Cơm nước xong, Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu liền về nhà kho. Lần này Cố Tu Qua không thể xếp cho họ trong một phòng riêng, nên để hai người họ ở trong kho hàng, tất cả sách và vũ khí đều được đặt ở trong đấy, để Diệp Vinh Thu từ từ nghiên cứu. Vốn là gã chỉ tính xếp Diệp Vinh Thu ở trong kho, nhưng Diệp Vinh Thu lại muốn ở cùng Hắc Cẩu, Hắc Cẩu cũng đồng ý, Cố Tu Qua thấy vậy cũng đành phải ưng thuận, tiện thể để Hắc Cẩu giúp Diệp Vinh Thu vận chuyển tháo dỡ vũ khí.
Mới ăn cơm xong, Diệp Vinh Thu không thể chuyên tâm đọc sách ngay được, anh khó chịu đi tới đi lui trong phòng: “Bọn rùa kia! Tức chết người ta mà!”
Hắc Cẩu ngồi trên ghế, không thích anh đi tới đi lui đong đưa trước mắt nên kéo anh ngồi xuống đùi mình: “Giận cái gì chứ?”
Tuy rằng Diệp Vinh Thu đã làm lành với Hắc Cẩu, nhưng anh vẫn không hài lòng với đáp án Hắc Cẩu cho mình, đồng thời anh cũng biết tình cảm Hắc Cẩu dành cho mình chưa tới mức độ yêu, cho nên anh không muốn tiếp xúc thân mật quá nhiều với hắn, thế là anh không tự nhiên chui ra khỏi lòng Hắc Cẩu, đi ra một bên đứng.
Hắc Cẩu thấy anh không chịu, cũng không cưỡng ép, tuy rằng hắn rất thích ôm Diệp Vinh Thu. Dù sao trước đó hắn cũng đã chọc tức Diệp Vinh Thu, bây giờ không chiến tranh lạnh nữa là tốt lắm rồi, không được ôm thì cũng đành phải chấp nhận thôi.
Lúng túng qua đi, Diệp Vinh Thu vẫn giận dữ ngút trời: “Bọn chúng có bản lĩnh sao không đi đánh giặc Nhật đi? Bọn chúng thì có gì hơn người chứ! Nếu họ Đinh thật sự muốn lật đổ họ Cố, sao không tự mình ra chiến trường đuổi giặc đi? Đáng lẽ ra tên đấy nên bám chặt lấy họ Cố mới đúng, như vậy mới sống lâu thêm được mấy ngày!”
Hắc Cẩu nở nụ cười: “Không phải anh rất ghét đoàn trưởng sao?”
Mặt Diệp Vinh Thu đen lại, hừ lạnh nói: “Ghét! Nhưng còn ghét họ Đinh và đám lính của tên ấy hơn!”
Hắc Cẩu nói: “Người như vậy tôi thấy nhiều rồi, bọn họ đang ghen tị với chúng ta đấy, cho nên mới đi gây sự với chúng ta.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt: “Ghen tị?” Tuy rằng anh chẳng thấy đám kia có gì hay ho tài giỏi, nhưng giờ anh và đám thủ hạ của Cố Tu Qua đều áo rách quần manh, muốn gì cũng không có, còn bị giặc Nhật đánh cho suýt chút nữa xuống gặp Diêm Vương, chính anh cũng không biết mình có cái gì để người ta phải ghen tị.
Hắc Cẩu ôm đầu tựa lưng vào ghế, cặp chân dài vươn ra: “Quốc nạn ập xuống rồi, người muốn làm anh hùng thì nhiều lắm, có mấy quân nhân không muốn cứu nước chứ? Cứ cho là muốn quyền thế đi, nhưng có cái mác ‘bản lĩnh đuổi giặc chạy’ chẳng phải càng danh chính ngôn thuận hơn sao? Bọn họ không muốn theo một tên đoàn trưởng chỉ biết chọc ngoáy nội bộ, nhưng lại không có dũng khí gây sự với anh ta, không còn cách nào khác nên quay ra chỗ chúng ta chọc ngoáy.”
Diệp Vinh Thu lẩm bẩm nói: “Bọn chúng muốn cứu quốc á? Tôi thấy bọn chúng sợ chết thì có, cho bọn chúng ra chiến trường, vừa thấy giặc đã chạy cong đít rồi.”
Hắc Cẩu nói: “Ai mà chẳng sợ chết, nhưng phải xem chết thế nào mới đáng chứ. Nếu bọn chúng không đố kị với chúng ta thì tự nhiên gây sự làm gì. Không bằng về phòng đánh một giấc cho rồi. Bởi bọn chúng đố kị, nên mới diễu võ giương oai với anh.” Nói rồi hắn liếc nhìn Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu bị hắn nhìn đến mức mặt nóng bừng lên, cảm giác như Hắc Cẩu không chỉ nói về Lý liên trưởng mà còn đang nói bóng nói gió mình —— anh cũng biết trước kia mình ngạo mạn thế nào mà. Diệp Vinh Thu nhỏ giọng phản bác: “Cũng không thể nói như vậy. Chẳng hạn tôi khinh thường đám ăn xin, như vậy cũng là tôi đố kị với họ sao?”
Hắc Cẩu buồn cười hỏi anh: “Anh thấy chúng ta bây giờ có khác gì ăn xin không? Tôi hỏi anh. Anh có tự nhiên đi gây chuyện với người ăn xin không? Nếu không có việc gì, liệu anh có tự nhiên đi ra đá bát bọn họ, vừa thấy họ trên đường đã mắng chửi không?”
Diệp Vinh Thu nói: “Tôi đâu đến mức như vậy.”
Hắc Cẩu nói: “Đó, chính là như vậy. Nếu anh thực sự khinh thường họ, anh sẽ không để ý tới họ, có khi họ đi qua trước mặt anh anh cũng chẳng hay biết. Nhưng tên Lý liên trưởng kia, tự nhiên nhảy ra đôi co với ta, nếu không phải đố kỵ thì chắc là ăn no rửng mỡ.”
Diệp Vinh Thu suy nghĩ một chút, thấy lời hắn nói cũng có vẻ đúng.
Hắc Cẩu nói tiếp: “Có lẽ họ quá trống rỗng, không được đi đánh giặc, không thể làm chuyện mình muốn, mà ta lại được làm, nên bọn họ đi gây chuyện với chúng ta. Anh đừng nghĩ là họ ngang ngược, có lẽ chính họ cũng không biết trong lòng người khác mình lại thành ra như vậy, bởi thế cho nên bọn họ muốn tìm người giúp họ chứng minh rằng bọn họ rất mạnh. Nếu anh không giận dữ với bọn họ, coi như bọn họ không tồn tại, có lẽ bọn họ sẽ tức chết luôn.”
Diệp Vinh Thu càng nghĩ càng thấy đúng, theo đó là một ít cảm giác hối lỗi và xấu hổ. Lúc còn ở Trùng Khánh, anh luôn tỏ vẻ ngạo mạn với Hắc Cẩu, hận không thể bắt Hắc Cẩu nhận sai, buồn bã hối hận trước mặt mình, nhưng thật ra chính anh cũng hiểu rõ, Hắc Cẩu so ra lực lưỡng hơn anh, Hắc Cẩu có thể làm được những chuyện anh muốn nhưng không làm được, cho nên anh phải ra vẻ ngạo mạn để che giấu thứ gì đó. Anh hỏi Hắc Cẩu: “Sao cậu biết được?”
Hắc Cẩu cười cười, nói: “Bởi tôi cũng từng ghen tị.”
Diệp Vinh Thu có chút kinh ngạc, tò mò hỏi: “Cậu ghen tị với ai?”
Hắc Cẩu lại liếc mắt nhìn Diệp Vinh Thu, liếm liếm răng, sau một lúc cười nói: “Không nói cho anh biết.” Vì sao tôi không bắt nạt người khác mà chỉ thích bắt nạt mỗi mình anh, vì sao tôi thích chọc anh đến khóc, sẽ không nói cho anh biết đâu.
Diệp Vinh Thu nóng nảy: “Ai nha, mần răng mà không nói?” Ngưng một chút, anh bừng tỉnh hiểu ra: “Nói vầy, người kia tôi có biết không?”
Hắc Cẩu tưng tửng rung chân: “Không nói cho anh biết.”
Diệp Vinh Thu tức giận dậm chân: “Cậu, cậu!”
Hắc Cẩu hỏi anh: “Giờ không giận nữa rồi?”
Đúng là Diệp Vinh Thu quá ngây thơ, cứ như vậy bị hắn dắt mũi rời sang chuyện khác, anh nghe lời hắn nói rồi suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng đắc ý, anh như vậy mà cũng có thể làm chuyện người khác muốn mà không được, mặt mày hớn hở nói: “Không giận. Hèn chi cổ nhân nói, người đáng trách tất có chỗ thương cảm. Sau này tôi không thèm phản ứng lại bọn họ nữa, cho bọn họ tức chết luôn.”
Hắc Cẩu nói: “Vậy là tốt rồi. Anh đi đọc sách đi, trời tối rồi, đọc một lúc rồi ngủ.”
Diệp Vinh Thu liền ngồi sang một bên đọc sách.
Hắc Cẩu không có việc gì để làm, chỗ sách nước ngoài kia, một chữ bẻ đôi hắn cũng không hiểu, thế là hắn chăm chú nhìn Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu đọc sách rất nghiêm túc, quên mất trong phòng còn có một người khác nữa, thi thoảng anh nhíu mày tự hỏi, sau đó cầm bút lên viết viết vẽ vẽ một chút, đến khi hiểu được nội dung trong sách liền cười vui vẻ.
Hắc Cẩu cứ nhìn Diệp Vinh Thu như vậy mãi, dần dần cảm thấy mờ mịt. Diệp Vinh Thu lúc này và mèo Tiểu Bạch trước kia mà hắn biết cứ như không phải cùng một người, khi ấy Diệp Vinh Thu không có vỏ bọc hoàn hảo để che đậy bản thân, mà bên trong anh cũng đầy khuyết điểm nhưng lại ngốc nghếch dễ vạch trần. Nhưng Diệp Vinh Thu của ngày hôm nay rất nghiêm túc, hắn cảm thấy lớp vỏ bên ngoài của Diệp Vinh Thu bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, và anh ấy cũng không còn vô dụng như trước kia nữa.
Diệp Vinh Thu đọc xong một thiên luận văn, lúc này mới phát hiện cổ của mình rất mỏi. Anh xoa gáy thư giãn gân cốt, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hắc Cẩu đang nhìn chòng chọc về phía mình. Diệp Vinh Thu giận dữ trừng hắn: “Nhìn tôi chằm chằm làm cái gì?”
Hắc Cẩu cong môi cười: “Anh đẹp lắm.”
Mặt Diệp Vinh Thu đỏ lên, hung tợn trừng mắt hắn: “Đồ xấu miệng, nói nghiêm túc đi.”
Hắc Cẩu nâng mi: “Thế câu vừa nãy không nghiêm túc à?”
Diệp Vinh Thu cúi đầu đóng sách lại: “Cậu đi chết đi.”
Hắc Cẩu hỏi anh: “Hay anh thấy mình không đủ đẹp?”
“Ai nha!” Diệp Vinh Thu không nhịn được: “Cậu bớt nói nhảm đi.”
Hắc Cẩu nhún vai, đứng lên trải chăn.
Diệp Vinh Thu chậm rãi cất sách vở, lầm bầm trong lòng: Bảo cậu không nói cậu liền im? Hóa ra lời ban nãy không phải thật lòng sao? Nếu là thật lòng thì sao không kiên trì thuyết phục người ta một chút hả? Đồ con rùa! Hắc Cẩu trải chăn xong, cởi quân trang chui vào chăn, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Cún nhật, ngủ thôi!” ()
Diệp Vinh Thu cả giận nói: “Cún nhật cái gì! Bớt nói càn đi!”
Hắc Cẩu cười ha ha: “Ừ, không còn mặt trời nữa rồi. Ngủ đi, không còn sớm nữa.” (Hắc Cẩu chơi chữ, Nhật còn có nghĩa là mặt trời)
“Cậu!!” Diệp Vinh Thu giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, đi lên đá mạnh vào mông Hắc Cẩu.
“Aiii!” Hắc Cẩu đỡ lưng yếu ớt nói: “Tôi là người bệnh đó!!! Nếu không phải cún nhật thì anh có lương tâm một chút đi!”
Diệp Vinh Thu luống cuống, vội vã ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên lưng hắn: “Xin lỗi, có đụng tới vết thương không?” Ngưng một chút, anh lại cả giận nói: “Ai bảo cậu nói bậy làm gì.”
Thật ra anh cũng không đá vào vết thương của Hắc Cẩu, Hắc Cẩu chỉ chọc anh chút thôi. Thấy Diệp Vinh Thu bị mắc lừa, hắn cười ha ha ngồi dậy, thích ý nằm úp sấp xuống thành hình chữ đại: “Giúp tôi xoa bóp cái, mỏi lưng quá.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt một lúc mới biết mình lại bị đùa. Đứng trước Hắc Cẩu, anh chẳng thắng nổi một lần nào, vô luận là hành động hay tâm tình cũng đều bị hắn dắt mũi dẫn đi, bị động vô cùng.. Sự bị động này khiến anh cảm thấy sợ hãi không biết phải làm sao. Đột nhiên Diệp Vinh Thu thấy tức giận vô cùng, đen mặt bỏ Hắc Cẩu lại, đi qua một bên nằm xuống, kéo chăn chôn mặt vào trong mặc kệ phản ứng của Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu thấy anh giận dữ, khẽ đẩy đẩy người anh: “Này.”
Diệp Vinh Thu dùng lưng gạt tay Hắc Cẩu ra, tiếp tục vùi đầu bực dọc không đếm xỉa tới hắn, ủy khuất muốn khóc òa. Anh hận tâm tình lúc này của mình vô cùng. Cũng.. cũng không phải anh không thừa nhận, anh động tâm, anh thích Hắc Cẩu, thích.. thích rất nhiều, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thích ai như vậy. Anh vẫn luôn tự cao kiêu ngạo, cho rằng không có ai vừa mắt mình, không ngờ cuối cùng mình lại nhìn trúng một tên cà lơ phất phơ suốt ngày tưng tửng! Hắc Cẩu có một đống khuyết điểm, nhưng vào mắt anh cái gì cũng thành tốt hết, duy chỉ có một điểm anh không chịu được, hơn nữa ấy lại là một điểm trí mạng —— Hắc Cẩu không thích anh giống như anh thích Hắc Cẩu!
Hắc Cẩu thấy Diệp Vinh Thu không chịu để ý tới mình, liền vươn tay cách một lớp chăn xoa xoa nơi đỉnh đầu anh, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Sớm hôm sau, Hắc Cẩu dậy trước Diệp Vinh Thu. Hắn rời giường xếp chăn, lúc này Diệp Vinh Thu cũng tỉnh lại. Chuyện tối qua Hắc Cẩu ném ra sau đầu rồi, hắn thuận miệng nói: “Đi ăn sáng đi.”
Nhưng Diệp Vinh Thu vẫn còn nhớ, đồng thời thấy có chút mất tự nhiên, anh không nhìn Hắc Cẩu mà đi thẳng ra ngoài rửa mặt. Hắc Cẩu có chút không hiểu, bước theo anh ra ngoài.
Hai người rửa mặt xong liền đi lấy bữa sáng. Cũng giống như hôm qua, đoàn bọn họ bị xếp ở sau cùng, đến phiên họ chỉ còn lại một ít bánh bao dưa muối và một bát cháo loãng chỉ có hơn mười hạt gạo.
Cố Tu Qua và Lưu Văn Quách Võ cùng mọi người đi nhận bữa sáng, đồ ăn đều như nhau cả. Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu ngồi ở gần bọn họ, bắt đầu gặm bánh bao đen trong tay.
Đúng lúc này, Đinh Hoành Lỗi dẫn một gã thân tín đi tới. Lúc đi đến trước mặt Cố Tu Qua, hắn dừng lại, liếc nhìn bát cháo loãng trong tay gã, giả vờ kinh ngạc nói: “Sao đoàn của anh lại ăn thứ này vậy?” Hắn cố ý quơ quơ bánh bao thấy rõ nhân thịt trong tay mình.
Cố Tu Qua liếc nhìn bánh bao trong tay hắn, mỉm cười nói: “Nhân gì vậy? Thịt giặc con à?”
Đinh Hoành Lỗi đang định bỏ bánh bao vào miệng, nghe xong lời này, sắc mặt liền cứng đờ, nghĩ mà thấy buồn nôn, buông tay xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Phải rồi, đáng ra lúc này Cố đoàn trưởng đang phòng thủ ngoài bờ sông, trong sư đoàn không có nhiều lương thực, cho nên chỉ được ăn như vậy thôi.”
Cố Tu Qua cười nhưng không nói.
Đinh Hoành Lỗi cũng cười lạnh một tiếng, dẫn thủ hạ của mình rời đi.
Hắn đi rồi, Cố Tu Qua nâng bát cháo loãng lên uống cạn một hơi, sau đó thở dài thườn thượt.
Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu nghe thấy gã cười nói với Lưu Văn và Quách Võ: “Vốn là tôi không có hứng thú gì với chức sư trưởng kia.. Nhưng xem ra tôi phải chơi một chút để đáp lại ‘ân tình’ kia của Đinh đoàn trưởng.”
.o.
()Cún nhật: Nguyên văn là ‘tiểu cẩu nhật’. Trong đó ‘cẩu nhật’ (狗 日的) là một câu vốn dùng để mắng chửi người, ý chỉ người có địa vị thấp kém, có thể phát sinh quan hệ với chó. Chữ “Nhật” trong từ kia có thể hiểu là ‘phát sinh quan hệ ***’.
Do Mai Mai dùng từ này để gọi Thu Thu nên mình edit theo kiểu mềm nhất là ‘Cún nhật’, nhưng bản chất của câu này là nói mỉa, cạnh khóe nhau chứ không phải gọi yêu gọi thương gì đâu
Mới ăn cơm xong, Diệp Vinh Thu không thể chuyên tâm đọc sách ngay được, anh khó chịu đi tới đi lui trong phòng: “Bọn rùa kia! Tức chết người ta mà!”
Hắc Cẩu ngồi trên ghế, không thích anh đi tới đi lui đong đưa trước mắt nên kéo anh ngồi xuống đùi mình: “Giận cái gì chứ?”
Tuy rằng Diệp Vinh Thu đã làm lành với Hắc Cẩu, nhưng anh vẫn không hài lòng với đáp án Hắc Cẩu cho mình, đồng thời anh cũng biết tình cảm Hắc Cẩu dành cho mình chưa tới mức độ yêu, cho nên anh không muốn tiếp xúc thân mật quá nhiều với hắn, thế là anh không tự nhiên chui ra khỏi lòng Hắc Cẩu, đi ra một bên đứng.
Hắc Cẩu thấy anh không chịu, cũng không cưỡng ép, tuy rằng hắn rất thích ôm Diệp Vinh Thu. Dù sao trước đó hắn cũng đã chọc tức Diệp Vinh Thu, bây giờ không chiến tranh lạnh nữa là tốt lắm rồi, không được ôm thì cũng đành phải chấp nhận thôi.
Lúng túng qua đi, Diệp Vinh Thu vẫn giận dữ ngút trời: “Bọn chúng có bản lĩnh sao không đi đánh giặc Nhật đi? Bọn chúng thì có gì hơn người chứ! Nếu họ Đinh thật sự muốn lật đổ họ Cố, sao không tự mình ra chiến trường đuổi giặc đi? Đáng lẽ ra tên đấy nên bám chặt lấy họ Cố mới đúng, như vậy mới sống lâu thêm được mấy ngày!”
Hắc Cẩu nở nụ cười: “Không phải anh rất ghét đoàn trưởng sao?”
Mặt Diệp Vinh Thu đen lại, hừ lạnh nói: “Ghét! Nhưng còn ghét họ Đinh và đám lính của tên ấy hơn!”
Hắc Cẩu nói: “Người như vậy tôi thấy nhiều rồi, bọn họ đang ghen tị với chúng ta đấy, cho nên mới đi gây sự với chúng ta.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt: “Ghen tị?” Tuy rằng anh chẳng thấy đám kia có gì hay ho tài giỏi, nhưng giờ anh và đám thủ hạ của Cố Tu Qua đều áo rách quần manh, muốn gì cũng không có, còn bị giặc Nhật đánh cho suýt chút nữa xuống gặp Diêm Vương, chính anh cũng không biết mình có cái gì để người ta phải ghen tị.
Hắc Cẩu ôm đầu tựa lưng vào ghế, cặp chân dài vươn ra: “Quốc nạn ập xuống rồi, người muốn làm anh hùng thì nhiều lắm, có mấy quân nhân không muốn cứu nước chứ? Cứ cho là muốn quyền thế đi, nhưng có cái mác ‘bản lĩnh đuổi giặc chạy’ chẳng phải càng danh chính ngôn thuận hơn sao? Bọn họ không muốn theo một tên đoàn trưởng chỉ biết chọc ngoáy nội bộ, nhưng lại không có dũng khí gây sự với anh ta, không còn cách nào khác nên quay ra chỗ chúng ta chọc ngoáy.”
Diệp Vinh Thu lẩm bẩm nói: “Bọn chúng muốn cứu quốc á? Tôi thấy bọn chúng sợ chết thì có, cho bọn chúng ra chiến trường, vừa thấy giặc đã chạy cong đít rồi.”
Hắc Cẩu nói: “Ai mà chẳng sợ chết, nhưng phải xem chết thế nào mới đáng chứ. Nếu bọn chúng không đố kị với chúng ta thì tự nhiên gây sự làm gì. Không bằng về phòng đánh một giấc cho rồi. Bởi bọn chúng đố kị, nên mới diễu võ giương oai với anh.” Nói rồi hắn liếc nhìn Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu bị hắn nhìn đến mức mặt nóng bừng lên, cảm giác như Hắc Cẩu không chỉ nói về Lý liên trưởng mà còn đang nói bóng nói gió mình —— anh cũng biết trước kia mình ngạo mạn thế nào mà. Diệp Vinh Thu nhỏ giọng phản bác: “Cũng không thể nói như vậy. Chẳng hạn tôi khinh thường đám ăn xin, như vậy cũng là tôi đố kị với họ sao?”
Hắc Cẩu buồn cười hỏi anh: “Anh thấy chúng ta bây giờ có khác gì ăn xin không? Tôi hỏi anh. Anh có tự nhiên đi gây chuyện với người ăn xin không? Nếu không có việc gì, liệu anh có tự nhiên đi ra đá bát bọn họ, vừa thấy họ trên đường đã mắng chửi không?”
Diệp Vinh Thu nói: “Tôi đâu đến mức như vậy.”
Hắc Cẩu nói: “Đó, chính là như vậy. Nếu anh thực sự khinh thường họ, anh sẽ không để ý tới họ, có khi họ đi qua trước mặt anh anh cũng chẳng hay biết. Nhưng tên Lý liên trưởng kia, tự nhiên nhảy ra đôi co với ta, nếu không phải đố kỵ thì chắc là ăn no rửng mỡ.”
Diệp Vinh Thu suy nghĩ một chút, thấy lời hắn nói cũng có vẻ đúng.
Hắc Cẩu nói tiếp: “Có lẽ họ quá trống rỗng, không được đi đánh giặc, không thể làm chuyện mình muốn, mà ta lại được làm, nên bọn họ đi gây chuyện với chúng ta. Anh đừng nghĩ là họ ngang ngược, có lẽ chính họ cũng không biết trong lòng người khác mình lại thành ra như vậy, bởi thế cho nên bọn họ muốn tìm người giúp họ chứng minh rằng bọn họ rất mạnh. Nếu anh không giận dữ với bọn họ, coi như bọn họ không tồn tại, có lẽ bọn họ sẽ tức chết luôn.”
Diệp Vinh Thu càng nghĩ càng thấy đúng, theo đó là một ít cảm giác hối lỗi và xấu hổ. Lúc còn ở Trùng Khánh, anh luôn tỏ vẻ ngạo mạn với Hắc Cẩu, hận không thể bắt Hắc Cẩu nhận sai, buồn bã hối hận trước mặt mình, nhưng thật ra chính anh cũng hiểu rõ, Hắc Cẩu so ra lực lưỡng hơn anh, Hắc Cẩu có thể làm được những chuyện anh muốn nhưng không làm được, cho nên anh phải ra vẻ ngạo mạn để che giấu thứ gì đó. Anh hỏi Hắc Cẩu: “Sao cậu biết được?”
Hắc Cẩu cười cười, nói: “Bởi tôi cũng từng ghen tị.”
Diệp Vinh Thu có chút kinh ngạc, tò mò hỏi: “Cậu ghen tị với ai?”
Hắc Cẩu lại liếc mắt nhìn Diệp Vinh Thu, liếm liếm răng, sau một lúc cười nói: “Không nói cho anh biết.” Vì sao tôi không bắt nạt người khác mà chỉ thích bắt nạt mỗi mình anh, vì sao tôi thích chọc anh đến khóc, sẽ không nói cho anh biết đâu.
Diệp Vinh Thu nóng nảy: “Ai nha, mần răng mà không nói?” Ngưng một chút, anh bừng tỉnh hiểu ra: “Nói vầy, người kia tôi có biết không?”
Hắc Cẩu tưng tửng rung chân: “Không nói cho anh biết.”
Diệp Vinh Thu tức giận dậm chân: “Cậu, cậu!”
Hắc Cẩu hỏi anh: “Giờ không giận nữa rồi?”
Đúng là Diệp Vinh Thu quá ngây thơ, cứ như vậy bị hắn dắt mũi rời sang chuyện khác, anh nghe lời hắn nói rồi suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng đắc ý, anh như vậy mà cũng có thể làm chuyện người khác muốn mà không được, mặt mày hớn hở nói: “Không giận. Hèn chi cổ nhân nói, người đáng trách tất có chỗ thương cảm. Sau này tôi không thèm phản ứng lại bọn họ nữa, cho bọn họ tức chết luôn.”
Hắc Cẩu nói: “Vậy là tốt rồi. Anh đi đọc sách đi, trời tối rồi, đọc một lúc rồi ngủ.”
Diệp Vinh Thu liền ngồi sang một bên đọc sách.
Hắc Cẩu không có việc gì để làm, chỗ sách nước ngoài kia, một chữ bẻ đôi hắn cũng không hiểu, thế là hắn chăm chú nhìn Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu đọc sách rất nghiêm túc, quên mất trong phòng còn có một người khác nữa, thi thoảng anh nhíu mày tự hỏi, sau đó cầm bút lên viết viết vẽ vẽ một chút, đến khi hiểu được nội dung trong sách liền cười vui vẻ.
Hắc Cẩu cứ nhìn Diệp Vinh Thu như vậy mãi, dần dần cảm thấy mờ mịt. Diệp Vinh Thu lúc này và mèo Tiểu Bạch trước kia mà hắn biết cứ như không phải cùng một người, khi ấy Diệp Vinh Thu không có vỏ bọc hoàn hảo để che đậy bản thân, mà bên trong anh cũng đầy khuyết điểm nhưng lại ngốc nghếch dễ vạch trần. Nhưng Diệp Vinh Thu của ngày hôm nay rất nghiêm túc, hắn cảm thấy lớp vỏ bên ngoài của Diệp Vinh Thu bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, và anh ấy cũng không còn vô dụng như trước kia nữa.
Diệp Vinh Thu đọc xong một thiên luận văn, lúc này mới phát hiện cổ của mình rất mỏi. Anh xoa gáy thư giãn gân cốt, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hắc Cẩu đang nhìn chòng chọc về phía mình. Diệp Vinh Thu giận dữ trừng hắn: “Nhìn tôi chằm chằm làm cái gì?”
Hắc Cẩu cong môi cười: “Anh đẹp lắm.”
Mặt Diệp Vinh Thu đỏ lên, hung tợn trừng mắt hắn: “Đồ xấu miệng, nói nghiêm túc đi.”
Hắc Cẩu nâng mi: “Thế câu vừa nãy không nghiêm túc à?”
Diệp Vinh Thu cúi đầu đóng sách lại: “Cậu đi chết đi.”
Hắc Cẩu hỏi anh: “Hay anh thấy mình không đủ đẹp?”
“Ai nha!” Diệp Vinh Thu không nhịn được: “Cậu bớt nói nhảm đi.”
Hắc Cẩu nhún vai, đứng lên trải chăn.
Diệp Vinh Thu chậm rãi cất sách vở, lầm bầm trong lòng: Bảo cậu không nói cậu liền im? Hóa ra lời ban nãy không phải thật lòng sao? Nếu là thật lòng thì sao không kiên trì thuyết phục người ta một chút hả? Đồ con rùa! Hắc Cẩu trải chăn xong, cởi quân trang chui vào chăn, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Cún nhật, ngủ thôi!” ()
Diệp Vinh Thu cả giận nói: “Cún nhật cái gì! Bớt nói càn đi!”
Hắc Cẩu cười ha ha: “Ừ, không còn mặt trời nữa rồi. Ngủ đi, không còn sớm nữa.” (Hắc Cẩu chơi chữ, Nhật còn có nghĩa là mặt trời)
“Cậu!!” Diệp Vinh Thu giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, đi lên đá mạnh vào mông Hắc Cẩu.
“Aiii!” Hắc Cẩu đỡ lưng yếu ớt nói: “Tôi là người bệnh đó!!! Nếu không phải cún nhật thì anh có lương tâm một chút đi!”
Diệp Vinh Thu luống cuống, vội vã ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên lưng hắn: “Xin lỗi, có đụng tới vết thương không?” Ngưng một chút, anh lại cả giận nói: “Ai bảo cậu nói bậy làm gì.”
Thật ra anh cũng không đá vào vết thương của Hắc Cẩu, Hắc Cẩu chỉ chọc anh chút thôi. Thấy Diệp Vinh Thu bị mắc lừa, hắn cười ha ha ngồi dậy, thích ý nằm úp sấp xuống thành hình chữ đại: “Giúp tôi xoa bóp cái, mỏi lưng quá.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt một lúc mới biết mình lại bị đùa. Đứng trước Hắc Cẩu, anh chẳng thắng nổi một lần nào, vô luận là hành động hay tâm tình cũng đều bị hắn dắt mũi dẫn đi, bị động vô cùng.. Sự bị động này khiến anh cảm thấy sợ hãi không biết phải làm sao. Đột nhiên Diệp Vinh Thu thấy tức giận vô cùng, đen mặt bỏ Hắc Cẩu lại, đi qua một bên nằm xuống, kéo chăn chôn mặt vào trong mặc kệ phản ứng của Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu thấy anh giận dữ, khẽ đẩy đẩy người anh: “Này.”
Diệp Vinh Thu dùng lưng gạt tay Hắc Cẩu ra, tiếp tục vùi đầu bực dọc không đếm xỉa tới hắn, ủy khuất muốn khóc òa. Anh hận tâm tình lúc này của mình vô cùng. Cũng.. cũng không phải anh không thừa nhận, anh động tâm, anh thích Hắc Cẩu, thích.. thích rất nhiều, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thích ai như vậy. Anh vẫn luôn tự cao kiêu ngạo, cho rằng không có ai vừa mắt mình, không ngờ cuối cùng mình lại nhìn trúng một tên cà lơ phất phơ suốt ngày tưng tửng! Hắc Cẩu có một đống khuyết điểm, nhưng vào mắt anh cái gì cũng thành tốt hết, duy chỉ có một điểm anh không chịu được, hơn nữa ấy lại là một điểm trí mạng —— Hắc Cẩu không thích anh giống như anh thích Hắc Cẩu!
Hắc Cẩu thấy Diệp Vinh Thu không chịu để ý tới mình, liền vươn tay cách một lớp chăn xoa xoa nơi đỉnh đầu anh, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Sớm hôm sau, Hắc Cẩu dậy trước Diệp Vinh Thu. Hắn rời giường xếp chăn, lúc này Diệp Vinh Thu cũng tỉnh lại. Chuyện tối qua Hắc Cẩu ném ra sau đầu rồi, hắn thuận miệng nói: “Đi ăn sáng đi.”
Nhưng Diệp Vinh Thu vẫn còn nhớ, đồng thời thấy có chút mất tự nhiên, anh không nhìn Hắc Cẩu mà đi thẳng ra ngoài rửa mặt. Hắc Cẩu có chút không hiểu, bước theo anh ra ngoài.
Hai người rửa mặt xong liền đi lấy bữa sáng. Cũng giống như hôm qua, đoàn bọn họ bị xếp ở sau cùng, đến phiên họ chỉ còn lại một ít bánh bao dưa muối và một bát cháo loãng chỉ có hơn mười hạt gạo.
Cố Tu Qua và Lưu Văn Quách Võ cùng mọi người đi nhận bữa sáng, đồ ăn đều như nhau cả. Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu ngồi ở gần bọn họ, bắt đầu gặm bánh bao đen trong tay.
Đúng lúc này, Đinh Hoành Lỗi dẫn một gã thân tín đi tới. Lúc đi đến trước mặt Cố Tu Qua, hắn dừng lại, liếc nhìn bát cháo loãng trong tay gã, giả vờ kinh ngạc nói: “Sao đoàn của anh lại ăn thứ này vậy?” Hắn cố ý quơ quơ bánh bao thấy rõ nhân thịt trong tay mình.
Cố Tu Qua liếc nhìn bánh bao trong tay hắn, mỉm cười nói: “Nhân gì vậy? Thịt giặc con à?”
Đinh Hoành Lỗi đang định bỏ bánh bao vào miệng, nghe xong lời này, sắc mặt liền cứng đờ, nghĩ mà thấy buồn nôn, buông tay xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Phải rồi, đáng ra lúc này Cố đoàn trưởng đang phòng thủ ngoài bờ sông, trong sư đoàn không có nhiều lương thực, cho nên chỉ được ăn như vậy thôi.”
Cố Tu Qua cười nhưng không nói.
Đinh Hoành Lỗi cũng cười lạnh một tiếng, dẫn thủ hạ của mình rời đi.
Hắn đi rồi, Cố Tu Qua nâng bát cháo loãng lên uống cạn một hơi, sau đó thở dài thườn thượt.
Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu nghe thấy gã cười nói với Lưu Văn và Quách Võ: “Vốn là tôi không có hứng thú gì với chức sư trưởng kia.. Nhưng xem ra tôi phải chơi một chút để đáp lại ‘ân tình’ kia của Đinh đoàn trưởng.”
.o.
()Cún nhật: Nguyên văn là ‘tiểu cẩu nhật’. Trong đó ‘cẩu nhật’ (狗 日的) là một câu vốn dùng để mắng chửi người, ý chỉ người có địa vị thấp kém, có thể phát sinh quan hệ với chó. Chữ “Nhật” trong từ kia có thể hiểu là ‘phát sinh quan hệ ***’.
Do Mai Mai dùng từ này để gọi Thu Thu nên mình edit theo kiểu mềm nhất là ‘Cún nhật’, nhưng bản chất của câu này là nói mỉa, cạnh khóe nhau chứ không phải gọi yêu gọi thương gì đâu
Danh sách chương