay áo Hắc Cẩu không chịu buông. Hắc Cẩu kéo tay anh, chạy vọt tới một thân cây rồi ngồi xổm xuống.
Pháo bắn không ngừng, ai nấy đều kinh hồn bạt vía tìm chỗ nấp, sợ quả pháo tiếp theo sẽ rơi trúng đầu mình.
Đột nhiên Cố Tu Qua kêu to: “Mọi người vào vị trí của mình! Chuẩn bị phòng ngự!”
Mọi người thăm dò nhìn ra ngoài, thấy chiếm hạm của Nhật đang tiến đến gần, bè da và xe tăng đã tập kết, bọn chúng chuẩn bị vượt sông. Thấy vậy, các chiến sĩ lập tức quay trở lại trận địa, thuần thục đến gần chiến hào, chui xuống hố đạn tìm vị trí bí mật cho riêng mình, nâng vũ khí lên chuẩn bị nghênh chiến.
Vài ngày trước, lúc quân họ còn đang mải buôn dưa tán phét với nhau thì quân Nhật đã được tiếp đạn dược và quân bị, bởi vậy lực tiến công lần này so với lần trước càng thêm hung mãnh. Xe tăng bọc thép như quái vật mà đấu đá lung tung tới, bộ binh so với lần đầu thì nhạy bén hơn, để xe tăng mở đường còn bọn họ nấp sau xe yểm hộ, lực sát thương hơn hẳn trận đầu tiên.
Chỉ chốc lát sau, xe tăng đã tiến gần đến, chợt uỳnh một tiếng, chỉ thấy phân nửa số xe tăng rơi xuống hố. Lại một đoàn xe tăng lao tới, cũng chịu chung số phận rơi xuống theo. Xe tăng không thể đi được, bộ binh đành phải ra khỏi xe tăng, chúng lập tức bị bại lộ trước tầm bắn, quân Nhật liên tiếp ngã xuống.
Nhưng lần này quân Nhật tiến công vô cùng mạnh, tựa hồ như đã quyết tâm phá bỏ phòng tuyến này, tuy từng đoàn người liên tiếp ngã xuống, nhưng quân Nhật nối bước vẫn không sợ chết mà xông lên.
Súng máy không lo thiếu đạn nữa mà điên cuồng bắn phá, chỉ mong có thể đắp kín sông Vọng Giang bằng xác quân Nhật như lang như hổ. Súng máy ra sức chống đỡ, để duy trì tốc độ tấn công, tay pháo cối bên Nhật điên cuồng bắn về phía súng máy quân Trung. Các tay súng máy liên tục ngã xuống, lính họ liên tục thay nhau tiếp nhận nhiệm vụ. Lại một tay súng máy xông lên, ôm khẩu súng dời trận địa, nhưng mà anh ta chỉ bắn được ba phát đã bị pháo cối bên giặc bắn ngã.
Một loạt tay súng máy bị bắn ngã, binh lính không dám đi lên tiếp nhận nhiệm vụ mà nhát gan cầm súng trường bắn trả. Súng hạng nặng lúc này chỉ còn một khẩu, lực xạ kích không còn mạnh như trước, quân Nhật thuận thế tiến công ác liệt, chẳng mấy chốc đã có người vọt lên.
Cố Tu Qua khàn giọng quát: “Súng máy đâu! Lên cầm súng máy đi!”
Thế nhưng binh lính đứng sau khẩu súng máy kia lui bước, không ai dám tiến lên.
“Con mẹ nó!” Mắt thấy quân Nhật đã đến gần, Cố Tu Qua chửi một tiếng, bỏ khẩu súng trường trong tay mà đi tới chỗ khẩu Maxim: “Lưu Văn!”
Lưu Văn lập tức đi theo, Cố Tu Qua tới chỗ khẩu Maxim tự mình bắn trả, Lưu Văn cầm đạn lên tiếp, làm phụ tá cho gã. Quách Võ mạo hiểm chạy tới giữa mưa bom bão đạn, giơ súng trường lên bắn vào đầu cái tên sợ chết không dám cầm súng bên cạnh. Pằng một tiếng, người nọ ngã xuống.
Ngay sau đó, Quách Võ nhào tới bên người Cố Tu Qua, đoạt dây đạn từ trong tay Lưu Văn, đá Lưu Văn ra rồi ném khẩu súng trường của mình cho anh: “Lăn ra xa một chút! Để tôi!”
Lưu Văn tức giận nói: “Cậu!”
Nhưng lúc này đang trong tình hình nguy cấp, anh không có thời gian cãi lộn với Quách Võ, Cố Tu Qua bận rộn bắn trả không để ý tới bọn họ, anh không thể làm gì khác, đành phải nhặt súng lên yểm trợ cho hai người.
Các chiến sĩ tự tạo thành các tổ hỏa lực nhỏ, mỗi tổ đều có một súng máy. Mắt thấy quân Nhật tiến đến gần, để phát huy công năng của súng máy, hai tổ nhỏ thay nhau yểm hộ, tổ súng máy áp chế hỏa lực của địch, tổ súng trường yểm hộ súng máy, cùng lúc này có một tổ nhỏ khác yểm hộ ở phía sau, lui qua lui lại giữa hai tổ.
Hắc Cẩu, Diệp Vinh Thu và nhóm Điền Cường cùng một tổ, Điền Cường cầm súng máy, họ lấy hố bom làm nơi che chắn, tổ hỏa lực yểm hộ ở phía sau lui đi. Có Điền Cường dùng súng máy, tiểu đội Nhật không dám tùy tiện tới gần, chỉ có thể lợi dụng lúc sơ hở mà bắn trả.
Điền Cường bắn điên cuồng, vỏ đạn bắn tứ tung, anh ta vừa bắn vừa hét lớn: “Ông bắn chết bọn giặc chúng mày! Đòi lại bốn tỉnh phía Đông của ông!” Vừa dứt lời, súng máy của anh đột nhiên phát ra một tiếng kỳ lạ, đạn ngưng lại.
Mọi người sửng sốt, Mã Lâm đứng bên cạnh anh ta nhào tới: “Sao vậy?”
Mặt Điền Cường biến sắc, liều mạng vỗ khẩu súng của mình: “Mẹ nó, kẹt đạn!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.
Chiến trường không phải trò chơi, chỉ ngưng một phút một giây cũng có thể bỏ mạng, một khi bị kẹt đạn, hoặc là lấy vũ khí khác ra để phòng thân, hoặc là tạm thời nấp đi. Nhưng mà súng bị kẹt đạn lại là súng máy, lần này không chỉ là chuyện một người nữa mà tính mạng mọi người xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Hỏa lực bên Điền Cường ngưng lại, hỏa lực quân Nhật lập tức gia tăng, tổ hỏa lực phía sau đang định rút lui kia, bởi vì đột nhiên mất đi sự yểm hộ mà liên tiếp ngã xuống.
Điền Cường sốt ruột, ôm khẩu súng máy bị kẹt đạn muốn xông lên, Mã Lâm và Bì Hồ liều mạng ngăn anh ta lại: “Ông điên à!”
Bọn họ cuống điên lên rồi.
Dường như tiểu đội bên Nhật đã nhận ra tình huống bên bọn họ, phát hiện súng máy nguy hiểm đã bị loại trừ, chúng liền nhảy vọt ra khỏi chiến hào, muốn đánh sạch hai tổ bọn họ. Tuy rằng các tay súng trường vẫn liều mạng bắn trả, nhưng lực uy hiếp của súng trường căn bản không thể so bằng súng máy, quân Nhật vừa cầm súng vừa thận trọng đi tới.
“A!”
Điền Cường ngã xuống hố bom. Anh ta trúng đạn, một viên đạn của Nhật bắn xuyên qua bờ vai anh ta.
Tình thế lúc này rất gay go, quân Nhật đến mỗi lúc một gần, mặc dù súng trường đã bắn ngã được mấy tên, nhưng nhân số quân Nhật vượt xa họ, súng trường khó giữ được lâu nữa, phòng tuyến của họ sẽ bị quân Nhật phá mất! Mà người của tổ họ còn đang liên tiếp ngã xuống!
Hắc Cẩu đột nhiên đoạt lấy khẩu súng máy hạng nhẹ trong lòng Diệp Vinh Thu, hắn đặt súng xuống mặt đất, đoạt lấy dây đạn đằng sau súng máy của Điền Cường.
Diệp Vinh Thu hét to: “Tôi còn chưa..”
“Pằng! Pằng! Pằng!” Ba tiếng súng vang lên, hai tên giặc Nhật ngã xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, chợt Diệp Vinh Thu có cảm giác tay mình bị người ta cầm lên. Anh lấy làm kinh hãi, vốn định mở mắt ra nhìn, nhưng cuối cùng lại nhắm mắt lại — cảm xúc trong tay vô cùng quen thuộc, cảm giác của anh tuyệt đối không thể sai, người nắm lấy tay anh chính là Hắc Cẩu. Hắc Cẩu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, một lát sau lật tay anh qua, sau đó cẩn thận chạm vào vết thương trên tay. Diệp Vinh Thu thấy vết thương đau đau, ngực lại càng thêm chua xót.
Một lát sau, Hắc Cẩu buông tay anh xuống, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu anh.
Diệp Vinh Thu tủi thân, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu đi, tránh khỏi bàn tay Hắc Cẩu.
Bàn tay Hắc Cẩu dừng trên không một hồi, sau đó đành phải thu tay về. Cái gì cũng không nói, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Diệp Vinh Thu rút hết can đảm nói: “Đừng quá coi trọng bản thân! Cậu tưởng không có cậu thì tôi không thể sống chắc?”
Hắc Cẩu ngạc nhiên mở to mắt nhìn Diệp Vinh Thu, nhưng Diệp Vinh Thu lại giận dữ lui sang một bên.
Trước đây Hắc Cẩu luôn nói với Diệp Vinh Thu câu ấy, vậy mà hôm nay lại ngược lại, Diệp Vinh Thu nói hắn đừng quá coi trọng bản thân. Thoạt đầu Hắc Cẩu thấy rất buồn cười, từ năm mười hai tuổi đến giờ hắn chỉ nghĩ, sự tồn tại của mình trên đời này chỉ như cỏ rác, thế mà ngày hôm nay Diệp Vinh Thu lại nói hắn coi trọng bản thân? Nhưng một lúc sau, lòng Hắc Cẩu trầm xuống lặng lẽ nghĩ, chợt lấy làm kinh hãi, không ngờ Diệp Vinh Thu nói không sai. Có lẽ bởi vì hắn chưa từng gặp ai không có tài cán gì như Diệp Vinh Thu, đồng thời anh ấy lại luôn dựa dẫm vào hắn, cho nên hắn cứ đinh ninh không có mình ở bên thì Diệp Vinh Thu không sống nổi? Nhưng thực tế, không có hắn, Diệp Vinh Thu vẫn sống đến từng này tuổi đó thôi. Hắn cứ như vậy mà xem trọng bản thân. Đây có lẽ là tâm bệnh của mỗi người, hơn nữa là tâm bệnh cả đời không thay đổi được, cho dù có tự mình chìm đắm trong ảo tưởng riêng thì lòng mình và lòng người vẫn sẽ khác nhau. Chắc chắn sẽ khác nhau.
Trời đã khuya lắm rồi, phần lớn binh lính trong đội đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, có nhóm lính thì thức đêm làm nhiệm vụ, nhóm lính khác thì bị Cố Tu Qua triệu tập, lặng lẽ ra khỏi chiến hào mà hành động trong âm thầm. Sau đợt công kích lần thứ nhất của Nhật, gã bắt đầu cho các binh lính đào hố ở gần bờ sông, họ tranh thủ đêm khuya mà đào đất, hiển nhiên là để đối phó với quân Nhật ở bên kia bờ.
Hôm nay Cố Tu Qua không bảo họ tiếp tục đào hố nữa, Hắc Cẩu thấy trong bóng đêm có người ôm đồ hay tìm tòi gì đấy. Bởi vì trên người Hắc Cẩu có vết thương nên Cố Tu Qua không nhờ hắn hỗ trợ, nhưng hắn không ngủ được nên tự bò ra ngoài chiến hào chủ động giúp đỡ mọi người.
Cố Tu Qua kêu người đi lấy cành trúc và rơm rạ tới đây, gã cho người chặt trúc rồi đan thành sọt, bỏ đầy rơm rạ than trúc vào trong sọt rồi đặt sọt xuống cái hố bọn họ đào ngày hôm trước, sau đó lấy gỗ đắp lên trên rồi phủ một tầng đất, làm thành một cái bẫy, nhìn từ xa, không ai nghĩ dưới đó có một cái hố.
Hắc Cẩu vừa giúp đan sọt vừa hỏi Cố Tu Qua: “Cái này dùng để bẫy xe tăng sao?”
Cố Tu Qua giơ ngón cái lên: “Thông minh.”
Hắc Cẩu lại hỏi: “Sao lại làm như vậy?”
Cố Tu Qua giải thích: “Trước đây phòng xe tăng, thậm chí để phòng kỵ binh thời cổ đại, ta đều dùng cách đào hố này. Nhưng bây giờ trước khi tới, quân Nhật đều ném bom thăm dò trước, pháo nổ cái, hố liền bị san bằng, công đào đổ ra sông ra bể. Giờ ta bỏ sọt chứa rơm rạ vào, hố khó sập hơn. Xe tăng lái tới, ván gỗ không chịu nổi lực của xe tăng liền gãy, xe tăng cứ như vậy mà rơi xuống hố.”
Hắc Cẩu không nói gì giúp mọi người bện sọt trúc.
Sớm hôm sau, Diệp Vinh Thu tỉnh dậy liền vào lều tiếp tục nghiên cứu. Anh lại gỡ khẩu súng máy Tiệp Khắc kia ra một lần nữa, lần này thao tác rất nhuần nhuyễn, chỉ mười phút đã tháo xong xuôi từng linh kiện ra. Sau đó anh lại cẩn thận lắp súng vào, vặn chặt từng đinh ốc, lắp chặt từng linh kiện. Chỉ mười phút sau, anh đã lắp xong khẩu súng.
Anh định kiểm tra công năng súng ống một lần nữa thì thình lình nghe thấy tiếng hét lớn ở ngoài kia: “Mau——núp đi!”
Ngay sau đó, rầm một tiếng, đất rung lên —— quân Nhật bắt đầu ném bom oanh tạc!
Diệp Vinh Thu ôm khẩu súng hạng nhẹ chạy ra khỏi lều, lúc này đây, anh không còn quá kinh hãi khi thấy cảnh tượng này nữa, anh nhảy vào chiến hào. Hắc Cẩu và Bì Hồ lập tức kéo anh lại.
Hắc Cẩu nhìn khẩu súng trong tay anh nói: “Anh sửa xong khẩu súng này chưa?”
Diệp Vinh Thu cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay mình, sửng sốt một chút. Chỉ là anh nghe thấy tiếng bom xong sốt ruột chạy ra ngoài, súng máy đã sửa xong hay chưa anh cũng không biết, bởi vậy anh lắc đầu: “Chưa.”
Quân Nhật bắt đầu ném bom từ bên kia sông, mọi người chịu không nổi sự tàn phá của lửa đạn mà trốn vào trong chiến hào. Nhưng mà lần này đạn pháo mãnh liệt khác hẳn mọi khi, hơn mười quả bom rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu ngưng lại. Chiến hào không chịu nổi sự công kích như vậy, rất nhiều đoạn chiến hào bị sụp xuống, các chiến sĩ chật vật bò ra khỏi bùn đất. Không có chiến hào che chắn nên bọn họ trực tiếp lộ ra dưới sự công kích của giặc Nhật, những tiếng khóc thảm thiết bắt đầu vang lên, máu thịt bắn tung tóe, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Cố Tu Qua kêu to: “Đánh trả! Đánh trả! Pháo thủ đâu lập tức đánh trả!”
“Ầm!” Bên bờ tây Vọng Giang cũng không còn tĩnh lặng nữa, tiếng đạn pháo đánh trả bắt đầu vang lên, cố gắng đánh sập hàng phòng pháo của đối phương.
Mã Lâm không chịu nổi, lấy khuỷu tay chọc Bì Hồ, hét lớn: “Lão Hà Nam, không phải ông biết coi bói sao! Tính xem bọn chúng còn ném bao nhiêu quả bom nữa!”
Bì Hồ phẫn nộ nhổ bùn đất trong miệng ra, quát: “Tôi nói đây là quả cuối cùng!”
Thế nhưng hiển nhiên đây vẫn chưa phải tràng pháo cuối cùng. Tiếng bom đạn liên tiếp vang lên bên cạnh họ, vách gỗ bên chiến hào không chịu nổi sức nặng mà nổ tung, chiến hào sụp xuống. Hắc Cẩu, Bì Hồ, cùng một đám người ngã ra khỏi chiến hào, thiếu chút nữa bị bùn đất chôn lên. Diệp Vinh Thu chậm một bước, nửa người bị đất bùn đắp kín, Hắc Cẩu vừa lên lập tức quay người lại cứu anh, liều mạng lấy tay đào bùn đất trên người anh ra, Bì Hồ và Điền Cường chạy tới giúp hắn kéo, cuối cùng họ cũng kéo được Diệp Vinh Thu ra ngoài.
Mã Lâm mắng: “Lão Hà Nam! Ông linh gớm nhỉ!”
Điền Cường nói: “Cái gì đây, đúng là miệng quạ đen mà!”
Bì Hồ hét lên: “Bọn nó muốn làm trái ý trời đây mà!”
Cố Tu Qua khàn giọng hét to: “Tìm chỗ nấp! Mau tìm chỗ nấp đi!”
Cả người Diệp Vinh Thu đau nhức, chật vật quỳ rạp xuống mặt đất không muốn động. Hắc Cẩu đỡ lấy anh, lúc này Diệp Vinh Thu mới nhặt khẩu súng Tiệp Khắc hạng nhẹ của mình lên. Không có chiến hào phòng hộ, anh trực tiếp lộ ra trước tầm ngắm của quân Nhật, nhất thời trở nên hoảng hốt khẩn trương, một tay nắm chặt tay áo Hắc Cẩu không chịu buông. Hắc Cẩu kéo tay anh, chạy vọt tới một thân cây rồi ngồi xổm xuống.
Pháo bắn không ngừng, ai nấy đều kinh hồn bạt vía tìm chỗ nấp, sợ quả pháo tiếp theo sẽ rơi trúng đầu mình.
Đột nhiên Cố Tu Qua kêu to: “Mọi người vào vị trí của mình! Chuẩn bị phòng ngự!”
Mọi người thăm dò nhìn ra ngoài, thấy chiếm hạm của Nhật đang tiến đến gần, bè da và xe tăng đã tập kết, bọn chúng chuẩn bị vượt sông. Thấy vậy, các chiến sĩ lập tức quay trở lại trận địa, thuần thục đến gần chiến hào, chui xuống hố đạn tìm vị trí bí mật cho riêng mình, nâng vũ khí lên chuẩn bị nghênh chiến.
Vài ngày trước, lúc quân họ còn đang mải buôn dưa tán phét với nhau thì quân Nhật đã được tiếp đạn dược và quân bị, bởi vậy lực tiến công lần này so với lần trước càng thêm hung mãnh. Xe tăng bọc thép như quái vật mà đấu đá lung tung tới, bộ binh so với lần đầu thì nhạy bén hơn, để xe tăng mở đường còn bọn họ nấp sau xe yểm hộ, lực sát thương hơn hẳn trận đầu tiên.
Chỉ chốc lát sau, xe tăng đã tiến gần đến, chợt uỳnh một tiếng, chỉ thấy phân nửa số xe tăng rơi xuống hố. Lại một đoàn xe tăng lao tới, cũng chịu chung số phận rơi xuống theo. Xe tăng không thể đi được, bộ binh đành phải ra khỏi xe tăng, chúng lập tức bị bại lộ trước tầm bắn, quân Nhật liên tiếp ngã xuống.
Nhưng lần này quân Nhật tiến công vô cùng mạnh, tựa hồ như đã quyết tâm phá bỏ phòng tuyến này, tuy từng đoàn người liên tiếp ngã xuống, nhưng quân Nhật nối bước vẫn không sợ chết mà xông lên.
Súng máy không lo thiếu đạn nữa mà điên cuồng bắn phá, chỉ mong có thể đắp kín sông Vọng Giang bằng xác quân Nhật như lang như hổ. Súng máy ra sức chống đỡ, để duy trì tốc độ tấn công, tay pháo cối bên Nhật điên cuồng bắn về phía súng máy quân Trung. Các tay súng máy liên tục ngã xuống, lính họ liên tục thay nhau tiếp nhận nhiệm vụ. Lại một tay súng máy xông lên, ôm khẩu súng dời trận địa, nhưng mà anh ta chỉ bắn được ba phát đã bị pháo cối bên giặc bắn ngã.
Một loạt tay súng máy bị bắn ngã, binh lính không dám đi lên tiếp nhận nhiệm vụ mà nhát gan cầm súng trường bắn trả. Súng hạng nặng lúc này chỉ còn một khẩu, lực xạ kích không còn mạnh như trước, quân Nhật thuận thế tiến công ác liệt, chẳng mấy chốc đã có người vọt lên.
Cố Tu Qua khàn giọng quát: “Súng máy đâu! Lên cầm súng máy đi!”
Thế nhưng binh lính đứng sau khẩu súng máy kia lui bước, không ai dám tiến lên.
“Con mẹ nó!” Mắt thấy quân Nhật đã đến gần, Cố Tu Qua chửi một tiếng, bỏ khẩu súng trường trong tay mà đi tới chỗ khẩu Maxim: “Lưu Văn!”
Lưu Văn lập tức đi theo, Cố Tu Qua tới chỗ khẩu Maxim tự mình bắn trả, Lưu Văn cầm đạn lên tiếp, làm phụ tá cho gã. Quách Võ mạo hiểm chạy tới giữa mưa bom bão đạn, giơ súng trường lên bắn vào đầu cái tên sợ chết không dám cầm súng bên cạnh. Pằng một tiếng, người nọ ngã xuống.
Ngay sau đó, Quách Võ nhào tới bên người Cố Tu Qua, đoạt dây đạn từ trong tay Lưu Văn, đá Lưu Văn ra rồi ném khẩu súng trường của mình cho anh: “Lăn ra xa một chút! Để tôi!”
Lưu Văn tức giận nói: “Cậu!”
Nhưng lúc này đang trong tình hình nguy cấp, anh không có thời gian cãi lộn với Quách Võ, Cố Tu Qua bận rộn bắn trả không để ý tới bọn họ, anh không thể làm gì khác, đành phải nhặt súng lên yểm trợ cho hai người.
Các chiến sĩ tự tạo thành các tổ hỏa lực nhỏ, mỗi tổ đều có một súng máy. Mắt thấy quân Nhật tiến đến gần, để phát huy công năng của súng máy, hai tổ nhỏ thay nhau yểm hộ, tổ súng máy áp chế hỏa lực của địch, tổ súng trường yểm hộ súng máy, cùng lúc này có một tổ nhỏ khác yểm hộ ở phía sau, lui qua lui lại giữa hai tổ.
Hắc Cẩu, Diệp Vinh Thu và nhóm Điền Cường cùng một tổ, Điền Cường cầm súng máy, họ lấy hố bom làm nơi che chắn, tổ hỏa lực yểm hộ ở phía sau lui đi. Có Điền Cường dùng súng máy, tiểu đội Nhật không dám tùy tiện tới gần, chỉ có thể lợi dụng lúc sơ hở mà bắn trả.
Điền Cường bắn điên cuồng, vỏ đạn bắn tứ tung, anh ta vừa bắn vừa hét lớn: “Ông bắn chết bọn giặc chúng mày! Đòi lại bốn tỉnh phía Đông của ông!” Vừa dứt lời, súng máy của anh đột nhiên phát ra một tiếng kỳ lạ, đạn ngưng lại.
Mọi người sửng sốt, Mã Lâm đứng bên cạnh anh ta nhào tới: “Sao vậy?”
Mặt Điền Cường biến sắc, liều mạng vỗ khẩu súng của mình: “Mẹ nó, kẹt đạn!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.
Chiến trường không phải trò chơi, chỉ ngưng một phút một giây cũng có thể bỏ mạng, một khi bị kẹt đạn, hoặc là lấy vũ khí khác ra để phòng thân, hoặc là tạm thời nấp đi. Nhưng mà súng bị kẹt đạn lại là súng máy, lần này không chỉ là chuyện một người nữa mà tính mạng mọi người xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Hỏa lực bên Điền Cường ngưng lại, hỏa lực quân Nhật lập tức gia tăng, tổ hỏa lực phía sau đang định rút lui kia, bởi vì đột nhiên mất đi sự yểm hộ mà liên tiếp ngã xuống.
Điền Cường sốt ruột, ôm khẩu súng máy bị kẹt đạn muốn xông lên, Mã Lâm và Bì Hồ liều mạng ngăn anh ta lại: “Ông điên à!”
Bọn họ cuống điên lên rồi.
Dường như tiểu đội bên Nhật đã nhận ra tình huống bên bọn họ, phát hiện súng máy nguy hiểm đã bị loại trừ, chúng liền nhảy vọt ra khỏi chiến hào, muốn đánh sạch hai tổ bọn họ. Tuy rằng các tay súng trường vẫn liều mạng bắn trả, nhưng lực uy hiếp của súng trường căn bản không thể so bằng súng máy, quân Nhật vừa cầm súng vừa thận trọng đi tới.
“A!”
Điền Cường ngã xuống hố bom. Anh ta trúng đạn, một viên đạn của Nhật bắn xuyên qua bờ vai anh ta.
Tình thế lúc này rất gay go, quân Nhật đến mỗi lúc một gần, mặc dù súng trường đã bắn ngã được mấy tên, nhưng nhân số quân Nhật vượt xa họ, súng trường khó giữ được lâu nữa, phòng tuyến của họ sẽ bị quân Nhật phá mất! Mà người của tổ họ còn đang liên tiếp ngã xuống!
Hắc Cẩu đột nhiên đoạt lấy khẩu súng máy hạng nhẹ trong lòng Diệp Vinh Thu, hắn đặt súng xuống mặt đất, đoạt lấy dây đạn đằng sau súng máy của Điền Cường.
Diệp Vinh Thu hét to: “Tôi còn chưa..”
“Pằng! Pằng! Pằng!” Ba tiếng súng vang lên, hai tên giặc Nhật ngã xuống.
Danh sách chương